Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngu Thư Hân không quá thích đi giày cao gót, đời trước cô là người phục vụ, có ai gặp qua người phục vụ đi giày cao gót làm việc sao?

Giày cao gót so với giày đế bằng càng dễ phát sinh việc ngoài ý muốn, đặc biệt người phục vụ phải thường xuyên bưng bê thức ăn, mang giày cao gót đi làm không khác gì mưu sát. Bình thường các tiệm cơm đều sẽ không cho phép nhân viên đi giày cao gót, Ngu Thư Hân làm người phục vụ nhiều năm như vậy, đương nhiên cơ bản là sẽ không đi.

Trước đó cô ở trong nông thôn cũng không đi, một là không có tiền, mặc quần áo nhà quê mà phối với giày cao gót cũng không ra gì. Sau đó đi ra ngoài làm công, cơ hội đi không nhiều, ngẫu nhiên có lúc nghỉ ngơi thì lại bởi vì nhiều năm không mặc giày cao gót nên cho dù có đi, chân cũng không thoải mái. Bởi vậy, Ngu Thư Hân không thích đi giày cao gót.

Sau khi xuyên vào thân thể nguyên chủ đã chịu ảnh hưởng của thân thể này, ngày thường lại bởi vì yêu cầu mà thời gian Ngu Thư Hân đi giày cao gót ngày một nhiều hơn.

Đi giày cao gót cũng có vẻ lên tinh thần cho nên Ngu Thư Hân không ít lần mang giày cao gót. Nhưng tuy có nguyên chủ thêm vào, bản thân Ngu Thư Hân vẫn thấy không quen, vậy nên ngày thường ở nhà hoặc ra cửa mua đồ ăn cô đều không đi giày cao gót.

Chín tháng, Ngu Thư Hân bởi vì không có tiết mục gì, bị đen một đợt. Cho nên thông cáo của cô không nhiều lắm, đều khá đơn giản.

Thật vất vả công ty mới quyết định cho cô một ít tài nguyên tốt, cô cùng Triệu Vũ Lâm hai người vui rạo rực mà tới.

Kết quả bị một cái gạt chân này Lâm Giai Thần trực tiếp đưa vào bệnh viện, không chỉ cô mà cả Lâm Giai Thần cũng bị dọa sợ.

Cô chỉ muốn cho Ngu Thư Hân té ngã. Người khác khi bị vướng đều sẽ trực tiếp ngã trên mặt đất nhưng Ngu Thư Hân thì không, cô trực tiếp bay lên tới đâm vào tường thang máy, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Sau đó khi Ngu Thư Hân suy xét lại nguyên nhân liền vô cùng chắc chắn nói với Vương Hạc Đệ: "Nhất định là vì giày cao gót."

Tóm lại, lúc Vương Hạc Đệ nhận được điện thoại, Triệu Vũ Lâm nói: "Chị Ngu Thư Hân đâm vào tường, ngất đi rồi."

Vương Hạc Đệ nhất thời không kịp phản ứng xem đã xảy ra sự tình gì, còn hỏi lại: "Đâm tường?"

"Đúng vậy! Gọi mãi đều không tỉnh!"

Vương Hạc Đệ mặt không biểu cảm hỏi: "Cô ấy đang êm đẹp mà đâm tường làm gì?" Nói là nói như vậy, hắn bảo Triệu Vũ Lâm gọi xe cứu thương, sau đó mang theo thư ký Kiều đi thăm cái người mà cứ hai, ba ngày là lại xảy ra chuyện.

Ngu Thư Hân thật ra không có chuyện gì lớn, vốn chỉ bị đẩy nhẹ, lúc đâm vào tường lực đạo cũng đã giảm rất nhiều, huống chi vách tường thang máy không giống với bên ngoài, đều là cục đá, ít ra vẫn có chút giảm xóc.

Khi Vương Hạc Đệ đến, Ngu Thư Hân trên người một cái băng gạc cũng không có, chỉ là trán lại có thêm một cụt u tròn tròn, còn rất đáng yêu.

Vương Hạc Đệ quả thật không còn lời nào để nói, nhưng vẫn hỏi: "Nghe nói cô bị người ta gạt chân liền bay lên? Cô làm bằng giấy à?"

Ngu Thư Hân tỏ vẻ không thể tưởng tượng nhìn hắn, lên án nói: "Em đã như vậy mà anh còn có tâm tình nói giỡn?"

Vương Hạc Đệ khinh bỉ: "Cô cũng giỏi gây chuyện quá nhỉ? Trước thì rơi xuống hồ, sau lại bị ném cà chua, lần này lại gặp chuyện như vậy. Nếu không phải thật là ngoài ý muốn, tôi vô cùng hoài nghi cô rốt cuộc đã chọc ai, hai ba ngày đều muốn mạng cô."

Thư ký Kiều từ bên ngoài vào, nói với Vương Hạc Đệ: "Bác sĩ nói không có trở ngại gì, tùy thời có thể xuất viện."

Cho nên, Ngu Thư Hân vào bệnh viện còn chưa đến nửa giờ, giường chưa nằm ấm đã bị Vương Hạc Đệ đóng gói xách về nhà.

Bên này Vương Hạc Đệ mới đưa cô về đến nhà, vừa nằm xuống chưa ấm chỗ, Ngu Tuấn đã trở lại.

"Chị, chị sao rồi?" Ngu Tuấn nhận được tin của Ngu Thư Hân liền trở về. Hắn cuối tuần sẽ đến nhà Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân cho rằng mình sẽ phải nằm viện thật lâu nên mới gọi cho Ngu Tuấn để hắn không cần tới.

Kết quả Ngu Tuấn không yên tâm, chạy tới bệnh viện, vừa đến bệnh viện liền nhận được điện thoại của Ngu Thư Hân báo đã về nhà, Ngu Tuấn lại lạch bạch chạy tới.

Ngu Thư Hân nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngu Tuấn, quay sang nói với Vương Hạc Đệ: "Anh nhìn thấy chưa, đây mới thái độ nên có của một người đến thăm người bệnh."

Vương Hạc Đệ để thư ký Kiều trở về, bảo Triệu Vũ Lâm đi mua cơm, lúc này đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ nhìn laptop. Nghe được lời của Ngu Thư Hân, đầu cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: "Đợi qua một thời gian, Tiểu Tuấn đại khái cũng sẽ thế thôi."

Thật ra đối với việc Ngu Thư Hân bị thương, Vương Hạc Đệ vẫn có chút hoảng, nhưng nhiều hơn là tức giận, cô không thể tự bảo vệ mình một chút sao?

Vương Hạc Đệ tức giận thì tức giận, vẫn bảo thư ký Kiều đi xem lại camera, rất nhanh liền gửi video cho hắn.

Vương Hạc Đệ nhìn trong chốc lát rồi để thư ký Kiều đi xử lý một chút. Ngay đêm đó, tin tức này rất nhanh đã lên hotsearch, vượt qua cả《Thời Gian Vui Vẻ》.

Fans của Lâm Giai Thần không tin, nói Ngu Thư Hân gây chuyện trước.

Nhóm người qua đường xem xong liền thấy, trong thời gian ngắn như vậy, Ngu Thư Hân cũng không kịp gây chuyện đâu nhỉ?

Hai bên tranh luận không thôi, đấu thành một trận, ngược lại kéo nhiệt độ của Ngu Thư Hân tăng lên.

Nhiệt độ của Ngu Thư Hân còn tăng, Lâm Giai Thần đương nhiên cũng thế. Nhưng thanh danh này, ai muốn? Dù đoán được là Vương Hạc Đệ đẩy lên hot search cũng chỉ có thể cắn răng cam chịu.

Vì ảnh hưởng của việc này, ngày hôm sau Triệu Vũ Lâm liền nhận được không ít thông cáo, cô lập tức gọi điện thoại cho Ngu Thư Hân cùng nhau phân tích tình huống.

Triệu Vũ Lâm rất nghiêm túc nói chuyện với Ngu Thư Hân! Tới hơn mười thông cáo, chị nghe em nói này, có blah blah..., sau đó em cảm thấy cái thông cáo này blah blah..., cái thông cáo kia em suy xét thì blah blah...

Triệu Vũ Lâm đủ tư cách làm người đại diện. Cô hy vọng Ngu Thư Hân sẽ tốt, cho nên đối với thông cáo vô cùng chọn lọc. Một người đại diện tốt đều hy vọng nghệ sĩ của mình có thể đi lên lộ tuyến cao cấp, một ít thông cáo không chính hiệu có thể không nhận liền không nhận.

Vậy nên, cô dùng nửa giờ để phân tích cho Ngu Thư Hân chỗ tốt chỗ xấu của thông cáo này thông cáo kia, hoàn cảnh trước mắt và sức ảnh hưởng.

Cuối cùng, Triệu Vũ Lâm tổng kết: "Ngu Thư Hân, chị cảm thấy thế nào? Cái thông cáo nào tốt?"

Câu trả lời của Ngu Thư Hân không khác nào quăng Triệu Vũ Lâm một cái tát, cô hỏi: "Cái nào tiền lương cao?"

Triệu Vũ Lâm: "..." Em tốn công nói nửa giờ để chị nghĩ đến cái này à?

"Không phải! Ngu Thư Hân, chuyện này quan trọng lắm sao? Chị không nên suy xét tiền lương cao hay thấp mà là nên suy xét đến tương lai!"

Ngu Thư Hân bĩu môi, tôi suy xét chính là tương lai đấy! Tôi chỉ có thời gian một năm, không đúng, hiện tại còn chưa đến một năm, chỉ còn tầm khoảng mười tháng. Mười tháng sau có đánh chết cô thì cô cũng sẽ không ngốc nghếch ở cạnh nam chính, nữ chính và "ánh trăng sáng" kia đâu, không khác gì đi tìm chết, cho nên trong thời gian gần một năm này cô nhất thiết phải kiếm thật nhiều tiền! Suy xét tiền lương không phải là điều cơ bản nhất sao?

"Làm minh tinh không phải vì kiếm tiền sao?" Ngu Thư Hân mạnh miệng đáp lại.

Triệu Vũ Lâm nhất thời nghẹn lời, nói đến cùng, bản chất những lời này của Ngu Thư Hân không sai, nhưng mà người ta là danh lợi song thu, không phải chỉ có kiếm tiền.

Triệu Vũ Lâm đổi phương hướng, nói: "Chị chọn thông cáo không tốt, về sau sẽ định hình, chỉ có thể nhận loại quảng cáo như thế."

Ngu Thư Hân cười to: "Vậy loại quảng cáo này có phải kiếm được rất nhiều tiền không?"

Triệu Vũ Lâm: "Có thể coi là như vậy! Ngu Thư Hân, chị nghĩ kỹ đi! Ví dụ như chị nhận quảng cáo khoai chiên kia thì về sau cũng chỉ có thể nhận loại quảng cáo như vậy, mì ăn liền, kẹo sữa, đồng hồ cao cấp, tạp chí, trang phục xa hoa hay mỹ thực người ta đều sẽ không dùng chị."

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ rồi nói: "Nghĩa là nếu chị tới siêu thị mua đồ ăn vặt, đi qua một loạt đều là chị không?"

Triệu Vũ Lâm ừ một tiếng, Ngu Thư Hân cười to nói: "Quá đồ sộ a!"

Triệu Vũ Lâm: "..." Vương tổng có ở đó không? Em muốn nói chuyện với Vương tổng.

"Ai da Vũ Lâm, em không cảm thấy như vậy rất có ý tứ sao?" Ngu Thư Hân thấy lên được quảng cáo này đã rất ghê gớm rồi! Về sau người nhà cô ra ngoài mua đồ ăn vặt, trên bao bì đều là ảnh chụp cô, lỗ mũi bọn họ khẳng định có thể hướng lên trời. Ở nông thôn không nhìn quan tâm cao cấp hay không cao cấp, dù sao bọn họ biết con gái mình chụp quảng cáo là được.

Triệu Vũ Lâm: "..." Không cảm thấy.

Triệu Vũ Lâm vẫn không từ bỏ, cô cảm thấy mình nên đánh vào suy nghĩ của Ngu Thư Hân, vì thế lại thay đổi phương hướng nói: "Ngu Thư Hân, chị biết cá nhỏ câu cá lớn không?"

Ngu Thư Hân: "???"

Triệu Vũ Lâm nói: "Chính là, chị có thể chọn một cái thông cáo tốt nhưng tiền lương ít trước, chờ lúc chị hồng lên sẽ có sản phẩm chân chính cao cấp tìm chị làm quảng cáo, cho dù là đồ ăn thì tiền lương cũng sẽ cao hơn rất nhiều so với mấy cái thông cáo này."

Ngu Thư Hân kinh sợ, Triệu Vũ Lâm tiếp tục nói: "Hơn nữa quảng cáo cao cấp còn có thể lên TV, so với việc có mặt ở siêu thị còn hoành tráng hơn."

Ngu Thư Hân: "!!!"

Cô đương nhiên biết quảng cáo trên truyền hình! Cô nghĩ nghĩ nhưng vẫn cảm thấy thời gian ngắn như vậy, không đủ để mình phát triển đến cảnh tượng kia. Dù sao, hiện tại quảng cáo trên truyền hình đều là những minh tinh nổi tiếng.

Ngay cả Lâm Giai Thần hiện tại còn chưa nhận quay chụp quảng cáo nhiều, Lâm Giai Thần không phải không có quảng cáo mà là Trần Trừng muốn cho Lâm Giai Thần đi theo con đường cao cấp. Hiện giờ quảng cáo tìm tới Trần Trừng tạm thời không thấy cái phù hợp, cô ta cũng không nghĩ đem vị trí của Lâm Giai Thần định hình quá sớm, không bằng trước cứ quay phim cho tốt, đem đường đi ổn, tự nhiên sẽ quảng cáo tốt tìm tới.

Triệu Vũ Lâm biết Ngu Thư Hân không có khả năng đi đến vị trí cao như vậy, cho nên cô chỉ cần Ngu Thư Hân ở tầm giữa giữa, không quá chìm không quá nổi là được. Trong số các quảng cáo lần này tìm tới có hai cái không tồi, tuy rằng chi phí hơi thấp nhưng có triển vọng.

Ngu Thư Hân trầm ngâm rất lâu mới nói với Triệu Vũ Lâm: "Em từ từ, chị đi hỏi một chút!"

Ngu Thư Hân có thể hỏi ai? Đương nhiên là Vương Hạc Đệ!

Nguyên chủ có thể đắc tội ai liền đắc tội, chính cô sau khi tới cũng vô duyên vô cớ gian đắc tội một đám đại lão ở 《Thời Gian Vui Vẻ》. Ngu Thư Hân ở giới giải trí này quen biết thân chỉ có Triệu Vũ Lâm, tuy quan hệ cùng Viên Khai không tồi, nhưng hai người từng có scandal, nhất định không thể liên hệ!

Cho nên, Ngu Thư Hân vô cùng đáng thương phát hiện mình chỉ có Vương Hạc Đệ, may mà Vương Hạc Đệ gần đây đối với cô rất tốt, Ngu Thư Hân không còn quá lo lắng.

Vương Hạc Đệ thoạt nhìn giống người rảnh rỗi sao? Đương nhiên không phải, may mà gần đến quốc khánh phần lớn bộ phận trong công ty đều đã nghỉ, Vương Hạc Đệ mới có thời gian nhàn nhã một lát.

Khi Ngu Thư Hân gọi điện thoại tới, Vương Hạc Đệ thực nghi hoặc.

Nếu là trước kia Ngu Thư Hân gọi điện thoại tới, Vương Hạc Đệ đều sẽ không nhận, bởi nội dung vĩnh viễn đều là: "Vương tổng, buổi tối anh có tới không? Gần đây em bị xyz khi dễ, anh mau đến báo thù cho người ta!"

Sau khi Ngu Thư Hân đến, cô không thích gọi điện thoại nữa mà trực tiếp đưa cơm hộp. Vậy nên liền biến thành nếu Ngu Thư Hân gọi điện thoại tới thì tám chín phần đều là có việc muốn nhờ hoặc đã xảy ra chuyện. Lần gần đây nhất là gặp bọn buôn người.

Cho nên, đối với điện thoại của Ngu Thư Hân, Vương Hạc Đệ đều không rõ mục đích gọi.

Vương Hạc Đệ vừa nhận điện thoại, Ngu Thư Hân liền nói: "Vương tổng, anh cảm thấy em nên nhận quảng cáo kiếm được tiền hay nhận quảng cáo không kiếm được tiền thì tốt hơn?"

Vương Hạc Đệ: "..." Vấn đề quỷ gì thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro