Chương 10: Nước mắt trong lòng bàn tay ( thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Trải qua trận này, danh tiếng Tuần gia quân càng thêm vang dội, nhận được không ít sự kính ngưỡng của dân chúng. Trong thời gian này, cả Thiên Triều ăn xong chỉ ngồi bàn xem Tuần Dạ anh dũng thiện chiến thế nào, mưu trí tìm được đường sống trông chỗ chết ra sao, còn đánh cho Khang quốc tan rã, bảo vệ Hoàn Thành thành công.

Diễn biến trận đánh ra sao không còn quan trọng, quan trọng sâu trong tiềm thức mỗi người dân đều coi Tuần gia như trụ cột đất nước, còn Tuần gia thiên hạ mới an ổn, nếu Tuần gia quân sụp đổ, bách tính sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Những giọt mưa rơi không ngừng, những giọt mưa trong suốt tí tách rơi xuống đất làm mát dịu cả đại lục.

Trong gió như mang theo mùi vị tươi mát còn có phần lạnh lẽo của mưa.

Hoa Tu ngồi thưởng trà cùng Tuần Dạ trong đình Vọng Nguyệt, một ánh mắt lạnh nhạt tao nhã, một ánh mắt chất chứa đầy tâm sự.

Bên ngoài đình có hai tên cầm dù đứng trong mưa, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn quanh, tránh việc người khác tới nghe lén.

Bình bạch ngọc đun trên bếp lò nhỏ bắt đầu có khói bay lượn lờ, tạo thành màn chắn giữa hai người.

"Hoa huynh thật có nhã hứng, trời mưa còn mời ta tới thưởng trà."

"Đại thiếu gia thấy tư vị thưởng trà trong mưa thế nào?"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trà đã sôi, Hoa Tu nhấc bình lên rót cho Tuần Dạ một chén, đồng thời cũng rót cho mình một chén.

"Có rất nhiều tin đồn về cuộc chiến lần này. Trong đó có một tin đồn bất lợi cho ngươi, ngươi có muốn nghe không." Hoa Tu đặt bình bạch ngọc xuống, khẽ cười.

"Xin rửa lắng tai nghe."

"Thực tế giữa Tuần gia quân và Khang quốc không hề xảy ra cuộc chiến nào, số lượng người chết là số liệu giả."

Tuần Dạ nâng ly trà đang bốc hơi nghi ngút lên: "Chỉ cần dân chúng nghĩ Tuần gia quân đã tham gia trận chiến thì là có chiến tranh xảy ra."

"Xem ra các ngươi đã chuẩn bị xong." Hoa Tu nói.

"Chỉ còn thiếu sự ủng hộ của Hoa huynh thôi."

Hoa Tu làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Phụ mẫu qua đời sớm, Hoa mỗ chỉ có một ngươi thân duy nhất là Tuyết nhi, những năm nay, dù nó muốn sao trên trời ta cũng hái cho nó. Nhưng từ ngày nó quen biết ngươi, suốt ba năm liền đều buồn bã không vui, nhất là sau khi ngươi thành thân với Tô tiểu thư, ta chẳng còn thấy nụ cười của nó nữa."

Tuần Dạ cúi đầu thổi ly trà trong tay, hơi nóng xông vào mắt hắn, cũng làm người khác không thấy được vẻ mặt hiện tại của hắn.

"Lần này ngươi làm thống soái xuất binh tấn công Khang quốc, nó vì ngươi mà nhốt mình trong Phật Đường chép Pháp Hoa Kinh, chép suốt mười ngày không ra, nó muốn dùng tấm lòng thành của mình cầu xin trời cao che chở cho ngươi bình an quay về. Khi nhận được tin thắng trận, nó liền ngất đi trong Phật Đường, còn ngươi, từ lúc trở về vẫn chưa tới gặp nó." Giọng nói của Hoa Tu trở nên sắc bén.

Tuần Dạ đặt ly trà trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Hoa Tu: "Một năm trước, là ai cảnh cáo ta không được tới gần muội muội của hắn?"

"Một năm trước, khi ta biết ngươi tiếp cận Tuyết nhi chỉ để lợi dụng nó ép ta ủng hộ tài lực cho Tuần gia. Ta chỉ biết tách nó ra khỏi ngươi, tránh để nó chịu tổn thương."

"Còn bây giờ?"

Hoa Tu vuốt ve ly trà: "Năm đó, ngươi nhẫn nhịn thành thân với Tô Lạc Tuyết để tránh cho Đế hậu nghi ngờ. Còn bây giờ, thời cơ đã tới, ta cũng không phản đối chuyện hai nhà Hoa Tuần kết thân."

Tuần Dạ nhìn Hoa Tu, im lặng chờ hắn nói tiếp.

Hoa Tu nhấn mạnh từng chữ: "Ta muốn ngươi cam kết, nếu ngươi làm Đế, Hoa Tuyết phải được làm Hậu."

Tuần Dạ hỏi "Chỉ có một điều kiện đó sao?"

Hoa Tu cười khổ: "Nếu ngươi đồng ý, Hoa gia sẽ dốc toàn bộ tài lực ủng hộ ngươi."

Tuần Dạ cười cười, nâng chén nói: "Ta lấy danh nghĩa Tuần gia ra bảo đảm, nếu ta đăng cơ làm Đế, Hoa Tuyết sẽ làm Hậu."

Đúng lúc này, thị vệ đứng ngoài bẩm báo: "Đại thiếu gia, có người muốn gặp ngài."

Tuần Dạ và Hoa Tu cùng đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng người mặc trang phục nam nhân màu xám cầm cây dù trắng đứng trong mưa, vóc dáng nhỏ bé như sắp bị mưa gió ngoài kia cắn nuốt.

"Chuyện này nói tới đây thôi." Tuần Dạ đứng dậy bước ra ngoài, có một thị vệ vội vàng cầm dù lên che mưa cho hắn.

Hoa Tu ngồi trong đình nhìn theo bóng lưng của Tuần Dạ, khẽ thì thầm nói: "Tô Lạc Tuyết, cô tiến không được mà lùi cũng không xong. . . . . ."

Tô Lạc Tuyết cầm cây dù đứng trong mưa, khi nhìn thấy Tuần Dạ đi về phía mình, bàn tay vô thức siết chặt lại, nàng chợt nghĩ tới bức thư nhận được đêm qua, phụ thân muốn nàng nhanh chóng trở về Lạc Thành.

"Sao nàng lại tới đây?" Tuần Dạ dừng trước mặt nàng, những giọt mưa to đã bắn tung tóe lên vạt áo.

Nàng vội vàng thu hồi tâm trí, trả lời: "Ta đến phòng ngươi nhưng không thấy ai, nghe hạ nhân nói ngươi ở đây nên mới tới tìm ngươi."

"Tìm ta có chuyện gì à?" Hắn vừa nói vừa cầm lấy cây dù trong tay nàng, hai người đứng sánh vai trong một không gian nhỏ bé, dẫn nàng về phía trước.

Nàng cúi đầu, nhanh chóng đi theo hắn, trên đường đi, có những giọt mưa lạnh lẽo tạt vào gò mà, ngưng tụ thành những giọt nước chảy xuống cổ.

Nàng nói rất bé: "Ta phải đi."

Hắn nghi hoặc hỏi: "Đi?"

"Chiến tranh đã kết thúc, ta phải đi."

"Chiến tranh còn lâu mới kết thúc."

Nàng cười như không cười: "Ta muốn về nhà, người nhà của ta, bọn họ. . . . . .đều đang đợi ta về."

"Vậy khi nào quay lại đây?"

"Có lẽ không bao giờ quay lại nữa."

Tuần Dạ dừng bước.

Chỉ thấy hắn xoay người lại đối diện với nàng: "Không quay lại nữa?"

Nàng khẽ gật đầu.

"Tại sao?"

Hai bàn tay nàng quấn chặt vào nhau, trong lòng chỉ cảm thấy phiền muộn, nàng có nên nói ra thân phận của mình không. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hắn, nàng lại thấy do dự, chợt thấy một đóa hoa hồng gần đó, nàng liền cúi người ngắt hoa: "Ngươi chờ một chút."

Sau đó, nàng dứt từng cánh hoa một, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nói, không nói. . . . . . Nói, không nói. . . . . . Nói, không nói. . . . . ."

Mới đầu Tuần Dạ còn nghi hoặc không hiểu, đến khi nhìn thấy hành động này của nàng, hắn chỉ có thể cười trừ.

Từng cánh hoa rơi xuống mặt đất, bị mưa gió vùi dập tan nát.

"Đại thiếu gia!" Có tiếng người gọi hắn trong mưa, là một người đàn ông trung niên đang thở gấp chạy tới.

"Chuyện gì?" Tuần Dạ nhìn người vừa chạy tới.

"Hầu Gia nói trong Hoa phủ có nội gián, muốn ngài tới chính sảnh bàn bạc."

Ánh mắt Tuần Dạ trở nên lạnh lẽo, hắn quay lại nhìn nàng vẫn đang ngắt cánh hoa: "Ta qua đó một chút." Dứt lời liền đưa ô cho nàng, còn mình thì đội mưa chạy đi.

Tô Lạc Tuyết một tay cầm dù, một tay cầm bông hoa hồng chỉ còn sót lại một cánh. "Không nói. . . . . ." Cánh hoa hồng cuối cùng cũng rơi xuống, bị bùn đất bao phủ.

Ông trời cũng không cho nàng nói.

Nàng ngước mắt nhìn bóng dáng Tuần Dạ khuất dần trong mưa, cánh tay cũng dần chết lặng.

Đêm đó mưa vẫn rơi xối xả, khi thu dọn xong quần áo của mình, Tô Lạc Tuyết đặt một bức thư lên bàn mình, phía ngoài có viết: Gửi phu quân Tuần Dạ.

Trong thư nàng đã kể rõ về thân phận mình, nàng nghĩ, nếu trời cao đã không cho nàng cơ hội tự nói với Tuần Dạ, vậy nàng sẽ viết cho hắn, nàng không cần đối mặt với hắn, cũng không cần nhìn sự khinh bỉ trong mắt hắn.

Như vậy, nàng có thể rời khỏi Hoàn Thành, rời đi Tuần gia, nàng sẽ trở lại làm Tô Lạc Tuyết.

Đặt thư lên bàn, đang định tranh thủ đêm hôm mưa gió rời khỏi đâu thì thấy Hoa phủ trở nên náo nhiệt, đèn đuốc thắp sáng khắp nơi làm nàng có linh cảm xấu.

"Thiếu gia có lệnh, tất cả gia quyến, khách, người làm tới tập trung ở phòng khách . . . ." Có tiếng thị vệ tới truyền tin, Tô Lạc Tuyết vô thức nắm chặt bức thư trong tay, chẳng lẽ vì chuyện gian tế chiều nay nên mới cho triệu tập quy mô lớn như vậy?

Nàng cúi đầu nhìn bức thư trong tay, trầm tư một lát liền bỏ thư vào trong túi, đi theo đám đông về phía phòng khách.

Đi vào phòng khách, chỉ thấy cả đại sảnh to như vậy toàn người là người, không khí cũng trở nên áp lực, nặng nề. Nam Chiêu Hầu, Tuần Dạ, Tuần Lạc, Hoa Tu, Hoa Tuyết. . . . . .Những người quan trọng đều tập trung ở đây, bọn họ đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt lạnh lẽo đó làm người ta sợ hãi.

"Chiều nay, có một thị vệ bắt được bồ câu đưa thư." Quản gia Hoa phủ cầm một tờ giấy nhỏ trong tay, cao giọng nói: "Là ai dùng bồ câu đưa đưa tin tức ra ngoài thì đứng ra."

Không gian yên tĩnh, không có ai lên tiếng trả lời.

"Không thành thật khai báo, nếu bị bắt, kết quả. . . . . ." Quản gia đưa mắt nhìn những công cụ hành hình dưới đất.

Vẫn không có ai lên tiếng, cả trăm người, ai cũng đưa mắt nhìn nhau.

"Nếu không có ai đứng ra nhận, Đường Khánh, ngươi kể lại chuyện ngươi nhìn thấy chiều nay." Hoa Tu mệt mỏi ngồi xuống ghế nói.

"Buổi chiều, thuộc hạ đang trực thì thấy một con bồ câu đưa tin bay ra, thuộc hạ liền dùng cung tên bắn hạ con bồ câu kia. Nhìn địa điểm mà con bồ rơi xuống, chắc chắn nó bay ra từ một trong hai nơi là Lam Tẩm Viên và Bách Hoa Uyển." Đường Khánh thấy mình lập công lớn nên rất tự đắc, giọng nói cũng vang dội hơn ngày thường.

"Những người ở trong Lam Tẩm Viên và Bách Hoa Uyển bước ra." Hoa Tu gõ mấy đầu ngón tay lên bàn tạo ra những tiếng động thanh thúy.

Có bảy, tám người bước lên trước, trong đó có cả Tô Lạc Tuyết, nàng chỉ dám chăm chú nhìn xuống đất, nàng sợ người khác nhận ra sự chột dạ trong mắt nàng.

Quản gia sai người mang giấy bút tới, đặt lên bàn nói: "Từng người một tới viết: Trận này có bẫy."

Tô Lạc Tuyết bắt đầu căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

Trước khi tới, nàng đã có linh cảm, quả nhiên là bồ câu đưa tin cho phụ thân đã bị bắt lại.

Nhìn từng người một run rẩy bước lên viết chữ, có mấy người nói mình không biết chữ cũng bị ép viết.

Nàng khẽ nhắm hai mắt lại, bọn họ nhất định phải tìm được gian tế sao, nàng hoảng hốt, chẳng lẽ phải nói ra thận phận mình trong tình huống này sao?

Nàng nhìn Tuần Dạ, Tuần Lạc, cuối cùng mới nhìn tới Tử Vũ, Tử Vũ cũng đang đang nhìn nàng, trong mắt không nhìn ra được cảm xúc gì.

Hai nắm đấm của Tô Lạc Tuyết dần buông lỏng ra, nàng đi lên trước, vừa định nói hết tất cả thì thấy một nha hoàn quỵ xuống đất: "Hầu Gia tha mạng. . . . . ."

Tiếng động này đã hấp dẫn tất cả mọi người, ngay cả Tô Lạc Tuyết cũng há hốc miệng vì kinh ngạc: "Lá thư này do nô tỳ đưa ra ngoài, cầu xin Hầu Gia tha mạng cho nô tỳ, Hầu Gia tha mạng . . . . ."

Tuần Dạ đi tới, lạnh lẽo nhìn nha hoàn đang quỳ trên mặt đất: "Ngươi là người của ai."

"Nô tỳ, nô tỳ là người của Đế hậu nương nương, Đế hậu phái nô tỳ tới giám sát mọi động tĩnh của Hoàn Thành."

Tuần Dạ cũng không kinh ngạc, chỉ thấy hắn phất tay nói: "Đưa xuống, giết."

Nha hoàn kia hoảng sợ la hét: "Ta đã khai hết sự thật, sao ngài còn giết ta . . . . ."

"Mang xuống." Tuần Dạ quát lên, có mấy tên thị vệ đi tới kéo nha hoàn kia ra khỏi phòng khách, tiếng khóc của nha hoàn kia yếu dần, cuối cùng cũng biến mất.

Tô Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn mọi việc xảy ra trước mắt, rõ ràng lá thư kia là do nàng viết, vì sao nha hoàn lại đứng ra chịu tội thay nàng?

"Được rồi, không còn chuyện gì nữa, mọi người mau giải tán đi." Hoa Tu đứng dậy, thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khi mọi người đã tản đi hết, Tô Lạc Tuyết vẫn ngơ ngác đứng yên một chỗ, trước mắt nàng như vẫn còn cảnh nha hoàn kia bị kéo ra khỏi cửa, nha hoàn kia giãy giụa, hoảng sợ. . . . . .

Nàng đã gián tiếp hại chết một người sao?

Lúc Hoa Tu đi ngang qua người nàng liền cười nói: "Nghe nói đêm nào cô cũng hầm canh cho Tuần Lạc, tối nay nhớ mang thêm một chén tới cho ta." Giọng nói bình thản nhưng không cho phép người nghe cự tuyệt.

Không đợi Tô Lạc Tuyết đồng ý, Hoa Tu đã thản nhiên rời đi.

Nhìn nàng vẫn ngây ngốc đứng đó, Tuần Lạc liền bước tới, dùng sức kéo nàng ra ngoài.

"Đang nghĩ gì vậy?" Bước ra ngoài hành lang, Tuần Lạc mới cất tiếng hỏi nàng.

"Nếu nha hoàn đã khai báo hết sự thật, sao không cho cô ấy một con đường sống." Bên tai như vẫn còn tiếng gào khóc thảm thiết và mệnh lệnh đầy sắt đá của Tuần Dạ.

Tuần Lạc cười cười, bàn tay vẫn đặt trên lưng nàng: "Từ lúc cô ta quyết định làm gian tế cũng phải biết mình không thể sống mà ra khỏi đây."

"Nhưng đâu có ai tự nguyện làm gian tế đâu." Tay nàng vô thức đặt lên chỗ để bức thư viết cho Tuần Dạ, có lẽ nàng đã sai rồi, chân tướng thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là phải giữ được tính mạng của mình.

"Nhị thiếu gia, ta đi hầm canh cho ngươi." Tô Lạc Tuyết cố giữ vẻ mặt thản nhiên cười với Tuần Lạc: "Ngươi chờ một lát, sẽ rất nhanh thôi." Dứt lời, nàng liền quay người chạy về phía nhà bếp.

Tô Lạc Tuyết hầm canh hơn một canh giờ rồi đưa tới phòng Tuần Lạc, chưa kịp ngồi lại liền vội vàng đi tới chỗ Hoa Tu, hình như hắn muốn nói gì đó với nàng.

Nàng thấy rất khó hiểu, sao nha hoàn kia phải che giấu giúp nàng, chẳng lẽ nha hoàn kia cũng là người của Đế hậu?

"Cốc cốc" nàng giơ tay gõ cửa phòng Hoa Tu, chỉ nghe bên trong nói vọng ra: "Vào đi." Nàng vừa đẩy cửa bước vào đã cảm nhận được mùi đàn hương ngập tràn, không quá nồng, vừa đủ làm con người thấy thư thái.

"Hoa thiếu, đây là canh của ngài." Nàng đặt chén canh vẫn còn bốc khói lên bàn: "Canh gà hầm sơn tra."

"Tuần Lạc thật có phúc, ngày nào cũng uống canh đại bổ của cô mà không bị chảy máu mũi sao?" Hoa Tu đi tới bưng chén canh của nàng lên, tươi cười đùa giỡn nàng.

Lúc này Tô Lạc Tuyết không có tâm trạng để ý tới hắn: "Hoa thiếu có gì cứ nói thẳng."

"Uống hết chén canh này rồi nói cũng không muộn." Hoa Tu ra vẻ thần bí cười nói, nhưng mới được một ngụm đầu tiên, còn chưa kịp nuốt xuống đã phun ra ngoài: "Tô Lạc Tuyết, cô cố ý."

Nhìn vẻ tức giận của hắn, nàng mờ mịt hỏi: "Sao vậy?"

"Cô tự uống đi." Hắn đưa chén canh cho nàng.

Nàng nghi ngờ uống một ngụm, nhất thời, vị mặn chát tràn ngập cả môi lẫn lưỡi: "Mặn quá."

"Cô cũng biết mặn sao?"

"Nhưng. . . . . ." Nàng nhìn chén canh này, lại nghĩ tới cảnh Tuần Lạc thản nhiên uống một hơi cạn sạch, mà hai chén đều múc từ một nồi ra.

"Nhưng Tuần Lạc có thể uống cạn mà không để lại giọt nào, đúng?" Hoa Tu tiếp lời nàng.

Nàng đành đặt chén canh lên bàn, nàng không muốn bàn với Hoa Tu về vấn đề này: "Nếu không uống được canh thì ngồi xuống nói chuyện đi, rốt cuộc ngươi gọi ta tới làm gì."

Hắn cười cười, cũng không nói nhảm với nàng nữa: "Là thư kia là do cô viết."

"Đúng thì sao?"

"Nếu không có nha hoàn kia gánh tội thay cô, người chết chính là cô rồi. Ta không biết giữa cô và Tuần Dạ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta phải nhắc nhở cô, dù Tuần Dạ thích cô đến đâu, nhưng để hắn biết cô là Tô Lạc Tuyết, cô còn lừa hắn lâu như vậy, hắn tuyệt đối không nương tay tha cho cô."

"Không cần ngươi nhắc nhở, chuyện này ta cũng hiểu được."

"Vậy mà cô còn định nối tiếp sai lầm?" Ánh mắt Hoa Tu trở nên sắc bén: "Nếu ta đoán không sai, cô sẽ nói cho Tuần Dạ biết thân phận thật của mình, rời khỏi Hoàn Thành, trở về Lạc Thành, đúng không?"

Không ngờ hắn đoán ra được, nàng đành rắn giọng nói: "Dù thù hận giữa Tô gia và Tuần gia lớn tới đâu, ta chỉ biết hắn và ta đã từng kề vai chiến đấu, chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử, ta không muốn lừa dối huynh đệ của ta."

"Cô đối với Tuần Dạ là tình huynh đệ? Ta còn tưởng cô thích hắn chứ?" Giọng nói hắn trở nên mờ ám, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc lạnh như cũ: "Ta nói cho cô biết, nếu cô nói cho Tuần Dạ biết mình là Tô Lạc Tuyết, cô đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Hoa phủ nửa bước, cô sẽ bị bắt làm con tin. Trong cuộc chiến giữa hai nhà Tô Tuần, người chết đầu tiên chính là cô."

Nàng biết những gì Hoa Tu nói đều là sự thật, nếu không có sự kiện gian tế hôm nay, nàng vẫn còn hy vọng vào Tuần Dạ, nhưng hiện giờ nàng biết, nàng là người của Tô gia, chỉ cần thân phận bại lộ, nàng và Tuần Dạ sẽ không còn là huynh đệ nữa. Gì mà sóng vai nơi sa trường, nắm tay cùng chết ..., tất cả cũng chỉ là một làn khói thuốc, một giấc mộng tàn.

"Hôm nay cô chỉ có hai lựa chọn, một là trở lại Lạc Thành, tiếp tục làm Tô Lạc Tuyết. Hai là ở lại Tuần gia quân."

Nàng thản nhiên nói: "Không cần chọn nữa, ta phải trở về Lạc Thành."

"Ta nghĩ qua trận chiến này, cô đã hiểu được tình hình để buông tha thân phận của mình, tiếp tục làm Tô Tam."

"Dù làm Tô Tam thì ta vẫn mang họ Tô, ta phải về nhà, dù Tô gia thảm bại, ta cũng phải về." Nàng đi gần về phía hắn, kiên quyết nói: "Ta có nghĩa vụ phải đứng cùng phía với Tô gia, dù mất cả mạng sống, ta cũng không thể đứng về phía Tuần gia, phản lại Tô gia."

"Ta sớm biết cô sẽ quyết định như vậy." Hoa Tu khẽ cười: "Nhưng cô thấy ta sẽ thả cô đi sao? Nếu giữ cô lại, trong tay ta sẽ có thêm một quân cờ."

Nàng không trả lời, im lặng nghe hắn nói tiếp.

Hắn nhìn nàng, gương mặt kia vừa có nét trầm tư, vừa có nét do dự. Cuối cùng, những cảm xúc đó đều chuyển thành nụ cười nhạt: "Mà ta không thể không thả cô đi."

Nàng lại hỏi: "Tại sao?"

Hoa Tu trầm mặc trong giây lát, vừa định nói gì đó thì lại lắc đâu: "Nếu còn cơ hội gặp lại, ta sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện xưa."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro