176-180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 176: Tôi và thiếu gia các người ngủ một phòng  

Tần Mạc trong gang tấc ngước mắt nhìn thiếu niên:"Bình thường? Tôi vốn chưa hề xem qua loại tiểu thuyết này, cũng biết là nó không bình thường, cậu cố ý? "

"Sẽ như thế nào? " Phó Cửu không thừa nhận, bình tĩnh cầm quyển sách lên, cười cười:"Anh xem, mặt trên chính là viết như vậy! "

"Tiểu thuyết nam nhân ảo tưởng mình là nhất trên thế giới? "Tần Mạc ngón tay thon dài chỉ chỉ vào câu "Tuy rằng người thích tôi rất nhiều, từ trong lớp cho đến cổng trường ",con ngươi Tần Mạc lạnh lại.

Phó Cửu lười biếng trả lời:"Thì có gì đâu, mỗi lần anh Mạc đến trường, so với cái này còn dữ hơn, lãnh đạo, thầy cô, học sinh đều chạy ra đón tiếp, cho nên đây chẳng có gì kì quái. "

Kia nháy mắt, Tần Mạc nghe thế cảm thấy mình không biết nên nói gì.

Phó Cửu nhoẻn miệng cười, rốt cuộc cũng có thể làm đại thần bị nghẹn trụ đề tài, cô còn muốn tiếp tục nữa!

Tần Mạc sao có thể để cô bức mình lần hai, liền đem quyển sách này khép lại, nhìn thiếu niên nhíu mày:"Rất đắc ý? "

"Không có! " Phó Cửu cười khẽ, cuối cùng mới nhớ ra là đại thần đã học qua tâm lí học, tâm sâu khó lường, khẳng định nếu nổi tiếng thì sẽ là Mary Sue thứ hai.

Tần Mạc duỗi tay, nắm cằm thiếu niên, ánh mắt hơi trầm xuống:"Cười đến nỗi hở cả răng nanh, còn nói không đắc ý? "

""""" Xoảng!!!!!!!!! """""""""

Lúc vào quên không gõ cửa, Trần Hiểu Đông ung dung tiến vào liền nhìn thấy một màn này, tay run lên, bát đũa rơi xuống.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, Tần thiếu đến để giáo huấn thiếu gia nhà họ theo phương thức... hôn môi?!
Trần Hiểu Đông hoảng sợ nuốt nước bọt

Tư thế kia rõ ràng là rất ám muội!!

"Có việc gì? "

Tần Mạc thản nhiên hỏi, gương mặt vì tức giận lúc nãy mà hơi đỏ hồng, càng dễ làm cho người ta hiểu sai a!

"Không, không,...... "Trần Hiểu Đông không đủ tự tin để trả lời hết câu hỏi, tiếp theo nghĩ tới cái gì lại nói:"Tôi,... tôi đã chuẩn bị cho Tần thiếu một phòng khách, nếu muốn thì ngài có thể đi nghỉ ngơi, còn chưa thì chờ một lát ở... "

Phó Cửu thật là không thể hiểu nổi, tại sao quản gia nhà mình cùng Phong Thượng đều giống nhau, cũng nói lắp? Chẳng lẽ là bị đại thần dọa?

"Phòng khách? "Đôi mắt Phượng của Tần Mạc khẽ chớp:"Ai nói tôi muốn nghỉ ngơi ở đó? "

Trần Hiểu Đông khốn đốn..... Bằng không thì ở đâu cha nội.

"Ta và thiếu gia các người ngủ một phòng.".Tần Mạc nói không chút để ý.

Trần Hiểu Đông nghe xong tựa như sét đánh ngang tai, miệng mở to hỏi:"Ngủ,... ngủ một phòng?! "

"Như thế nào? Có vấn đề? ".Tần Mạc ngón tay cầm điếu thuốc, hướng tới gạt tàn búng búng, ánh mắt lãnh đạm như nước xẹt qua hắn.

Trần Hiểu Đông bị ánh mắt kia quét qua thì ớn lạnh, lập tức nói:"Đương nhiên là không có vấn đề, để tôi chuẩn bị thêm chăn gối cho ngài! "

Trần Hiểu Đông thật sự không nghĩ tới hai người này sẽ ngủ chung, hắn cảm thấy không ổn nhưng lại không dám cãi lời Tần Mạc, vì vị này không thể chọc giận.

Vì thế Trần Hiểu Đông trước khi đi, còn nói nhỏ với Phó Cửu:"Thiếu gia, tuy rằng tôi ngày thường phản đối chuyện cậu theo đuổi Tần Thiếu, nhưng nếu người cố chấp, tôi sẽ đứng về phía cậu, vừa rồi tôi cố ý đưa cho Tân Thiếu tấm chăn mỏng, nếu đêm nhiệt độ hạ xuống, thì cậu,....... Khụ khụ! Tóm lại thiếu gia, cậu không cần phải cảm ơn tôi, chúc cậu may mắn, cố lên!!!!!! "  Chương 177: Cửu gia hấp dẫn Tần Thần  
Phó Cửu nhìn hắn một cái, tươi cười lãnh đạm: "Tôi thật đúng là muốn cám ơn anh đã am hiểu lòng người như vậy, ngày mai bắt đầu, tiền lương giảm một nửa."

Trần Hiểu Đông:...... Vì cái gì hắn làm một việc chính xác như vậy, thiếu gia còn giảm tiền lương của hắn? Vì cái gì!!!

Phó Cửu đem chăn ném tới trên giường, trong lòng rất là bất đắc dĩ, cô có một con heo là đồng đội, tiểu quản gia này ý tưởng lung tung rối loạn về sau phải quản, bằng không quá nguy hiểm.

"Anh Mạc,anh ở phòng ngủ, tôi đi ngủ phòng khách." Phó Cửu quay đầu tới, đối với Tần Mạc nhợt nhạt cười: "Tôi uống qua rượu, trên người nồng nặc mùi rượu, anh hẳn là sẽ không thoải mái.".

Tần Mạc phá hủy ý đồ tách riêng của Phó Cửu, hắn túm thiếu niên trở về, nắm chặt cánh tay Phó Cửu, một tay đem hắn ấn ở trên vách tường, khuôn mặt tuấn tú rất gần, hai người gắn kết với nhau, căn bản người thứ ba tồn tại không thể tồn tại: "Như thế nào? Không muốn cùng tôi ngủ một cái giường?"

Như thế nói trắng ra vấn đề, có điểm khó trả lời......

"Tùy tùy tiện tiện một người nữ sinh đều có thể ngủ ở trên giường của cậu, anh liền không thể?" Tần Mạc nói câu này mang theo tia băng giá, con ngươi thâm thúy không có một độ ấm.

Phó Cửu biết rất rõ ràng, lúc này cần thiết trả lời: "Đương nhiên có thể."

"Tắm rửa sạch sẽ, lúc lên giường, đừng cho tôi ngửi được trên người của cậu một chút mùi rượu, vẫn là nói cậu càng thích cùng tôi tắm?" Tần Mạc không có đeo cà vạt, liền áo sơ mi cúc áo đều yêu nghiệt kéo ra hai viên, một đầu tóc đen phối hợp tuấn mỹ trắng nõn mặt, như vậy tồn tại cảm đặc biệt mạnh mẽ, một bộ cực kỳ lười biếng biểu tình, như là đang nói, cậu cứ chậm rãi, tôi không nóng nảy.

Phó Cửu biết cô đây là chạy trời không khỏi nắng, dứt khoát cười soái khí: "Anh Mạc tắm trước đi, tôi đem giường đệm sửa sang lại một chút." Thế nào cũng muốn nghĩ cách sửa sang giường, bằng không rất nguy hiểm......Tắm rửa thời gian thông thường sẽ không rất dài.

Tần Mạc lúc đi ra, Phó Cửu cũng không sai biệt lắm đem giường đệm bố trí tốt, ở giữa cố tình thả một cái món đồ chơi, chính là vì phòng ngừa ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại, lại giống tình huống lần trước.

Đại thần nhưng thật ra không có để ý tật xấu của cô, Phó Cửu cầm khăn lông cũng vào phòng tắm, bắt đầu đem giáo phục cùng băng vải đều mở ra,dùng nước ấm tắm, mới đổi quần áo đi ra.

Dù không gội đầu, lại vẫn như cũ lộ ra một cổ hơi ẩm,mái tóc bạc hỗn độn, sẽ chỉ làm người cảm thấy cao quý.

Phó Cửu không thích dùng dép lê, đặc biệt là tắm rửa xong, cô liền như vậy tùy hứng theo sở thích chân thật của cô, khóe miệng còn mang theo cười, rõ ràng là động tác bình thường, từ cô thể hiện lại mang nét đường hoàng soái khí.

Ở phía trước, Tần Mạc liền cảm thấy thiếu niên có làn da rất trắng, hiện tại lại xem cặp hai đôi chân kia, giống như sứ ngọc, liền móng tay đều được chăm sóc mượt mà ánh sáng,đôi mắt không khỏi trầm một chút, lúc sau, mới đưa tầm mắt dời đi.

Từng có lần trước cùng chung chăn gối nên lúc này đây Phó Cửu thực tự nhiên tắt đèn, liền nằm qua đi.

Không biết có phải do đã tắt đèn, mùi hương của rượu cùng mùi sữa tắm thơm ngọt, cùng với tiếng thiếu niên hô hấp, dần dần rõ ràng lên, như có như không, phảng phất ở tai và mũi của hắn, thiếu niên còn không có phát hiện, hướng tới hắn cười một chút: "Anh Mạc,anh có muốn nghe một câu chuyện xưa không?"

Âm thanh của Thiếu niên vang lên, nghe vào trong bóng tối, luôn có một loại hương vị nói không nên lời, không biết vì sao làm người khác muốn cởi bỏ áo ngủ của cậu ......

Chương 178: Đè dưới thân

Bởi vì cái ý tưởng này mà Tần Mặc nhíu mày thật chặt, mắt đen thâm thúy như là có thể phản xạ ánh sáng trong phòng 0.

Phó Cửu nhìn Tần Mạc không nói gì, liền muốn nhìn kỹ một chút.

Không nghĩ tới cô vừa mới động, đã bị người đàn ông dùng sức đè xuống dưới thân.

Hắn dựa sát vào người cô, ngón tay nắm chặt cổ tay cô, hơi thở có chút nóng rực.

Trừ bỏ bên ngoài có một ít ánh sáng mỏng manh thì bên trong phòng là một mảnh tối tăm, cho nên mới thấy được cặp con ngươi kia càng thêm thâm thúy băng lãnh, tựa như một con thú đang cảnh giác.

Hai người đang ở cự ly gần, gần đến nỗi Phó Cửu có thể nhìn thấy lông mi màu đen trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông kia.

Hắn cứ như vậy nhìn cô, con ngươi thâm thúy như giếng nước, làm người khác cảm giác một khi không cẩn thận sẽ bị mê hoặc ngã xuống dưới.

" Em mà lại động một chút, thì em liền đi ra ngoài. Hiện tại hãy nhắm mắt lại và ngủ đi ".

Ngón tay hắn như là dùng một chút sức lực, tiếng nói trầm thấp mà tràn đầy cảnh cáo.

Tiếp theo, Phó Cửu đã bị Tần Mạc ấn vào trong ngực.

Trong nháy mắt mùi bạc hà vị thuốc lá trên người người đàn ông toàn bộ đều tràn vào khoang mũi của cô vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Cô so với đàn ông thấp hơn một cái đầu, tầm mắt vừa vặn dừng ở chiếc cằm hoàn mỹ của hắn, còn có thể nhìn thấy yết hầu hơi chuyển động khi hắn nói chuyện.Tư thế của cô hiện giờ xác thật không thể tùy tiện lộn xộn.

Cũng may cô thả món đồ chơi lông nhung ở trên giường, có thể hơi ngăn cách bọn họ ra một khoảng nhỏ...

Mà Tần Mạc lại cảm thấy người bị hắn ấn trong ngực vô cùng mềm mại giống như là kẹo bông gòn, hương vị ngọt làm người khác muốn dùng một chút sức lực đem thiếu niên bóp nát.

Mặc dù ý nghĩ này rất không thích hợp, Tần Mạc lại không khống chế được cảm giác của hắn, cũng may thiếu niên kia không có hành động lỗ mãng, đầu để ở trước ngực mình cũng vô cùng ngoan ngoãn, cùng những người hắn đã tiếp xúc tất cả đều không giống nhau. Thiếu niên trừ bỏ vẻ bề ngoài thuận mắt lại còn rất dễ dạy bảo, cho nên tư thế như vậy hắn cũng không có bài xích, ngược lại hắn cảm thấy đây là phương thức ngủ không tồi. Vô luận là cảm giác trên tay hay là hơi thở quanh thân đều có thể trợ giúp giấc ngủ.

Bóng đêm càng ngày càng buông xuống rồi thẳng đến rạng đông, hai người tuấn mỹ ngủ trên một chiếc giường nhìn vô cùng đẹp mắt. Đặc biệt là tóc bạc của Phó Cửu kết hợp với mái tóc đen của Tần Mạc tạo ra hình ảnh vô cùng kinh diễm...

Nếu hiện tại có người quay phim ở chỗ này, nhất định sẽ đem hai người bọn họ chụp lại rồi chiếu lên TV thì tuyệt đối sẽ thu về được rất nhiều fan hâm mộ.

Mặt trời bắt đầu nhô lên, Phó Cửu chậm rãi mở mắt, duỗi tay xoa xoa mắt trái của chính mình, mái tóc bạc rẽ ra hai ba chỗ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh. Đại thần còn đang ngủ, khuôn mặt kia có thể điên đảo chúng sinh, cao quý mà ưu nhã.

Hắn cứ như vậy an tĩnh nằm ở đó, hai tay thon dài đáp xuống, ưu nhã đặt ở trước ngực, lông mi đánh hạ xuống tạo thành một mảnh ám ảnh, toàn thân tản ra hơi thở người lạ chớ gần.

Khóe môi khẽ nhếch lên, tứ hồ đối với những người học kém bọn họ không thể không trào phúng.

Phó Cửu càng xem càng thấy ở thời điểm thượng đế tạo người, nhất định đã đem đại thần trở thành con của mình nên mới được ưu ái như vậy. Cô vươn tay định chọc vào khuôn mặt mê người kia.

Chỉ là giây tiếp theo, cảm giác đau quen thuộc từ bụng nhỏ truyền đến, cùng với thân thể lập tức tỉnh. Ở nơi nào đó có cái gì lập tức chảy ra.

Cả người Phó Cửu cứng lại trong vài phút, tiếp theo đứng dậy, chạy vọt vào nhà vệ sinh....  Chương 179: Đến ngày đèn đỏ  


Đèn đỏ tới!!!

Nhưng tại sao lại là hôm nay.

Phó Cửu nhìn quần ngủ bị dính máu, ánh mắt trầm xuống. Sau khi cởi quần ra, chỉ cần rửa cơ thể bằng nước ấm.

Bụng lúc này mới ấm lên, nhưng là cô cũng không có tìm được cái của nợ kia để thay, chỉ đơn giản là ngăn xếp một lớp giấy mềm để thay thế.

Chỉ là...... Nàng hiện tại không rõ ràng lắm chính là, khăn trải giường có bẩn hay không.

Môi Phó Cửu trắng bệch nhìn mình trong gương, cau mày, cái này đến thật đúng thời điểm.

Nhưng nàng cũng may mắn, nếu không phải ngày hôm qua đại thần cho cô học bù, nếu không, bị bắt quả tang, thì thật là thảm.

Sắc mặt như vậy dễ dàng làm người khác nhìn ra điểm khác thường, Phó Cửu mở tủ bên cạnh đựng mỹ phẩm dưỡng da, tô son dưỡng môi của đàn ông, ở trên môi vẽ một chút, chỉ vì làm chính mình nhìn qua trông có huyết sắc hơn.

Lúc này, Tần Mạc bởi vì âm thanh phát ra trong phòng tắm, mở cặp mắt lạnh, chỉ là sau khi mở chăn, đôi mắt nheo lại một chút, đây chẳng phải là Vết máu sao?

Trong phòng vệ sinh, Phó Cửu nhìn chân dài của mình, cầm giấy lau chân sườn, vớ lấy quần dài mặc vào, nhìn lướt qua đám giấy rác trong sọt, nếu không xác định trên khăn trải giường có hay không, bèn dứt khoát đặt cho mấy cái này càng trắng trợn táo bạo hơn một chút.

Nghĩ đến đây, Phó Cửu cầm giấy cho thành một cục, nhét vào mũi của mình, sau khi cảm thấy hóa trang đủ giống, mới bước ra phòng tắm.

Vừa đi ra, liền nhìn thấy con mắt thâm thuý của nam nhân kia nhìn chằm chằm tấm khăn trải giường đã bẩn rớt xuống, khoát hờ một bên người.
Phó Cửu tự nhiên đi qua, lười biếng ngáp: "Anh Mạc, tôi chảy máu mũi, có hay không nhiễm trên quần áo anh."

Tần Mạc quay đầu lại, nhìn thiếu niên thiếu niên tóc bạc và gương mặt vô tội, nhìn mũi hắn đỏ lên còn chặn bởi một cục giấy, cau mày, đem người kéo lại: "Sao lại chảy máu mũi?"

Không biết có phải hay không bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói nam nhân đê đê trầm trầm có chút hương vị triền miên.

Phó Cửu thế nhưng từ trong câu nói ấy có ý tứ quan tâm, dứt khoát môi mỏng khẽ cong: "Đại khái là bởi vì nguyên nhân muốn đăng kí tham gia thi đua điện cạnh,ít nhiều cũng có chỗ nguy hiểm"

Không thể không nói, Cửu gia chúng ta lực sát thương cực mạnh, không thua kém ai.

"Cậu là em trai của tôi!" Tần Mạc giọng lãnh đạm, vương tay đè ót Phó Cửu, muốn đích thân giúp cậu cầm máu

Phó Cửu giơ tay chặn tầm mắt đại thần, đùa cái gì vậy, nếu đại thần nhìn kĩ thì sẽ biết là cô đang nói dối, người đàn ông này có bao nhiêu tâm cơ, cô hiểu rõ hơn ai hết

"Đừng nhìn, máu đã ngừng ra rồi! "Phó Cửu che cái mũi lại, cười yếu ớt:"Anh Mạc không cần lo lắng đâu a! "

Tần Mạc nghr giọng thiếu niên ồm ồm, cảm thấy mình có điểm không xứng đáng làm anh trai.-.

Đã nói muốn tu tâm dưỡng tính,nhưng vẫn xuất hiện loại tình huống này.

Phó Cửu không biết đại thần nghĩ gì, vô luận phải đem việc vết máu này giấu kín.

Bs ngày này tốt nhất là cô nên tránh xa anh một chút, vì đang bị Dì Cả ghé thăm nên hành động có chút bất tiện.

Hiện tại bụng rất đau, xem ra bên phía trường học chắc phải xin nghỉ buổi chiều, chỉ hy vọng vào ngày kiểm tra vật lí thì có thể may mắn qua được........

Chương 180: Có người theo dõi Cửu gia

Luôn có cảm giác đau bụng, buồn nôn, nhưng không ai phát hiện ra biến hóa của Phó Cửu.

Giống như lời của Tần mạc, người như Phó Cửu, khó khăn nhất là thấu hiểu.

Ăn bữa sáng, trên bàn đặt một đĩa trái cây lớn, hầu hết đều là lê.

Trần Hiểu Đông âm thầm nói với cô: "Đây đều là Tần thiếu cho người trực tiếp từ khách sạn đưa tới đây, nói là thiếu gia nóng trong người, ăn nhiều một chút cái rất tốt. Hắn thật sự không có nghĩ nhiều! Nhưng mà, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, thiếu gia sao lại nóng trong người?

Phó Cửu nhướn mày, ngắm nhìn đĩa trái cây trước mắt.

Lê thuộc tính hàn.

Là nữ nhân đều biết, khi đến kì, không thích hợp nhất chính là ăn hoa quả loại này.

Phó Cửu tới ngày này, không dám uống nước lạnh, đừng nói là ăn lê.

Nhưng lúc này, Phó Cửu lại cười khẽ cầm một miếng đặt ở trong miệng: "Không tồi, ăn rất ngon, cám ơn Mạc ca."

Tần Mạc đem ánh mắt từ trên người cô thu trở về, lại cho người mang lên một tô canh, hiệu quả trị liệu cũng giống nhau, toàn bộ hiệu quả đều là —— hạ hỏa trong người!

Bên trong canh thả bách hợp, Phó Cửu thật ra không muốn uống, với trí thông minh của đại thần, không phải thời điểm đã không phản ứng, sau đó sẽ không phản ứng.

Cho nên làm bộ diễn trò, Phó Cửu ngẩng đầu, uống cạn canh.

Tần Mạc nhìn chằm chằm thiếu niên uống, hắn không phải nhìn không ra Phó Cửu do dự, nhướng mày: "Không thích bách hợp? "

"Ngày thường rất ít ăn. "Phó Cửu lau miệng:" Ta tương đối kén ăn. "

Tần mạc gật gật đầu, tiếng nói thực đạm: "Tuổi trẻ nổi loạn. "

Phó chín:...... tuổi trẻ nổi loạn này có liên quan gì? Ăn xong lê uống xong bách hợp canh hiệu quả chính là, đôi mắt sáng rất nhiều, không sợ sương mù, nhưng là bụng đau, buồn nôn Phó Cửu căn bản không muốn di chuyển.

Điều này không thể để đại thần biết được, hơn nữa sáng hôm nay còn có một tiết vật lý, giáo viên nói không được vắng, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng kết quả kỳ thi hàng tháng.

Ăn xong cơm sáng, Phó Cửu liền đứng lên, một tay cầm cặp, ý cười nhợt nhạt.

Tần Mạc đưa cô đến trường học, trước khi đi còn phân phó với lái xe: "Buổi trưa, mang cho Cửu thiếu gia đĩa trái cây cùng canh lạnh."

"Dạ." Tài xế gật đầu.

Phó Cửu ở bên cạnh nghe thấy đã suy nghĩ về nó, Tần thần muốn gửi bữa trưa cho nàng. Hai món kia, nàng tuyệt đối không thể ăn tiếp, hiện tại vẫn còn đau.

Lợi dụng màu môi nhợt nhạt của cô vẫn không thay đổi hoàn toàn

Thừa dịp màu môi nhợt nhạt của cô vẫn chưa hoàn toàn tái nhợt, Phó Cửu đẩy cửa xe ra rồi đi xuống, vẫy tay về phía Tần mạc, chờ đến kia chiếc xe hoàn toàn biến mất.

Phó Cửu mới lấy tay che bụng mình, mái tóc màu bạc rũ xuống, che đi cặp mắt của cô.

Bởi vì bên ngoài có áo khoác đồng phục, nhiều người đều cho rằng thiếu niên là đau dạ dày.

Chỉ là bóng dáng của thiếu niên vẫn rất đẹp trai, bộ dáng đeo cặp sách, vẫn làm rất nhiều chị em muốn đi lên cùng Cửu gia trò chuyện.

Nhưng, rất rõ ràng.

Hôm nay tinh thần Phó Cửu không tốt lắm, từ lúc vào phòng học, cô liền đội mũ, nằm bò ra mặt bàn, chỉ lộ ra sườn mặt trắng nõn.

Có mấy nữ sinh nhìn ra đằng sau.

"Cửu gia bị bệnh sao?"

"Hình như là......"

Năm sáu nam sinh đã sớm xem Phó Cửu không vừa mắt kia, nhìn nhau, đáy mắt thoáng qua ác ý......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro