Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Lưu lại

Bốn đồ gốm, ba người phân chuyển, chỉ là một chuyến tất cả đều đưa hết lên Lạc Vũ Khâu trong phòng nhỏ. Chúng nó đặt trước lò sưởi theo thứ tự từ lớn đến nhỏ.

Tự Hạo từ trong đám đồ gốm lấy ra một cái bình đào,  bình đào  chế tác đến khéo léo thực dụng, bụng lớn, hai tai mở miệng hai bên, có thể mặc dây thừng treo lơ lửng. Khí cụ thân đế trắng làm chu thanh, tương đương đẹp đẽ.

Một đồ vật nhìn vậy không khó để người ta nhìn ra người chế tác tài hoa ,mà còn có tâm ý.

"Nó không nặng, có thể treo ở bên hông."

Ngu Tô ngôn ngữ mềm nhẹ, cậu thật cao hứng khi Tự Hạo liếc mắt một cái đã  chọn tới nó, cậu tại trên bình đào tiêu tốn tâm tư nhiều nhất, cũng chế tác đến hoàn mỹ nhất. Có một cái bình nhỏ có thể bên người mang theo như này, Tự Hạo không cần chỉ vì muốn uống ngụm nước mà phải chịu  khát đi vòng vèo Lạc Vũ Khâu để nấu nước.

Tự Hạo ánh mắt khẽ rơi vào hai tay Ngu Tô gác lại tại trên đùi , ngón tay của cậu thon dài, thanh tú, rất khó tưởng tượng là một đôi tay như thế này lại có thể chế ra những dụng cụ đẹp như vậy. Cậu là khi nào nổi lên tâm tư thiêu đào cho mình như này đây, những thứ đồ bày trên đất này đều là những đồ gốm cần thiết hàng ngày cho mình , đào cách, đào bình, Đào Quy, chén sành. Tự Hạo giương mắt xem Ngu Tô, hắn nhìn thấy Ngu Tô nụ cười trên khóe miệng, hắn thắm thiết nói: "Đa tạ."

Vẫn là lần đầu tiên nghe đến Tự Hạo nói cảm tạ ngôn ngữ, Ngu Tô khóe miệng phạm vi mở rộng, nhưng cậu lại cúi đầu xuống.

Hai người đãi tại trong phòng cũng không rộng,  quanh thân nhẹ nhàng yên tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ có vài tiếng chim hót, Ngu Tô không biết Tự Hạo tâm tình làm sao, nhưng tâm lý cậu rất mừng rỡ, rất yêu thích. Cậu lẳng lặng xem Tự Hạo đem đào cách cùng chén sành mang lên đất, lưu lại đào bình cùng Đào Quy.

Lò sưởi bên Đào Quy đã thiêu nứt, vết nứt không nhỏ, lại dùng hai, ba lần, phỏng chừng muốn  triệt để tan vỡ, thật sự phải nên thay.

Tại Đào Quy có một kiện xa lạ đào phủ, nhượng Ngu Tô cảm thấy không rõ, nó là kiện cũ đào phủ, khẩu duyên có chỗ vỡ không nhỏ, hơn nữa sắc bén, nó từ đâu tới đây, trước đây cũng chưa từng thấy.

Ngu Tô đưa tay ra, sờ nó một cái.

"Cẩn thận, chớ để bị cắt."

Chẳng biết lúc nào, Tự Hạo đã ngồi ở cạnh Ngu Tô , hai người giống như trước vây quanh lò sưởi ăn cơm như vậy, kề sát cùng nhau.

Ngu Tô đưa tay thu về, cậu xem Tự Hạo gương mặt, hắn đã gầy đi rất nhiều, hai má ao hãm, mang theo thần sắc có bệnh. Hắn đã sanh bệnh, hoặc là vẫn còn đang bệnh, miếng vải quấn lấy vết thương, hiển nhiên rất nghiêm trọng, thế nhưng hắn không muốn nói nhiều, Ngu Tô tâm lý vẫn là rất lưu ý.

"Hao, thương thế của ngươi..."

Tự Hạo cúi đầu xem mắt cánh tay phải, hờ hững nói: "Không cần phải lo lắng."

Hắn biết đến cậu rất lưu ý, Tự Hạo nghĩ, nếu như tại phát bệnh thời điểm, Ngu Tô ở bên cạnh, hiển nhiên sẽ rất hảo chăm sóc hắn, lại như hắn chăm sóc Ngu Tô như vậy.

Tự Hạo đem nước trong ống trúc đổ vào Đào Quy, lần thứ nhất thanh tẩy, lần thứ hai nấu lên, hắn hỏi Ngu Tô: "Khát không?"

Ngu Tô đường xa mà đến ,từ Mục Chính gia đến Lạc Vũ Khâu cũng là một khoảng cách không ngắn, phong trần mệt mỏi.

"Không khát, đai lưng có ấm nước. Đúng rồi, ấm nước, cần phải có dây thừng để cột vào quai bình."

Ngu Tô giương mắt xem xà nhà gỗ, quả nhiên trên xà nhà gỗ còn mang theo một đoàn dây thừng, cậu liền đứng dậy, đem dây thừng gỡ xuống. Thời điểm cậu lui lại để lấy dây thừng, Tự Hạo bỗng nhớ tới lại hình ảnh cậu vì chính mình khâu vá quần áo.

Đào bình bị cầm lấy, đặt ở trên đùi, Ngu Tô đem dây thừng xuyên qua hai cái quai của đào bình, vững vàng treo hảo, nhiều lần chỉnh lại độ dài hai đầu. Cậu giúp Tự Hạo xuyên qua quai của bình , bởi vì Tự Hạo tổn thương cánh tay, nên cậu vẫn làm một cách tự nhiên.

Tự Hạo nhìn chăm chú bộ dáng của cậu, nhìn đến xuất thần, e sợ chính mình cũng không hay biết.

Từ cẩu cái đuôi bãi trở về Lạc Vũ Khâu ngày thứ hai chạng vạng, Ngu Tô đột nhiên xuất hiện ở trên sườn núi Dã Ma , Tự Hạo nhìn thấy cậu thời điểm, trong lòng kỳ thực rất kích động, bất quá hắn không có bao nhiêu tỏ thái độ. Tại nhìn thấy Ngu Tô thời điểm, hắn cũng nhìn thấy Buộc, hiển nhiên buộc bồi Ngu Tô lại đây, bọn họ cũng sẽ đồng thời rời đi.

Ngu Tô nhấc lên dây thừng, nhìn về phía Tự Hạo eo thân, cậu muốn giúp hắn treo lên thử xem, xem thử có thích hợp không ? Có thể hay không quá nhỏ, hoặc là quá lớn, nhìn có được hay không? Nghĩ bình đào này ngày sau sẽ thường kèm Tự Hạo làm bạn tả hữu, vào thời điểm hắn khát nước có thể cung cấp nước sạch, Ngu Tô liền cảm thấy rất vui mừng.

Tự Hạo nhấc lên hai tay, hắn hiểu ý của cậu, Ngu Tô lần lượt dựa vào Tự Hạo, cậu kéo lấy dây thừng hai đầu, cánh tay vòng lấy Tự Hạo eo thân, hai người thân thể từ từ thiếp hợp lại cùng nhau, như là đang ôm ấp. Ngu Tô bản thân không có suy nghĩ nhiều, đương thân thể chính mình dán lên Tự Hạo ấm áp thân thể ,Ngu Tô mới ý thức tới không thích hợp, nhưng cậu cũng chỉ có thể kiên trì, lôi kéo dây thừng, nhiễu Tự Hạo bên hông một vòng, đem bình thắt ở Tự Hạo bên hông.

Quá trình này, hai người lặng lẽ không hề có một tiếng động, nhưng đều cảm ứng được nhịp tim lẫn nhau tăng nhanh nhịp tim cùng tăng thêm khí tức. Buộc chặt đào bình, thân thể tách ra, Ngu Tô cúi đầu ngồi xuống, tay quyền tại trên đùi, mặt hơi noản hồng.

"Thật thích hợp." Tự Hạo nói.

Tự Hạo như không có chuyện gì xảy ra đứng lên, đào bình treo ở bên hông hắn, không lớn không nhỏ, vừa vặn, xinh đẹp như một trang sức trên eo, hắn rất yêu thích. Ngu Tô lúc này mới nhìn hắn, khóe miệng vẫn là mang theo cười, cậu không phát hiện là từ khi cậu hồi Lạc Vũ Khâu, không thời điểm nào là không cười.

Đào bình tại bên hông xem một chút, Tự Hạo liền đem nó cởi xuống, treo ở xà nhà gỗ, chờ khi nào cần thiết mang theo nó sẽ lại chứa đầy nước, gô lên eo.

Tự Hạo một lần nữa ngồi trở lại bên lò sưởi , lúc này ánh nắng chiều chiếu vào ngoài cửa sổ, bên ngoài truyền đến như có như không tiếng dê kêu, đó là đồng cỏ bầy dê về gia âm thanh. Không khỏi là đang nhắc nhở thời điểm không còn sớm, cần phải đi. Ngu Tô hướng phía cửa thăm dò xem, thân ảnh Buộc ngồi ở đài đất một góc, hắn vắng lặng không tiếng động mà chờ đợi.

Không sai biệt lắm phải đi, hai người tâm lý đều rõ ràng.

"Hao, ta có thể nhìn một chút không? "

Ngu Tô lấy ngón tay hướng cánh tay của chính mình ra hiệu, ngôn ngữ của cậu ôn hòa, tỉ mỉ nghe có thể nghe ra một phần thỉnh cầu. Rời đi trước, ít nhất phải làm cho cậu nhìn một cái đi, muốn không đi trở về, cậu sẽ mong nhớ.

"Có thể."

Tự Hạo đưa cánh tay nhấc lên, hắn lưu ý Ngu Tô ánh mắt thỉnh thoảng sẽ bay tới thương thế của cánh tay hắn.

Ngu Tô đi đến Tự Hạo bên người, ngón tay của cậu nhẹ nhàng sờ lên Tự Hạo cánh tay phải, ngón tay của cậu có điểm nguội lạnh, khiến người cảm thấy rất thoải mái. Ngu Tô mở ra Tự Hạo quấn lấy trói vết thương nhỏ nhắn, động tác cẩn thận, sợ làm đau hắn, đương Ngu Tô nhẹ nhàng xốc lên vải để che lấp vết thương, hắn nhìn thấy trên cánh tay có hai nơi miệng vết thương, diện tích không nhỏ, đã kết tầng mỏng manh. Có thể tưởng tượng được mới vừa bị lang cắn bị thương thời điểm là tình cảnh máu tươi chảy ròng. Trên vết thương là một loại màu vàng thuốc bột, nhiễm nửa cả cánh tay, những thuốc phấn này cùng Đại Hắc trên người thuốc bột, thoạt nhìn giống nhau.

"Còn đau không?" Ngón tay nhẹ nhàng cọ qua tay cánh tay, Ngu Tô giương mắt xem Tự Hạo, ánh mắt cậu ưu thương. Đơn giản chỉ là muốn Tự Hạo sau khi bị thương lẻ loi một người, hơn nữa thương tổn vẫn là cánh tay phải, làm bất cứ chuyện gì đều không tiện, Ngu Tô liền cảm thấy rất khó vượt qua.

Xem trong con ngươi cậu hiện ra đau thương, Tự Hạo mở ra Ngu Tô ngón tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không sao rồi."

Vết thương này sẽ từ từ khép lại, rồi sau đó chỉ để lại nhàn nhạt vết tích, lại nghĩ lên thời điểm, cũng sớm không nhớ được lúc đó đau đớn cùng dằn vặt. Tự Hạo từng có kinh nghiệm, bụng hắn trúng tên, đã là như thế.

Ngu Tô lặng lẽ cúi đầu, tóc dài rối tung, cậu lẳng lặng cấp Tự Hạo vết thương một lần nữa băng bó, cậu tỉ mỉ chăm chú, thật cẩn thận, e sợ cho làm đau Tự Hạo. Chăm sóc chính mình Ngu Tô, nhượng Tự Hạo nhớ tới có một chút muộn phiền, Ngu Tô vì cho hắn khoác chăn mà từ Thảo Nê đài đi xuống, phủ ở trên người hắn.

"Ngươi ở tại Mục Chính trong nhà?" Tự Hạo liếc mắt Buộc ở ngoài phòng, buộc ở bên ngoài đi lại.

"Ừm." Ngu Tô vuốt thẳng nhỏ nhắn cây mây, quấn quanh Tự Hạo thương tổn cánh tay, đem vải cố định lại.

"Ta và Phong Xuyên phụ tử đều ở tại Mục Chính trong nhà, bọn họ mang đến đà da, Mục Chính nói da rất tốt, muốn dâng cho Nhậm Quân."

Ngu Tô trước đây cùng Tự Hạo đề cập tới Phong Xuyên, bất quá Tự Hạo cũng không nhớ rõ đi. Ngu Tô giống như tại tự biên tự diễn, tuy rằng Tự Hạo rất ít chia sẻ chuyện của chính mình, Ngu Tô ngược lại là rất tình nguyện chia sẻ.

"Đỗ Trạch đà da, đưa đến Nhâm Ấp, đại thể lừa gạt da làm cổ." Tự Hạo thu cánh tay về, nói tới thản nhiên. Vết thương của hắn đã được một lần nữa băng bó cẩn thận, quấn lại rất vững chắc.

Ngu Tô thần sắc hơi ngưng lại, cậu chỉ nói đà da, vẫn chưa nói đến tự Đỗ Trạch, Ngu Tô hỏi hắn: "Hao, ngươi đi quá Đỗ Trạch sao?"

"Ta nghe nói qua." Tự Hạo xác thực không đi qua, thế nhưng hắn đối ngu thành rất quen thuộc, hắn giải ngu thành đất đai lý. Tự Hạo xuất thân không phải là bình dân, cũng không bị xem là bình dân nuôi nấng, hắn từ nhỏ từ mặc cho cầm bên kia học tập tri thức, đối mặc thành quanh thân đất đai rất rõ ràng.

"Kỳ thực Đỗ Trạch chỉ có sông ngòi đông có đà, so với Giác sơn an toàn hơn. "

Ngu Tô đi Đỗ Trạch chưa từng biết sợ đà, đối Ngu Tô mà nói, Giác sơn đáng sợ hơn, bên này có bầy sói, hơn nữa lại hoang vu. Ngu Tô tầm mắt rơi vào trên tay của chính mình, ngón tay nhiễm thuốc bột.

"Ừm." Tự Hạo nghe ra Ngu Tô nghĩa bóng, Ngu Tô trước cũng lời mời quá hắn , đi vào ngu thành Nam Hoàn cư trú.

"Chó sói làm thương tổn ngươi đã đánh chết sao?" Ngu Tô nghe Thai Đông nói qua, lang là cực giảo hoạt mà tà ác đồ vật, thậm chí sẽ giống nhân loại giống nhau trả thù.

"Chết rồi." Tự Hạo nói, rất ngắn gọn.

Ngoài phòng, buộc ở đi qua đi lại, tà dương sắp tây hạ, xa xa Giác sơn hạ hoang dã một mảnh đỏ tươi.

Cần phải đi...

Ngu Tô cũng tại trông cửa ở ngoài, mình lúc này có thế nào cảm thụ, cậu không muốn thưởng thức. Cậy quay đầu lại, nhìn chăm chú Tự Hạo khuôn mặt gầy gò, cậu không đi đối diện Tự Hạo đôi mắt, ánh mắt của hắn như ngón tay chạm đến, từ vầng trán, sống mũi. Ngu Tô nghĩ, ta kỳ thực đã từng gặp quá hắn ở trong mơ. Ngu Tô nghĩ, e rằng ta căn bản nhớ không rõ Tử Hồ bên vị nam tử kia dáng dấp, lại dùng dáng dấp của hắn đi thay thế.

"Ngu gia tử, phải đi về chứ ?" Buộc ở ngoài phòng gọi hàng.

Ngu Tô thu thập tâm tình, muốn đứng dậy, cậu không có dự liệu đến, Tự Hạo đột nhiên bắt được tay cậu, hắn lực đạo rất lớn. Ngu Tô không đứng dậy nổi, đành phải ngồi trở lại , Ngu Tô đối Tự Hạo lúng ta lúng túng nói: "Ta... Buộc đang thúc giục ."

"Ta... Sáng mai đưa ngươi trở lại."

Tự Hạo nắm lấy cổ tay Ngu Tô không tha, một lát sau, mới nói ra này ba chữ, hắn hiển nhiên động tác nhanh với ngôn ngữ.

"Có thể sao?"

"Có thể... Có thể." Ngu Tô liền vội vàng đứng lên, cậu chạy chậm ra khỏi phòng, hướng Buộc chạy đến, cậu cùng buộc nói cái gì, hai người trò chuyện với nhau. Buộc một mình xuống đài đất, bóng người của hắn rời đi, Ngu Tô nhìn theo hắn đi xa, một tay che ngực, nhịp tim đập của cậu lại có chút nhanh.

Cậu muốn tại Lạc Vũ Khâu qua đêm, như trước vậy cùng Tự Hạo đồng thời, Tự Hạo mời hắn. Ngu Tô tâm lý khá là kích động, cậu chưa có trở về phòng, cậu tại bình phục chính mình tâm tình kích động, cậu không nghĩ Tự Hạo muốn nhìn thấy bộ dáng chính mình mừng rỡ như điên.

Giác sơn tà dương, đã kinh tại truỵ xuống, đồng cỏ dê vui mừng, Tự Hạo ra khỏi phòng, hướng Ngu Tô đi tới, Ngu Tô nghe đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn, khóe miệng không khỏi có ý cười lững lờ.

Dưới trời chiều ,hai người sóng vai đứng chung một chỗ, khoác một thân ánh nắng chiều.

Thiên triệt để hắc trước, Tự Hạo đem bầy dê chạy về chuồng trên sườn núi Dã Ma, hắn mang Đại Hắc leo lên Lạc Vũ Khâu. Một người một chó đến Lạc Vũ Khâu, bốn phía đã đen đến đưa tay không thấy được năm ngón, thế nhưng trên đài đất kia, trong căn phòng nhỏ, ánh lửa sáng rực, kia trong bóng tối, ánh sáng như đang chỉ dẫn bọn họ.

Tự Hạo còn chưa vào nhà, liền rõ ràng xuất giá, nhìn thấy Ngu Tô tại một bên lò sưởi bận rộn thân ảnh, chỉ là một hình mặt bên, lại khiến lòng người bên trong khó giải thích được phong phú.

Trong ánh lửa, thiếu niên quỳ ngồi dưới đất, dùng một cái mâm gỗ vò mì, tóc dài của cậu lướt xuống vai trái, hai tay nhiễm bột mì. Động tác của cậu cẩn thận, lực đạo rất khéo,cậu rất am thục với bếp núc, hiển nhiên thường ngày liền thường làm cơm, thủ nghệ của cậu rõ ràng so với Tự Hạo tốt hơn không nhiều cũng ít.

Nghe đến chó sủa, Ngu Tô liền ngẩng đầu, cậu nhìn thấy đứng ở cửa Tự Hạo, còn có Đại Hắc chính hướng chạy đi. Đại Hắc quá nhiệt tình, tại Ngu Tô bên cạnh cọ, cao hứng lưng tròng gọi, mì vắt tràn ngập nguy cơ. Ngu Tô không có tay không đi đuổi nó, Tự Hạo lên tiếng gọi nó: "Đại Hắc!" Đại Hắc lúc này mới trở lại tìm Tự Hạo, tại Tự Hạo bên cạnh di chuyển, ngoắt ngoắt cái đuôi, so với thường ngày đều vui vẻ.

"Ngươi đã về rồi." Ngu Tô nhìn Tự Hạo, hiện ra nụ cười.

"Ừm." Tự Hạo tại Ngu Tô bên cạnh ngồi xuống, hắn xem Ngu Tô vò mì.

Trong nhà có một ít bột mì, còn có hai cái trứng gà, vừa vặn làm mặt mảnh thang, tại Giác sơnbđây coi như là rất tốt đồ ăn. Tự Hạo xuống núi đuổi dê, đem hai thứ này đưa cho Ngu Tô chế tác cơm tối, cái này cũng là đồ ăn trong nhà hắn.

Vì cánh tay bị thương, Tự Hạo không có cách nào sử dụng trường mâu, hắn không có giống thường ngày như vậy bắt cá, hắn dựa vào thu thập hai viên cầm đản này là đồ ăn chính hắn thu thập đến.

Lò sưởi để đẹp đẽ gốm màu cách bên trong, nước chính đang sôi trào, Tự Hạo từ lò sưởi lấy ra một cái củi lửa, đem hỏa làm nhỏ lại. Ngu Tô làm cơm, hắn phụ trách xem lửa.

Lúc trước, chân Ngu Tô thương tổn tổng là phụ trách xem lửa, mà chính mình làm cơm, hôm nay lại là ngược lại.

Ngu Tô vò hảo mì vắt, đem mì vắt đè ép, dùng đồng thau cắt thành miếng hình, lại dùng mộc côn ép thành mặt mảnh, thả vào trong nước nóng luộc. Nhanh đun sôi thời điểm, Ngu Tô gõ xuống hai quả trứng vung một rau dại từ Lạc Vũ Khâu hái được, cuối cùng bỏ chút muối.

Mì phở mùi thơm tràn ngập phòng nhỏ, chỉ là đơn giản nấu luộc,lại là Giác sơn người chăn nuôi hiếm thấy mỹ vị.

Mặt mảnh thang được múc lên, để vào trong chén sành lớn, đệ nhất bát Ngu Tô đưa cho Tự Hạo, "Hao, ngươi ăn đi ." Cùng Tự Hạo trụ qua mấy ngày, Ngu Tô biết đến bột mì đối Giác sơn người chăn nuôi mà nói rất quý giá, hắn không thường thường ăn được mì phở.

Tự Hạo tiếp nhận chén sành, nhìn Ngu Tô bị lửa làm đỏ gương mặt, hắn nói: "Ngươi cũng ăn."

Lần thứ nhất, Tự Hạo có loại ý nghĩ đem chính mình đồ tốt nhất cấp Ngu Tô , mặc dù tại này hoang vu địa phương, vật chất thực sự thiếu thốn.

Ngu Tô cấp chính mình múc đầy một bát, dùng cái kia quen biết, dùng đến cổ xưa chén gỗ, cậu nâng đồ ăn, xem Tự Hạo miệng lớn ăn mì mảnh thang, cậu không có nhúc nhích đũa, cậu liền như vậy nhìn. Phảng phất nhìn hắn ăn đồ ăn, là một chuyện rất sung sướng.

Lạc Vũ Khâu bên này, thổ địa cằn cỗi, không hảo loại hoa mầu, nếu có ở tại có thể trồng trọt hoa mầu địa phương, Ngu Tô nguyện ý tay dắt tay dạy Tự Hạo trồng trọt, làm cho hắn mỗi ngày có thể ăn được mì phở, còn có thể nuôi đầu lợn béo.

Tuy rằng, lúc này Ngu Tô cũng không biết trước khi đến Lạc Vũ Khâu , Tự Hạo vẫn luôn trải quá hậu đãi sinh hoạt, ăn dùng tốt hơn cậu rất nhiều.

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Hạo tổng, nói cẩn thận một đêm, ngày mai sẽ còn tiếp tục, mau đưa Đại Hắc mở ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro