Chương 9: Có một loại yêu tên là anh vẫn luôn luôn nhớ rõ em (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Anlee    

Lam Tích Nhân không nói gì nhìn người đàn ông trước mặt, cô không có nghe nhầm chứ:"Anh nói cái gì?"

Hắn nói lại một lần:"Có thể tự giải quyết. Bởi vì tôi đột ngột dừng lại, là tôi lái xe không tốt, làm cho cô đụng vào xe của tôi. . . . . ."

Nghe đến đó Lam Tích Nhân lập tức ngắt lời hắn, chỉ vào mình:"Anh nói tôi đụng. . . . . . Không đúng là anh đụng tôi??"

"Đúng vậy, tiểu thư." Người đàn ông vẻ mặt tôn kính.

Hơn nữa làm cho người ta sởn gai ốc.

Làm cho toàn thân Lam Tích Nhân nổi da gà.

Cô là gặp phải yêu quái sao?

Không đúng, là gặp phải tên bị bệnh thần kinh.

"Nếu nói vậy, tôi đi trước đây."

"Chờ một chút!!" Thấy Lam Tích Nhân rời đi, đối phương lập tức đưa tay ngăn cản, vẻ mặt cuống cuồng:"Tôi còn chưa có nói xong."

Lam Tích Nhân tuy rằng đang có việc gấp, nhưng thái độ đối phương tốt như vậy, liền đứng lại:"Anh nói đi!!"

"Vị tiểu thư này, bởi vì xe tôi đụng phải xe cô, cho nên tôi sẽ trả cô phí tổn thất tinh thần, phí sửa xe, tổng cộng là mười vạn, cô làm ơn đem số thẻ Alipay cho tôi."

Lam Tích Nhân không nói gì, chỉ người đàn ông trước mặt mình rồi lại chỉ mình:"Anh . . . . . Cho tôi mười vạn?"

Đối phương dùng sức gật đầu:"Đúng."

Hiện tại Lam Tích Nhân khẳng định chính mình gặp được tên bị bệnh thần kinh, vì thế lập tức cự tuyệt:"Tôi không cần, cảm ơn anh." Nói xong xoay người rời đi.

Cô đâm đối phương.

Kết quả đối phương không chỉ nói hắn có lỗi, còn muốn bồi thường cô?

Quả thực là có bệnh.

"Tiểu thư, tôi phải bồi thường cô."

"Tôi không cần."

"Cô không cần tôi sẽ làm khó cô."

"Cút!! Tên bị thần kinh này!!"

Trong mưa, Lam Tích Nhân cùng chủ xe BYD dây dưa không dứt, cô phải đi, tên thần kinh kia sống chết cũng không cho cô đi.

Cuối cùng dẫn đến cảnh sát tới đây:"Các ngươi đứng ngây ra đấy làm gì? Mau chụp ảnh! Chụp xong giao cho cảnh sát xử lí, đứng ở chỗ này gây trở ngại giao thông."

Lam Tích Nhân cắn răng:"Chào anh, cảnh sát tiên sinh, tôi không cẩn thận đụng phải chiếc xe BYD. Hắn nói là lỗi của hắn, cái này cũng không quan trọng bằng việc muốn bồi thường cho tôi phí tổn thất tinh thần, phí sửa chữa tổng cộng mười vạn? Quả thực chính là kẻ điên."

"Mười vạn?" Người cảnh sát này nhìn người đàn ông kia, sau đó lại nhìn Lam Tích Nhân vẻ mặt không hiểu gì cả:"Mới có mười vạn, không nhiều!! Mười vạn thật rất hời, hơn nữa tôi nhìn thấy chủ xe BYD đâm cô, hắn bồi thường mười vạn thật quá đáng."

Lam Tích Nhân:". . . . . ."

Người đàn ông này nghe thấy cảnh sát giúp hắn trên mặt ánh mắt càng thêm hài lòng:"Đúng vậy!! Tôi cũng nói sự cố tai nạn này là do tôi gây ra. Tôi lái xe đụng vào cô, mới bồi thường cô có mười vạn thật quá hời!! Đáng ra phải hai mươi, ba mươi vạn mới phải."

Lam Tích Nhân nhìn thấy cảnh sát cùng tên đàn ông kia vừa nói vừa ca, đôi mày run run:". . . . . ."

Nháy mắt cô có cảm giác mình không thuộc trái đất này.

Im lặng trong chốc lát, Lam Tích Nhân chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu Dư Văn Kỳ:"Mày mau tới đây, xe tao đụng phải xe người ta, hắn một hai muốn bồi thường cho tao mười vạn, tao không giải quyết được, mày lại đây cứu tao đi."

Đầu kia Dư Văn Kỳ không nói gì:"Mày không bị sao chứ? Mày đâm người ta, người ta bồi thường mày tiền?"

Vớ vẩn!! nếu là như thế cô mỗi ngày đi tìm xe để đâm, nhìn Audi, BMV trên đường liền đâm.

"Thật đó, mày mau nhanh nhanh đến đây!!"

Sau khi Dư Văn Kỳ đến đây, Lam Tích Nhân mới đánh xe rời đi, nhưng khi đó đã lãng phí 20 phút trên đường.

Khiến cô buồn bực chính là mưa to không chỉ làm ướt giày của cô, còn làm ướt văn kiện trong tay cô.

Lúc đứng ở cửa chính tập đoàn GeneralElectric, Lam Tích Nhân cảm thấy mình thực thảm hại.

Giày cao gót màu trắng đều là bùn đất, tất chân thì rách, bộ trang phục màu vàng nhạt dơ bẩn.

Như vậy căn bản không thích hợp đi nói chuyện làm ăn.

Chính là. . . . . .

Tổng tài GeneralElectric hôm nay ở đây, ngày mai có lẽ sẽ rời đi.

Cô chỉ là người quản lí của một công ty nhỏ bé thì lấy đâu ra cách để liên lạc với hắn! Cho nên hôm nay phải gặp bằng được!

Nghĩ đến đây, Lam Tích Nhân cắn răng chạy vào nhà vệ sinh cởi tất chân, sau đó dùng nước đem váy dơ bẩn giặt sạch một chút.

Tuy rằng có chút nhếch nhác, nhưng ít nhất xem như sạch sẽ hơn.

"Xin chào, tôi là công ty quảng cáo Khải Tấn, tôi muốn gặp tổng tài của các cô, bàn bạc một chút về việc tuyên truyền GeneralElectric tiến vào thành phố Z."

"Thật xin lỗi, tổng tài không có ở đây."

Tim Lam Tích Nhân đập có chút nhanh, đôi mắt sợ hãi trợn tròn:"Tổng tài của các cô đã không có ở đây?"

~~~~~~~~~~~~~~~~

Thật xin lỗi mọi người vì đã đăng muộn mất 2 ngày, mong mọi tiếp tục ủng hộ ạ *cúi đầu*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro