Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ chính nhát gan sợ phiền phức, nhưng khi thành quả của mình bị cướp đi cũng sẽ không cam lòng, hơn nữa cô còn là người mới, nghé con mới sinh không sợ cọp, chỉ nghĩ muốn lấy lại công đạo.

Hình như đây chính là điểm khiến Vương Hạc Đệ có hảo cảm với nữ chính nha!

Hai mắt Ngu Thư Hân sáng lên, nhìn Vương Hạc Đệ đang nghiêm túc cúi đầu làm việc, chậc chậc chậc... Từ giờ tới lúc nữ chính lên đài còn gần một năm, cốt truyện tổng tài lạnh lùng vô tình vì yêu mà điên cuồng cũng sắp bắt đầu rồi.

Ha ha ha... Ngu Thư Hân vừa hạt dẻ vừa nghĩ đến tương lai của Vương Hạc Đệ, tự mình chọc cười chính mình.

Vương Hạc Đệ: "..."

Vương Hạc Đệ không buồn nổi giận, Ngu Thư Hân quả thật là người tài. Ở bên cạnh hắn có thể phân tâm, giờ ngồi đằng kia cũng lại phân tâm. Ví dụ như hiện tại, tuy Ngu Thư Hân đã cười đến không thể khống chế, nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng bóc quả hạch.

Cô ấy cười cái gì chứ? Ăn quả hạch thôi cũng có thể điểm trúng huyệt cười?

Vương Hạc Đệ cúi đầu, bên tai đều là tiếng cười của Ngu Thư Hân, câu đầu tiên trên hợp đồng hắn đã nhìn tám lần, mỗi một chữ hắn đều biết, nhưng đặt chúng ở cạnh nhau hắn lại không thể hiểu được! Bên tai đều là tiếng cười của người phụ nữ ngốc kia, không có cách nào tĩnh tâm đọc xong.

"Ngu Thư Hân!" Vương Hạc Đệ mở miệng.

Ngu Thư Hân đột nhiên tboát ra khỏi ảo tưởng, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm kia muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, miệng vẫn còn nhai, giống như một con sóc.

Vương Hạc Đệ: "Cô có muốn đi ra ngoài mua chút đồ không?"

Ngu Thư Hân tiếp tục nhai quả hạch, hai mắt đen láy, đảo qua một vòng, nói: "Không muốn nha!" Người ta muốn tiền cơ.

"Tôi cho cô thẻ, cô đi ra ngoài dạo hai vòng đi!" Nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay hắn không cần làm việc nữa.

"Được! Được!" Ngu Thư Hân gật đầu.

Vương Hạc Đệ: "..."

Ngu Thư Hân nhận thẻ của Vương Hạc Đệ, cầm lấy hộp cơm trên bàn trà và túi xách, nhanh chóng ra ngoài.

Vương Hạc Đệ: "..." Sao hắn lại không nghĩ tới việc trực tiếp để cô về nhà nhỉ?

Ngu Thư Hân bị Vương Hạc Đệ "đuổi" ra khỏi phòng làm việc, vui vẻ chào hỏi với nhóm thư ký hoa hoè lộng lẫy, sau đó lại vui vẻ đi dạo trung tâm mua sắm.

Ngu Thư Hân lớn như vậy, chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác đi mua sắm thấy cái gì thích liền mua.

Công ty Vương Hạc Đệ nằm ở trung tâm thành phố, cách khoảng một trăm mét về bên trái có một trung tâm thương mại, bên trong muốn mua sắm, giải trí, dạo chơi, thảo luận công việc, nghỉ ngơi đều đầy đủ cả.

Ngu Thư Hân nhìn hết tầng này đến tầng khác, oa! Thật nhiều thật đẹp, tầng một tầng hai đều là quần áo trang sức, tầng ba là quán ăn với karaoke giải trí, tầng bốn là rạp chiếu phim.

Ngu Thư Hân không nhìn kịp, cô không có lòng tham như nguyên chủ, không liên tục quẹt thẻ mua sắm. Cô chỉ mua một vài đồ vật mình cần cùng một ít quần áo tặng Vương Hạc Đệ.

Gần đây Vương Hạc Đệ thường xuyên tới, quần áo ở chung cư không đủ để hắn thay, Ngu Thư Hân sớm đã muốn mua thêm hai bộ, thêm chút đồ dùng dành cho nam, sau đó tự mua đồ cho mình, đồ trong tay cô đã cầm không nổi. Ngu Thư Hân tìm một cửa hàng gần đấy, chọn phần ăn cao cấp, nghỉ ngơi.

Từ lúc ăn xong cơm hộp thư ký Kiều đưa tới cho đến khi thư ký Kiều trở lại lấy hộp, Ngu Thư Hân vẫn chưa trở về.

Vương Hạc Đệ bắt đầu thất thần, sao lại đi lâu như vậy? Sẽ không đi lạc chứ? Cũng đúng, phụ nữ mua sắm quả thật tốn thời gian.

Vương Hạc Đệ yên tâm hơn, nhưng vẫn không thể tập trung làm việc buổi chiều.

Đến tận lúc tan tầm, Ngu Thư Hân mới xách túi lớn túi nhỏ trở về, Vương Hạc Đệ đã đen mặt.

"Vương tổng, anh xem em cho mua áo ngủ cho anh này, anh có thích kiểu dáng này không?" Ngu Thư Hân đưa quần áo cho Vương Hạc Đệ xem, nếu hắn không thích thì hiện tại vẫn có thể cầm đi đổi.

Sắc mặt Vương Hạc Đệ cuối cùng cũng tốt hơn một chút, hắn chưa bao giờ chọn quần áo, quần áo hắn mặc đều là hàng thủ công đặt riêng, nhưng quần áo bình thường Vương Hạc Đệ cũng không phải không quen mặc. Ánh mắt Ngu Thư Hân còn tốt, áo ngủ vẫn có chút nội liễm, Vương Hạc Đệ có thể coi là vừa lòng.

Tóm lại trừ việc chọn hộp cơm hình Doraemon cho hắn, thẩm mỹ của Ngu Thư Hân coi như tạm ổn.

Ngu Thư Hân mua không ít đồ, rất nhiều đều là mua cho Vương Hạc Đệ, tâm trạng hắn liền tốt hơn không ít.

"Đi ăn cơm không?" Tâm trạng tốt Vương Hạc Đệ liền có hứng thú mang cô đi ăn cơm.

Ngu Thư Hân gật gật đầu, Vương Hạc Đệ giúp cô đem đồ, bao gồm cả hộp cơm Doraemon kia đặt trong cốp xe. Bởi vì là đi theo Vương Hạc Đệ nên hai người đi thang máy chuyên dụng, không gặp người nào, cũng không có bởi vì đúng giờ tan tầm mà không đợi được thang máy.

Lại được hưởng thụ đặc quyền một lần nữa, Ngu Thư Hân vô cùng vui vẻ.

"Có muốn ăn gì không?" Vương Hạc Đệ hỏi.

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, với kinh nghiệm nhiều năm làm việc của mình, quán hải sản, quán rượu, quán ăn khuya, tiệm cơm đều trải qua. Lúc còn trẻ từng làm phục vụ mấy năm ở một tiệm cơm Tây, ngoại trừ đồ ăn Trung Quốc cùng bít tết bò, cô chưa bao giờ ăn món ăn ngoại.

"Ăn ngon là được rồi, đồ Thái, đồ Nhật, đồ Pháp... Em đều chưa ăn bao giờ." Ngu Thư Hân nói.

Vương Hạc Đệ: "Vậy trước mang cô đi ăn đồ Thái nhé?" Tuy rằng không biết vì sao cô đều chưa ăn qua, nhưng nếu đã thế, vậy... cùng ăn hết đi!

Ngu Thư Hân cho Vương Hạc Đệ một cái hôn gió. Kim chủ, em yêu anh lắm nha!

Vương Hạc Đệ cảm thấy buồn cười, tìm một nhà hàng Thái không tồi gần đấy.

Ngu Thư Hân giống như bà ngoại Lưu đến Đại Quan Viên, nhìn ngó khắp nơi, đây cũng là lần đầu tiên Vương Hạc Đệ mang tình nhân đi ăn cơm, cho nên đối với phản ứng của Ngu Thư Hân hắn không biết có đúng hay không, nhưng thật sự cảm thấy thú vị.

*Bà ngoại Lưu, hay còn gọi là già Lưu, là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Trong lần thứ hai già Lưu vào phủ Vinh Quốc, Giả mẫu dẫn già Lưu du ngoạn quanh Đại Quan Viên khiến bà lão nông thôn này thấy ngôi vườn còn đẹp hơn cả một bức tranh phong cảnh, bà được mở rộng tầm mắt.

Đây chỉ là một nhà hàng bình thường không được tính là cao sang, ăn xong Vương Hạc Đệ liền chở Ngu Thư Hân về chung cư.

Đối với việc gần đây Vương Hạc Đệ thường xuyên tới, Ngu Thư Hân cũng coi như là vui mừng, Vương Hạc Đệ hiện tại càng hay tới càng tốt, về sau đến lúc tách ra... Ha ha... Tiền sẽ càng nhiều nha!

***

Khi Ngu Thư Hân lần nữa trở lại đoàn phim của Giang đạo điễn, Viên Khai vừa hay cũng ở đó, nhưng người đại diện của hắn lại vô cùng khẩn trương, sợ Ngu Thư Hân lại gần.

Ngu Thư Hân cũng biết mình đã gây phiền phức cho Viên Khai nên rất ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

Người đại diện Viên Khai là Tằng Tuân thấy Ngu Thư Hân không có ý định tới đây liền nhẹ nhàng thở ra.

Ngu Thư Hân nhìn Viên Khai, Viên Khai gật đầu cười với cô, Ngu Thư Hân cũng gật đầu lại. Đến lúc ngồi vào chỗ Ngu Thư Hân liền bảo Triệu Vũ Lâm qua bên kia nói lời cảm ơn một chút.

Ngu Thư Hân biết chính mình đi qua sẽ gây phiền phức cho hắn, nhưng được người ta giúp mà không cảm ơn, Ngu Thư Hân không chịu được.

Triệu Vũ Lâm qua bên kia cúi đầu cùng Tằng Tuân nói chuyện, Viên Khai ngẩng đầu nhìn Triệu Vũ Lâm một cái, sau đó lại cười.

Ngu Thư Hân nhìn nụ cười kia liền hiểu, hắn đang nói: Không cần cảm ơn.

Triệu Vũ Lâm quay lại nói với Ngu Thư Hân: "Con người Viên Khai quả thật rất tốt, lúc em nói cảm ơn anh ấy còn ôn nhu đáp đấy là việc nên làm. Nhưng người đại diện của anh ấy hình như không mấy vui vẻ, chẳng nói câu gì cả."

Ngu Thư Hân gật đầu, nói: "Không sao, dù gì thì chuyện này cũng gây cho hắn không ít phiền toái. Người đại diện kia không vui vẻ là điều dễ hiểu, nhưng chúng ta nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn, đây là chị thiếu hắn."

Ngu Thư Hân cảm thấy mình tuy chỉ là một người nông dân từ nông thôn ra, trình độ học không hết cao trung, chưa từng vào đại học, nhưng cô biết những việc như này dù khi người ta làm không mong báo đáp thì nói một tiếng cảm ơn là nguyên tắc cơ bản cần phải có!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro