Chương 46-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lệ Đông Nhất lắc đầu, cắn một miếng.

Không ngờ cũng có ngày bản thân anh phải ăn thứ này, nhưng mà, mùi vị cũng không tệ.


Buổi tối, Lệ Đông Nhất tựa vào đầu giường đọc tài liệu, Nam Hợp dựa vào lòng Tân Đồng, nghe cô kể chuyện.

Đợi mí mắt của Nam Hợp choảng nhau một hồi, cuối cùng cũng khép lại, Lệ Đông Nhất cũng dẹp tài liệu đi.

Tân Đồng thu xếp xong cho anh bạn nhỏ, đắp chăn ấm, ánh mắt nhìn Lệ Đông Nhất dạt dào thâm ý, động tác cẩn thận xuống giường, đứng lên đi ra bên ngoài.

"Sao hôm nay em chủ động vậy?" Lệ Đông Nhất hôn cô, vừa ra khỏi phòng ngủ chính liền bế bổng cô lên.

Tân Đồng dựa đầu vào ngực anh, "Em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" Lệ Đông Nhất ngồi xuống giường của phòng ngủ bên cạnh, bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

"Ừ thì," Tay Tân Đồng cởi áo ngủ của anh, ngồi lên người anh, "chúng ta có em bé đi."

Em bé?

Từ lúc cô về nhà, họ không bàn lại vấn đề này nữa, ngoại trừ ngày đầu tiên, những lần quan hệ sau đó, lần nào Lệ Đông Nhất cũng rất thận trọng, làm từng bước một.

Lệ Đông Nhất ngồi dậy, đè thấp giọng, "Tân Đồng à, bây giờ em..."

"Em bây giờ rất tốt." Tân Đồng hôn lên môi anh, ngăn anh đừng nói gì cả, "Chúng ta có thêm một đứa con nữa được không anh?" Cô gần như nài nỉ anh.

Trong lòng Lệ Đông Nhất làm sao lại không muốn chứ, muốn nhiều con hơn nữa, đáng yêu như Nam Hợp vậy đó, anh có thể cùng cô chăm sóc chúng trưởng thành, chỉ nghĩ thôi mà cảm giác hạnh phúc giống như lan tràn ra khắp lồng ngực rồi.

Nói xong, Tân Đồng mềm mại dựa vào anh.

Lệ Đông Nhất đưa tay vuốt ve tấm lưng trơn mịn của cô, "Có thể nói với anh hay không?"

"Nói gì?" Tân Đồng giả khờ.

Tay Lệ Đông Nhất dừng ở ở chỗ nào đó trên tấm lưng cô, "Sao lại muốn có em bé?"

Anh nghĩ rằng nỗi đau này sẽ kéo dài rất lâu, cho nên dù vết sẹo đã bị che đi, chỉ sợ Tân Đồng khổ sở, nên anh không định khơi dậy lại nó trước cô.

"Em chỉ muốn sinh con cho anh." Tân Đồng trở mình, né tránh 'ma trảo' của anh, "Lần này em nhất định sẽ cẩn thận, anh phải bảo vệ mẹ con em cho tốt nhé," Tân Đồng ngửa đầu, nghĩ nghĩ, "là ba mẹ con em."

Lệ Đông Nhất không nói gì, lại lần nữa phủ lên người cô, cảm thấy lúc này nên dùng hành động để tỏ rõ quyết tâm là chính xác nhất.

"Không muốn," Tân Đồng vội vàng né tránh đẩy anh ra, "anh vẫn chưa đồng ý với em mà."

"Anh cam đoan sẽ bảo vệ ba mẹ con em, nhưng mà, trước tiên có phải nên tạo ra đứa thứ ba không?"

Sáng sớm Nam Hợp thức dậy, mắt còn tèm nhèm nửa mơ nửa tỉnh, cái mũi nhỏ hít mấy cái, người bên cạnh là mẹ chứ không phải ai khác, vì thế cậu ngáp một cái, nhắm mắt ngủ tiếp.

Tân Đồng cũng đã thức, chỉ là lười cử động, bởi vì tối qua thực hiện kế hoạch 'sản xuất em bé' rất triệt để, toàn thân đến giờ vẫn không có chút sức lực, dứt khoát ôm Nam Hợp ngủ nướng.

Lệ Đông Nhất nấu xong bữa sáng liền vào đánh thức hai mẹ con.

Nam Hợp mắt nhắm mắt mở, ngáp không ngừng, Tân Đồng mặc áo len trắng và quần jean cho cậu, "Ai đây ta, sao đẹp trai quá vậy nè?"

Lệ Đông Nhất đứng một bên, đầu đầy đường đen, câu này chính là phương pháp hữu dụng nhất của Tân Đồng làm cho Nam Hợp lập tức tỉnh ngủ.

Vậy mà Nam Hợp rất khoái mấy câu như vậy, mắt lập tức mở to, lấp lánh như sao trời, giọng nói rõ ràng hơn nhiều, "Là Nam Hợp đó."

"Cũng nên để Nam Hợp ngủ riêng thôi, mùa thu này con đã lên tiểu học rồi." Lệ Đông Nhất vừa đưa sữa cho Tân Đồng vừa nói.

Tân Đồng dỏng tai nghe anh bạn nhỏ hình như vừa rửa mặt vừa hát, cô nói lớn hơn một chút, "Lên tiểu học cũng còn nhỏ mà, đến mùa thu cũng mới hơn sáu tuổi thôi, hơn nữa, vóc người của con cũng không dài lắm, giường lại lớn, cũng không phải ngủ không được mà."

Lệ Đông Nhất biết cô rất yêu thương Nam Hợp, dứt khoát giơ tay đầu hàng, trong lòng không biết có nên trông mong đứa con thứ hai sớm đến không nữa.

Ăn sáng xong, Lệ Đông Nhất đưa Tân Đồng đi làm trước, sau đó đưa Nam Hợp đến trường.

Chị Vương hình như cũng vừa đến không lâu, nhìn thấy Tân Đồng, lập tức gọi cô lại, "Đồng Đồng, nghe nói có cô gái khá xinh xắn mới sáng sớm đã đến tìm em."

Tân Đồng nhìn về phía chị Vương chỉ, "Niên Niên?"

Mắt Tân Niên Niên đỏ hồng, mí mắt có hơi sưng, "Sao vậy?" Tân Đồng đi lên nắm lấy tay cô.

"Chị," Tân Niên Niên rất uất ức, "Lô Hàng và em chia tay rồi."

"Cái gì?" Tân Đồng không thể tin được, "Không phải đang tốt đẹp sao?" Thời gian trước vẫn ổn lắm mà, sao lại như vậy.

"Là em không cần anh ấy," Dáng vẻ Tân Niên Niên khá giận dữ, "Cha mẹ anh ấy đều có ý kiến với em, đều không đồng ý."

"Sao không đồng ý chứ, không phải đã từng gặp em một lần rồi à, sao bây giờ lại không hài lòng?"

Tân Niên Niên để Tân Đồng lau nước mắt cho mình, "Cha mẹ anh ấy biết chuyện trước kia em có bệnh, cũng biết chuyện phẫu thuật, họ chỉ có Lô Hàng là con, sợ em không sinh con được, sẽ chặt đứt hương hỏa nhà họ."

"Tầm bậy," Tim Tân Đồng đau nhói, "Niên Niên của chúng ta tốt như vậy, hơn nữa, người lớn nhà bên đó cũng phong kiến quá đi, đúng là," Tân Đồng án ngực, "Vậy Lô Hàng nói sao?"

"Anh ấy không nói gì cả, em cũng không muốn nghe, anh ấy hiếu thảo với cha mẹ như vậy, chắc chắc sẽ cảm thấy khó xử." Tân Niên Niên nhăn mặt, "Chị, em có thể ở nhà chị mấy ngày không? Ngày 1-5 (quốc tế lao động) này em không muốn quay về trường học."

"Đương nhiên là được, để chị nói anh rể em chuẩn bị bữa tiệc lớn cho em."

"Anh rể nấu cơm à?"

"Tất nhiên, còn nấu ngon hơn cả chị."

Đến tối, Tân Niên Niên cuối cùng cũng biết cái gì là bữa tiệc lớn, hai mắt rực sáng như đèn pha rồi ăn không ngừng, mọi phiền não gần như vứt ra sau đầu, khi buông đũa, sờ bụng, "Chị, em muốn khóc quá."

"No quá hả?" Tân Đồng cười, chuẩn bị đi tìm thuốc kích thích tiêu hóa cho cô.

"Không phải," Tân Niên Niên lắc đầu, "là ăn ngon quá, ngon đến nỗi em muốn khóc."

"Dì út ngốc vậy, ăn ngon thì phải vui lên mới đúng chứ." Nam Hợp cũng ra sức há miệng ăn cơm, cái miệng nhỏ bóng nhẫy hé ra ngậm lại cười nhạo Tân Niên Niên.

Lệ Đông Nhất thu dọn chén bát, Tân Đồng và Tân Niên Niên cùng với Nam Hợp ngồi trên sô pha xem tivi, "Niên Niên, tối nay em ngủ một mình ở phòng sát vách được không?"

Tân Niên Niên nhìn vẻ mặt khẩn trương của Nam Hợp, mỉm cười xấu xa nói, "Chị, em mới thất tình, chị ngủ chung với em được không?"

Quả nhiên Nam Hợp nhanh nhẹn đứng dậy, lấy cơ thể chắn lấy Tân Đồng, giang hay tay ra, giống hệt gà mái bảo vệ gà con mà giấu Tân Đồng ra sau lưng, "Mẹ là của Nam Hợp, phải ngủ cùng với con, lêu lêu dì út, dì út là người lớn, còn muốn ngủ chung với người khác."

"Út là em gái của mẹ con, bây giờ út không vui, muốn ngủ chung với mẹ con, Nam Hợp, nhường mẹ cho út một đêm được không?"

Lệ Đông Nhất bên này rửa chén, dỏng lỗ tai lên nghe rất rõ ràng, trượt tay một cái, suýt nữa làm bể cái chén.

Tình địch năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều nha.

Nam Hợp đắn đo một hồi lâu vẫn lắc đầu kiên định, "Không được."

Trong lòng Tân Niên Niên vô cùng buồn cười, ngoài mặt lại khổ sở, "Hả, sao vậy hả? Út muốn khóc quá."

Nam Hợp vạch ngón tay, "Mẹ ngủ chung với Nam Hợp và ba rồi, nếu ngủ chung với dì út, thì chỉ có thể thêm một người mà thôi."

Đương nhiên một lần mẹ ngủ chung với hai người là đủ rồi, Nam Hợp rất tự tin về điều này.

Lệ Đông Nhất không ngừng cười thầm trong bụng, được lắm con trai, Nam Hợp thắng rồi.

Nhưng mà, anh còn chưa cười ra mặt, chợt nghe Tân Niên Niên nói, "Vậy thì để mẹ ngủ chung với út và Nam Hợp được không? Út sẽ kể truyện cười cho Nam Hợp nghe, còn có thể làm động tác của tinh tinh nữa, được không nào?"

Lần này, Nam Hợp lập tức ném ba cậu ra sau đầu, "Được, con với út cùng ngủ với mẹ."

Tân Đồng đã sớm nhịn không được, bị hai dì cháu mang ra bàn đi bàn lại, tranh tới tranh lui, cảm giác bản thân giống như chỉ được ôm gối mà không có quyền phát biểu ý kiến vậy đó.

Cô đi đến sau lưng Lệ Đông Nhất, ôm lấy eo anh, nhón chân hôn anh một cái, "Ngủ ngon, ông xã."

Đêm nay, anh phải phòng không gối chiếc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro