51-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Tôi Đưa Cậu Về Nhà


Nhớ... Ghi sổ?!

Trước nay người đến nơi này ăn cơm đều không có việc ghi sổ...

Đặc biệt là những người cỡ tuổi bọn họ, thích cạnh tranh sự hào phóng với người khác nhất.

Đi ra ngoài ăn cơm còn muốn ghi sổ?

Chuyện này rất keo kiệt nha!

COCO cúi đầu cắn ngón tay của mình.

Tổng giám đốc làm chuyện này quá phúc hắc, anh ấy muốn công khai giúp Phó Cửu được nổi tiếng.

Về sau chỉ cần nơi có mặt Phó Cửu, chuyện này đều sẽ bị nhắc đến.

Thật ra Phó Cửu cũng không để bụng thanh danh, cái cô để ý chính là tiền!

"Tần đại thần, anh không biết trong công lược gặp mặt có nói là nếu bạn tốt của anh không có tiền, anh phải hào phóng mà bù đắp việc đó sao?"

Tần Mạc thản nhiên liếc mắt nhìn cô: "Đó là cuộc gặp mặt bình thường, hiển nhiên là điều đó không phù hợp với cậu. Vì tránh cậu có loại ý tưởng hoang đường như lấy thân trả nợ, vẫn nên để cậu trả toàn bộ tiền."

Phó Cửu: "..."

Chầu tôm hùm này đúng thật là ăn rất mệt.

Vì không muốn mệt nhọc, lúc đầu Phó Cửu không nghĩ phải đem hai con tôm hùm còn lại mang về nhà. Hiện tại dù có mệt cô cũng phải ôm chúng trở về.

Đây chính là cô mời khách, còn thiếu 21580 nhân dân tệ.

Nhưng mà đã tiêu tiền thì tiêu cho thoải mái, ăn xong một bữa cơm, về sau cũng không cần đề phòng bị điều tra.

"Cậu muốn tự mình đi về hay cần tôi đưa cậu về?" Tần Mạc nhìn thoáng qua tôm hùm trên tay thiếu niên, cảm thấy bộ dạng này của cô tựa như con mèo nhỏ trong nhà anh vừa bị xối nước. Chẳng qua anh biết rõ đối phương nhìn sơ qua như rất đáng thương, móng vuốt vẫn rất ngang ngạnh. Vì thế thấp giọng hỏi một câu, đến cả lễ nghi và gia giáo của nhà họ Tần cũng vứt ra đằng sau.Tần Mạc nghĩ đến mặt khác một chút. Nếu trên xe gia hỏa này yêu cầu cái gì, chỉ cần không quá phận, anh đều có thể đáp ứng.

Dù sao phần lớn nguyên nhân anh muốn gặp mặt Hắc Đào Z lần này chính là muốn mời cậu ta gia nhập chiến đội của anh.

Phó Cửu cũng không khách khí, lắc lắc đầu tóc màu bạc của mình, khóe miệng câu lên: "Anh đưa tôi về. Hiện tại trên người tôi đến cả tiền xe cũng không có, nơi này lại cách nhà tôi hơi xa, việc lướt ván trượt trở về không khả thi lắm."

"Ừm." Tay Tần Mạc mở cửa xe ra, biểu tình rất nhạt, vẫn là bộ dáng cao lãnh như cũ.

Lúc này giữa hai người mới có không khí của cuộc gặp mặt bình thường.

Mập Mạp và COCO vẫn luôn cảm thấy những chuyện lúc nãy đều không được gọi là gặp mặt.

Quả thật chính là cuộc đối đầu kịch liệt trong một giây!

Người lái xe vẫn là Mập Mạp.

Trong xe mở nhạc.

Phó Cửu ngồi bên tay trái Tần Mạc, khoảng cách giữa hai người cũng không lớn, lại không nói chuyện với nhau.

Điều này khiến cho COCO có chút không quen, nhịn không được đã mở miệng: "Phó Cửu, công ty của mẹ cậu làm thế nào bây giờ? Thật sự phải đóng cửa sao?"

"Vì sao phải đóng cửa?" Phó Cửu thu lại ánh mắt đang thưởng thức phong cảnh ban đêm ngoài cửa xe.

COCO liếm môi dưới: "Tôi nghe được vài tin tức nói là đại bộ phận tuyển thủ của công ty mẹ cậu đều rời đi hết rồi, hiện tại không tìm ra tổ đội thích hợp để dự thi. Hơn nữa nếu các người không nhanh chóng điều chỉnh sẽ bị hủy bỏ tư cách báo danh, đến khi bên nhà đầu tư hết vốn, công ty của mẹ cậu sẽ rất khó chống đỡ."

Đúng thật là có chuyện như vậy." Phó Cửu cười một chút, đáy mắt hiện lạnh lẽo đến thấu xương: "Cậu nghe ai nói? Ba kẻ phản bội kia? Hay là con riêng của nhà họ Phó? Mặc kệ cậu nghe ai nói, công ty của mẹ tôi đều sẽ không sụp đổ, muốn sụp đổ cũng là người khác sụp đổ."

COCO không nghĩ tới người vừa rồi ở khách sạn không kiềm chế được phóng đãng, lúc này trên người lại tràn ngập cảm giác áp bách ác liệt như vậy.

Giờ khắc này cậu mới chân chính cảm nhận được Phó Cửu, kẻ được gọi là nhà giàu mới nổi, phá gia chi tử này đúng thật là tên đánh bọn họ liên tục bại lui, Hắc Đào Z!


Chương 52: Phó Cửu Lại Đùa Giỡn Đại Thần


Tần Mạc cũng nhìn về phía Phó Cửu.

Cặp mắt thâm thúy kia làm người ta nhìn không ra cảm xúc gì.

"Tổng giám đốc Tần, tới nhà họ Phó rồi." Mập Mạp dừng xe lại.

Tần Mạc lại liếc mắt nhìn Phó Cửu một cái.

Trong tay Phó Cửu còn ôm hai con tôm hùm sống, ngẩng đầu cười với anh: "Tôi phải đi rồi. Cảm ơn Tần đại thần đưa tôi về nhà, tí nữa gặp nhau trong trò chơi chứ?"

Nguyên bản hai người ngồi bên cạnh nhau, Tần Mạc chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt vô tội kia, thậm chí cả lông tơ rất nhỏ trên má cũng nhìn rõ.

Tần Mạc nhìn bộ dạng này của cô, vốn dĩ tâm tình không phải rất tốt cũng trở nên tốt hơn bình thường: "Chỉ có nhiu đó? Cậu không muốn nói thêm gì sao?"

Nói thêm cái gì?

"Lái xe chậm một chút, về đến nhà lên WeChat, tôi gọi anh đi giết boss!" Phó Cửu cúi người, ngón tay đùa giỡn tóc đen trên trán Tần đại thần: "Nếu đại thần có thể tự mình ra trận, khẳng định xác suất rơi trang bị càng cao."

Lúc đầu Tần Mạc còn muốn nói "Nếu vì chuyện công ty nhà cậu mà cậu mới mở lời hẹn gặp mặt tôi, tôi có thể giải quyết giúp cậu".

Chỉ là anh không bao giờ nghĩ tới, gia hỏa này chỉ vừa an tĩnh được một phút đồng hồ liền bắt đầu tìm đường vào chỗ chết!

Tần Mạc hít sâu một hơi, hai mắt híp lại, ngực do thở mạnh mà phập phồng lên xuống, giọng nói rất trầm, lời nói kia cũng từ sự ma sát mạnh giữa hai hàm răng mà bắn ra: "Cút xuống cho tôi!"

"Lại tức giận?" Phó Cửu trừng mắt, tiếp theo cười cười, dứt khoát nâng tay lên nhẹ nhàng sờ đầu Tần Mạc: "Đại thần, anh không cần phải luôn tàn nhẫn như vậy, nên hòa đồng một chút. Dù sao cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, không nên chia tay trong sự buồn bã. Ừm, như vậy thuận mắt hơn nhiều!"

COCO và Mập Mạp ngồi phía trước xe, căn bản không dám quay đầu lại.

Tiểu tử kia rốt cuộc đang làm cái gì?

Sờ đầu tổng giám đốc/ đội trưởng?!

Chưa nghe nói qua câu không nên rút lông trên đầu lão hổ sao?

Này căn bản là một đạo lý nha!

Lần này phỏng chừng ý niệm muốn xé nát cậu ta cũng xuất hiện trong đầu Tần thiếu!

Tần Mạc thật sự chưa từng bị ai xoa đầu, lúc này nắm chặt bàn tay, chặt càng thêm chặt. Cuối cùng không nhịn được nữa liền đẩy cửa xe ra, trực tiếp ném thiếu niên đang cười sáng lạn ra ngoài.

"Lái xe!"Hai chữ vô cùng lạnh băng, không có một chút độ ấm nào.

Cả người Mập Mạp run lên, không đợi Tần Mạc nói lần thứ hai liền dẫm xuống chân ga.

Hắn sợ nếu cứ ngây người như vậy, tổng giám đốc nhà bọn họ nhịn không được sẽ ra tay xử lý Hắc Đào Z.

Thật ra Phó Cửu rất vui vẻ, môi mỏng nhếch lên cao, mỉm cười nhìn kính chiếu hậu của chiếc xe đang chuẩn bị rời đi.

Tần đại thần nhìn đôi mắt hoa đào cong lại do cười, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn hướng khác.

Phó Cửu hạ mắt, tránh mặt cô?

Dù vậy cô vẫn có biện pháp quấy rầy nha.

Vừa cúi đầu liền gửi đi tin nhắn trên WeChat.

"Đại thần, về nhà nhớ lên trò chơi để tôi đưa anh đi giết boss."

Tần Mạc đang chống cằm, sau khi nhìn thấy tin nhắn này liền tiếp tục hừ lạnh một tiếng: "Tôi giết boss cũng cần cậu mang đi?"

"Vậy anh mang tôi đi, dù sao cũng như nhau." Sau khi Phó Cửu đánh xong câu này, trên mặt cười cười: "Chơi game cùng bạn bè mới có ý tứ."

Lúc này Tần Mạc cũng không cự tuyệt, lạnh nhạt gửi lại hai chữ: "Đã biết."

Đây là đáp ứng rồi? Phó Cửu hơi nhíu mày, xem ra Tần đại thần cũng không hoàn toàn không có tình người.

Nếu tí nữa Tần đại thần thật sự cùng cô đi giết boss, tiền tiếp nhận đơn chắc chắn sẽ bay lên rất nhiều.

Những việc chụp ảnh chung linh tinh cũng nên tính thêm vào.

Để đại thần hỗ trợ giết boss làm gì dễ dàng như vậy.

Giá cả giống nhau đều không nhận.

Cần thiết đổi thành đãi ngộ của VIP.

Không tồi không tồi, gặp mặt cũng có chỗ lợi.

Đến lúc đó nhận đơn đánh mang tên đại thần, tuyệt đối là tiền tài cuồn cuộn!


Chương 53: Luôn Bảo Trì Bộ Dáng Đùa Giỡn Tần Thần


Tưởng tượng đến đây, Phó Cửu buồn bực xoay người, trong tay ôm tôm hùm, mặt muốn ghét lại không thể ghét.

Hôm nay đại thần rút của cô bao nhiêu tiền, cô liền kiếm lại bấy nhiêu trên người anh ta... Một đổi một, rất công bằng!

Lúc này, hai tròng mắt thâm thúy của Tần Mạc vẫn còn đang nhìn tin nhắn WeChat trên màn hình di động, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Anh cho rằng thiếu niên sẽ nhắc đến chuyện kia, thế nhưng đến một câu cậu ta cũng không nhắc tới...

COCO quay đầu nhìn anh, do dự nói: "Xem ra Phó cửu cũng không phải vì chuyện trong nhà bọn họ mới tới tìm đội trưởng. Chẳng qua đột nhiên cậu ta thay đổi nhiều như vậy, thật sự khiến người khác khó có thể tiếp thu. Có phải trước kia cậu ta vì tiếp cận đội trưởng nên vẫn luôn diễn kịch hay không? Có lẽ trước đây biết đội trưởng thích loại người ngoan ngoãn nên mới làm như vậy. Hiện tại cảm thấy không cần tiếp tục diễn nên mới buông thả mình như vậy?"

Tần Mạc lại nhìn thoáng qua nhãn dán hình người nháy mắt trên WeChat, biểu tình thờ ơ: "Thủ đoạn diễn kịch như vậy, loại người 'thông minh' như cậu ta có thể nghĩ ra được sao?"

Nghe vậy, khóe miệng COCO giật giật. Đội trưởng, tuy rằng trước kia Phó Cửu đúng thật là không thể nào thông minh được. Nhưng mà hiện tại cậu ta rất lợi hại, nói không chừng là đã từng diễn kịch.

Nhưng mà nếu là diễn kịch cũng sẽ không cần thiết nói cho bọn họ cậu ta chính là Hắc Đào Z.

Nghĩ vậy, cậu cảm thấy nên xem trọng năng lực đoán ý của Hắc Đào Z qua lần gặp mặt này.

Nếu muốn diễn cho tốt, Phó Cửu cũng không cần thường xuyên trêu chọc tổng giám đốc khiến anh ấy luôn có ý niệm muốn giết chết cậu ta.

Vậy thì biến hóa kia rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ là bởi vì gia cảnh* thay đổi?

* Tình huống trong gia đình, thường nói về tình trạng kinh tế.

COCO vẫn không hiểu.

"Chỉ cần Hắc Đào Z luôn bảo trì như vậy thì không cần phải xen vào việc của cậu ấy." Tần Mạc nghiêng đầu mở miệng, hai mắt nhắm lại như đang nghỉ ngơi, tóc màu đen vì vừa rồi bị xoa nhiều lần nên giờ hơi hỗn độn. Anh có cảm giác trên đầu mình như còn lưu lại cái gì, không được tự nhiên dùng tay xua đuổi đi.

COCO và Mập Mạp nghe đến đây, cả người dừng lại.

Luôn bảo trì như vậy... Là bảo trì cái gì... Bộ dạng đùa giỡn tổng giám đốc sao...?!
COCO cúi đầu cắn lỗ tai con thỏ.

Quả nhiên đội trưởng đối với Hắc Đào Z rất dung túng!

Ban đêm.

Trần Hiểu Đông đang đứng trước cửa nhón mũi chân nhìn xung quanh.

Trong lòng cậu rất sốt ruột, bên thiếu gia cũng không có tin tức gì.

Chỉ nói một câu: "Anh ấy đã biết." Sau đó ngắt điện thoại.

Lúc ấy trong lòng Trần Hiểu Đông liền lộp bộp một tiếng.

Anh ấy đã biết là có ý tứ gì?

Ý muốn nói Tần thiếu đã biết chuyện thiếu gia muốn ngủ cùng anh ấy?

Thế thì chẳng phải thiếu gia có đi mà không có về?!

Trần Hiểu Đông chấn động, nhanh chóng bật dậy.

Không được! Cậu cần thiết nghĩ ra biện pháp giải quyết, nếu không cậu thử xông vào sân khu quân đội? Nhà họ Tần hình như là ở nơi đó.

Thời điểm Trần Hiểu Đông buồn bực đến mức muốn dậm châm, Phó Cửu đi tới từ phía sau vỗ vỗ vai cậu: "Trời đã tối, cậu đứng đây làm gì?"

"Thiếu gia!" Hai mắt Trần Hiểu Đông sáng lên: "Thiếu gia còn sống trở về! Thiếu gia, cậu có bị đánh chỗ nào hay không? Không sao đâu, cậu cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đi lấy thuốc giúp cậu!"

Phó Cửu nghe Trần Hiểu Đông viện cớ, tay xoa xoa huyệt thái dương: "Lần nào cậu cũng hi vọng tôi bị đánh. Nhìn cho kỹ, trên người tôi không có vết thương nào cả!"

Lúc này Trần Hiểu Đông mới để ý thiếu gia nhà hắn xác thật không có chỗ nào là không ổn. Ngược lại trên gương mặt xinh đẹp kia nhiễm một tầng đỏ ửng giống như được ăn rất thỏa mãn, trong tay ôm hai con tôm Úc Châu cỡ lớn còn sống?

Trần Hiểu Đông tò mò duỗi tay, hỏi: "Thiếu gia, cậu lấy đâu ra hai con tôm hùm Úc Châu lớn như vậy?" Vẫn còn đang sống...


Chương 54: Lên Trò Chơi Chọc Đại Thần

Giang Thành cũng không giống Lâm Hải, một đôi tôm hùm Úc Châu như vậy, đừng nói là còn sống, cho dù chết cũng có giá trị xa xỉ.

Gần đây không phải thiếu gia không có tiền sao?

Sao có thể đem thứ này về?

"Tần đại thần đưa." Phó Cửu nói xong thuận tay ném tôm hùm tới trong ngực của cậu: "Tìm một thùng nước để thím Lâm chăm coi, chờ mẹ tôi về nếu chúng."

Tần, Tần thiếu đưa tôm hùm?!

Trần Hiểu Đông trừng mắt, tức khắc cảm thấy đồ vật trên tay nặng như thiên kim**!

** Nghìn vàng, ý nói nhiều tiền của hoặc có gì rất quý giá.

Quan hệ giữa thiếu gia với Tần thiếu đã tốt đến mức Tần thiếu đã có thể tặng lễ vật cho cậu ấy sao?

Này quả thật chính là sống lâu mới thấy!

Phải biết rằng lần đầu tiên Tần thiếu được thiếu gia thổ lộ, thiếu chút nữa anh ấy đã kêu người dùng một tay nghiền chết thiếu gia.

Thế nhưng hiện tại còn tặng lễ vật cho thiếu gia?!

Nhưng đưa lễ vật như tôm hùm... Có phải quá quỷ dị hay không?

Thế giới của Tần Thần quả nhiên không phải người phàm như bọn họ muốn hiểu là có thể hiểu được!

"Đợi một chút! Thiếu gia, cậu đi đâu?" Trần Hiểu Đông nhìn Phó Cửu muốn lên lầu, nhịn không được mở miệng hỏi.

Trước khi Phó Cửu đóng cửa chỉ chừa lại cho cậu một câu: "Lên trò chơi chọc đại thần."

Phó chín lâm đóng cửa phía trước, chỉ chừa cho hắn một câu: "Lên trò chơi, liêu đại thần."

"..."

Trần Hiểu Đông đi ra cùng thím Lâm, cả hai người đều cảm thấy gần đây thiếu gia nhà bọn họ có chút hơi giống bị tẩu hỏa nhập ma!

Thế nhưng thật sự vì một người đàn ông mà bắt đầu vật lộn với cái máy tính đến mất ăn mất ngủ.

Chỉ là bọn họ quá hiểu rõ kỹ thuật của thiếu gia, thao tác nhân vật nào trong trò chơi cũng không được. Từ lúc phu nhân mở công ty, bọn họ liền biết thiếu gia không có thiên phú về mặt này.Thiếu gia lại dám tìm cơ hội để tiếp cận Tần Thàn trong trò chơi.

Không thể không nói, một khi con người sa vào lưới tình cũng sẽ làm ra chuyện khiến mọi người kinh ngạc.

Thím Lâm cũng không nấu hai con tôm hùm kia, lại nghe nói là đồ vật của vị Tần thiếu kia đưa, bà càng không dám đụng vào. Chỉ cẩn thận tìm một thùng gỗ nho nhỏ, bỏ thêm chút rong biển rồi đem lên phòng Phó Cửu, làm sủng vật cho thiếu gia nuôi.

Lúc Phó Cửu tắm rửa xong, vừa đi ra liền thấy hai con tôm hùm đang giương nanh múa vuốt về phía cô. Thuận tay xách một con lên nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho Tần Mạc: "Dùng sủng vật tôm hùm mới triệu hoán đồng đội Tần đại thần."

Tấm ảnh là do Phó Cửu nghiêng mình chụp, cô căn bản cũng không chú ý tới thời điểm gửi ảnh đi qua, trên ảnh còn có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh lộ ra từ áo ngủ lỏng lẻo kia.

Tần Mạc mở di động liếc mắt nhìn tấm ảnh kia, tầm mắt đảo qua trên xương quai xanh trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, ánh mắt hơi dừng lại, nhíu mày nhấn ghi âm, giọng nói có chút lạnh: "Về sau đừng gửi ảnh chụp như vậy."

Ảnh chụp như vậy?

Ảnh chụp cô gửi thế nào... Phó Cửu nhìn đồ vật trong tay, còn không phải làm một con tôm hùm sao?

Vẫn là do chính tay Tần đại thần đưa...

Tóm lại, quan trọng là nên nói đúng.

"Bây giờ lên trò chơi sao?" Phó Cửu một bên ghi âm lại, một bên nghiêng người nhấn nút khởi động máy tính.

Thời điểm Tần Mạc nghe câu này, tiếng vang kia rất rõ ràng. Gia hỏa này dùng máy tính kém như cái máy dệt để chơi game sao?

"Đợi tôi ở cầu Nại Hà."

Đương nhiên Phó Cửu sẽ không cự tuyệt, tay nhanh nhẹn gõ tài khoản đăng nhập vào trò chơi, truyền tống nhân vật tới cầu Nại Hà.

"Đinh" một tiếng.

Như là có thứ gì truyền tới.

[Bạn tốt Tần Mạc tặng ngài 999999 đồng vàng, ngài có tiếp thu hay không?]

Chỉ là một cái cũng chưa xong, ngay sau đó lại truyền tới lần nữa.

[Bạn tốt Tần Mạc tặng ngài 999999 kim cương bảy màu, ngài có tiếp thu hay không?]


Chương 55: Đại Thần Nói Là Lễ Vật Gặp Mặt


[Bạn tốt Tần Mạc lại tặng ngài 999999 đồng vàng, ngài có tiếp thu hay không?]

999999 đồng vàng trong trò chơi?

Nếu đổi thành tiền mặt ít nhất cũng là 9999 nhân dân tệ. Càng đừng nói đến kim cương bảy màu trân quý kia, ngày thường không dễ dàng mua được.

Đại thần đây là đang làm cái gì...

Tuy rằng Cửu gia của chúng ta là người thông minh, cũng không rõ đối phương đang suy nghĩ chuyện gì.

"Tiếp thu." Tần Mạc chỉ nhắn lại sáu chữ: "Lễ vật gặp mặt."

Phó Cửu: "..."

Đại thần, rốt cuộc là anh tìm đâu ra loại giáo trình gặp mặt như vậy?!

Làm sao lại giống sính lễ như vậy?

Nào có người trực tiếp đưa tiền cho bạn bè trong trò chơi như thế?

Một phú hào phúc hắc như vậy, cô cũng đã động đũa với người ta, Phó Cửu cũng không biết là may mắn hay bất hạnh

Nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu được.

Nhưng thật ra cô cũng tiếp thu kim cương kia. Có thể mài nhỏ thành cái gậy đeo bên ngoài làm vũ khí cho hai người.

"Không phải cậu đang thiếu tiền sao?"

Quả nhiên là Tần Thần danh tiếng uy chấn bốn thành, mỗi lần trò chuyện nói cao lãnh nói trắng ra như vậy.

Phó Cửu mở bọc một cây kẹo que đặt ở trong miệng, câu môi cười: "Đúng là tôi đang thiếu tiền. Nhưng mà đại thần, anh cứ đưa như vậy sẽ khiến tôi cho rằng anh muốn bao nuôi tôi."

Ngón tay Tần Mạc đặt trên con chuột đột nhiên căng thẳng, cũng cười theo, cực kỳ lạnh: "Gửi lại kim cương cậu vừa mới tiếp thu cho tôi."

"Chúng nó rất hữu dụng." Phó Cửu ngậm kẹo que, hai chân thon dài tách ra, rất nhanh trả lời lại: "Tần đại thần, chúng ta là anh em nên tôi sẽ nói thật với anh. Làm người không thể quá keo kiệt, đặc biệt là đàn ông. Làm gì có đạo lý tặng đồ vật rồi lại thu hồi? Tôi vừa mới tiếp thu, chúng ta vẫn nên đi giết boss, ngoan."

Đôi mắt thâm thúy của Tần Mạc âm trầm nhìn câu nói kia trên màn hình, đặc biệt là chữ "ngoan" ở cuối câu. Toàn thân phát ra cảm giác áp bách lạnh lẽo, khiến cho bí thư Lương đi vào báo cáo liền tự động lui về phía sau.

Tổng giám đốc làm sao vậy?

Đột nhiên có cảm giác giống như muốn giết người!
Kế tiếp hắn thấy tổng giám đốc của bọn họ nâng tay lên, hung hăng gõ chữ trên bàn phím: "Câm miệng!"

Trước nay Tần Mạc đều không trông cậy vào thời điểm gia hỏa này trò chuyện sẽ có thể phun ra lời nói dễ nghe.

Hết thảy đều xem xét năng lực của Hắc Đào Z.

Anh mới không giết chết cậu ta.

Tần Mạc lại tự nhủ với chính mình thêm lần nữa.

Phó Cửu sờ đầu tóc của mình, trả lời: "Chúng ta có thể dùng kim cương làm vũ khí, anh nghĩ muốn làm cái gì?"

Dần dần Tần Mạc cũng quen với phương thức nói chuyện của gia hỏa này, lạnh nhạt gửi đi hai chữ: "Tùy tiện."

"Đến lúc đó tôi lại tự mình nghiên cứu." Phó Cửu nói xong, tay cầm tai nghe đeo vào: "Tôi mời anh vào đội."

"Được."

Giọng Tần Mạc vừa rơi xuống, cảnh tượng trong trò chơi liền thay đổi.

Đã không còn phong cảnh êm đềm, nước chảy khéo léo, hoa đào rực rỡ. Mà là đi tới trước một ngôi mộ cổ xưa, lối vào trong phần mộ còn có bốn người chơi khác.

Đám người phía trước là những người gửi đơn cho Hắc Đào Z.

Đối với sức chiến đấu của Hắc Đào Z, bọn họ cũng có hiểu biết. Vốn dĩ định mở cửa liền nghe Hắc Đào Z nói có bằng hữu có hắn muốn tham gia cùng bọn họ.

Lúc đầu bọn họ cảm thấy nếu nhiều người cùng nhau dọn dẹp quái trong phần mộ cổ xưa này sẽ không có lời. Dù sao cũng cần chia trang bị, nếu một người thao tác không tốt tới, nói không chừng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Chỉ là đến khi bọn họ gặp vị bằng hữu kia trong miệng của Hắc Đào Z...

Toàn bộ đều hóa đá!

Tần... Tần Thần?!

Sao có thể!

Nhất định lại là một kẻ gõ tên là Tần Thần, lừa gạt cá nhân trong bản đồ Sơn Trại!

Đợi xem tư liệu và cấp bậc của hắn là có thể phát hiện nghi... Nghi...

Mẹ kiếp, thế nhưng lại không có điểm đáng ngờ?!


Chương 56: Đại Thần Yêu Đương Qua Mạng?


Bốn người chơi đồng thời nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Tần Mạc.

Cấp bậc mãn cấp (Cấp cao nhất trong trò chơi), tư liệu hoàn hảo.

Càng khiến người nhìn lóe mù mắt chính là chữ xếp hạng PK màu vàng sáng chói của hắn.

No 1!

Này chắc chắn là Tần Thần không thể nghi ngờ.

Bọn họ nhìn thấy Tần Thần...

Hóa đá, kích động, phấn khởi!

Căn bản không có cách nào hình dung được tâm tình của bốn vị này.

Bọn họ ngồi ở tiệm internet, ta cầm con chuột đều run rẩy.

Người kia chính là Tần Thần!

Trước nay đều không chơi game riêng lẻ, mỗi lần phát sóng trực tiếp trong thi đấu Điện Cạnh sẽ dẫn tới nghìn vạn game thủ điên cuồng hô tên Tần Thần!

Bọn họ thật sự không phải đang nằm mơ đúng không?

Mặc kệ, trước mắt nên tự sát một lần rồi lại tiến vào trò chơi.

Chỉ có chết một lần, bọn họ mới có thể tin tưởng sự thật này!

"Sao lại không nhúc nhích rồi? Bắt đầu đánh đi nha." Phó Cửu còn đang gõ chữ, vừa chớp mắt liền thấy bốn người chơi phía trước đang trong trạng thái treo...

Tình huống này là như thế nào?

Phó Cửu dừng một chút, chợt ý thức được điều gì.

"Là bởi vì anh?"

Tin nhắn này là do Phó Cửu gõ trong khung trò chuyện riêng.

Tần Mạc nâng lên một bàn tay, đáp lại: "Tôi chưa bao giờ đánh nghiệp dư, chỉ toàn đánh 'Anh hùng' chuyên nghiệp, cũng không rõ ràng lắm."

"Anh không có tự mình vào game?" Phó Cửu chấn động.

Tần Mạc thản nhiên trả lời: "Không tự mình vào. Nhưng mà đôi khi công ty tuyên truyền yêu cầu game thủ vào game, ba lần."

Phó Cửu căn cứ vào lý giải của đại thần, phiên dịch lại lời nói của anh chính là từ lúc bắt đầu chơi game, anh chỉ tự mình vào game ba lần, những lần còn lại đều là vì phát sóng trực tiếp...
"Trách không được bọn họ sẽ treo, hóa ra là bị đại thần anh dọa." Phó Cửu nhướng mày, tốc độ tay bay nhanh: "Vậy ngày thường anh chơi game chẳng phải đều rất cô đơn? Lần này thì tốt, còn có gia bên cạnh, gia sẽ làm tài xế già mang anh đi làm giàu."

Tần Mạc hoàn toàn không phản ứng lại. Tiểu tử này thuộc về loại hình thích leo lên nóc nhà lật ngói. Càng phản ứng càng muốn chọc người, tốt nhất là nên làm lơ cậu ta.

Nhưng mà ngoài ý muốn, cậu ta thuận mắt hơn một chút so với những người khác.

Nghĩ đến đó, Tần Mạc nghiêng đầu đốt một điếu thuốc. Cứ ngồi trên ghế da như vậy, sau lưng là bầu trời đầy sao, toàn bộ ánh đèn thành thị, khoảnh khắc đó phảng phất như tất cả đều là bối cảnh phụ trợ cho anh.

Bí thư Lương bưng cà phê đi tới, trên tay còn mang bao tay màu trắng. Từ trước đến này, tổng giám đốc nhà bọn họ đều có thói quen ở sạch, một chi tiết nhỏ cũng không xem nhẹ... Hắn muốn liếc mắt nhìn màn hình một cái, quan sát xem rốt cuộc là tổng giám đốc đang nói chuyện phiếm cùng ai.

Bình thường vào thời gian này, tổng giám đốc hẳn là đang xem tin tức về tài chính và kinh tế, tại sao bây giờ lại lên trò chơi?

Rốt cuộc là người nào ở máy tính bên kia?

Lần trước khiến cho tổng giám đốc tạm dừng hội nghị đã diễn ra được một nửa.

Lần này lại làm tổng giám đốc điều chỉnh thời gian làm việc.

Chắc chắn là một tiểu yêu tinh!

Bằng không làm sao có thể khiến tổng giám đốc đến cả công việc cũng không làm mà lo chơi game?

Nhưng tiểu yêu tinh này là ai? Hắn thật sự rất tò mò, trong lòng ngứa ngáy giống như có móng vuốt đang cào.

Tổng giám đốc lại cố tình không nói cho hắn biết.

Thật là rất ưu thương...

Vậy thì hắn báo cáo với ông chủ và phu nhân như thế nào?

"Bí thư Lương." Tần Mạc tắt điếu thiếu, bưng ly cà phê lên, hai mắt nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy tia sáng lạnh: "Nên nhớ kỹ anh rốt cuộc là ai. Hiện tại đóng cửa đi ra ngoài."

Bí thư Lương cả người run rẩy, da đầu căng lên đáp: "Vâng."

Vì sao khí tràng*** của tống giám đốc còn làm người ta có cảm giác áp bách hơn so với ông chủ?!

*** Là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Không phải vẫn là một học sinh sao...

Trách không được fan của tổng giám đốc sẽ gọi cậu ấy là Tần Thần, này căn bản chính là bạo quân chuyển thế a!

Lại nói có người có thể không sợ tổng giám đốc như vậy, cũng là rất dũng cảm!

Nghĩ đến đây, bí thư Lương lấy điện thoại ra bấm một dãy số như rất quen thuộc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phu nhân, ông chủ, tôi hoài nghi tổng giám đốc cậu ấy yêu đương qua mạng. Không sai, chính là yêu qua mạng..."


Chương 57: Tần Thần Online, Thế Giới Sôi Trào!


Bên này bí thư Lương còn đang nói dối quân tình.

Bên kia "Anh hùng" hoàn toàn bùng nổ chiến tranh.

Bên trong trò chơi không có người bình tĩnh, hầu như toàn bộ thế giới đều nhanh chóng cập nhật tin tức.

"Mẹ kiếp, tôi lại có thể thấy Tần Thần lên trò chơi lúc còn đang sống? Còn không có ẩn thân, này không phải là sự thật!"

"Đoàn fan chúng ta không nhận được tin tức chiến đội Đế Minh phát sóng trực tiếp, Tần Thần sao có thể lên trò chơi? Không có khả năng!"

"Đó là sự thật. Rất nhiều người đã thấy hiện tại Tần Thần còn đang đánh ải!"

"Trời ạ, không cần nằm mơ! Tần Thần sẽ đánh ải? Tần Thần chỉ đánh PK liên đoàn cơ mà?!"

"Đậu má, không tin thì tự mình đi xem! Tần Thần còn đi cùng một tay mới, quan hộ trông rất mờ ám!"

Quan hệ rất mờ ám... Rất mờ ám... Thành viên của chiến đội Đế Minh ngồi ở trên tầng cao nhất sau khi nghe được tin tức tổng giám đốc đánh ải cũng đi theo vào trò chơi, hiện tại mặt đối mặt nhìn thoáng qua nhau.

Kế tiếp... Tập thể đều nhìn về phía COCO!

Miêu hệ thiếu niên ủy khuất cắn lỗ tai con thỏ: "Không nên hỏi tôi, tôi cũng không biết!"

Đội trưởng, sao anh lại bị Hắc Đào Z thông đồng đi đánh ải a! Là ai đã từng nói đánh ải vốn dĩ không có ý tứ chút nào?

Anh có biết anh vừa mới xuất hiện, hệ thống trò chơi đều sắp tê liệt hay không?!

Số lượng người chơi tham gia đánh ải giờ đã vượt qua nghìn vạn khiến nhóm kỹ thuật game muốn phát điên lên rồi!

Lúc người đại diện của chiến đội Đế Minh thu được tin tức này là do lão tổng giám đốc sáng lập công ty phát sóng trực tiếp nói cho hắn.

Hắn dịu dàng cười, hơi thở mang đậm tính thương nghiệp nhấn mạnh: "Tổng giám đốc Tần của chúng tôi không đánh ải, nhất định là ngài nhận sai người."

Lão tổng giám đốc kia dứt khoát đưa notebook cho hắn.

Người đại diện tức khắc chấn động: "Đợi chút, trước tiên tôi gọi một cuộc điện thoại."

Trước khi nhấn gọi, hắn hít sâu một hơi. Không nghĩ tới hắn vừa định mở miệng, tổng giám đốc Tần liền nói: "Tôi đang đánh ải, có việc gì thì để ngày mai nói. Đừng nên vui chơi ở bên ngoài, về công ty sớm một chút còn làm việc, cúp máy."Giọng nói rất lạnh, ngắt điện thoại rất dứt khoát.

Xác thật là tác phong của Tần thiếu nhà bọn họ.

Nhưng mà tổng giám đốc, tốt xấu gì thì tôi cũng là người đại diện của cậu. Vẫn là tôi quản cậu, không phải cậu quản tôi, được chứ?!

Mấu chốt là cậu làm sao lại thật sự đi đánh ải?!

Tên bài báo ngày mai làm sao bây giờ?

Chờ một chút, tên chủ đề!

Ánh mắt người đại diện vừa chuyển, lập tức gọi điện thoại cho đoàn đội của công ty quan hệ xã hội: "Hiện tại các cậu viết một bài báo dài nói tổng giám đốc Tần lên trò chơi đánh ải là vì muốn thay mặt chiến đội khai quật máu mới mẻ... Quan hệ mờ ám cái gì? Quan hệ mờ ám lại là cái... Sao lại thế này?!"

"Kia, kia cái gì... Có người nói lần này tổng giám đốc Tần lên trò chơi là vì một tay mới. Hiện tại tên đó đi cùng tổng giám đốc Tần tiếp đơn kiếm tiền, mỗi lần hoàn thành giết chết boss sẽ lấy năm nghìn. Vì có thể tổ đội cùng tổng giám đốc Tần, hiện tại chúng tôi đều lên trò chơi, tranh thủ có thể xin vào đội..."

Ngực người đại diện phập phồng lên xuống. Ai có thể nói cho hắn, rốt cuộc tổng giám đốc bị sao vậy?!

Trước kia đều do hắn cầu xin tổng giám đốc, cậu ấy mới chịu đáp ứng hắn đăng nhập vào trò chơi đánh ải để phát sóng trực tiếp...

Hết thảy chuyện này còn chấp nhận được, không cần mở họp, không có việc gì để làm, tâm tình cũng không tệ lắm...

Tổng giám đốc Tần nhà bọn họ sống với châm ngôn "Mọi người yêu thích tôi hay không thích tôi, tôi vẫn luôn cao lãnh như vậy".

Hiện tại sao lại tùy tùy tiện tiện cùng người khác đi giết boss chỉ vì năm nghìn?

Tổng giám đốc, nếu tiền có thể đả động đến cậu, vì sao cậu không nói sớm cho tôi biết!

Quả thật người đại diện đau đớn vô cùng đau đớn, biểu tình lập tức biến đổi nói: "Tổng giám đốc Tần đang ở khu nào?"

"A, làm gì?"

Người đại diện hừ lạnh: "Tôi cũng muốn mướn hắn đánh ải thay tôi!"

"..."


Chương 58: Bán Đấu Giá Tần Đại Thần


Phó Cửu đang tập trung đánh ải liền phát hiện người đến vây xem đặc biệt nhiều.

Hơn nữa trên đỉnh đầu của những người đó cũng có danh hiệu màu vàng rực rỡ giống như Tần đại thần.

Phó Cửu nhướng mày, ngậm kẹo que, tà nịnh cười, gõ một câu gửi đến Tần Mạc: "Tần đại thần, sức ảnh hưởng của anh rất mạnh, các chức nghiệp chiến đội trong cả ngước đều mò tới vì anh."

Tần Mạc cũng nhìn lướt qua màn hình, hồn nhiên không thèm để ý: "Đừng nhìn người khác, để ý quái trước mặt cậu một chút."

Lạnh nhạt như vậy?

Ngón tay Phó Cửu click một cái phát ra đại chiêu.

Boss toàn diệt!

Nhiệm vụ hoàn thành!

Hai cái tên Hắc Đào Z và Tần Mạc lại treo cao trên thông báo toàn thế giới lần nữa.

Sắc trời rõ ràng đã khuya, cư dân mạng lại nhiệt tình không có chút buồn ngủ nào, đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Mặc kệ là người chơi ở tiệm internet hay là người có chức nghiệp liên đội, mỗi lần đều điên cuồng gửi đơn, hi vọng Hắc Đào Z có thể chấp nhận đơn của bọn họ.

Phó Cửu vừa thấy tỉnh cảnh này, ánh mắt chợt lóe, bộ dáng cười cười không ngay thẳng gõ chữ gửi qua một câu: "Đêm nay nhận thêm một đơn cuối cùng, giá càng cao càng tốt."

Một đơn cuối cùng?!

Người đại diện nghĩ thầm, thật vất vả mới có cơ hội làm nô dịch cho tổng giám đốc, hắn tuyệt đối sẽ không để dành cho người khác!

Vì thế quyết đoán trả mười nghìn!

Trước nay trong trò chơi cũng không thiếu kẻ có tiền.

Có ai lại không muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng của mình?

Còn không phải là tiền sao?!

Vậy thì thêm!

Trong nháy mắt, giao diện trò chơi đều trở thành nơi ra giá.

Giá cả đánh ải trực tiếp từ 5000 bay lên thành 50000!

Phó Cửu nâng chân dài, tóc màu bạc bởi vì mang tai nghe nên cũng cong lên theo. Nhìn giá cả vẫn luôn tăng nhanh, không cẩn thận gõ một câu nói thật gửi qua cho Tần Mạc: "Đại thần, sao tôi lại có cảm giác tình cảnh này như là đang bán đấu giá anh, haha..."

"Phó, Cửu!"

Mặc dù là cách màn hình, Phó Cửu cũng có thể cảm giác được người đàn ông này đang âm ngoan nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu cậu không câm miệng, tôi sẽ khiến cho cậu và máy tính của cậu cùng nhau biến mất!"

Ánh mắt Tần Mạc âm trầm, ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt con chuột, liều mạng ngăn chặn lửa giận trong lòng. Cuối cùng cũng không đè xuống được, vẫn gõ một câu gửi qua.


Thời điểm bí thư Lương tiến vào vừa nhìn thấy chính là một màn này.

Chỉ nhìn thoáng qua phía Tần Mạc đang ngồi liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Thật là đáng sợ!

Tổng giám đốc biến thành ác ma!

Hắn chỉ là ra ngoài gọi hai cuộc điện thoại thông báo một chút tình hình.

Tại sao ánh mắt tổng giám đốc lại trở nên khát máu như vậy?!

Hắn cảm thấy mặc kệ hiện tại là ai đi vào, tổng giám đốc đều có thể bóp nát cổ người nọ!

Thật đáng sợ!

Người đang yêu chính là không thể nói lý như vậy.

Một giây kia trên miệng còn treo nụ cười, giây tiếp theo có thể trở thành kẻ giết người!

Bí thư Lương nhịn không được lại gọi điện thoại: "A lô, là phu nhân phải không? Đúng vậy, là tôi. Tôi cảm thấy tổng giám đốc giống như là đang cãi nhau với đối phương. Vâng, không sai, là loại cãi vả giữa một cặp vợ chồng son..."

Trên thực tế Phó Cửu gửi xong câu nói kia cũng cảm thấy có chút không ổn. Dù sao mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy cũng đều là nhờ có Tần đại thần đi theo.

Nghĩ nghĩ, lại gửi đi một hàng chữ.

"Anh yên tâm. Nếu là bán đấu giá đại thần, tôi khẳng định là sẽ bảo tiêu đầu tiên bên cạnh anh, tuyệt đối không để bọn họ đoạt đi."

Mặc dù hai người đang trò chuyện riêng, Tần Mạc cũng muốn túm gia hỏa này từ trong máy tính ra ngoài, dùng sức bóp nát mồm của cậu ta.

Người này ngoại trừ kỹ thuật đánh rất tốt trong trò chơi, còn lại chỉ cần một giây cũng có người muốn giết chết cậu ta!

Cái tật xấu gặp ai cũng đùa giỡn này, sớm muộn cũng có ngày anh phải xách cậu ta lại đây rồi chặt bỏ nó!

Chương 59: Có Người Muốn Tâng Bốc Phó Cửu Thành Đại Thần

Tần Mạc hung hăng hạ mi mắt, đáy mắt thâm thúy lạnh băng: "Còn không câm mồm? Cậu muốn tôi cắt ngắn móng vuốt của cậu sao?"

Haizz, đại thần lại ngạo kiều*... Phó Cửu lười biếng duỗi vai, vẫn là không cần đùa giỡn quá phận, như thế hiệu quả sẽ bị đảo ngược.

*Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu.

Phó Cửu nghĩ như vậy, ngậm kẹo que vươn tay qua, nhấn con chuột một cái nhanh chóng mời vị ra giá cao nhất vào phó bản, người chơi "Tôi chính là người đại diện của đại thần".

"Tôi chính là người đại diện của đại thần? Nick name rất kỳ quái." Phó Cửu một bên trò chuyện riêng cùng Tần Mạc, một bên bắt đầu định vị.

Tần Mạc liếc mắt quét qua người chơi kia một cái, đôi mắt đen nhánh thâm thúy xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.

Người đại diện còn đang ở bên kia khoe khoang, hỏi trợ lý bên cạnh: "Yêu cầu tổng giám đốc làm động tác nên nói như thế nào?"

Trợ lý rụt cổ một chút: "Gõ, gõ chữ..."

Chỉ cần gõ chữ là được? Trong lòng người đại diện gợn sóng, có ai có thể nghĩ đến hắn cũng có một ngày xoay người làm địa chủ. Vừa mới muốn đặt tay lên trên bàn phím, trong trò chơi liền xuất hiện một câu: "Hiện tại cậu muốn tự offline hay đợi tôi gọi điện thoại bức cậu hạ tuyến**? Người đại diện Phong."

** Giống như offline.

Phong Dật không nghĩ tới hắn bị vạch trần thân phận nhanh như vậy, cả người tức khắc chấn động.

Lại nghe tổng giám đốc nhà hắn ở bên kia nói: "Xem ra gần đây nhiệm vụ của cậu ở công ty quá ít, làm cậu có thời gian rảnh để chơi game? Ngày mai bắt đầu tăng ca."

Phong Dật: "..."

Chờ một chút!

Hắn bỏ ra năm mươi nghìn để tổng giám đốc tới làm nô dịch chứ không phải hắn vì tương lai làm nô dịch càng tốt cho tổng giám đốc!

Cái gì mà đánh ải, vốn dĩ là cái bẫy!

Vừa rồi đầu óc của hắn nhất định có vấn đề mới nghĩ đến chuyện nhân cơ hội để tổng giám đốc tới làm nô dịch cho hắn.

Nói rằng chỉ cần đưa tiền là có thể vào?

Gạt người!

Quả thật Phong Dật rất muốn khóc.

Với năm mươi nghìn nhân dân tệ, hắn chỉ hưởng thụ được cảm giác bị ngược!

Quả nhiên, hắn không nên tới trêu chọc tổng giám đốc.
Nhưng mà...

Thao tác của tên Hắc Đào Z kia sao lại tàn nhẫn ảo diệu như vậy?

Một chiêu toàn diệt?!

Còn có thể nhắn tin cùng tổng giám đốc?

Chờ một chút!

Thế nhưng hắn có thể phối hợp hoàn mỹ cùng với tổng giám đốc?

Phải biết rằng chưa có ai có thể đuổi kịp tốc độ chơi game của tổng giám đốc!

Này... Người này tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ!

Phong Dật xem đến nhiệt huyết sôi trài, nhanh chóng bật dậy từ trên sô pha, một tay nắm áo trợ lý chỉ vào màn hình nói: "Người gọi Hắc Đào Z này, tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, nhất định phải tra ra toàn bộ tư liệu của hắn cho tôi. Là nam hay là nữ, có bạn trai hoặc bạn gái hay không, hiện tại bao nhiêu tuổi, người ở nơi nào, nghề nghiệp là gì, ngày mai tôi phải thấy được ảnh chụp người thật của hắn trên bàn công tác của tôi!"

"A, phó tổng giám đốc, anh muốn ảnh chụp của hắn làm cái gì?" Trợ lý mê mang, không phải phó tổng giám đốc vì mất năm mươi nghìn nhân dân tệ mà trở nên ngu ngốc đâu nhỉ?

Đáy mắt Phong Dật lóe lên ánh sáng: "Tôi muốn bồi dưỡng hắn thành chức nghiệp đại thần chỉ sau tổng giám đốc, đương nhiên trước tiên muốn xem bộ dáng của hắn ra sao! Đi tra!"

Này quả thật chính là thu hoạch ngoài ý muốn.

Thao tác quá xinh đẹp!

Loại hình ảnh trò chơi như này thích hợp làm phát sóng trực tiếp nhất!

Chiến đội vẫn luôn yêu cầu một người có thể phối hợp đánh cùng tổng giám đốc như vậy.

Nhưng cố tình ngay cả bọn COCO cũng không làm được.

Hiện giờ rốt cuộc có thể giải quyết được chuyện này, quả thật là thần đang trợ giúp hắn!

Chờ một chút, trước tiên hắn nên thêm bạn lại nói sau.

Phong Dật vốn tưởng rằng nhờ thân phận là người đại diện của tổng giám đốc, hắn sẽ rất nhanh được đối phương chấp nhận.

Không nghĩ tới...

Cự tuyệt?!

Hắn là người đại diện của đại thần Điện Cạnh, các game thủ đều muốn tranh nhau mà nịnh bợ hắn, thế nhưng sẽ bị người khác cự tuyệt?!


Chương 60: Ức Hiếp Đến Từ Đại Thần


Phong Dật không tin sự thật, tay không ngừng ấn gửi lời mời kết bạn.

Kết quả vừa đánh xong phó bản, sau khi phân trang bị hắn liền bị đá... Bị đá!

Từ trước đến nay Phó Cửu chơi game có một thói quen đó chính là không bao giờ thêm bạn tốt.

Ngay cả trường hợp của Tần đại thần cũng là việc ngoài ý muốn.

Sao có thể lại thêm một người khác.

Đương nhiên là cự tuyệt.

Hiện tại toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt trên những việc như kiếm tiền.

Con số trong thẻ ngân hàng tăng lên đột ngột, chuyện này làm cho tâm tình của cô không thể không nói là vui sướng. Quả nhiên mang đại thần đi theo đánh boss không giống bình thường, lớn lên đẹp trai, phí lên sân khấu lại cao như vậy.

Chỉ cần hai cảnh đã có sáu mươi nghìn nhân dân tệ, cũng đủ cho cô mua linh kiện máy tính.

Nếu trừ đi tiền thiếu nợ tôm hùm cũng có gần bốn mươi nghìn.

Phó Cửu cắn kẹo que, vô cùng sảng khoái gửi cho Tần đại thần bốn chữ: "Kết thúc, đi ngủ."

"Trước khi ngủ, chúng ta nên tính toán một chút..." Tần Mạc chậm rãi gõ bàn phím: "Tiền hôm nay cậu tiếp nhận đơn."

Phó Cửu cứng đờ, kẹo que rớt!

Vì sao đại thần còn muốn tính tiền với cô?

Này không giống với lúc cô vừa online, đối phương thái độ nhà giàu quăng cho cô ba lần 999999.

"Tôi còn tưởng rằng đại thần coi tiền tài như cặn bã." Phó Cửu chơi đùa tóc bạc của mình, tiền tới tay liền bay đi, loại cảm giác này không tốt cho lắm.

Tần Mạc thong thả trả lời: "Xem ra nhận thức của cậu đối với tôi căn bản là sai lần. Tôi là một thương nhân, chuyện không có lợi thì làm gì nhúng tay vào?"

Nhà tư bản giống như quỷ hút máu.
Phó Cửu nhanh chóng gửi cho đối phương một câu, nghĩ lại về sau còn muốn mang đại thần đi theo kiếm tiền, thành lập quan hệ hợp tác lâu dài cũng không tồi, tà mị nhếch môi: "Tí nữa tôi chuyển một nửa qua WeChat cho anh."

"Một nửa?" Tần Mạc cười như không cười: "Ai nói muốn chia một nửa? Tôi chín cậu một."

Phó Cửu nhìn tỉ lệ hoa hồng chia cực kỳ không công bằng ở cuối câu, nhịn không được mở miệng: "Đại thần, anh không cảm thấy chia tiền như vậy rất vô sỉ?"

"Không cảm thấy." Giọng nói Tần Mạc thản nhiên, liên tiếp hỏi Phó cửu ba vấn đề: "Tên người tiếp đơn đánh là ai? Mọi người tiến đến vây xem ai? Cuối cùng bọn họ đấu giá cao như vậy là bởi vì ai?"

Phó Cửu: "..."

"Đều là tôi." Tần Mạc hít một hơi thuốc mới gõ lại một hàng chữ: "Cho nên cậu một tôi chín là rất công bằng."

Đối mặt với người đàn ông có thù tất báo như thế, Phó Cửu còn có thể nói cái gì, mở WeChat chuyển số tiền lớn qua, tặng kèm điều kiện: "Về sau tiếp tục nhận đơn đánh ải!"

Thời điểm thu tiền, Phó Cửu nói cho chính mình đây là cô đang phóng cần câu cá lớn.

Đại thần giúp đánh một lần vốn là kiếm được sáu mươi nghìn.

Lần sau quảng cáo khẳng định là kiếm được càng nhiều.

Coi như đầu tư cũng cảm thấy thịt đau như cắt.

Vốn là kiếm được năm con số, qua thời gian ngắn ngủn liền giảm thành bốn con số.

Phó Cửu buồn bực cắn kẹo que, ngoại trừ thời điểm người đàn ông này bị trêu chọc thì tưởng đối đáng yêu một chút, những lần khác đều không dễ tính kế!

Bên này Phó Cửu vừa chuyển tiền xong, Tần Mạc bên kia liền nhận được cuộc gọi từ người đại diện khóc kể lể: "Tổng giám đốc Tần, tên Hắc Đào Z kia lại dám cự tuyệt tôi, thế nhưng hắn cự tuyệt tôi!"

Tần Mạc nghe xong đại khái ý tứ bên kia, ánh mắt thâm thúy mở điện thoại di động ra liền thấy thông báo chuyển khoản trên WeChat, ba mươi nghìn xx nhân dân tệ.

Phỏng chừng thời điểm tên kia chuyển khoảng, vẻ mặt vô cùng không cam nguyện.

Tựa như lúc anh muốn đưa hóa đơn cho cậu ta hôm ở khách sạn.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Mạc xẹt qua ý cười chính bản thân anh cũng không nhận thấy được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro