Chương 2: Cain phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào một ngày mưa, kẻ hành hạ ra lệnh cho tôi phải đi tới Burgplatz. Lá cây hạt dẻ vẫn rơi lả tả xuống từ những thân cây đen đúa sũng nước, tôi đứng ở đó đợi và lấy chân sục sạo qua những chiếc lá ướt nhẹp. Tôi không có tiền, nhưng đã để dành hai miếng bánh đem đi cùng, bởi ít nhất cũng phải có thứ gì đó đưa cho Kromer. Từ lâu tôi đã quen với việc đứng ở một góc nào đó chờ đợi hẳn, thường là phải chờ rất lâu. Tôi chấp nhận chuyện này cũng như người ta chấp nhận những điều hiển nhiên vậy.

Cuối cùng Kromer cũng tới. Hắn ta không ở lại lâu. Hắn thúc mang sườn tôi vài lần, cười, lấy bánh, thậm chí còn cho tôi vào một điều xì gà ướt (mà tôi không nhận) và thân thiện hơn hàn thường ngày.

“Đúng rồi.” Hẳn nói khi chuẩn bị rời đi: “Suýt thì tao quên mắt, lần sau đưa chị mày tới nhé, con bé lớn hơn ấy. Tên nó là gì ấy nhi?”

Tôi không hiểu ý hẳn là gì nên im lặng. Tôi chỉ kinh ngạc nhìn

hắn

“Mày không hiểu à? Chị gái mày, lần sau mang nó đi cùng may."

“Phải, Kromer, nhưng không thể như vậy được. Tôi không thể làm được, mà chị ấy cũng sẽ không đi cùng.

Tôi cứ nghĩ đây chỉ là một chiêu trò bắt nạt khác của hắn thôi. Hẳn thường xuyên làm vậy, yêu cầu một thứ bất khả thi, hù dọa tôi, sỉ nhục tôi, rồi cuối cùng cũng nhượng bộ thỏa thuận. Sau đó, tôi phải trả phí phạt, bằng tiền hoặc bằng hiện vật, vì không hoàn thành được nhiệm vụ.

Nhưng, lần này lại khác. Khi tôi từ chối, hắn gần như không hề nổi giận.

“Chà.” Hắn thoải mái nói: “Rồi mày sẽ nghĩ thông suốt thôi. Tao muốn gặp chị gái mày. Không có gì khó khăn cả, mày chỉ cần bảo nó đi đạo cùng mày, thế rồi tạo sẽ xuất hiện. Ngày mai, tao sẽ huýt sáo gọi mày và chúng ta lại bàn bạc tiếp.”

Sau khi hắn bỏ đi, đột nhiên tôi có ý niệm về điều hắn muốn. Tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng tôi từng nghe người khác tán chuyện và những gợi ý lờ mờ rằng, khi con trai và con gái lớn hơn một chút, họ có thể làm những việc bí ẩn, không đứng dẳn và bị cấm đoán cùng nhau. Và giờ đây, tôi phải... Bất thình lình tôi hoàn toàn hiểu rõ việc này tởm lợm đến mức nào! Tôi có thể khẳng định ngay là mình sẽ không bao giờ làm theo ý Kromer. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, Kromer sẽ trả thù tôi ra sao – tội hầu như không dám nghĩ tới. Một sự thống khổ mới bắt đầu, cứ như thể tôi còn chưa gánh chịu đủ vậy

Tôi ấm ức khôn nguôi và bước qua quảng trường trống vắng, hai tay đút túi. Những sự hành hạ mới, sự nỗ dịch mới

Thế rồi, một giọng nói trầm hùng, sôi nổi gọi tên tôi. Tôi giật mình, chạy biển đi. Có ai đó chạy sau tôi, đưa tay nắm lấy tôi nhẹ nhàng từ phía sau. Đó là Max Demian.

Tôi để anh ấy giữ tôi lại.
“Là anh sao?” tôi hỏi, ngờ vực chính mình. “Anh dọa tôi sợ chết khiếp!”

Anh ấy nhìn vào tôi, chưa bao giờ ánh nhìn ấy lại giống môi người lớn đến thế, một bậc tối cao có thể nhìn xuyên qua tôi. Đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa nói chuyện với nhau.

“Xin lỗi.” Anh ấy nói với một giọng lịch sự nhưng cũng rất chắc nịch. “Nhưng cậu không nên sợ như thế mới phải.”

“Vâng, đôi lúc tôi bị như vậy đấy.”

“Hẳn là thế rồi. Nhưng nhìn này, nếu cậu tránh né như vậy trong khi người khác chưa làm gì cậu, người ta sẽ bắt đầu suy nghĩ. Hẳn ta sẽ ngạc nhiên; chuyện đó khơi gợi sự tò mò của hắn. Hắn sẽ nghĩ việc cậu hoảng hốt thật kỳ lạ, rồi hắn đưa ra kết luận: Con người chỉ như vậy khi họ sợ hãi. Bọn hèn nhát sợ hãi tất cả mọi thử. Nhưng, tôi không nghĩ cậu là một kẻ hèn. Phải vậy không? À, tôi biết cậu cũng chẳng phải là anh hùng dâu. Có những thứ cậu e sợ, cũng có những người cậu e sợ. Nhưng, như vậy không nên chút nào. Chúng ta không nên e sợ bất kỳ ai. Cậu không sợ tôi phải không? Hay là có?”

“Õ không, không hề”

“Đấy, cậu thấy đẩy. Nhưng có những người cậu sợ sao?”
“Tôi không biết... Hãy để tôi yên, anh muốn gì ở tôi?”

Anh ấy giữ nhịp bước cùng tôi, tôi bắt đầu bước nhanh hơn, và nghĩ rằng mình có thể thoát đi. Nhưng, tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của anh ấy từ bên cạnh.

Demian lại bắt đầu: “Cậu có thể hiểu là tôi muốn tốt cho cậu. Dù thế nào, cậu cũng chẳng có lý do gì phải sợ sệt tôi. Tôi muốn làm một thử nghiệm với cậu, sẽ rất thú vị và cậu có thể học được thứ gì đó bó ích từ nó đấy. Nghe kỹ nhé! - Đôi lúc tôi có thử làm một việc mà họ gọi là đọc suy nghĩ của người khác. Không phải là trò ảo thuật gì đâu, nhưng nếu không biết thì việc này có thể rất huyền bí. Người ta thường rất kinh ngạc về nó nữa, - Được thôi, hãy thử nào. Tôi có cảm tình với cậu, hoặc tôi thấy cậu rất thú vị, nên tôi muốn đưa những phương thức cậu nhìn nhận sự vật trong nội tâm ra ánh sáng. Tôi vừa thực hành xong bước đầu tiên rồi: Tôi đã dọa cậu sợ, cho nên cậu hay hốt hoảng, bồn chồn. Điều này có nghĩa là, có những thứ và những người khiến cho cậu sợ hãi. Bây giờ câu hỏi là tại sao? Chẳng có lý do gì mà chúng ta phải sợ người khác cả. Nếu một ai đó e sợ kẻ khác, thì điều này là bởi cậu ấy đã cho phép kẻ kia nắm giữ sức mạnh kiểm soát mình. Có thể là do, cậu ấy đã làm việc gì xấu và bị kẻ kia biết, vậy nên hắn có sức mạnh chi phối cậu ấy. Cậu hiểu chứ? Thật rõ ràng phải không?”

Tôi bất lực nhìn vào khuôn mặt anh ấy. Khuôn mặt anh nghiêm túc và thông thái vô cùng, cũng đầy ý tốt, nhưng không hề có một chút dịu dàng nào cả - nếu không nói là rất khắc nghiệt Công lý, hoặc một thứ gì đó tương tự, sừng sững trên khuôn mặt ấy. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình; anh ấy đứng đó như một ảo thuật gia.

“Cậu hiểu chứ?” Anh ấy hỏi lại lần nữa.

Tôi gật đầu, và không thể thốt ra lời nào cả.

“Tôi nói rồi đấy, cái “đọc suy nghĩ của người khác” này có vẻ bí hiểm thế thôi, nhưng thực tế nó hoàn toàn tự nhiên. Tôi còn có thể nói chính xác suy nghĩ của cậu về tôi, khi tôi kể câu chuyện về Cain và Abel, ví dụ như vậy, nhưng đó lại là một chủ đề khác rồi. Tôi cũng nghĩ, có lẽ cậu đã mơ về tôi một hai lần. Nhưng đủ rồi! Cậu là một cậu bé thông minh, hầu hết những đứa còn lại đều ngu ngốc - thi thoảng tôi thích được nói chuyện với một cậu nhóc thông minh, một người tôi có thể tin tưởng. Cậu đồng ý chứ.”

“À vâng. Nhưng tôi không hiểu làm sao.”

“Hãy cứ tiếp tục với thử nghiệm thú vị của chúng ta nhé. Vậy là, chúng ta đã phát hiện ra cậu S trẻ tuổi hay hoảng hốt, cậu ấy sợ sệt một người, và người này có lẽ đang nắm trong tay một bí mật không mấy dễ chịu của cậu ấy. Đại khái là vậy phải không?”

Giống như trong giấc mơ của tôi vậy, tôi chịu ảnh hưởng của anh ấy, bị giọng nói của anh ấy lấn át. Tôi chỉ còn biết gật đầu. Có phải anh ấy đang nổi bằng một giọng thực ra xuất phát từ nội tâm của tôi chăng? Một giọng nói hiểu hết tắt thủy, biết rõ hơn, tưởng tận hơn so với tôi hiểu chính mình

Demian vô mạnh vào vai tôi.

*Tóm lại là như thế đấy. Tôi nghĩ vậy. Bây giờ thêm một cấu hỏi: Cậu có biết tên thằng nhóc vừa rời khỏi quảng trường ngay trước cậu không?”

Tôi giật minh và run rẫy; anh ấy đã chạm vào bí mật của tôi. Nó rúm ró đầy đau khổ trong lòng tôi, và không hề muốn bị phơi ra ngoài ánh sáng,

“Thằng nhóc nào cơ Chẳng có ai cả, chỉ có mình tối thôi”

Anh ấy bật cười.

“Cứ nói đi!” Demian cười. “Tên nó là giỡn

Tôi thầm thì: “Ý anh là Franz Kromera”

Anh ấy gật đầu hài lòng.

“Hoan hô! Cậu nhanh trí đẩy, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt thôi. Nhưng hiện tại, tôi phải nói cho cậu biết: Tên Kromer này, hoặc dù tên hắn là gì đi nữa, là một kẻ xấu. Nhìn qua cũng biết hắn chỉ là một tên vô lại. Cậu thấy sao?”
Tôi thở dài một hơi. “Đúng vậy, hắn ta xấu xa, hắn ta là ác quậ Nhưng không thể để hắn biết điều gì về chuyện này!Vì Chúa, hán không thể biết được? Anh có biết hẳn không? Hắn có biết anh không?”

“Bình tĩnh nào, Hắn ta đi rồi, mà hắn không biết tôi - ít nhất là chưa biết. Nhưng, tôi rất muốn gặp hắn đẩy. Hẳn học ở trường.. công sao?”

“Phải.”

“Lớp mấy?”

“Lớp năm. Nhưng dừng kể cho hắn chuyện gì cả! Xin anh đấy, làm ơn đừng nói gì cả!”

“Đừng lo, sẽ không có gì xảy ra với cậu đâu. Tôi đoán là câu

không muốn kể cho tôi nghe về tên Kromer này?”

“Tôi không thể, không, hãy để tôi yên!”

Demian im lặng một chốc.

“Tệ quá.” Anh nói: “Chúng ta có thể thử nghiệm sâu hơn một chút nữa. Nhưng, tôi không muốn làm cậu buồn bực. Dù sao thì cậu đã biết là nỗi sợ hắn ta không thỏa đáng chút nào, phải không? Những nỗi sợ như thể phá hủy chúng ta, chúng ta nhất định phải thoát khỏi chúng. Nếu không thoát được thì sẽ chẳng bao giờ yên ổn. Cậu hiểu chứ”
“Dĩ nhiên, anh nói rất đúng... nhưng nó là bất khả thi. Anh không biết đâu." “Cậu thấy đẩy, tôi hiểu một số chuyện, còn hơn cả cậu tưởng

nữa. Cậu nợ tiền hắn ta sao?"

“Đúng là thế, nhưng đó không phải là điều cốt yếu. Tôi không thể nói ra, không thể”

“Vậy nếu tôi đưa cho cậu đủ tiền cậu nợ hắn cũng sẽ chẳng có ích gì? - Chuyện này rất đơn giản với tôi.

“Không, không, không phải vậy. Xin anh đấy, đừng nói với ai

cả! Đừng nói dù chỉ một lời! Nếu không đẩy sẽ là thứ tồi tệ nhất

có thể xảy ra đối với tôi!”

“Tin tôi đi, Sinclair. Rồi cuối cùng cậu cũng sẽ kể cho tôi nghe bí mật của cậu với hắn thôi.”

“Không bao giờ, không bao giờ!” Tôi gào lên.

“Tùy cậu thôi. Ý tôi là có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ quyết định tự nói với tôi. Theo ý muốn của cậu, dĩ nhiên là vậy! Cậu không nghĩ là tôi sẽ hành xử như Kromer chứ?”

“Ồ không. Nhưng anh biết gì về cách hắn hành xử cơ chứ!”

“Tôi không biết. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Và, tôi sẽ không làm bất cứ việc gì như Kromer làm, hãy tin là thế. Dù sao thì cậu cũng chẳng nợ nần gì tôi.”

Chúng tôi lặng im một lúc lâu, và tôi bình tĩnh lại. Nhưng vụ hiểu biệt của Demian càng lúc càng trở nên bí hiểm dối với tôi.

“Tôi về nhà dây. Anh ấy nói và kéo chặt chiếc áo choàng và quanh mình để che mưa. “Tôi chỉ muốn nói với cậu một điều, vì chúng ta đi tới nước này rồi: Cậu phải thoát khỏi hắn ta. Nếu không thể làm được điều gì khác, hãy giết hắn ta! Tôi sẽ rất vui về và nể phục nếu cậu làm như vậy. Tôi còn có thể giúp cậu.”

Tôi lại cảm thấy sợ hãi. Đột nhiên tôi nhớ tới câu chuyện của Cain. Mọi thứ quá hiểm ác đối với tôi, và tôi bắt đầu thút thí Xung quanh tôi có quá nhiều điều kỳ dị,

“Được rồi,” Max Demian mỉm cười. “Cứ về nhà đi! Chúng ta sẽ giải quyết được. Giết hắn vẫn là cách đơn giản nhất, và trong những tình huống như thế này, càng đơn giản càng được việc. Cậu không an toàn khi ở cùng cậu bạn Kromer của cậu dầu”

Tôi về đến nhà, cảm giác như đã đi xa trọn cả năm. Mọi thứ đều trông khác biệt. Bây giờ, có một thứ gì đó đang án ngữ giữa tôi và Kromer: một thứ tựa như tương lai, như hi vọng. Tôi không còn cô độc! Chi tới lúc này tôi mới nhận ra, tôi đã cô độc đến nhường nào trong chừng ấy thời gian với điều bí mật kia. Ngay lập tức, điều tôi từng cân nhắc vô số lần trước đây lại hiện lên trong tâm trí tôi: sẽ thật nhẹ nhõm nếu có thể thú nhận với cha mẹ, nhưng điều đó chẳng thể giải quyết tất cả. Bây giờ, về lý thuyết tôi đã thú tội với một người khác, một người ngoài cuộc, và một cảm giác nhẹ nhóm xâm chiếm lấy thân tôi như một làn gió ngọt ngào phần phật.

Tuy vậy, tôi vẫn còn một quãng đường dài để vượt qua nỗi sợ, vẫn phải chuẩn bị cho những lần đổi mặt dài dòng và tệ hại với kẻ thủ của mình. Điều tuyệt diệu hơn cả là mọi diễn ra thật yên bình, hoàn toàn kín đáo và êm đềm.

...

Tiếng huýt sáo của Kromer trước nhà chúng tôi bỗng dưng không còn xuất hiện - một ngày, rồi hai ngày, ba ngày, một tuần. Tôi không thể tin được, và trong lòng tôi còn lén lút chờ đợi hắn bất thình lình lộ diện, khi tôi không ngờ tới nhất chẳng hạn. Nhưng hắn đã biến mất, một lần và mãi mãi! Tôi không thể tin nổi thứ tự do mới mẻ này và vẫn không tin tưởng hoàn toàn, cho tới khi tôi chạm mặt Franz Kromer. Hắn đang đi xuống Seilergasse, thẳng tới hướng của tôi. Khi thấy tôi, hắn có vẻ tránh né, khuôn mặt hắn nhãn nhỏ hết cỡ, đi vòng qua chỗ khác để không đụng phải tôi,

Đó quả là một giây phút tuyệt vời. Kẻ thù trốn chạy khỏi tôi! Ác quỷ Satan sợ hãi tôi! Sự ngạc nhiên và niềm vui sướng chảy tràn qua tim tôi.
Demian lại xuất hiện. Anh ấy chờ tôi ở cổng trường.

“Xin chào" Tôi mở lời.

“Chào buổi sáng, Sinclair. Tôi muốn hỏi xem cậu dạo này ra sao. Kromer không còn làm phiền cậu nữa phải không?”

“Là anh làm sao? Nhưng làm sao? Làm thế nào? Tôi không hiểu. Hắn ta thực sự biến mất."

*Tốt. Nếu hắn dám quay lại - tôi không nghĩ thế, nhưng dù sao hắn cũng là hạng vô lại - thì bảo hẳn hãy nhớ tới Demian

“Nhưng vậy thì liên quan gì Anh gây gỗ và đánh bại hắn và

“Không, tôi không cần phải làm vậy. Tôi chỉ nói chuyện với

hắn, cũng như cách tôi nói chuyện với cậu vậy. Tôi cho hắn thấy

việc không làm phiền cậu là tốt cho chính hẳn thôi.”

“Vậy anh không đưa tiền cho hẳn chứ”

“Không đầu cậu bé ạ. Cậu từng thử cách đó rồi mà.”

Dù tôi cố gặng hỏi để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh ấy toàn lấn tránh câu hỏi. Cảm giác gượng gạo về anh ấy vẫn còn đọng lại, một tổ hợp kỷ lạ của lòng biết ơn và xấu hổ, sự ngưỡng mộ và nỗi sợ, lòng thương mến và thôi thúc kháng cự từ bên trong

Tôi quyết định sẽ sớm tìm gặp anh ấy; tôi muốn nói chuyện nhiều hơn với anh ấy về mọi thứ, kể cả chuyện về Cain.
Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Lòng biết ơn vốn không phải là một đạo hạnh tôi tin tưởng. và tôi cảm thấy cũng không thể đòi hỏi nó từ một đứa trẻ. Vậy nên, tôi không ngạc nhiên khi mình vô ơn với Max Demian đến thể. Ngày hôm nay, tôi hoàn toàn chắc chắn rằng, nếu anh ấy không giải thoát tôi khỏi móng vuốt của Kromer, thì sức khỏe và thậm chí là toàn bộ cuộc đời tôi sẽ bị phá hỏng. Ngay cả lúc ấy, tôi cũng có cảm giác sự giải phóng này là sự kiện vĩ đại nhất cuộc đời tuổi trẻ của tôi - nhưng tôi hoàn toàn ngó lơ người giải phóng cho mình ngay khi anh vừa trình diễn xong phép màu.

Sự vô ơn, như tôi vừa nói, là một thứ tôi cảm thấy không cần phải giải thích. Điều duy nhất khó hiểu đối với tôi là, tôi không có chút gì tò mò cả. Tại sao tôi có thể sống qua ngày mà không có tìm hiểu về cách giúp Demian cứu mình? Làm sao tôi có thể kiềm chế sự khao khát muốn được nghe thêm về Cain, về Kromer, về phương thức đọc suy nghĩ của người khác?

Chuyện này tôi gần như không thể tin được, nhưng nó là như vậy đấy. Bỗng dưng tôi được giải thoát khỏi chiếc lưới của quỷ dữ, và nhìn thấy thế giới rực sáng hân hoan trước mắt mình; tôi không còn phải chịu đựng những cơn hoảng loạn và lồng ngực nhộn nhạo tới mức buồn nôn nữa. Lời nguyền đã bị phá bỏ; tôi không còn là một linh hồn bị giày xéo nơi Địa ngục, mà trở lại làm một cậu học trò như trước đây vẫn thế. Tôi mau chóng muốn lấy lại trạng thái cân bằng, có hết sức bỏ lại và quên đi những thử xấu xa, hiểm nguy mình từng trải qua. Toàn bộ câu chuyện dài dòng về tội lỗi và nối kinh hoàng bị rút khỏi tầm trí tối với tốc độ kỳ diệu, không để lại một vết sẹo hay dấu tích dáng kể nào.

Tới ngày hôm nay, tôi cũng hiểu vì sao bản thân lại mau chóng quên đi vị cứu tinh - người trợ lực của mình đến thế. Bằng tất cả sức lực và ý chí của một tâm hồn vụn vỡ, tôi ra sức trốn chạy khỏi thung lũng nước mắt và lời nguyền rủa, khỏi sự nỗ dịch kinh hoàng của Kromer, trở về với nơi tôi từng cảm thấy hạnh phúc, đủ đầy trước kia: thiên đường đã mất mở rộng cánh cửa đón chào tôi thêm lần nữa, thể giới chói lóa của Cha Và Mẹ, của các chị em tôi - quay lại với hương thơm của sự thuần khiết, với Abel phục tùng dưới thân ảnh của Chúa.

Chính vào ngày tôi nói chuyện với Demian, trước khi tôi có thể tự thuyết phục chính mình rằng tôi đã giành lại được tự do và không còn phải sợ sệt lần tái sa ngã nào nữa, tôi lấy hết can đảm để thực hiện một việc mà bản thân thường xuyên khao khát: đó chính là thú tội. Tôi tới gặp mẹ mình, cho bà thấy hộp tiền bé nhỏ với chiếc khóa bị phá hỏng, bên trong thì đầy ắp tiền giả thay vì những đồng xu thực thụ. Và, tôi nói với bà rằng, mặc cảm tội lỗi của mình đã đưa tôi vào trong vòng kiềm tỏa của kẻ ác ma hành hạ biết bao nhiêu lâu. Bà không hiểu hết những gì tôi nói, nhưng bà nhìn thấy hộp tiền, nhìn thấy dáng vẻ thay đổi của tôi, nghe thấy giọng nói thay đổi của tôi, cảm giác được thời gian thử thách qua đi và tôi đã quay về với bài

Tiếp theo là lễ kỷ niệm đầy xúc động mừng tôi quay về với đạo hữu - sự trở về của đứa con hoang đàng. Mẹ đưa tôi sang gặp cha, câu chuyện được lặp lại, sự kinh ngạc tràn trề với các câu hỏi và những giọt nước mắt. Cả cha lẫn mẹ đều xoa dầu tôi và thở phào, bởi họ đã trút bỏ được sự buồn bực bấy lâu. Mọi thứ đều tuyệt vời y như trong những câu chuyện kể; mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa và nay lại hòa hợp diệu kỳ.

Tôi mạnh mẽ lao vào sự hòa hợp ấy. Tôi chìm đắm trong việc tận hưởng sự bình yên của mình và lòng tin của cha mẹ thêm một lần nữa. Tôi xử sự như một đứa trẻ khuôn mẫu trong nhà, vui đùa với các chị em còn siêng năng hơn dạo trước, và cảm thấy được chuộc tội khi hát những khúc thánh ca cũ kỹ dấu yêu trong buổi cầu nguyện với sự sôi nói của một người cải đạo. Tất cả những cảm giác này đều xuất phát từ trong tim, không hề có chút lừa dối nào.

Thế nhưng, mọi chuyện vẫn chưa ổn, không hề ổn! Dây chính là lời lý giải chuẩn xác nhất cho việc lãng quên Demian của tôi. Đáng lẽ ra, tôi nên thủ nhận với anh ấy! Lời thú nhận sẽ bớt đặc biệt và cảm động hơn, nhưng nó có thể thành công hơn với tôi. Thay vào đó, tôi lại cố hết sức bình sinh bám chặt lấy thế giới lý tưởng nơi tôi từng thuộc về; tôi đã quay về nhà và được chào đón bởi lòng trắc ẩn. Nhưng, Demian dù sao cũng không thuộc v thế giới này, anh ấy không thể hòa hợp được với nó. Anh ấy tuy khác với Kromer nhưng cũng là một kẻ gây cám dỗ, là một sợi dây kết nối tôi với thế giới kia, thế giới xấu xa và tệ hại mà bây giới thi chẳng còn muốn can dự gì vào nữa. Tôi không thể và không muốn ruồng bỏ Abel, tôn vinh Cain, vậy là bây giờ chính tôi đã quay lạ làm một Abel.

Đó là bề ngoài tình trạng của tôi. Còn tình trạng bên trong lại là: Tôi đã được cứu rỗi khỏi Kromer và bàn tay quỷ dữ. nhưng chẳng bằng bất kỳ sức mạnh hay hành động nào của chính mình. Tôi đã cố gắng bước trên những nẻo đường của cuộc đời, nhưng chúng quá trơn trượt và nguy hiểm đối với tôi. Bây giờ, khi một bàn tay thân thiện chìa ra cứu giúp tôi, tôi lại chẳng hề nhìn ngang ngó dọc mà chạy ngay về với lòng mẹ, quay về với sự an toàn của thế giới trẻ thơ mộ dạo, được bao bọc bốn bè. Tôi lại khiến mình trẻ dại hơn, yếu ớt hơn và ấu trĩ hơn nữa. Tôi phải thay thế sự phụ thuộc vào Kromer của mình bằng một người khác, bởi vì tôi không thể tự bước đi một mình, nên tôi chọn lựa trong mù quáng sự nương tựa vào Cha Và Mẹ, vào “thế giới của ánh sáng” thân yêu và cũ ký dù tôi biết nó không phải là lựa chọn duy nhất. Nhưng, nếu tôi không đưa ra lựa chọn ấy, tôi sẽ phải bám lấy Demian và đặt niềm tin vào anh ấy. Lúc đó, tôi đã nghĩ mình không thể làm vậy, bởi tôi có lý do thỏa đáng để không tin vào những ý tưởng kỳ dị của anh ấy; trên thực tế chẳng qua chỉ là nỗi sợ. Bởi Damian sẽ đòi hỏi ở tôi nhiều hơn cha mẹ rất nhiều. Anh ấy sẽ cổ sức khiến tôi trở nên tự lập bằng những lời khiêu khích, những lời cảnh cáo, chế nhạo và châm biếm. Chao ôi, giờ tôi mới biết rằng trên thế giới này không có thứ gì đáng ghét bằng việc phải thực hiện hành trình đi tới chính mình:

Dù vậy, tầm sáu tháng sau, tôi đã không thể cưỡng lại được sự cám dỗ. Trong một lần đi dạo với cha, tôi đột nhiên hỏi ông nghĩ gì về việc có người thấy Cain tốt hơn Abel,

Ông tỏ ra rất ngạc nhiên với câu hỏi đó. Ông giải thích cho tôi rằng sự diễn giải ấy không có gì mới mẻ, nó đã nổi lên trong những thế kỷ đầu tiên của đạo Cơ đốc và được dạy dỗ trong nhiều giáo phái, mà một trong số đó còn tự gọi mình là “Cainites”. Nhưng dĩ nhiên ông có nói thêm rằng, lời giáo huấn diện rồ này chẳng qua chỉ là nỗ lực của ác quỷ để phá hủy đức tin của chúng ta. Nếu bạn tin rằng Cain hành xử đúng đắn và Abel là kẻ làm sai, vậy có nghĩa là Chúa đã làm lạc, hay nói cách khác Chúa của Kinh thánh không phải là vị thần chân thực mà là thần giả dối. Những người Cainites và các giáo phái tương tự đúng là có dạy dỗ và truyền bá học thuyết này, nhưng thành phần dị giáo ấy đã biến mất khỏi trái đất từ rất lâu rồi. Điều duy nhất khiển cha tôi ngỡ ngàng là một người bạn học của tôi lại biết về chuyện này. Nhưng dù sao, ông cũng cảnh báo tôi bằng một sự nghiêm nghị nhất là tôi không nên thả mình vào bất kỳ suy nghĩ nào như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro