Chương 97: Vứt bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rùa

Beta: Alice

Căn phòng rất yên tĩnh, lúc Hàn Diệp mở mắt ra, Đế Tử Nguyên đã bắt chéo chân dựa vào đầu giường, ánh mắt sáng ngời khó đoán nhìn chằm chằm hắn: "Nửa đêm người xông vào phòng ta, không đầu không đuôi hỏi một câu này. Hàn Diệp, người muốn ta trả lời cái gì?"

Trên mặt Hàn Diệp là vẻ ôn hoà quen thuộc, giống như người nửa đêm dẫn thị vệ xông thẳng vào hầu phủ không phải là hắn vậy. Hắn nhìn Đế Tử Nguyên: "Tả tướng có liên quan đến vụ án của Đế gia, nhưng nàng lại không động đến ông ta, không phải là để giữ lại một con đường lui cho phụ hoàng, mà là để phụ hoàng tin nàng quay lại kinh thành chỉ vì lật lại vụ án của Đế gia, giúp phủ Tĩnh An Hầu vừa quay về có thời gian ngủ đông, cũng là để vụ án của Tần phủ được phơi bày trước thiên hạ, đúng không?"

Đế Tử Nguyên không đáp, khẽ nhướng mày. Nàng biết Hàn Diệp sẽ đoán được, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

"Chỉ trong mấy ngày, với thế lực của Ôn Sóc, hắn làm sao có thể tình cờ tìm được toàn bộ nhân chứng liên quan đến vụ án năm đó, là nàng bí mật giúp hắn." Câu này không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

"Người trách ta cuốn Ôn Sóc vào trong?" Vẻ mặt Đế Tử Nguyên điềm tĩnh, hỏi.

Hàn Diệp lắc đầu: "Không phải. Cho dù phụ hoàng không hạ chỉ điều tra kỹ các vụ án cũ, nàng vẫn sẽ cho Hoàng Phổ cơ hội tìm ra vụ án này. Vì Uyển Cầm, vụ án của Tần gia sớm muộn cũng sẽ được lật lại."

Đáy mắt Hàn Diệp đột nhiên có chút đau xót: "Tử Nguyên, để có được thời cơ này, người mà nàng lựa chọn từ khi bắt đầu vào kinh đã không phải là Ôn Sóc, mà là ta. Bức tranh ban đầu được vẽ dưới chân núi Bồi Lăng là manh mối nàng đưa đến tay ta, không phải lễ vật, mà là để một ngày ta có thể phát hiện ra thân phận của Uyển Cầm, từ đó dẫn ra công cụ của Tần gia."

"Nhưng nàng không ngờ Ôn Sóc lại thích Uyển Cầm, phát hiện ra chuyện này sớm hơn ta một bước, dù sao thì thời cơ cũng đã tới, nên nàng dứt khoát đâm lao theo lao, để Ôn Sóc thay ta nhúng tay vào. Tả tướng là cánh tay của phụ hoàng, phủ Tĩnh An Hầu mới quay lại được mấy tháng, tham gia vào chuyện tranh chấp trên triều sẽ chỉ khiến cho mọi người chỉ trích, vì thế chúng ta đã trở thành quân cờ che chở cho phủ Tĩnh An Hầu, đúng không?"

Đế Tử Nguyên im lặng không nói, Hàn Diệp cúi người, nhìn thẳng vào mắt nàng, khoé miệng thoáng qua một tia tự giễu: "Vụ án gian lận thi cử, lũ lụt Giang Nam, tội trạng của phủ Trung Nghĩa Hầu ở Tây Bắc bị phơi bày, còn có chuyện của Tần gia bây giờ, từng bước đều như những gì nàng nghĩ, bày ra toàn bộ trước mặt thiên hạ. Tử Nguyên, nàng biến cả kinh thành này thành ván cờ của riêng mình, một năm nay, nàng chơi có vui, có thoải mái không?"

Trong giọng nói của Hàn Diệp có sự chua xót không che giấu được, rơi ở bên tai vô cùng thê lương.

"Hàn Diệp!"

Đế Tử Nguyên khẽ nhíu mày, mấy ngày trước Lạc Minh Tây cũng hỏi một câu như vậy, lúc đó nàng lười trả lời, nhưng bây giờ lại không muốn Hàn Diệp đối xử với nàng như vậy. Mặc dù có vài chuyện nàng đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng đến bây giờ, sau khi biết được những chuyện Hàn Diệp đã làm cho Đế gia mấy năm nay, nàng sao có thể hoàn toàn không quan tâm, nếu không ban đầu cũng sẽ không ngăn cản hôn sự của hắn.

Đế Tử Nguyên vừa định giải thích, Hàn Diệp lại đứng thẳng dậy, lui về phía sau mấy bước, xua tay với nàng.

Hàn Diệp bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra. Gió lạnh thổi vào, tay áo phất phơ, bóng người nhìn có chút gầy gò. Giọng nói của hắn trầm thấp, mơ hồ có chút bi thương.

"Tử Nguyên, ta biết, Hàn gia chúng ta nợ Đế gia quá nhiều, ta cũng vậy, An Ninh cũng vậy, cho dù đời này có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa thì cũng không thể trả nổi. Chỉ cần là thứ nàng muốn, ta đều muốn cho nàng, nàng không thích, ta sẽ vứt bỏ."

"Nhưng thứ ta muốn bảo vệ nhất là tính mạng của nàng, nàng là Nhậm An Lạc cũng được, Đế Tử Nguyên cũng được, điều duy nhất ta muốn làm là bảo vệ tính mạng của nàng. Nhưng bây giờ ta phát hiện, ta không làm được nữa rồi. Tử Nguyên, nàng muốn quá nhiều, nếu lần này Tần gia được trắng án, Tả tướng khó mà thoát tội. Nàng huỷ đi cánh tay của phụ hoàng, ông ấy sẽ không nhân nhượng cho phủ Tĩnh An Hầu, nhìn Đế gia lớn mạnh thêm lần nữa, trở thành đại hoạ ngầm của hoàng thất."

"Ta thà rằng nàng là nữ thổ phỉ Nhậm An Lạc của Tấn Nam, thà rằng nàng lỗ mãng ngang ngược, thà rằng nàng không giỏi văn thơ, thà rằng nàng phóng khoáng làm trò, những thứ này đều không quan trọng. Tử Nguyên, ra thà rằng từ đầu tới cuối nàng chỉ là một người như vậy, ta thà rằng nữ tử Nhậm An Lạc mà ta từng trân trọng giữ trong tim là toàn bộ cuộc đời của nàng. Đôi khi ta sẽ nghĩ, nếu như không có Đế Tử Nguyên thì tốt rồi, nhưng đáng buồn thay, người trước giờ chưa từng tồn tại trên đời này không phải là Đế Tử Nguyên, mà là Nhậm An Lạc ta đã đặt trong lòng."

Đế Tử Nguyên ngồi trên giường, ánh mắt đột nhiên thâm trầm chua xót. Nàng mím môi, dáng vẻ nhuốm một chút lạnh lẽo tĩnh lặng.

Hàn Diệp, đến hôm nay ta mới biết, người huynh đặt trong lòng không phải là Đế Tử Nguyên, mà là Nhậm An Lạc trước giờ không hề tồn tại.

"Tử Nguyên, hôm nay ta thấy Ôn Sóc toàn tâm điều tra vụ án của Tần gia ở Đông cung, ta đột nhiên nghĩ, để đi đến bước đường này, rốt cuộc trên đời này có thứ gì mà nàng không thể vứt bỏ? An Ninh cũng vậy, Ôn Sóc cũng vậy, thậm chí là ta, ở trong mắt nàng đều không quan trọng bằng thứ nàng muốn. Trước giờ ta chưa từng nghĩ... bắt đầu từ ngày chúng ta gặp nhau, tất cả mọi chuyện đều chỉ là một ván cờ mà nàng bày ra từ lâu. Muội nhìn ta dốc hết toàn lực như vậy, cảm thấy rất buồn cười?"

"Tử Nguyên, ta ở kinh thành đợi nàng mười năm, không phải đợi nàng như vậy trở về. Nàng đã không còn là người ta quen biết nữa, thực ra ta vẫn luôn biết, chỉ là không chịu thừa nhận thôi. Đối với nàng mà nói, tất cả mọi người đều chỉ là công cụ để nàng xoay chuyển Đế gia, An Ninh cũng vậy, ta cũng vậy. Nàng vốn đã mạnh mẽ lạnh lùng, không cần bất kỳ người nào bảo vệ từ lâu rồi."

"Ta luôn cho rằng chỉ cần ta làm đủ nhiều, sẽ có một ngày nàng buông bỏ thù hận của Đế gia, chúng ta có thể giống như năm đó. Thực ra là ta vọng tưởng, cho dù ta có làm nhiều hơn nữa thì cũng không thể trả hết nợ của Hàn gia, có làm tốt hơn nữa thì cũng không thể trở thành người đứng bên cạnh nàng."

"Nàng có Tấn Nam, phụ hoàng có cả Đại Tĩnh, nếu hai người đánh nhau, thiên hạ sẽ bất ổn. Ta là Thái tử Đại Tĩnh, cho dù có nợ nàng nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ không lấy giang sơn và tính mạng của bách tính ra đánh cược."

"Tử Nguyên, ta kiên trì mười năm, rất mệt mỏi. Bây giờ đã là lúc buông bỏ rồi, ta không thể bảo vệ được nàng, cũng không muốn bảo vệ nàng nữa."

Hàn Diệp quay đầu, đáy mắt có chút thâm trầm, có chút không nỡ, nhưng cuối cùng đều hoá thành sự lạnh nhạt mà Đế Tử Nguyên chưa từng nhìn thấy.

"Tử Nguyên, những lời ta đã nói với nàng khi ở bờ sông thành Lâm Tây, nàng hãy quên đi. Sau này nàng là Tĩnh An Hầu, ta là Thái tử Đại Tĩnh, như vậy là được."

Hắn nói xong, cuối cùng cũng nhìn về phía Đế Tử Nguyên đang ngồi trầm mặc trên giường, sau đó xoay người, đi ra khỏi phòng.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm rơi bên tai, Đế Tử Nguyên thậm chí còn có thể nghe ra sự nhẹ nhõm và thư thái của bước chân này.

Nàng hơi tự giễu, rũ mắt không hề nhìn lên, bàn tay không biết từ lúc nào đã nắm chặt thành giường, hiện lên những vết trắng xanh. Đáy lòng có một nỗi đau âm ỉ xa lạ, nhưng lại bị nàng gạt đi.

Nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt nhàn nhạt.

Hàn Diệp, huynh căn bản không biết, bắt đầu từ mười năm trước, trên đời này đã không còn Đế Tử Nguyên nữa. Mười năm ở Tấn Nam, mỗi ngày nàng đều sống vì Đế gia, có vài chuyện Hàn Diệp không cản nổi, nàng cũng không thể.

Oan khuất mười năm của Đế gia, những tướng sĩ chết thảm ở núi Thanh Nam, còn có sự tang tóc suốt mười năm trên đất Tấn Nam. Chỉ một cái mạng nhỏ bé của Thái hậu, làm sao có thể bồi thường? Từ trước đến nay, điều nàng muốn không chỉ có vậy.

Đến khi trên đất Đại Tĩnh không còn hoàng tộc Hàn thị, đến khi vạn dặm giang sơn đã hại Đế gia sụp đổ không còn thuộc quyền quản lý của vua Gia Ninh, nàng mới có thể an ủi những linh hồn anh dũng và tổ tiên Đế gia đã chết ở Tây Bắc, mới có mặt mũi nghênh đón những thi hài chết oan dưới núi Thanh Nam trở về.

Có điều, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, trên đời căn bản không có kế hoạch hoàn mỹ như vậy.

Dưới áp lực của triều đình ở kinh thành, Hàn Diệp để trống vị trí Thái tử phi mười năm để bảo vệ phần vinh quang cuối cùng của Đế gia. Hàn Diệp cười nói muốn cùng nàng dựng lên một Đại Tĩnh thịnh thế trên đỉnh Thương sơn, Hàn Diệp không chút do dự giúp nàng chặn lại một kiếm, nhảy xuống vực sâu trên núi Hoá Duyên... Một Hàn Diệp như vậy, nàng chung quy vẫn không nhẫn tâm, cuối cùng để cho Hàn Diệp trở thành ngoại lệ duy nhất trong kế hoạch của nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết phủ đệ nào có chuyện vui, trên bầu trời đêm ở kinh thành đột nhiên rợp pháo hoa, lộng lẫy sáng rực.

"Ta từng rung động với một nữ tử tên Nhậm An Lạc, nhưng cả đời này ta sẽ bảo vệ Đế Tử Nguyên. Nhậm An Lạc, câu nói này, ngươi vĩnh viễn phải nhớ lấy."

Đây là lời Hàn Diệp từng nói với nàng ở thành Lâm Tây. Bây giờ nghĩ lại, thực ra là nàng sai rồi, người mà Hàn Diệp hứa hẹn ngay từ đầu đã là Nhậm An Lạc không hề tồn tại, chứ không phải Đế Tử Nguyên nàng.

Hàn Diệp, huynh nói đúng, thứ ta muốn có quá nhiều, sẽ có một ngày chúng ta trở thành người xa lạ, không bằng như thế này ngay từ đầu, huynh làm Thái tử Đại Tĩnh của huynh, ta làm Tĩnh An Hầu Quân của ta.

Như vậy, cũng tốt.

...

Hàn Diệp nhíu mày, không có người ngăn lại như lúc tới, đến khi tới gần cửa phủ, đằng sau chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"Điện hạ!" Uyển Cầm đuổi theo từ sau hành lang, thở hổn hển dừng trước mặt Hàn Diệp, vẻ mặt có chút gấp gáp: "Điện hạ!"

Hàn Diệp xoay người, có chút kinh ngạc: "Uyển Cầm?"

"Điện hạ, vừa rồi ta ở ngoài phòng tiểu thư, vô tình nghe được người và tiểu thư nói chuyện." Sắc mặt Uyển Cầm ửng đỏ.

"Ta biết, không có gì." Hàn Diệp ôn hoà nói.

"Không phải tiểu thư cố ý cuốn Ôn Sóc vào chuyện này, nàng ấy là vì ta..."

"Ta biết." Hàn Diệp ngắt lời của nàng: "Ta biết lần này Tử Nguyên để Ôn Sóc vạch trần vụ án của Tần gia là vì ngươi. Uyển Cầm, hôm nay ta tới hầu phủ không phải vì chuyện này." Hàn Diệp mỉm cười quay đầu, bước ra ngoài phủ, bóng dáng rất lưu loát, không muốn nói thêm câu nào nữa.

Vẻ mặt của Hàn Diệp vẫn ôn hoà, nhưng khi Uyển Cầm liếc thấy ánh mắt nhàn nhạt của hắn, nàng lại không thể nói thêm gì nữa.

Nàng đột nhiên hiểu, tại sao vừa rồi ở trong phòng, tiểu thư lại không giải thích một câu nào.

Thái tử điện hạ của bọn họ thực ra không phải là người quá dịu dàng xu nịnh, hắn là trữ quân Đại Tĩnh, trời sinh tôn quý uy nghi, vốn không phải là người mà bọn bọ có thể tuỳ tiện quen thân.

Một năm nay, chẳng qua là vì tiểu thư là người hắn đặt trong lòng, vì thế hắn mới vui vẻ. E là vừa rồi tiểu thư cũng đã nhìn thấy sự lạnh nhạt và nhẹ nhõm trong mắt Thái tử điện hạ, vì thế mới không nói một lời.

Nếu trên đời này, người mà ngươi luôn nhớ mong không còn quan tâm đến lý do ngươi thay đổi, tương lai sẽ trở thành như thế nào, vậy giải thích còn có tác dụng gì?

Điện hạ, mười năm nay người không ở bên tiểu thư, không cùng nàng trưởng thành, vì thế người không biết, thứ mà tiểu thư vứt bỏ ngay từ đầu không phải là người và công chúa, mà là bản thân nàng.

Thứ mà Tĩnh An Hầu Quân hiện nay vứt bỏ đầu tiên, là Đế Tử Nguyên tin tưởng hoàng gia, tin tưởng người mười năm trước.

• Hết chương 97 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro