Chap 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Hạc Đệ không ở đấy, nếu không hắn thật sự muốn mắng Ngu Thư Hân một trận, nói thế này là nói cái gì? Ha?

Ngu Thư Hân truyền đạt xong lại đi trở về, vô cùng nịnh nọt nói với Vương Hạc Đệ: "Em bảo thư ký Kiều."

Vương Hạc Đệ gật đầu, nghiêm túc ăn bánh kem nhỏ của mình.

Ngu Thư Hân hỏi: "Ăn ngon lắm sao?"

Vương Hạc Đệ gật đầu, Ngu Thư Hân nói: "Em làm đấy!"

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: "Không tồi!"

Vương Hạc Đệ chính là điển hình cho việc ăn đồ ngọt vào sẽ được bổ sung năng lượng, chờ khi thư ký Kiều tiến vào thì cơn giận của hắn cũng đã bay biến gần hết.

Chỉ nói một câu "Không có lần sau!" liền xong rồi.

Thư ký Kiều cung kính đích thân "phụng hiến" một tháng tiền lương của mình để tỏ lòng hối lỗi, sau đó đi ra ngoài.

Không có lần sau? Ngu Thư Hân nghĩ, theo cốt truyện tiểu thuyết, thư ký Kiều còn giúp đỡ Lâm Phỉ vào văn phòng vài lần nữa cơ! Không có lần sau, cốt truyện sẽ phát triển như thế nào chứ?

Hoàn toàn không ngờ được rằng, cốt truyện đã bị chính mình phá hư. Có lần sau hay không thì không biết, nhưng thư ký Kiều sẽ không cấp cửa sau cho Lâm Phỉ nữa.

"Hôm nay em tới đây làm gì?"

Ngu Thư Hân hai tay dâng tiền lương lên: "Lão đại, mong anh giúp đỡ!"

Hai mắt Ngu Thư Hân tràn đầy chân thành, nỗ lực biểu đạt ra sự sùng bái của bản thân, Vương Hạc Đệ lại bị chọc cười, nhận lấy thẻ nói: "Biết tháng này có ngày gì quan trọng không?"

"Lễ Tình Nhân!" Ngu Thư Hân lập tức đáp lại, qua mấy ngày nữa chính là Lễ Tình Nhân!

Vương Hạc Đệ đen mặt, Ngu Thư Hân lại nói tiếp: "Tết Âm Lịch?" Qua mấy ngày nữa cũng là Tết Âm Lịch!

Vương Hạc Đệ lạnh lùng nhìn cô: "Cút!"

Ngu Thư Hân lanh lẹ chuồn mất.

Trên đường trở về liền gọi điện cho Triệu Vũ Lâm: "Tháng này ngoại trừ Lễ Tình Nhân và Tết Âm Lịch thì còn có ngày gì quan trọng nữa?"

Triệu Vũ Lâm sửng sốt: "Sinh nhật chị?"

Ngu Thư Hân chợt nhớ tới tháng này cũng là sinh nhật của nguyên chủ! Nhưng là sinh nhật cô thì Vương Hạc Đệ mặt đen cái gì?

Vì thế lại hỏi: "Có còn ngày nào khác hay không?"

Triệu Vũ Lâm liền hỏi: "Là sao ạ? Chị phải nói rõ ra chứ!"

Ngu Thư Hân nhỏ giọng nói: "Liên quan tới Vương tổng cơ!"

Triệu Vũ Lâm lập tức đáp: "Sinh nhật của Vương tổng."

"Sinh nhật của anh ấy cũng là vào tháng này?"

"Chị Thư Hân, năm ngoái chị còn chuẩn bị lễ vật cho Vương tổng đấy! Chị quên rồi à?" Triệu Vũ Lâm cạn lời, năm trước chị coi trọng lắm cơ mà!

"A!" Ngu Thư Hân cuối cùng cũng nghĩ ra, cô và Vương Hạc Đệ chẳng những sinh cùng tháng mà còn chỉ cách nhau có một ngày thôi!

Sinh nhật Ngu Thư Hân trùng với Lễ Tình Nhân ngày 14 tháng 2, sinh nhật Vương Hạc Đệ sớm hơn cô một ngày.

Mục đích của Vương Hạc Đệ, rõ ràng là muốn quà sinh nhật đây mà!

Ngu Thư Hân bĩu môi. Không có tiền a! Ngu Thư Hân cô là ai cơ chứ? Đời trước nhìn thấy nhiều tiền nhất chính là gần 30 vạn tiết kiệm trong hai mươi năm, kết quả là ném hết vào bệnh viện.

Đời này thật ra tiền thấy được không ít, mỗi tháng đều đặn có hai mươi vạn chuyển tới thẻ. Hơn nữa còn được tự mình cảm nhận cảm giác một ngày kiếm được mười mấy vạn.

Kết quả vừa thấy giá cả ở kinh đô, mọi từ ngữ thô tục Ngu Thư Hân đều muốn phun ra. Nếu không nhận cái quảng cáo chocolate kia thì đến tận lúc Ngu Thư Hân lên trời rồi cũng không thể mua nổi nhà.

Sao mà chịu nổi? Ngu Thư Hân mặt ủ mày ê, hiện tại khoảng cách tới ngày Vương Hạc Đệ ghét bỏ cô càng ngày càng gần, Ngu Thư Hân cảm thấy mình phải tạo một đường lui an toàn.

Quà lần trước Vương Hạc Đệ tặng cô tuy chỉ nói là hơn 400 vạn một chút, nhưng Ngu Thư Hân cảm thấy cái "một chút" kia của hắn nghĩa là rất rất nhiều.

Dù sao thì sớm muộn gì phải cùng Vương Hạc Đệ tách ra, vậy cứ tùy tiện mua đi! Mua cái bánh sinh nhật chắc cũng chẳng quá đáng đâu nhỉ? Người ta còn giúp cô kiếm tiền cơ mà! Nhưng hắn đối xử với nguyên chủ thật sự không tốt! Vừa chia tay không lâu đã chặn luôn đường sống của người ta.

Nếu lỡ ngày nào đó hắn ghét bỏ cô, chặn đường sống của cô thì sao?

Vì thế ngày hôm sau ở phòng hóa trang, Ngu Thư Hân vô cùng thành tâm nói với Triệu Vũ Lâm: "Chúng ta mua tặng hắn cái bánh sinh nhật đi!"

Hôm nay là ngày Ngu Thư Hân gia nhập đoàn phim của Giang đạo, chủ yếu là tới định trang. Gian phòng hóa trang chỉ có mình Ngu Thư Hân dùng. Đơn giản là vì hiện giờ Ngu Thư Hân cũng coi như là tiểu hoa đán tiểu lưu lượng tiểu hoa đán, sau lưng lại có kim chủ, Giang đạo cảm thấy nên sắp xếp cho cô một phòng đơn.

Triệu Vũ Lâm hài lòng nhìn bộ dáng tiên nữ phiêu phiêu của Ngu Thư Hân nhưng vừa nghe được Ngu Thư Hân nói liền sửng sốt: "Bánh sinh nhật?"

Ngu Thư Hân gật đầu, Triệu Vũ Lâm hỏi lại: "Chị nói tặng bánh sinh nhật làm quà cho Vương tổng?"

Ngu Thư Hân gật đầu: "Lần trước chị mới vừa mua tặng hắn cái đồng hồ ba vạn tám. Sớm biết cách sinh nhật hắn gần như vậy, chị nhất định sẽ mua cái gì đó rẻ hơn."

Triệu Vũ Lâm đỡ trán nói: "Chị Thư Hân thân yêu của em, một tháng chị nhận của người ta hai mươi vạn đấy!"

Ngu Thư Hân bày ra bộ dáng đương nhiên: "Đó là tiền lương của chị. Em đã từng gặp qua công nhân nào nhận tiền lương của ông chủ còn phải quay đầu dùng tiền lương mua lễ vật tặng cho ông chủ à? Còn tặng liên tiếp trong thời gian ngắn nữa chứ?"

Triệu Vũ Lâm sửng sốt, hơi ngẫm nghĩ nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, liền nói: "Năm ngoái chị tặng Vương tổng một bộ tây trang đặt may hơn mười vạn, hơn nữa, cứ cho là chị nói đúng thì bánh kem cũng quá đơn giản rồi."

Ngu Thư Hân cười ha ha nói: "Chị nói giỡn thôi! Sao có thể chỉ đưa bánh kem chứ?"

Triệu Vũ Lâm thở ra một hơi hỏi: "Vậy chị còn chuẩn bị cái gì nữa?"

"Em nói chị nghèo như vậy, vừa mua bánh kem vừa mua quà tặng... Năm ngoái chị tặng hắn một bộ tây trang đặt may sao? Thế thì năm nay tặng hắn một cái cà vạt đặt may đi! Coi như thành một bộ."

Triệu Vũ Lâm: "..."

Hai người nói chuyện không có ý giấu diếm, cho nên cũng không biết lúc này Vương Hạc Đệ và thư ký Kiều đang đứng ở cửa đã nghe rõ ràng toàn bộ câu chuyện.

Bởi vì ngày mai là sinh nhật của mình nên Vương Hạc Đệ cố ý tới đây xem Ngu Thư Hân, tránh cho cô quên sinh nhật hắn.

Không nghĩ tới "bà chúa keo kiệt" này tự nhiên lại vì tiết kiệm tiền mà chỉ chuẩn bị mua cà vạt cho hắn? Chẳng lẽ không nhìn xem mấy ngày nay hắn đã giúp cô kiếm lời bao nhiêu tiền à?

Nói nữa, hắn đưa lễ vật một chút cũng không rẻ, cái rẻ nhất cũng đã hơn mười vạn cơ mà?

Cuối cùng đáp lễ lại lại là một cái đồng hồ chỉ có giá trị mười vạn? Đã thiếu thành ý còn tưởng là mình làm rất tốt?

Vương Hạc Đệ sờ sờ đồng hồ trên tay, vô cùng giận dữ. Đã vậy còn dám nói dối, mười vạn? Ngay cả năm vạn cũng không tới thì có! Hơn nữa cô Lễ Giáng Sinh mới chạy đi mua, ai mà biết được cái này có phải đồ giảm giá hay không...

Vương Hạc Đệ lại giật giật dây đồng hồ, may mà đồng hồ tuy chỉ có ba vạn tám nhưng thật sự rất có chất lượng, ít nhất thì bị Vương Hạc Đệ đối xử như vậy cũng không có hỏng.

Thư ký Kiều đứng phía sau Vương Hạc Đệ, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, tức giận? Buồn cười nhiều hơn! Nhưng nhìn thấy sắc mặt đen như mực của Vương Hạc Đệ, cô chỉ có thể mạnh mẽ ép bản thân nghẹn lại. Thư ký Kiều rất muốn an ủi hắn, ít nhất thì người đại diện của người ta vẫn khuyên hai ba câu, bằng không ngày mai anh có khả năng thực sự chỉ có mỗi bánh kem.

Vương Hạc Đệ xoay người rời đi, thư ký Kiều đi sát theo phía sau, nghe thấy Vương Hạc Đệ nói: "Đem quà tặng ngày kia hủy bỏ đi, đưa cái bánh kem qua thôi."

Bánh kem? Chỉ đưa mỗi bánh kem thôi á?

Thư ký Kiều: "..." Không phải, Vương tổng à, quà kia tôi đã mua rồi. Mấy trăm vạn đều đã thanh toán, anh nói huỷ bỏ là huỷ bỏ như thế nào?

Ngày hôm sau, Ngu Thư Hân quả nhiên ở nhà chuẩn bị cho Vương Hạc Đệ một cái bánh kem lớn ba tầng.

Cái bánh kem này tốn của Ngu Thư Hân 1500 tệ, giá gốc là 1888 tệ, ở cửa hàng được Ngu Thư Hân vô tình quảng cáo giùm kia. Ông chủ ở đây quả nói được làm được, nói sẽ giảm giá cho Ngu Thư Hân thì thật sự giảm cho cô, còn giảm hẳn 20%, chỉ thu số nguyên bỏ số lẻ không nói, còn giao tới tận cửa.

Ngu Thư Hân đến lúc này mới nhớ tới, Vương Hạc Đệ sẽ ăn sinh nhật ở chỗ cô sao?

Cô liền gọi điện cho Vương Hạc Đệ hỏi, đáp lại chính là Vương Hạc Đệ nổi giận đùng đùng nói: "Tới, sao lại không tới? Cô cứ chờ đó!"

Ngu Thư Hân cúp điện thoại, vẻ mặt buồn bực, giọng này là ý gì đấy? Đây là bị khinh bỉ đến cỡ nào cơ chứ? Chuẩn bị đến chỗ cô xả hơi hả?

Ngu Thư Hân nhanh chóng chạy vào phòng bếp làm đồ ăn, khoai tây trộn, trứng cá muối, thịt kho tàu, tôm chiên, gà hầm nấm, rau xào, thịt heo hầm miến, gà Cung Bảo, thịt xé vị gà, phật khiêu tường.

Mấy thứ này ngày hôm qua Ngu Thư Hân đã chuẩn bị xong hết, đặc biệt là phật khiêu tường, tối hôm qua quay xong, vừa về đến nhà liền bắt đầu hầm.

Nhưng cô lại nghĩ tới với thân phận của Vương Hạc Đệ chắc đã ăn qua tay nghề chuyên môn cao cấp rồi, cũng không biết hắn có vừa lòng hay không?

Vương Hạc Đệ mở cửa tiến vào, Ngu Thư Hân đang đeo tạp dề xào xào nấu nấu, thấy Vương Hạc Đệ liền mỉm cười sáng lạn nói: "Vương tổng, sinh nhật vui vẻ!"

Vương Hạc Đệ nhìn nụ cười này, bao nhiêu tức giận lập tức bay biến hết. Ngu Thư Hân đang thu dọn ở nhà bếp, Vương Hạc Đệ nhìn lướt qua một bàn đồ ăn liền biết bữa này Ngu Thư Hân tốn không ít tâm tư.

Trong phòng khách còn bày một cái bánh kem lớn cao ba tầng vô cùng xinh đẹp.

Khóe miệng Vương Hạc Đệ khẽ cong lên: "Bánh kem này có phải lớn quá hay không?"

Ngu Thư Hân cười ha hả: "Bằng không sao thể hiện được thân phận của Vương tổng nhà chúng ta chứ? Chỉ mua cái một tầng thì quá mất mặt."

Vương Hạc Đệ trong lòng hài lòng, cũng nhịn không được phun trào, cô còn biết? Cô còn biết sao?

Nhưng đến lúc ăn cơm, Vương Hạc Đệ vẫn cảm thấy mỹ mãn mà ngồi xuống bàn ăn trước, Ngu Thư Hân hôm nay còm làm hai cây củ cải đường.

Đương nhiên, Vương tổng không phải người nhất định phải ăn củ cải đường, bởi vì Ngu Thư Hân mỗi ngày không nhất định đều có thời gian rảnh đi đưa cơm cho hắn. Nhưng mà nếu Ngu Thư Hân có thời gian khẳng định sẽ chuẩn bị một mâm củ cải đường, hôm nay có hai cái, có thể thấy được cô vẫn khá coi trọng sinh nhật hắn.

Vương Hạc Đệ tự an ủi bản thân mình một hồi, cuối cùng cũng yên tâm thoải mái ăn, còn cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người đều không ăn no, sau khi ăn xong, Ngu Thư Hân còn ý tứ cắt hai miếng bánh kem nhỏ, một người một miếng, ngồi ở sô pha vừa ăn vừa xem tiết mục, không khí cũng coi như ôn hòa hạnh phúc.

Vương Hạc Đệ thỏa mãn, nhìn Ngu Thư Hân liền thuận mắt.

Kết quả câu tiếp theo của Ngu Thư Hân câu chính là: "Em có quà sinh nhật tặng cho anh! Anh đợi một lát!" Ngu Thư Hân chớp chớp mắt nhìn Vương Hạc Đệ rồi chạy vào phòng ngủ.

Vương Hạc Đệ lập tức lại đen mặt, thật sự tính ra thì Vương Hạc Đệ cũng không để ý Ngu Thư Hân đưa lễ vật là quý hay là rẻ. Hắn thân là tổng tài Vương thị, chẳng lẽ còn kém chút tiền ấy sao? Cái hắn giận là giận Ngu Thư Hân chỉ định mua cái cà vạt mấy ngàn để ứng phó, như vậy có thể thấy được vị trí của hắn ở trong lòng cô như thế nào!

Mất công hắn thấy Ngu Thư Hân mua cho mình một cái đồng hồ "có vẻ" tốt, bảo thư ký Kiều đi mua một cái đồng hồ hơn 300 vạn làm quà sinh nhật cho cô.

Nghĩ như vậy, lại thấy không vui rồi.

Nhưng Ngu Thư Hân không hề hay biết, cô nâng niu ôm một cái hộp nhỏ bước tới, vừa thấy sắc mặt Vương Hạc Đệ trong lòng liền lộp bộp: Sao tên tổ tông này lại không vui? Bảo bảo khổ trong lòng rồi nha!

Ngu Thư Hân đưa cái hộp tặng Vương Hạc Đệ, vốn dĩ tin tưởng tràn đầy liền có chút run sợ, có thể hắn sẽ không thích hay không?

Vương Hạc Đệ nhìn qua nhìn lại, cái hộp cà vạt này hình như có hơi nhỏ! Hắn híp híp mắt nhìn Ngu Thư Hân, cô nhóc này sẽ không vì tiết kiệm tiền mà đặt may cà vạt loại nhỏ cho hắn đấy chứ?

Mở lớp vỏ ngoài, bên trong là một cái hộp màu đỏ sang trọng. Nhìn logo trên mặt khiến Vương Hạc Đệ cảm thấy có chút quen mắt, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Hắn mở ra hộp liền thấy, là một cái đồng hồ bạch kim, cùng một chiếc nhẫn thạch anh yên lặng không tiếng động nằm cạnh bên.

Vương Hạc Đệ chợt nhớ ra, logo trên hộp, là của một hãng đồng hồ trang sức Pháp nổi danh.

Vui mừng đến quá bất ngờ, hắn nhìn Ngu Thư Hân có chút choáng váng, cô lại cười ha hả.

Vẻ mặt Vương Hạc Đệ cũng nhu hòa hơn không ít, kéo Ngu Thư Hân qua hôn hôn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em, tôi rất thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro