Chap 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Hạc Đệ một khi thật sự muốn đấu võ mồm thì Ngu Thư Hân cơ bản không có cửa thắng, sự thật cũng là như thế.

Ngu Thư Hân chưa nói hai câu, đã bị Vương Hạc Đệ làm cho ngậm miệng.

Thật ra, trong lòng cô không hoàn toàn là phản cảm. Một năm nay Vương Hạc Đệ đối xử với cô không tồi, nói hoàn toàn không có cảm giác đương nhiên là gạt người.

Tuy rằng cô đã chấp nhận nhưng trong lòng vẫn luôn có loại cảm giác quái quái, cô thật sự không biết mình là từ khi nào đã đem nữ chính và "ánh trăng sáng" cùng nhau xử lý thế? Trong lòng ít nhiều có chút không yên.

Kết quả Ngu Thư Hân còn chưa kịp bắt đầu tự mình điều tiết thì đã nghe được tiếng đập cửa, đồng thời truyền đến còn có giọng của mẹ Ngu: "Hân Hân, dậy rồi sao?"

Ngu Thư Hân sửng sốt. Mẹ Ngu vốn dĩ không ở thành phố An Võ, nhà ở trong thôn đã xây xong, trang hoàng cũng đã tạm ổn, nhưng ba mẹ Ngu không quen sống ở đây, không lâu sau liền trở về.

Bởi vì trước đó đã biết chỗ ở nên lần này hai vợ chồng tới là trực tiếp lại đây, lúc vào liền nghe nói Ngu Thư Hân vẫn đang ngủ.

Mẹ Ngu tới gõ cửa, bây giờ đã chín giờ, Ngu Diễm cũng chuẩn bị ra ngoài rồi.

Ngu Thư Hân nhanh chóng đáp: "Đợi đã, con mặc quần áo đã."

"Nhanh lên, chín giờ rồi, nên ăn sáng thôi."

Ngu Thư Hân nhất thời cảm thấy may mắn vì tối hôm qua đã khóa cửa, nhanh chóng đứng dậy. Chờ hai người cùng nhau ra khỏi phòng ngủ ngồi ở sô pha, trực tiếp khiến ba mẹ Ngu trợn tròn mắt.

"Vương Hạc Đệ?" Ba Ngu ấp úng chào hỏi.

Vương Hạc Đệ giật nhẹ khóe miệng cứng dờ: "Bác trai, bác gái."

Mẹ Ngu đến bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng lại. Bà nhìn Ngu Thư Hân, lại nhìn Vương Hạc Đệ, cuối cùng mới gian nan mở miệng hỏi: "Hai đứa... làm hoà rồi?"

Vương Hạc Đệ gật đầu: "Dạ!"

Mẹ Ngu liền cười, nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

Ngu Thư Hân liền hỏi mẹ Ngu: "Mẹ, sao hai người lại tới đây? Còn không gọi điện báo trước nữa?"

Mẹ Ngu hơi hé miệng nhưng rồi lại khép lại. Bà tới vốn định nói chuyện với Ngu Thư Hân về việc xem mắt. Cô gặp nhiều như vậy mà vẫn không coi trọng một ai, người cuối cùng còn gọi điện thoại đến chỗ bà mối mắng một trận, bà mối đương nhiên cũng gọi điện cho mẹ Ngu kể lể oán giận.

Mẹ Ngu ghi nhớ trong lòng, sớm muốn gọi điện thoại tới hỏi, lại lo ngại sợ trong điện thoại nói không rõ, Ngu Thư Hân lại không bằng lòng nghe. Cuối cùng bà với ba Ngu đành cố gắng nhanh chóng lo liệu xong mọi sự trong nhà, nhờ người nhìn, sau đó mới sáng sớm liền tới đây.

Tới làm gì? Đương nhiên là tới làm công tác tư tưởng cho Ngu Thư Hân, nhưng hiện tại hình như không cần thiết nữa rồi.

Ba Ngu nhân lúc Ngu Thư Hân đi rửa mặt, hỏi Vương Hạc Đệ: "Tiểu Vương à, con cùng Hân Hân có tính toán gì chưa?"

Vương Hạc Đệ khẽ cười đáp: "Đương nhiên là con muốn cùng Hân Hân xây dựng một gia đình."

Ba Ngu nghe xong liền yên tâm, mẹ Ngu cười càng thoải mái nói: "Thế thì tốt, thế thì tốt." Ở dưới góc nhìn của hai người thì gia thế của Vương Hạc Đệ hẳn là không tồi, Ngu Thư Hân lúc hai đứa chia tay có nói tới, ba mẹ Ngu liền có cảm giác quả nhiên phải đi đến bước này. Nhưng hiện giờ Vương Hạc Đệ đã đảm bảo như vậy, hai người cũng thực vui vẻ, bằng không bọn họ tình nguyện để Ngu Thư Hân một lần nữa tìm một người khác.

Bởi vậy, hai người đối với Vương Hạc Đệ càng thêm nhiệt tình.

Thật ra thì bắt đầu từ lúc hôm qua tài xế hỏi câu hai người khi nào chuẩn bị kết hôn, Vương Hạc Đệ liền thật sự có tâm tư này.

Hắn thích Ngu Thư Hân, tuy rằng không phải ngay từ đầu đã tình sâu như biển, nhưng một năm nay đều đi bước một đi tới mức đó. Hắn là chậm rãi bị Ngu Thư Hân hấp dẫn, hắn thích Ngu Thư Hân lúc tính toán chi li, thích tính tình ngây ngốc của Ngu Thư Hân, thích tâm thái mọi sự đều sẽ qua.

Đương nhiên, hắn càng thích chỉ có cô biết hắn thích đồ ngọt, chỉ có cô suy nghĩ đủ mọi biện pháp đưa đồ ngọt cho hắn ăn, thích nhìn ánh mắt cô khi vui vẻ, thích nhìn cô chớp mắt ngây ngô.

Hắn thích cô từ lúc nào, hắn không biết, cũng không muốn biết. Trước nay hắ đều không để bản thân phải ủy khuất, cho nên hắn vẫn chưa đối với cô làm bất cứ chuyện gì quá phận. Lúc đó ngoại trừ không biết mình thích cô, việc hắn làm đều là do hắn muốn làm.

Có lẽ đúng là bởi vì phóng túng như vậy mà tình cảm của hắn lên men quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.

Hắn thấy một mặt khác của cô, cô đối với tất cả không phải đều như nhau, cô cũng sẽ lộ ra biểu tình bất đắc dĩ với cuộc sống. Hắn thấy một mặt khác của cô, cô không phải ở tiểu minh tinh ngăn nắp lượng lệ ở kinh đô, cô sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn ở nông thôn, cô phải chiếu cố em trai, phải bảo vệ ba mẹ không bị người ta bắt nạt. Hắn thấy cô ở nông thôn cùng người ta nói lý, chống nạnh mắng to.

Vương Hạc Đệ không có vì thế mà nhíu mày, hắn thấy chính là cô, một Ngu Thư Hân mà hắn tình nguyện tiếp nhận.

Đó là lúc Vương Hạc Đệ nhận ra mình đã yêu Ngu Thư Hân. Bắt đầu từ khi đó hắn liền biết, tình cảm mới của hắn đã nảy mầm.

Sau đó, hắn cùng cô trải qua năm mới, qua lễ Tình Nhân, qua sinh nhật. Hắn suy nghĩ rất đơn giản, đó chính là những năm tháng sau này, cùng cô tạo nên càng nhiều càng nhiều ký ức tốt đẹp.

Thẩm Bối Bối trở về, là lúc Vương Hạc Đệ trịnh trọng từ biệt quá khứ, cũng khiến hắn hiểu thêm về việc cùng ai đó trải qua một đời.

Cho nên, khi ba mẹ Ngu hỏi vấn đề này, Vương Hạc Đệ xác định, hắn thích cùng Ngu Thư Hân trải qua những ngày tháng sau này.

Vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần vui vẻ là được.

Lúc Ngu Thư Hân bước ra, nhìn thấy cha mẹ nhà mình cười tươi như hoa nở, kỳ quái nhìn Vương Hạc Đệ, Vương Hạc Đệ lại nhướng mày với cô.

Ngu Thư Hân: "..." Chắc không phải là nói xấu cô đâu nhỉ?

Nếu Vương Hạc Đệ biết Ngu Thư Hân nghĩ như thế nào thì ít nhiều sẽ không tức đến mức hộc máu. Bởi vì mạch não của cô luôn ở một cảnh giác mà không người bình thường nào tiếp cận được, chính hắn cũng hay không thể theo nổi mạch não của cô.

Ngu Diễm trước khi bọn họ tỉnh dậy đã đến tiệm, bữa sáng đã chuẩn bị xong để trong bếp. Vương Hạc Đệ cùng ba me Ngu nói hai câu rồi đi rửa mặt.

Ba Ngu ngồi gần vào cô hỏi: "Hân Hân, con với Tiểu Vương bao giờ thì lãnh chứng?"

Ngu Thư Hân sửng sốt, hỏi: "Lãnh chứng? Cái này để nói sau!"

Mẹ Ngu lập tức nói tiếp: "Sau là sau đến lúc nào? Con đã hai tư, không đến nửa năm nữa liền hai lăm, rất nhanh sẽ ba mươi. Chẳng lẽ con định chờ đến ba mươi tuổi mới sinh con sao?"

Ngu Thư Hân xua xua tay: "Không ảnh hưởng. Hơn nữa, kết hôn cũng không phải chuyện của một người, nói kết liền kết."

Mẹ Ngu lập tức tiếp lời: "Vừa rồi chúng ta hỏi qua Tiểu Vương, nó nói nó tùy thời đều có thể, việc này chủ yếu là xem con."

Ngu Thư Hân sửng sốt hỏi: "Anh ấy nói như vậy?"

Mẹ Ngu gật đầu xác định nói: "Ừ!"

Ngu Thư Hân nhất thời ngây cả người. Tuy cô biết Vương Hạc Đệ đuổi tới đây đương nhiên là vì thích cô. Thậm chí chính cô còn không biết mình từ khi nào, như thế nào xử lý nữ chính cùng mối tình đầu của hắn, nhưng Ngu Thư Hân không nghĩ tới Vương Hạc Đệ đã có ý niệm muốn ở cùng cô cả đời.

Ngu Thư Hân nhất thời im lặng không nói chuyện. Vương Hạc Đệ ở trong phòng ngủ nghe động tĩnh bên ngoài cũng yên lặng, hắn không biết Ngu Thư Hân không nói là vì cái gì.

Buổi tối, Vương Hạc Đệ nhắn tin cho Vương Hình hỏi: "Anh nói xem, một người phụ nữ nghe anh nói muốn cưới cô ấy mà cô ấy lại không có phản ứng là vì sao?"

Vương Hình nghĩ một giây rồi nhắn lại: "Không muốn gả cho chú chứ sao!"

Vương Hạc Đệ: "..." Vương Hình lập tức bị kéo vào sổ đen.

Hiển nhiên Vương Hình không dễ dàng từ bỏ như vậy. Tuy rằng là cái cùng Vương Hạc Đệ giống nhau đều là mặt than không cảm xúc, một nhà chính trị lãnh khốc vô tình nhưng không thể không thừa nhận, tên làm chính trị này vô cùng bát quái chuyện của em trai. Đương nhiên, ở sâu trong lòng Vương Hình, hành vi này được định nghĩa là quan tâm em trai.

Cho nên, hắn lấy số khác gọi điện cho Vương Hạc Đệ: "Có phải chú cầu hôn bị người ta từ chối không?" Một chút cố kỵ cũng không có.

Vương Hạc Đệ: "..." Hắn yên lặng ba giây rồi hỏi: "Vợ anh vẫn chưa có thai phải không?"

Vương Hình: "..."

Hai anh em gây tổn thương cho nhau xong, đều phẫn hận mà cúp điện thoại.

Ngu Thư Hân ngồi ở mép giường vừa kề sát vừa hỏi hắn: "Hôm nay anh làm sao vậy? Cả ngày đều yên lặng."

Vương Hạc Đệ lạnh nhạt đáp lại: "Nóng."

Ngu Thư Hân cái hiểu cái không, cũng không nói gì, tiếp tục kề sát vào, trong lòng lại kỳ quái, suốt ngày ngốc trong phòng điều hòa phòng thì nóng kiểu gì?

Hai ngày sau, mẹ Vương cũng gọi điện an ủi Vương Hạc Đệ: "Nghe anh con nói, con cầu hôn bị từ chối rồi?"

Vương Hạc Đệ hừ lạnh: "Không thể nào."

Giọng mẹ Vương lạnh băng thanh, vào tai Vương Hạc Đệ lại nghe thành giọng vui sướng khi người gặp họa: "Vậy sao? Nếu không được thì trở về sớm một chút, mẹ giới thiệu người khác cho con gấp vậy."

"Hẹn gặp lại!" Vương Hạc Đệ trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi chịu phải hai đòn sát thương từ mẹ,Vương Hạc Đệ quyết định muốn đem Ngu Thư Hân trở về.

Một người đang xem xét suy nghĩ ly hôn, một người tuỳ thời sẽ bị vợ ly hôn, Vương Hạc Đệ thực sự không hiểu hai người này lấy tự tin ở đâu ra mà tới cười nhạo hắn.

Quán cà phê Ngọ Hậu của Ngu Thư Hân buôn bán không tồi, giá cả không quá đắt mà đồ lại ngon, mỗi ngày chỗ toà thị chính bên kia đều có không ít đơn đặt hàng.

Từ sau khi Ngu Diễm tiếp nhận, Ngu Thư Hân liền có chút nhàn rỗi, căn hộ cho thuê cũng đã sắp xếp xong. Ngu Thư Hân liền nghĩ, có phải mình nên tìm chút việc gì đó để làm hay không?

Đúng lúc này, trên Weibo lại có người mời Ngu Thư Hân làm quảng cáo.

Ngu Thư Hân thuận thế nhận luôn. Tuy hiện giờ độ chú ý trên Weibo của cô không quá cáo nhưng fans của cô thì vẫn có, mời cô làm quảng cáo cũng không khác gì mời mấy võng hồng.

Vương Hạc Đệ thấy Ngu Thư Hân không ngừng cầm điện thoại ấn ấn, hỏi: "Làm gì đấy?"

Ngu Thư Hân không ngẩng đầu lên, đáp: "Mời em làm quảng cáo ấy mà!"

Vương Hạc Đệ vui vẻ, hỏi: "Em chuẩn bị quay lại giới giải trí sao?" Vậy là sẽ trở về kinh đô phải không?

Ngu Thư Hân lắc đầu: "Không đâu! Giới giải trí quá mệt mỏi, em quyết định chỉ làm tiểu võng hồng, như thế cũng có thể kiếm được tiền."

Vương Hạc Đệ giật giật khóe miệng nói: "Em mệt ở chỗ nào? Em định dùng tư thế làm việc đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày sao?"

Ngu Thư Hân oa một tiếng, đứng lên nói: "Anh cho rằng làm việc mấy ngày nghỉ ngơi mấy ngày là nhẹ nhàng sao? Em nói cho anh biết, lúc em đi làm là trong lòng mệt, mấy người mệt mỏi về thân thể như anh không hiểu được đâu!" Ngu Thư Hân làm bộ dáng Tây Thi đau ngực.

Vương Hạc Đệ thiếu chút nữa xem thường cô, nói: "Chúng ta cũng không phải đi dọn gạch, chúng ta chẳng những thân thể mệt, trong lòng mệt mà đầu óc cũng mệt."

Ngu Thư Hân sửng sốt: "Sao lời này của anh em nghe như là đang mắng em thế?"

Vương Hạc Đệ liền cười, xoa xoa đầu cô nói: "Không có công việc nào là nhẹ nhàng cả."

Ngu Thư Hân giơ tay chữ V với Vương Hạc Đệ: "Nhưng mà em có tiền!" Cô đứng tại chỗ xoay một vòng, nói: "Hiện tại mỗi tháng em đều thu vào gần mười vạn, buôn bán trong tiệm cũng không tồi!"

Tuy rằng Vương Hạc Đệ thật lòng muốn cưới Ngu Thư Hân, nhưng úc này, hắn thực sự rất muốn đánh Ngu Thư Hân một trận, sao lời nói gợi đòn thế nào mà em cũng nói được thế?

Ngu Thư Hân ngồi xuống sô pha nhìn Vương Hạc Đệ cười: "Ha ha ha, em có tiền như vậy thì sao còn phải đi làm việc chứ?" Sau đó Ngu Thư Hân lại nằm ngã trên sô pha, ôm gối ôm nói: "Em nghĩ như vậy liền sung sướng muốn chết! Ha ha ha ha ha..."

Vương Hạc Đệ: "..."

Tốc độ khôi phục này rất tốt nhưng cũng quá gợi đòn.

"Nhận quảng cáo rồi thì làm cho tốt!" Vương Hạc Đệ thật lòng đáp lại, bằng không không cẩn thận một ngày nào đó hắn quay đầu liền phát hiện Ngu Thư Hân biến thành một con cá mặn dính ở sô pha, lúc đó hắn không biết giúp cô xoay người như thế nào đâu!

Ngu Thư Hân xua xua tay nói: "Ông chủ nói để em hỗ trợ chia sẻ loại cà phê mới, em quay video rồi phát lên Weibo là ok!"

Khoé miệng Vương Hạc Đệ cong lên lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa nói: "A, thật sao? Vậy chúc em thuận lợi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro