Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Tình cảm

Ngày thứ hai, Ngu Tô tại bên trong tiếng chó gọi sủa dê tỉnh lại, cậu ngủ sớm nên dĩ vãng đều là hừng đông liền rời giường. Cậu từ trên chiếu ngồi lên, vuốt mắt, phát hiện Tự Hạo người đã không ở, bữa ăn cũng đã lấy đi. Ngu Tô nhìn chung quanh cũng không thấy Tự Hạo thân ảnh, còn tưởng rằng Tự Hạo đi sườn núi Dã Ma, tại bên kia dê vòng .

Ngu Tô dùng nạng gỗ nhích người, trở về gian nhà lại phát hiện Tự Hạo người liền tại trong phòng, đang dùng ngọn cỏ nhóm lửa. Tự Hạo chấp nhất căn ống trúc mồi lửa bờ đê tinh hỏa hong gió, thổi được bản thân một mặt hôi, cũng may vẫn là đem ngọn cỏ nhen lửa, không đến nỗi nhượng lò sưởi diệt hỏa. Muốn là không lửa Ngu Tô xuyên hỏa năng lực rất kém cỏi, không biết Tự Hạo có thể hay không nhóm lửa.

Ngọn cỏ dấy lên, Tự Hạo hướng trên ngọn cỏ đáp một cành cây nhỏ, vẩy lên lá khô, hắn nhóm lửa kỹ năng rất tốt. Hỏa thế từ từ vượng lên, Tự Hạo tiếp tục thêm vào cỏ khô cùng cành cây, cũng tại trong lò sưởi để lên mấy khối than.

"Ta ngủ sớm nên không có coi chừng lửa ." Ngu Tô đĩnh áy náy, trước đây cậu tại trong phòng ngủ đều sẽ lưu ý lửa trong lò sưởi , hôm nay cố tình liền ngủ sớm hơn .

"Thiêu cháy." Tự Hạo không có bất kỳ trách cứ, hắn không cảm thấy xem lửa là Ngu Tô trách nhiệm.

Tự Hạo trời chưa sáng lên thời điểm đã đi xem qua lò sưởi, còn mang thêm củi hỏa, không muốn bởi vì gió lớn, thiêu đến quá nhanh, lò sưởi sẽ bị tắt.

Ngu Tô lúc này mới lưu ý Tự Hạo mang về đồ ăn, là hai vĩ đại cá, đặt ở giỏ trúc bên trong. Cá đã mổ bụng
, đồng thời thanh tẩy qua.

Lửa bay lên sau, Tự Hạo liền bắt đầu chuẩn bị làm, hắn đem trúc đã chế biến một nửa phách, mà không bổ tới nguồn một đầu liên kết, liền như vậy đem cá kẹp ở trúc đã chế biến bên trong, lại dùng dây thừng đem trúc đã chế biến giang rộng ra kia bưng trói chặt, cá bị cố định tại trúc đã chế biến thượng, chuyển động nó cũng không sợ rơi xuống. Hai đuôi cá đồng dạng xử lý, gác ở trên lò sưởi nướng.

Ngu Tô xem Tự Hạo động tác rất thành thạo, tưởng nguyên lai hắn còn có không cần phiến đá cá nướng pháp, không biết hắn lại là cùng ai học.

Sau khi ăn cơm xong, Tự Hạo thu thập đồ ăn tro cặn, quét tước gian nhà, hắn cũng là rất yêu thích sạch sẽ. Nhìn hắn lần thứ hai vào nhà , Ngu Tô cho là hắn là bỏ sót đồ vật, cho nên còn không có xuống núi Mục Dương, đang muốn hỏi hắn đã thấy Tự Hạo mở ra rương, từ trong rương lấy ra một bộ quần áo, hắn đây là muốn đi tắm.

"Hao, ngươi đây là ở nơi nào rửa ráy?" Không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tự Hạo lấy quần áo ra ngoài tắm, hắn người này yêu sạch sẽ. Ngu Tô bởi vì đi đứng bất tiện cậu đều là sát người, vẫn là làm phiền Tự Hạo cho cậu đề nước, sau đó chờ Tự Hạo xuống núi thì Ngu Tô mới cởi sạch quần áo lau qua

Tự Hạo đáp: "Gian nhà mặt sau có hồ nước."

Đi hồ nước phải xuyên qua rừng cây, đài đất tại Lạc Vũ Khâu một đầu, hồ nước tại Lạc Vũ Khâu một đầu khác, cách bọn họ chỗ ở có một khoảng .Ngu Tô thường ngày phạm vi hoạt động liền tại trên đài đất, tình cờ hạ đất giai, tại đài đất phụ cận di chuyển, cho nên cậu cũng không biết có hồ nước tồn tại.

Nhìn Tự Hạo cầm quần áo sạch rời đi, Ngu Tô nghĩ, cậu cũng có thể hảo hảo tắm, ngày hôm nay sẽ phải rời khỏi Lạc Vũ Khâu. Ngu Tô hồi Thảo Nê đài, mở ra bao khỏa lấy ra một bộ tắm rửa quần áo, cậu đem quần áo đặt ở trên Thảo Nê đài, kéo quần dưới, xét nhìn chính mình chân bị thương tổn.

Thương tổn chân ngày hôm nay không bôi thuốc, nó đã tiêu sưng, chỉ là vânc không có cách nào bình thường hành tẩu, giẫm trên đất sẽ cảm thấy rất đau đớn. Vì chân thương tổn mới vẫn luôn không hảo hảo tắm, bây giờ tắm hẳn là cũng không có gì đáng ngại.

Hôm nay sẽ phải rời khỏi, Ngu Tô đồ vật không nhiều, hơi hơi thu thập là tốt rồi, cũng là hai bộ tắm rửa quần áo, một đôi giày da cừu, còn có một cái cát bị.

Ngu Tô nghĩ cát bị để lại cho Tự Hạo, hắn không có chăn, mùa hè còn hảo, không biết hắn mùa đông phải làm sao. Giày da cừu, Tự Hạo chính mình có một đôi, còn quần áo của mình, Tự Hạo quá nhỏ cũng không thể mặc. Thật giống cũng không có thể để lại cho hắn cái gì thứ hữu dụng, dùng để tạ ơn hắn những ngày qua đã chăm sóc mình.

Nếu là sau khi chân thương tổn hảo lại đi được thì thật tốt, khi đó, chính mình là có thể cấp Tự Hạo nung vài món đồ gốm, cung cấp cho những ngày sử dụng khác.

Ngu Tô tại trong phòng ngẩn người nghĩ chuyện, chờ cậu phục hồi tinh thần lại thì Tự Hạo đã tắm xong trở về, hắn đã đổi một bộ quần áo, tóc tai nửa ướt. Hắn tóc tai bù xù, nhìn rất dị dạng, vốn như dã nhân nhưng cũng không khó coi, dù sao người này mày kiếm mắt sao, hảo nhìn cực kì.

Nói đến, tóc Tự Hạo cũng không ngắn không dài, rối tung ngăm đen, như cỏ dại giống nhau trưởng đến kiêu căng khó thuần. Sơn dã chi dân thường thường không kết búi tóc, tựa đầu phát tùy ý rối tung, cũng không để lại tóc dài, trường đến vai, liền bị cắt đứt. Tại Nhậm Ngu lưỡng địa, cắt tóc đều là lỗ mãng tượng trưng.

Tự Hạo cần thiết một thanh phát kê, có thể vấn tóc thành búi tóc, Ngu Tô nghĩ.

Tự Hạo bị Ngu Tô nhìn mà không hiểu, hai người bốn mắt tương đối, Ngu Tô mới phát giác xét mình quả thật theo dõi hắn hồi lâu, cậu nói cười: "Hao, ta nghĩ đi hồ nước rửa ráy, ngươi có thể mang ta tới không ?"

Ngu Tô trụ một chút có thể bước đi, bất quá hạ đất giai thời điểm cần thiết Tự Hạo hỗ trợ, đường đến hồ nước khả năng cũng cần hắn chăm sóc.

Tự Hạo nói: "Ta cõng ngươi đi."

"chân thương tổn của ta đã tốt lắm rồi, ngươi đến bậc thang bên kia lại cõng ta." Ngu Tô lấy ra gậy, chống lên thân thể.

Ngu Tô một tay ôm lấy tắm rửa quần áo, một tay trụ gậy, Tự Hạo đi theo bên cạnh cậu, nhìn cậu chậm rãi đi ra khỏi gian nhà, đi đến có điểm vất vả.

Chờ Ngu Tô đi tới trước bậc thang, Tự Hạo ngồi xổm người xuống nói: "Lại đây." Ngu Tô nằm úp sấp đi lên, thân thể dán lên lưng của Tự Hạo, cậu nắm ở cổ Tự Hạo nói nhỏ: "Nhiều ngày trôi qua như vậy, thực sự là cám ơn ngươi đã chăm sóc ta "

Câu nói này nghe tới giống như lời nói từ biệt , Ngu Tô trong giọng nói tràn ngập tình cảm. Tự Hạo biết đến bọn họ chia lìa sắp tới, nhưng hắn không biết Lạc Vũ Khâu lần thứ hai chỉ có hắn một người thời điểm, hắn sẽ lại có cái gì dạng cảm thụ. Người phía sau ấm áp này đã bồi bạn cùng hắn mấy ngày đêm, xế chiều hôm nay, cậu khả năng liền biến mất.

Tự Hạo cõng lấy Ngu Tô hạ đài đất, nhiều ngày gánh vác Tự Hạo đã thành thói quen Ngu Tô trọng lượng, xuống thang bước chân cũng vững vàng rất nhiều.

Tự Hạo bước xuống tầng cuối cùng bậc thang, Ngu Tô nói: "Hao, thả ta xuống dưới, ta tự mình đi."

Ngu Tô trong tay mang theo nạng gỗ, cậu nghĩ chính mình đi đến hồ nước, cõng một người hành tẩu là chuyện rất khổ cực , không nghĩ phiền toá Tự Hạo nữa. Tự Hạo tồn thân đem Ngu Tô thả xuống, Ngu Tô trụ nạng gỗ hành tẩu, Tự Hạo che chở ở một bên. Ngu Tô đi rất chậm, Tự Hạo vừa đi vừa ngừng, ánh mắt của hắn rơi vào Ngu Tô trên người, đó là ánh mắt ân cần, hắn lưu ý Ngu Tô động tác, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nâng đỡ Ngu Tô một cái.

Ngu Tô lại như đứa nhỏ tập tễnh, mà Tự Hạo là một người bảo vệ cậu.

Lạc Vũ Khâu rất lớn, đem chân té bị thương Ngu Tô, tại nơi này ở bốn ngày, phạm vi hoạt động của cậu thực sự là có hạn, cậu không thể chứng kiến Lạc Vũ Khâu hai phần mười tam, chớ đừng nói toàn cảnh của nó.

Hai người từ đài đất bên trái tiến lên, chậm rãi đi tới cây rừng, ngày mùa hè ánh mặt trời buổi sáng đã làm cho người cảm thấy nóng bức, gió rừng mang đến nhẹ nhàng khoan khoái, rừng rậm che đậy mặt trời. Đi ở cây rừng bên trong, Ngu Tô chính là hành động bất tiện cũng cảm nhận được một phần thích ý.

Xuyên qua một bức tường rừng, bỗng nhiên đối thượng một mặt đầm nước, trong suốt đến đem sắc thái rừng xanh tận ôm đồm vào ngực. Mặt đầm còn có vài con màu trắng thủy cầm bay lên, dương quang trút xuống trong rừng, ánh sáng ánh đang loài chim phần lưng cùng cánh thượng. Ngu Tô nghĩ nơi này thật đẹp, chỉ là đi về con đường rễ cây um tùm, mộc đằng quấn quanh, đối với cậu một người hoạn nạn bị thương mà nói thực sự là quá gian nan.

"Phía trước không dễ đi, ta ôm ngươi qua." Tự Hạo săn sóc, hắn không có đem Ngu Tô trực tiếp ôm lấy.

" cõng không dễ đi có đúng không?" Ngu Tô không lưu ý khuôn mặt của chính mình noản hồng, cậu ôm một cái tráng kiện thân cây, dựa vào nghỉ ngơi. Cậu biết đến bằng năng lực chính mình muốn vượt qua đoạn này chỉ có thể bò qua mà thôi

"Ừm." Tự Hạo theo tiếng. Hắn đi đến bên người Ngu Tô, khom người đem Ngu Tô một hơi ôm lấy. Ngu Tô hai chân rời đi mặt đất, vẫn là cảm thấy một trận hoảng loạn, một cánh tay của cậu ôm lấy cổ Tự Hạo một cái tay víu trụ Tự Hạo chắc chắn cánh tay, cậu hiện ra không biết làm sao, chỉ có thể lẩm bẩm nói: "Cám ơn ngươi."

Đối Tự Hạo mà nói, Ngu Tô so với dê nặng hơn nhiều, nhưng hắn vẫn ôm cậu. Tự Hạo ôm lấy Ngu Tô vượt qua dây leo cùng rễ cây, giữa đường hắn mệt mỏi, thở ra khí thô. Ngu Tô nói là: "Hao, ngươi buông ta xuống." Tự Hạo không để ý, hắn đem Ngu Tô ôm càng chặt hơn, mà Ngu Tô sợ ngã đành phải bé ngoan để cho hắn ôm, một đường tiến lên đi đến bờ đầm nước.

Ngu Tô bị để dưới đất, xấu hổ đến không dám nhìn tới Tự Hạo, cậu tựa hồ lần thứ nhất ý thức được, cậu không nên bị người như vậy lần lượt ôm, bởi vì cậu là một vị nam tử, dù cho bị thương thì kia cũng là một chuyện rất cổ quái.

"Ta... Ta chính mình xuống." Ngu Tô dẹp loạn chập trùng tâm tình, ngẩng đầu nhìn thủy bên cỏ xanh, cũng xem Tự Hạo bên cạnh. Tự Hạo trên trán có mồ hôi, mồ hôi ướt đẫm tóc của hắn, lướt xuống khuôn mặt của hắn. Ngu Tô tâm lý rất cảm kích, Tự Hạo một đường đem cậ ôm đến đàm bên, tuyệt không thoải mái.

"Ta ở một bên nhìn." Tự Hạo không hề rời đi ý tứ. Tự Hạo cân nhắc chu đáo, mà trên thực tế, hắn cũng không có thể rời đi, Ngu Tô đang tắm thời điểm, có chết đuối nguy hiểm, chỉ cần hắn không cẩn thận ngã vào nước sâu bên trong, dùng hắn thương tổn chân, hắn e sợ không có cách nào bơi tới.

"Được..." Ngu Tô tận lực để cho mình bình tĩnh, nghid đây là chuyện bất đắc dĩ, nếu như Tự Hạo không ở lại thì một mình cậu có chuyện, gọi người sẽ không kịp.

Cậu bò hướng hồ nước, ngồi ở trong bụi cỏ, giơ tay giải chính mình cánh vạt áo, mới phát hiện tay của mình chỉ cư nhiên khẽ run. Cậu mấy không nghe thấy được mà than thở giọng nói, là mình nghĩ phức tạp, tại trước người đồng bạn cởi áo ra tháo - thắt lưng cậu từng có mấy lần cùng Phong Xuyên bọn họ đi bơi lội, lần này lại cảm thấy lại thật không tiện.

Ngu Tô cảm giác được phía sau có hai đạo ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, đó là Tự Hạo ánh mắt. Ngu Tô động tác hơi ngưng lại, lại tiếp tục cởi quần áo, cậu tận lực để cho mình hiện ra tự nhiên. Cậu cởi áo, loã lồ ra bóng loáng phần lưng, còn có dài nhỏ eo thân, sau đó chính là giải vây thường, vì không để cho mình hiện ra nhăn nhó, Ngu Tô một hơi đem vây thường mở ra, vây thường lướt xuống bên hông, cậu không dám tưởng tượng dáng dấp của cậu lúc này tại trong mắt Tự Hạo.

Ngu Tô dùng cả hai tay dọc theo bụi cỏ, cẩn thận từng li từng tí một trượt tới trong đầm nước, cậu ngồi ở nơi cạn nước, đầm nước chỉ nhấn chìm nửa người dưới, cậu không còn dám hướng bên trong một bên đi, sợ chính mình không cẩn thận sẽ chết chìm.

Đầm nước lạnh lẽo, trong suốt đến có thể nhìn thấy hai bắp đùi giấu ở trong nước ,bởi vì đưa lưng về phía Tự Hạo mà lúc này cậu cách Tự Hạo khoảng cách khá xa, Ngu Tô rốt cục khôi phục tự nhiên trạng thái, cậu vui vẻ vỗ ẩm ướt tóc tai, xoa tẩy thân thể. Cậu là người yêu thích sạch sẽ mấy ngày nay đối với cậu mà nói thực sự là rối bù.

Từ lúc Ngu Tô bắt đầu cởi quần áo, Tự Hạo ánh mắt liền một lần cũng không có dời quá, hắn chỉ là nhìn không để cho mình có những ý nghĩ khác. Người mặc quần áo vào cùng bỏ đi quần áo cho người cảm giác rất không giống nhau, Ngu Tô có mái tóc dài, hơn nữa thân thể cậu thon dài mà trắng nõn, từ Tự Hạo góc độ xem có một loại mê hoặc cảm giác, phần mỹ này mang theo đầu độc tính. Cũng may, Ngu Tô trượt xuống đầm nước, đem thân thể ẩn náu tại bụi cỏ cùng trong thủy vực, Tự Hạo cũng cuối cùng đem ánh mắt của mình thu hồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Hạo tổng, cảm thấy được như này phúc lợi thế nào a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro