Chap 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến bà nội Ngu còn tới tận nơi, những người khác có thể không biết sao?

Đương nhiên là không có khả năng. Nhưng mà da mặt từ sau khi trở về quê hương gây dựng sự nghiệp cho đến khi thành công, đã phát triển theo một hướng không hề bình thường.

Người phát đạt thường coi trọng mặt mũi, nhưng Ngu Thư Hân thì không! Sau khi sự nghiệp thành công, có chỗ dựa cường đại, cô càng thêm không sợ trời không sợ đất. Từ "da mặt" vốn không tồn tại trong từ điển của cô, hiện giờ càng thêm giống như không có tác dụng.

Ngu Thư Hân uống cà phê, nhàn nhã nhìn Vương Hạc Đệ, nở nụ cười tiêu chuẩn của bậc đế vương nói: "Ngồi chờ thân thích cực phẩm tới."

Vương Hạc Đệ: "..." Hắn thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô.

"Ha ha, Vương Hạc Đệ, để em bổ sung cho anh thêm chút kiến thức nhé. Tiếp theo đây bác gái của em sẽ tìm tới để vay tiền. Anh đoán mượn bao nhiêu?" Ngu Thư Hân tiếp tục bày ra dáng vẻ tổng tài hỏi.

Vương Hạc Đệ phối hợp hỏi: "Mượn nhiều hay ít?" Ngu Thư Hân đôi khi sẽ lên cơn động kinh muốn diễn xuất này nọ, hắn cũng coi như phối hợp.

"Không ít hơn chỗ này." Ngu Thư Hân xoè tay nói.

Vương Hạc Đệ: "Nhưng tôi thấy em rất vui vẻ mà!"

Ngu Thư Hân ha ha ha cười nói: "Đúng vậy đúng vậy! Anh nghĩ xem, bọn họ tới tìm em vay tiền, em nói em có, nhưng em không cho vay! Có soái không? Có chất không? Có phải vô cùng ngầu hay không?"

Vương Hạc Đệ: "Chắc vậy..."

Ngu Thư Hân vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt Vương Hạc Đệ: "Anh không hiểu, anh không hiểu đây. Trước kia lúc nhà em khó khăn đến tìm họ vay tièn, họ có nhưng không cho mượn, lúc đó cảm giác kiểu như sắp hộc máu tới nơi ấy."

Vương Hạc Đệ: "À!" Một chút cũng không muốn hiểu.

Ngu Thư Hân mang tâm trạng hưng phấn chờ đợi, chờ rồi chờ, chờ rồi chờ, sau đó... chờ được ba tên anh em tốt của Vương Hạc Đệ.

Ngu Thư Hân: "..."

Khi đó đã là đầu tháng mười hai, thời tiết bắt đầu se lạnh.

Ngu Thư Hân năm nay có chút sợ lạnh, tự bao mình thành một quả bóng mập mạp.

Biểu cảm ngay lúc đó của Vương Hạc Đệ vô cùng khiếp sợ, không chút lưu tình bổ xuống một đao: "Nhìn thế nào cũng thấy béo!"

Ngu Thư Hân liên tục cười lạnh, ngữ khí kiêu ngạo mười phần: "Đừng mơ tưởng, thể chất em không dễ béo đâu." Sau đó đường hoàng xoay một vòng. Tuy rằng mặc rất dày nhưng bộ dáng này quả thực có chút đáng yêu.

Vương Hạc Đệ đành có thể trấn an: "Đúng đúng đúng, em nói rất đúng. Có muốn đi ra ngoài ăn cơm không?" Hắn không muốn cùng Ngu Thư Hân tiếp tục thảo luận đề tài khiến cô trở nên kiêu ngạo này, quyết định nói sang chuyện khác.

Ngu Thư Hân: "Đi!"

Quan hệ của hai người tuy rằng đã là người yêu nhưng Ngu Thư Hân sống chết nhất định không chịu rời khỏi đây, Vương Hạc Đệ chỉ có thể thuận theo. Cuộc sống giống như trở lại lúc còn ở kinh đô, nhàn rỗi thì đi hẹn hò, trời nóng thì cùng bám rễ trong nhà, trời lạnh thì đi dạo trong tiệm, mỗi tháng cùng Ngu Thư Hân đi thu tiền thuê nhà, ngày tháng trôi qua vẫn là hài hòa.

Ngoại trừ việc Vương Hạc Đệ không nhận điện thoại của mẹ Vương và Ngu Thư Hân không đợi được bác gái nhà mình.

Lúc ba người Hàn Văn Hiên, Lữ Khải, Khổng Diệc Nhân đến, Vương Hạc Đệ đang ngồi sau quầy bar trông tiệm.

Cho nên, biểu tình khiếp sợ lúc ấy của ba người đều không thể biểu đạt hết được chấn động sâu trong nội tâm.

Đặc biệt là Hàn Văn Hiên, bởi vì hắn hiếu động nhất trong ba người, biểu cảm cũng phong phú nhất, nên vẻ mặt của hắn là kịch liệt nhất.

Hắn nhìn Vương Hạc Đệ,chảy ra hai hàng lệ nóng: "Vương ca của tôi! Cậu đây là... đây là... làm sao vậy?" Vương Hạc Đệ chưa kịp đáp thì Hàn Văn Hiên đã tự tiếp: "Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Không chút lưu tình cười ha hả.

Lữ Khải tương đối rụt rè, vẻ mặt luôn ôn hòa trong nháy mắt lại giống như Vương Hạc Đệ: mặt-không-biểu-cảm. Không có cách nào, nếu không thể hiện vẻ mặt này thì hắn nhất định cũng sẽ cười to. Ông trời cúi xuống mà xem, Vương tổng lạnh lùng tàn khốc đã biến thành tiểu đệ trông tiệm nè!!!

Khổng Diệc Nhân cũng cười, là tươi cười chứ không phải cười nhạo, nhưng hắn cười đến sung sướng. "Ai ôi, sao cậu lại ở đây? Làm công sao?"

Cũng không trách ba người này lại cười thành như vậy, lúc bọn họ tới đây không hề điều tra tình huống gần đây của Vương Hạc Đệ và Ngu Thư Hân. Thuần túy là bởi vì lần đó Vương Hạc Đệ ở trong group chat xin bọn họ giúp đỡ, bọn họ liền vui sướng khi thấy người ta gặp họa, hẹn nhau cùng tới xem diễn.

Bọn họ biết Ngu Thư Hân ở Ích Khu Hồng Quảng nhưng sau khi tới nơi vẫn không biết Vương Hạc Đệ ở chỗ nào liền nghĩ trước cứ tìm tới cửa hàng nào ngồi rồi gọi điện cho Vương Hạc Đệ.

Lúc ấy, Khổng Diệc Nhân nói: Nhìn kìa, bên kia có tiệm cà phê, chúng ta qua đó đi!

Mấy người này cũng không chú ý tới Ngu Thư Hân, cho nên không biết kia tiệm cà phê Ngọ Hậu là của Ngu Thư Hân, khi bước vào chỉ nghĩ sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi uống ly cà phê rồi gọi Vương Hạc Đệ ra để có thể tiến hành kế hoạch cười nhạo vô tình, sau đó sẽ ôm tâm tình sung sướng trở về kinh đô!

Nhàm chán? Không sai, bọn họ chính là nhàm chán như vậy đấy!

Kết quả vừa vào tiệm liếc mắt một cái liền thấy Vương Hạc Đệ đen mặt ngồi sau quầy bar.

Hình ảnh sống động đánh thẳng vào thị giác giống như bị một cục gạch đập vào đầu, quá kích cmn thích!

Vương Hạc Đệ hiển nhiên vô cùng không chào đón, nhìn bọn họ hỏi: "Tới làm gì?"

Lữ Khải vẫn như cũ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhìn cậu đó!"

Vương Hạc Đệ lãnh khốc đáp: "Nhìn xong chưa? Xong rồi thì biến!"

Hàn Văn Hiên cười xong, vỗ vỗ quầy bar nói: "Ai da sao lại nói như thế? Bọn này là khách đó! Là khách đó, có biết không? Khách hàng là thượng đế. Nhanh lên, sắp xếp chỗ ngồi cho bọn này nào!"

Khổng Diệc Nhân tươi cười gật đầu, Vương Hạc Đệ lạnh lùng liếc bọn họ một cái, sau đó nói với cửa hàng trưởng: "Mang ba tên ngu ngốc này tới chỗ ngồi đi!"

Cửa hàng trưởng lúc ấy liền ngây người, cái quằn què gì thế? Anh ăn nói với khách kiểu gì đấy?

Kết quả ba vị khách kia hoàn toàn không tức giận, thậm chí còn cười hì hì đi theo cửa hàng trưởng.

Vương Hạc Đệ buồn bực!!!

Đây là lần đầu tiên hắn trông cửa hàng. Hôm nay Ngu Thư Hân mang Ngu Diễm tới cục thuế, trong tiệm không có người trông, Ngu Diễm rất không yên tâm.

Không sai, Ngu Diễm so với Ngu Thư Hân càng thêm không yên tâm. Đặc biệt là sau khi được tăng lương, nếu không có người nhà trông, Ngu Diễm sẽ rất bất an. Cho nên, lần đầu tiên cô lấy thân phận chị vợ yêu cầu Vương Hạc Đệ trông tiệm một ngày.

Vương Hạc Đệ đương nhiên không quá vui vẻ, ngồi ở cửa tiệm nhìn khách ra ra vào vào, đón đi rước về. Hắn lớn như vậy mà chưa bao giờ làm việc này đâu!

Việc này cùng việc hỗ trợ giám sát công trình chính là hai khái niệm khác nhau nha!

Muốn nói từ chối lại bị ánh mắt của hai chị em ngăn trở, hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Theo đuổi bà xã dễ dàng lắm sao? Đương nhiên không phải, quan hệ hiện giờ của hắn cùng Ngu Thư Hân kỳ thực rất dễ lung lay. Hắn cũng biết điều đó nên mới vẫn luôn vừa nỗ lực thể hiện bản thân vừa thời thời khắc khắc nghĩ cách đem người lừa... Không phải, không phải, là mang về.

Ba người kia lúc này đã ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ.

Phục vụ là một em gái đáng yêu mười tám, mười chín tuổi, cười hỏi ba người: "Xin hỏi các vị muốn gọi đồ gì?"

Hàn Văn Hiên xua xua tay nói: "Không cần không cần, chúng tôi lát nữa sẽ tự mình gọi."

Em gái không phải hiểu lắm, do dự nhìn ba người sau đó lưu luyến bước từng bước rời đi.

Chân trước em gái vừa đi, chân sau Hàn Văn Hiên đã: "Anh giai ngồi chỗ quầy bar kia ơi, lại đây gọi đồ nè!"

Vương Hạc Đệ liếc hắn một cái, không để ý tới.

Trong tiệm khách trong tiệm đều quay sang nhìn Hàn Văn Hiên, Hàn Văn Hiên cười nói: "Anh giai! Anh giai ơi!"

Thấy Vương Hạc Đệ vẫn ngồi im như tượng, Lữ Khải chớp chớp mắt với Hàn Văn Hiên.

Với tình nghĩa cùng nhau từ nhỏ đến lớn, hai người không khỏi có chút tâm linh tương thông.

Hàn Văn Hiên bắt được sóng lập tức sửa miệng: "Này, sao lại không để ý tới tôi? Gọi ông chủ của mấy người ra đây! Không không không, là bà chủ!"

Gân xanh trên đầu Vương Hạc Đệ như ẩn như hiện, nhịn rồi lại nhịn, lửa giận hừng hực đứng dậy đi đến chỗ ba người, cười lạnh hỏi: "Muốn uống gì?"

Hàn Văn Hiên không sợ chết nói: "Chỗ này là tiệm cà phê, ngoại trừ cà phê thì còn có thể uống cái gì?"

Vương Hạc Đệ không thể nhịn được nữa mà mắng: "Có phải cậu muốn chết hay không?"

Cả người Hàn Văn Hiên run run nói: "Anh là cái thái độ phục vụ gì đấy? Gọi bà chủ ra đây!"

Vương Hạc Đệ cười nhạo nói: "Cô ấy không ở đây!"

Hàn Văn Hiên: "..."

Lữ Khải cười nhìn Hàn Văn Hiên rồi nói với Vương Hạc Đệ: "Vương tổng thật không dễ dàng mà! Bao giờ chị dâu về kinh đô thế?"

Vương Hạc Đệ nghẹn họng, chẳng lẽ nói không thu phục được sao? Vương Hạc Đệ sĩ diện như vậy, đương nhiên không thừa nhận.

Hắn nhàn nhạt đáp: "Chúng tôi rất tốt! Xem tâm tình mới về kinh đô."

Lữ Khải vừa nghe liền biết, đây là chưa thu phục được rồi! Trong lòng ít nhiều cũng có chút giật mình, Vương Hạc Đệ nhà bọn họ muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, vậy mà còn chưa tóm được người?

Vương Hạc Đệ mặc kệ ba người, tuỳ tiện nói với phục vụ đi ngang qua mang cho họ ba ly cà phê.

Ba người uống cà phê, đùa giỡn Vương Hạc Đệ một phen, không bao lâu sau Ngu Thư Hân và Ngu Diễm liền trở lại.

Lữ Khải nhanh chóng vẫy vẫy tay tới Ngu Thư Hân và Ngu Diễm: "Chị dâu, chị dâu, bên này bên này!"

Ngu Thư Hân liếc mắt một cái liền thấy được bốn người, chủ yếu là do bọn họ đều vô cùng ưu tú, ngồi ở chỗ kia giống như tự phát sáng, liếc mắt một cái liền bắn ra bốn phía.

Ngu Thư Hân mang Ngu Diễm đi qua đó, tươi cười chào hỏi cùng ba người: "Xin chào, sao mấy người lại tới nơi này? Muốn ăn muốn uống cái gì tùy tiện gọi! Tôi mời khách!"

Hàn Văn Hiên vô cùng nể tình nói: "Cảm ơn chị dâu, vậy bọn tôi đây cũng không khách khí." Sau đó quả thật gọi không ít.

Ngu Thư Hân mười phần hào phóng bảo phục vụ nhanh chóng đem lên, còn giới thiệu Ngu Diễm. Ba người đối với Ngu Diễm rất là hoà nhã. Ha ha, Vương Hạc Đệ đây muốn kết hôn đó, về sau Ngu Thư Hân chính là chị dâu danh chính ngộ thuận, Ngu Diễm chính là chị gái của chị dâu nha!

Đây gọi là thông gia, thông gia! Đương nhiên phải nịnh nọt rồi, tuy rằng bọn họ là tới cười vào mặt Vương Hạc Đệ, nhưng không hề nghĩ tới sẽ kéo chân sau của hắn.

Ngu Thư Hân cười nói: "Mấy người ngồi đi! Ăn cái gì thì cứ gọi, tôi và chị vào trong kia chút!"

Ba người vẫy vẫy tay với Ngu Thư Hân, Vương Hạc Đệ suy tư gì đó rồi giữ chặt Ngu Thư Hân nói: "Em ngồi đây một chút!"

Ngu Thư Hân chớp chớp mắt, rồi để Ngu Diễm đi vào trước, còn mình thì ngồi xuống cạnh Vương Hạc Đệ. Vương Hạc Đệ tiếp tục nói: "Em đưa tay cho Lữ Khải."

Ngu Thư Hân: "???"

Vương Hạc Đệ không yên tâm nói với Lữ Khải: "Hai ngày này cô ấy ăn uống không tốt, cậu thử nhìn xem làm sao vậy?"

Lữ Khải: "..." Việc nhỏ này cũng muốn hắn xem? Dùng dao mổ trâu để giết ruồi à?

Nghĩ gì thì nghĩ, Lữ Khải vẫn bắt mạch cho Ngu Thư Hân, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hơn không ít.

Nhưng dáng vẻ này lại doạ sợ Ngu Thư Hân. Đời trước của cô cũng như vậy, vốn dĩ chỉ là có chút không thoải mái đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng là cái vẻ mặt này, sau đó... sau đó... Liền SE.

Môi Ngu Thư Hân không khỏi run rẩy hỏi: "Tôi làm sao vậy?"

Lữ Khải sửng sốt, nói: "Không có gì."

Ngu Thư Hân: "Không phải, nếu không có gì thì vẻ mặt anh kia là làm sao?"

Lữ Khải cười nói: "À, xem chưa rõ lắm, chị giơ tay lại đi."

Vì thế, Ngu Thư Hân rụt rè một lần nữa giơ tay qua, sau đó nhìn vẻ mặt của Lữ Khải lại lần nữa càng ngày càng nghiêm túc.

Ngu Thư Hân ong một tiếng, vẻ mặt như sắp khóc hỏi: "Rốt cuộc thế này là ý gì? Anh nói rõ ra hộ tôi với!"

Lữ Khải hơi hơi mỉm cười nói: "Không có việc gì, chính là chị mang thai, tôi đang xem mấy tháng rồi thôi!"

Ngu Thư Hân nhẹ nhàng thở ra: "Phù, vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Không phải bệnh nan y là được.

Lúc này lại đến phiên Vương Hạc Đệ đơ người: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro