Chap 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đánh người không đánh vào mặt, vạch trần không nói điểm yếu, các người có thể mắng tôi nhưng là không thể nói tôi đánh bài không tốt." Ngu Thư Hân mắng.

Trương Tích Minh thấy thủ hạ tên Trình Hải Phong cười lạnh: "Không tốt?Cái kỹ thuật đánh bài này của cô, nói không tốt là đang vũ nhục từ "không tốt" này!"

Một người khác tên Tùng Khang cũng nói: "Nên đi khi không đi, nên tạc khi không tạc, nói cô không nên đánh đều là đang khen cô."

Ngu Thư Hân hoàn toàn yên lặng, cô thật sự chơi tệ như vậy sao?

Thấy bọn họ cãi nhau xong rồi, Trương Tích Minh mới tìm lại được giọng, nói: "Mấy người có ai còn nhớ chúng ta đang chạy trốn không?"

Bài của Trình Hải Phong cùng Tùng Khang đều rơi xuống đất, hai người đều lập tức đứng dậy hô: "Lão đại."

Trương Tích Minh nghiêm túc nhìn hai người, sau đó yên lặng nói: "Chỉ số thông minh của mấy nguòi chạy đi đâu rồi?"

Trình Hải Phong: "..."

Tùng Khang: "..."

Ngu Thư Hân: "..." Có ý gì?

"Được rồi, Hải Phong tiếp tục lái xe, Tùng Khang ngồi phía trước đi." Trương Tích Minh sau khi lên xe liền đem hai người kia đuổi đi rồi kéo tấm chắn, nhìn Ngu Thư Hân: "Cô không sợ chết nữa rồi?"

Ngu Thư Hân rụt cổ: "Sợ!"

"Còn có tâm tình chơi đấu địa chủ?"

Ngu Thư Hân lại rụt cổ: "Anh đi lâu quá."

Trương Tích Minh cạn lời. Hắn cảm thấy mình thân là phần tử chống đối xã hội dữ dội thì khi kéo cửa ra hẳn phải nhìn thấy Ngu Thư Hân đang run bần bật cùng hai thủ hạ đang ngồi phía trước một dõi mắt nhìn ra ngoài, một phì phèo hút thuốc.

Nhưng thực tế thì hắn thấy chính là ba người tụ nhau chơi đấu địa chủ, còn vì thế mà cãi nhau như ba tên ngốc.

"Thẩm Bối Bối thế nào?" Ngu Thư Hân nói lảng sang chuyện khác.

Trương Tích Minh hừ một tiếng, nói: "Cô quan tâm sao?"

Ngu Thư Hân thề thốt nói: "Quan tâm, quan tâm. Cái kia, tôi có thể hỏi chứ?"

Ánh mắt Trương Tích Minh ý bảo: Nói đi!

Ngu Thư Hân liền hỏi: "Vấn đề này, cũng theo tôi hai đời rồi. Đời trước tôi làm chuyện xấu, bị Vương tổng trừng phạt, cái này tôi không có lời nào để biện minh, dù sao thì tráo bản thiết kế của nhà thiết kế cũng có khả năng sẽ làm công ty ở ngành đó xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Vương Hạc Đệ trừng phạt tôi chính là khiến tôi hoàn toàn xuống dốc, cũng coi như là đem kết cục của Lâm Phỉ chuyển lên trên người tôi. Nhưng Lâm Phỉ nhờ người đánh gãy chân tôi, cái này thì tính thế nào? Lại còn dưới tình huống tôi đã phải trả giá rồi."

"Cứ coi như là cô ta trả thù, cái lý do này tôi hiểu được. Sau khi gãy chân tôi đến cả nhặt rác rưởi cũng không làm được, phải ăn xin mà sống, có thể coi như là bị ép đến tuyệt lộ. Tôi thật sự là không hiểu, dưới tình huống như vậy mà Thẩm Bối Bối từ nước ngoài trở về sao còn phải ra tay với tôi, phái anh tới ép tôi gả cho một tên mê cờ bạc? Việc này là anh làm, tôi nghĩ anh nhất định biết nguyên nhân, phải không?"

Trương Tích Minh dựa vào ghế mỉm cười, nói: "Vì sao? Rất đơn giản mà Ngu Thư Hân!"

Ngu Thư Hân vảnh tai, nghiêm túc nghe. Chuyện này Ngu Thư Hân không hiểu, nguyên chủ cũng không hiểu.

Dù sao thì Ngu Thư Hân cũng chưa bao giờ gặp Thẩm Bối Bối. Việc này khác với việc cô từng chèn ép Lâm Phỉ, cô và Lâm Phỉ có xích mích, nhưng với Thẩm Bối Bối thì không!

Sau đó, Ngu Thư Hân nghe được Trương Tích Minh nói một đáp án cô không thể tưởng tượng được: "Bởi vì, cô ta không động đến Lâm Phỉ được!"

"Hả?" Ngu Thư Hân giống như không nghe thấy: "Anh nói cái gì?"

"Cô ta không làm gì được Lâm Phỉ! Lúc Vương Hạc Đệ thật sự muốn che chở thì không ai có thể động được đến một cọng tóc của cô ta." Trương Tích Minh nhàn nhạt đáp.

Ngu Thư Hân cười lạnh vặn vặn eo: "Tôi đây vì sao bây giờ lại ở chỗ này?"

Trương Tích Minh: "..." Có đạo lý, nhất thời không phản bác được.

Ngu Thư Hân tiếp tục cười lạnh: "Nói cái gì mà không động được, còn không phải là không dám động sao? Nhưng vì sao lại cứ là tôi chứ? Người cùng Vương Hạc Đệ lui tới đâu phải chỉ có một mình tôi!"

"Có lẽ là vì cô chướng mắt nhất đi! Nhảy nhót cũng lợi hại nhất, cũng là người đi theo Vương Hạc Đệ lâu nhất, đồng thời cũng là người ngay trước Lâm Phỉ. Cho nên cô ta muốn cô bất hạnh, cốt cũng chỉ do không có cơ hội."

Ngu Thư Hân choáng váng, hỏi: "Cô ta là biến thái sao?"

Trương Tích Minh cười cười: "Chắc vậy!"

***

Trong mộng của Ngu Thư Hân không có mơ thấy Trương Tích Minh và Thẩm Bối Bối nên phản ứng đầu tiên của Vương Hạc Đệ là nghĩ tới Lâm Phỉ.

Lúc hắn đến công ty, Lâm Phỉ đã chờ ở văn phòng.

Vương Hạc Đệ mở cửa đi vào, biểu tình lãnh đạm khiến lòng Lâm Phỉ chua xót, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

"Vương tổng, anh đã về rồi!" Lâm Phỉ đứng dậy muốn bắt tay với Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ dùng thái độ lãnh đạm đáp lại sau đó đợi Lâm Phỉ ngồi xuống mới nhìn mỗi một biểu tình của Lâm Phỉ, nhẹ giọng mở miệng: "Sao cô biết hôm nay tôi trở về?"

Lâm Phỉ mất tự nhiên vặn vặn ngón tay: "Từ chỗ thư ký Kiều biết được. Trước đo anh đầu tư cho ba tôi, hiện tại tình thế đã đảo ngược. Tôi tới đưa tin, tiền Vương tổng quăng vào bây giờ lời ra không ít."

Vương Hạc Đệ nhíu mày, trong lòng kỳ thật có một chút khó xử. Chủ yếu do trong mộng của Ngu Thư Hân, hắn cùng Lâm Phỉ là vợ chồng, lại còn đã trải qua nhiều sóng gió nữa.

Nhưng hiện giờ cũng là người đó, lại đã không còn thân mật như trong mộng.

"Cô biết Ngu Thư Hân theo tôi cùng trở về sao?" Vương Hạc Đệ tiếp tục hỏi.

Lâm Phỉ sửng sốt, nói: "Ngu tiểu thư sao? Nghe nói cô ẩy ở An Võ mở cửa hàng, cô ấy cũng trở lại sao?"

Vương Hạc Đệ thấy cô không giống làm bộ, trong lòng ngược lại có chút hoảng, nếu không phải Lâm Phỉ thì là ai? Ngu Thư Hân còn đắc tội ai? Đắc tội đến muốn để thế lực ở ngoài nước đem cô đi?

"Vương tổng!" Lâm Phỉ thấy Vương Hạc Đệ ngây người, liền gọi hắn.

Vương Hạc Đệ nhìn cô một cái, cuối cùng nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: "Cô có quen ai tên Trương Tích Minh không?"

Lâm Phỉ ngây ngốc nhìn hắn, lắc đầu nói: "Không quen biết."

Vương Hạc Đệ nhận được đáp án liền phất tay với Lâm Phỉ: "Ra ngoài đi!"

Lâm Phỉ choáng váng trong chốc lát, sau đó mở cửa rời đi.

Vương Hạc Đệ cũng nên nghĩ đến, đó chỉ là mộng của Ngu Thư Hân. Đó là đời trước, Lâm Phỉ không có ký ức kia, như vậy trong trí nhớ của Lâm Phỉ, Ngu Thư Hân chưa từng đắc tội cô. Lâm Phỉ cũng không có lý do gì để ra tay với Ngu Thư Hân, hắn sớm nên nghĩ đến.

Vương Hạc Đệ che lại hai mắt.

Ngu Thư Hân, bây giờ em đang ở đâu?

Lúc này...

"Ăn ngon sao?" Trương Tích Minh nhìn Ngu Thư Hân đang cúi đầu ăn hỏi.

Ngu Thư Hân gật đầu, vừa chỉ vừa nói: "Ăn ngon ăn ngon."

"Rất có sức ăn nha!" Trương Tích Minh cười nói.

Ngu Thư Hân dừng một chút, ôm bụng: "Tôi một người ăn cho hai người, cũng... bình thường mà?"

Trương Tích Minh châm chọc: "Theo tôi được biết thì hiện tại vẫn còn là phôi thai mà?"

Ngu Thư Hân mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nói: "Cái này anh cũng biết?"

Trương Tích Minh cười đắc ý, đang muốn nói cái gì chợt nhớ tới việc này không có gì đáng để kiêu ngạo, liền ngậm miệng. Hắn xem như biết, đời này Vương Hạc Đệ vì cái gì coi trọng cô rồi.

Chỉ cần không lưu ý thì thiếu chút nữa sẽ đi theo ý nghĩ của cô. Nếu không phải lúc nào cũng tự nhắc nhở trong lòng thì đã bất giác đi theo mà không phát hiện ra. Cho nên hắn vô cùng hoài nghi Vương Hạc Đệ căn bản chính là bị cô dẫn tới một thế giới kỳ quái nào đó mà chỉ số thông minh hoàn toàn không online. Nếu không thì hoàn toàn không có cách nào giải thích được đời trước không yêu mà đời này lại yêu!

Cho nên, Trương Tích Minh ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Không có việc gì thì ít nói chuyện đi."

Ngu Thư Hân: "..." Đây là ý gì đấy?

Ngu Thư Hân lại thay đổi đề tài nói: "Anh muốn mang tôi đi đâu? Chúng ta không phải muốn dụ Vương Hạc Đệ ra sao?"

Trương Tích Minh: "Là tôi, tôi muốn. Liên quan gì đến cô? Hơn nữa đây là lời mà người làm vợ có thể nói sao?"

"Tôi đây bị bắt, hắn phải đến chứ! Nếu không thì ai cứu tôi?" Ngu Thư Hân nói như lẽ đương nhiên. Hắn là nam chính đó! Hắn tới rồi, không cần làm cái gì, chỉ dựa vào ánh sáng nam chính cũng có thể đánh bại những người này, huống chi hắn còn biết võ nữa!

"Cô không thể tự mình nghĩ cách chạy trốn sao?" Trương Tích Minh kỳ thực đã chuẩn bị tốt đối phó với trường hợp Ngu Thư Hân muốn chạy trốn, Ngu Thư Hân căn bản không chạy nổi.

"Có nghĩ chứ! Nhưng nếu tôi chạy thoát rồi bị bắt về thì sẽ thế nào?"

"Đánh gãy chân." Trương Tích Minh phi thường quyết đoán nói.

Cho nên cô mới ngoan đấy.

Bởi vì Trương Tích Minh trong tiểu thuyết chính là một nhân vật như vậy! Bắt trở về còn cảnh cáo? Thực xin lỗi, Trương Tích Minh không phải người sẽ làm theo kịch bản, hắn ngay cả cơ hội nghe cảnh cáo cũng không cho, trực tiếp đánh gãy đùi người ta. Đó, còn chạy được nữa không?

"Cho nên tôi mới ngoan a!" Ngu Thư Hân thức thời vô cùng nhuần nhuyễn.

Trương Tích Minh: "Thế thì tốt!"

"Anh ăn cái này không?" Ngu Thư Hân kẹp lên một cái xíu mại hỏi, đây là cái cuối cùng, khá ngon.

"Không ăn."

"A!" Ngu Thư Hân kêu một tiếng rồi bỏ vào miệng.

Trương Tích Minh không khỏi dùng ngón trỏ không ngừng gõ gõ mặt bàn, trong lòng nghĩ: "Có cảm giác có chỗ nào đó rất không thích hợp!"

Nếu Vương Hạc Đệ ở đây thì nhất định sẽ nói cho hắn biết: Con tin tự mình ý thức được bản thân còn chưa đủ mạnh mẽ nên thái độ đối đãi với con tin của anh cũng sẽ xuất hiện lệch lạc.

Trương Tích Minh đang trên đường đi theo suy nghĩ của Ngu Thư Hân mà chính hắn không ý thức được.

Mà lúc này ba Vương nhìn văn kiện được đưa tới, hỏi: "Cậu xác định?"

Cấp dưới cúi đầu, nói: "Căn cứ theo báo cáo nhận được, sẽ không sai."

Ba Vương nhìn văn kiện trước mặt, lại nhìn đến hình ảnh đã bị chặn, trong lòng kỳ thật đã biết hết chân tướng. Nếu nói ở phòng điều khiển, hành vi của ông với đứa con út là thói quen xấu có từ lúc hai đứa ra đời, nhưng cũng xác thật là ông muốn nhìn xem độ tin tưởng của nó với vợ mình.

Dù sao thì từ Vương Hạc Đệ bắt đầu nhìn camera, hạt này đã nảy mầm trong lòng nó. Ở dưới tình huống như vậy nếu như nó không có lòng tin thì hôn nhân sau này có lẽ sẽ là một bản sao khác của Vương Hình.

Nhưng ba Vương cũng biết sự đặc biệt của Thẩm Bối Bối trong lòng Vương Hạc Đệ. Trước kia Vương Hạc Đệ tự mình sa đọa một tháng, ba Vương không đau lòng sao? Đương nhiên là không có khả năng, ông đặc biệt không thể tha thứ việc Thẩm Bối Bối không từ mà biệt.

Cho dù hiện giờ nó đã buông được Thẩm Bối Bối, một lòng muốn cùng Ngu Thư Hân nhưng liệu nó có thể tiếp nhận việc vợ mình mất tích là do Thẩm Bối Bối không?

Ba Vương xoay xoay cây bút trong tay, sau đó ôm tâm tình sung sướng gửi kết quả cho Vương Hạc Đệ. Tương ái tương sát đó, kịch hay!

Lúc Vương Hạc Đệ nhận được tư liệu phản ứng đầu tiên chính là gọi cho ba Vương: "Ba không làm giả đấy chứ?"

"Đợi Ngu Thư Hân trở về, ta sẽ nói y nguyên mấy lời này cho nó nghe." Ba Vương lạnh nhạt đáp.

Vương Hạc Đệ cạn lời: "Con hỏi như vậy không phải không tin Thẩm Bối Bối không thể làm ra việc này mà là không tin ba!"

"Chuyện lớn như vậy ta sẽ làm giả sao?" Ba Vương cả giận.

"Ba sẽ." Vương Hạc Đệ không chút do dự đáp.

"Vậy anh tự nghĩ cách tìm vợ anh đi!" Được lợi còn lắm chuyện, ba Vương trong lòng mắng to.

Vương Hạc Đệ co được dãn được, mặt không biểu cảm nói tiếp: "Con sai rồi." Hắn không phải không tìm được, mà là thời gian hắn tìm được người cùng thời gian ba Vương tìm được không giống nhau. Mà hắn, muốn sớm một chút nhìn thấy Ngu Thư Hân!

Thẩm Bối Bối? Vương Hạc Đệ cảm thấy cũng phải đến thăm một chuyến.

Hắn vốn cho rằng lần đó đã cùng Thẩm Bối Bối nói rõ ràng, hai người từ đây liền xem như hai người xa lạ, ở khoảng cách xa nhất của quan hệ bạn bè. Không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ thành như vậy.

Hắn cũng không nghĩ tới, lúc này Ngu Thư Hân đang cùng kẻ bắt cóc thương lượng: "Không bằng... Chúng ta chơi mạt chược đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro