Chương 45: Như trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rùa

Beta: Alice

Ôn Sóc lớn lên trong Đông cung đến năm mười bốn mười lăm tuổi, là Thái tử đích thân nuôi dưỡng, là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất của vương triều Đại Tĩnh, cũng đã trải qua sự đời, nhưng hiện tại ngoại trừ ngơ ngác nhìn nữ tử hiên ngang trước mặt, thiếu niên đáng thương không thể nói được một lời nào nữa.

Tru di cửu tộc? Nếu như sự giáo dục về tầng lớp địa vị mà cậu nhận được trong mười lăm năm qua là đúng, vậy thì những lời này hình như chỉ có thể nghe được từ miệng của hoàng đế thôi đúng không?

Bồ Tát ơi, cứu con với. Nếu truyền ra ngoài, ngay cả người nghe được là cậu e rằng cũng sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai mất! Cái người chưa hiểu sự đời này, đúng là một đại vương núi ngốc nghếch làm việc tuỳ thích!

Nhưng sự tức giận trong đáy mắt Nhậm An Lạc không phải là giả, là thật lòng tốt với cậu.

Ôn Sóc giật mình, thuận đà đứng dậy, nắm chặt bàn tay chưa kịp thu lại của Nhậm An Lạc, vẻ mặt thành khẩn, nói rất lưu loát: "Nhậm tướng quân..." Thấy Nhậm An Lạc nhướng mày, cậu vội thay đổi xưng hô: "Tỷ, tỷ quá thành thật rồi. Đế đô thâm hiểm, những lời này nếu nói ở nhà thì còn có thể bỏ qua, nhưng tuyệt đối không được mang đi khoe khoang. Nếu như bệ hạ biết được..." Cậu làm động tác cắt cổ: "Tỷ mới có mười tám tuổi, còn chưa được gả đi nữa, vẫn là một đại khuê nữ mới lớn thôi."

Ôn Sóc dường như bẩm sinh rất coi trọng việc gọi một tiếng "tỷ", thấy Nhậm An Lạc không coi mình là người ngoài, cậu liền đổi thành bộ dạng từng trải thường ngày, túm lấy Nhậm An Lạc lải nhải không ngừng, nhíu mày giống hệt một ông cụ non.

Uyển Thư ở một bên nhìn thấy Ôn Sóc tóm mãi không buông tay của tiểu thư nhà mình, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, nhưng Nhậm An Lạc không động đậy, vì thế cô cũng chỉ có thể hừ qua lỗ mũi.

Nhậm An Lạc nhìn bộ dạng này của cậu, duỗi tay búng một cái vào trán cậu: "Nhìn tiền đồ của ngươi xem, vẫn là lớn lên ở Đông cung."

Chưa đợi nàng nói xong, lão trung y bắt được cơ hội liền động tay, giải quyết nốt chỗ bị cháy xém cuối cùng. Đối diện với khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Ôn Sóc, nàng tủm tỉm cười: "Tiểu công tử, dưỡng thương một tháng là được, chỉ sợ trên vai sẽ để lại sẹo."

Ôn Sóc cười cười, tặc lưỡi: "Không sao không sao, bổn công tử không phải một cô nương, không để ý đến việc này."

Nhậm An Lạc thấy cậu không còn đáng ngại nên bảo cậu nghỉ ngơi sớm chút, sau đó ôm bình rượu nhanh nhẹn xoay người, lắc lư đi ra khỏi phòng.

Uyển Thư đi theo sau nàng, mấy lần muốn nói lại thôi, Nhậm An Lạc ném vò rượu vào lòng cô, liếc mắt nói: "Nói đi, ngượng ngùng như vậy làm gì?"

"Tiểu thư, Ôn Sóc tay mỏng chân gầy, không phải người nhìn trúng hắn rồi đó chứ." Uyển Thư loạng choạng, lon ton chạy lên phía trước, nhỏ giọng hỏi.

"Nghĩ cái gì vậy, hắn mới có tí tuổi thôi, quá non."

Nhậm An Lạc nhướng mày lạnh lùng đáp lại, một đường đi tới thư phòng. Uyển Cầm đang nhíu mày đứng trước bàn, thấy Nhậm An Lạc bước vào liền tiến lên phía trước.

Nhậm An Lạc cởi tướng bào, chỉ mặc áo trong, liếc nhìn trên bàn rồi nhàn nhạt hỏi: "Đêm nay trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Có thích khách trà trộn vào cung hành thích, Đế tiểu thư giúp bệ hạ chắn một kiếm. Trong cung vừa truyền đến tin, thích khách đã tự sát ở Tây sơn, Triệu công công bất lực trở về."

Nhậm An Lạc nhíu mày: "Đế Thừa Ân thế nào rồi? Có ảnh hưởng đến tính mạng không?"

Uyển Cầm lắc đầu: "Y thuật của Phương thái y cao siêu, nghe nói thích khách kia đâm lệch một chút, không làm tổn hại đến tam mạch." Nàng dừng lại, thêm một câu: "Bây giờ điện hạ vẫn còn canh giữ trong điện Nguyên Hoa, chưa trở về Đông cung."

Nhậm An Lạc lại không hề để ý: "Đế Thừa Ân bị thương vì cứu lão già nhà hắn, đây là việc hắn nên làm."

Mặc dù biết tính tình của Nhậm An Lạc phóng khoáng, nhưng Uyển Cầm cũng không nhịn được trợn tròn mắt.

Nhậm An Lạc ngồi khoanh chân trên sập, chống cằm: "Đã điều tra ra thân phận của thích khách chưa?"

Uyển Cầm lắc đầu: "Vẫn chưa, bệ hạ đã hạ lệnh đóng cửa thành, điều tra dư đảng. Kiếm pháp của thích khách cao siêu, nghe nói Cấm vệ quân bên cạnh bệ hạ cũng không thể ngăn được một kiếm của hắn, nhưng kiếm pháp lại bình thường, không tra ra được lai lịch. Khi Triệu công công tìm được hắn, thích khách kia đã tự sát ở Tây sơn, em nghi ngờ thích khách là..."

"Là tử sĩ được huấn luyện, vậy nên bệ hạ mới nghi ngờ không chỉ có một thích khách lẻn vào kinh thành." Nhậm An Lạc nheo mắt, chậm rãi tiếp lời.

Uyển Cầm gật đầu: "Đó là điều em suy đoán. Nhưng rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám hành thích bệ hạ, kỳ lạ hơn là tên thích khách đó không hề có ý định chiến đấu, đâm không trúng liền bỏ chạy khỏi hoàng thành."

"Phải nói là ai nỡ dùng một cao thủ để làm một việc hoàn toàn vô nghĩa như vậy." Nhậm An Lạc gõ vào tay vịn, kéo dài giọng nói.

Uyển Cầm ngạc nhiên: "Ý của tiểu thư là vụ hành thích đêm nay không phải vì bệ hạ..."

"Ta chỉ suy đoán." Ánh mắt Nhậm An Lạc thâm trầm: "Hoàng thành canh giữ nghiêm ngặt, thích khách muốn trà trộn vào bên trong thì phải có người tiếp ứng, nếu không em cho rằng hoàng thành dễ đột nhập như vậy sao? Còn nữa, thích khách đã chạy ra lại tự sát ở nơi hoang vu, rõ ràng là có người đứng sau diệt khẩu. Có lẽ người đó không đoán được Triệu Phúc có thân thủ tốt như vậy, chỉ đành vội vàng diệt mối hậu hoạ."

"Tiểu thư, theo như người nói, người này vô duyên vô cớ mất một cao thủ, lại không mảy may làm tổn hại đến bệ hạ, ngược lại còn khiến trong cung cảnh giác. Một vụ ám sát vụng về như vậy, không phải là vô cùng ngu ngốc sao?"

Nhậm An Lạc nhắm mắt, khẽ nhíu mày. Chuyện này quả thực quá mức kỳ quái, vua Gia Ninh và Thái tử chắc đã nhìn ra manh mối, có điều bố trí như vậy quá mức ngu ngốc, nhưng lại khiến người ta rơi vào màn sương mù.

Có điều đối với nàng mà nói, chuyện này lại là một cơ hội tốt. Nhậm An Lạc nhàn nhạt nói: "Uyển Cầm, đi điều tra rõ chuyện này, nếu như đã làm thì không thể không lưu lại một chút dấu vết nào. Còn nữa... đi điều tra vụ hoả hoạn ở phố Ngũ Liễu, Ôn Sóc bị người khác nhốt bên trong, thiếu chút nữa là bị thiêu sống, ngay cả Thái tử cũng bị dẫn đi, chuyện này nhất định không đơn giản."

Uyển Cầm nghe vậy, nghĩ đến tên tiểu tử trước mặt thì nghiêm túc, sau lưng lại thích cười nói trêu đùa, lông mày thanh tú của nàng nhíu lại, đáp một tiếng rồi vội vàng lui xuống.

Nha đầu này lại đặc biệt để ý đến chuyện này, Nhậm An Lạc xoa cằm, có chút hốt hoảng.

Tuy chuyện này kỳ lạ, nhưng nếu nghĩ theo hướng ngược lại thì lại có vài tia manh mối. Mọi việc đều có nguyên do, người được lợi từ việc này, có lẽ chính là người đã làm trò lén lút.

Nhưng... rõ ràng, người kia lại là người không có khả năng nhất, nói cách khác là không có năng lực làm ra chuyện này.

Một cô nữ bị hoàng thất giam cầm, tách biệt với thế gian mười năm lại có thể bố trí hành thích vua Gia Nin, suy đoán như vậy mới là trò cười... E rằng ai cũng sẽ nghĩ như vậy.

Bình minh lấp ló, sắc trời hiện màu trắng nhạt. Nhậm An Lạc đứng trước cửa sổ, nhìn về hướng của hoàng thành, vẻ mặt khó lường.

Kinh thành bị phong tỏa ba ngày, đến khi Cấm vệ quân đã lục soát cả toà thành mà vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào mới coi như đã yên ổn. Tuy Cấm vệ quân đã soát ba ngày, nhưng vị ngồi trên long ỷ kia vẫn không chút động tĩnh, khiến một đám quý tộc không dám thở mạnh, mọi người đều phiền não chết thôi.

Thích khách trà trộn vào trong hoàng thành, từ thống lĩnh Cấm vệ quân đến đề đốc Cửu Môn, không ai không phải chịu tội, nhưng cơn thịnh nộ của vị hoàng đế trước nay thủ đoạn cứng rắn vẫn chưa giáng xuống.

Nghĩ đến nữ tử có công của Đế gia còn đang hôn mê bất tỉnh trong cung, chúng thần nhất thời thắc mắc, lẽ nào bởi vì tiểu thư Đế gia còn chưa tỉnh lại nên bệ hạ mới không quan tâm đến những việc khác? Nghe nói Thái tử điện hạ đã ở lại điện Nguyên Hoa ba ngày, chưa từng quay về Đông cung, thiết nghĩ chính là lý do này.

Ài, tuy vô duyên vô cớ mất đi nửa cái mạng, nhưng khi nàng ta tỉnh lại chắc chắn sẽ là Thái tử phi, một kiếm này thực sự không thể nói rõ là phúc hay hoạ.

Thái tử ngày đêm canh giữ ở điện Nguyên Hoa, vua Gia Ninh không tiện triệu kiến, vì vậy đành tìm một buổi chiều tối đích thân ngự giá tới cửa. Thấy quan thần của Đông cung thỉnh thoảng ra vào, ông ta có chút an tâm, mặc dù nhớ đến nữ nhân kia, nhưng suy cho cùng Thái tử vẫn chưa quên bổn phận của một trữ quân.

Trong điện, Hàn Diệp một thân quan phục trắng tinh, vẻ mặt nghiêm nghị trịnh trọng, thấy vua Gia Ninh bước vào, hắn vội tiến lên nghênh đón: "Phụ hoàng tới sao không báo trước, nhi thần cũng tiện ra ngoài nghênh giá."

Vua Gia Ninh không nói lời nào, ngồi ở trên sập, vẫy tay ra hiệu cung nữ lui xuống. Ông nhìn Thái tử hồi lâu, chậm rãi mở miệng: "Ba ngày không ra khỏi điện Nguyên Hoa, đến chuyện triều chính cũng chuyển tới nơi này. Thái tử, con đang ép trẫm tỏ thái độ?"

Đã qua ba ngày kể từ khi Đế Thừa Ân cứu vua Gia Ninh, nhưng vua Gia Ninh lại chưa phong thưởng, cũng không đặt chân tới điện Nguyên Hoa nửa bước, cơ hội để bình ổn triều thần và Thái hậu ngăn cản lập Đế Thừa Ân làm Thái tử phi chỉ có lần này, có thể nói là ngàn năm có một. Hàn Diệp đã ba ngày không lên triều, không rời nơi này một bước, chính là thể hiện nếu không phải là nữ tử Đế gia thì sẽ không cưới, cũng là đợi quyết định của vua Gia Ninh.

Quân thần chơi cờ, dùng công lớn của Đế Thừa Ân để đặt cược, đó là tính toán của Thái tử.

"Phụ hoàng, nàng ấy đã làm đến mức này rồi. Nếu vẫn còn thù hận với hoàng gia, Thừa Ân sẽ không chắn một kiếm thay phụ hoàng." Hàn Diệp nhàn nhạt mở miệng.

"Thái tử, con có từng nghĩ..." Vẻ mặt vua Gia Ninh khó đoán, lạnh lùng nói: "Yến tiệc tối đó cạnh trẫm có rất nhiều người, nhưng tại sao cứ phải trùng hợp để Đế Thừa Ân chắn kiếm cứu trẫm." Không phải hoàng gia lạnh lùng vô tình, chỉ là đế vương bản tính đa nghi, gặp chuyện luôn nghĩ nhiều hơn một chút.

"Từng nghĩ." Hàn Diệp đột nhiên mở miệng, nhìn vua Gia Ninh: "Vậy nên con đã cho phụ hoàng thời gian ba ngày, nếu như phụ hoàng thực sự điều tra ra chuyện này có liên quan đến Thừa Ân, hôm nay Cấm vệ quân sẽ tới điện Nguyên Hoa, chứ không phải là phụ hoàng."

Vua Gia Ninh là một đế vương, đương nhiên hy vọng người thừa kế mình thông minh cơ trí, nhưng quá mức cơ trí lại là một sự uy hiếp.

Ông nheo mắt, chờ Thái tử tiếp tục nói.

"Hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, thích khách muốn trà trộn vào khó như lên trời, trong cung nhất định có nội gián, vậy ba ngày nay phụ vương đã tra ra được những gì?"

Vua Gia Ninh vừa định mở miệng, Hàn Diệp đã nói: "Phụ hoàng tra được có liên quan đến một thế gia cao quý trong kinh thành, sau đó manh mối liền bị cắt đứt?"

Vẻ mặt vua Gia Ninh lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống. Hoàng đế bị ám sát, để tránh nghi ngờ, trữ quân tất nhiên không thể can thiệp vào chuyện điều tra, tại sao Thái tử lại biết?

Hàn Diệp đương nhiên biết vua Gia Ninh đang nghĩ gì, chậm rãi nói: "Ba ngày trước phố Ngũ Liễu có hoả hoạn, nguyên nhân bắt nguồn từ mấy tiệm rượu. Mấy nơi này gần như đồng thời bị cháy, nhi thần cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thế đã phái người đi điều tra, không ngờ thực sự có người phóng hoả. Có điều dù tra thế nào, manh mối đều bị đứt đoạn trong các thế gia trong thành."

Ý trong lời nói của Thái tử là: Tất cả thế gia tôn quý đều bị vu oan, trái lại đều không tra ra, giống như mấy ngày nay hắn điều tra về thích khách vậy, các thế gia trong thành dường như đều có điểm tình nghi. Nhưng các thế gia tôn quý đều có liên quan đến căn cơ huyết mạch của vương triều Đại Tĩnh, không phải muốn động là có thể động, càng không thể diệt tận gốc. Hiện giờ việc này có quá nhiều điểm kỳ lạ, quả thực rất khó điều tra.

"Phụ hoàng, người có thể làm ra hai chuyện này nhất định phải có căn cơ rất chắc ở kinh thành, Thừa Ân hồi kinh chưa được một tháng, sao có thể làm được như vậy? Chuyện năm đó đã qua mười năm, Đế gia sụp đổ, quân đội ở biên cương phía Nam đã bị Lạc tướng quân kiểm soát chặt chẽ, lòng trung thành của ông ấy với người sáng tỏ." Hàn Diệp dừng lại, đột nhiên chậm rãi nói bằng một giọng vô cùng khó khăn: "Đế gia đã suy tàn rồi, không còn chút uy hiếp nào với hoàng gia nữa, chỉ còn một Đế Tử Nguyên. Phụ hoàng, bất luận ba ngày trước nàng chắn một kiếm thay người là để cứu người hay là để lấy công ép ân, đối với hoàng tộc mà nói, đã là làm đến cực hạn rồi."

Đáy lòng vua Gia Ninh như bị bóp nghẹt, thiếu chút nữa thì rống lên: "Sao có thể coi Đế gia là vô hại được, con đừng quên, thế gian này còn có một Đế Thịnh Thiên."

"Nếu Đế gia chủ muốn báo thù, vậy thì ai trong thiên hạ có thể cản được bà ấy? Nếu bà ấy đã ẩn dật mười năm, vậy nghĩa là đã buông xuống chuyện của năm đó, nếu hoàng gia còn thất đức, thiên hạ này cũng là do Đế gia chủ và Thái tổ cùng nhau sáng lập." Hàn Diệp chậm rãi quỳ xuống: "Phụ hoàng, xin người... nể mặt Thái tổ và Đế gia chủ, ban hôn cho nhi thần."

Vua Gia Ninh nhìn đích tử do chính tay mình nuôi lớn dạy dỗ, thật lâu không nói nên lời. Đứa con trai này tính khí quật cường, sau chuyện của Đế gia mười năm trước, bất luận là vào triều bàn chính sự hay đến Tây Bắc luyện binh, gặp chuyện khó khăn hắn cũng chưa từng nhăn mày, đừng nói đến việc quỳ xuống cầu xin. Người của Hàn gia rốt cuộc đã trúng thứ bùa mê gì, Thái tổ năm đó, Thái tử hiện tại, đều đã bị ngã vào trong.

"Chờ nàng ta đi đứng được rồi nói tiếp, hoàng gia trước giờ không cưới một Thái tử phi bị bệnh!" Vua Gia Ninh vốn đến đây để chất vấn, nhưng không ngờ lại bị kế ai binh của Thái tử chặn lại, khẽ phất tay áo bước ra ngoài điện.

Dần dần không thể nghe thấy tiếng bước chân của vua Gia Ninh nữa, Hàn Diệp đứng dậy, đi tới trước giường.

Tất cả những loại thuốc tốt dùng để tiếp thêm tính mạng trong hoàng cung đều đã được đưa tới điện Nguyên Hoa. Mặc dù Đế Thừa Ân chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã có chút huyết sắc, Hàn Diệp bước lên trước, dùng khăn vải lau mặt cho nàng.

"Thừa Ân, phụ hoàng đồng ý hôn sự của chúng ta rồi. Nếu nàng còn không tỉnh lại, tân nương tử của ta sẽ phải đổi người mất."

Hắn vốn dĩ chỉ nói đùa một câu, nào ngờ trong lúc lơ đãng lại vô tình nhìn thấy bàn tay dưới chăn khẽ động. Hàn Diệp ngẩn ra, chăm chú nhìn nữ tử đang hôn mê bất tỉnh trên giường, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, vô cùng phức tạp.

Sau một lúc lâu, hắn gọi nội thị vào, dặn dò một câu "Chăm sóc tốt cho Đế tiểu thư, đợi khi nàng tỉnh lại thì hồi bẩm Đông cung", nói rồi bước ra khỏi điện Nguyên Hoa.

Hắn đã ba ngày chưa ra khỏi điện, ánh mặt trời lúc chạng vạng có chút chói mắt. Hắn rũ mắt xuống, khoé miệng giấu sự chua xót.

Nếu người chờ đợi mười năm sớm đã không còn tính tình như trước, rốt cuộc có đáng hay không?

• Hết chương 45 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro