Ngoại truyện 3 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6.

Khi Vương Hồ Lô và Vương Tâm Đản bắt đầu đi học, Ngu Thư Hân vì để Vương Tâm Đản nhìn ôn hòa hơn mà từ khi ba tuổi đã cho bé để tóc dài.

Vương Tâm Đản mới sáu tuổi tóc đã dài tới eo, đen nhánh lượng lệ, hơn nữa da thịt còn trắng nõn. Vương Hạc Đệ như ý nguyện có được một tiểu công chúa, đáng tiếc lại là nàng công chúa nghiêm túc thích kể chuyện cười.

Bởi vì Vương Hạc Đệ và Vương Hình ở chung một tiểu khu, Vương Tâm Đản và Vương Hồ Lô lại kém nhau có hai ngày tuổi nên không thể tránh khỏi việc hai bé cùng nhau lên tiểu học, còn rất bất hạnh mà học cùng một lớp.

Ngày báo danh ngày đó, Vương Tâm Đản nắm tay Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ đến trường. Trường tiểu học mới được xây vài năm nay, chiếm diện tích lớn ở tấc đất tấc vàng trung tâm thành phố, sau quảng trường Thụy Tuyên cách tiểu khu nhà Vương Hình, Vương Hạc Đệ rất gần. Trường này là trường tư thục, nổi danh là trường dành cho quý tộc, từ năm đầu đã có đồng phục đẹp cùng đủ các loại phương cách giải trí.

Trường tiểu học của Ngu Thư Hân cách thôn nửa giờ đi Vương. Khi Ngu Thư Hân nhập học thì ngay cả hàng rào xung quanh cũng không có, sân thể dục cũng chỉ một mảnh đất nhỏ, chơi một lát lấm lấm lem lem.

Càng không cần phải nói đến mấy cái phương tiện giải trí. Buổi sáng ba tiết, buổi chiều ba tiết, chương trình học ngoại trừ văn, toán, thể dục, mỹ thuật, đạo đức thì chả có gì cả. Nhưng thật sự bắt đầu đi học mới phát hiện chương trình học vốn chỉ có văn toán, mấy môn thể dục mỹ thuật gì đó căn bản không tồn tại. Đương nhiên, loại đồ vật mang tên đồng phục này, Ngu Thư Hân đến lúc tốt nghiệp sơ trung đi ra xã hội cũng chưa từng mặc qua.

Báo danh xong liền nhận được một đống quần áo, xuân hạ thu đông mỗi quý hai bộ, mỗi bộ đều vừa đẹp vừa tinh xảo.

Ngu Thư Hân sờ sờ đồng phục nói: "Trẻ em bây giờ cũng hạnh phúc thật!"

Vương Tâm Đản một đầu tóc dài rối tung nhìn bốn bộ quần áo bằng ánh mắt ghét bỏ, nhưng thấy dáng vẻ mẫu thân đại nhân nhà mình, bé rất sáng suốt quyết định im lặng không nói. Dù sao thì có một ba ba chiều bé như công chúa cũng không đấu được với ma ma thích "xào" bé với măng xào thịt.

Ngu Thư Hân vui vẻ hỏi Vương Tâm Đản: "Thế nào, Vương Tâm Đản, thích không?"

Vương Tâm Đản nhíu mày nhìn Ngu Thư Hân, nghiêm túc suy xét xem nên nói thật hay nói dối, quan sát ánh mắt của mẫu thân đại nhân bây giờ... Hùm, nếu nói khó coi thì cảm giác sẽ không có kết quả tốt.

Vương Tâm Đản nghiêm túc gật đầu nhìn Ngu Thư Hân: "Đẹp, thích."

Vương Tâm Đản từ nhỏ đã mang dáng vẻ nghiêm túc, vậy nên bất luận nói cái gì cũng không cần làm vẻ mặt khác để ứng phó, hoàn toàn nhìn không ra sự khác biệt, huống chi chỉ số thông minh của Ngu Thư Hân vốn không cao. Theo cách Vương Hạc Đệ nói thì chính là: bây giờ chỉ số thông minh của con gái mình đã đuổi kịp chỉ số thông minh của vợ mình rồi.

Vương Tâm Đản ứng phó mẫu thân đại nhân nhà mình chỉ như vậy là đủ rồi. Điểm này hoàn toàn khác Vương Hồ Lô vì ứng phó người lớn đã có thể khóc cười thu phóng tự nhiên.

Nhận đồng phục xong bước ra liền gặp Bạch Nhụy xoắn mông vểnh mang theo Vương Hồ Lô đến đăng ký.

Lúc Vương Hồ Lô thấy Vương Tâm Đản, bước chân ngừng trong chớp mắt, nhưng sau đó lập tức nở nụ cười gọi Vương Tâm Đản: "Chị!" Giọng nói ngoan ngoãn khiến lòng người nghe mềm nhũn.

Vương Tâm Đản nhàn nhạt liếc qua một cái, biểu hiện của bé cảm thấy rất vừa lòng, mở miệng: "Vương Hồ Lô, chị chờ em."

Vương Hồ Lô thiếu chút nữa không cười nổi, nhưng hiển nhiên bé đã có chút miễn dịch với Vương Tâm Đản. Vậy nên bé cười càng thêm sáng lạn đáp "Dạ~" rồi quay đầu nói với Bạch Nhụy: "Mẹ, nhanh lên, chúng ta nộp tiền xong để cùng chị về nhà."

Bạch Nhụy liền kéo Vương Hình qua đây. Vương Hình cười lạnh liếc con trai nhà mình một cái, hắn tất nhiên là biết thái độ chân thật của Vương Hồ Lô đối với Vương Tâm Đản, nhưng nhìn con trai nhà mình ăn mệt, hắn vẫn rất vui lòng. Nhớ lại lúc ở nhà thằng nhóc này thường xuyên đào hố mình, hắn cảm thấy Vương Tâm Đản ở đây nhất định sẽ phải chịu chút đau khổ.

Vương Hạc Đệ nói: "Cùng nhau ăn trưa?"

Vương Hình bình tĩnh gật đầu: "Ừ."

"Chị dâu!" Ngu Thư Hân vui vẻ gọi.

Bạch Nhụy đáp: "Em dâu!" Sau đó che miệng cười ha hả.

Vì thế Ngu Thư Hân liền ở bên ngoài vừa lẩm nhẩm hát vừa chờ Bạch Nhụy vừa nói với Vương Hạc Đệ: "Sớm biết hôm nay bọn họ cũng tới thì chúng ta đã đi cùng nhau rồi."

Vương Hạc Đệ gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, thật ra hắn cũng không quá muốn đến cùng Vương Hình.

Ba người Bạch Nhụy rất nhanh đã ra. Ngu Thư Hân nhìn túi quần áo trên Bạch Nhụy, hơi lưỡng lự: "Chị xem qua đồng phục chưa?"

Bạch Nhụy lắc đầu: "Mấy đứa đang đợi mà, nào có thời gian xem, để về nhà cũng được."

"À... Ừm..." Ngu Thư Hân đề nghị: "Em cảm thấy... bây giờ chị nên xem thử thì tốt hơn."

Bạch Nhụy sửng sốt, trong nháy mắt liền có dự cảm không tốt, mở túi ra, quả nhiên là đồnh phục nữ. Bạch Nhụy thiếu chút nữa bật khóc: "Con trai chị thoạt nhìn mới không giống con gái."

Vương Hình lập tức gật đầu phụ họa: "Không giống."

Vương Hồ Lô không chút để ý, lấy lược tùy thân ra chải chải tóc mái chếch lên trong lúc chờ mẹ quay lại đổi đồng phục nam.

Vương Tâm Đản qua đi bắt lấy tay Vương Hồ Lô nói: "Hồ Lô, chị kể chuyện cười cho em nhé!"

Tay Vương Hồ Lô đang chải đầu hơi khựng lại, lập tức cười tươi nhìn Vương Tâm Đản: "Dạ! Em thích nhất là nghe chị kể chuyện cười."

Vương Tâm Đản hơi mỉm cười, sờ sờ đầu bé nói: "Ngoan."

Vương Hồ Lô rời đi trước, nhìn các bạn nhỏ khác đến đăng ký lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường. Vương Hình sờ sờ cằm, không biết con của hắn lại có cái chủ ý quỷ quái gì đây.

7.

Sau khi đi học, Vương Hồ Lô vì chiều cao không đủ mà được xếp ngồi bàn đầu. Vương Tâm Đản cao hơn Vương Hồ Lô nên không có thể ngồi cùng bàn với bé, ánh mắt đang tiếc nhìn về phía Vương Hồ Lô.

Vương Hồ Lô lập tức lộ ra biểu cảm thương tâm, quay đầu liền chơi đùa vui vẻ với bạn cùng bàn.

Vương Tâm Đản không thích nói chuyện lại là người nghiêm túc. Bạn học ngồi cùng bàn nói với bé hai câu, Vương Tâm Đản nếu không gật đầu thì là lắc đầu, hoặc đơn giản nói "Ừ", "Đúng", "Không phải" khiến hưng thú muốn trò chuyện của bạn học lập tức tụt về không.

Khác với Vương Hồ Lô quan hệ tốt với các bạn, Vương Tâm Đản gặp phải phiền toái đầu tiên trong cuộc đời. Bé... không có bạn.

Vương Tâm Đản ngày đầu tiên đi học đã mang vẻ mặt mê man trở về. Bé có thói quen tự mình giải quyết mọi chuyện nên việc này bé vẫn chưa nói với ai. Bé tự hỏi cả một buổi tối, ngày hôm sau đi học so hôm trước càng thêm nghiêm túc, vì vậy kế hoạch kết giao bạn bè lần nữa thất bại.

Cứ thế mấy ngày sau, Vương Hồ Lô mới tìm Vương Tâm Đản nói: "Chị, chị như vậy không được đâu! Nếu chị không cười được thì nói chuyện nhiều hơn đi!"

Vương Tâm Đản hỏi: "Nói cái gì?"

"Không phải chị kể chuyện cười rất giỏi sao? Chị có thể kể cho bọn họ, nhớ rõ kể xong phải cho mọi người một chút kẹo. Như vậy mọi người sẽ biết chị dễ nói chuyện, cũng rất ôn nhu."

Vương Tâm Đản mở to hai mắt: "Chỉ như vậy?"

Vương Hồ Lô khẳng định: "Tin tưởng em. Chị, chị có thể."

Bởi vậy tối đó Vương Tâm Đản liền nới với Ngu Thư Hân ngày hôm sau muốn mang điểm tâm đến trường. Ngu Thư Hân không có ý kiến, còn chuẩn bị cho bé rất nhiều.

Vương Tâm Đản mang điểm tâm ngọt đến trường học, sau đó chờ bạn nữ ngồi cùng bàn tới. Vương Tâm Đản trộm nhìn rất lâu mới mở miệng hỏi: "Tô Giai Thiên, tớ kể chuyện cười cho cậu nhé!"

Tô Giai Thiên đã bị Vương Tâm Đản nhìn đến sởn tóc gáy, bây giờ nghe được Vương Tâm Đản nói chuyện lập tức gật đầu: "Được chứ, cậu nói đi."

Vì thế Vương Tâm Đản rất nghiêm túc bắt đầu kể: "Có người cha gọi con trai mình lại, trách: Hôm nay bác Trương nhà hàng xóm rất không vui, nói là vì con một quyền đánh hỏng mắt của bác ấy. Con còn nói đó là ngoài ý muốn, thật không?

Người con trai trả lời: Đương nhiên là thật, con vốn dĩ muốn đánh vào mũi hắn mà."

Nói xong, Vương Tâm Đản nhìn Tô Giai Thiên hỏi: "Buồn cười không?"

Tô Giai Thiên ngây người một hồi lâu cười lớn nói: "Buồn cười, chuyện cười này buồn cười quá."

Vương Tâm Đản cũng nhoẻn miệng cười, sau đó đưa điểm tâm ngọt cho Tô Giai Thiên: "Cái này là mẹ tớ làm, cậu ăn đi."

Tô Giai Thiên lập tức nhận lấy: "Cảm ơn cậu, cậu thật tốt."

Vương Tâm Đản trộm đỏ mặt, hỏi: "Vậy chúng ta là bạn bè sao?"

Tô Giai Thiên lập tức nói: "Đương nhiên! Chúng ta là bạn tốt! Lát nữa tớ dẫn cậu đi quen các bạn khác."

Vương Tâm Đản cúi đầu nói: "Được, tớ đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm ngọt."

Tô Giai Thiên phát hiện Vương Tâm Đản thoạt nhìn nghiêm túc nhưng thật ra lại rất tốt. Bởi vậy sau khi tan học bé lập tức dẫn Vương Tâm Đản đi làm quen các bạn.

Từ đây Vương Tâm Đản cũng có bạn của chính mình. Tuy rằng bé không thích nói chuyện, chỉ có lúc kể chuyện cười mới có thể nghe được một đoạn lời dài của bé, nhưng đường nhân duyên của bé vẫn rất tốt.

Điều duy nhất khác biệt chính là nếu chuyện Vương Tâm Đản kể không khiến người khác cười, bé sẽ không làm ra hành động như với Vương Hồ Lô mà sẽ sa sút tinh thần cả ngày.

Sau đó tất cả các bạn trong lớp nếu nghe xong mà không cười thì đều nhận được ánh mắt khiển trách. Nghe người ta kể chuyện cười xong mà không cười, có còn là người không vậy? Thật quá đáng, nhìn xem Vương Tâm Đản đau lòng thế nào kìa.

Sau đó, Vương Tâm Đản mỗi khi kể chuyện thì mọi người đều cười, cho dù chính bé không cười, nhưng bé vui trong lòng nha.

Vui nhất đương nhiên là Vương Hồ Lô. Nhẫn nhục sống tạm bợ lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể chuyển hứng thú của chị họ từ bé sang những người khác. Quả thật không dễ dàng mà!

8.

Cứ như vậy, sự nghiệp học hành của Vương Tâm Đản và Vương Hồ Lô chính thức bắt đầu.

Vương Tâm Đản từ nhỏ đã thông minh, kể từ lúc đi học bắt đầu, thành tích chưa bao giờ thấp hơn 90. Vương Hồ Lô lại khác hoàn, thành tích chưa bao giờ hơn 30 điểm.

Nhưng hai người vẫn như cũ học cùng cao trung. Vương Tâm Đản lớn lên trở thành một mỹ nữ tóc dài bay bay, kế thừa hoàn toàn khí chất dịu dàng của Ngu Thư Hân và vẻ mặt nghiêm túc của Vương Hạc Đệ. Bởi vậy, Vương Tâm Đản nghiễm nhiên trở thành mỹ nhân cao lãnh trường cao trung, một mỹ nhân sở hữu bộ não thiên tài.

Mà Vương Hồ Lô lên cao trung lại trở thành một... người lùn có gương mặt thiên sứ. Tóc ngắn phiêu dật, dung mạo đáng yêu, chiều cao khiêm tốn chỉ có 160 cm khiến cậu trở nam sinh thấp nhất lớp, đương nhiên, cũng là nam sinh đáng yêu nhất, cố sức học tập nhất.

Cuộc sống xuất sắc dưới mái trường cao trung của hai người chính thức mở ra. Mà cái xuất sắc thứ nhất là khi tan học trở về, hai người bị một đám thanh niên lêu lổng chặn ở hẻm nhỏ.

Vương Tâm Đản xinh đẹp mỹ lệ, cao quý lãnh diễm, khí chất hào phóng lạnh mặt nhìn đám người trước mặt, mà Vương Hồ Lô xinh xắn lanh lợi, ngây thơ hồn nhiên, nhìn thấy mà thương lúc này đang như chim nhỏ run người nép vào sau lưng Vương Tâm Đản.

"Mỹ nữ, nghe nói cô em không dễ theo đuổi ha!" Một thanh niên tóc nhuộm đỏ nghịch nghịch con dao quân dụng trong tay, dáng vẻ lưu manh mở miệng hỏi.

Vương Tâm Đản: "..." Theo đuổi? Chuyện khi nào?

Vương Hồ Lô: "..." Đậu, dám theo đuổi chị, chưa biết sự lợi hại của chú tôi đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro