Chương 2: Huyết quang tai ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ, Nam Cung Sách sắc mặt đen lại.

Thái y, thái giám, cung nữ  đi theo tất cả chờ đợi ở ngoài phòng.

Mà một nữ tử váy hồng bị xách vào nhà.

Nàng bị áp quỳ trên mặt đất, người mang nàng vào thấy tình hình nghiêm trọng, một khắc không dám ở lâu, bỏ lại người nhấc chân liền hướng bên ngoài lui, lưu lại hai người đơn độc đối mặt.

Trong phòng không khí âm trầm dọa người, Tạ Hoa Hồng lúc này giống như đã có kinh nghiệm, càng giống như là rốt cuộc hiểu rõ nam nhân này có nhiều kinh khủng, nàng câm như hến, cười không được, chỉ chờ hắn mở miệng.

Nam Cung Sách hung hăng trừng mắt nhìn nàng, như thế nào cũng nghĩ không thông, mới vừa rồi trong nháy mắt là chuyện gì xảy ra kia?

Khi đao kia sắp chặt xuống hai chân nàng thì trong lòng hắn không hiểu sao nổi lên một hồi dao động, thâm tâm đau xót, hơn nữa lại đau đến nỗi ngừng cả hô hấp, giây phút khi đao bị đặt xuống kia, đau lòng tự nhiên biến mất, hắn giận không thể đè nén bắt người động thủ lần nữa, lại một lần nữa đau nhức đến phê tâm liệt phế, thử ba lượt, đều không có gì khác.

Tại sao phải như vậy?

Nữ nhân này đối với hắn là như thế nào? !

"Ngươi lặp lại lần nữa tên của mình."

Hắn cáu kỉnh.

"Thần nữ Tạ Hoa Hồng. . . . . ."

Tất cả mọi người nói người này sự không lớn nhỏ, một ít tiền vu tâm, hơn nữa trí nhớ siêu cường, giỏi về mang thù, làm sao có thể đảo mắt liền quên tên của nàng, đây là quý nhân hay quên sao?

"Hoa Hồng đủ tục, may nhờ họ Tạ, tạ thật tốt!"

Hắn cười châm biếm.

Thì ra là không phải quên, mà là muốn lấy nàng tiêu khiển. Nàng chu miệng lên, nếu là bình thường nàng chắc chắn cãi lại đôi câu, nhưng mới vừa rồi khó khăn lắm mới bảo vệ được hai chân, lại không dám tùy tiện mạnh miệng, chỉ có thể âm thầm bất mãn.

"Bởi vì tên là Hoa Hồng, cho nên mặc váy hồng?"

Hắn quan sát nàng sau lại hỏi.

"Này. . . . . . Mặc váy hồng là  ý của đại ca."

Trên thực tế, nàng cũng không thích màu đỏ chót, nàng yêu là màu tím nhạt, đáng tiếc đời này từ khi sinh ra, mình còn chưa có cơ hội để mặc màu sắc khác.

"Tại sao biểu thúc muốn ngươi mặc như vậy?"

"Đó là bởi vì màu đỏ tránh họa.

Nàng bày ra gương mặt không bất lực.

"Tránh họa?"

"Hồng chúc huyết quang, lúc ta còn ở từ trong bụng mẹ thì có thuật sĩ nói ta có ác duyên quấn thân, xiêm áo nếu là huyết sắc, có thể để cho ta xu cát tị hung*, tránh được huyết quang tai ương."

Nàng giải thích đơn giản.

"Lời lẽ sai trái vô căn cứ!"

Hắn phất tay áo, lạnh lùng nói.

Giống như là tìm được người tri âm, ánh mắt của nàng sáng choang, đầu nhỏ đổi mạng.

"Nói đúng nha, ta cũng cho là như thế!"

Ánh mắt của hắn sắc bén  hướng trên người nàng đảo qua lần nữa.

"Nếu biết mình bộ dáng buồn cười giống như diễn trò, vì sao còn ngu xuẩn làm theo?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lúng túng rũ xuống, tự nhìn bản thân quần áo đỏ thẫm. Thì ra là thân xiêm áo nhìn giống như diễn trò à?

"Thần nữ không thể làm trái với huynh mệnh."

Nàng khổ não nói. Đại ca tin chắc thuật sĩ nói như vậy, nàng cũng không có biện pháp a!

Nam Cung Sách khóe miệng đột nhiên nổi lên ý cười.

"Trẫm hạ chỉ, từ nay về sau, trên người ngươi không cho có một thứ gì màu hồng. Hơn nữa, đổi mặc đồ trắng , tang bạch Bạch."

Nàng nghe vậy, sắc mặt cũng chuyển qua màu trắng. Người này y lời đồn đại, thật ác độc a!

"Thái Thượng Hoàng, thẳng thắn mà nói, mặc màu sắc xiêm áo gì thần nữ cũng không có để ý như vậy, chỉ là, đại ca thì làm phiền ngài tự mình hạ đạo thánh chỉ để cho hắn hiểu vậy."

"Biểu thúc dám kháng chỉ?"

Hắn không vui hỏi.

"Không phải vậy, ta là sợ đại ca không tin lời của ta, cho là ta lại. . . . . ."

Nàng càng nói âm thanh càng nhỏ.

Hắn nhắm mắt nhớ lại quá khứ, gương mặt tuấn mỹ tà mị của hắn đã có mấy phần vẻ hiểu rõ.

"Ngươi đã từng lén hắn mặc qua xiêm áo màu khác?"

"Ha ha, ta yêu màu tím, nhưng lén mặc váy tím, ngày đó liền té từ trên cây xuống, trên trán đổ máu đầm đìa, rách một mảng."

Nàng lập tức tức giận  tiếp lời.

"Do té từ trên cây xuống?"

"Ta bình thường leo cây từ trên xuống dưới giống như dơi, rất gọn gàng, chưa từng té qua, ai nào biết hôm đó chân vừa trợt, người liền....."

Nàng chợt im miệng, cuối cùng ý thức được mình đối diện với ai, nói ra lời không thể nói.

Hỏng bét, đường đường là một đại cô nương lại leo cây, còn tự khoe là con dơi! Mắt tròn trịa nháy mấy cái, làm bộ như mình mới vừa không có mở miệng , nói chuyện nhiều.

Hắn nhìn chằm chằm nàng một lát sau, từ từ nằm nghiêng dọc theo giường, ngược lại phát hiện cô gái này có một ít thú vị rồi.

Rõ ràng đã hai mươi lăm tuổi ,một nữ tử thành thục, lại biểu hiện ngây thơ cùng ngu đần, quan trọng nhất, nàng tự nhận rất thân với hắn, đùa giỡn coi thường hắn thực sự mất hết tính người.

"Trẫm hiểu, sẽ đưa đạo chỉ ý để cho đại ca ngươi tuân theo , ngươi có thể đi xuống!"

Hắn phất tay nói.

Lúc trước muốn chém chân của nàng là muốn trừng phạt nàng lỗ mãng, hôm nay, để cho nàng mặc đồ trắng lại càng thêm không có ý tốt, chính là chờ xem nàng là có phải có chuyện xảy ra. Chờ đợi kiểu này, tựa hồ là loại trò chơi thật vui.

Hắn mỉm cười, nhếch lông mày lên lại thấy nàng vẫn quỳ gối chỗ cũ không cử động.

"Còn chưa cút?!"

Đã không kiên nhẫn nhíu mày.

Nàng lúc này mới lắp bắp nhìn hắn.

"Thái Thượng Hoàng, ngài không chém chân thần nữ chứ? Ta sợ đi ra ngoài rồi, đôi chân lại bị bắt đi chém."

Nàng lộ ra bộ dáng lo lắng.

Nhắc tới chuyện này, hắn mặt vừa trầm xuống.

"Đi, trẫm đối với chân ngươi không có hứng thú, nhưng nhưng nếu ngươi còn không biến, trẫm nghĩ chém thì không phải là chân của ngươi, mà là đầu ngươi!"

Hắn đe doạ nói.

Nàng cả kinh, lập tức từ trên đất nhảy dựng lên chạy ra ngoài, hoảng hốt , bị vấp phải quần dài một phát, ngã ngồi trên đất.

Nàng gãi gãi đầu, vén cao váy đứng lên, đầu lại đụng vào cột cửa, thật làm trò hề, chờ chân rốt cuộc bước ra ngưỡng cửa, cho là an toàn, gót chân sau vừa trượt, người té ngã, lại ngã về trong phòng, nghiêng đầu vô ý nhìn thấy nam nhân kia thần sắc ngạc nhiên, nàng hai gò má phiếm hồng, nhếch nhác bò dậy.

Lần này, nàng trước hết đứng vững chân sau, hít sâu một hơi, đôi tay lôi kéo hai bên làn váy, mong có thể đoan trang bước ra, thật vất vả, nàng cuối cùng cũng thuận lợi biến mất trước mặt hắn rồi.

Một hồi lâu sau, một nụ cười từ khóe miệng hắn tràn ra. Nữ nhân ngu xuẩn  như vậy, thế gian hiếm thấy, không nghĩ tới cư nhiên để cho hắn gặp, rất tốt, thật rất tốt. Hắn mở rộng tầm mắt, đang muốn lên tiếng cười to, bất chợt, nhớ lại trước đây không lâu ngực đau nhức, trong nháy mắt không cười được.

Sẽ, hắn sẽ tìm ra nữ nhân này đối với hắn là như thế nào, đương nhiên sau khi biết được nguyên nhân, đừng nói là chém chân của nàng, hắn sẽ đem nàng cắt thành tám khúc, làm thành bánh thịt, để đền bù đau xót hôm nay của hắn!

—————–**** —————–

               "Thái Thượng Hoàng, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!"

Lý Tam Trọng  tiến vào cửa "Báo tin mừng" .

"Như thế nào?"

Nam Cung Sách vốn là đang chau mày đọc tấu chương ra mắt của các quan viên Mã Dương huyện, nghe vậy vết nhăn biến mất, cũng xuất hiện cao hứng.

"Nữ nhân kia mới vừa đến hành lang, không khéo có thái giám bưng nước mà qua, nước đổ mặt đất, nàng trượt chân, cả người ngã ra hành lang bên ngoài, cánh tay trầy da thấy máu!"

Biết được chủ tử chờ chính là tin tức tốt này, hắn sau khi nghe tin, lập tức báo lại.

"Vậy sao?"

Hắn khó được tốt bụng hỏi.

"Không chỉ thấy máu, nàng còn gãy xương, cánh tay không thể cử động một lúc rồi."

Lý Tam Trọng mở rộng tin vui.

"Cũng chỉ là bộ quần áo, càng như thế linh nghiệm!"

Cười lúm đồng tiền đi tới, không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa.

"Chủ tử, ngài nói chuyện này cũng quá huyền bí đi, không phải là trùng hợp sao?"

Hắn lén lút cũng vì chuyện này mà sợ hãi.

Cô gái này chỉ là không có mặc váy hồng, liền xảy ra tai nạn, nếu như xuống lần nữa, không biết sẽ làm sao?

"Có phải trùng hợp hay không, chúng ta không phải còn có thời gian quan sát sao?"

Nụ cười càng thêm tàn khốc.

Lý Tam Trọng rung động. Nhìn bộ dáng chủ tử như là không nhìn thấy người ta bi thảm là không được.

Chủ tử là người lãnh khốc bạc tình, bình thường một ngày kiếm tỷ bạc trắng, chính là lấy hành hạ người khác làm thú vui, trước kia có đại thần để cho hắn giày vò, hôm nay đem thần tử chơi chán nhét vào trong kinh thành, ở nơi  nhàm chán, sẽ không tìm chút chuyện để cho hắn quá nghiện, hắn sao có thể vui sướng?

May nhờ xuất hiện một Tạ Hoa Hồng, dời đi lực chú ý của chủ tử, nếu không người chủ tử giày vò sẽ là bọn hắn những thái giám, cung nữ này rồi.

"Thái Thượng Hoàng, chuyện vui bên ngoài này, nô tài còn có một tin vui thông báo."

Lý Tam Trọng nhớ tới một chuyện khác.

Hắn không lên tiếng, chỉ là mở lòng bàn tay ra.

Lý Tam Trọng im lặng rồi một lát sau mới nói, vội vàng từ trong hộp ngọc lấy ra một quả bích lục Hoài Ngọc, Hoài Ngọc này có lai lịch lớn, là Thái Thượng Hoàng từ lúc lên ngôi mới bắt đầu, tự mình từ vạn món ngọc thạch trân quý chọn lựa tìm ra chế thành, hắn bình thường yêu thích vô cùng, thường vuốt vuốt trên tay, mọi người gặp được vật này như gặp người, cơ hồ đem nó làm thành phân thân của Thái Thượng Hoàng.

Nào có thể đoán được hôm qua phát hiện trên Hoài Ngọc xanh biếc xuất hiện điểm đỏ, cho là dơ bẩn, kết quả nhìn kỹ cũng là tự nhiên, Thái Thượng Hoàng xem kỹ qua, liền không nói lời nào thu vào trong hộp ngọc.

Vốn tưởng rằng theo tính tình hoàn mỹ của hắn, cần phải nhận định đây là tỳ vết vật nào, từ đó không hề vuốt vuốt nữa, nhưng lúc này nhìn , chủ tử hiển nhiên còn không tính toán bỏ qua vật này, đây thật là rất khó gặp.

Vuốt bề mặt lạnh như băng của Hoài Ngọc, Nam Cung Sách lạnh lùng nhìn hướng cận thân thái giám hỏi:

"Ngươi nếu nói việc tốt, là chỉ chuyện nhị ca đã hạ lệnh vì trẫm tạo mới cung an dưỡng ở Trường Sa?"

Lý Tam Trọng mở to hai mắt.

"Chủ tử thật là liệu sự như thần!"

"Hừ, cái này gọi là cái việc tốt cái gì? Được đặt tên là an dưỡng, kì thực là muốn đắp tòa cung điện nhốt chặt trẫm, hắn làm thế nào trí tuệ cũng không phát triển, một tòa cung điện ngăn được lòng trẫm sao? Trẫm nếu hối hận, bất kể người ở chỗ nào, cũng có thể làm cho hắn long tọa suy sụp!"

Những ngày sau này quá nhàm chán, thái thái bình, hắn mới cố ý truyền ngôi cho nhị ca không ra gì, hắn rất mong đợi, Kim Đường vương triều khi nhị ca  thống trị thì sẽ ra một quang cảnh như thế nào a!

Lý Tam Trọng ngạc nhiên. Hoàng thượng cho là xây dựng cung điện sang trọng có thể cầu niềm vui của Thái Thượng Hoàng, nào biết biến khéo thành vụng, ngược lại lộ ra tâm cơ của mình. Hắn cười khổ. Giống như cõi đời này bất cứ chuyện gì cũng không thoát khỏi tính toán của chủ tử!

Lúc này ngoài cửa có một cái đầu sợ hãi tiến vào .

Lý Tam Trọng thấy rồi, trong lòng biết tiểu thái giám có lời muốn truyền.

"Thái Thượng Hoàng, nô tài đi ra ngoài trước một lúc, lập tức....."

"Không cần, nói nô tài kia có chuyện trực tiếp đi vào bẩm báo."

Tâm tình của hắn không kém, không cần phiền toái như vậy.

Tiểu thái giám kia nghe vậy, lập tức bước nhỏ vào bên trong, đầu cũng mau áp vào ngực, một đôi mắt kính sợ đến nỗi ngay cả chống lại Nam Cung Sách cũng không dám.

"Chuyện gì? Nói mau đi!"

Thấy tiểu thái giám khẩn trương đến không nói lên lời, Lý Tam Trọng thúc giục mà dùng cùi chỏ đụng hông của hắn.

Thật ra thì không thể trách những tiểu nô mới vô dụng, trong thiên hạ không có ai đối mặt Thái Thượng Hoàng không hề e sợ , chính hắn cũng như vậy, lá gan luyện gần một năm mới lớn một chút, cùng chủ tử đối thoại thì bất trí nói không ra lời.

Bị va chạm, tiểu thái giám nuốt nước miếng một cái mới bắt đầu nói:

"Cái này. . . . . . Mới vừa. . . . . . Mới vừa rồi được biết, Tạ. . . . . . Tạ tiểu thư trên cánh tay sau khi hết thuốc, ngồi, ngồi ở trong viện nghỉ ngơi, gặp phải không biết từ đâu nhô ra, chó hoang công kích. . . . . . Cổ bị. . . . . . Cắn bị thương."

Hắn khẩn trương đến nghiêm trọng cà lăm.

"Cái gì, nhanh như vậy đã lại đã xảy ra chuyện?!"

Nam Cung Sách chưa phản ứng gì, Lý Tam Trọng đã kêu lên. Có hay không linh như vậy à? Như vậy, đây không phải trùng hợp!

Nam Cung Sách ánh mắt lấp lánh.

"Nàng bị thương thế như thế nào?"

"Đại phu nói. . . . . . Suy giảm tới huyết mạch, máu chảy không ngừng, trước mắt đại phu đang suy nghĩ biện pháp cầm máu, chỉ là tình huống không lạc quan." Tiểu thái giám thấy hắn sắc mặt hiền hòa, nói chuyện cũng không nghiêm trọng cà lăm nữa rồi.

"Vậy sao? Trẫm muốn thăm nàng, thăm hỏi thương thế, để cho nàng đến đây đi!"

Nam Cung Sách chợt nói.

"Để cho nàng tới đây?"

Tiểu thái giám ngạc nhiên. Nếu muốn thăm thương thế, cũng nên xin Thái Thượng Hoàng di giá, như thế nào lại bắt người sắp bị chết tới đây để cho hắn thăm hỏi?

Thái Thượng Hoàng đây không phải là làm người khác khó chịu sao? Hắn ngây ngốc đứng ở đó, không biết làm như thế nào.

"Thái Thượng Hoàng quan tâm thương thế Tạ tiểu thư, có lòng thăm hỏi, ngươi vẫn còn ở đó phát ngốc cái gì? Nhanh đi gọi Tạ tiểu thư đến đây tạ ơn!"

Lúc chủ tử đem ánh mắt nghiêm khắc bắn về phía tiểu thái giám thì Lý Tam Trọng vội vàng hướng người ra phía sau thúc giục.

Tiểu tử này lại phát ngốc nữa, cần"Tạ ơn" đúng là hắn!

Tiểu thái giám lúc này mới sợ hãi hồi hồn, nhấc chân đi làm việc. Chỉ là, hắn lại phiền não: phải làm thế nào khiến một nữ nhân mất máu quá nhiều, ở trên đường tới sẽ không bất tỉnh giữa đường, thậm chí, vì vậy đi đời nhà ma?

Lý Tam Trọng trong lòng hít thở dài một trăm hơi, nước mắt đồng tình cũng đại khái chảy không dưới ba chậu lớn.

Thái Thượng Hoàng cố ý chỉnh người, còn có tính chỉnh chết, mà quả thật là cách làm độc ác nhất rồi.

Tạ Hoa Hồng bị đặt trên ghế thái sư cho đưa đến, nàng trên cổ quấn  vải trắng hoàn toàn bị máu tươi nhuộm hồng, thậm chí một lượng lớn nhỏ xuống tới áo trắng, giống như tuyết nhuộm đỏ, dị thường nhìn thấy mà ghê.

Còn chưa kịp, bị đánh tới phía sau, vì để Thái Thượng Hoàng dễ dàng nhìn xem, nàng phải bày vết thương ra, ra lệnh một tiếng, băng đeo bị dỡ tháo, trên cổ không còn trói buộc, máu tươi càng chảy ra nhiều.

Hắn thấy dạ dày cũng rối rắm . Thái Thượng Hoàng đây là thấy máu mà vui a!

"Thái. . . . . . Thái Thượng Hoàng quan tâm thương thế thần nữ. . . . . . Thật lòng thăm người thân, thần nữ cám ơn Thái Thượng Hoàng ân điển. . . . . ."

Máu cũng chảy nhanh rồi, nữ nhân này lại vẫn cười được.

Nam Cung Sách mang theo khuôn mặt mỉm cười, khát máu thưởng thức màu đỏ trên áo trắng của nàng. Chớp mắt, nữ nhân này lại có thể là một thân màu đỏ.

Hắn càng cười càng âm hiểm, hơn nữa ở phát hiện ngực cũng không có dị trạng, không khỏi càng thêm thoải mái . Cứ như vậy nhìn, đau nhức kia là ngoài ý muốn. . . . . .

Cái người này thương thế không nhẹ, cần phải nghỉ ngơi nhiều, nằm yên tĩnh nhiều mới phải a!"

Hắn lại nói.

Rốt cuộc là ai đem người cưỡng bách trói tới, lời nói này không phải muốn chọc giận người chết sao? ! Nàng miễn cưỡng mỉm cười.

"Thái. . . . . . Thái Thượng Hoàng nói đúng lắm, kia thần. . . . . . nữ cái này. . . . . . trở về tĩnh. . . . . . tĩnh dưỡng."

Nàng theo lời của hắn muốn rời đi. Nếu để cho hắn giày vò nữa, thật muốn chết ở bên cạnh hắn rồi.

"Ừ, trở về đi thôi, chỉ là đoàn người cũng không nên cản đường của nàng, đụng đến vết thương của nàng, để cho thương thế của nàng nặng hơn rồi, trẫm tuyệt không tha!"

Lời này nói rõ muốn tự nàng đi trở về, người khác không phải giúp một tay.

Nàng đứng lên đều có vấn đề, như thế nào tự mình đi trở về? Mọi người nhìn chủ tử cười đến"Thương hại", lòng dạ biết rõ, cô gái này là không có cách sống đi về.

"Thái Thượng Hoàng. . . . . . Ta nghĩ, khó được có cơ hội cùng ngài trò chuyện, còn là. . . . . . Không vội đi, thần nữ. . . . . . Ở chỗ này ở lâu một chút được không?" Nàng tức giận hỏi. Đối với tính toán của đối phương, nàng cũng có tính toán trong lòng, định không đi.

Hắn cười đến khoan dung.

"Tốt!"

Hắn đang muốn thấy tận mắt bộ dáng nàng máu chảy hết mà chết .

"Thái. . . . . . Thái Thượng Hoàng, đại ca ta thân thể không tốt. . . . . . Chuyện này trước hết đừng cho hắn biết để tránh lo lắng. . . . . ."

"Ừ."

Hắn nhận lời.

"Còn có cái đó. . . . . . Hành quán xin ngài thu hồi đi hoặc phái người khác quản lý đi, Tạ gia. . . . . .  Sau ta. . . . . . Đại khái là không kham nổi trọng trách rồi. . . . . ."

Đây là đang giao phó di ngôn. Hắn thản nhiên gật đầu nghe.

"Tốt, hành quán trẫm sẽ an bài."

Tạ gia điêu linh, lại không có người thừa kế, chi mạch nhất định phải diệt.

"Đa. . . . . . Đa tạ Thái Thượng Hoàng. . . . . . Thành toàn."

"Còn có lời muốn nói sao?"

Nhưng hắn là khó có lúc hào phóng a, để cho nàng tận tình an bài hậu sự.

Nàng suy nghĩ một chút.

"Có, thần nữ nuôi con sủng vật. . . . . . Muốn con mèo này. . . . . . Tặng cho ngài."

"Tặng mèo cho trẫm?"

Câu này làm hắn kinh ngạc.

"Ừ. . . . . . Con mèo này làm bạn ta hai năm, tính tình của nó cùng ngài. . . . . . Rất giống. . . . . ."

Sắc mặt hắn biến đổi.

"Ngươi nói trẫm giống như mèo? !"

Thấy hắn trở mặt, nàng suy yếu cười một tiếng

"Không phải vậy, ta là nói. . . . . . Ngài tính tình cùng với con mèo này giống nhau, không phải đều hay thay đổi  khó có thể đoán được sao?"

Hắn tức cười.

"Các ngươi tính tình giống nhau. . . . . . Ta mới có thể muốn nó giao do ngài chăm sóc. . . . . . Ta trông nom nó gọi là Tiểu Hoa, các ngươi có thể chung đụng được. . . . . . Rất hòa hợp mới đúng."

Nam Cung Sách mặt trầm xuống. Hắn có đáp ứng muốn thu rồi sao? Nữ nhân tự cho là đúng này!

"Trẫm không ....."

"Lạnh quá đó, Thái Thượng Hoàng. . . . . . Tại sao ngài biến thành hai rồi hả ? Mắt ta đã mờ sao. . . . . ." Nàng phát ra thanh âm cơ hồ là hơi, người phía sau không thể nghe được.

Nam nhân đó vẫn ngồi như vậy không động, lúc này sảng khoái tinh thần đứng lên, ở trên cao cúi xuống nhìn nàng, tâm tư thật tốt, nhưng một hồi lâu sau, thần sắc hắn bỗng rét lạnh, hơi thở trở nên rối loạn, tay dùng sức chụp vào váy.

Lý Tam Trọng thấy sợ hết hồn.

"Thái Thượng Hoàng, ngài không phải là ngực vừa đau rồi hả ?"

Cho là chủ tử không có chịu được ảnh hưởng của nữ nhân này, đang cao hứng, vậy mà chớp mắt một cái liền phát hiện cao hứng quá sớm, hắn vội hỏi.

Nam Cung Sách con mắt cũng mở ra, lắc tay.

"Không phải đau lòng, kia, đó là thế nào?"

Lòng như lửa đốt  hỏi nữa.

"Truyền thái y, mau, lập tức truyền thái y!"

Hắn cắn răng nghiến lợi nói.

"Đúng, đúng!"

Không dám chần chờ, Lý Tam Trọng lập tức muốn thái y hết sức khẩn cấp  chạy tới.

Thái y vừa đến, nào dám trì hoãn, tiến lên vì Thái Thượng Hoàng chẩn mạch.

Nam Cung Sách tức giận ngăn tay lại.

"Không phải trẫm, trẫm muốn nàng sống, nếu nàng chết, ngươi cùng chết!"

Hắn chỉ vào Tạ Hoa Hồng, ánh mắt sắc bén dọa chết người.

Thái y kinh hãi, mọi người đi theo vờ ngớ ngẩn. Chủ tử này suy nghĩ làm thật như giống như mèo hay thay đổi, trước một khắc muốn chết, sau một khắc ban thưởng sống, này, này ai có thể hiểu hắn à? !

Hắn lẳng lặng ngồi trên ghế, mắt đen khiếp người ngắm nhìn nữ nhân trên giường hô hấp đều đặn .

Mạng nhỏ này của nàng là kịp thời cứu về rồi, thái y nói chậm một khắc nữa, nàng biến thành thây khô rồi. Hắn hốc mắt đỏ thẫm. Nữ nhân này nếu không phải đời đời kiếp kiếp bị nguyền rủa, nếu không như thế nào lại mấy đời trước chịu bệnh tim khổ sở, kiếp này nữa chịu huyết quang ác tai hành hạ? ! Mấy trăm năm qua, nội tâm hắn chưa từng giống như hôm nay chấn động như vậy, hầu như đã quên chính mình đã từng vì một người nữ nhân như thế rung động qua.

Hắn đã có thói quen cô tịch, mặc dù ở trong bóng tối vô gian, hắn cũng có thể làm được tâm như nước chảy, quên lãng trước kia, chỉ vì phần nhớ thương đã qua đời trong lòng kia, không còn có thể kéo dài.

Có thể sống lại làm người, cơ hội này hắn cũng không thiếu, chỉ là, ở vô gian nhàm chán, hắn nghĩ ra ngoài đi một chuyến, nghĩ nữa lật tới lật lui thế gian làm vui, vì vậy hắn đồng ý chuyển thế, chỉ tiếc, một chén canh Mạnh Bà nho nhỏ kia, làm sao có thể xóa đi ý chí cương nghị khó khăn của hắn , sau khi tỉnh lại, thân là Nam Cung Sách, hắn vẫn có khắc sâu nhất  trí nhớ mà hắn cất dấu, không có tiết lộ chút nào, ở kiếp này, không có Uyên Thu Thủy, Công Tôn Mưu, không còn là Công Tôn Mưu, hắn là Nam Cung Sách, chính là Nam Cung Sách.

Hắn có thể tùy tâm sở dục thao túng người đời, tuyệt tình phụ nghĩa, vô câu vô thúc**, niềm vui tràn trề!

Chỉ vì lòng hắn đã tuyệt, tình đã diệt, nếu đời đời kiếp kiếp nhất định cô độc, thì tội gì làm khó mình, hắn là muốn như vậy. . . . . .

Nhưng là ...

Ánh mắt hắn lần nữa toả ánh sáng ngây ngô. Rất tốt, diệt tình, tuyệt ý, trong nháy mắt lại sống đến giờ!

Đúng vậy a, hắn sống lại, hắn cảm thụ được máu đang lưu động, tại trái tim đang đập, hắn thấy rõ mình "Còn sống" thực sự!

Tiểu Thủy nhi a, tiểu Thủy nhi, tâm dược của hắn đã trở lại.

Nếu không phải thấy nàng đau, ngực lại xuất hiện đau đớn thấu xương, hoàn toàn khiến hắn không chịu nổi  nhớ lại —— đêm đó tiểu Thủy nhi khó sinh , hắn ôm nàng sắp chết, đau lòng xuyên qua toàn thân,đó là tư vị không thể hình dung , hắn cho là mình thật đã quên phần khắc cốt ghi tâm đau đớn kia, thì ra là chưa, một khi xúc động, hắn lập tức có điều chợt hiểu, nữ nhân sắp bỏ mạng trước mắt kia chính là do hắn chấp nhất!

Vì nàng, hắn chịu đựng cấm mình; vì nàng, hắn cam nguyện yên lặng, cam nguyện mấy trăm năm lưu lạc vô gian!

Vì nàng, vì nàng. . . . . . Hắn làm tận tất cả chỉ vì nàng!

Mà nàng, rốt cuộc xuất hiện!

Để cho hắn có cơ hội gặp lại, động tâm lần nữa, yêu một lần nữa!

Điều này có thể khiến hắn mừng như điên hay không, có thể nào không?

Tim của hắn đang sôi trào, bàn tay lạnh như băng cũng nóng lên.

"Tiểu Thủy nhi. . . . . ."

Hắn thấp giọng gọi.

"Thái Thượng Hoàng gọi ai? Thần nữ là Hoa Hồng nha!"

Nàng tỉnh, mở mắt liền gặp được người không nên xuất hiện ở bên giường của mình, không khỏi lấy làm kinh hãi, lại nghe đến hắn xa lạ kêu gọi, càng thêm không hiểu. Đây là chuyện gì xảy ra?

Nam Cung Sách ngẩn ra, suy nghĩ chuyển động. Hắn nhớ kiếp trước, nhưng nữ nhân này cũng không nhớ Công Tôn Mưu là ai, điều này làm cho hắn tương đối không thoải mái, thế nào mà nữ nhân này cũng không nhận ra hắn?

Một chén canh Mạnh Bà lại để cho nàng quên hắn, nữ nhân này đối với hắn tình chẳng qua cũng chỉ như vậy, hừ, uổng công hắn vì nàng mà dự tính trong lòng trăm năm!

"Trẫm liền muốn gọi ngươi tiểu Thủy nhi, tên này chỉ thuộc về trẫm, chỉ có trẫm mới có thể kêu!"

Hắn tức giận nói.

Nhũ danh dành riêng? Nàng thế nào lại niều hơn một nhũ danh, điều này đại biểu ý gì?

Nàng không nhịn được cau mày.

"Tất cả nghe theo Thái Thượng Hoàng phân phó."

Nàng rõ ràng không quan tâm đến sự bá đạo của hắn, nhưng miệng vẫn là nói như vậy.

Hắn nhìn thần sắc nàng giận mà không dám nói gì, cực kỳ giống quá khứ của nàng, nhìn kỹ nữa, liền mặt tròn cũng càng ngày càng có cái bóng Uyên Thu Thủy .

Tim của hắn càng thêm trống trải, đem lúm đồng tiền khó có được bày ra.

"Ngươi đã không sao, vết thương trên cổ chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khép lại, thái y nói sẽ lưu lại một chút ít sẹo, trẫm để ý, sẽ cho người nghĩ biện pháp xóa toàn bộ đi!"

Hắn để ý sẹo của nàng làm cái gì?

"Thái Thượng Hoàng, sẹo trên người tiểu nữ rất nhiều, ngài thật không cần thiết để ý, bởi vì ta không sao cả."

"Không sao cả cái gì? Về sau trên người ngươi mỗi một chỗ đều có liên quan tới trẫm, ai cũng không được tổn thương , bao gồm sự sống của ngươi!"

'"Ách. . . . . . Đó."

Nàng nuốt lời muốn nói, thật sự bị lời nói lần này của hắn làm cho không biết nói gì rồi.

"Lại nói cho ngươi biết, con súc sinh kia dám cắn thương ngươi, trẫm đã xử trí, về phần nô tài tưới nước kia làm xuống đất hại ngươi ngã nhào, trẫm cũng cho nghiêm trị, ngươi dưỡng thương cho trẫm, chờ thương thế lành ..."

"Chậm đã, Thái Thượng Hoàng, thần nữ nghe không hiểu cái này cùng với nghiêm trị là có ý gì?"

Nàng không nhịn được ngắt lời hắn lên tiếng hỏi .

Hắn mím môi. Bất kể đời nào, cũng không có người dám ngắt lời của hắn, nhưng nữ nhân này vĩnh viễn là người trong ngoại lệ kia, ngoại lệ! Trời sinh chính là khắc tinh của hắn!

"Một chó một nô tài, trẫm làm thịt, báo thù cho ngươi!"

"Làm thịt!"

Nàng không nghe lầm chứ?

"Ngài tại sao có thể tùy tiện sát sinh?"

Sau khi lấy lại tinh thần, nàng kinh ngạc hỏi, người quá mức kích động, vết thương trên cổ bị khẽ động lại rướm máu rồi.

Hắn thấy vậy thần sắc biến đổi.

"Ai cho ngươi lộn xộn, không được nhúc nhích!"

Hắn quát trách móc.

Nàng cả kinh cứng đờ thân thể. Người này lên mặt tới thật rất dọa người, khó trách tất cả mọi người sợ hắn.

Mặc dù không động đậy rồi, sắc mặt hắn vẫn như cũ khó coi.

"Nữ nhân này, bất kể hình dáng bên ngoài thế nào, tính tình này chính là ngàn năm không thay đổi, trẫm nhìn chưa tới vạn năm cũng giống như vậy!"

Hắn tức giận.

"Ngươi nghe kỹ cho trẫm, trẫm muốn giết người nào liền giết người nào, ở nơi này, ngươi tạm thời đừng can thiệp, cũng đừng tìm phiền toái cho trẫm!"

Cảnh cáo trước tiên là nói nữ nhân này đừng mơ tưởng giống kiếp trước bình thường thao túng hắn, để cho hắn "Hữu chí nan thân"*** , cũng trải qua hơn trăm năm rồi, hắn không tin mình còn có thể bị nàng nắm mũi dẫn đi.

Nàng nghe được thì hồ đồ.

"Xin hỏi ngài nói này lời nói là có ý gì?"

Mặt của hắn, muốn có bao nhiêu âm trầm liền có bấy nhiêu âm trầm.

"Ý tứ đúng là, trẫm làm cái gì ngươi cũng chớ can thiệp, ít cho trẫm rầy rà, nghe chưa?"

Không cần giải thích quá nhiều, dù sao nàng bây giờ là Tạ Hoa Hồng, nói nàng cũng không hiểu.

Con ngươi nàng bất an đảo lòng vòng. Chỉ cần một câu nói của hắn, mạng nhỏ của nàng cũng không bảo vệ nổi, nào có quyền can thiệp cái gì?

Tựa như lúc nãy, nàng dĩ nhiên biết hắn là cố ý chỉnh nàng, không hi vọng nàng chết, nhưng để tránh hắn giận chó đánh mèo Tạ gia, nàng mới có thể để cho hắn đùa bỡn. Vậy mà lần này, hắn như thế nào đột nhiên vòng vo toan tính, không chỉ có không hề muốn trừ khử nàng, nói càng thêm không giải thích được, làm cho không người nào có thể hiểu.

"Không phải là ta muốn quản việc ngài sát sinh, mà là ngươi giết bọn họ cũng vô dụng, thần nữ sau còn là khó thoát vận rủi, chỉ cần ta cởi váy hồng, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra."

Nàng nhắc nhở hắn, hắn đây là giết oan, là chính nàng cho phép vận rủi, căn bản là không có quan hệ tới người khác, huống chi, nếu thật nên vì nàng báo thù, người khởi xướng là ai, không cần nàng nói rõ nói!

Nam Cung Sách mắt lạnh thoáng nhìn, căn bản không tính toán nhận lầm.

"Váy trắng về sau không cần mặc nữa rồi, mặc lại váy hồng đi!"

Hắn mặc dù không nhận lỗi, nhưng là thấy rõ việc này không phải đùa, tiểu Thủy nhi của hắn không thể lại gặp chuyện không may.

"Ngày mai ta sẽ đi gặp biểu thúc, lên tiếng hỏi người cái này là đã xảy ra chuyện gì, sau đó, sẽ nghĩ biện pháp vì ngươi giải trừ tai ương ."

Hắn tính toán nói.

"Không cần hỏi, ta liền có thể nói cho ngươi biết, thần nữ đây là bị mấy đời  nguyền rủa, mấy đời trước, ta phụ lòng một người đàn ông, nam nhân kia chú ngôn để cho ta chết không an tĩnh, mang theo phần áy náy, bất kể ta đầu thai mấy đời, cũng sẽ có vận rủi triền thân, kiếp này, thuật sĩ nói kia, là huyết quang sát, chỉ có màu đỏ là màu sát thuận lợi của ta, có thể giúp ta tránh vận xui."

Hắn kinh ngạc. Năm đó hận nàng buông tay mình đi mà buông lời độc địa, lại thành lời nguyền rủa linh nghiệm, vì nàng mang đến tai nạn vĩnh viễn.

Tất cả, thì ra là cũng nguyên nhân gây ra cho hắn!

Hắn nắm thật chặt nứm đấm. Kiếp trước, hắn sinh ra ở Đường triều, chịu lời tiên đoán đời sau địa đồ biết 《 Thôi Bối Đồ 》 có hạn, thiên mệnh để cho hắn nhất định mất đi nàng, lúc ấy hắn không đối kháng được số mạng, nhưng kiếp này, hắn là Nam Cung Sách, nắm giữ vương triều, vương triều này, tuyệt không xuất hiện《 Thôi Bối Đồ , hai người ở chỗ này gặp nhau, dù là ông trời an bài cũng tốt, là cơ duyên xảo hợp cũng được, lần này, ai cũng không thể cướp đi nàng ở trong tay hắn, coi như trái với ý trời cũng được, hắn cũng sắp không tiếc hướng trời xanh tuyên chiến!

Tiểu Thủy nhi, ngươi chịu khổ, trẫm sẽ trả, cũng sẽ thay ngươi đòi, phía trên thiếu nợ chúng ta, chúng ta muốn đòi lại cả tiền lời!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro