Chap 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô muốn giải nghệ?" Lâu Tùng Nguyên là người đầu tiên nhắn tin hỏi.

"A!" Ngu Thư Hân đáp.

"A cái gì mà a? Cô thật sự muốn giải nghệ? Làm sao vậy?"

"Tôi muốn trở về mở cửa hàng."

"..."

"Vậy chúc cô làm ăn phát đạt..."Lâu Tùng Nguyên trong nháy mắt không biết nên đáp lại như thế nào, từ sau khi hai người hợp tác chụp tạp chí cũng coi như là đã kết giao, thành bạn bè.

"Cảm ơn!" Ngu Thư Hân trả lời.

Lạc Thiên hay tin chậm hơn Lâu Tùng Nguyên một chút, nhắn tin tới: "Không thể nào! Em còn nghĩ lần sau chúng ta sẽ lại hợp tác cơ!"

"Đúng vậy đúng vậy!" Ngu Thư Hân chèn thêm cái mặt cười.

"Thật sự rời khỏi?"

"Anh trai à, ngay cả thông báo cũng phát rồi!"

"Chị đang ở đâu? Chúng ta hẹn gặp nhau rồi đàm đạo chút." Lạc Thiên khá nhạy bén, trực giác mách bảo hắn sự việc này không đơn giản. Hai người bình thường quan hệ tốt, nói chuyện với nhau khá nhiều, Lạc Thiên cũng sớm đã biết rằng tâm tư của Ngu Thư Hân không đặt trong giới giải trí, nhưng hắn chưa từng nghe Ngu Thư Hân nói sẽ lập tức rời đi.

"Chị mới vừa lên hot search, nếu ra ngoài thì lại có một cái hot search nữa. Hơn nữa máy bay sắp cất cánh rồi! 886*!"

*886 = 拜拜啦 - bài bài lā: Tạm biệt

"???"

"Chị đi đâu?" Lạc Thiên không kịp hỏi, Ngu Thư Hân đã tắt máy.

Giang đạo cùng những người khác đều gửi lời hỏi thăm, nhưng Ngu Thư Hân tạm thời không nhận được.

Ngu Diễm nhìn Ngu Thư Hân trả lời một loạt tin nhắn, hâm mộ nói: "Em quen không ít người lợi hại nha!"

Ngu Thư Hân nói: "Vâng ạ! Năm ngoái sau khi quay xong《Thời Gian Vui Vẻ》em có kết giao thêm với không ít người. Người tốt thì quan hệ giữ mức tạm ổn. Người không tốt thì sau khi kết thúc công việc cũng không liên hệ nữa. Người tốt em đều sẽ add WeChat."

Ngu Diễm tiếp tục hâm mộ nói: "Ai da! Thật ra em ở đây cũng không tồi, sinh hoạt thật tốt!"

Ngu Thư Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng: "Cũng tạm ổn ạ!" Không giết người là không phạm pháp, đây đã trở thành "đạo lý" hiểu nhiên trong tiểu thuyết, nhất là tiểu thuyết mấy năm trước, đều là cái giọng này.

Còn có nam chính không gì không làm được, khiến Ngu Thư Hân buồn bực nữa là ngay cả nam hai, nam ba, nam tư... Nói chung là một dàn nam phụ đều là cao thủ võ lâm!

"Em nói cái gì?" Ngu Diễm nhất thời cảm thấy hình như mình đã nghe lầm cái gì đó?

"Em nói là dù có tốt đến đâu cũng phải có cách sống đúng đắn!" Ngu Thư Hân nói.

"À à, đương nhiên đương nhiên!" Ngu Diễm cười cười.

***

Sự việc đến nước này, Vương Hạc Đệ không có khả năng không biết. Cho dù tin tức bị giấu như thế nào thì trên mạng nháo thành như vậy, thư ký Kiều lúc biết tin liền ngơ luôn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Vương tổng?" Thư ký Kiều gõ cửa.

Nhưng người mở cửa lại là Thẩm Bối Bối, cô nhíu mày nhìn thư ký Kiều nói: "Làm sao vậy?"

"A..." Nói như thế nào bây giờ? Thông minh như thư ký Kiều cũng có chút cứng họng, dù sao thì cô cũng không biết Thẩm Bối Bối có địa vị thế nào đối với Vương tổng.

Thẩm Bối Bối đương nhiên cũng biết, nói với thư ký Kiều: "Vương Hạc Đệ đang làm việc, có chuyện gì thì để lát nữa nói."

Thư ký Kiều chỉ có thể đổi thành câu nói khác: "Hội nghị buổi chiều sắp bắt đầu rồi."

Thẩm Bối Bối hoài nghi nhìn cô, Vương Hạc Đệ cũng nghe thấy, nói với Thẩm Bối Bối: "Tôi đi họp trước."

Chờ Vương Hạc Đệ bước ra, thừa dịp đang chờ thang máy, hắn mở miệng hỏi thư ký Kiều: "Chuyện gì?"

Thư ký Kiều nhấp môi nói: "Ngu Thư Hân giải nghệ rồi!"

"Giải nghệ?" Vương Hạc Đệ nhíu mày.

"Vâng, vừa mới thông báo trên Weibo." Thư ký Kiều nói.

Vương Hạc Đệ lạnh lùng nhìn cửa thang máy lúc này đã mở ra. Ngu Thư Hân ở trước mặt hắn vẫn luôn rất ngốc, chuyện lớn như vậy cô không có khả năng không thương lượng với hắn, đặc biệt gần đây, Vương Hạc Đệ tự nhận là quan hệ với Ngu Thư Hân đã gần hơn một bước.

Chỉ là, gần đây hắn quả thật sơ sót. Vương Hạc Đệ ngây người cầm điện thoại, một tuần trước hắn bởi vì việc riêng mà không liên hệ với cô. Lúc gọi cho Ngu Thư Hân thì đều không kết nối được, ban đầu hắn nghĩ Ngu Thư Hân chắc đang giận dỗi, hiện tại lại hơi nghi ngờ, chẳng lẽ cô nhóc này đã... kéo hắn vào blacklist đấy chứ?

Vương Hạc Đệ nghĩ như vậy cũng là có nguyên nhân. Sau khi hắn phát hiện không thể gọi được cho cô đã thử gọi nhiều lúc khác nhau, đều không thể kết nối.

Hắn nghĩ, liệu có phải do hắn không liên hệ với cô, cho nên cô cố ý không tiếp điện thoại?

Ngu Thư Hân, có phải đang tức giận hay không?

Vương Hạc Đệ như đi vào cõi mộng, thư ký Kiều ở phía sau nhìn, nhất thời cũng có chút không nói nên lời.

"Tháng này đã gửi tiền cho cô ấy chưa?" Vương Hạc Đệ biết tình nhân của mình mỗi tháng đều sẽ được thư ký Kiều gửi chút tiền coi như là để tiêu vặt, nếu có người không cần khoản tiền này, thư ký Kiều sẽ dùng phương thức khác để thay thế.

"Đã gửi rồi ạ!" Thư ký Kiều nói.

Đã gửi rồi? Vậy sao cô vẫn không nhận điện thoại?

Kỳ thật việc này Ngu Thư Hân không hề nghĩ tới, cô sớm đã quen với việc đều đặn cứ mùng một hàng tháng có một khoản tiền gửi tới, nhất thời không nghĩ tới đây là tiền lương của tháng sáu.

***

An Võ chỉ có một sân bay cách trung tâm thành phố một tiếng rưỡi đi xe.

Ngu Thư Hân và Ngu Diễm ba giờ chiều đến nơi, gọi đi từ sân bay đến trung tâm thành phố An Võ, lộ trình khá xa. Không giống ở kinh đô ngồi xe tính giờ, xe ở đây đều là xe thuê, Ngu Thư Hân tuy tiết kiệm tiền nhưng những lúc cần thiết thì vẫn chấp nhận bỏ ra được.

Một chiếc xe tốn 260 tệ, đi được đến bất cứ đâu ở thành phố An Võ.

Ngu Thư Hân vẫn chưa xác định được nơi đến nên đã chọn một khách sạn tốt mà giá cả không quá đắt để ở tạm.

Ba người đặt một phòng tiêu chuẩn. Ngu Thư Hân định là sẽ thuê nhà trước, những việc còn lại từ từ sắp xếp sau. Ngu Diễm thấy Ngu Thư Hân bận rộn như vậy, sắp xếp tốt cho Vệ Ngọc Đào ở nhà trẻ xong liền quay lại giúp Ngu Thư Hân.

Vương Hạc Đệ vốn định tan tầm sớm một chút nhưng Thẩm Bối Bối lại hẹn bạn bè mở tiệc mừng, hắn chỉ có thể cùng bọn họ chơi một đêm.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại đã gần mười hai giờ. Tối qua là thư ký Kiều tới đón hắn, đưa hắn trở về căn nhà ở trung tâm thành phố.

Nhà này hắn ở đã gần hai tuần nhưng nó vẫn như cũ không chút hơi người.

Vương Hạc Đệ có chút không biết phải làm sao, cứ cảm thấy có một số việc đã không thể kiểm soát nữa. Hắn gọi cho thư ký Kiều hỏi: "Hôm qua là tôi gọi điện bảo cô tới sao?"

Thư ký Kiều đáp: "Đúng vậy, lúc đó anh hơi say, gọi điện bảo tôi tới đón."

Vương Hạc Đệ ừ một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Hôm nay tôi tạm thời sẽ không qua công ty, cô không cần nói với người khác."

Vương Hạc Đệ hoài nghi hành tung gần đây của mình vẫn luôn bị theo dõi. Nhân dịp thời gian hiện tại, hắn dứt khoát đứng dậy rửa mặt thay quần áo, ra ngoài.

Hắn trực tiếp lái xe đến tiểu khu của Ngu Thư Hân. Căn hộ của cô ở tầng khá cao, lúc đó hắn chỉ tuỳ ý mua, không những gần khu thương nghiệp mà từ cửa sổ nhìn ra còn thấy được cảnh phồn hoa đô thị.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Ngu Thư Hân, cô lúc ấy mới chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ ở tuyến mười tám, thậm chí còn không được tính là vai diễn quần chúng. Bởi vì lớn lên đẹp nên ký được hợp đồng với công ty, theo một người đại diện mà trong tay người đó cũng có không ít người mới, khoảng mười đến hai mươi gì đó.

Việc này Vương Hạc Đệ đương nhiên là nghe thư ký Kiều nói. Chỉ là sau khi quan hệ với Ngu Thư Hân gần hơn một bước, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ hồi tưởng lại những việc này.

Nhưng Vương Hạc Đệ thực sự cũng không thích Ngu Thư Hân khi đó, hắn chỉ nhung nhớ bóng lưng kia. Bởi vì quá giống người nọ nên hắn mới để thư ký Kiều chú ý tới cô.

Lúc ấy nhà này vẫn nhà mới, hắn mang Ngu Thư Hân tới đây ở. Nhà của bản thân hắn bình thường sẽ không dẫn người trở về.

Đó là nơi hắn nghỉ ngơi, phần lớn thời gian cũng đều là ngủ ở đó. Chỉ có những thời điểm yêu cầu hắn mới đến chỗ Ngu Thư Hân. Khi đó, nơi này đối với hắn là vô cùng xa lạ.

Năm ngoái hắn lại ở đó nhiều hơn, ngược lại là căn nhà của mình ban đầu lại ít khi trở về.

Nhất thời, trong lòng có chút cảm giác khó nói nên lời. Vị trí địa lý linh tinh đều giống nhau nhưng nhà này của cô không chỉ nhỏ mà trang hoàng còn không bằng bên kia của hắn. Hai tuần nay bởi vì một chút việc không thể tới đây, nhưng trong lòng hắn thực sự có chút nhớ cô.

Nghĩ đến đây, Vương Hạc Đệ vừa hay tới trước cửa căn hộ của Ngu Thư Hân, hắn thoáng liếc qua liền phát hiện khóa nhà đã thay đổi.

Vương Hạc Đệ lần đầu tiên gặp phải tình huống này, vẻ mặt dại ra mà ấn chuông cửa.

Cửa vẫn luôn không mở, giống như bên trong không hề có người. Vương Hạc Đệ nhíu chặt mày cũng không che dấu được sự thật bản thân có chút hoảng hốt. Đúng lúc này, chủ nhà đối diện nhà Ngu Thư Hân trở về.

Vương Hạc Đệ nhấp môi vài cái mới gian nan mở miệng gọi được người kia, hỏi: "Chào anh, chủ nhà này bây giờ không ở đây sao?"

Người nọ sửng sốt, nhìn Vương Hạc Đệ nói: "Hắn không hay tới đây, hôm qua lúc đi thời còn nói với tôi đôi ba câu, hắn bình thường đều ở trường học, hẳn sẽ ít khi qua đây."

"Trường học?" Vương Hạc Đệ sửng sốt, nói: "Cô ấy... không phải học sinh!"

Người nọ lại sửng sốt: "A?" Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "À, anh đang nói chủ nhà trước sao? Hình như là một minh tinh đúng không? Ngày hôm qua vừa đẩy hành lý rời đi rồi." Nói xong liền chỉ chỉ thang máy: "Đi cùng còn có một người phụ nữ cùng một đứa bé nữa! Lớn lên cũng khá xinh đẹp, chỉ là lúc đi đường chân lại khập khiễng."

Vương Hạc Đệ lúc này mới thật sự sửng sốt, vẻ mặt dại ra, đẩy hành lý? Đi đâu? Khập khiễng? Chắc là Ngu Diễm tới, vì sao cô ấy tới mà Ngu Thư Hân lại không nói gì cho hắn biết? Hắn có thể cùng cô đi đón người mà?

Vương Hạc Đệ từ tiểu khu đi ra, lại gọi điện cho thư ký Kiều nói buổi chiều hắn cũng không tới. Thư ký Kiều dường như đã sớm đoán được, vâng một tiếng.

Vương Hạc Đệ là cùng Ngu Thư Hân đưa Ngu Tuấn đi, đương nhiên biết trường học của hắn ở chỗ nào, một đường lái xe qua.

Ngu Tuấn lúc này say sưa ghi chép. Hai ngày nay hắn không tới, bỏ lỡ không ít chương trình học. May mà hắn quan hệ không tồi, vừa mở miệng đã lập tức mượn được vở chép của bạn học. Ngu Tuấn cũng suy xét vấn đề có nên thi lên thạc sĩ hay không, gần đây làm công kiếm được không ít tiền, đã có thể tự lo học phí kỳ sau của bản thân.

Sau khi thi lên thạc sĩ cũng hoàn toàn có thể vừa học vừa làm việc, không cần Ngu Thư Hân gửi tiền. Nhưng trường học khác nhau dạy học kỳ thật lại giống nhau, mọi người sau khi tiến vào cũng đều lấy việc chơi làm chủ.

Hiện giờ hắn học ngành thiết kế, thuận lợi tốt nghiệp được hay không cũng là một vấn đề chứ đừng nói đến việc thi lên thạc sĩ. Nhưng năm nay mới là năm nhất, Ngu Tuấn vẫn có thể chậm rãi suy xét kỹ. Trẻ con nhà nghèo thường hiểu chuyện sớm, đặc biệt tình trạng gia đình Ngu Tuấn càng không tốt, nuôi hắn ăn học đã tốn kém không ít tiền của, cũng lúc là nỗ lực mấy năm của cả nhà.

"Ngu Tuấn, có người tìm." Bạn học đứng ở cửa hô với vào.

Ngu Tuấn ngẩng đầu, thấy ở cửa có không ít người vây xem, kỳ quái hỏi: "A, tới đây tới đây! Ai thế?"

"Nói là anh rể cậu!" Người nọ đứng ở cửa nói, nhất thời, ánh mắt của mọi người trong lớp đều nhìn về phía Ngu Tuấn.

"A, thì ra là anh rể!" Có bạn học quan hệ cùng Ngu Tuấn tương đối còn nhanh chóng chạy tới cửa, "Tôi đến nhìn thử xem!"

"Nói bậy gì đó? Tôi không có anh rể!" Ngu Tuấn tức giận đứng dậy. Được lắm, hắn thật đúng là dám đến!

Bạn học kia nhìn thấy người đứng ngoài cửa đứng liền ngây dại, còn quay đầu lại nói với Ngu Tuấn: "Anh rể tốt như vậy mà cứ giấu. Vừa nhìn liền biết là người đứng đắn rồi!"

Ngu Tuấn lảo đảo, trừng mắt nhìn người nọ một cái: "Cái gì gọi là người đứng đắn! Tôi thấy hắn rất không đứng đắn thì có."

Người nọ ha ha cười to, Ngu Tuấn lại trừng mắt nhìn người nọ, đi ra ngoài.

Vương Hạc Đệ quả nhiên đứng ở hành lang, lúc này đang đưa lưng về phía phòng học, vẻ mặt mê man nhìn ra bên ngoài. Hắn nghe được tiếng Ngu Tuấn tới gần liền quay lại, Ngu Tuấn liếc nhìn xung quanh một cái rồi nói: "Qua bên này nói."

Ngu Tuấn dẫn Vương Hạc Đệ tới một cái sân thể dục nhỏ, nơi này không có học sinh, còn có ghế dựa dưới bóng cây. Ngu Tuấn mang theo Vương Hạc Đệ đến đó, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: "Anh tới đây làm gì?" Sau đó nghĩ nghĩ, hiểu ra: "Có phải muốn đòi lại điện thoại hay không?" Nói xong liền vươn tay muốn lấy điện thoại trong túi quần đưa cho Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ nhíu mày ngăn cản động tác của Ngu Tuấn, hỏi: "Chị gái cậu đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro