Chap 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngu Thư Hân cũng thấy được đoạn video bố mẹ xin lỗi trên mạng nhưng cô không để ý. Kế đó không biết họ lấy được phương thức liên lạc với Trần Băng từ vị phóng viên nào, họ gọi cho Trần Băng, cầu xin được gặp mặt Ngu Thư Hân, muốn nói xin lỗi cô, nói mình đã hối hận vân vân.

Trần Băng trao quyền lựa chọn cho Ngu Thư Hân, chuyển lời cho cô. Ngu Thư Hân không do dự từ chối thẳng thừng. Về sau Trần Băng xử lý thế nào cô không biết, Trần Băng không nói cho cô biết. Chẳng qua là từ đó về sao Ngu Thư Hân không còn nghe tin tức gì về bố mẹ mình nữa, Trần Băng cũng không nhắc đến.

Ngày trước, chuyện bố mẹ và gia đình cô giống như một cái gai chôn sâu trong đáy lòng, từ khi kết hôn với Vương Hạc Đệ, cái gai đó thỉnh thoảng cũng đâm đau làm cô bị thương. Bây giờ nó đã hoàn toàn bị lấy đi, tất cả ảnh hưởng tiêu cực mà bố mẹ và gia đình mang đến cho cô cũng bị triệt tiêu hoàn toàn.

Tâm tình Ngu Thư Hân chưa từng thả lỏng như thế này, tương lai của cô sẽ cùng Vương Hạc Đệ và con sống một cuộc sống hạnh phúc, không bị gia đình bố mẹ làm ảnh hưởng.

...

Ngu Thư Hân đăng bài đáp trả xong cũng không chú ý dư luận trên mạng, Vương Hạc Đệ cũng như vậy. Nên mặc kệ bên ngoài bị bố mẹ náo một trận gió tanh mưa máu ra sao, ở nhà, cuộc sống một nhà ba người cũng không có thay đổi gì quá lớn.

Cậu nhóc đã hơn một tuổi, có thể chập chững bước đi dưới sự trợ giúp của người lớn, cũng nói được vài câu đơn giản. Đối với câu hỏi của người lớn cũng có thể đáp lại.

Cậu nhóc vừa biết nói chuyện thì Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ đã thấy hưng phấn, mỗi ngày đều dạy cậu nhóc nói, nhận biết ai với ai.

Vương Hạc Đệ dắt tay con trai, giọng ôn tồn: "Bố, ta là bố."

Cậu nhóc ngước đầu nhìn anh, nước bọt chảy dài, Vương Hạc Đệ kiên nhẫn lau sạch khóe miệng nó, lập lại: "Bảo bối, gọi bố đi."

Bàn tay mập mạp của cậu nhóc nắm lấy tay áo anh, phát âm từng chữ một: "Bố, bố."

Ánh mắt Vương Hạc Đệ mềm nhũn, trong tim như có một cảm giác kỳ lạ dâng lên, khiến anh lúc này không khống chế được tâm tình, trong mắt chứa ý cười, ánh mắt dịu dàng cưng chiều.

"Hoành Hoành ngoan lắm." Anh không keo kiệt khen ngợi, cúi đầu hôn cậu nhóc mập mạp nói: "Bố yêu con bảo bối."

Cậy nhóc không học theo được câu nói dài như vậy, ngây ngô mở to mắt nhìn anh.

Vương Hạc Đệ bật cười, dịu dàng nói: "Bố, yêu bảo bối."

Cậu nhóc huơ tay múa chân, vui vẻ gọi: "Bố!"

Vương Hạc Đệ nắm bàn tay nhỏ bé, "Yêu."

Cậu nhóc gật gật đầu: "Yêu!"

Vương Hạc Đệ: "Yêu bảo bối."

Thanh âm non nớt thanh thúy vang lên: "Yêu bảo bối!"

Vương Hạc Đệ thở dài một hơi, mặc dù từ khi quen biết Ngu Thư Hân đến nay anh đã lĩnh hội được tâm tình kích động của người bố. Nhưng lúc này nghe được con non nớt gọi mình là bố, anh vẫn thấy kích động và vui vẻ.

"Bảo bối," Vương Hạc Đệ nói.

Cuậ nhóc mở to mắt nhìn: "Bảo bối!"

Vương Hạc Đệ sờ sờ cái bụng nhỏ của nó, cười: "Hoành Hoành."

Cậu nhóc: "Hắc Hắc!" (Từ Hắc hắc có cách đọc gần giống với Hoành Hoành.)

Vương Hạc Đệ sửng sốt, ngay sau đó cười thành tiếng, ôm cậu nhóc vào trong lòng.

Cậu nhóc vui vẻ trây nước bọt lên cằm anh, Vương Hạc Đệ không để ý, tùy tiện dùng khăn giấy lau qua.

"Mẹ," Anh tiếp tục dạy.

Từ này cậu nhóc nói rất thuần thục, lập tức gọi ngay: "Mẹ mẹ!"

Vương Hạc Đệ nói: "Con trai ngoan."

Đôi mắt cậu nhóc cong thành trăng lưỡi liềm, miệng nhỏ cong lên.

"Mẹ cũng yêu bảo bối."

Cậu hóc vỗ vỗ bụng mình, lớn tiếng gọi: "Mẹ! Bảo bối!"

Vương Hạc Đệ khen nói: "Hoành Hoành thật thông minh."

Khác với những gia đình khác, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ không có lập ra phương án giáo dục nghiêm khác dành cho con trai, hai người cũng không đóng vai một người hiền hòa một người nghiêm khắc, cách giáo dục của hai người phần nhiều là bầu bạn cùng con, hiểu con nhiều hơn, thích hay không thích đều thẳng thắn bày tỏ, chưa bao giờ cố đè nén tình cảm dành cho con. Cho nên dù cậu nhóc mới học nói nhưng óc thể nghe hiểu lờn khen ngợi của bố mẹ, điều này cũng do từ khi sinh cậu nhóc ra, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ thường hay khen nó.

Vương Hạc Đệ biết con bây giờ còn nhỏ, tập nói phải từ từ. Còn anh bây giờ như biến thành người khác, thật muốn ôm con trai nghe nó non nớt nói chuyện với mình.

Vương Hạc Đệ ho khẽ một tiếng, bật cười nói: "Ta là bố này."

Cậu nhóc không hiểu được tấm lòng người bố của Vương Hạc Đệ, ngây thơ gọi bố cả buổi chiều.

Sáng ngày hôm sau, Vương Hạc Đệ ăn sáng xong thì chờ con trai tỉnh ngủ. Ngu Thư Hân có việc nên đến công ty, Vương Hạc Đệ đọc sách trong thư phòng. Bảo mẫu gõ cửa cười nói: "Vương tiên sinh, thiếu gia đã dậy."

Vương Hạc Đệ cong môi, lập tức đứng dậy. Ngay sau đó chợt ý thức được, cố khống chế biểu cảm trên mặt, bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi."

Bảo mẫu che miệng cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vương Hạc Đệ ngồi xuống lần nữa, gọi điện cho Ngu Thư Hân xong mới đứng dậy tìm con trai.

Bảo mẫu đang đút cháo cho cậu nhóc, Vương Hạc Đệ tới bèn giao bát cháo lại cho anh.

Vương Hạc Đệ ngồi xuống ghế, từ tốn thổi cháo, còn lấy một ít đặt lên mu bàn tay thử nhiệt độ, sau đó mới đút cho nó ăn.

Cậu nhóc rất khỏe, ăn cũng giỏi không hề kén ăn. Cậu nhóc ngoan ngoãn ăn cháo không có vị gì, đôi mắt to xinh đẹp ỷ lại tò mò nhìn Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ dịu dàng cho bé ăn, nói: "Đây là cháo, bảo bối, nói cháo đi."

Môi cậu nhóc giật giật, mở miệng nói: "Cháo!"

Lòng Vương Hạc Đệ mềm nhũn, nói: "Đúng rồi, ăn nhiều cháo mới cao lên được."

Cậu nhóc giống như một chú chuột Hamster nhỏ, phồng má nuốt cháo xuống, "Cháo!"

Tâm tình Vương Hạc Đệ cực kỳ tốt, sau khi cho cậu nhóc ăn xong thì dẫn ra vườn hoa phơi nắng.

Cậu nhóc mặc quần yếm màu xanh da trời, hai cái mông tròn tròn, nó nắm tay Vương Hạc Đệ, chập chững đi trong vườn hoa. Nó hơi hưng phấn, hai đôi chân không ngừng nhảy nhót, muốn chạy đi. Nhưng ở tuổi này xương cốt của cậu nhóc vẫn chưa cứng cáp, đi nhanh chút thôi thì hai chân đã mềm nhũn muốn ngã xuống.

Vương Hạc Đệ nắm tay nó, ngồi xuống kiên nhẫn dạy: "Bây giờ con còn nhỏ không thể chạy được, biết không Hoành Hoành?"

Cậu nhóc câu hiểu câu không, nhưng vẫn gật đầu.

Hai bố con nắm tay đi dạo trong vườn vài vòng. Vương Hạc Đệ dẫn con trai đứng trước bồn hoa, còn anh thì vịn sau lưng nó.

Cậu nhóc mở to mắt, há miệng nhìn hoa cỏ trong bồn.

Vương Hạc Đệ giống một người thầy dịu dàng kiên nhẫn, nói: "Hoa."

Cậu nhóc đưa tay chỉ bồn hoa: "Hoa hoa!"

Vương Hạc Đệ gật đầu, sờ nhành cỏ kế bên, nói: "Đây là lá nhỏ."

Cậu nhóc không uốn lưỡi được nên nói thành: "Ồn ào!"*

(Lá nhỏ: xiǎo cǎo, còn ồn ào: chāo chāo.)

Vương Hạc Đệ cười: "Lá nhỏ màu xanh lá cây."

Cậu nhóc: "Ồn ào ồn ào! Ồn ào ồn ào!"

Con ngươi Vương Hạc Đệ dịu dàng, không sửa cho cậu nhóc nữa.. Chơi một lúc bèn bế cậu nhóc ngồi xuống ghế trong sân.

Không khí ngoài này rất mát, nhiệt độ thích hợp, gió nhẹ ấm áp. Cậu nhóc thích khung cảnh ở đây, ngồi trong lòng Vương Hạc Đệ, ngó đầu nhìn xung quanh.

Vương Hạc Đệ chỉ bầu trời xanh thẳm nói: "Bầu trời (tiānkōng), bầu trời màu xanh nước biển."

Cậu nhóc: "Trống không!" (kōngkōng).

Vương Hạc Đệ: "Đám mây màu trắng như kẹo bông gòn."

Cậu nhóc: "Trắng trắng! Kẹo kẹo!"

Vương Hạc Đệ nắm lấy bàn tay nhỏ đang vung vẫy kia, cười nói: "Kẹo bông gòn." (mián·hua)

Cậu nhóc nói chảy cả nước bọt: "Kẹo hoa hoa!"

Đồng từ đồng âm thật đáng yêu, ngũ quan hoàn mỹ được thừa hưởng những ưu điểm của bố mẹ, đẹp trai giống như một bé trai nhỏ mập mạp bằng gốm sứ.

Vương Hạc Đệ lau nước bọt cho cậu nhóc, cười nói: 'Chờ Hoành Hoành lớn lên, bố sẽ dẫn Hoành hoành đi ăn thật ngon nha."

Cậu nhóc oa oa kêu lên, không biết có nghe hiểu không.

...

Sau bữa trưa, cậu nhóc muốn ngủ nên Vương Hạc Đệ dẫn nó lên lầu, cậu nhóc nắm tay bố, lảo đảo đi lên lầu, trong miệng bập bẹ không biết đang nói gì.

Về phòng, Vương Hạc Đệ ôm nó đặt lên giường, vuốt ve cái bụng nhỏ, dịu giọng nói: "Ngủ đi con."

Cậu nhóc ngáp một cái, lớn tiếng nói: "Ngủ ngủ!"

Vương Hạc Đệ gật đầu, Hoành Hoành thật ra là một đứa bé vô cùng thông minh, măc dù tính cách hoạt bát nhưng chưa bào giờ nghịch ngợm náo loạn, người lớn nói phải trái chỉ cần nó nghe hiểu được sẽ không quấy.

Trong chốc lát, cậu nhóc đã ngủ say. Vương Hạc Đệ ngồi ở mép giường nhìn một lúc, mới nhẹ nhàng khều cái mũi nhỏ của nó rồi rời khỏi phòng.

...

Đến tối Ngu Thư Hân về, cậu nhóc thân thiết ôm cổ mẹ, hai mẹ con hôn qua hôn lại. Sau khi tắm xong thì một nhà ba người ngồi trên giường chơi đùa.

Cậu nhóc ngồi ở giữa, Ngu Thư Hân cười hỏi: "Bảo bối, cái mũi ở đâu nào?"

Cậu nhóc mở đôi mắt to xinh đẹp nhìn cô, ánh mắt Ngu Thư Hân đầy khích lệ.

Nó giơ tay lên sờ sờ mũi mình.

Ngu Thư Hân lập tức khen: "Oa, Hoành Hoành giỏi quá!"

Vương Hạc Đệ cũng cười.

Ngu Thư Hân lại hỏi: "Bảo bối, mắt ở đâu nhỉ?"

Cậu nhóc cười khanh khách lấy hai tay che mắt mình, cơ thể không vững ngã ra sau. Vì là giường nệm nên Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ không đỡ.

Cậu nhóc ngã giơ hai chân lên trời, cười vô cùng vui vẻ. Vương Hạc Đệ nhịn cười, giúp nó ngồi dậy.

Ngu Thư Hân: "Bảo bối ơi miệng ở đâu nào?"

Cậu hóc chỉ miẹng mình, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh.

Ngu Thư Hân bị sự đáng yêu của con đâm trúng, cô và Vương Hạc Đệ phải cố lắm mới khống chế được biểu cảm trên mặt, không lộ ra vẻ 'si mê' trước mặt con.

Hai vợ chòng nhìn nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.

Ngu Thư Hân nâng mặt, nhìn con trai nhỏ, từ khi mới sinh ra đã mủm mĩm, lớn đến giờ thành cậu nhóc nhỏ mập mạp chuyên đi 'bán manh' còn hay làm nũng, thật là đáng yêu.

Cậu nhóc học theo động tác của cô, cũng nâng mặt mình, nhưng động tác không giống, trông vô cùng đáng yêu.

Vương Hạc Đệ nắm tay thành quyền để bên miệng ho khan một tiếng. Ngu Thư Hân cười híp mắt: "Còn bụng nữa, bụng ở đâu hả con?"

Cậu nhóc lập tức vỗ bụng mình, Ngu Thư Hân không nhịn được cười, oa lên một tiếng ôm cậu nhóc đang cười khanh khách vào lòng, hôn chụt chụt lên mặt nó mấy cái, vui vẻ nói: "Bảo bối nhà chúng ta thông minh quá đi! Mẹ yêu con quá!"

Cô cọ đầu lên bụng cậu nhóc, nó cười càng lớn hơn.

Vương Hạc Đệ ngồi ở bên cạnh, nụ cười trên mặt đầy dịu dàng.

"Mẹ đâu nào?" Ngu Thư Hân ngầm mong đợi.

Cậu nhóc không chút do dự chỉ cô, Ngu Thư Hân nói tiếp: "Thế bố đâu?"

Lúc này Vương Hạc Đệ đang ngồi phía sau hai người, cậu nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Vương Hạc Đệ đâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mờ mịt, bò khỏi người Ngu Thư Hân, sau đó liền thấy được Vương Hạc Đệ, lập tức lắc lư cái mông bò đến trước mặt anh, nhào vào lòng anh gọi: "Bố!"

Vương Hạc Đệ ôm cậu nhóc lên, hôn một cái lên khuôn mặt mủm mĩm kia.

Trước khi đi ngủ, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ lấy điện thoại mở hình ra, dạy cậu nhóc nhận biết ông bà nội, Trần Băng, Hiểu Hiểu và nhiều người nữa.

Cậu nhóc không xa lạ gì với họ, mặc dù không nói lanh lẹ nhưng nhìn hình đã nhận ra đâu là ông bà nội rồi.

...

Gần đây công việc của Ngu Thư Hân không nhiều, phim điện ảnh mà Vương Hạc Đệ đóng cũng sắp đến lúc khai máy. Ngoại trừ ngồi trong thư phòng xem kịch bản, tính toán nhân vật, thì thời gian còn lại anh đều cùng Ngu Thư Hân chăm con.

Lúc thời tiết đẹp, hai người sẽ dẫn con ra công viên gần khu biệt thự đi dạo.

Khu biệt thự này có vị trí rất tốt, giá nhà cực cao, người ở đây không giàu thì sang nên công viên cũng không nhiều người.

Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ không mang khẩu trang, cậu nhóc ngồi trong xe em bé, Ngu Thư Hân đẩy xe đi. Đang là tháng 10, không khí không lạnh không nóng, ánh mắt trời chiếu lên người rất thoải mái.

Bầu trời trong xanh, mây trắng trôi lững lờ, nhành liễu nhẹ nhàng đung đưa. Có vài chú chim nhỏ thỉnh thoảng bay qua đầu bọn họ, cậu nhóc hưng phấn giơ tay về phía Vương Hạc Đệ và Ngu Thư Hân kêu.

Vương Hạc Đệ dịu dàng nói: "Đó là con chim" (xiǎoniǎo).

Cậu nhóc cố gắng đọc theo: "Nhim nhim" (shǎlā).

Vương Hạc Đệ không khỏi bật cười, chú chim bay tới bay lui, cậu nhóc huơ tay múa chân, trong miệng ríu rít gọi.

Ngu Thư Hân lấy điện thoại ra chụp hình cho con, từ khi sinh con ra cô đã có thói quen ghi lại khoảnh khắc một nhà ba người.

Cô mở phần mềm chụp ảnh ra, tìm các loại kiểu dáng. Cậu nhóc nhìn mình trong điện thoại, kêu lên hai tiếng. Ngay sau đó khuôn mặt bánh bao nhỏ lập tức biến thành một cái đầu heo con đáng yêu, cậu nhóc nhìn biết được mũi heo nên vui vẻ nói: "Heo heo! Heo heo!"

Nó tò mò nhìn chú heo nhỏ trên điện thoại, mấy giây sau đầu cậu nhóc vần biến thành đầu heo nhỏ, nụ cười bắt đầu biến mất, mếu máo nói: "Heo heo—-heo heo!"

Ngu Thư Hân cười nghiêng cười ngã, cậu nhóc thấy mẹ không cứu mình bèn gào khóc kêu: "Bố! Bố!"

Vương Hạc Đệ vốn đứng một bên nghe điện thoại, lúc này nghe được tiếng cười và tiếng khóc thét của con trai nên biết ngay có chuyện gì xảy ra, trong mắt là vẻ không biết làm sao, lại có cả cưng chiều và dung túng. Anh tắt máy, khom người bế cậu nhóc lên, nó đáng thương dúi đầu vào cổ anh, hức hức hai tiếng, nhưng trong mắt không có một giọt nước mắt nào... Nằm trên vai Vương Hạc Đệ lẩm bẩm nói cả buổi giống như đang tố cáo.

Vương Hạc Đệ liên tục gật đầu, tựa như nghe hiểu, còn ừ ừ hai tiếng. Tố cáo xong, cậu nhóc tò mò nhìn vào điện thoại Ngu Thư Hân, chớp chớp mắt.

Ngu Thư Hân cười không nhịn được, cậu nhóc còn không khóc mà cô đã cười ứa nước mắt. Lau khóe mắt xong, cô cúi đầu mở video vừa rồi, cậu nhóc nhỏ từ hưng phấn cho đến sợ hãi, biểu cảm quá mức hài hước, bên cạnh đó còn có tiếng kêu oa oa, Ngu Thư Hân lại cười bò một trận nữa.

Vương Hạc Đệ thở dài, ôm cậu nhóc đứng thẳng người. Nó cũng muốn nhìn thế là Ngu Thư Hân đưa cho nó nhìn, cậu nhóc lập tức quên đi vừa rồi mình bị mẹ chọc, cũng cười khanh khách theo.

Cô kiểm tra video một lần rồi đăng lên weibo bí mật của cô. Từ khi sinh con, cô đã đăng nhiều bài viết lên tài khoản này nhằm ghi lại hành trình lớn lên của con.

Nhìn ghi chép trên weibo đã hơn một năm rồi, nội tâm cô càng vui vẻ. Tắt điện thoại đi, ôm lấy cậu nhóc từ trong lòng Vương Hạc Đệ, một nhà ba người tiếp tục tản bộ.

...

Lúc Vương Hạc Đệ ở trong thư phòng xem kịch bản, Ngu Thư Hân chơi cosplay video. Cô mở phần mềm video trong máy tính bản ra, Ngu Thư Hân chọn hiệu ứng con sói lớn và con thỏ nhỏ.

Hai mẹ con ghé vào trước màn ảnh, Ngu Thư Hân biến thành con thỏ trắng nhỏ, còn cậu nhóc lại biến thành sói lớn. Cậu nhóc tò mò giơ tay lên sờ mặt mình, trong màn hình con sói lớn cũng giơ tay lên sờ mặt.

Ngu Thư Hân nhấn nút hoán đổi mặt của hai người, lập tức cô thành sói lớn còn nó thành thỏ nhỏ.

"Oa....." Cậu nhóc phát ra tiếng kinh ngạc, lắc lư cái đầu. Trong màn hình, chú thỏ nhỏ với hai cái tai dài cũng lắc lư theo.

Cậu nhóc vẫy tay đạp chân, vui vẻ cười to.

Ngu Thư Hân chọn xong, nói: "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu thôi!"

Cậu nhóc không hiểu gì, nhưng lập tức đáp: "Ạ!"

Ngu Thư Hân mở miệng: "Chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn kia, mau mở cửa ra nếu không ta sẽ ăn ngươi ngay!"

Cậu nhóc ngơ ngác nhìn cô.

Ngu Thư Hân cúi đầu nhích lại gần, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé còn thơm mùi sữa kia: "Quào, thơm quá!"

Cậu nhóc né đi, tiếng cười thanh thúy vang lên, trên màn hình chú thỏ nhỏ cũng tránh con sói lớn.

Ngu Thư Hân và cậu nhóc nhìn vào màn hình, Ngu Thư Hân lắc lư cái đầu sói, há miệng: "Ta muốn ăn thịt ngươi..."

Cậu nhóc cười ngất, tai chú thỏ nhỏ cũng đông đưa phải trái.

Ngu Thư Hân bắt được cái tay đang nghịch ngợm của cậu nhóc, nghiêm túc nói: "Sói lớn muốn ăn thịt con, mau hô cứu mạng đi."

Cậu nhóc cái hiểu cái không, Ngu Thư Hân híp mắt cười: "Nào, gọi theo mẹ, cứu — mạng —cứu — mạng — "

Cậu nhóc: "Cứu..mạng cứu mạng."

Ngu Thư Hân: Phụt.

Ngu Thư Hân xoa đầu nó, nói: "Mau, chúng ta diễn lại lần nữa."

Cậu nhóc rất biết phối hợp, Ngu Thư Hân há miệng to ra, "Ha ha, con thỏ kia, ta muốn ăn ngươi."

Cậu nhóc: "Cứu mạng cứu mạng!"

Ngu Thư Hân ha ha cười to, cọ cọ và cổ con trai đến vui vẻ.

...

Ngu Thư Hân lại chọn kiểu miệng rộng, chụp vài tấm, sau đó đăng lên weibo bí mật, rồi tiếp tục chơi.

Trên màn ảnh, đầu của hai người dài ra, còn mặt thì to miệng rộng, cực kỳ hài hước. Ngu Thư Hân chu môi, cậu nhóc cũng chu môi theo, trên màn hình hai cái miệng rộng chu ra vừa xấu vừa đáng yêu.

Ngu Thư Hân: "Hiu hiu hiu."

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn cô: "Hiu hiu."

Ngu Thư Hân chu môi ra càng dài hơn, hướng về phía màn ảnh nói: "Ba ba ba."

Cậu nhóc học theo, nhích lại gần màn hình: "Ba."

Còn thành thật hôn lên màn hình một cái nữa.

Bảo mẫu vừa vặn mang nước trái cây và sữa vào, nhìn thấy hình trên điện thoại, khay nước suýt nữa đã đổ ra, chỉ biết nhịn cười.

Ngu Thư Hân đưa bình sữa cho con, cậu nhóc nhận lấy. Còn Ngu Thư Hân cầm ly nước trái cây, ngậm lấy ống hút, cậu nhóc ngậm bình sữa, hai mẹ con rột roạt cùng uống sữa và nước trái cây.

Ôi, không được mà, quá trêu người, bảo bối nhà cô sao lại thấy cưng thế này.

Ngu Thư Hân chơi đến mê muội, tìm được một bộ cung đấu đang nổi năm nay, cô chọn cho cậu nhóc làm cung nữ, cái đầu nhỏ tròn trịa xuất hiện thêm một đầu tóc to, biểu cảm ngơ ngác đáng yêu, trên khuôn mặt có hai cái má hồng, miệng nhỏ hồng hào, tựa như một cô cung nữ nhỏ nhắn xinh đẹp ngoài đời.

Ngu Thư Hân chọn mình làm hoàng hậu, trên đầu cũng xuất hiện đầu tóc và trang sức xinh đẹp, cô làm tay thành hình hoa lan chỉ nói: "Hôm nay thời tiết rất tốt đúng chứ?"

Cậu nhóc ôm bình sữa: "Ạ!"

Ngu Thư Hân cuốn một lọn tóc nhỏ vào ngón tay, hờn giận nói: "Đã lâu rồi hoàng thượng không đến phòng của bổn cung, thật là tịch mịch mà."

Cậu nhóc chuyên tâm uống sữa, "Ạ!"

Ngu Thư Hân nâng khuôn mặt của nó lên, đau khổ nói: "Người nói xem, có phải hoàng thượng không thích ta nữa không?"

Cậu nhóc: "A a."

Ngu Thư Hân bỗng lui về sau, cả giận nói: "Cung nữ ngươi thật to gan, người đâu, mau mang nó ra đánh năm mươi roi cho ta!"

Cậu nhóc lắc lư cái đầu, cung nữ trên màn hình cũng lắc đầu theo: "A!"

Ngu Thư Hân: "Ôi ôi ôi, tức chết bổn cung mà! Bổn cung muốn đích thân trừng phạt cung nữ không nghe lời này!"

Nói xong, Ngu Thư Hân bèn ôm cậu nhóc đang vui vẻ hí hửng tới, vỗ nhẹ lên mông cậu nhóc hai cái. Hoàn toàn không đau đớn gì, tựa như đang cù lét. Cậu nhóc cười lớn hơn, cái mông nhỏ không ngừng uốn tới ẹo lui.

Ngu Thư Hân cố làm ra biểu cảm ác độc: "A, Dám khiêu khích ta! Cung nữ to gan, dám khiêu khích bổn cung! Nhìn bổn cung trừng phạt người thế nào!"

Ngu Thư Hân hôn chụt chụt lên mặt cậu nhóc, tiếng cười giòn tan của cậu nhóc vang vọng khắp phòng khách, bảo mẫu đi ngang qua đều bị họ chọc cười.

Hôn một lúc, cậu nhóc đại khái cười mệt rồi nên thở hổn hển ngồi phịch trong ngực Ngu Thư Hân.

Video trên máy tính bản vẫn còn quay, hai cô gái trong cung vẫn còn đang trong tình huống đánh mắng.

Ngu Thư Hân: "Này này, đàng hoàng chưa?"

Cậu nhóc cười khanh khách, Ngu Thư Hân hừ nhẹ: "Xem ra còn chưa phục! Thế này đi, tối nay người mang được hoàng thượng đến tẩm cung của ta thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Cậu nhóc: "Ha ha ha ha."

Video quay được mười mấy phút, Ngu Thư Hân ấn lưu rồi xem lại, cười không ngớt.

..

Ngu Thư Hân nhìn đồng hồ, còn một lúc nữa mới đến bữa tối, có thể cùng chơi đùa với cậu nhóc thêm chút nữa. Ngu Thư Hân tắt máy tính bản đi rồi đỡ cậu nhóc đứng dậy, cười nói: "Nào, bảo bối, chúng ta chơi trò chơi đi."

Cậu nhóc nghiêm túc nhìn cô, Ngu Thư Hân xoa xoa mái tóc mềm mại của nó, nói: "Chúng ta chơi mèo bắt chuột đi, mẹ là mèo còn con là chuột nhé."

Cậu nhóc không hiểu lời cô nói, nhưng nó thấy Ngu Thư Hân đứng lên, giang hai tay ra giả vờ muốn bắt thế là biết phải làm gì. Trò này nhà họ thường hay chơi mấy ngày gần đây. Ngu Thư Hân nói to: "Mẹ tới đây, mẹ tới đây, tới bắt chú chuột nhỏ nào!"

Cậu nhóc lập tức cong chân ngắn lên chạy, vóc người nhỏ nhắn, chạy chập chững, hai cánh tay như ngó sen dùng sức vẫy, giống như một chú chim cánh cụt.

Ngu Thư Hân phối hợp với bước chân của nó, dậm chân kêu: "Ồ, chuột nhỏ kìa, mau bắt thôi!"

Bước chân ngắn ngủn của cậu nhóc càng nhanh hơn, nghe được giọng nói của Ngu Thư Hân liền thét lên rồi cười khanh khách. Mẹ con hai người đuổi bắt nhau, cậu nhóc đột nhiên bắt đầu lắp bắp kêu: "Cứu mạng! Bố ơi cứu mạng! Bố!"

Ngu Thư Hân cười lớn hơn, cậu nhóc nhỏ còn biết cầu cứu đấy.

Ngu Thư Hân meo meo đuổi theo, cậu nhóc vui vẻ chạy trốn. Vương Hạc Đệ vừa vặn đi xuống, lúc thấy anh đi tới phòng khách, hai mắt cậu nhóc sáng lên, lảo đảo chạy về phía anh, líu ríu kêu: "Bố cứu mạng! Bố cứu mạng!"

Vương Hạc Đệ không khỏi buồn cười, ôm lấy cậu nhóc đang nhào và phía mình lên. Cậu nhóc ôm lấy cổ Vương Hạc Đệ, rồi quay sang nhìn Ngu Thư Hân cười.

Ngu Thư Hân trừng mắt nhìn nó, cũng đi về phía Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ cao sừng sững dành ra một cánh tay, một bên ôm con, một tay khác đón lấy Ngu Thư Hân.

Hương thơm trên người cô bay vào mũi anh, môi Vương Hạc Đệ cong lên, ôm lấy eo Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân bật cười, chôn mặt trước ngực Vương Hạc Đệ, hai tay vòng qua eo anh, ngẩng đầu chớp mắt với con trai.

Cậu nhóc hơi kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Vương Hạc Đệ lại nhìn Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân cười nói: "Thầy Vương, anh nói với người bạn nhỏ Hoành Hoành xem ai thắng đi nha?"

Vương Hạc Đệ nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, kết hôn hơn một năm rồi, tình yêu anh dành cho cô không giảm đi chút nào, chỉ một biểu cảm nhỏ xíu của Ngu Thư Hân cũng có thể khiến anh động tâm.

Vương Hạc Đệ ôn hòa cười, cúi đầu hôn môi cô một cái, rồi quay sang hôn lên khuôn mặt búng ra sữa của con trai.

"Ừm, Hoành Hoành thắng, mẹ thua rồi." Vương Hạc Đệ ôn tồn nói.

Cậu nhóc không hiểu, Ngu Thư Hân vỗ tay: "Oa, bảo bối thắng rồi nha."

Cậu nhóc cũng vỗ tay theo, vui vẻ bên bố mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro