Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vương Hạc Đệ để điện thoại bên tai, khép quyển kịch bản lại, nói: "Xin lỗi Tần tỷ, bộ phim này tôi không diễn."

Tần Lâm kiên nhẫn hỏi: "Vì sao? Cho tôi một lý do hợp lý."

Vương Hạc Đệ yên lặng mấy giây: "Lý do cá nhân."

Tần Lâm: "Là vì Ngu Thư Hân?"

Mặc dù công ty dành cho Vương Hạc Đệ một không gian cá nhân vô cùng lớn, chưa bao giờ hạn chế cuộc sống riêng tư cũng như công việc quay phim của anh, nhưng điều đó không có nghĩa Tần Lâm không biết trong khoản thời gian này anh đã làm gì. Sỡ dĩ cô ta không ngăn cản là vì bất luận là cô ta hay cấp cao của công ty đều hết sức yên tâm với Vương Hạc Đệ.

Nhưng mà chỉ ngắn ngủi hai tháng, Tần Lâm lại phát hiện có lẽ mình đã nghĩ sai rồi.

Vương Hạc Đệ không phủ nhận, bình tĩnh nói: "Ừ."

Tần Lâm dường như có chút tức giận: "Hạc Đệ, có phải cậu nhập vai quá sâu rồi không hả?"

Vương Hạc Đệ không nói gì. Tần Lâm chất vấn anh: "Cậu và Ngu Thư Hân chẳng qua chỉ là hiệp ước vợ chồng, có con cũng chỉ là một sự bất ngờ mà thôi. Cậu muốn chịu trách nhiệm với cô ta, vì hình tượng bản thân và sự nghiệp diễn xuất của cô ta mà làm ảnh hưởng tới con đường tương lai của mình, Hạc Đệ, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tần Lâm đã sớm muốn hỏi, cho dù không phải trong giới giải trí, bất kỳ một ngành nghề nào khác, trai gái say rượu phát sinh quan hệ, anh tình tôi nguyện, không có ép buộc thì cũng không cần ai phải chịu trách nhiệm!

Nhân phẩm của Vương Hạc Đệ, cô ta hiểu, phẩm chất đặc biệt và quy tắc làm người của anh khiến cho những diễn viên mới cùng lứa tuổi không thể nào so sánh với độ cao của anh được, những điều này Tần Lâm đều hiểu, cho nên khi anh báo với cô ta rằng anh và Ngu Thư Hân đã phát sinh quan hệ, đứa bé trong bụng cô là con của anh, cô ta hoàn toàn không hề kinh ngạc gì, cũng không tức giận.

Thậm chí lúc Vương Hạc Đệ đề nghị kết hôn với Ngu Thư Hân, cô ta cũng yên tâm, hoàn toàn tin tưởng Vương Hạc Đệ có thể xử lý êm đẹp chuyện này.

Nhưng ngoài dự liệu của cô ta là Ngu Thư Hân từ chối đề nghị kết hôn. Còn chưa chờ Tần Lâm thở phào một hơi thì Vương Hạc Đệ lại đề nghị hai người đóng giả vợ chồng, và đề nghị này được cô ta cùng với người quản lý của Ngu Thư Hân nhất trí tán đồng, cuối cùng hai công ty bàn bạc với nhau, quyết định đưa ra phương án công khai...

Hết thảy mọi việc được tiến hành rất thuận lợi, chỉ chờ khi Ngu Thư Hân sinh con xong, cô và Vương Hạc Đệ sẽ giải trừ quan hệ 'vợ chồng', chỉ thế này thì Tần Lâm có biện pháp để khôi phục lại hình tượng cho Vương Hạc Đệ như lúc trước khi 'kết hôn', sẽ làm cho khoảng thời gian 'hôn nhân' này không ảnh hưởng chút nào tới Vương Hạc Đệ.

Nhưng khi cô ta mặc kệ thì kết quả nhận lại chính là... Vương Hạc Đệ càng ngày tiến lại càng gần Ngu Thư Hân, đến studio đón người, đi khám thai cùng, bây giờ vì cái quan hệ chồng trên danh nghĩa mà từ chối đóng phim mới?

Sự bất mãn và lửa giận tích tụ từng ngày dần dần đi tới giới hạn, trong nháy mắt đầu óc cô ta như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Vương Hạc Đệ giơ tay lên xoa mi tâm, nói: "Tần tỷ, chuyện này không có liên quan gì với Ngu Thư Hân."

Tần Lâm: "Sao mà không có liên quan hả? Hạc Đệ, sao cậu lại ngu ngốc như vậy? Cho dù đứa bé và cậu cùng chảy một dòng máu, nó là con ruột của cậu, nhưng cậu và Ngu Thư Hân vỏn vẹn chỉ là quan hệ hiệp ước mà thôi, chờ đến khi đứa bé ra đời, hai người sẽ không còn quan hệ gì nữa, chẳng lẽ cậu không hiểu điều này ư?"

Cô ta không tin Vương Hạc Đệ không hiểu, nhưng cô ta lại không hiểu vì sao cho dù đối phương biết cũng vẫn làm những chuyện vô vị như vậy. Cái này không hề giống như tác phong của Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ lẳng lặng nghe cô ta nói xong, mới bình tĩnh đáp: "Tôi biết rõ."

Tần Lâm nắm chặc bút trong tay, thấp giọng nói: "Nếu biết vì sao lại còn ở gần Ngu Thư Hân như vậy?"

Vào hai tháng trước, Tần Lâm và Trần Băng đã cùng bàn bạc xong mọi chuyện về Ngu Thư Hân, còn cả phương án khoe ân ái, hâm nóng tình cảm của hai người họ, đây vốn không cần hai đại minh tinh như họ tự tiện hành động!

Vương Hạc Đệ nói: "Vì chăm sóc cô ấy."

Tần Lâm sửng sốt, không ngờ Vương Hạc Đệ lại thẳng thắn như vậy, một lúc lâu cô ta cũng không biết phải nói gì.

Vương Hạc Đệ thở dài một hơi, giọng nói bình thản không gợn sóng: "Đứa bé này đến không phải chỉ là trách nhiệm của một mình Ngu Thư Hân, tôi cũng không thể đùng đẩy trách nhiệm. Đêm hôm đó cả hai người chúng tôi đều được cái mình muốn, nhưng xảy ra chuyện bất ngờ, cho dù truy cứu trách nhiệm cũng không làm nên chuyện. Ngu Thư Hân muốn giữ lại đứa bé thì tôi không có quyền ngăn cản cô ấy, tôi là bố ruột của đứa bé. Ngu Thư Hân vì chuyện mang thai mà bị dư luận công kích, sự nghiệp bị ảnh hưởng... Đối với những điều này tôi không thể nào mặc kệ ngồi nhìn được."

Tần Lâm hiển nhiên cũng biết những điều này, cô ta nói: "Cậu chịu trách nhiệm với cô ta, một nam diễn viên đang ăn khách đột nhiên công khai tình yêu, còn sắp làm bố, chẳng lẽ người bị tổn thất chỉ có mình cô ta thôi sao? Chuyện hôn nhân và đứa bé này chẳng lẽ còn không ảnh hưởng tới sự nghiệp và hình tượng của cậu?"

Vương Hạc Đệ: "..Chuyện này không giống nhau."

Tần Lâm hỏi: "Không giống nhau chỗ nào?"

Vương Hạc Đệ chậm rãi nói: "Tuổi thọ trong nghề của nam diễn viên sẽ dài hơn nữ, một hai năm sự nghiệp xuống thấp đối với tôi cũng không tạo được tổn thất gì lớn."

Tần Lâm lạnh lùng nói: "Hạc Đệ!"

Vương Hạc Đệ nhắm hai mắt lại nói: 'Nữ diễn viên lại khác, có thai trước khi kết hôn, chưa lập gia đình đã phải sinh con... Scandal như vậy một khi thành sự thực thì sẽ là một đả kích trí mạng với sự nghiệp của cô ấy, và không có cách nào cứu vãn được."

Tần Lâm: "Cho nên cậu hy sinh sự nghiệp của mình để bảo vệ danh tiếng của Ngu Thư Hân ư?"

Vương Hạc Đệ hơi ngây ngẩn, nhớ lại tâm tình của mình khi biết được Ngu Thư Hân mang thai vào hai tháng trước... Khi đó suy nghĩ của anh rất đơn giản, thật sự là muốn chịu trách nhiệm với Ngu Thư Hân và đứa bé, nói lên yêu cầu kết hôn cũng là thật, nhưng bên cạnh đó cũng là từ thái độ muốn chịu trách nhiệm. Cho tới khi Ngu Thư Hân từ chối, hai người làm hiệp ước kết hôn giả.. thì suy nghĩ của Vương Hạc Đệ vẫn không thay đổi.

Mặc dù là người nổi tiếng, nhưng anh cũng không phải quá chú tâm đến tên tuổi và lợi ích, anh bước vào giới giải trí vì thích diễn. thành danh và nổi tiếng cũng nằm trong dự liệu của anh, đồng thời chúng chưa từng khiến anh thấy cực khổ.

Cho dù vì giúp Ngu Thư Hân mà ảnh hưởng tới sự nghiệp và hình tượng của anh, anh cũng không thèm để ý tới. Không phải vì có tình cảm nào đặc biệt với Ngu Thư Hân, mà vì bản thân anh không quan tâm.

Loại suy nghĩ này không biết từ khi nào đã dần thay đổi... Vương Hạc Đệ không đáp lại, chỉ lẳng lặng trầm tư.

Biết được Ngu Thư Hân ở một mình sao? Một mình nấu cơm? Hay là biết rõ con đường phía trước của cô rất nguy hiểm, nhưng vẫn lạc quan hoạt bát và có suy nghĩ tích cực?

Trên màn ảnh, Ngu Thư Hân là một nữ thần hoàn mỹ, cuộc sống riêng rất đơn giản, tính tình hiền lạnh, thanh thuần xinh đẹp, truyền thông và fan hâm mộ gọi cô là tiên nữ trên cung trăng. Kỹ thuật diễn tốt, chuyên nghiệp... Trên người được dán lên vô số sự ưu tú, kết hợp lại thành một hình tượng nữ thần không có khuyết điểm trước mặt công chúng.

Không biết là do vô tình hay hữu ý mà từ khi hai người tiếp xúc với nhau, mặt nạ trên người đối phương dần dần được cởi bỏ, hiện ra trước mặt anh là một người dịu dàng, hiền lành, lạc quan, thậm chí còn là một cô gái nhỏ đơn thuần. Cô thật sự rất đẹp, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ mỗi khi gọi anh là thầy Vương, lông mi giống như lông chim nhẹ nhàng chớp chớp, trong đôi mắt xinh đẹp chứa ý cười...

Bất kỳ một biểu cảm nhỏ nào, hay động tác gì cũng được phóng to cực hạn trong đầu Vương Hạc Đệ, làm cho tình cảm và lý trí lúc đầu của anh hoàn toàn tan rã, từ từ biến thành đau lòng và lo lắng.

Rõ ràng rất sợ nhưng không bao giờ nói ra. Rõ ràng rất khó chịu cũng không chịu mở miệng. Luôn luôn mỉm cười, giọng nói ôn hòa...

Vương Hạc Đệ không muốn cô khóc, không muốn cô lộ ra biểu cảm khổ sở... Anh hy vọng trên khuôn mặt cô vĩnh viễn chí có nụ cười lạc quan ngây thơ.

Cho nên... đây được xem là giải thích cho những hành động gần đây của anh đi.

Vương Hạc Đệ nói: "Tôi cũng không hy sinh sự nghiệp của mình."

Tần Lâm: "Biên kịch Hồng Đan, đạo diễn Đàm Hoa Phong, nhân vật chính dường như tạo ra vì cậu, kịch bản chắc chắn rất mới mẻ, cậu có biết có bao nhiêu người đỏ mắt nhìn tài nguyên này không?"

Vương Hạc Đệ đáp: "Tôi biết."

Tần Lâm hạ thấp giọng nói:"Hồng Đan và đạo diễn Đàm đã chỉ đích danh muốn cậu diễn rồi, có thể vì cậu mà điều chỉnh thời gian khai máy. Bây giờ địa vị của cậu trong giới giải trí này chỉ còn thiếu mỗi chiếc cúp! Bộ phim này chắc chắn sẽ mang giải thưởng về cho cậu!"

Vương Hạc Đệ nhắm hai mắt lại, lúc mở ra trong mắt vẫn là vẻ trấn tĩnh như cũ: "Tôi biết chứ Tần tỷ."

Anh làm sao lại không biết? Kịch bản đã gửi đến cho anh từ tháng trước, chiếu theo địa vị hôm nay trong giới điện ảnh của Vương Hạc Đệ, anh muốn diễn một nhân vật nào hầu như phải xem cả bộ phim ra sao, biên kịch Hồng Đan đưa một cuốn kịch bản nguyên vẹn đến cho Tần Lâm, Tần Lâm nhìn sơ qua một lần rồi gửi lại cho Vương Hạc Đệ.

Trong một tháng này, Vương Hạc Đệ lật xem quyển kịch bản này rất nhiều lần, từ tính cách nhân vật cho đến tính hợp lý của bộ phim, nói chính xác thì nó là một bộ phim hay. Nhưng anh vẫn không thể nhận như cũ.

Thật ra tính cách của Tần Lâm và Vương Hạc Đệ rất giống nhau, hai người đều bình tĩnh lý trí, nhưng hôm nay Tần Lâm không có cách nào duy trì lý trí của mình được nữa.

"Hạc Đệ." Tần Lâm gọi tên anh, nói: "Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy?!"

"Xin lỗi Tần tỷ." Vương Hạc Đệ vẫn không thay đổi quyết định.

Tần Lâm hồi phục lại hơi thở, lúc mở miệng lần nữa đã không còn vẻ tức giận: "Nghĩ kỹ rồi?"

Vương Hạc Đệ: "Ừ."

Tần Lâm: "Được thôi."

Sau khi tắt máy, Tần Lâm ngồi thật lâu trong phòng làm việc nhưng vẫn không có cách nào bình tĩnh nổi, nhưng có ép Vương Hạc Đệ cũng không được gì, cuối cùng chỉ đành từ chối bộ phim này mà thôi.

...

Vương Hạc Đệ đặt quyển kịch bản vào ngăn kéo, rồi cầm chìa khóa xe rời đi. Bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước nhà riêng của Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân đi ra mở cửa, ngay lập tức trên mặt thoáng hiện qua tia ngạc nhiên và vui mừng.

"Thầy Vương..." Ngu Thư Hân vui vẻ nói: "Sao anh lại tới đây?"

Thời gian này, trừ khi đi khám thai, hai người dường như không gặp mặt nhau.

Vương Hạc Đệ nói:"Ăn sáng chưa?"

Ngu Thư Hân gật đầu nói: "Ăn rồi."

"Ừ." Vương Hạc Đệ đáp một tiếng.

Ngu Thư Hân cẩn thận cất giấu tâm tình trong lòng, nói:"Thầy Vương... anh có chuyện gì à?"

Vương Hạc Đệ nhìn cô: "Tôi tới xem cô chút thôi."

Ngu Thư Hân ngẩn ra, ngây ngốc né người đi để Vương Hạc Đệ vào nhà, sau đó cô lại đi theo sau lưng anh.

Vương Hạc Đệ nhìn lướt qua bàn ăn, rất sạch sẽ. Ngu Thư Hân rót một ly nước rồi đặt xuống bàn trà nhỏ.

Vương Hạc Đệ nói: "Cảm ơn."

Ngu Thư Hân đột nhiên có chút mất tự nhiên, giữa sự vui mừng lại còn kèm theo một chút mờ mịt. Trước đó là do cảm nhận được thai động nên cô mới kích động mà gọi cho anh, khi anh chạy tới cũng đã chiều, không bao lâu sao thì đến tối, Ngu Thư Hân và anh ở chung với nhau rất dễ dàng, còn bây giờ, đang là buổi sáng, hai người lại ở cùng dưới một mái nhà... Loại cảm giác này rất xa lạ với Ngu Thư Hân nhưng cô cũng không bài xích nó.

Cô ngồi xuống cạnh Vương Hạc Đệ, rồi đưa mắt nhìn anh.

Sắc mặt Ngu Thư Hân hôm nay nhìn rất tốt, hôm nay cô mặc quần áo ở nhà màu tím nhạt, bụng nhô lên, bàn tay khoác lên bụng, chớp chớp mắt nhìn anh.

Vương Hạc Đệ nói: "Tối qua ngủ ngon không?"

Ngu Thư Hân đáp: "Vâng rất ngon."

Vương Hạc Đệ: "Lúc ngủ thân thể có gì khó chịu không?"

Ngu Thư Hân cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có..."

Qua vài giây sau cô lại bổ sung thêm: "Có một lúc hơi khó chịu nhưng mà tôi có thể chịu được."

Vương Hạc Đệ hơi nhíu mày, nói: "Khó chịu chỗ nào?"

Ngu Thư Hân không nghĩ rằng sẽ giấu anh, cô thành thực nói: "Có lẽ do bụng lớn nên lúc ngủ eo có hơi không thoải mái... nhưng nó cũng không khác mấy cảm giác khó chịu trong những lúc nhiều việc bận rộn, ngủ một giấc sẽ ổn thôi."

Nghe có vẻ không nghiêm trọng lắm, Vương Hạc Đệ khá yên tâm, anh lại hỏi thêm: "Lúc thức dậy buổi sáng dạ dày còn khó chịu nữa không?"

Ngu Thư Hân do dự hai giây rồi nói:"À... bác sĩ Lâm nói nó là chuyện bình thường."

Chưa từng nghĩ sẽ giấu anh nhưng lại không muốn anh phải lo lắng, loại cảm giác này vừa mâu thuẫn vừa kỳ lạ.

Vương Hạc Đệ cau mày không nói gì, Ngu Thư Hân vẫn đang nhìn chằm chằm anh.

Sau đó Vương Hạc Đệ lại hỏi cô một vài chuyện về sức khỏe, Ngu Thư Hân đều ngoan ngoãn trả lời. Gần tới trưa, Vương Hạc Đệ đứng lên nói: "Hôm nay muốn ăn món gì?"

Ngu Thư Hân ngơ ngác nói:"Thầy Vương không lẽ anh định xuống bếp à?"

Vương Hạc Đệ gật đầu, Ngu Thư Hân cảm thấy đầu óc mình lúc này rối tinh rối mù, cô muốn hỏi tại sao Vương Hạc Đệ lại muốn nấu cho cô ăn, nhưng lại cảm thấy câu hỏi này rất ngốc, hơn nữa... trong lòng cô còn vui vẻ.

Ngu Thư Hân sờ bụng nói: "Tôi muốn ăn dưa muối, và rau trộn nữa!"

Món ăn rất đặc biệt nhưng không khó làm. Vương Hạc Đệ nói: "Canh cải chua thì sao?"

Ngu Thư Hân tưởng tượng một chút, không tự chủ được nuốt nước bọt một cái, nói:"Được ạ."

Vương Hạc Đệ gật đầu rồi đi vào bếp.

Đây là lần thứ ba anh xuống bếp vì cô... Ngu Thư Hân đếm thầm trong lòng.

Bầu trời ngoài cửa sổ xanh trong, vạn dặm không thấy một gợn mây, những nhành hoa trong sân đung đưa theo gió, khẽ khàng lắc lư.

Ngu Thư Hân tìm được hai cái tạp dề, một cái màu xanh đậm cái còn lại là màu hồng, mấy ngày trước lúc Hiểu Hiểu mua nguyên liệu nấu ăn đến cho cô đã mang tới, nói là mua hàng được người ta tặng.

Ngu Thư Hân đi tới cửa phòng bếp rồi ló đầu vào, hỏi:"Thầy Vương, anh cón muốn đeo cái này không?"

Cô giơ giơ cái tạp dề trong tay, lời đề nghị rất chân thành.

Ngu Thư Hân còn bổ sung thêm: "Tôi sợ quần áo anh bị bẩn."

Vương Hạc Đệ nói: "Được."

Cô đi tới trước mặt anh thì chợt phát hiện cả hai tay anh đều đang ướt nước vì rửa rau. Ngu Thư Hân ngập ngừng một giây, đột nhiên Vương Hạc Đệ hơi nâng tay lên, mặt Ngu Thư Hân lập tức trở nên nóng bỏng, cô hơi nghiêng người vòng hai tay qua eo anh, rồi cột dây lại.

"Cảm ơn." Người đàn ông nói.

"Không, không có gì." Ngu Thư Hân bình tĩnh nói.

Sau dó cô quay lại phòng khách, ngồi một lúc lại nghĩ ngợi: Hôm nay thầy Vương tới làm gì nhỉ...

Mấy phút sau cô đứng lên rồi mặc cái tạp dề màu hồng vào, vừa đỡ eo vừa đi vào phòng bếp, cô ngó đầu vào trong nói:"Có chuyện gì mà tôi có thể giúp được không?"

Vương Hạc Đệ theo bản năng định từ chối nhưng khi nhìn vào mắt cô lời nói ra lại thay đổi: "Có thể rửa rau."

"Vâng!" Ngu Thư Hân vui vẻ đồng ý, đi tới cạnh bồn rửa, vui vẻ rửa rau.

Cạch cạch cạch... âm thanh thái rau vang lên, Vương Hạc Đệ chuyên tâm thái thức ăn, đao pháp vô cùng đẹp mắt.

Ngu Thư Hân nhìn anh cắt vài cái, rau củ trong tay anh lập tức biến thành tác phẩm nghệ thuật, cô càng xem càng thấy thích. Tiếng nước chảy và tiếng thái thức ăn vang lên cùng nhau, bầu không khí hài hòa lại ấm áp.

Mỗi một lá rau, mỗi một phần gốc đều được Ngu Thư Hân tỉ mỉ rửa sạch, rửa qua mấy lần rồi đặt vào rổ cho ráo nước, sau đó xoay người lại hỏi: "Còn có việc gì nữa không!"

Vương Hạc Đệ nói: "Lột tỏi thái hành đi."

"Vâng, vâng." Ngu Thư Hân đồng ý, lấy tỏi ra bóc vỏ, cô đi tới cạnh người Vương Hạc Đệ, phòng bếp nhà cô rất lớn, thớt cũng có một vị trí dành riêng cho nó.

Ngu Thư Hân cầm dao thái thức ăn lên, nghiêng đầu hỏi: "Thái sợi hay giã nhuyễn ạ?"

Vương Hạc Đệ nhìn sơ qua rồi nói: "Một nửa thái sợi, một nửa giã nhuyễn."

Ngu Thư Hân cười cong mắt: "Không thành vấn đề!"

Cô cầm dao lên mài vài cái, sau đó híp mắt thái tỏi, hình ảnh đồ ăn được thái ra mặc dù không tính là tinh xảo nhưng cũng nhìn ra được là hay làm.

Vương Hạc Đệ có hơi buồn cười, môi cong lên.

Ngu Thư Hân phân hai loại tỏi sau khi thái ra vào trong đĩa nhỏ, Vương Hạc Đệ khuấy khuấy nồi canh nói: "Hành."

Ngu Thư Hân lập tức mang hành đã được thái xong tới, Vương Hạc Đệ nhận lấy, bỏ vào trong nồi canh, rồi chỉnh lửa cho nhỏ lại.

Ngu Thư Hân lại xoay người rửa củ cải, sau khi rửa xong thì mang đến cho Vương Hạc Đệ, kế đó anh cắt ra rồi phối với cách loại nguyên liệu khác.

Ngu Thư Hân cầm bát đứng cạnh anh, động tác của Vương Hạc Đệ vô cùng chuẩn xác, bỏ gia vị vào bát nói: "Khuấy đều lên."

"Vâng!" Ngu Thư Hân xoay người cầm đũa nhẹ nhàng khuấy lên, cô chợt hít mũi một cái, có hơi thèm chảy cả nước bọt.

Cô liếm liếm môi, đổ gia vị vào phần cải chua đã làm xong, sau đó trộn lên, nhìn vừa thơm lại vừa giòn.

Ngu Thư Hân lấy một đôi đũa khác gấp một miếng cho vào trong miệng, nhai vài cái, đầu lưỡi bị kích thích, gia vị được phối hợp rất hài hòa, trong chua có cay, Ngu Thư Hân thỏa mãn híp mắt lại, nói: "Ngon quá."

Vương Hạc Đệ nghe được âm thanh thì quay đầu lại nói: "Mùi vị đã được chưa?"

Ngu Thư Hân gật đầu, trên môi còn dính chút nước, cô lại gắp một miếng khác đưa đến bên miệng Vương Hạc Đệ, cười nói: "Thầy Vương, anh nếm thử một miếng đi."

Một giây sau cô lại hoảng hốt vội nói:"Xin lỗi để tôi đổi đũa khác."

Nhưng không đợi cô thu tay về thì người đàn ông đã cúi đầu ăn miếng dưa leo, mấy giấy sau anh nói:"Có đủ chua chưa?"

Ngu Thư Hân khi mang thai lại thèm chua, thỉnh thoảng lại thèm cay, nhưng cũng không để cô ăn quá nhiều tiêu hay ớt, mọi gia vị và đồ chua được dùng đều là loại mà phụ nữ có thai có thể ăn được.

Ngu Thư Hân gật đầu: "Đủ rồi..."

Vương Hạc Đệ ừ một tiếng nói: "Canh chín rồi, dọn bát đũa đi."

Ngu Thư Hân nghiêm chỉnh đi lấy bát đũa ra bày lên bàn ăn, Vương Hạc Đệ bưng nồi canh ra, Ngu Thư Hân vào bếp bưng những món ăn còn lại ra.

Quay lại bàn ăn, Ngu Thư Hân chợt nhận ra mình đã quên lấy thìa nên vội hô với vào trong:"Thầy Vương, chờ chút để tôi lấy hai cái thìa đã!"

Vương Hạc Đệ đứng trong bếp đáp một tiếng, rồi cầm thìa đi ra nói: "Còn thiếu gì nữa?"

Ngu Thư Hân chống tay lên bàn, nhìn kỹ một lượt nói: "Hết rồi ạ!"

Vương Hạc Đệ đi ra, đặt một cái thìa vào bát cô, một cái khác thì đặt trong bát của mình.

Trên bàn là ba món mặn một món chay, phần ăn không tính là lớn như vừa vặn cho hai người ăn.

Vương Hạc Đệ múc canh rồi đưa cho Ngu Thư Hân, cô nhân lấy và nói: "Cảm ơn."

Vương Hạc Đệ: "Không cần khách sáo."

Ngu Thư Hân cúi đầu, canh có hơi nóng, bên trong có cải trắng và thịt gà, mùi vị thơm ngon. Ngu Thư Hân khẽ khuấy canh, trong mắt đầy ý cười.

...

Ăn cơm xong, Vương Hạc Đệ đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, Ngu Thư Hân mang cái mâm lớn tới, Vương Hạc Đệ liền nói: "Cô đi nghỉ ngơi đi, để tôi làm là được rồi."

Ngu Thư Hân cười nói: "Để tôi giúp anh."

Vương Hạc Đệ bèn không nói gì nữa, hai người một trước một sau đi vào bếp, đặt bát đũa vào máy rửa bát.

...

Ngồi trên sofa một lúc, hai người lại đi tản bộ trong sân. Bước chân của Vương Hạc Đệ rất chậm, anh đang phối hợp với bước chân của Ngu Thư Hân.

Những đóa hoa đong đưa theo gió, Ngu Thư Hân giới thiệu với Vương Hạc Đệ về từng loại hoa, Vương Hạc Đệ rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng còn nói một chút cách chăm sóc, đưa ra một vài đề nghị, Ngu Thư Hân thở dài nói: "Thầy Vương, anh còn hiểu về hoa cỏ nữa sao?"

Vương Hạc Đệ nói: "Có hiểu chút ít."

Ngu Thư Hân: "Hiểu chút ít ư?" Đây là vô cùng am hiểu đó!

Thật là lợi hại mà...

Hôm nay trời có gió nhẹ, thời tiết thế nhưng đã dần ấm lên, cho nên không khí không còn quá lạnh nữa, Ngu Thư Hân chỉ khoác lên người một chiếc áo len mỏng, hai tay đặt trên bụng, từ từ đi tản bộ trong sân.

Mười lăm phút sau hai người quay về nhà, trên mặt Ngu Thư Hân mang theo vẻ mệt mỏi, cô dụi dụi mắt.

Vương Hạc Đệ nói: "Đi lên lầu nghỉ ngơi chút đi."

Ngu Thư Hân đúng là mệt mỏi thật sự, hơn nữa chỉ mới đi một chút thôi nhưng eo cô đã hơi mỏi rồi, bây giờ cô rất muốn nằm xuống giường.

"Còn anh thì sao?" Ngu Thư Hân chịu đựng cơn buồn ngủ hỏi.

Vương Hạc Đệ nhìn vào mắt cô nói: "Tôi ở dưới lầu."

Ngu Thư Hân tỉnh táo hơn chút, nói: "Anh không về sao?"

Vương Hạc Đệ nói: "Không về."

Có được câu trả lời khẳng định, trên mặt Ngu Thư Hân lập tức vui vẻ hơn: "Vậy tôi đi ngủ một lúc, giờ thật là mệt mà."

Vương Hạc Đệ gật đầu, Ngu Thư Hân lại nói: "Anh đến phòng cạnh phòng tôi..."

Vương Hạc Đệ: "Hửm?"

Ngu Thư Hân ho nhẹ một tiếng, nói: "Sát... sát bên phòng tôi có một phòng dành cho khách, đồ dùng trên giường đều là đồ mới.."

Người phụ nữ dời mắt nhìn đi nới khác, không dám nhìn vào mắt anh nữa.

"Thầy Vương nếu anh thấy mệt có thể... nghỉ ngơi ở trong phòng đó."

Sau khi nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn Vương Hạc Đệ.

Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh, anh nói: "Được."

Cơn buồn ngủ hình như đã tiêu tán hơn một nửa, nhưng eo rất mỏi, Ngu Thư Hân cười nói: "Vậy tôi lên trước nha."

"Đi đi", Vương Hạc Đệ đáp, "Cẩn thận dưới chân."

"Vâng." Ngu Thư Hân nói, cô ở trước mặt anh vừa cẩn thận lại có chút tâm tư, lúc đi lên cầu thang luôn vịn lan can và đi từng bước nhỏ.

Vương Hạc Đệ ngước mắt nhìn cô đi lên lầu hai, nghe được âm thanh đóng cửa từ trên đó truyền đến mới quay lại ngồi xuống sofa, sau đó cầm máy tính bảng của mình ra xem thư điện tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro