Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Đế Hướng chi tử

Buổi tối, Ngu mẫu thung mễ để chuẩn bị cho thuế thóc ngày mai . Nàng dùng chày gỗ bỏ ngũ cốc vào trong cối đá, giã cho ngũ cốc tróc vỏ ra. Âm thanh đánh mang theo nhịp điệu, tiếng vang quen biết , như là khúc nhạc ru nhóm hài đồng ngủ mơ.

Ngu mẫu dùng một cái hồ muôi đem vỏ ngô rải rác ở cối đá bốn phía vào giữa,làm chúng nát đều, sau hảo đem vỏ cốc đều vứt đi. Thung mễ cần thiết kiên trì, không cần khí lực quá lớn.

"Tô, ngươi không đi trong thôn sao?" Ngu mẫu phát hiện nhi tử vẫn đãi ở nhà, bên ngoài trời tối, bên kia khẳng định đang rất náo nhiệt.

Xuân hạ ban đêm, mọi người tổng là đỉnh đầu đầy sao sẽ kết bạn lại với nhau, tụ tập dưới tàng cây. Các đại nhân thương nghị làng xóm công cộng sự vụ, còn các thiếu nam thiếu nữ thì lại nói chuyện luyến ái, tình chàng ý thiếp, song ảnh dưới ánh trăng.

"Chờ A xuyên đi ạ." Lò sưởi ánh hồng lên Ngu Tô gương mặt,làm cho đường viền ngũ quan của cậu trở nên ôn nhu. Phong Xuyên là Phong Quỳ gia trưởng tử, so với Ngu Tô lớn hơn một tuổi, hai nhà vốn là hàng xóm với nhau.

"Ngươi đứa nhỏ này, còn phải có người đến mời ngươi mới đi ra ngoài." Ngu mẫu xem ra, tiểu nhi tử của mình là quá điềm đạm. Cậu không giống như những hài tử của nhà hàng xóm khác, yêu thích kết bè kết lũ, tại trong làng xóm quấy rối, gây chuyện. Đây cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là lo lắng cậu có phải là không hợp với mọi người hay không.

"A mẫu, chúng ta muốn cùng đi Đông Xã."

Làng xóm chia làm tứ xã, dùng tứ phương vị phân chia. Cư dân phía bắc tại bắc xã tụ tập, cư dân phía đông thì tại Đông Xã tụ tập, cứ thế mà suy ra. Mọi người yêu thích lẫn nhau đi lại, đặc biệt là các thiếu niên, yêu nhất đi qua tứ xã.

"Phong Xuyên yêu thích A chu nữ nhi của đông xã đúng không.? " Ngu mẫu khẽ lộ ra nụ cười " ta hiểu" . Thời Ngu mẫu còn là thiếu nữ, trong thôn làng đã có tiếng là đại mỹ nhân ,sau đó được Ngu phụ anh tuấn cao lớn bên đống lửa náo nhiệt mà theo đuổi.

"Ừm." Ngu Tô gật đầu. Mười lăm tuổi Ngu Tô vẫn không có yêu thích nữ hài.

"Ngươi đi Đông Xã không nên cùng người khác đánh nhau biết chưa! " Ngu mẫu điềm đạm căn dặn nhi tử.

Các thiếu niên đến các thôn khác đều hay bị xa lánh. Ngày xuân vạn vật nảy sinh, cũng là thời điểm các thiếu niên trai tráng trong thôn làng rất thích hợp để kết hôn, cho nên bọn họ mới phải tìm kiếm nữ tử từ nhiều thôn khác nhau.

"Con sẽ không đánh nhau đâu." Ngu Tô chỉ có lúc còn là hài đồng mỗi theo người ta đánh nhau,nhưng đó cũng đã là chuyện xưa rồi.

Trong lúc hai mẹ con đang thản nhiên nói chuyện bên trong thì bỗng nhiên trong sân truyền đến tiếng gào, nữ có nam có, đều đang gọi tên của Ngu Tô .

"Ta ra ngoài đây !" Ngu Tô theo tiếng, lập tức hướng viện đi ra ngoài.

Ánh trăng chiếu chói lọi xuống sân, Đường Lê hoa thơm đến ngào ngạt nức mũi. Dưới tàng cây Đường Lê có năm đồng bọn đang đứng,trong đó có ba nam hai nữ, bọn họ tuổi đều cùng Ngu Tô xấp xỉ, phấn chấn bồng bột.

Ngu mẫu nhìn thân ảnh nhi tử cao gầy rời đi, nghĩ thầm đứa nhỏ này sang năm sẽ lớn hơn một tuổi rồi, không biết cậu có yêu thích nữ hài hay chăng.

Một nhóm sáu người, ngoại trừ Ngu Tô, Phong Xuyên, Phong Tịch huynh muội, Ngu Duẫn, Ngu Viên huynh muội ra thì còn có một người khác gọi là Vân Chu. Sáu người đều là bắc xã hài tử, đều là cùng nhau lớn lên, thường tập hợp bên cạnh Phong Xuyên.

Từ thôn làng phía bắc đi đến mặt đông cần phải đi một đoạn lớn lộ trình, vừa vặn cũng có một dòng suối xuyên qua thôn làng hướng đông bắc . Ngu Tô cùng các bạn bè tiện thể cùng nhau dọc theo dòng suối, hướng đông mà hành tẩu.

Buổi tối, hai bên bờ sông thực sự là bách gia đèn đuốc, sao điểm điểm lộng lẫy giống như bầu trời đêm vậy.

Phong Tịch đang đi ở bên cạnh Ngu Tô, đoạn nàng khẽ nắm lấy tay Ngu Tô . Bỗng nhiên Ngu Tô cảm thấy trong lòng bàn tay của mình có nhiều hơn một thứ gì đó , lúc cầm lấy vừa nhìn lại chính là một con ốc to.

"Cho ngươi đó" Phong Tịch âm thanh nhỏ xíu, cúi đầu mang theo xấu hổ.

"A, hảo." Ngu Tô âm thanh không quá lớn, bối vị cậu cảm thấy được Vân Chu đang ở phía sau nhìn kỹ hai người bọn họ.

Thật sự là các nữ hài tử thỉnh thoảng cũng sẽ đưa cho Ngu Tô một vài thứ, có đôi khi là một nắm quả dại ngọt ngào, có đôi khi là mấy cái sò loa, cũng đôi khi là một khối đá cuội đẹp mắt. Trong đó Phong Tịch là người đưa nhiều nhất,sò loa mà nàng đưa Ngu Tô tất cả đều nằm ở trong cái giỏ nho nhỏ của cậu.

Đi ở phía trước Ngu Duẫn đột nhiên quay đầu lại, dò hỏi Ngu Tô: "Tiểu Tô, ngày mai chúng ta muốn đi Đỗ Trạch bắt cá, ngươi muốn đi không?" Ngu Tô chế tác đồ gốm tay nghề rất tốt, cậu gần đây thường đi đến đại Đào Phường cấp nhân thúc làm trợ thủ, mỗi ngày đều không quá rảnh rỗi.

"Được, ta muốn đi." Ngu Tô nghĩ cũng đã một đoạn thời gian không cùng các bạn tốt đi đánh bắt cá rồi, nên lập tức đồng ý.

"Tiểu Tô, ngươi ngày mai mang theo hai mái chèo nhé, thuyền của ta không có mái chèo nữa rồi." Phong Xuyên dặn dò.

"Mái chèo bị người đánh cắp đi rồi, không biết là ai, thật là xấu." Ngu Viên tức giận nói. Nàng trong sáu người tuy là nhỏ tuổi nhất, gia cảnh liền hảo, lúc nói chuyện hay mang theo vài phần kiều hoành.

"Có thể là nhìn thấy thuyền nhà ta đặt tại bên bờ, nhiều ngày vô dụng mới phải đem mái chèo mượn đi thôi. " Ngu Duẫn cười cười mà thôi, hắn hiển nhiên không qúa buồn. Hắn là Ngu Quân khanh thần chi tử, vì vậy phụ thân thường haybgiáo dục hắn không nên có ác ý mà đi suy đoán lòng người.

"Không phải mượn đâu, rõ ràng là trộm cướp. Cướp đồ vật không phải là chuyện nhỏ, nên đem người tìm ra, hảo hảo đánh một trận sau độ trói lại đi gặp xã chính." Vân Chu dõng dạc mà nói đến dương dương tự đắc.

"Không cần không cần, làm tiếp hai cái là được rồi mà." Ngu Duẫn nhanh chóng xua tay, hắn thực sự cảm thấy không đáng.

"Nhà ta có, ta ngày mai sẽ mang tới cho ngươi nhé." Ngu Tô vui vẻ đáp lại. Ngu Thành cơ hồ từng nhà đều biết bắt cá, Ngu Tô gia tự nhiên cũng sẽ có thuyền cụ.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện đi đến trước Đông Xã đại thụ, dưới chân đất đai bỗng nhiên nhất thời trống trải. Trong sân đình đang rất náo nhiệt ầm ĩ, đầu người chuyển động liên tục. Mỗi lần đến hoàng hôn, bốn phía đều sẽ dấy lên lửa trại, mọi người vây quanh lửa trại tụ tập, túm năm tụm ba, tại dưới tàng cây hô bằng gọi hữu.

Tình cảnh náo nhiệt như này Ngu Tô bọn họ từ nhỏ đã quá quen biết. Ở tại tuổi của bọn họ ,thời điểm để mông trần nhông nhông cũng đã từng là đỉnh đầu ngập tràn sao, tại dưới tàng cây cao to truy đuổi nhau, chơi diễn, tiếng cười cười nói nói vang vọng.

Đoàn người đến Đông Xã, Phong Xuyên chờ người muốn xem đấu vật, chen vào một đám nam nữ trẻ tuổi cùng thét to trợ uy, nóng lòng muốn thử. Ngu Tô mất tập trung, tâm tư cậu không ở nơi tranh cường háo thắng trên người nam tử , cũng không tại trên các nữ tử vi buổi tối nay mà tỉ mỉ trang phục, vóc người uyển chuyển

"A tô, ngươi có thể bồi chúng ta đi tìm Chu Vân tỷ không?" Phong Tịch kéo nhẹ Ngu Tô ống tay áo, nàng nhỏ giọng hỏi. Nàng bên cạnh cùng Ngu Viên, hai cô bé tình cảm không tồi.

Chu Vân gia ngay tại Đông Xã phụ cận, cư dân bên đông khu, Phong Tịch đại thể không quen biết nên sợ trên đường gặp phải lỗ mãng nam tử.

"Đi thôi, ta mang bọn ngươi đi theo ." Ngu Tô che chở hai cô bé, hướng khu thôn đèn đuốc rã rời đi đến.

Hai cô bé đi theo Ngu Tô bên người, Phong Tịch lời nói rất ít, Ngu Viên thì lại líu ra líu ríu, tính cách tuyệt nhiên lag bất đồng.

Ba người sau đó đi tới trong viện Chu Vân gia , Ngu Tô thấy Chu Vân đang ở trong phòng đầu canh cửi, cậu yên tâm đem hai cô bé lưu lại, một mình trở về xã cây.

Đông Xã tụ hội xác thực so với bắc xã náo nhiệt hơn rất nhiều. Tại Ngu Tô xem ra, cậu yêu thích đến Đông Xã là bởi vì Đông Xã có một lão bá hay kể chuyện xưa, tên là Bỉnh Tẩu.

Bỉnh Tẩu là Ngu Quân sứ giả nên đã từng đi qua rất nhiều nước, hắn hay giảng bên ngoài cố sự, vừa mới mẻ lại thú vị. Ngu Tô mỗi lần tới Đông Xã đều là nghe Bỉnh Tẩu kể chuyện xưa.

Bỉnh Tẩu bên đống lửa ngồi đầy là hài tử, phụ nhân. Đông khu đám người đại thể đều nghe Bỉnh Tẩu cố sự mà lớn lên, một nhóm lại một nhóm, hắn chưa bao giờ thiếu người nghe.

Ngu Tô cẩn thận tìm chỗ ngồi xuống, chen lẫn tại một đám người không quen biết. Thời diễn Ngu Tô đến ,Bỉnh Tẩu cố sự cũng đã khai giảng rất lâu. Có vị chấp cung thiếu niên đang đặt ra vấn đề: "Bỉnh Tẩu, Tấn Di Cung dáng dấp ra sao?"

"Tấn Di Cung, mũi tên xanh biếc, dùng nước sơn bôi thành màu đỏ." Bỉnh Tẩu là một lão đầu gầy gò, râu tóc xám trắng thưa thớt. Hắn thanh âm khàn khàn, giảng giải thời điểm tổng là rất chầm chậm.

"Bọn họ tại sao muốn bắt người?" Nữ hài có khuôn mặt nhỏ nhắn, bị lửa ánh đến đỏ bừng.

"Vì muốn có tù binh, cần thiết rất nhiều tù binh, Tấn Di muốn tế tự thần linh.Bọn họ sẽ đem tù binh treo ở trên giá gỗ,sau đó lấy đao đem cổ của bọn họ cắt, dùng một cái thùng gỗ thịnh huyết."

Bỉnh Tẩu thân thủ tới eo lưng mò lấy một thanh đao, hắn lấy ra một thanh ngọc đao. Đây là lễ vật mà hắn năm đó đi sứ đến Đế Ấp nhận lấy được, chính là một kiện bảo bối. Tại ánh lửa hạ, ngọc đao thoạt nhìn vô cùng sắc bén, lóe hàn quang.

"Một cái thùng gỗ, phải có máu mười người mới có thể chứa đầy, tế tự Huyết Trì phải ba mươi thùng gỗ lớn mới có thể đổ đầy, cần thiết rất nhiều rất nhiều tù binh." Bỉnh Tẩu miêu tả tương đương huyết tinh, khiến người sợ hãi.

"Bọn tù binh cuống họng bị cắt, máu của bọn họ liền như vậy vẫn luôn chảy. Từ màu đỏ tươi, chảy tới màu đỏ sậm, mãi đến tận khi bọn họ không còn chảy ra một giọt máu nào nữa." Bỉnh Tẩu có đôi mắt thâm thúy , trong giọng nói không có bao nhiêu tâm tình.

"Bỉnh Tẩu, máu ngừng chảy thì sẽ chết sao?" một bé gái khủng hoảng mà hướng mẫu thân trong lồng ngực rút lại.

Bỉnh Tẩu khẽ nói: "Sẽ chết."

"Người chết chảy máu thân thể sẽ như vệt trắng trắng vậy, đôi mắt mờ mịt như màn sương mù. Người chết rồi, nhân gian hoa cỏ núi sông sẽ không nhìn thấy, nóng lạnh cơ hàn rốt cuộc cũng không thể cảm ứng được." Giảng đến tử vong, Bỉnh Tẩu ngữ điệu đặc biệt dài lâu, thật dài cánh tay của hắn khẽ buông xuống trước ngực, hạ thấp mắt xuống.

Một vị phụ nhân khẽ ôm chặt anh nhi trong lòng mình, thần sắc bất an hỏi: " Vậy Tấn Di có bắt đứa nhỏ không?"

"Thủ lĩnh của bọn họ bắt giữ một đứa bé, đứa bé đókhông giống nhau" Bỉnh Tẩu tạm dừng lại, nhìn lửa trại trong gió nhảy lên. Hắn cảm thấy được gió đêm hôm nay có chút lạnh, hắn quyền lên bàn tay chỉ toàn là da bọc xương, gõ gõ phong thấp chân, hắn bất tri bất giác rơi vào trầm tư.

"Tổ phụ?" Qua một hồi lâu, tôn nữ Bỉnh Tẩu lắc lắc bả vai hắn. Bỉnh Tẩu giống như từ trong mộng tỉnh lại, hắn hỏi tôn nữ: "Ta giảng tới chỗ nào rồi?"

" Là bắt giữ một đứa bé." Tôn nữ chỉ có sáu tuổi, rất là thông tuệ.

"A , đứa bé kia chính là Đế Hướng nhi tử." Bỉnh Tẩu lấy khúc gỗ, khiêu khiêu lửa trại. Đốm lửa vung lên rồi lại hạ xuống như từng ngôi sao dần dần lụi tàn, vẻ mặt hắn đặc biệt nghiêm túc.

"Đế Hướng là Đế Bang quân vương, hắn bị Tấn Bằng vây quanh ở trên Tầm Khâu.
Tấn Bằng chính là Tấn Di thủ lĩnh, hắn là một kẻ tàn nhẫn. Tầm Khâu thượng không có nước, không có đồ ăn, Đế Hướng thần dân đều ly khai hắn. Đế Hướng đối Tấn Bằng nói: 'Ta là người cầm kiếm, sẽ không chết dưới cung tên của các ngươi" Sau đây Đế Hướng lập tức rút ra kiếm của hắn, gác ở trên cổ, liền như vậy đem mình giết chết."

Bỉnh Tẩu chấp nhất ngọc đao, phảng phất như nó là một thanh kiếm thật dài, hắn lấy ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lưỡi dao.

"Bỉnh Tẩu, đứa nhỏ thì sao? " Bọn nhỏ không nhẫn nại, lại có hài tử đánh gãy Bỉnh Tẩu giảng giải.

"Truyền thuyết đế phi mang bầu, nàng được thị nữ trợ giúp , chạy ra Tầm Khâu, trở lại nhà mẹ đẻ của nàng là Nhâm Phương. Sau đó, đế phi tại Nhâm Phương, sinh được một nam hài, vi Đế Hướng lưu lại một dòng dõi." Bỉnh Tẩu dùng dài lâu âm thanh giảng giải, giọng nói mang vẻ ôn nhu khó gặp.

Ngu Tô dĩ vãng đã từng nghe nói qua về việc Tấn Di tấn công Tầm Khâu, Đế Hướng tự vẫn. Nhưng cậu vẫn là lần đầu tiên từ Bỉnh Tẩu bên này nghe được sự tình Đế Hướng thê tử cùng hài tử.

"Vậy đứa nhỏ có bị Tấn Di bắt được không?" Người nghe dò hỏi, không khỏi là quan tâm đến đứa bé vận mệnh.

"Không biết, đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Khi đó tóc của ta vẫn còn đen, hàm răng còn chưa rụng, từng cái một vẫn còn ở. Thật sự là rất nhiều chuyện đều đã quên, rất nhiều người đều đã già đi rồi. " Bỉnh Tẩu lắc lắc đầu, bùi ngùi thở dài.

"Nếu là hắn còn sống, cần phải..." Bỉnh Tẩu nhìn quét qua bọn nhỏ đang ngồi, ánh mắt của hắn cuối cùng rơi vào trên người thiếu niên mang cung. Trong ánh lửa, thiếu niên mặt mày cương nghị, thân ảnh cao to, Bỉnh Tẩu chậm rãi nói: "Như hắn lớn như vậy."

Đồng loạt ánh mắt đều hướng thiếu niên kia mà nhìn lại, làm cho thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu một cái.

"A tô." Một giọng ôn hòa từ phía sau vang lên, là Phong Tịch. Ngu Tô quay đầu lại thì nhìn thấy Phong Tịch cùng Ngu Viên, còn có Chu Vân.

Hai cô bé trở về tìm Ngu Tô, các nàng ngồi ở Ngu Tô bên người. Các nàng không đi tìm huynh trưởng từng người này, mà Ngu Tô lại dễ tìm, tổng cậu đều là ở Bỉnh Tẩu bên này nghe cố sự.

Bỉnh Tẩu cố sự vẫn còn tiếp tục, hắn không tiếp tục giảng về Đế Hướng nhi tử nữa. Mà lần này lại là giảng đến chuyện đế phi có đầu tóc đen tuyền, tóc dài đến cổ chân, hàm răng như biên sò chỉnh tề bạch khiết, đôi mắt như thủy tinh lấp lánh sáng ngời.

"Đế phi sao.. ..." Ngu Viên nâng quai hàm, một mặt mơ màng, ngơ ngẩn đến say đắm.

Màn đêm thăm thẳm, đám người dưới tàng cây xã cũng từ từ tản đi, Bỉnh Tẩu cố sự cũng đã nói xong. Phong Xuyên chờ ba nam hài lúc này mới đến tìm Ngu Tô, phát hiện Ngu Viên cùng Phong Tịch quả nhiên đều tại Ngu Tô bên này.

Sau đó sáu người kết bạn lại tiếp tục cùng nhau rời khỏi Đông Xã, trên đường về nhà trong đầu của Ngu Viên đều là đế phi xinh đẹp đế phi tài đức. Nàng vui vẻ nói, nàng sau này nhất định sẽ là đế phi. Vân Chu lập tức chế nhạo nàng: "Trên đời này nào có đế phi mập như vậy chứ" Ngay cả nàng huynh trưởng là Ngu Duẫn cũng bị chọc cười.

"Nhưng là ta nhìn thấy bạch lộc nha, đại vu nói Ngu tộc của chúng ta sẽ có một vị đế phi, mà hôm ấy đã rất nhiều người trong bờ đều nhìn thấy bạch lộc đấy." Ngu Viên không phục, nhà nàng cùng Ngu Thành đại vu ngay liền nhau, cho nên hay có cơ hội tiếp xúc được với đại vu.

Nhìn thấy bạch lộc là điềm lành, tiên đoán ở tại Ngu Thành sẽ xuất hiện đế phi xác thực cũng là xuất từ miệng đại vu của Ngu Thành.Chỉ là đã nhiều năm như vậy rồi, đại gia sớm cũng đã không coi đó là chuyện to tát gì.

"Nếu như nhìn thấy thì chính là Tiểu Tô cũng nhìn thấy nha." Vân Chu không nhịn được, ngón tay chỉ về phía Ngu Tô.

"Ha ha ha..." Phong Xuyên thô lỗ cười to, đoạn lại dùng sức đánh lên vai Ngu Tô.

Ngu Tô bất đắc dĩ nở nụ cười, làm sao lại đem cậu dính dáng đến được chứ. Tại Tử Hồ gặp phải bạch lộc, thời điểm lúc đó Ngu Tô vẫn còn rất nhỏ. Với cả cậu kỳ thực đã không còn nhớ được bao nhiêu ký ức, thế nhưng nào lại biết sẽ có chuyện như vậy đây.

**

Mưa to mạnh mẽ rơi xuống trên Lạc Vũ Khâu, làm cho cây cỏ trở nên trơn trợt, cánh hoa nhiễm phải những giọt thủy châu tí tách.

Ở nơi cách đó không xa, Tự Hạo tìm tới một tảng đá lớn, hắn không để ý tới trên tảng đá có vệt nước đã lập tức ngồi xuống để nghỉ chân.

Hắn ở trong mưa đã đi rất nhiều con đường để tìm một chú dê đen bị lạc đường. Vì vậy mà quần áo khắp người đều bị mưa làm cho xối ướt, hai chân cũng trở nên tê dại, hắn xác thật rất mệt mỏi.

Tự Hạo đi đến chính là một gò núi mà hắn chưa quen thuộc bao giờ. Gò núi ở tại trên cao,lại lẻ loi đứng vững như một toà đài khuyết, đi xuống là có thể trông thấy nhà của hắn dưới Giác sơn.

Thro như hắn thấy,như tiếp tục đi thì sẽ phải đi hết thật xa, tại trước khi trời tối còn không biết có thể hay không về nhà được không đây. Quy gia thì không nói, nhưng đau đầu là dê cũng chưa tìm được, người lại vừa lạnh vừa đói.

"Lại đây ..." chú chó mạnh mẽ vẩy đi hết nước mưa trên người, sau lon ton chạy đến Tự Hạo bên chân loanh quanh. Con chó nhỏ này đối chủ nhân đặc biệt vô cùng thân mật, bước chân ngắn ngủn cùng Tự Hạo khắp núi chạy đi.

Tự Hạo đoạn từ trong lòng lấy ra một nửa khối bánh, nâng cắn một cái. Hắn thấy chó nhỏ bên cạnh chân đang loanh quanh, nghĩ người đói bụng mệt mỏi, chó tự nhiên cũng thế,nên Tự Hạo liền gọi nó : "Đại Hắc."

" Gâu gâu!" chó nhỏ nghe được chủ nhân đang kêu to chính mình, nhanh nhẹn hướng Tự Hạo dùng sức ngoắt ngoắt cái đuôi.

Nó rõ ràng vẫn chỉ là một con chó nhỏ mà lại có một cái tên là "Đại Hắc" , nghĩ đến chủ nhân đối với nó ngày sau trưởng thành hẳn là ký thác kỳ vọng rất cao đi.

Tự Hạo tiếp tục bẻ khối bánh tiếp theo, khom người cho chó ăn, Đại Hắc vui mừng ăn bánh mùi vị không ngon. Bánh rất mau ăn xong,nhưng mà nó vẫn chưa hết thòm thèm liền dùng ấm áp đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay chủ nhân. Đáng tiếc là Tự Hạo chỉ đưa tay thu về lại, hắn ngồi trên tảng đá đã bị ẩm ướt sau cơn mưa gió lạnh lẽo.

" Gâu gâu ..." Đại Hắc đột nhiên vọt tới phía trước rừng cây sủa gọi inh ỏi, xem ra là nó đã phát hiện được cái gì đó.

Tự Hạo vội đứng dậy, cùng Đại Hắc đi về phía trước. Hắn xuyên qua rừng cây đi đến một chỗ trống trải. đó là một toà đài đất cao. Nó lẻ loi mà đứng ở trong rừng, xung quan đều mọc ra hoa dại cỏ dại.

Tự Hạo không rõ ràng toà đài đất này có tác dụng gì, thế nhưng nó tứ phương thật hợp quy tắc, không thể nghi ngờ là lũy thành đã được nhân công. Đây đại khái là người của một niên đại nào đó đã từng ở đây hoạt động qua,hắn thật không nghĩ rằng sau cơn mưa tìm một con dê lại có thể lơ đãng gặp phải.

"Mị mị." Một tiếng dê kêu mềm nhũn từ phía sau đài đất truyền đến. Tự Hạo cẩn thận đi theo tiếng kêu thì liền nhìn thấy một con dê đen đang bị dính nước hết sự mưa chật vật, này đúng là con dê mà hắn muốn tìm rồi.

Đây e rằng trong cõi u minh tự có thiên ý sao?

Đoan Tự Hạo khẽ ngước nhìn lên trời quang mây tạnh, tâm tình của hắn bỗng nhiên lại tốt hơn rất nhiều, nhưng trên mặt hắn tuyệt nhiên lại không có một chút biểu tình nào. Một lát sau, hắn liền vội vàng mang theo chó cùng nhau đi xuống núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro