Chap 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người phụ nữ kia nhìn nhỏ người nhưng lúc làm ầm ĩ lên một chút cũng không nhỏ. Nhìn Vệ Quân kia xem, hắn hiếu thuận sao? Nói là không có chủ ý thì đúng hơn.

Hắn từ nhỏ đều nghe theo lời mẹ Vệ trong rất nhiều chuyện khiến hắn đã không thể có chủ ý. Mấy năm nay Ngu Diễm gả vào, ngay từ đầu Vệ Quân còn nghe cô nói hai câu, tân hôn nhu tình mật ý, hai người cũng yên ổn trôi qua một đoạn thời gian, đáng tiếc, rất nhanh đã bị mẹ Vệ châm ngòi ly gián.

Bạn gái mới của Vệ Quân cũng không phải là đèn cạn dầu, lôi kéo Vệ Quân kể lể một hồi khiến hắn mềm lòng.

Khi cô ta cùng mẹ Vệ còn đang cãi nhau, Vệ Ngọc Đào bị đánh thức, tự mình chạy ra, vừa thấy Ngu Diễm đã hưng phấn phi qua.

Ngu Diễm ôm lấy con, Ngu Thư Hân thấy hôm nay đồ gì cũng không thể mang đi, hơn nữa chủ yếu hôm nay là tới đón Vệ Ngọc Đào, đành ôm Vệ Ngọc Đào ra về. Mẹ Vệ vô tình quay qua thấy được, chửi to đuổi theo, Ngu Thư Hân nhanh chóng nói với người phụ nữ kia: "Cô còn muốn làm mẹ kế à?"

Người phụ nữ kia nghe thế càng thêm lôi kéo Vệ Quân không buông.

Việc không muốn để lộ ra nhất nay lại bị bàn dân thiên hạ biết cả, ba Vệ chịu không nổi, trực tiếp đi vào nhà.

Chờ trở lại phòng lá sắt, ba Ngu mẹ Ngu đang ngồi chờ bên ở bàn ăn, một người không ngừng thở dài, một người không ngừng rơi lệ.

Ngu Diễm ôm Vệ Ngọc Đào liền cúi đầu trầm mặc, cái quá trình này là nhất định phải trải qua, chưa từng thấy nhà ai ly hôn còn đốt pháo ăn mừng vui vui vẻ vẻ cả.

Không lâu sau, Ngu Thư Hân liền biết mang theo Vương Hạc Đệ tới là một quyết định đúng đắn. Giành được quyền nuôi Vệ Ngọc Đào không phải là việc mà giai cấp như Ngu Thư Hân có thể giải quyết, nhưng Vương Hạc Đệ có thể. Vệ gia ở toà án phát hiện không thể đoạt quyền nuôi con sẽ phải chu cấp tiền nuôi dưỡng, liền thuê thêm luật sư, nhất quyết đòi giành được quyền nuôi con.

Nhất thời, việc ly hôn cùng Ngu Diễm bị kéo dài ra. Mẹ Vệ vốn là muốn như vậy, kéo dài tới lúc Ngu Diễm chịu không nổi, đem tiền sính lễ đưa cho nhà bà ta. Nhưng con hồ ly tinh trong nhà kia lại không chịu. Cô ta sợ phát sinh biến cố, khóc nháo đòi Vệ Quân lập tức ly hôn.

Vậy nên việc ly hôn, chưa tới một ngày, thậm chí chỉ có nửa ngày đã giải quyết xong.

Mẹ Vệ không muốn cũng không đồng ý chu cấp phí dưỡng, còn đòi cả tiền sính lễ. Tuy Ngu Thư Hân không đồng ý nhưng cô không muốn kéo dài việc này đành đáp ứng một nửa dù sao Ngu Diễm mấy năm nay ở Vệ gia chi tiêu này đó cũng vượt qua mười vạn, họ cũng không cần chỗ tiền sính lễ kia.

Mẹ Vệ tính toán một hồi, cũng đồng ý.

Cùng ngày Ngu Diễm và Vệ Quân liền đi ly hôn, trên giấy ly hôn viết rõ ràng viết đã thanh toán xong toàn bộ, con thuộc về Ngu Diễm, Vệ gia không cần chu cấp phí nuôi dưỡng, chỉ có quyền thăm hỏi.

Việc này giải quyết xong, Ngu Thư Hân liền thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, hai ngày nay Triệu Vũ Lâm đã gọi điện thoại thúc giục vài lần rồi.

Ba Ngu mẹ Ngu đang bận việc xây nhà, Ngu Diễm liền không đi theo Ngu Thư Hân, tạm thời lưu lại ở nhà hỗ trợ.

Vừa lên máy bay, Ngu Thư Hân đã ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại phát hiện Vương Hạc Đệ đã đắp chăn cho mình liền khẽ cười, ngẩng đầu hôn Vương Hạc Đệ rồi nói: "Cảm ơn anh."

Vương Hạc Đệ nhìn cô hai giây, sau đó lạnh lùng hôn một cái lên trán Ngu Thư Hân, nói: "Ngủ tiếp đi!"

Hai người ít khi dịu dàng thắm thiết không đấu võ mồm, Ngu Thư Hân duỗi eo lười nói: "Không mệt nữa, không ngủ!"

Vương Hạc Đệ cười cười, sau đó quay đầu nói với tiếp viên hàng không: "Chào cô, phiền cô lấy bữa trưa vừa rồi tới đây."

Tiếp viên hàng không gật đầu, đi lấy cơm.

Ngu Thư Hân cười hai tiếng, dựa vào vai Vương Hạc Đệ nói: "Vương tổng, anh thật tốt, gần đây anh càng ngày càng tốt." Vương Hạc Đệ đã bắt đầu biết chiếu cố người rồi!

Vương Hạc Đệ không đáp lại cô, nhận đồ ăn tiếp viên hàng không đưa tới, đầu cũng không quay lại hỏi Ngu Thư Hân: "Ăn mì hay ăn cơm?"

"Cơm!" Ngu Thư Hân sinh lực tràn trề trả lời.

Vương Hạc Đệ đem hộp cơm đặt trước mặt Ngu Thư Hân, còn mình thì ăn mì.

Chờ hai người ăn uống no say, tiếp viên hàng không thu dọn xong, Ngu Thư Hân lại bắt đầu vừa cười vừa nói chuyện phiếm với Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ thực ra rất thích nói chuyện cùng Ngu Thư Hân. Giọng cô vĩnh viễn tràn ngập vui vẻ đầy ý cười, dễ dàng lan truyền cho người khác.

Người xung quanh Vương Hạc Đệ đều là những người thành công trong xã hội, chính vì vậy mà họ đều biết ngụy trang, quá mệt mỏi.

"Ngu Thư Hân, có đôi khi tôi thật sự không hiểu được em, em nói xem sao em có thể sống vô tâm vô phế như vậy thế? Vui vui vẻ vẻ không phiền không sầu." Vương Hạc Đệ hiếm khi khen cô một phen. Hắn thật sự cảm thấy Ngu Thư Hân rất lợi hại, năng lực tự chữa trị lại vô cùng mạnh, chuyện gì cũng đều hướng tới mặt tốt.

Ngu Thư Hân sửng sốt, hai tay chống cằm, cười nói: "Vương tổng, anh có biết em đem người không tim không phổi chia làm mấy loại không?"

Vương Hạc Đệ nhướng mày, ý bảo Ngu Thư Hân tiếp tục, Ngu Thư Hân vẫn duy trì cái tư thế nghịch ngợm này nói: "Đối với Ngu Thư Hân em mà nói, không tim không phổi chia làm hai loại. Loại thứ nhất, không tim không phổi mà gia đình bạn bè hạnh phúc mỹ mãn, hoặc đã có người thay họ chống lại tất cả. Cái gì cũng không cần lo lắng, quan tâm, để ý, cho nên họ lớn lên có thể cứ như vậy lạc quan hướng về phía trước, không cần quan tâm bất cứ chuyện gì."

Nói tới đây, Ngu Thư Hân quay đầu nhìn cửa sổ nho nhỏ trên máy bay, dựa lưng vào ghế nhẹ giọng nói: "Loại thứ hai, là do cuộc sống khốn khổ gian nan, có khi phải nhận hết đủ loại bắt nạt khinh thường, cũng có thể bị người ngó lơ không ai thèm để ý tới, bất hạnh quá nhiều. Loại người này còn có thể không tim không phổi, chẳng qua là bởi muốn làm cuộc sống dễ chịu hơn một chút, không bằng nói là trắc trở một tầng một tầng mà đè ở trên lưng, sợ rằng có một ngày sẽ sụp đổ."

Vương Hạc Đệ không thích biểu cảm hiện giờ của Ngu Thư Hân, hắn duỗi tay nắm tay Ngu Thư Hân đặt ở trên đùi, nắm thật chặt, hỏi: "Vậy em là loại thứ mấy?"

Ngu Thư Hân không nói mình là loại nào, cười nói: "Đương nhiên hy vọng mình là loại thứ nhất rồi!"

Vương Hạc Đệ quay đầu bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát rồi đột nhiên sờ sờ đầu cô nói: "Ừ!"

Sẽ.

Ngu Thư Hân vừa xuống máy bay đã thấy Triệu Vũ Lâm chờ ở bên ngoài: "Cuối cùng chị cũng về rồi, tạp chí bán chạy cực kỳ luôn."

Triệu Vũ Lâm vô cùng vui vẻ, Ngu Thư Hân thông qua tạp chí này, danh khí lại cao thêm một bậc. Triệu Vũ Lâm báo tin vui xong mới quay sang Vương Hạc Đệ: "Vương tổng, chào anh!"

Vương Hạc Đệ gật đầu, Triệu Vũ Lâm lập tức lại nói Ngu Thư Hân: "Ngoại trừ tạp chí thì bộ phim võ hiệp của Giang đạo cũng đã định ngày phát sóng. Hai ngày nay chắc sẽ phát trailer!"

Ngu Thư Hân gật đầu, Triệu Vũ Lâm tiếp tục nói: "Tiền của thông cáo trước cũng đã gửi tới, còn có một quảng cáo chocolate tìm tới."

"Chocolate?" Ngu Thư Hân sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ không nói chuyện, từ sau《Thời Gian Vui Vẻ》hắn liền không cung cấp tài nguyên gì nữa. Dù sao thì hắn phần lớn là đầu tư, tự chế vốn khá ít, đầu tư thì cũng đều là vào đoàn phim, không có mấy loại quảng cáo như thế này.

Năm nay Vương Hạc Đệ lại không có hứng thú quay phim nên phần lớn là đầu tư vào phim truyền hình điện ảnh. Ngu Thư Hân đương nhiên không suy xét gì nhiều, mà thời gian này tự cô lại có không ít thông cáo nên không cần nhờ tới Vương Hạc Đệ, hơn nữa Vương Hạc Đệ cấp tài nguyên tốt nhưng tiền lương không nhất định sẽ cao!

Đại chế tác càng thêm tốn thời gian, còn chocolate? Công ty ở Trung Quốc ở bán chocolate không nhiều, đều sẽ không tìm người đại diện mà không nổi danh, hầu hết đều là các minh tinh, có khi còn mời tận hai người, nhân khí vô cùng cao, vô cùng nổi.

Trọng điểm là trước đó loại quảng cáo này đều dành cho những cấp bậc như Lâu Tùng Nguyên. Ngu Thư Hân như vậy, thật đúng là với không tới, phí quảng cáo cao tới mấy ngàn vạn, Ngu Thư Hân không thể không suy nghĩ nhiều.

Vương tổng đây là phát hiện đã mấy tháng chưa cho cô tài nguyên nên tìm một cái?

Ngu Thư Hân cười cười lui về đứng cạnh Vương Hạc Đệ ở phía sau: "Có phải anh giúp em không?"

Vương Hạc Đệ liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh quay đầu nhìn phía trước nói: "Cho em chút tiền lương mà thôi."

Ngu Thư Hân liền cười chọc chọc vai hắn hai cái nói: "A nha, Vương tổng làm tốt lắm, cảm ơn anh!" Ngu Thư Hân ngượng ngùng xoắn xít, ý ý tứ tứ giật nhẹ tay áo Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ buồn cười, nhìn cô nói: "Cảm ơn không phải suông thì không cần đâu."

Ngu Thư Hân lập tức nói tiếp: "Còn có sự chân thành của em."

Vương Hạc Đệ: "..."

Hai người cười đùa trong chốc lát rồi rời khỏi sân bay.

Fans ở phía sau chụp được bóng dáng Ngu Thư Hân, lập tức đăng lên Weibo: "Hôm nay ở sân bay gặp phải Hân Hân Tử! Không kịp chụp chính diện, nhưng hai người vô cùng ngọt ngào!!!"

Lập tức có không ít người share lại rồi bình luận.

"Nhìn bóng dáng là biết hạnh phúc a! Hân Hân Tử hạnh phúc quá!"

"A a a a a! Bộ quần áo này của Hân Hân Tử này cũng thật đẹp."

"Con mẹ nó, bộ này vô cùng đắt, vô cùng đắt."

"Lưng của Mr.Mosaic soái quá đi! Phải đối tốt với Hân Hân Tử của bọn em nhé!"

...

Tóm lại là một mảnh khen ngợi các kiểu, tuy vẫn có hai ba câu chê bai nhưng nhìn chung đều là bình luận tốt.

Cuối tháng một, Ngu Thư Hân cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Giang đạo: "Ngu Thư Hân à! Official Weibo vừa mới phát trailer, cô share lại rồi đăng chút cảm nghĩ nhé!"

Ngu Thư Hân cảm ơn nói: "Đã biết Giang đạo, cảm ơn ông! Còn cố ý gọi điện báo cho tôi."

Giang đạo thở dài: "Tôi không phải là sợ cô quên mất sao."

Ngu Thư Hân: "..."

Giang đạo đương nhiên không phải thật sự sợ Ngu Thư Hân quên, hắn cũng biết lúc đó đã xảy ra khá nhiều chuyện. Tóm lại, Ngu Thư Hân nhất định là đắc tội với người ta rồi, bằng không trailer êm đẹp sao lại bị cắt thành như vậy không nói, Ngu Thư Hân còn không share?

Sau khi hắn biết Thời Chấn là đạo diễn liền hiểu đại khái sao lại thế này. Đến lúc hậu kỳ hắn vẫn còn rất thích Ngu Thư Hân, làm người rất nỗ lực, ở đoàn phim cũng không đến nỗi đắc tội với người ta.

Vốn là nghĩ như vậy, nhưng hắn không đoán được đến đoàn phim mới nhất định sẽ xảy ra chuyện, dù sao thì người do nhà đầu tư nhét vào, chỉ cần yên tĩnh chút cũng đủ khiến đoàn phim vui vẻ không thôi.

Nhìn hắn xem, đối với Ngu Thư Hân đều không thèm để ý cô đến muộn hay không đến muộn, cũng không thèm ngóng trông lúc nào cô tới.

Cho nên cô chỉ cần hơi ngoan một chút, Giang đạo liền cảm thấy Ngu Thư Hân tốt đến không chịu được.

"Gần đây tôi bắt đầu quay một bộ điện ảnh, tuy rằng là vai phụ, tiền không nhiều lắm, nhưng nhân vật rất tốt. Muốn đến nhìn thử hay không?" Giang đạo quả nhiên thực hiện lời hứa lúc ấy, tìm cho cô một vai diễn.

"Vai diễn đó như thế nào vậy?" Ngu Thư Hân hỏi.

Giang đạo đơn giản nói qua một chút, là vai tiên nữ, quay không quá hai ngày liền xong, cũng không cần quá nhiều kỹ thuật diễn, tiên nữ này là một nhân vật cao lãnh, chỉ hạ phàm tới trợ giúp vai chính thăng cấp thôi.

Ngu Thư Hân gần đây nhân khí càng lúc càng tăng, nếu cô chịu tới thì người ta nguyện ý trả hơn mười vạn, coi như là mua nhân khí của cô.

Nhân khí của Ngu Thư Hân hiện giờ cùng số fan Weibo, đến lộ mặt chút trong phim điện ảnh mà đã có trên dưới mười vạn quả thật có chút rẻ.

Nhưng đối Ngu Thư Hân mà nói, hai ngày mười vạn... Vô cùng tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro