Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục câu chuyện.

Những điều bí ẩn ở chương trước đang dần lộ diện. Không để các bạn đợi lâu ta đến với chương sáu.

Tác giả rút lui, cuộc vui bắt đầu.
__________________________________________________
Đề Hồ Truyện
Thể loại: Dã sử, Quân sự, Linh dị, Kỳ ảo.
Chương Sáu

Khi mở mắt ra, Thân nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông to béo, mình mặc giáp cộc tay, lưng đeo trường đao, đang ghì đầu con ngựa của tên kỵ sĩ xuống đất. Lúc nãy chính người đàn ông này đã hất ngã Thân qua một bên rồi cản con ngựa lại. Còn tên kỵ sĩ thì đang nằm ngửa, bất động cách con ngựa một đoạn. Đầu hắn bị một mũi tên màu đỏ sọc trắng ghim vào.

Tuy cơ thể vẫn còn ê ẩm từ cú ngã nhưng Thân vẫn cố gắng đứng dậy. Bên kia người đàn ông đã đè được con ngựa xuống đất, nhưng nó vẫn không ngừng giãy giụa. Thân quay qua nhìn kỹ lại tên kỵ binh, thì phát hiện hắn đang hơi ngóc đầu dậy.

“Tên bắn vào đầu như vậy mà vẫn còn sống được sao!” 

Thân cảm thấy hơi lo sợ, nghi vấn tên này có phải là người không, cậu vội nhặt cung tên của mình lên. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì, mũi tên bắn vào khe mắt trên mũ trụ của tên kỵ sĩ, đâm xuyên qua cả mặt sau của mũ trụ. Phần đầu mũi tên lòi ra sau một đoạn khoảng bốn tấc.

Tên kỵ sĩ khi bị bắn bay ra sau, rớt xuống đất, đầu mũi tên chống xuống giữ đầu hắn cách mặt đất một đoạn. Thành ra lúc mới nhìn Thân tưởng hắn vẫn còn sống. Nghĩ lại, cây cung nào lại có lực bắn kinh hoàng như vậy, mà nếu có cây cung như vậy thì ai lại có thể kéo nổi. Yêu thích xạ nghệ từ nhỏ, nay lại chứng kiến một màn bắn cung ấn tượng như vậy, trong thâm tâm Thân bắt đầu nhen nhóm một cảm giác nể phục và đam mê khao khát.

Rất nhanh sau đó, người bắn mũi tên kia cũng từ trong bãi lau sậy cưỡi ngựa đi ra. Người này là một chàng trai trẻ tuổi, chỉ khoảng độ hai nhăm, gương mặt chữ điền góc cạnh mạnh mẽ.

Thân người anh ta vạm vỡ, có phần cao lớn hơn người thường. Anh ta mặc giáp, đội mũ trụ tròn có vành, trên lại đính hai chiếc lông đuôi chim trĩ. Sau lưng thì khoát một tấm áo choàng màu đỏ, nhìn giống một vị tướng quân.

Một cây thương gỗ đỏ, dài hơn nửa trượng được treo lơ lửng bằng một sợi dây da đeo chéo trên vai tướng quân áo đỏ. Hai bên ngựa còn treo hai thanh gươm. Sau yên còn có một bao tên. Thân nhận ra đây là người đã bắn tên triệt hạ tên kỵ sĩ là do trong bao tên vẫn còn những mũi tên đỏ sọc trắng rất đặc trưng.

Kỳ lạ thay, lúc này trên tay tướng quân áo đỏ chính là cây cung sơn son thếp vàng mà Thân đã cầm lấy ở phòng thờ của xạ trường. Lúc ở phòng thờ, đầu óc thân mụ mị không nhìn kỹ cây cung. Giờ nhìn kỹ lại thì nó là một cây cung có màu sắc đẹp và khá lớn so với những cây cung khác. Với kinh nghiệm bắn cung từ nhỏ, Thân đoán cây cung này phải nặng hơn hai trăm cân mới bắn bay được người kỵ sĩ, nhưng còn xuyên qua cả kim loại thì cậu thật không tưởng tượng được nó thật sự nặng đến mức nào.  

Dưới chân tướng quân áo đỏ là một con ngựa lông nâu, cao to. Bề ngoài của nó hùng dũng hơn những con ngựa Thân từng thấy. Cậu nghĩ đây chắc là giống ngựa chiến Đông Bắc có tiếng chạy rất nhanh, rất mạnh mà ông anh hai của cậu từng nhắc tới trong một lần dẫn cậu đi xem đua ngựa.

Cậu bé mười tuổi lúc này vẫn chưa biết được con ngựa cậu đang thấy chính là giống ngựa Ả Rập nổi tiếng thế giới. Nó đã đi một chuyến hành trình rất dài, mất hơn một năm, trên con đường tơ lụa, xuyên qua Trung Quốc để đến được đất Việt.

Trên bộ giáp của vị tướng quân và bộ cương ngựa có nhiều loại hoa văn rất đẹp. Thân nhìn thì có chút quen thuộc, nhất là thẻ vàng hình lá bồ đề chạm rồng trên đầu ngựa. Có lần đi chùa với mẹ Thân đã từng thấy một món đồ gốm có hình giống hệt.

Vị tướng quân vừa ra thì theo sau là rất nhiều binh lính, số lượng đến cả nghìn. Đám quân lính này chính là vừa cùng vị tướng quân áo đỏ vượt sông. Những chiếc thuyền đến rìa bãi lau thì dừng lại đổ quân xuống, nên toàn quân mới từ trong bãi lau đi ra. Họ lũ lượt kéo ra khiến toàn bộ bãi lau sậy lớn bên bờ sông không ngừng lung lây, kêu lên lạo xạo.

Những binh lính này ăn mặc như quân lính bình thường ở đất Quảng với giáp da, gươm giáo, cung nỏ.... Chỉ khác là họ đội mũ bình đính gần giống chiếc mũ của thầy giáo ở trường phủ, nhưng vuông vức chứ không tròn.

Lẫn trong đám giáo dài của binh lính là những là cờ màu vàng cỡ lớn. Trên đó Thân thấy một chữ “Trần”. Thân đã từng học qua sử nhà Trần, nhưng nhà Trần đã kết thúc hơn trăm năm về trước. Sau Thân lại nghĩ có lẽ  đây là quân của một ông hầu gia hay quốc công nào đây. Nhưng cũng rất nhanh liền bác bỏ, do theo lễ chế thì cờ quân không được to hơn cờ quốc, mà Thân cũng không thấy là cờ nhà Lê hay Mạc nào. Trong lòng cậu sinh ra nhiều mối nghi ngờ  “đám người này có khi là quân tạo phản, ý đồ “phù Trần diệt Lê” hay là quân Ngô, nhưng tóc tai quần áo có vẻ không giống” (1). 

Chỉ trong chốc lát mà cậu bé mười tuổi đã chết hụt hai lần bởi đám kỵ binh lạ, tâm trạng đang rối bời thì giờ lại gặp đám quân không rõ nguồn gốc này. Còn đang phân vân không biết là bạn hay thù thì lại nghe vị tướng áo đỏ hỏi:

“Thằng nhỏ kia! có làm sao không? Con cái nhà ai lại đi đến nơi này?...”

Tướng quân áo choàng đỏ đang hỏi Thân, thì dường như nhận ra đều gì. Mặt anh ta hiện lên một vẻ bất ngờ, vội hỏi:

“Mà mi là người… người sống. Sao lại ở đây được?” 

Nhìn qua trang phục, tóc tai thì Thân đã ngờ ngờ người này là người Việt, đến khi anh ta lên tiếng hỏi thì đích thị không phải quân Ngô rồi. Nhưng nghe anh ta nói gì mà “người sống” làm Thân chả hiểu gì cả.

“Hay là mình chết rồi, chẳng lẽ đây là âm phủ mà mẹ cả hay nói tới!... nhưng chết rồi thì người ta kêu mình là người chết mới phải chứ?”

Với đầu óc linh hoạt, Thân phân tích nhưng vẫn đâm vào ngõ cụt. Trong lòng cậu vô cùng phân vân, nói: 

“Tôi là Phạm Thân, người Quảng Nam. Lúc nãy có chạm phải cây cung anh đang cầm, sau chẳng biết làm thế nào thì đã thấy đứng ở đây rồi!... Mà anh mới nói người sống là sao ạ? có phải tôi chết rồi?” 

Thân vừa dứt lời thì một tiếng tù và âm trầm phát lên từ đám kỵ binh ở phía xa. Đám này sau khi thấy quân Trần xuất hiện thì án binh bất động, bàn bạc to nhỏ. Giờ bắt chúng bắt đầu thổi hiệu lệnh, dàn hàng tổ chức tấn công.

Cùng lúc đó, ở bên kia, con ngựa của tên kỵ binh cuối cùng cũng chịu khuất phục dưới hai cánh tay cơ bắp của người đàn ông to béo. Ông ta dựng nó dậy, giao cho một binh sĩ dẫn đi, rồi mau chóng đốc thúc binh sĩ chỉnh đốn đội hình.

Tướng quân áo đỏ nói Thân trốn ra sau bãi lau, nếu có chuyện gì thì leo lên thuyền chèo đi. Xong anh ta liền cưỡi ngựa vào đội hình quân Trần, đôn đốc binh sĩ dựng khiên phòng thủ.

Đám kỵ binh bắt đầu lao tới. Chúng vừa đi vừa tách thành bốn nhóm. Hai nhóm bên rìa, số lượng không lớn, phi ngựa rất nhanh, bỏ hai nhóm ở giữa lại phía sau. Khi gần đến chúng đi chậm lại, giữ một khoảng cách với đội hình quân Trần, rồi vừa chạy theo vòng tròn vừa bắn tên.

Binh sĩ quân Trần ở hai bên cánh liền nhận những thương vong đầu tiên. Nhưng họ cũng đâu phải bia đất để mặc cho người ta bắn. Những cung thủ phía trong liền bắn tên đáp trả. Những binh sĩ ở gần hàng đầu cũng phóng lao ra. Vài tên kỵ binh liền trúng tên ngã ngựa.

Một chốc sau chúng liền rút lui. Vừa lui chúng vừa xoay người, bắn tên ngược ra sau. Động tác rất điêu luyện.

Hai nhóm ngoài rìa vừa lùi một nhịp thì hai nhóm ở giữa, với quân số đông đảo hơn, liền tăng hết tốc lực đâm vào hai bên cánh của đội hình quân Trần.

Sau mỗi lần tông vào đội hình quân Trần, kỵ binh lại tìm cách nhanh chóng rút ra. Hai nhóm kỵ binh ở giữa vừa ra thì hai nhóm bên rìa lại tiến tới, bắn cung xoay tròn quấy nhiễu. Bốn nhóm ra vô nhịp nhàng, phối hợp rất nhuần nhuyễn.

Quân Trần dưới sự chỉ huy của tướng quân áo đỏ luôn giữ lại được đội hình sau mỗi lần bị thiết kỵ công phá. Đội hình từ hàng ngang đã chuyển thành hình vòng cung, giáo chĩa ra ngoài như quả cầu gai. Mỗi lần đội kỵ binh vào liền để lại xác người ngựa, và ngược lại mỗi lần như vậy quân Trần cũng mất thêm binh sĩ.

Người ngã ngựa đổ, tiếng la hét, hô hào vang vọng cả một góc trời. Cảnh tượng máu me kinh hoàng này thật sự khiến cho Thân kinh hoảng. Nó quá sức chịu đựng đối với một đứa trẻ mười tuổi. Bụng Thân cảm thấy nhộn nhạo, chân thì mềm nhũn ra, cậu té bịch xuống mặt đất ẩm ướt nôn thốc nôn tháo.

Một mũi tên được bắn ra từ trong đám kỵ binh, thẳng về phía tướng quân áo đỏ. Mũi tên quẹt vào mũ trụ của anh ta, đổi hướng bay vào đám lau sậy, đúng ngay chỗ Thân đang nấp.

Sự việc quá nhanh, Thân chưa kịp phản ứng thì mũi tên đã đến trước mặt. Nhưng ngay lúc này, bỗng dưng cái cảm giác kỳ lạ khi cậu bước lên căn phòng thờ ở xạ trường lại lập lại.

Mọi âm thanh kinh hoàng lúc nãy trong chốc lát liền im bặt. Hành động của mọi người đều trở nên vô cùng chậm chạp. Ngay cả mũi tên đang ở trước mặt cậu cũng đang khó nhọc nhích từng li một trên không trung. Thân giật mình.

Chớp mặt cậu lại đang ở trong căn phòng thờ của xạ trường. Ngồi xổm kế bên cậu chính là ông già ngồi ngủ bên án thư. Trên tay ông chính là cây cung của tướng quân áo đỏ. Để ý có thể thấy ông dùng một miếng vải trắng cầm lấy cây cung, chứ không trực tiếp chạm vào.

Thân tưởng mình vừa ngủ mơ, nhưng cơ thể đau ê ẩm và vết thương ở tay đã cho cậu biết mọi chuyện vừa rồi đã thật sự diễn ra.

Chú Thích:

1. Quân Trần - là vương triều nhà Trần trong lịch sử Việt Nam. Đây là triều đại được lưu danh với những chiến công hiển hách trong lịch sử Việt Nam. Kéo dài từ năm 1225  đến năm 1400.

Quân Ngô - ý chỉ các triệu đại trong lịch sử Trung Quốc. Vào thời điểm của truyện thì chính là nhà Minh  (1368 - 1644). Đây là triều đại cuối cùng do người Hán kiến lập trong lịch sử phong kiến Trung Quốc sau khi tiêu diệt Mông Cổ.
__________________________________________________
Tái bút: Chuyện trên hư hư thực thực, thần thoại, kỳ ảo nên chẳng rõ thật được mấy phần. Các bạn đọc thì cứ xem như giải trí. Mọi sự tương đồng với con người, sự việc ngoài đời thật thì chẳng qua chỉ là trùng hợp

Cảm ơn các bạn đã dành chút thời gian đọc truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lichsu