Chương 112: Tử trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Ngoài thành, khoé miệng An Ninh thoáng qua ý cười, nắm chặt trường kiếm xông về phía đại quân Bắc Tần.

Bên trong cổng thành, một lão binh bị chột một mắt bước đến bên cạnh Chung Hải, đỡ hắn dậy: "Tướng quân, thời gian mà công chúa điện hạ giành lấy không còn nhiều, chúng ta phải nhanh chóng hộ tống bách tính ra khỏi thành!"

Một hán tử đổ máu không đổ lệ như Chung Hải cũng đỏ hoe mắt, hắn đứng dậy, phất tay nói: "Truyền lệnh xuống dưới, nhanh chóng bảo bách tính ra khỏi thành từ cổng sau."

"Rõ." Lão binh nhận lệnh rời đi, Chung Hải khập khiễng huy động những tướng sĩ còn lại trong thành.

Một canh giờ sau, tiếng đao kiếm dưới thành dần dần ngừng lại, nơi An Ninh đứng vẫn không có một binh sĩ Bắc Tần nào qua được, nhưng hơn một trăm binh sĩ cũng chỉ còn lại vài người.

Chung Hải tiễn chiếc xe cuối cùng chở bách tính ra khỏi cổng sau, liền vác đao định thúc ngựa quay trở lại trước cổng thành.

Đột nhiên, một trận vó ngựa rung trời vang lên ở cuối đường lớn. Chung Hải ngẩng đầu lên nhìn, không che giấu được sự mừng rỡ ở đáy mắt.

Uyển Thư dẫn đầu, Ôn Sóc theo sau nửa bước. Tinh kỳ Đại Tĩnh đằng sau bọn họ tung bay theo gió, phấp phới vài dặm.

Viện binh của thành Nghiêu Thuỷ, cuối cùng cũng đến rồi.

"Chung tướng quân, trong thành thế nào rồi?" Giọng nói của Uyển Thư truyền đến từ xa.

Chung Hải chỉ về phía trước thành: "Mau đến cổng thành, công chúa vẫn còn ở dưới thành!"

Uyển Thư và Ôn Sóc giật mình, vội vàng dẫn quân về phía trước thành.

Lúc này, âm thanh chém giết dưới thành Thanh Nam đã không còn. Nơi An Ninh đứng đã bị nhấn chìm bởi kỵ binh Bắc Tần.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa như sấm vang lên trong thành. Thương binh trên tường thành quay đầu, nhìn thấy kinh kỳ của Đại Tĩnh, khung cảnh tuyệt vọng lập tức vang lên tiếng hoan hô. Binh sĩ dưới cổng thành lập tức mở cổng thành, cho quân tiếp viện tràn đầy ý chí chiến đấu xông ra ngoài thành.

Ngoài thành, binh sĩ Bắc Tần đã giết đến gần cổng thành chỉ còn hai ba vạn quân, hơn nữa đã mệt rã rời. Nghe thấy động tĩnh trong thành, bọn họ lập tức kinh hãi, vội vàng rút quân.

Uyển Thư và Ôn Sóc vừa dẫn quân ra khỏi cổng thành liền nhìn thấy đại quân Bắc Tần đang rút xuống như thuỷ triều, còn có... bóng dáng của An Ninh.

Cô đứng giữa đống thi thể chất cao như núi, thẳng tắp cương nghị, đầu hơi cúi xuống, thanh trường kiếm trong tay chỉ lên trời, đuôi cắm xuống đất, máu tươi chảy dọc theo kiếm.

Thành Thanh Nam vốn ồn ào bỗng nhiên im bặt vì cảnh tượng này.

Ôn Sóc sinh ra cảm giác bất an, nhảy từ trên ngựa xuống, chạy về phía An Ninh. Đợi khi đến trước mặt cô, hô hấp đột nhiên dừng lại.

An Ninh vẫn mặc áo giáp, trên mặt và người toàn là vết máu, không hề động đậy. Ôn Sóc vươn tay ra mấy lần, mới cởi được mũ giáp trên đầu cô xuống.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Ôn Sóc lảo đảo, che miệng trợn mắt.

Sắc mặt An Ninh trắng bệch, hai mắt nhìn thẳng về trước, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua bụng cô, đã không còn hơi thở từ lâu.

Nhưng dáng đứng của cô, vẫn bừng lên tinh thần chiến đấu bất khuất như trước.

Cho dù là ngàn vạn binh mã của Bắc Tần xông qua, cũng không có ai dám đẩy thi thể của cô ngã xuống.

Cuối cùng cô cũng bảo vệ được thành Thanh Nam, bảo vệ được nơi chôn xương của tám vạn quân Đế gia, cho dù phải trả giá bằng sinh mạng.

Ôn Sóc tiến đến gần cô, hai mắt đỏ hoe. Cậu quỳ xuống đất, giọng nói như chết lặng: "Điện hạ, thành Thanh Nam được giữ vững rồi."

Uyển Thư ở đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này thì không dám tin, lời dặn dò của Đế Tử Nguyên khi cô ra khỏi thành Nghiêu Thuỷ vẫn còn ở bên tai. Nhưng cô chỉ kịp bảo vệ được An Ninh công chúa đã hi sinh trên sa trường!

Uyển Thư nhảy từ trên ngựa xuống, loạng choạng chạy đến trước mặt An Ninh, quỳ xuống đất.

Không biết bắt đầu từ khi nào, thương binh trên tường thành, viện binh trước cổng thành đều đã quỳ hết xuống đất, vẻ mặt bi thương, nhưng nhiều hơn cả là sự tôn kính. Người mà bọn họ tôn sùng không chỉ là công chúa một nước, mà là An Ninh tướng quân vì bảo vệ bách tính một thành mà không lùi một bước!

"Tướng quân!"

"Tướng quân!"

"Tướng quân!"

...

Trong và ngoài thành Thanh Nam, thanh âm bi phẫn rung chuyển trời đất.

Bóng dáng đứng thẳng, tay cầm trường kiếm của An Ninh vẫn mang theo sát khí ngút trời, như thể cái chết không hề làm mất đi quyết tâm bảo vệ toà thành này của cô.

Cảnh tượng đó, bóng người đó, trường kiếm đó, bộ giáp đó, khiến cho người khác vĩnh viễn không thể quên được.

Nửa ngày sau, Uyển Thư dẫn quân xuất trận, đẩy lùi đại quân Bắc Tần, đồng thời giết sạch bốn vạn kỵ binh Bắc Tần còn sót lại trong vòng ba ngày.

Tình thế suy yếu của Đại Tĩnh khi hai nước giao chiến mấy tháng qua cuối cùng cũng kết thúc tại thành Thanh Nam.

Khi Uyển Thư và Ôn Sóc quay về, hai người đã đích thân đặt đầu thống soái Bắc Tần Nguyên Dã trước mộ An Ninh rồi tế bái, rưới lên loại rượu mạnh nhất, bái biệt An Ninh.

Rất nhiều năm sau, những bách tính còn sống sót sau trận chiến đều nhớ rất rõ cảnh tượng này.

Bọn họ đã mất đi vị công chúa tốt nhất, tướng quân tốt nhất.

Nhưng đã bảo vệ được di nguyện cuối cùng của cô, giữ được thành Thanh Nam.

Trận chiến ở thành Thanh Nam kết thúc đã là ngày thứ sáu. Tiên Vu Hoán trấn giữ dưới thành Nghiêu Thuỷ lâu không thấy tin tức từ thành Thanh Nam, ông ta đoán ra Đế Tử Nguyên đã điều quân đến tiếp viện, cuối cùng cũng tấn công thành trong vòng hai ngày.

Ba vạn thủ quân và mười lăm vạn kỵ binh, trận chiến vốn dễ như trở bàn tay này lại ngoan cường chống đỡ tiếp được dưới sự chỉ huy của Đế Tử Nguyên.

Ngày công thành đầu tiên, trong thành án binh bất động, đợi khi đại quân Bắc Tần đến gần tường thành, bắt đầu trèo lên, Đế Tử Nguyên mới lệnh cho binh sĩ đổ dầu nóng từ trên tường thành cao vài trượng xuống, sau đó bắn tên. Đại quân Bắc Tần không kịp phòng bị, tổn thất nghiêm trọng, Đế Tử Nguyên còn chưa xuất binh, Bắc Tần đã bị tổn thất hai vạn quân.

Từ ngày hôm đó, sĩ khí của quân Đại Tĩnh tăng cao, Bắc Tần thất bại hoàn toàn. Tiên Vu Hoán tốn mất hai ngày mới dùng thi thể của kỵ binh Bắc Tần dọn sạch được dầu nóng trước tường thành. Từ ngày thứ ba, thành Nghiêu Thuỷ mới tiến vào trận chiến khốc liệt nhất. Để giữ vững lòng quân, ngày nào Đế Tử Nguyên cũng đích thân dẫn binh rời thành nghênh chiến, ba ngày sau đó, ba vạn binh mã vẫn chống cự được trước các cuộc tấn công ngày càng ác liệt của Bắc Tần.

Đến ngày thứ bảy, thủ quân của thành Nghiêu Thuỷ chỉ còn chưa đến mười lăm nghìn người, lúc này vẫn còn tám ngày trước khi viện binh của Đế gia đến.

Lại thêm một hiệp định đình chiến nữa, Đế Tử Nguyên quay về phủ thành chủ, thay chiến bào đã đẫm máu, tiếp tục sắp xếp binh lực trong thành với Đường Thạch ở thư các.

"Hầu quân, Tiên Vu Hoán bắt đầu sốt ruột rồi, thế tấn công trong hai ngày qua ngày càng gấp gáp, có lẽ ông ta muốn chiếm hoàn toàn thành Nghiêu Thuỷ trước khi quân tiếp viện đến."

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Ông ta gấp thì càng tốt, với năng lực của Uyển Thư, chỉ cần nhiều nhất bốn ngày là có thể giải quyết cục diện ở thành Thanh Nam, cứ trụ thêm một ngày đợi bọn họ quay về là được..."

"May mà Hầu quân sắp xếp tỉ mỉ, đầu tiên là cho đại quân hoá giải khó khăn của thành Thanh Nam, tiêu diệt binh lực trợ giúp Tiên Vu Hoán, sau đó lại quay về giữ thành Nghiêu Thuỷ, xem ra An Ninh công chúa cũng nên về rồi..."

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã có một tiểu binh chạy vào: "Hầu quân, tướng quân, Uyển Thư cô nương và Ôn thị lang quay về rồi!"

"Ồ? Uyển Thư còn về nhanh hơn ta dự đoán một ngày." Đế Tử Nguyên mỉm cười, nâng bước ra khỏi thư các. Tảng đá trong lòng Đường Thạch cũng rơi xuống, đi theo phía sau.

Đế Tử Nguyên vừa bước ra khỏi cổng lớn thì đã dừng chân.

Ngoài phủ thành chủ, Ôn Sóc mặc đồ tang, đứng thẳng tắp. Tướng sĩ chiếm cả con phố sau lưng cậu đều buộc một dải lụa trắng trên tay phải, yên tĩnh lạ thường.

Ôn Sóc nhìn Đế Tử Nguyên: "Tỷ, cục diện ở thành Thanh Nam đã được hoá giải."

Đế Tử Nguyên dường như đã đoán ra được gì đó, loạng choạng hai bước nhưng không dám tin. Nàng muốn đi về phía Ôn Sóc để hỏi cho rõ, nhưng vẫn nhịn lại. Nàng mở miệng hỏi, tựa như rất khó khăn: "An Ninh đâu?"

Đế Tử Nguyên vừa dứt lời, tướng sĩ sau lưng Ôn Sóc lui sang hai bên, mở ra một đường. Uyển Thư mặc đồ tang, nâng một bộ áo giáp dính máu, tiến lên từ phía cuối đường.

Cô bước từng bước đến trước phủ, quỳ trên mặt đất, dâng bộ áo giáp đến trước mặt Đế Tử Nguyên, cúi đầu: "Tiểu thư, là ta vô dụng. Ta đã đến muộn, khi chúng ta đến thành Thanh Nam, công chúa, nàng ấy đã... hi sinh rồi."

Trước phủ lặng ngắt như tờ, Đường Thạch vừa đuổi đến thì nghe thấy lời nói của Uyển Thư, hắn lo lắng nhìn về phía Đế Tử Nguyên.

Hiện giờ toàn bộ lòng quân thành Nghiêu Thuỷ đều phải dựa vào Đế Tử Nguyên, nếu nàng ngã xuống...

Đế Tử Nguyên không nói lời nào, ôm lấy áo giáp, xoay người bước vào trong phủ thành chủ.

Khoảnh khắc quay người lại, sắc mặt của Đế Tử Nguyên lập tức trắng bệch, nhưng nàng vẫn giữ thẳng lưng, cố gắng để bước chân có vẻ bình tĩnh.

Đế Tử Nguyên bước từng bước vào đình viện ngoài thư các, đến khi không còn người nào, nàng mới dừng lại.

Ông trời đang đùa gì với nàng vậy!

Cảnh tượng tiễn An Ninh đi vẫn còn trước mắt, bây giờ thứ nàng đợi được lại là một bộ áo giáp lạnh lẽo.

An Ninh? An Ninh đâu rồi?

"Tỷ." Giọng nói của Ôn Sóc vang lên sau lưng.

"Nàng ấy ở đâu, tại sao không đưa nàng ấy quay về?" Đế Tử Nguyên cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn nghe ra sự run rẩy trong giọng nói. Nàng cố gắng đứng thẳng người, cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.

"Chung tướng quân nói, trước khi ra trận công chúa đã dặn, nếu nàng ấy... không còn nữa, hãy chôn nàng ấy dưới núi Thanh Nam."

Đế Tử Nguyên đứng yên, bàn tay cầm áo giáp lạnh lẽo tái nhợt.

Ôn Sóc lấy ra một lá thư trên người, đưa đến trước mặt Đế Tử Nguyên: "Tỷ, đây là thứ tìm được trên người công chúa điện hạ."

Đế Tử Nguyên bỗng chốc quay người. Lá thư trên tay Ôn Sóc đã bị nhuốm máu, nàng nhận lấy, cẩn thận mở ra.

Nét chữ quen thuộc, nhưng không ngờ đây lại là những lời cuối cùng An Ninh để lại trên đời.

Tử Nguyên, nếu ngươi nhìn thấy lá thư này, vậy thì ta đã thất hứa, e rằng không thể quay về gặp ngươi nữa rồi.

Bàn tay của Đế Tử Nguyên run rẩy, dốc sức ngăn lại sự kích động muốn xé lá thư. Nàng hít sâu một hơi, nhìn lại lần nữa.

Thành Thanh Nam vẫn cũ như khi ta mới đến Tây Bắc, nhưng không còn yên bình nữa. Mấy năm trước ta từng đi ngang qua đây vài lần, nhưng chưa bao giờ dám bước vào nửa bước. Đây là nơi mà con dân của ta chết oan, sao ta dám vào đây? Lần này quay lại, cuối cùng ta cũng có dũng khí đi gặp bọn họ, nhưng ngoài thành có đại quân Bắc Tần canh giữ, ta không thể bước đến nơi chỉ cách vài trăm thước đó.

Tất cả ân oán khúc mắc của hai nhà Hàn Đế đều bắt nguồn từ tám vạn tướng sĩ chết dưới núi Thanh Nam, Tử Nguyên, có lẽ đây là vận mệnh của ta. Điều mà ta tiếc nuối nhất đời này chính là không thể bảo vệ sự trung thành của bọn họ với Đại Tĩnh, phản bội lại tám vạn tướng sĩ đó. Nhưng lần này ta nhất định sẽ đợi được viện binh của ngươi, bảo vệ được nơi cuối cùng bọn họ chôn xương.

Tử Nguyên, ta rất vui vì cuối cùng ta đã đến đây, chứ không phải ngươi hay hoàng huynh. Hai người còn một quãng đời rất dài, hai người càng xứng được sống tiếp hơn ta.

Đồng ý với ta, bất luận tương lai ra sao, ngươi và hoàng huynh, nhất định phải sống thật tốt.

Nếu tương lai ngươi có được giang sơn, nhất định phải đối xử tốt với con dân Đại Tĩnh.

Nói với Tranh Ngôn, nếu có kiếp sau, ta sẽ không làm công chúa Đại Tĩnh nữa, sẽ ở bên huynh ấy cả đời.

Tử Nguyên, trân trọng.

An Ninh tuyệt bút.

Ôn Sóc lấy ra một cây roi dài, nhẹ giọng nói: "Tỷ, công chúa vẫn luôn mang theo bên người, đây là thứ để lại cho tỷ." Cậu nói rồi nhẹ nhàng lui xuống.

Đế Tử Nguyên nhận lấy cây roi, lá thư nhuốm máu trong tay nặng tựa ngàn cân.

"Vớ vẩn, cái gì mà ta và Hàn Diệp càng xứng được sống tiếp hơn, An Ninh, ngươi đúng là vớ vẩn!" Đế Tử Nguyên thấp giọng hét lên, lá thư trong tay rơi xuống đất.

Nàng ôm lấy áo giáp của An Ninh, chậm rãi dựa vào gốc cây bên cạnh, ngã khuỵu xuống đất, hai mắt đỏ hoe.

Nàng đấm vào phiến đá cứng, bàn tay chảy máu đầm đìa.

Thành Thanh Nam, chính ta đã đẩy ngươi vào chỗ chết.

Rõ ràng là ta giấu ngươi mười năm, bắt người chỉ tội tổ mẫu, ép ngươi chỉ có thể đến Tây Bắc!

An Ninh, tại sao ngươi lại chết như thế này? Tại sao phải gánh vác trách nhiệm không phải của ngươi? Tại sao không tiếp tục sống để quay lại mắng ta?

Tại sao đến cuối cùng vẫn chỉ nhớ dặn ta phải sống thật tốt.

Tiếng nghẹn ngào trầm thấp vang lên trong viện, không phải nức nở, nhưng còn hối hận bi thương, đau khổ khó chịu hơn nức nở.

Ôn Sóc đứng bên ngoài viện, run rẩy không nhìn nổi nữa, dời tầm mắt đi.

Tỷ, nếu tỷ biết đệ là Tẫn Ngôn, biết được những chuyện điện hạ đã làm  mấy năm nay, liệu tỷ có buông xuống không?

Buông xuống tất cả kiên trì và hi sinh mười một năm nay, buông xuống thù hận của Đế gia chúng ta.

Tướng sĩ hộ tống giáp của An Ninh quay về đã quỳ bên ngoài phủ thành chủ cả một đêm, rất lâu không chịu rời đi.

Ngày thứ hai, tờ mờ sáng, Đế Tử Nguyên đã bước ra khỏi phủ.

Nàng mặc một bộ giáp bạc, bên trên vẫn còn vết máu không thể lau sạch, đó là giáp của An Ninh.

Nàng bước tới bậc thềm đá, nhìn các tướng sĩ Đại Tĩnh không thấy điểm cuối trên phố.

"Đứng lên." Nàng liếc mắt nhìn toàn bộ tướng sĩ.

"Linh hồn của An Ninh vẫn đang ở trên bầu trời Tây Bắc nhìn chúng ta! Trận chiến này chỉ mới bắt đầu, Bắc Tần giết bách tính ta, chiếm lãnh thổ ta. Đế Tử Nguyên ta lúc sinh thời, nhất định sẽ tiêu diệt Bắc Tần, thống nhất Vân Hạ, trả lại giang sơn yên bình cho con dân Đại Tĩnh, an ủi hồn thiêng của các tướng sĩ trên mảnh đất này!"

Nàng rút thanh trường kiếm bên hông ra, một kiếm chém vào con sư tử đá trước phủ, ầm ầm một tiếng, con sư tử đá lập tức tan thành bột mịn.

"Nếu vi phạm lời thề, Đế Tử Nguyên ta sẽ như tảng đá này, vạn kiếp bất phục!"

Giọng nói nhuốm máu vang vọng lên mây, tướng sĩ trước phủ đồng loạt quỳ xuống, hốc mắt phiếm hồng nhìn thống soái của bọn họ, hào khí ngút trời.

"Nguyện theo Hầu quân, tiêu diệt Bắc Tần!"

"Nguyện theo Hầu quân, tiêu diệt Bắc Tần!"

"Nguyện theo Hầu quân, tiêu diệt Bắc Tần!"

Tiếng kêu hùng hồn vang lên trong thành Nghiêu Thuỷ, rất lâu không ngớt.

Hai ngày sau, Hàn Diệp ở thành Sơn Nam cũng đã nhận được tin An Ninh tử trận trên chiến trường. Hắn đứng trên tường thành suốt một đêm. Sáng sớm hôm sau, thành Sơn Nam vang lên tiếng kèn lệnh phản công của Đại Tĩnh.

Cùng lúc đó, thành Nghiêu Thuỷ chuẩn bị bắt đầu trận chiến cuối cùng. Toàn bộ quân đội Đại Tĩnh ở Bắc Tần đều vì thắng lợi của thành Thanh Nam và cái chết của An Ninh mà nâng cao tinh thần, sĩ khí đạt đến đỉnh điểm.

Đây sẽ là thời điểm quan trọng nhất trên con đường trở thành hoàng đế của Đế Tử Nguyên, cũng là thời điểm khó khăn nhất.

Nàng không hề biết, trong tương lai không xa, người nàng đánh mất không chỉ có tri kỷ cả đời, mà còn có người mà nàng không dám cầu nhất trên thế gian này.

Ngươi có thể bước tiếp không? Ngươi còn muốn bước tiếp không? Cho dù mình đầy thương tích, cô độc cả đời, ngươi vẫn nguyện ý đi theo con đường này, tiếp tục tiến bước?

Nếu như có thể bước vào dòng chảy thời gian, đứng trước mặt Đế Tử Nguyên chinh chiến Tây Bắc. Điều mà ta muốn hỏi nhất, chính là câu này.

• Hết quyển Thượng •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro