Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Hạc Đệ mang theo Ngu Thư Hân tới khách sạn do nhân viên bên này của hắn đặt.

Thật ra công ty Vương Hạc Đệ ở nước ngoài không có danh tiếng, nhưng công ty của mẹ hắn lại là công ty quốc tế lớn thuộc top 500 thế giới.

Vương Hạc Đệ tuy có công ty của mình nhưng vẫn là người thừa kế trên pháp luật công ty của mẹ cho nên hắn là đồng thời giám thị hai công ty. Hiện giờ, công ty của mẹ hắn vẫn do bà tự quản lý, Vương Hạc Đệ chủ yếu là phát triển công ty của mình, một năm chỉ cần tới đây vài lần để thích ứng.

Lần này Vương Hạc Đệ tới đây vì công ty của mẹ hắn có hội nghị cổ đông thường niên, hắn ở công ty có cổ phần nhất định nên phải tới.

Cũng không phải việc gì lớn, chỉ là theo lệ đến tham dự thôi nên Vương Hạc Đệ mới nghĩ có thể mang Ngu Thư Hân đến đây chơi, khách sạn là khách sạn lớn nhất trung tâm thành phố.

Xếp xong hành lý, Vương Hạc Đệ nhìn Ngu Thư Hân còn chạy nhảy khắp phòng ngó nghiêng, cô nàng thông qua cửa sổ sát đất nhìn thế giới xa lạ bên ngoài, tay đặt lên kính, mở to mắt nhìn.

"Nhìn cái gì đấy?" Vương Hạc Đệ bước tới, từ phía sau ôm lấy cô.

Vương Hạc Đệ rất ít khi cùng người thân cận như vậy. Từ này hai tháng trước sau khi Ngu Thư Hân trở nên ngoan ngoãn, Vương Hạc Đệ rất vừa lòng nhất cử nhất động của cô, trong lúc lơ đãng cũng bắt đầu thân cận.

Hắn không nghĩ hành động này đại biểu cho cái gì, nhưng hắn thân là thiên chi kiêu tử, sẽ không để bản thân chịu ủy khuất.

Hắn muốn thân cận ai, hắn liền thân cận, giống như hắn muốn thế thân liền tìm thế thân, hắn muốn đổi người thì liền đổi.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Em đang nhìn thành phố này, thật đẹp!"

Vương Hạc Đệ nhìn theo tầm mắt Ngu Thư Hân, khẽ gật đầu nhưng thật ra hắn không cảm thấy như vậy. Thành phố này là thành phố phát triển nhất thế giới, nó chen chúc, ầm ĩ, bực bội, áp lực.

Người trong thành phố này, mỗi ngày đều vội vội vàng vàng quay cuồng với công việc không thể hưởng thụ cuộc sống, Vương Hạc Đệ chẳng những cảm thấy nó không xinh đẹp mà hắn thậm chí còn không thích thành phố này.

"Anh xem, ở trong thành phố như vậy, anh muốn mua gì cũng được, dẫn đầu trào lưu. Tùy tiện làm công việc cũng có thể có lương cao, là nơi rất nhiều người tha thiết ước mơ." Ngu Thư Hân nhìn phía dưới rồi nói, giọng càng ngày càng nhỏ.

Vương Hạc Đệ nghe thấy, hắn không hiểu, nhưng Ngu Thư Hân thích là được.

"Đi nghỉ ngơi đi! Thích ứng múi giờ trước, giữa trưa tôi mang cô đi ăn."

Ngu Thư Hân gật đầu.

Giữa trưa, Vương Hạc Đệ mang cô đi ăn thức ăn bản địa đặc sắc, Ngu Thư Hân cảm thấy khá ngon. Vương Hạc Đệ cũng vậy, lúc trở về còn chở Ngu Thư Hân đến siêu thị mua không ít đồ.

Buổi tối, Ngu Thư Hân vẫn tự mình xuống bếp nấu ăn cho Vương Hạc Đệ, hắn đã quen với tay nghề của Ngu Thư Hân, quen ăn đồ Trung, quen mỗi một bữa có một cây củ cải đường.

Ngày hôm sau bắt đầu quay, Hướng Kiến Hoa tự mình tới đón Ngu Thư Hân, người quay phim vẫn là Ổ Đinh.

"Hôm nay ngày kết thúc nhiệm vụ, không có nhiệm vụ gì. Chủ yếu chính là quay mọi người đi chơi, cho nên chỉ cần chơi là được."

Vừa nói như vậy Ngu Thư Hân liền vui vẻ, cô lấy một ba lô nhỏ, mặc áo thun quần jean. Vương Hạc Đệ như cũ mặc tây trang, Ngu Thư Hân nhìn không ra tay tây trang của hắn có gì khác nhau, dù sao dưới góc nhìn của cô thì chỉ có màu sắc khác nhau.

"Anh cũng đi?" Ngu Thư Hân thấy Vương Hạc Đệ đi theo mình ra cửa thì kỳ quái hỏi.

Hướng Kiến Hoa cười nói: "Như vậy càng tốt, chúng ta che mosaic cho Vương tổng là được."

Vương Hạc Đệ tán thưởng nhìn hắn một cái, Ngu Thư Hân cũng gật gật đầu, cô không muốn lấy thân phận người độc thân lăn lộn trong giới giải trí, tùy ý thôi.

Ngu Thư Hân chuẩn bị tốt, vừa mang theo Vương Hạc Đệ ra cửa, vừa quay đầu lại cười nói: "Sáng sớm ăn bánh mì vòng đi!"

Vương Hạc Đệ gật đầu, Ngu Thư Hân nói tiếp: "Em chưa ăn bánh mì vòng bao giờ, lên mạng tra thử thì từ nơi này xuất phát, chúng ta đến phố 80 thành Broadway. Bên kia có bánh bách cát ăn rất ngon, ăn xong có thể đi dạo luôn."

Vương Hạc Đệ tiếp tục gật đầu, hắn sớm đã quen thuộc nơi này, tuy không có có ý đi chơi đùa nhưng cũng từng đi dạo qua thành phố này.

Ngu Thư Hân thì ngược lại, trừ bỏ bản đồ trong tay cái gì cũng đều không có. Vương Hạc Đệ đi theo Ngu Thư Hân lạc đường một giờ đồng hồ, không nhịn được hỏi: "Cô rốt cuộc là muốn tới cửa hàng nào?"

Ngu Thư Hân: "..."

Cuối cùng bọn họ không đi Broadway mà đến chỗ khác ăn.

Ngu Thư Hân ăn xong bánh bách cát tinh thần càng phấn chấn, cô nói với Vương Hạc Đệ: "Em nghe nói New York có rất nhiều viện bảo tàng."

Vương Hạc Đệ nhìn cô: "Cô mới tốt nghiệp cao trung đấy!" Vương Hạc Đệ không cảm thấy một người chưa từng học đại học sẽ có hứng thú đi thăm viện bảo tàng.

Ngu Thư Hân không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Chúng ta có thể chọn bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan."

"Nó hôm nay đóng cửa." Vương Hạc Đệ thở dài.

Ngu Thư Hân giật mình: "Vì sao?"

"Ngày nghỉ cố định trong tuần." Vương Hạc Đệ giải thích.

Ngu Thư Hân vẫn không nhụt chí, nói cho Vương Hạc Đệ, bọn họ có thể đi bảo tàng lịch sử tự nhiên.

Sau đó Vương Hạc Đệ đi theo Ngu Thư Hân lại lạc đường một giờ, Vương Hạc Đệ hỏi: "Có phải nên ăn cơm trưa trước không?"

Ngu Thư Hân: "..."

Ngu Thư Hân lần đầu tiên biết được, cho dù có bản đồ cũng không nhất định có thể dựa theo đó mà tham quan.

"Ăn cái gì?" Vương Hạc Đệ không tức giận vì từ sáng đến giờ đều cùng Ngu Thư Hân lạc đường, Ngu Thư Hân tuy lạc đường nhưng vẫn nói nhiều, mà Vương Hạc Đệ đối với cái gọi là điểm du lịch này không có hứng thú. Hắn cảm thấy đi theo phía sau cô, nghe cô luôn miệng nói chuyện cũng khá tốt.

Ngu Thư Hân nhìn lướt qua bản đồ nói: "Pizza."

Vương Hạc Đệ bật cười sờ đầu cô, nói: "Tôi mang cô đi!"

Vương Hạc Đệ dẫn đường, không bao lâu liền cửa hàng pizza có lịch sử lâu đời, Ngu Thư Hân ăn thấy không tồi, ăn nhiều hơn. Sau đó có chút mệt nhọc, Vương Hạc Đệ dẫn cô đi xe buýt tận tình du lãm thành phố này.

Không cần đi bộ, Ngu Thư Hân lại vui vẻ. Cô ngồi cạnh Vương Hạc Đệ, chốc chốc thì quay đầu cười sáng lạn nhìn hắn, lúc thì chỉ vào một ít đồ vật bình thường hỏi Vương Hạc Đệ, cùng hắn thảo luận.

Vương Hạc Đệ cũng không thấy phiền, vốn dĩ cũng là mang cô đi chơi, cho nên khi cô hỏi, Vương Hạc Đệ đều tận lực trả lời.

Ổ Đinh nhìn hai người hỗ động, khóe miệng mang theo ý cười, có lẽ chính bọn họ cũng không phát hiện, thông qua máy quay, Ngu Thư Hân rạng rỡ xinh đẹp như ánh mặt trời, Vương Hạc Đệ ôn nhu soái khí. Giữa hai người có một loại không khí không nói nên lời, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy vui vẻ.

Buổi chiều, Vương Hạc Đệ giúp Ngu Thư Hân dò bản đồ tham quan hết, Ngu Thư Hân mới cảm thấy mỹ mãn, cùng Hướng Kiến Hoa xua xua tay hẹn gặp lại rồi theo Vương Hạc Đệ trở về.

Mệt mỏi nằm trên giường, Ngu Thư Hân vẫn còn đang cười, cô nhìn Vương Hạc Đệ nói: "Hôm nay thật sự chơi vui quá."

Vương Hạc Đệ chỉ nhàn nhạt nhìn cô, xác định cô thật sự thực vui vẻ mới xoay người đi rửa mặt. Ở bên ngoài chơi một ngày, rất mệt, cả người đều là mồ hôi.

Ngu Thư Hân thấy Vương Hạc Đệ đi vào phòng tắm, bên ngoài nói vọng vào: "Vương tổng, ngày mai có sắp xếp gì không?"

Vương Hạc Đệ "Có." một tiếng. Ngu Thư Hân nhìn nhìn tây trang hắn ném xuống đất, đột nhiên linh quang chợt lóe, lén lút đi qua nhặt lên, duỗi tay sờ bên trong.

Sờ xong áo, cô lại đi tìm quần, trong túi vẫn như cũ không có cái gì.

Vương Hạc Đệ buộc khăn tắm đứng phía sau nhìn cô dáo dác lấm la lấm lét.

"Cô đang làm gì đấy?"

Lông toàn thân Ngu Thư Hân bị dọa mà dựng đứng, cô quay đầu lại xem Vương Hạc Đệ, yếu ớt nói: "Sờ quần áo anh."

"Sờ vui không?" Vương Hạc Đệ mặt không biểu cảm.

Ngu Thư Hân gật đầu, khoé miệng Vương Hạc Đệ cong lên: "Đi tắm đi."

Ngu Thư Hân vâng một tiếng, tìm áo tắm đi vào. Chờ cô tắm xong, Vương Hạc Đệ đang dựa vào đầu giường đọc sách, Ngu Thư Hân cũng ngồi vào mép giường sấy tóc.

"Buông tay." Vương Hạc Đệ dựa vào lưng Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân theo phản xạ buông tay, Vương Hạc Đệ đeo vòng cho cô.

Ngu Thư Hân duỗi tay sờ thử, vui vẻ quay đầu nhìn Vương Hạc Đệ: "Anh trả lại cho em à!"

Vương Hạc Đệ nhíu mày: "Là đưa cô một lần nữa."

Ngu Thư Hân ôm hắn nói: "Cảm ơn anh!" Mười ba vạn đã trở lại, về sau không đủ tiền mua phòng, cô sẽ nó đi bán.

Tâm tình tốt, Ngu Thư Hân vừa sấy tóc vừa ngâm nga, điện thoại báo Wechat có tin nhắn, Ngu Thư Hân vừa sấy cúi đầu xem.

Ảnh đại diện là một chân dung trống, ghi chú là "Tuấn", nội dung: "Chị, chị không sao chứ? Trên Weibo đều nháo hết lên rồi."

Ngu Thư Hân sửng sốt, ký ức lại hiện ra. Ngu Tuấn, em trai ruột của nguyên chủ, cũng con trai độc nhất của Ngu gia, hai người tình cảm không tồi, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Hiện giờ Ngu Tuấn mười chín tuổi, năm nay vừa mới tốt nghiệp cao trung.

Ngu Thư Hân chưa từng có anh chị em, ngay cả ký ức lúc cha mẹ còn sống cũng quên mất.. Tuy có sống cùng ông bà nhưng rốt cuộc cũng không giống lúc sống cùng cha mẹ hay anh chị em.

Ngu Thư Hân nhìn tin nhắn ngây người trong chớp mắt rồi mới đáp: "Không có việc gì."

La Tuấn rất nhanh trả lời: "Lần trước em thấy trên Weibo đều bôi đen chị, em còn tưởng là chương trình sắp xếp."

Ngu Thư Hân an ủi: "Ừ, là chương trình sắp xếp!"

Ngu Tuấn tựa hồ rất bất mãn: "Chương trình của chị cũng quá không đáng tin cậy, tuy là vì hấp dẫn người xem nhưng hôm nay đều là công kích."

"Những cái đó là fans người khác."

Ngu Tuấn lải nhải nói không ít, bảo Ngu Thư Hân làm vậy không đáng, cũng lo lắng Ngu Thư Hân ở trong giới giải trí có hại.

Cuối cùng an ủi: "Chị, nếu chị không muốn ở giới giải trí thì cứ trở về."

Ngu Thư Hân mỉm cười nhìn điện thoại, nhẹ nhàng trả lời: "Giới giải trí khá tốt, chờ chị kiếm đủ tiền sẽ trở về."

Vương Hạc Đệ nhìn Ngu Thư Hân tươi cười, đó là loại vui mừng ôn nhu hắn chưa từng thấy qua. Hắn nhíu mày, tựa hồ lơ đãng liếc mắt nhìn điện thoại trong tay Ngu Thư Hân, hỏi: "Nhắn tin với ai?"

Ngu Thư Hân cũng không dấu diếm, cười nói: "Em trai em."

Vương Hạc Đệ nghĩ nghĩ, tư liệu của Ngu Thư Hân một năm trước thư ký Kiều có đưa tới, hắn chỉ nhìn lướt qua, Ngu Thư Hân quả thật có một em trai, còn có một chị gái.

"Đi ngủ sớm một chút!" Vương Hạc Đệ nói.

Ngu Thư Hân gật đầu, lần đầu tiên cô công tác ở bên ngoài mà có người quan tâm, lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, lần đầu tiên cảm giác được có người thân, tâm trạng cô không tồi, ngủ cũng an ổn.

Ngược lại là Vương Hạc Đệ nhìn tư thế ngủ của cô, nghĩ tới lời thư ký Kiều: "Ngu Thư Hân cùng chị gái đều là vừa tốt nghiệp liền ra đi làm, chủ yếu vì trong nhà chỉ có một đứa con trai, hai người phải kiếm tiền cho hắn học tập. Vậy nên tôi nghĩ, nếu nói chuyện tiền nong với Ngu Thư Hân thì sẽ thành công."

Vương Hạc Đệ còn nhớ rõ mình đáp lại một câu: "Cô đi nói đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro