chương 170+171

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kiều Thừa Huân nhìn dáng vẻ đau đớn của cô, lòng anh không khỏi tự trách vì sự bất cẩn của mình, nhưng lúc này không phải lúc để tự trách, nhanh tay để mấy cái bông sang một bên, nhanh chóng ôm lấy cô.

"Đừng lộn xộn."

"Anh, anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Ôn Đề Nhi lần đầu tiên đối mặt với bóng tối lâu như vậy, tâm tràn đầy sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, chỉ sợ anh ném cô xuống.

Cảm nhận được sự bất an của cô gái, Kiều Thừa Huân dùng sức ôm chặt eo nhỏ của cô, cuối cùng nhẹ nhàng đặt cô xuống cạnh bồn tắm.

Lấy xuống một cái khăn tăm, sau khi thấm ướt, nhẹ nhàng lau trên mắt cô, cùng với hai khóe mắt dính nước thuốc của cô.

"Đừng nhắm mắt chặt như thế, thả lỏng ra, từ từ mở to mắt ra thử xem."

"Ách...."

Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn nghe theo, động tác vô cùng chậm chạp, nhưng trên mắt vẫn lưu lại đau xót, nước mắt không không chế được chảy xuống.

"Vẫn rất đau, tôi sẽ không mù chứ?"

"Tôi dùng nước rửa cho cô một chút."

Kiều Thừa Huân vốn không muốn rửa nước sau khi đã vất vả bôi thuốc lên cho cô, nhưng xem ra bây giờ không rửa không được.

Ôm cô gái đến gần, để cô cúi xuống, sau đó mở vòi hoa sen, cột nước phun lên trên mặt cô, rồi nhẹ nhàng giúp cô rửa qua mắt.

"Đỡ hơn chút nào không?"

"Ừm, không đau như vậy nữa."

Kiều Thừa Huân tắt nước, để cô ngồi xuống, sau đó lấy khăn mặt đến lau khô mặt cho cô.

"Bây giờ thử mở mắt to ra xem nào."

Ôn Đề Nhi cẩn thận mở mắt ra, mắt không còn đau, tầm mắt cũng trở lại rõ ràng.

"Ha ha, tôi có thể nhìn rồi!" Ôn Đề Nhi vui vẻ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, thiếu chút nữa nhào qua ôm anh, nhưng lý trí giúp cô kiềm chế xúc động.

Kiều Thừa Huân hơi mỉm cười, nội tâm cũng vui vẻ giống như cô, vô tình nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tơ máu của cô, mắt lạnh rất nhanh trầm xuống, trong lòng sinh ra một cỗ phiền muộn không rõ.

Bỗng nhiên đứng dậy, đi ra khỏi toilet.

Ôn Đề Nhi sửng sốt, đột nhiên Kiều Diêm Vương lại mặt đen là ý gì?

Cô có nói bậy gì sao?

Nhanh chóng bước ra theo, gọi anh lại: "Kiều Diêm Vương!"

Kiều Thừa Huân dừng bước, mặt bình tĩnh nhìn cô, "Gọi lại."

"Hi~" Ôn Đề Nhi nghịch ngợm le lưỡi, bộng nhiên nhớ tới việc chính, nhanh chạy tới hỏi anh, "Chồng già, Phượng Vũ không có việc gì chứ?"

Nếu Phượng Vũ xảy ra chuyện gì, đoán chừng anh sẽ không lạnh nhạt đứng trong phòng mà bôi thuốc cho cô.

Kiều Thừa Huân trở lại bên giường ngồi xuống, trầm giọng nói: "Lại đây nằm xuống."

"Vẫn muốn bôi sao?" Ôn Đề Nhi mặt như đưa đám, từ từ đến giường nằm xuống.

Lúc này cô đã có bài học, trực tiếp nhắm mắt lại, sợ thuốc lại dính vào trong mắt mình.

Kiều Thừa Huân một lần nữa cầm bông tăm, chấm một ít nước thuốc, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, vừa cảnh cáo: "Về sau ít qua lại với mấy người phụ nữ nhàm chán đó đi."

Ôn Đề Nhi bỗng chốc mở to mắt, tròng mắt đảo qua một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

"Anh nghĩ tôi muốn chắc, là bọn họ tự mình tới tìm tôi, nếu tôi không tới cho họ mặt mũi, làm sao khi về có thể báo cáo kết quả cho mẹ anh, làm người hai mặt cũng rất khó đấy."

"Tôi đã sớm nhắc nhở cô, không muốn đi có thể không đi."

"Vâng vâng vâng, lần sau có đánh chết tôi cũng không đi." Ôn Đề Nhi cười ha ha, rất khó chịu dáng vẻ như việc không liên quan đến mình của Kiều Diêm Vương nhưng anh vẫn muốn trách cứ cô.

Anh đâu có biết trong buổi tiệc có bao nhiêu mạo hiểm kích thích, nếu không phải cô nhanh trí, thì người nằm ở bệnh viện hôm nay chính là cô.

Nói đi cũng phải nói lại, không biết hai đóa Bạch Liên Hoa kia đã bỏ gì vào ly nước chanh? 

  Ôn Đề Nhi nhìn nhìn Kiều Diêm Vương nghiêm túc bình tĩnh khuôn mặt tuấn tú, muốn nói lại thôi.
Nửa ngày, Kiều Thừa Huân chủ động mở miệng, "Muốn nói cái gì liền nói."
"Khụ." Ôn Đề Nhi ho khan một tiếng, "Bác sĩ có hay không nói Phượng Vũ là bởi vì ăn thứ gì mà phát bệnh?"
"Không rõ ràng lắm." Kiều Thừa Huân trầm giọng nói.
Ôn Đề Nhi nhướng mày, "Ngươi không hỏi sao?"
Kiều Thừa Huân không nói gì, nghĩ đến là cam chịu.
Lúc này, Kiều Thừa Huân di động đột nhiên vang lên, không thể không tạm thời dừng lại sát dược động tác, lấy ra di động tới đón nghe điện thoại.
Ôn ĐềNhi tò mò mà nhìn hắn khuôn mặt tuấn tú, Kiều Diêm Vương tiếp điện thoại tựa hồ đều không thích chủ động nói chuyện, cũng không biết đối phương nói gì đó, hắn nghe được thực nghiêm túc.
Nửa ngày, Kiều Thừa Huân mới phun ra một câu: "Về sau, vĩnh viễn cấm số 1 xuất hiện ở đế kiêu đậu cung."
Chỉ nói câu này, liền treo điện thoại.
Ôn Đề Nhi tò mò hỏi hắn: "Số 1 là cái gì?"
Kiều Diêm Vương như vậy nghiêm túc nói số 1, tổng cảm thấy là cái thực đáng sợ đồ vật.
Kiều Thừa Huân lãnh mắt liếc nàng liếc mắt một cái, vẫn là không nói lời nào.
Ôn Đề Nhi khóe miệng trừu trừu, không nói đánh đổ.
Kiều Thừa Huân phóng hảo thủ cơ, tiếp tục cho nàng thượng dược.
Vừa mới nghe hắn nói lời nói khi không cảm thấy đau, hiện tại tâm tư về tới trên người mình, Ôn Đề Nhi mới bắt đầu cảm thấy thống khổ.
"Đau quá, không cần lau!"
Lúc này đây, nàng trực tiếp ngồi dậy, mang theo một chút lửa giận, thật không nghĩ bị hắn tra tấn đi xuống, đau đến muốn chết.
Kiều Thừa Huân cương động tác, băng mắt như gông xiềng giống nhau, gắt gao mà khóa lại nàng đột nhiên tức giận khuôn mặt nhỏ.
Thiếu nữ tức giận nói: "Ngươi ở ta trong phòng ngây người lâu như vậy, Khinh Khinh khẳng định biết ngươi cho ta cọ qua dược, mặt sau không cần thiết lại diễn đi xuống, thỉnh ngươi rời đi ta phòng, ta muốn đi ngủ."
"Nằm trở về." Thiếu nữ nói như vậy lớn lên một đoạn lời nói, Kiều Thừa Huân chỉ trở về nàng ba chữ.
Ôn Đề Nhi cắn môi, giữa mày mang một chút quật cường, thờ ơ mà ngồi.
Đáng chết nữ nhân, nàng ở cùng hắn nháo tiểu tính tình?
Kiều Thừa Huân âm thầm bật cười, hắn nhưng không nhớ rõ hắn có đã cho nàng loại này quyền lợi.
"Đừng làm cho ta lặp lại lần thứ ba, nằm xuống."
"Có bản lĩnh ngươi đánh ta a, ta má phải là trống không, lại bổ 12 cái cái tát liền, ngô......"
Nam nhân đột nhiên dùng sức mà ngăn chặn nàng học không ngoan miệng nhi.
Trong lúc vô tình phát hiện, thiếu nữ hai mắt chi gian, nhăn mày.
Không thể nghi ngờ, cái này động tác làm đau nàng sưng đỏ mặt.
Kiều Thừa Huân như thế nào đều không đành lòng lại thương tổn nàng, đem nàng đẩy ra sau, phát ra cực kỳ lạnh băng cảnh cáo.
"Còn dám mạnh miệng sao?"
"Lưu manh!"
ÔnĐềNhi tức giận mắng một tiếng, ngoan ngoãn mà nằm hồi trên giường.
Lúc này đây, nàng hoàn toàn bị hắn thuần phục, vẫn không nhúc nhích nằm làm hắn lăn lộn chính mình mặt.
Rốt cuộc sát hảo dược, Kiều Thừa Huân dục muốn nói điểm cái gì, hậu tri hậu giác phát hiện, thiếu nữ hô hấp thực vững vàng, nguyên lai nàng sớm đã ngủ.
Lãnh triệt ánh mắt chậm rãi dừng ở thiếu nữ sưng đỏ tả trên mặt, không cấm nhớ tới nàng ở bệnh viện đã chịu ủy khuất, trong lòng còn có chút khí.
Bất quá, Phượng Vũ mua dây buộc mình suýt nữa vứt bỏ tánh mạng, Phượng lão gia bị Đề Nhi trọng thương nằm viện, Phượng phu nhân cũng bị đánh sưng lên mặt, này người một nhà cũng coi như là được đến tương ứng trừng phạt.
Đến nỗi Vạn Mỹ Trân, nháo ra lớn như vậy một vở diễn, nói vậy Phượng gia sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
Tư cập này, Kiều Thừa Huân cầm lòng không đậu mà vươn một bàn tay to, Khinh Khinh mà bám vào nàng má phải thượng.
"Ngươi không có ăn nhiều ít mệt, chuyện này liền đến đây là kết thúc."
"Ngạch......" Thiếu nữ bỗng nhiên tràn ra một tiếng nói mớ.  

(t/g: truyện này đã được convert gần hết nhưng mà hiện có 1 số từ mình edit không được xác nghĩa lắm mong các bạn thông cảm. Và truyện này có hơn 1000 chương mấy bạn theo nổi thì mình tiếp tục edit , chứ mình cũng hơi ngán 😁😁!!!!. Bình luận cho mình ý kiến nha!!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro