388. Phó Cửu tới, vả mặt 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là muốn đuổi Hạ Hồng Hoa đi! Nhóm cổ đông đều nghe ra là có ý gì, sôi nổi đi theo nhìn lại đây.

Hạ Hồng Hoa trợn tròn mắt:  "Cô dám! "

"Chị Hồng Hoa, em gọi chị một tiếng chị, là tôn trọng chị, chỉ là nếu chị không cần này phần tôn trọng, em đây cũng chỉ có thể gọi bảo vệ mời chị đi ra ngoài." Tô Mân nói rất đúng không thể chối cãi: "Chị la to đối với en như vậy, cổ đông sẽ như thế nào bắt đầu? Nơi này là công ty, không phải ở nông thôn, không mời chị đi ra ngoài, chúng tôi không có biện pháp tiếp tục."

Hạ Hồng Hoa khí ngực đều đau: "Tôi còn có cổ phần ở Phó gia, dựa vào cái gì không thể ngồi ở chỗ này! "

"Đúng, chúng tôi đều biết chị có cổ phần." Tô Mân một bộ dáng chính mình thực phân rõ phải trái: "Cho nên lần đại hội cổ đông này mới có thể mời chị tới. Lúc trước tôi đề qua rất nhiều lần với chị, kêu chị đem cổ phần còn lại đưa cho Trung Nghĩa, chúng tôi mua cũng được, nhưng là chị không đồng ý. Hiện tại bên trong công ty xuất hiện cải cách nhân sự, đương nhiên là phải bắt đầu từ đại cổ đông trước, 25% cổ phần là khi công ty thành lập, chị lấy ra có mấy vạn đồng tiền mà có được. Chị Hồng Hoa, chị không thể bởi vì mấy vạn đồng tiền này, liền cảm thấy chính mình có thể muốn làm gì thì làm, như vậy không thể được."

Những người cũ đi theo Phó Trung Nghĩa đều biết, không có mấy vạn đồng tiền kia, Phó thị chỉ có con đường chết.

Nhưng hiện tại, chuyện này đều trở thành đề tài câu chuyện của Tô Mân cười nhạo Hạ Hồng Hoa.

Không có một ai có thể hiểu được tâm tình của Hạ Hoa Hồng, cái loại tâm tình thật đáng buồn đau, làm bà thậm chí ngay cả hô hấp đều có chút phát run.

Hai vị cổ đông kia bất quá cũng hiểu được, muốn nói chuyện.

Phó Trung Nghĩa lại lạnh lùng khụ một tiếng.

Một tiếng này làm cho bọn họ biết, muốn làm Phó Trung Nghĩa nhớ lại ân tình cũ đã không có khả năng.

Không chỉ là Hạ Hồng Hoa, ngay cả bọn họ cũng tựa hồ đều mất đi quyền nói chuyện.

Tô Mân còn ở kia nói, nhướng mày nhìn Hạ Hồng Hoa: "Công ty là thật sự không cần chị lại đến làm phiền, bảo vệ đều làm cái gì, đem không mau người mời đi ra ngoài, chúng tôi còn muốn tiếp tục cuộc họp."

"Vâng." Hai bảo vệ lập tức ào ào xông lên, bắt được cánh tay Hạ Hồng Hoa.

Hạ Hồng Hoa đôi mắt đều đỏ: "Cô bất quá chỉ là một cái bí thư có cái quyền gì để làm điều này? Còn có các người đã thấy rõ ràng, tôi mới là cổ đông."

Các nhân viên an ninh làm việc lâu dài ở chỗ này, công ty rốt cuộc là ai làm chủ, trong lòng bọn họ đều sẽ rõ.

Hạ Hồng Hoa nói, bọn họ ngay cả nghe đều không có nghe, túm bà đi ra ngoài.

Ngay lúc này.

Bá một tiếng!

Có thứ gì từ phía sau vang lên.

Theo bản năng bọn họ đem đầu nhìn qua, cẳng chân không chút nào bố trí phòng vệ bị ván trượt thật mạnh va chạm.

Các nhân viên an ninh cơ hồ lập tức liền kêu đau thảm thiết buông lỏng tay.

Ván trượt trở về chỗ cũ.

Một lần nữa về tới dưới chân Phó Cửu.

Cô liền như vậy đứng ở trước cửa, một thân hắc y, mái tóc màu bạc, mắt chứa lệ khí, tiếng nói lại đạm thực: "Ai cho các người chạm vào mẹ tôi?"

"Cửu?" Hạ Hồng Hoa ngây ngẩn cả người.

Trong phòng hội nghị mọi người cũng đều bởi vì một màn này mà đứng lên, bao gồm cả Phó Hi Minh vẫn luôn ở tiểu ngăn cách cũng nhịn không được vọt ra, vẻ mặt chán ghét nhìn Phó Cửu.

Phó Trung Nghĩa cơn tức càng lớn, một chút mặt mũi đều không có lưu lại cho Phó Cửu, trực tiếp mở miệng chửi bới: " Cái tên bại gia tử này cư nhiên còn có mặt mũi xuất hiện! Mày nhìn mày xem đã làm ra những gièm pha gì! Ở trường học theo đuổi theo nam nhân? Đều cút cho tao, mang theo mẹ mày cùng nhau cút!"

"Cút?" Phó Cửu nghiền ngẫm câu nói kia, khóe miệng chậm rãi câu lên, phảng phất đang nói ông có tư cách làm tôi cút sao?

Tô Mân thật ra sẽ làm người hòa giải, vội vàng kéo cánh tay Phó Trung Nghĩa lại, ở nơi đó vuốt ngực thông khí cho Phó Trung Nghĩa, một bên đối với Phó Cửu nói: "Thân thể ba con vẫn luôn không tốt, con còn làm ông ấy tức giận đến như vậy. Những người đang ngồi chỗ này có người nào không phải là trưởng bối của con. Con ngày thường không có lễ phép thì thôi đi lại còn mang theo ván trượt tới nơi này đả thương người. Nơi này không phải nơi con nên tới, dì khuyên con chạy nhanh đi, bằng không trong chốc lát sẽ rất khó coi, đối với con cùng mẹ con đều không có chỗ tốt. "

Phó cửu nghe vậy, nghiêng đầu cười, nghiêng người chắn trước mặt của Hạ Hồng Hoa một tay đút túi quần, nhìn xuống Tô Mân nói: "Nếu là bí thư, liền thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, bà làm tốt bổn phận công tác của bà đi, người Phó gia chúng tôi nói chuyện với nhau, bà có tư cách gì mà xen vào. "

" Mày. "Tô Mân đôi mắt đều nheo lại: "Phó cửu, đứa nhỏ này như thế nào hiện tại cùng mẹ con trở nên giống nhau như vậy, chẳng phân biệt trường hợp, dì nói lại lần nữa, nơi này là đại hội cổ đông, con......"

Phó cửu không đợi bà ta nói xong liền đánh gãy lời bà ta nói, trên tay thưởng thức một cái USB, tiếng nói thực đạm: "Chính là bởi vì nơi này là đại hội cổ đông, cho nên tôi mới cảnh cáo bà, làm tốt chức trách bí thư, nói cách khác, liền cút ra ngoài cho tôi."

"Mày cái nghiệt tử này!" Phó Trung Nghĩa vừa nghe Phó Cửu nói, càng không lưu tình: "Gọi bảo vệ, gọi bảo vệ đều lên đây, xem nơi này là chỗ nào là địa phương tùy tiện nháo sao?"

Tô Mân sắc mặt cũng lạnh, đôi mắt tràn đầy băng hàn, ở chỗ này còn không có ai nói bà cút đi như vậy.

Cái tên nông dân bánh bao cá thể này, thật là mấy ngày không giáo huấn hắn, hắn đều nhanh quên chính mình là ai.

Xứng đáng bị đuổi đi! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Thông minh như Phó Cửu sao lại nhìn không ra tâm tư của Tô Mân, nhưng cô lại dường như không thấy được, cũng không nghe được Phó Trung Nghĩa muốn gọi bảo vệ tới, dạo bước hướng tới bàn dài phòng họp đi qua.

Sau đó, vươn tay tới, gõ gõ một người đang dựa vào lưng ghế.

Người nọ không phải ai khác, chính là em trai của Tô Mân, Tô Hành.

"Mày muốn làm gì! Phó Cửu, mày rốt cuộc muốn làm gì!" Phó Hi Minh nhìn đến hắn, khuôn mặt cao ngạo nhỏ nhắn tràn ngập độc ý.

Nếu so sánh với Phó Cửu thì phó cửu biểu tình đạm nhiên hơn rất nhiều: "Muốn hỏi một chút cậu của ngươi, hắn như thế nào có tư cách ngồi ở này."

"Phó Cửu." Tô Mân lại có chuyện nói: "Tô Hành là cổ đông thứ nhất của phó thị, con thấy hắn hẳn là tôn xưng hắn một tiếng Tô tổng, mà không nên là cái ngữ khí này."

"Đúng vậy, như thế nào có thể nói chuyện như vậy cùng với Tô tổng."

"Chính là nói, Phó Cửu này thật đúng là chết tùy Hạ Hồng Hoa."

"Lại nói như thế nào cũng là xuất thân ở nông thôn, liền tính hiện tại có tiền, cũng sửa không xong tật xấu kia, còn may Phó thị có Hi Minh."

Bên cạnh hai cái cổ đông kia nhìn về phía Phó Cửu ánh mắt tràn ngập không tán đồng, hai vị này cổ phần trên tay cũng không nhiều, lại là nơi giữ gìn của Tô gia.

Tô Hành cũng cười lạnh lên: "Thật là đủ rồi, Hạ tổng, mang theo cái người đầu óc không rõ ràng lắm này chạy nhanh đi thôi, chúng tôi không nghĩ muốn chế giễu."

Mỗi một lần đại hội cổ đông mở ra, Hạ Hồng Hoa đều sẽ chịu đủ loại trào phúng.

Thường thường bà luôn là nắm chặt bàn tay mình lại, vì muốn nhẫn.

Nhưng hôm nay, Cửu liền đứng ở trước mặt bà, mà đám người kia lại......

Hạ Hồng Hoa cũng xác thật ngốc không nổi nữa, không phải bởi vì bà chịu không nổi, bà là sợ Cửu chịu ủy khuất, thời điểm bà vừa muốn vươn tay đi.

Phó ửu lại mở miệng, biểu tình đạm mạc: "Người nào đó có phải hay không đã quên, ông đã đem 15% cổ phần đi thuế chấp vay mượn a. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro