301-305

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 301: Rõ ràng là tình đậu sơ khai  


Nhưng mà, trêu chọc lớn thì có làm sao.

Bây giờ Tần Mạc nói trước. Nàng cũng không cần nói bóng nói gió!

"Con trai, Tần gia chúng ta không phải là người bảo thủ, con xem hiện tại con thích chơi trò chơi như vậy, quen bạn gái ở trên mạng cũng không có ngạc nhiên. Nàng như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Con cái nhà ai? Không phải, cái này không liên quan đến chúng ta. Chỉ cần con coi trọng đều có thể, khi nào đưa về nhà gặp mặt? Mẹ và cha con ngày nào cũng có thể bay trở về."

Mỹ nhân nói, liền kéo người đàn ông đang xem tạp chí bên cạnh một chút: "Đúng không?"

Nam nhân kia một thân quân trang, tôn quý phi phàm: "Ân, có rảnh."

Sĩ quan phụ tá đang chờ ở phía sau:......

Tần Mạc trong tay còn cầm di động, cặp mắt nhìn thiếu niên chơi game ở trên giường, có chút không chút để ý: "Không có bạn gái."

"Sao có thể, con trai, con không cần gạt ta a." Mỹ nhân híp mắt: "Tuy rằng mẹ không thông minh như con và cha con, nhưng là chỉ số thông minh cơ bản nhất mẹ vẫn có. Theo mẹ được biết, khi con mở họp đều chơi game, việc này không giống tác phong thường ngày của con. Còn có con tự nhiên cho người phát giọng nói trên WeChat, thậm chí chờ điện thoại của người ta. Con rõ ràng là đang yêu, lại còn là mối tình đầu. Trước kia con chưa từng có bạn gái, phương diện này có lẽ không rõ ràng lắm. Nhưng mà con có thể nói chuyện với mẹ, con muốn theo đuổi ai, mẹ đều có thể cung cấp phương pháp cho con, đúng hay không? Cho nên, con thành thật thừa nhận đi."

Tần Mạc hút điếu thuốc, có chút lười biếng: "An tiểu thư, con phát hiện Lương bí thư khi đi theo con, hay lén lút gọi điện thoại cho người a?"

Mỹ nhân nghe được có chút chột dạ, đè thấp giọng nói với nam nhân bên cạnh: "Làm sao bây giờ? Bị con trai phát hiện."

"Cha mẹ nhìn con trai, căn bản chính là hợp lí."

Tần Mạc ở bên kia nghe cha hắn trả lời, mày hạ xuống.

Mỹ nhân nghe chồng nói xong, lập tức có tự tin: "Con trai, con đây là cố ý ở nói sang chuyện khác. Nói sang chuyện khác chứng minh cái gì, chứng minh con đang chột dạ."

"Đúng là con ở trên mạng có quen một người." Tần Mạc biết nếu còn như vậy mẹ hắn sẽ không dừng lại, dứt khoát trực tiếp thừa nhận: "Nhưng mà, hắn là nam nhân."

"Nam?" Mỹ nhân nghe thấy đáp án này, lúc sau trên mặt chợt lóe thất vọng: "Con trai, con sẽ không gạt mẹ chứ?"
Tần Mạc đi trở lại, tay trái đút túi quần, tay phải cầm di động, tùy ý dựa ở đầu giường, mắt nhìn thiếu niên đầu xù: "Người có thể đi hỏi ngươi Lương bí thư."

Mỹ nhân vừa nghe lời này, liền biết là thật. Tại sao lại là nam nhân a.

Nhưng......

"Con trai, gần đây con ngủ có được không?"

Trên thực tế, đây mới điều là mỹ nhân quan tâm.

Ngón tay Tần Mạc khẽ gõ, mắt lại liếc Phó Cửu một cái: "Có thể, hiện tại có người ngủ cùng."

"Ngủ cùng?" Mỹ nhân nghe xong lời này, thật sự kinh ngạc, nàng muốn hỏi thêm vài câu nữa.

Bên kia Tần Mạc đã mở miệng: "Như vậy đi, con cúp máy."

Mỹ nhân:...... Trái tim tốt, tại sao tính tình con trai nàng lại như vậy!

Nhưng, rốt cuộc là ai, có thể làm con nàng buông bỏ cảnh giác?

Chờ đến sự tình bên này kết thúc, nàng nhất định phải gặp đối phương một lần!

Kể từ lần đó, con trai nàng liền thay đổi.

Mặc dù là bên ngoài nhìn không thấy cái gì.

Nhưng là người mẹ, sao có thể không hiểu con trai mình.

Nhiều năm như vậy, hắn cũng không vui vẻ gì......


  Chương 302: Liên tục phát đường trung (canh năm)  

Bên này.

Phó Cửu một bên đánh trò chơi,một bên hướng đôi mắt nhìn thoáng qua

Tần Mạc.

Thời điểm lúc đầu cô cũng không hiểu tại sao đại thần lại muốn đổi chỗ khác để trả lời điện thoại.

Hiện tại nhìn có vẻ giống như không muốn cô nghe được nội dung bên trong.

Ân......

Bất quá thính lực của cô rất tốt, vẫn có thể nghe được một hai câu.

An mỹ nhân?

Loại xưng hô như vậy thật không nghĩ là người như đại thần sẽ nói ra.

Hơn nữa thực rõ ràng vừa rồi khi đại thần nghe điện thoại ánh mắt cũng không nhàn nhạt như thường ngày.

Tuy rằng chỉ có mỏng manh một chút nhưng mà xuất hiện như vậy cũng rất là kỳ quái.

Chẳng lẽ là bạn gái?

Phó chín nghiêng đầu nghĩ.

Chờ tới thời điểm phục hồi tinh thần liền thấy trước mắt đã có một cây kẹo que được lột vỏ, vẫn là vị chocolate.

Đối với đại thần phương pháp giáo dục chính là thường thường thường sẽ cho cô ăn đồ ngọt.

Phó Cửu vẫn cảm thấy rất hưởng thụ, nghiêng mắt đi muốn ngậm lấy.

Nhưng đại thần cũng không biết như thế nào lại đem cằm của cô nâng lên.

Phó Cửu nhíu mày muốn quay đi lại đưa tới anh nhìn chăm chú một thời gian dài.

Khi đó, trái tim của cô cũng đi theo dừng lại một chút.

Chẳng lẽ là bị phát hiện?

Không có khả năng.

Cô rõ ràng cái gì đều không có làm.

Nhưng ánh mắt của anh đặt ở trên mặt cô như vậy, sâu không thấy đáy như vậy......

Phó Cửu có cảm giác nói không nên lời nơi nào đó có chút tê dại, liền cảm thấy anh ấy cách mình quá gần, hô hấp đều có thể phả vào trên mặt cô.
Thời gian phảng phất như dừng lại, phi thường chậm.

Âm thanh đồng hồ như hợp lại với tiếng tim đập.

Phó Cửu còn đang suy nghĩ đối sách thì liền nghe âm thanh của người đàn ông chậm rãi vang lên, nhiều ít có điểm lạnh lùng: "Đôi mắt của cậu sao lại thế này?"

"Hả?" Phó Cửu duỗi tay, sờ soạng một chút: "Cảm nhiễm, chắc là nhìn vào màn hình lâu có, có điểm nóng.

Nguyên lai là vì cái này, đại thần đôi khi quá dọa người.

Bất quá trong tình huống bình thường, nói như vậy, có thể dời đi lực chú ý của người đàn ông.

Xác thật chính là như thế, Tần Mạc đem áo khoác lấy lại đây, ném tới tay của thiếu niên: "Mặc vào, đi bệnh viện gấp."

"Đôi mắt nhiễm trùng không cần phải gấp đi bệnh viện." Phó Cửu cảm thấy rất bình thường, đợi tìm được chai thuốc giảm nhiệt nhỏ hai giọt vào mắt liền không sao.

Chậm chạp, Tần thần từ trước đến nay đều không phải loại người chịu người khác cự tuyệt mình, đặc biệt là ở dưới tình huống thiếu niên sinh bệnh.

Đem người kéo qua trực tiếp phủ áo khoác lên người Phó Cửu,

Phó Cửu vừa thấy đại thần phải tự thân mặc quần áo cho mình, lập tức đứng thẳng eo, tỏ vẻ chính mình có thể tự làm.

Để cho đại thần mặc quần áo, đụng tới nơi không nên đụng thì làm sao bây giờ.

Đôi mắt của Phó Cửu xác thật có chút đỏ, không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra.

Chỉ có Tần Mạc mới có thể nhìn ra được khác biết trong đó.

Phó Cửu cúi đầu đem khóa kéo kéo lên lông chồn màu trắng vòng ở trên mũ của áo khoác nhìn ra được quả thực rất ấm áp.

Nhưng mà sau khi ra khỏi khách sạn, Tần Mạc ngoái đầu liếc mắt nhìn lại nhìn thiếu niên một cái.

Lại đem khăn quàng cổ màu đen của mình tháo xuống vòng ở trên cổ của Phó Cửu.

Phó Cửu cảm thấy đại thần như là muốn trang bị toàn diện cho cô, rõ ràng lễ Giáng Sinh còn chưa có tới.

Đông Kinh có một bệnh viện cách khách sạn cũng không xa.

Đại khái khoảng cách không đến bảy trăm mét, đi qua con đường lớn phía trước là tới rồi.

Hai người sánh vai đi với nhau, khuôn mặt xuất sắc làm không ít người quay đầu nhìn lại.

Thường thường sẽ có âm thanh kinh ngạc cảm thán truyền tới.

Chẳng qua làm Tần Mạc nhướng mày chính là nội dung mà các cô gái nói chuyện: "Tớ trước nay đều chưa từng nhìn qua một cặp như vậy,quá xứng đôi, chiều cao cũng rất thích hợp, như vậy mà hôn nhau khẳng định sẽ đặc biệt đẹp!"

Hôn...... nhau?


  Chương 303: Hôn môi ở ngoài đường  


Phó Cửu đương nhiên cảm thấy được động tác của Tần Mạc, tuy rằng mũi của cô đã bị khăn quàng cổ màu đen che khuất ở phía dưới, nhưng vẫn còn đôi mắt là lộ ở bên ngoài.

Cho nên cũng sẽ không ảnh hưởng khi cô quan sát biểu tình trên mặt của đại thần.

Nhìn được bộ dáng mười phần cấm dục kia của đại thần, Phó Cửu bỗng nhiên lại có tâm tư đùa giỡn, vì thế đem khăn quàng cổ hướng về phiá bên trái một chút, nghiêng người nhìn bên cạnh người nam sinh, khóe miệng cong lên, mang theo hàm ý: "Tôi cũng rất muốn xem chúng ta hôn môi thì sẽ như thế nào?"

Vừa rồi chỉ xem qua gương mặt liền cảm thấy rất tuấn mỹ, hiện tại khuôn mặt kia toàn bộ đều đã được lộ ra.

Mặc dù là ở Đông Kinh nhưng các phái nữ đều có điểm chung là không thể chống cự được những người nam nhân... trước mặt bọn họ bây giờ lại là người có gương mặt rất hoàn mỹ.

Hơn nữa người thiếu niên kia giọng lại phấn chấn nói!

Nếu các cô không có lý giải sai.

Chính là các cô muốn nhìn, đối phương sẽ hôn môi người kia để cho các cô xem?

Là như thế này sao?

Nhìn hai người nam sinh kia cảm giác như là đã hôn mê, bất quá ở phía trước, các cô thực sự đã quyết định biểu đạt ý nghĩ của chính mình, gật đầu thật mạnh.

Nhưng không giống nhau chính là, biểu cảm của Tần Mạc khi đang nghe đến lời nói kia của người thiếu niên trong nháy mắt lạnh hơn rất nhiều, một tay để túi quần, hướng về phiá Phó Cửu ở bên này nhìn lướt qua, khí lạnh trong con ngươi ngày càng đậm.

Phó Cửu từ trước đến nay không hề sợ cái bộ dáng này của đại thần, môi mỏng nhếch lên, túm chặt cổ áo của nam nhân, tư thế kia thực sự rất quyến rũ, đặc biệt là một bàn tay nàng còn nhấc cằm của Tần Mạc, khuôn mặt tuấn tú nghiêng nghiêng nhìn qua giống như là đang muốn hôn lên.

Như vậy mặt đối mặt rất gần gũi, mọi người nhìn thấy đều cảm thấy trong không khí đều tràn ngập những tia hạnh phúc.

Những người phụ nữ kích động đến điên rồi!

A a a a!

Dừng lại, làm cái gì vậy!

Phó Cửu đương nhiên là không có khả năng làm thật.

Không ngờ sẽ như vậy, bị đại thần đè cô mới đặc biệt nhớ tới bộ dáng của đại thần khi sắc mặt biến thành màu đen.
Nhưng lúc này đây lại rất kỳ quái.

Đại thần thế nhưng liền không có động đậy một chút, cũng không có lùi về phía sau.

Nếu không phải cô đã nắm chắc nói không chừng thật sự sẽ bị đè lên thân...

Cái vị đại thần này, có cần phải giảo hoạt như vậy không.

Hiện tại đã bị đùa giỡn, đều không có đen mặt?

Nhưng mà, Tần Mạc lúc này đây cũng không có dùng mưu kế gì.

Ngay cả chính hắn đều nói không rõ, vì cái gì mà không có trực tiếp bóp nát thủ đoạn của người thiếu niên.

Mà là tùy ý để người thiếu niên như vậy tiếp cận chính mình.

Thời điểm hơi thở mang vị kẹo, một chút ý tứ muốn né tránh của hắn đều không có, ngược lại chỉ nghĩ đến như nào mới có thể hấp thụ được nhiều hơi thở ấy.

Bên trái là dấu vết của áo khoác khi người thiếu niên đội mũ cọ qua, mềm mại ấm áp... động tác nghiêng đầu nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn, gần đến mức có thể xem nhẹ tất cả mọi thứ.

Nhưng ánh mắt của Tần Mạc vẫn là khống chế không được đành nhìn xuống phía dưới, đặc biệt là khi hắn nhìn đến đôi môi mỏng đẹp của người thiếu niên kia ở trước mắt hắn.

Lông mày của Tần Mạc thật nhanh đã nhíu lại, ánh mắt liếc xuống phía dưới nhìn xuống tên kia: "Tôi đếm tới ba, đem tay của cậu thu hồi lại..."

"Một......."

Phó Cửu không có động tĩnh gì, rốt cuộc bộ dáng mặt đen của đại thần cũng không thấy được nhiều: "Mạc ca, đừng nóng giận, tức giận sẽ không đẹp trai đâu."

"Ba......."

Tay phải của Tần mạc dùng sức đem mũ của người thiếu niên bỏ xuống!

Tiếp theo cúi người xuống một chút, sẽ thấy hắn hôn lên môi của người thiếu niên.

Chỉ là ở thời điểm hai người chỉ còn cách nhau 3 centimet, hắn đã dừng lại, lạnh lùng nhưng tươi cười nói: "Đây mới là tư thế tiêu chuẩn để hôn môi, muốn học thì bảo về sau tôi sẽ chỉ giáo cậu."


  Chương 304: Thật sự tưởng thân  


Đại khái là khoảng cách quá gần nhau.

Trong nháy mắt Phó Cửu cảm thấy tư thế này không phải "Thân thiết" như vậy ngược lại nơi nơi đều tràn ngập nguy hiểm như thể chạm vào là nổ ngay.

Đặc biệt là ở thời điểm người đàn ông nói lời nói đó, hơi thở đánh vào môi cô, chứng minh cho cô biết lời nói của đại thần là thât.

Cũng may đại thần không có bị cô khi dễ đến mất đi lý trí.

Sau khi nói xong câu nói đó liền bắt kéo tay cô từ trên mặt mình ra.

Cả khuôn mặt trắng nón tuấn mỹ vẫn như cũ rất thanh lãnh quý khí, chỉ là trong cặp mặt kia hiện lên thâm trầm không thể thấy rõ.

Nhưng mà ở khoảng cách gần như vậy hơn nữa về vấn đề góc độ còn cả Tần Mạc đang nói chuyện lại tạm dừng.

Người ở bên ngoài nhìn vào chính là cảm thấy bọn họ vừa mới làm chuyễn không nên làm.

"Kéo tớ lại, giữ chắc tới đi, tớ muốn phun máu mũi!"

Mặc kệ là ở nơi nào, biểu hiện của hủ nữ cùng đều giống nhau.

Phó Cửu đứng hình một chút, tiếp theo, cười khẽ hướng sang người ở bên cạnh vừa nói câu đó,mười phần tiếc nuối nói: "Cái gì đều không có xảy ra, không cần phun máu mũi."

Các em gái này sẽ tin tưởng sao?

Đương nhiên sẽ không!

"Cậu ấy thẹn thùng, cậu ấy nhất định là thẹn thùng!"

"Bộ dáng thẹn thùng cũng rất đẹp trai nha, còn khẩu thị tâm phi chịu đựng nha,trên mặt đã đỏ bừng rồi."

Phó Cửu:......

Khẩu thị tâm phi...... Chịu đựng?

Chịu đựng?

Cô nhìn qua giống thụ thế sao?

Cô thực ra là công đó biết không?

Nếu là khi khác, cô nhất định sẽ cho họ thấy năng lực của cô.

Bất quá, bóng dáng của đại thần nhìn quá rất lạnh lùng, từ đầu đến chân đều viết tôi khó chịu tôi rất khó chịu.

Đoán là nếu hiện tại cô mà tiếp tục khiêu khích khiêu khích, đại thần nhất định sẽ bạo phát.Có thể sẽ đem cô như là bao tải ném vào thùng rác không chừng.

Phó Cửu luôn luôn cảm nhận độ nguy hiểm rất rõ ràng nên không có dám làm gì nhiều nữa, dù sao đại thần rất có khả năng là đã có bạn gái.

Đối với bạn gái của người ta không thể tùy tiện trêu chọc, đây là nguyên tắc.

Thời gian kế tiếp Phó Cửu đều rất ngoan, đôi mắt của cô bị nhiễm trùng đi theo phía sau Tần Mạc, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc cùng với áo ngoài màu đen,cái mũ lông chồn trắng và mái tóc lấp lánh màu bạc làm cô thoạt nhìn giống như nhân vật từ trong thế giới anime bước ra,khuyên tai bên tai phải còn mang theo lấp lánh nhàn nhạt.

Tần Mạc lại có chút không giống với anh của ngày thường.

Hai tròng mắt trầm xuống thậm chí có chút đáng sợ.

Bởi ngay cả chính anh cũng không có nghĩ đến.

Trong nhát mắt ở lúc kia, anh...... anh thế nhưng thật sự có ý nghĩ muốn hôn cô?

Tần Mạc híp hai tròng mắt tay đặt ở túi quần nắm chặt lại, tiếp theo lại dần dần buông ra.

Khẳng định là do bị thổi khí.

Đối mặt khiêu khích như vậy của thiếu niên.

Anh không nhịn được cũng là rất bình thường.

Sau khi thông suốt được điều này, đôi mắt của Tần Mạc lại một lần nữa có ánh sáng, dừng lại bước chân đang đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng của thiếu niên.

Phó Cửu lập tức tiếp xúc với ánh mắt đang đánh giá của đại thần, câu lấy môi mỏng cười nhẹ.

Lần này, đại thần cho tên gia hỏa hướng tới anh phóng điện một chút lưu tình, duỗi tay túm lấy cổ áo người phía sau, cứ như vậy kéo thiếu niên vào bệnh viện.

Đăng ký xong trực tiếp đem người ném tới ghế đối diện bác sĩ, tư thế kia xác thật giống như ném rác rưởi.

Phó Cửu xoa xoa cổ mình, hướng tới bác sĩ người Đông Kinh đang nhìn mình đến ngây người cười một cái: "Người anh trai này của tôi ngày thường luôn rất bạo lục, tôi đây là đang nhường anh ấy."

Vị bác sĩ kia tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn tận lực làm ra một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.

Tần Mạc bị cái người em trai tốt này chọc cho cười, bàn tay xoa xoa đầu của thiếu niên,ý cười ôn nhu lại mang theo hàn ý quen thuộc: "Nếu cậu nhường anh trai như vậy thì viện phí lần này cậu tự chi trả."

Phó Cửu:.....

Biết cô yêu tiền mà đại thần lại đối phó với cô như vậy.

Thật là không có đạo đức!


  Chương 305: Đường, ngọt  

Bác sĩ Đông Kinh khám rất cẩn thận, tuy rằng Phó Cửu tỏ ra là mình chỉ cần thuốc mỡ bôi mắt và thuốc nhỏ mắt.

Nhưng là bác sĩ vẫn là rất có trách nhiệm khai đơn cho cô rất nhiều thuốc, trong đó còn bao gồm thuốc giảm nhiệt.

Theo thuốc được khai đơn càng ngày càng nhiều thì khuôn mặt tuấn tú kia của Phó Cửu càng biểu hiện cuộc sống không còn gì để luyến tiếc nữa.

Rõ ràng một chai thuốc nhỏ mắt là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện nhưng nàng lại phải trả tiền có thể mua được một cái bàn phím.

Nếu không phải đại thần là lo lắng mới muốn đưa cô tới bệnh viện, cô còn tưởng rằng đại thần là cố ý gài bẫy mình.

Bất quá nhìn qua đại thần là rất có thành ý.

Hơn nữa còn rất có bộ dáng của một người anh trai, tiếng nói thanh đạm ở nơi đó dò hỏi những hạng mục đáng chú ý.

Đông Kinh bác sĩ rất thích loại người cho dù bị bệnh nhỏ nhưng vẫn xem là việc lớn thế này, đẩy đẩy mắt kính trên mặt nói một cách nghiệm túc: "Không nên luôn chơi di động cùng máy tính, hiện tại những người trẻ tuổi đều thích chơi những đồ vật điện tử đó."

Không chơi máy tính?

Sao có thể?

Điều này đối với một hacker như Phó Cửu thật là giống như muốn cho cô tuyệt thực.

Huống chi đại thần tuyệt đối không có khả năng đáp ứng điều kiện này.

Hai ngày nữa còn có một trận hữu nghị cần phải đánh mà.

Nào biết đâu rằng.

Đại thần luôn là người luôn làm ngoài dự đoán của mọi người.

Tiếng nói nhàn nhạt, thái độ cũng rất thong dong: "Được."

Lão bác sĩ thấy đối phương tôn trọng hắn như vậy nên rất là nhiệt tình: "Còn có phương diện ăn uống vẫn nên chú ý một chút, thịt dê bò thì không nên ăn, ớt cay càng không thể chạm vào."

Phó Cửu:......

Một người thích ăn lẩu như cô mà lại không cho cô ăn thịt dê bò cùng với ớt cay.

Đây là thật sự tính toán cho cô tuyệt thực sao?Quan trọng nhất chính là, cô trước nay đều chưa gặp qua đại thần phối hợp với người khác như vậy

Thế nhưng lại có tiếng nói nhàn nhạt vang lên: "Tôi sẽ coi chừng cậu ấy."

Cứ như vậy,Phó Cửu sau khi từ bệnh viện đi ra liền thấy ba ngày vô cùng u ám sau naỳ.

"Anh Mạc, kỳ thật tôi không có nghiệm trọng như thế."Phó Cửu quyết định thuyết phục đại thần một cách logic: "Đều là vì trước đây ở Giang thành thời tiết quá bất ổn, sương mù quá nghiêm trọng nên đôi mắt của tôi mới bị nhiễm vi khuẩn, sử dụng thuốc nhỏ mắt hai ngày là ổn,huống chi hai ngày sau có một trận đấu hữu nghị, tôi không lên sân khấu thì coi sao được.

Biểu tình của Tần Mạc nhàn nhạt, vốn dĩ muốn hút thuốc nhưng bởi vì nghe được thiếu niên nói đến hai chữ cảm nhiễm nên đem điếu thuốc thon dài màu đen thu trở lại: "Tôi thay thế vị trí của cậu."

Nguyên bản đội viên được an bài thi đấu không có đại thần.

Này dù sao cũng là một trận thi đấu hữu nghị.

Không đáng để đại thần đi mạo hiểm như vậy.

"Không được." Phó Cửu cự tuyệt một cách dứt khoát: "So với việc anh Mạc tự ra tay thì việc đôi mắt của tôi không phải là chuyện lớn."

Thực hiển nhiên, Tần Mạc cũng không nghĩ sẽ nói nhiều về chuyện mình bị thương này: "Tôi bị thương chỉ có tay trái chứ không phải cả hai tay."

Phó Cửu:......

Cho nên ý tứ của đại thần là dùng một tay để thi đấu?

Đại thần, anh làm như vậy đã từng nghĩ tới cảm nhận của đối thủ chưa?

Trên đường lớn ánh đèn neon nhàn nhạt chiếu xuống.

Thời điểm hai người trở về, đã không giống vừa rồi có nhiều người như vậy bóng dáng thon dài chiếu xuống dưới chân.

Mới vừa trở lại khách sạn, điện thoại di động trong túi Phó Cửu liền vang lên, cô lấy ra theo bản năng muốn nhìn xem là ai lại bị đài thần lấy qua.

Phó Cửu ngoái đầu nhìn lại!

Tần Mạc đưa ra khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần, không có bất kỳ gợn sóng gì, tiếng nói trước sau như một thanh đạm như mực, nồng đậm hơi thở thương nghiệp: "Bác sĩ mới vừa nói qua nhanh như vậy liền đã quên, hai ngày này nên thu cái móng vuốt muốn chơi điện tử của cậu lại."

Nói xong anh đưa điện thoại di động ném lên trên giườn, cởi ra áo khoác của mình: "Hiện tại ngồi xuống đây uống thuốc đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro