396-400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 396: Ân nhân!  


Khi Hàn Tố Tố nghe thấy lời nói của thiếu niên, thì thiếu niên đã đi vào bên trong rồi.

Khi quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy bóng dáng cao cao chững chạc kia.

Bọn học sinh Nhị Trung vừa nhìn thấy chính là chủ nhân rất thường xuyên đánh nhau, còn có thể hiểu ngây người, trong một lúc có thể đánh được ba phương hướng.

Tiểu nhược khi đã đánh bên kia chạy còn không được.

Bất quá khi đã đánh phải đánh cho triệt để

Người kia chính là nghĩ muốn bắt được hắn ở đây.

Phương pháp này thích hợp dùng với người khác. Nhưng không thích hợp dùng trên người Phó Cửu trên người.

Trước tiên.

Nàng cũng không nghĩ tới muốn lui.

Dù sao các em gái đều ở đây nên phải để họ đi trước.

Huống chi, người khác tránh không khỏi chỗ vây chặt chẽ này, không có nghĩa là nàng tránh không được.

Ngoại trừ vè ngoài là Phó Cửu, nàng vẫn là Z.

Cảnh sát đều bắt không được ——Z.

Một cổng trường trong trường hợp này là náo nhiệt.

Trường hợp như vậy không thể diễn tả bằng lời.

Điều này khẳng định muốn ăn thua!

Ngón tay bảo vệ đang gọi điện thoại đã bắt đầu run rẩy.

Phó Cửu lại chỉ đứng ở kia, miệng ngậm kẹo que. Cởi áo khoác đồng phục của mình ra, đem mũ đội lên đầu.

Phía trước có cameras, nếu tính đánh nhau, cũng cần chú ý chứng cứ. Nàng đã phải duy trì phong cách và trình độ học vấn của mình, tránh cho mẹ lo lắng......

Người bên Nhị Trung thấy tiểu tử này không chạy trốn, nhìn về lão đại phía bên cạnh, kêu một câu: "Anh Hổ, chính là người kia! Hắn ở bên này, cổng trường này!"

Lão đại kia quay người lại, tức giận tăng vọt, nhìn trực tiếp khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên.

Tiếp theo —— choáng váng!

Hét lên một tiếng, đây không phải cao thủ chơi game ngày hôm qua giúp bọn hắn sao?

Điều đó có ý nghĩa gì?
Người muốn đánh là hắn?

Thật sự lúng túng......

Phó Cửu cũng nhận ra hắn, mày đẹp nhếch một chút: "Thứ đầu Nhị Trung."

Nhị Trung lão đại:...... Thứ đầu Nhị Trung là cái quỷ gì!?

"Em gái ngươi......" Bên cạnh có người thấy Phó Cửu liền muốn đánh.

Lão đại chặn cánh tay hắn, rất giống trẻ con: "Dừng lại, tất cả dừng lại! "

"Tình huống sao lại như thế này?"

Không chỉ là bọn học sinh Nhị Trung mờ mịt. Ngay cả các em gái Nhất Trung đang ôm tim, cũng dừng một chút.

Hắn ho khụ một tiếng thật mạnh, nghiêm túc đến gần Phó Cửu, tiếng nói trầm thấp: "Buổi sáng hôm nay ngươi đánh người của chúng ta?"

"Đúng." Phó Cửu môi mỏng cong lên, con ngươi tràn ngập hàn khí: "Như thế nào? Muốn đánh lại?"

Hắn nhìn thiếu niên như vậy, liền nhớ tới cái lần ở trong tiệm nướng BBQ. Xinh đẹp, thân thủ cũng không bằng được khi cùng với một nam nhân thân thủ pháp, không biết nó sẽ như thế nào, phía sau lưng lạnh cả người.

"Tại sao lại như thế, ta phải hỏi cho rõ." Hắn rất có ý thức về trách nhiệm, quay đầu nói với đám tiểu đệ kia nói: "Hôm nay đến đây là tan, đây là ân nhân của Nhị Trung chúng ta, không đánh! Về sau nhìn thấy ân nhân đều phải khách khí. Nếu không, chính là không nể mặt Vương Đại Hổ ta! "

Những người đã bị đánh đập vào buổi sáng, làm thế nào có thể chấp nhận một kết quả như vậy.

Ân nhân?!

Các em gái Nhất Trung cũng buồn bực.

Cửu gia của các nàng từ khi nào trở thành ân nhân của Vương quê mùa kia?

Hai người kia quen nhau?

Chơi cùng nhau?

Này...... Khí chất quá trái ngược.

Phó Cửu đứng bên cạnh Vương Đại Hổ, quả thật không thích hợp.

Vương Đại Hổ này là một người học kém, trên mặt đều viết rõ.

Phó Cửu...... Nhìn qua ít nhất giống một người học giỏi, vật lý toàn trượt.

"Tất cả lại đây nói tiếng cám ơn với ân nhân. "Vương Đại Hổ cũng là không ai.

Cứ như vậy, Phó Cửu lại lần nữa trở thành tiêu điểm bị vây quanh. Nàng có thể nhìn thấy ánh mắt của bác bảo vệ nhìn nàng, thật...... không thể hình dung.


  Chương 397: Nhận tân lão đại?  


"Cám ơn ân nhân!"

Chục cái thanh niên trẻ tuổi, thanh âm kia làm Phó Cửu muốn đỡ trán.

Ai nhìn thấy còn tưởng là nhận tân lão đại.

Phó Cửu nhìn thanh niên cầm đầu. À không, hiện tại phải gọi là Vương Đại Hổ: "Ta chẳng qua là giúp ngươi đánh thắng trò chơi kia mà thôi......"

"Đó không đơn giản là một trò chơi!" Vẻ mặt hắn đứng đắn nói: "Mà có liên quan đến danh dự của Nhị Trung chúng ta! "

"Không sai! "

Tự nhiên còn có người ở bên cạnh phụ họa, Nhị Trung này......

Phó Cửu lại cảm thấy buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch, một tay đút túi quần, tay kia vẽ một đường vòng: "Nhị Trung các người đều về đi, toàn bộ đứng ở đây này, làm sợ các em gái. "

"Làm sợ các em gái? "Vương Đại Hổ vẻ mặt không thể tin nổi:" Tại sao lại làm sợ các nàng? Chúng ta đẹp trai như vậy! "

Phó Cửu:...... Xem ra tiêu chuẩn đẹp trai của Nhị Trung, thật sự lệch khỏi quỹ đạo.

"Không phải, ân nhân, ta nói cho ngươi." Vương Đại Hổ còn ở kia thực nghiêm túc nói: "Chúng ta mỗi lần như vậy vừa ra động, quay đầu lại suất liền đặc biệt cao, các ngươi một trung các muội tử không phải đẹp sao, nhưng chúng ta đơn độc ra tới, các nàng không sao xem chúng ta, lần này đại gia như vậy tích cực, thành thật giảng có một bộ phận nguyên nhân là vì đổ ngươi, mặt khác một bộ phận nguyên nhân chính là vì làm các muội tử thưởng thức chúng ta soái."

Phó Cửu: "...... Oh."

Oh là có ý tứ gì? Vương Đại Hổ cảm thấy nói chuyện với người có học thức đúng là lao lực!

Phó Cửu nhìn bộ dáng của hắn, không nói nên lời, nghiêng người đi. Đi đến bên cạnh một em gái, tiếng nói ôn nhu dễ nghe: "Vừa rồi có sợ hay không?"

Em gái kia đỏ mặt lên, đầu tiên là gật gật đầu, sau đó kích động nói: "Có Cửu gia ở đây, chúng ta không sợ!"

"Ngoan." Phó Cửu cười nhẹ. Sau khi nói xong, lại trở về, nói với Vương Đại Hổ, tiếng nói rất nhẹ: "Điều này mới gọi là đẹp trai."

Vương Đại Hổ:......

Nà ní. Trước nay, chưa có người con gái nào đỏ mắt với hắn như vậy.

Thật là chênh lệch, bạo kích!

Vương Đại Hổ cũng không muốn làm cho con gái sợ hãi bọn họ, xoay người nói với các huynh đệ: "Khi đánh nhau, phải cười. "
Cười?

"Lão đại, lúc đầu không phải ngài nói khi đánh phải ngầu sao. Hiện tại, con gái thích boy lạnh lùng. "

Phó Cửu nghe xong lời này...... Lặng lẽ cúi đầu.

Vương Đại Hổ nhỏ giọng trả lời: "Cái này ta tin tưởng kinh nghiệm của ân nhân. Các ngươi về trước đi, chờ tin tức của ta. "

"Được!". Trong mắt của đám học sinh Nhị Trung kia, chiêu vừa rồi của Phó Cửu, thật sự là không đùa được.

Cứ đi như vậy?

Người bảo vệ nhìn ngu ngốc.

Vương Đại Hổ lại rất nghiêm túc nói với Phó Cửu: "Ân nhân, việc theo đuổi con gái về sau còn cần chỉ giáo nhiều hơn. "

"Có thể." Phó Cửu tiếng nói rất nhẹ.

Vương Đại Hổ cảm thấy mình đang được tiện nghi lớn.

Lại nghe Phó Cửu nói: "Chương trình học của Nhị Trung các ngươi với của chúng ta chắc hẳn giống nhau đi."

"Ân, giống nhau." Vương Đại Hổ hoàn toàn không có cảnh giác.

Phó Cửu cười khẽ: "Vậy là tốt rồi, về sau ta khóa sau tác nghiệp, liền giao cho ngươi."

Vương Đại Hổ:...... Người có ăn có học, học giỏi đâu. ĐM?!

"Như thế nào, không muốn? "Phó Cửu nhìn vẻ mặt của hắn, nhướn mày mỉm cười.

Vương Đại Hổ cắn răng: "Có thể! " Tất cả đều vì cua gái!

"Xem như vậy ngươi có thành ý, trước tiên cho người một bí kíp cua gái." Phó Cửu móc ngón tay một cái, rất ngầu.

Vương Đại Hổ phấn khích lại gần: "Bí kíp gì?"

Phó chín chỉ ném đi qua ba chữ: "Nâng cao nhan sắc."

Vương Đại Hổ:.........


  Chương 398: Nam thần trung học  


Một vạn điểm bạo kích!

Người bên cạnh cứng đờ nhìn Vương Đại Hổ, cũng không biết Phó Cửu nghiêng người nói cái gì với hắn.

Nhưng nhìn thấy Vương Đại Hổ cứ như vậy bị thiếu niên chế phục ở dưới, một vài người trước đấy có thành kiến với thiếu niên cũng đều thành thật hơn.

Một vài người chính là như vậy, ăn mềm không ăn cứng.

Trước đây bọn họ còn chờ xem Phó Cửu bị đánh.

Nhưng không thể ngờ được...... Vương Đại Hổ ở trước mặt Phó Cửu giống như là đã cởi móng vuốt xuống.

Không nói tới không thể đánh đươc, bộ dáng còn giống như rất tôn kính Phó Cửu.

Phía đối lập Phó Cửu cũng nhiều thêm vài thanh niên nhát gan sợ phiền phức.

Cùng ngày trên trang web trường trung học liền có người đăng ảnh chụp của Phó Cửu lên.

Tựa đề chính là "Một người có thể đánh ngàn người,thật là một nam thần đẹp trai đến không giới hạn a.""

Bình luận trả lời đều là ngao ngao ngoa, từ góc độ chụp ảnh như thế xác thật là Phó Cửu rất ăn ảnh, thậm chí làm cho người ta một loại ảo giác cảnh tượng này chỉ có trong truyện tranh manhua mới có thể xuất hiện.

Hành động Phó Cửu cố tình che chở các em gái, chỉ có người tự mình trải qua mới có tự lĩnh hội.

Người rõ ràng nhất trong đó đó chính là Hàn Tố Tố.

Cô nhìn thiếu niên còn ở đó nói chuyện với Vương Đại Hổ, trái tim đập thình thịch, hô hấp như nhanh hơn ngày thường rất nhiều.

Anh trai cô nói rất đúng, Cô không nên chỉ nghe Lưu Li tỷ tỷ nói liền cho rằng thiếu niên không tốt.

Mặc dù là trước kia hắn nhìn sơ qua rất giống nhà giàu mới nổi, nhưng mà không giống với hiện tại.

Hàn Tố Tố ngước mắt, đáy mắt tràn ngập si mê.Lưu Tông Minh còn đang trốn tránh ở cổng trưởng, sau khi trốn một lát thì gặp được một nhóm người có vẻ bình thường, kéo một bạn học lại hỏi: "Những học sinh Nhị Trung ở cổng trường vừa rồi đâu? "

"Đều đi rồi a."

"Đi rồi, vì sao?"

"Vừa rồi một mình Phó Cửu chống đỡ ở kia, bọn họ không cảm động, hình như là bởi vì Phó Cửu giúp bọn hắn đánh một trận trò chơi gì đó, cụ thể tôi cũng không rõ lắm."

Trò chơi? Trong nháy mắt Lưu Tông Minh liền nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua bọn họ bị diệt cả đội, cả đôi mắt đỏ lên,Phó Cửu này là một người phản bội!

Hắn lời thứ hai còn chưa kịp nói gấp gáp đem tin tức này nói cho Phó Hi Minh.

Đồng thời lúc này, Phó Hi Minh cũng nhận được thứ mà chiến đội Tạp Lị chia sẻ cho hắn.

Thời điểm nhìn thấy 《 nam thần trung học 》 dán ở trên bảng nội bộ của trường học, lồng ngực của Phó Hi Minh liền bắt đầu xuất hiện một cỗ oán khí không thể phát tiết.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tên phế vật kia liền áp chế được hắn ta.

Học tập, học tập, hắn thi tốt hơn so với mình.

Trò chơi, trò chơi, hắn đánh giỏi hơn mình.

Hiện tại ngay cả xưng hô nam thần trung học này thế nhưng cũng ở trên người của tên đó?

Phó Hi Minh bị cưng chiều đến hư làm sao có thể chịu đựng được?

Hiện tại thì tốt rồi, trên tay hắn ta có những thứ này.

Phó Hi Minh đảo qua màn hình tin nhắn, không chút do dự gửi cho mẹ hắn ta.

Tô Mân vừa thấy thì trong đầu lập tức có ý tưởng, khóe miệng đều cong lên, ánh mắt là tràn đầy âm độc: "Con trai, con đúng là đã gửi cho mẹ một thứ tốt, đến bây giờ vẫn còn một ít cổ đông không có thái độ đứng về phía con, chính là vì bọn họ cảm thấy con trai của người đàn bà béo phì quê mùa kia vào chiến đội Đế Minh, về sau giá trị con người sẽ được nâng lên, hiện giờ có những thứ này, hắn còn mơ tưởng lại tham gia thi đấu cả nước được sao, chờ xem đi, chỉ bằng những tiếng nói bất bình này, mẹ liền có khả năng làm hắn biến mất khỏi vòng Điện Cạnh này, ở trên mạng có một ít bình luận, ngay cả Tần thị đều không thể khống chế được, người sớm nên cùng chiến đội Đế Minh xuất chiến nên là con mới đúng.""


  Chương 399: Tần thần đi Phó gia đón người  


"Đội trưởng, Phó Hi Minh có tin tức."

Ban đêm, người của chiến đội Tạp Lị ngồi trước máy tính, quay đầu nhìn về phía sau.

Lưu Li đứng lên: "Bên kia nói cái gì?"

"Còn có thể nói cái gì." Người nọ cười, đắc ý nói không nên lời: "Toàn bộ đều giống với những gì đội trưởng đã đoán trước, Phó Hi Minh so với chúng ta càng muốn làm cho tên Phó thiếu phế vật kia lăn ra khỏi Đế Minh hơn, còn nói muốn chúng ta tiếp tục đăng bình luận, ngày mai chuyện này liền sẽ náo động đến cả vòng Điện Cạnh đều sẽ biết."

Lưu Li rũ mắt: "Cứ như vậy thì Phó Cửu thật sự sẽ xong rồi."

"Ai quản hắn xong hay không xong, đội trưởng, em biết là chị mềm lòng, nhưng chị cẩn thận nghĩ lại đi, nếu không phải vì tên Phó Cửu kia, chúng ta cùng Đế Minh có quan hệ khẩn trương như vậy sao? Chờ hắn đi rồi, chúng ta mới có thể chậm rãi làm hòa hoãn quan hệ với Đế Minh."

Lưu Li nghe các đội viên nói, vờ giống như bị thuyết phục: "Vậy được rồi, cũng chỉ có thể như vậy."

Trên thực tế, người lúc trước ra chủ ý chính là cô ta.

Làm sao cô ta có thể mềm lòng, chỉ là bên ngoài vẫn phải giả vờ một chút.

Còn có ba ngày nữa chính là thi đấu cả nước.

Thừa dịp lúc này đem Phó Cửu đuổi ra khỏi chiến đội Đế Minh, thời cơ vừa vặn tốt.

Là một người mới, quá cường hãn ắt sẽ chết.

Một đạo lý như vậy mà cũng không hiểu, còn muốn vào vòng hỗn loạn Điện Cạnh này.

Đôi mắt Lưu Li trầm xuống, cái già mà CP Tần Đào, nên kết thúc rồi.

Người đàn ông kia nếu không là của cô ta thì cũng không nên là của bất cứ ai khác.

Bóng đêm bên ngoài ngày càng đậm.

Sương mù quanh quẩn, cơ hồ vây quanh khắp Giang thành.

Hàn Phong thật là không hiểu em gái này của mình.

Ngày hôm qua còn náo động nói người ta là lòng dạ hẹp hòi, hôm nay liền nói rất muốn mời người ta ăn một bữa cơm, một là vì xin lỗi, hai là vì nói lời cảm tạ, nếu không phải bởi vì Phó Cửu ở đó, hiện tại không biết cô đã bị người ta khi dễ thành hình dạng gì,
Hàn Phong cũng muốn tìm cơ hội ngồi xuống tâm sự với Tần Mạc.

Hiện tại em gái nhỏ tuổi nhất nhà mình cũng bị thuần phục đến mềm mại, thậm chí còn quấn lấy hắn, hắn không gọi điện thoại, Hàn Tố Tố liền náo động ở trên lầu.

Hàn Phong lắc lắc đầu, đầu tiên là thông qua Giang Tả gửi một tin cho Tần Mạc, nói là cần gặp Phó Cửu, hai anh em bọn họ muốn tự mình bồi tội.

Thời điểm Tần Mạc nhận điện thoại, người đứng trước cửa sổ sát đất, thấp mắt nhìn ngọn đèn của toàn thành phố.

"Tần Mạc, cậu còn đó không?" Giang Tả thật lâu nghe người bên kia trả lời, còn tưởng rằng người bên kia không đồng ý.

Nào biết được bên này Tần Mạc lại trả lời, nhàn nhạt mở miệng: "Tớ hiện tại đi đón tên ở Phó gia kia, cậu nói địa chỉ đi."

Sau khi Giang Tả báo xong địa chỉ thì cúp điện thoại, mơ hồ cảm thấy bạn tốt hôm nay có chỗ gì đó không thích hợp.

Chỉ là cụ thể không thích hợp chỗ nào hắn cũng không nói được.

Tần Mạc thu hồi tầm mắt, nghĩ đến nếu anh đột nhiên trực tiếp xuất hiện ở Phó gia, bộ dáng ngây ngốc ngậm kẹo que của người nào đó, môi mỏng không tự chủ được công lên.

Lương bí thư đứng ở bên cạnh nhìn.

Từ trước tới này.

Tần tổng đều chưa từng cười giống như vậy.

Hiện tại bởi vì muốn đi đến Phó gia, cho nên mới có biểu tình này sao?

Thật sự không phải vì hắn tưởng tượng quá nhiều.

Mà là Tần tổng biểu thị quá rõ ràng!

Chủ yếu là, Tần tổng, anh cứ như vậy tới Phó gia, có suy nghĩ tới năng lực tiếp thu của người ở Phó gia chưa?

Lương bí thư vừa thấy tổng tài nhà bọn họ phải đi, theo bản năng liền đuổi theo.

Toàn thân Tần Mạc mang hơi thở cấm dục nhàn nhạt, bên trong là tây trang phẳng phiu, bên ngoài áo khoác màu đen có một vòng nhung quấn quanh, giống như là một ma cà rồng thường xuyên xuất hiện ở phim điện ảnh nước ngoài, làn da trắng nõn, hai tròng mắt thâm thúy, xoay người lại, quét mắt liếc hắn một cái,

Lương bí thư nháy mắt ủ rũ, yên lặng lui trở về......


  Chương 400: Đại Thần đến nhà họ Phó làm khách  


Hôm nay không khí ở nhà họ Phó rất lạ lùng.

Không sai, là lạ lùng.

Đặc biệt là Hạ Hồng Hoa không ở trong phòng bếp nấu canh, cũng không mặc bộ đồ ngủ màu đỏ thẫm lắc lư qua lại, mà là cực kì yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha.

Khi Phó Cửu xuống lầu vừa vặn nhìn thấy một màn này, lại ngước mắt nhìn về phía người ngồi trong phòng khách, lòng bàn chân hơi dừng lại: "Anh Mạc?"

Được rồi, cô đã biết vì sao mẹ cô sẽ yên tĩnh như vậy.

Đúng là nhìn đại thần vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt khi anh mặc áo gió màu đen.

Chỉ là sao đại thần không báo trước một tiếng để cô ra tiếp đón đã tới rồi?

Thật khó hiểu.

Phó Cửu mới vừa đứng bên kia nhướng mày.

Mẹ cô liền giơ tay kéo cô tới bên cạnh, đè thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Tần mang cho mẹ rất nhiều đồ bổ. Cửu, con nói xem mẹ có nên nhận hay không?"

Cũng không phải sính lễ, mẹ cô khẩn trương như vậy làm cái gì?

"Nhận." Từ trước đến nay Phó Cửu đều sẽ không khách khí với Tần Mạc, nói xong liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tần Mạc: "Đã muộn thế này sao anh còn đến đây?"

Tần Mạc liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, Giang Thành đã bắt đầu trở nên ấm áp, nhiệt độ trong phòng khá cao cho nên Phó Cửu chỉ mặc một chiếc áo lông trắng, trên mặt bị khí nóng làm cho có chút hồng.

Nhìn gần như vậy, sườn mặt sạch sẽ, lông tơ thật nhỏ càng thêm rõ ràng.

Ánh mắt Tần Mạc trầm trầm, tiếp theo di chuyển thân thể, tiếng nói lạnh nhạt: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi người nào đó tự xưng là học bá về kỹ thuật trèo tường."

Phó Cửu: "..." Đại Thần, anh nói chuyện phiếm như vậy sẽ chọc chết người, anh biết không?

"Cảm giác trèo tường thế nào?" Ngữ khí kia giống như đang hỏi hôm nay sương mù có nghiêm trọng hay không.

Phó Cửu ho nhẹ một tiếng: "Tôi đi đường tắt gần đó thôi."

"Sau đó anh hùng cứu mỹ nhân?" Giọng nói của Tần Mạc vang bên tai, có cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng trầm thấp.Phó Cửu sờ sờ mũi: "Đó là thuận tiện."

"Thuận tiện thành tân lão đại của cao trung đệ nhất?" Tần mạc nghiêng mắt nhìn thiếu niên, môi mỏng cong lên: "Thật là lợi hại."

Phó Cửu tà nịnh cười, đem cánh tay đặt ở trên thành ghế sô pha: "Không còn biện pháp nào khác, dù sao tôi cũng đẹp trai như vậy."

"Nếu đẹp trai như vậy, thành tích vật lý lần sau tôi sẽ tự kiểm tra."

Tần Mạc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn thiếu niên, kế tiếp nghiêng người, nói với Hạ Hồng Hoa: "Dì Hạ, nếu Phó Cửu đã xuống dưới đây, cháu sẽ mang cậu ấy đi. Nếu quá muộn thì để cậu ấy ngủ ở nhà cháu."

Mang... Đi?

Vẻ mặt Phó Cửu ngây dại. Này là tiết tấu gì?

Hạ Hồng Hoa cũng bị dọa cho sợ hãi, chẳng qua bà sợ từ "ngủ" phía sau kia, sắc mặt đều thay đổi, lập tức nói: "Không được, Cửu nhà dì không thể qua đêm ở bên ngoài!"

Bởi vì Hạ Hồng Hoa phản ứng quá lớn.

Toàn bộ phòng đều yên tĩnh.

Ngay cả Trần Hiểu Đông cũng không rõ vì sao phu nhân sẽ phản ứng như vậy.

Tần Mạc nhìn qua phía bên này.

Lúc này Hạ Hồng Hoa mới ý thức được bà quá mức kích động, vội vàng giải thích: "Không phải, ý dì là muốn nói đôi mắt của Cửu vừa khỏi, lăn lộn qua lại như vậy không tốt lắm. Hơn nữa ngày mai Cửu còn phải đi họ..."

Nói ra nguyên nhân này cũng đủ làm khó Hạ Hồng Hoa, bà vì khẩn trương mà mặt đều đỏ lên.

Không đợi Phó Cửu tiếp lời.

Tần Mạc đã mở miệng: "Là do cháu suy xét không chu đáo. Dì cứ yên tâm, chờ mọi việc kết thúc, cho dù đã trễ, cháu cũng sẽ đuổi gia hỏa này về."

Có lẽ do liên quan tới xuất thân, mặc dù khi Tần Mạc nói ra những lời này, sự tôn quý đều không giảm chút nào.

Nhưng Hạ Hồng Hoa đã rất vui vẻ, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy vị Tần thiếu quyền khuynh Giang Thành này vô cùng thuận mắt.

Rất nhiều người không muốn chơi cùng Phó Cửu nhà bà mà chạy tới nhà họ Phó chơi cùng Phó Hi Minh.

Lại nghiêm túc nói tiếp, Tần thiếu vẫn là người đầu tiên tới nhà bọn họ làm khách... Không tồi, thật không tồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro