Chương 4:Ngự tứ Hồng Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng không hiểu, tại sao hắn đi đâu nàng cũng phải theo? Lại càng không hiểu, người này mang nàng đến Trường Sa làm cái gì?

Trong loan giá (là cái kiệu rồng ý), Tạ Hoa Hồng cằm co lại, bất an trộm dò xét nam nhân thản nhiên trước mặt.

Người này vì sao?

Nàng tại sao lại cùng hắn ngồi chung loan giá, đây không phải là nơi thân phận của nàng có thể ngồi, nhưng hắn ra lệnh một tiếng, nàng bị ép buộc ngồi cùng hắn.

Người này không phải rất cô độc sao? Nghe nói hắn thích một mình một chỗ, bên cạnh không thích có người nói chuyện, lúc ăn cơm một mình, lúc ngủ cũng một mình, trong không gian nhỏ của loan giá này, lại càng không cho phép có người quấy rầy, nhưng, tại sao hắn lại nguyện ý để cho nàng đi vào cùng hắn ?

"Đang suy nghĩ gì?"

Hắn quan sát nàng một hồi lâu rồi, nữ nhân này tương đối bất an, chẳng lẽ cùng hắn ở chung một chỗ làm nàng không được tự nhiên?

"Ta. . . . . . Cái này. . . . . . Ngài đối với thần nữ giống như tốt vô cùng."

Nàng rốt cuộc nói.

"Tốt vô cùng?"

"Không phải sao? Ngài rất thích thân cận với ta ."

"Ừ."

Đây là dĩ nhiên, nàng là nữ nhân yêu thích của hắn a!

"Thân thích đúng là phải thân thiết, nguyên là tốt, nhưng là, có thể hay không khiến cho người khác nói xấu à?"

Nàng không nhịn được hỏi.

"Nói gì xấu?"

"Cái này. . . . . . Ngài ta dù sao cũng là cô chất, bối phận thượng. . . . . . Ách. . . . . . Ta là nói, chúng ta nam nữ khác biệt, mà lại cùng ăn cùng ngủ ở cùng một chỗ , khó tránh khỏi có người cảm thấy khác lẽ thường, quái dị."

Nhắc tới bối phận cô chất hắn lại biến sắc mặt, nàng chỉ biết im lặng, lảng sang vấn đề khác.

"Quái dị?"

Hắn càng nghe càng không hài lòng.

"Nhưng mà chuyện bình thường, tại sao lại quái dị?"

"Ngài không cho là như vậy không đúng?"

Nam Cung Sách nhìn trừng trừng nàng.

Nàng thở dài.

"Thái Thượng Hoàng, ngài có thể làm hoàng đế đã lâu, coi thường lời người đáng sợ, thần nữ vân anh chưa gả, danh tiếng không chịu nổi cùng ngài như vậy".

Hắn chỉ là cười lạnh không nói.

"Ngài...ai, ngài rốt cuộc có hiểu hay không ta đang nói cái gì?"

"Ngươi không phải nói là chúng ta là thân thích, vậy còn sợ gì?"

Hắn quay cười.

"Thân thích cũng có thể lấy nhau , huống chi ngài là chủ tử quốc gia này, thích ai hãy lấy người đó!"

"Nói thật hay, những lời này, trẫm thích nghe."

"Nhưng không thể là thần nữ a!"

Nàng bổ sung thêm một câu.

Hắn cái liếc mắt đưa tình.

"Tại sao không thể là ngươi?"

"Thần nữ là trưởng bối của ngài a, còn lớn hơn ngài ba tuổi, chuyện này truyền đi, ta rất xấu hổ."

Nam Cung Sách trầm mặc xuống. Kiếp trước, nàng nhỏ hơn hắn rất nhiều, không nghĩ tới, đến kiếp này, nàng lại vẫn lớn hơn hắn ba tuổi, buồn cười nhất chính là, tâm trí của nàng đại khái chỉ như 15 tuổi, kết quả cư nhiên hơn hắn một bối phận, thân phận bên trên còn là cô của hắn, trời xanh trả cho hắn người vợ lại nghĩ chọc ghẹo hắn, điều này có thể không làm hắn căm giận cắn răng !

Thấy hắn trầm tư không nói lời nào, nàng cho là hắn nghe vào lời của mình rồi, đang cao hứng .

"Đúng không, ngài cũng phát giác không ổn mà, ta xem, ngài còn là phái người đưa thần nữ hồi Mã Dương huyện, như vậy tương đối thỏa đáng."

Hắn lạnh nhạt hỏi nàng nàng.

"Ngươi muốn trở về?"

"Dĩ nhiên, đại ca hắn..."

"Đừng suy nghĩ, biểu thúc chỗ trẫm đã phái người thay ngươi chăm sóc, ngươi đừng nghĩ đến chuyện quay lại Mã Dương huyện nữa."

Hắn cắt đứt hy vọng xa vời của nàng.

Tạ Hoa Hồng cắn môi. Nam nhân này có thể hay không quá bá đạo đi!

"Không trở về cũng không thể  tiếp tục cùng ngài ngồi chung loan giá, thần nữ yêu cầu đổi chỗ!"

Nàng nổi giận nói.

Hắn làm vẻ mặt thật ghê tởm được ngay, hoàn toàn không có đem oán giận của nàng đặt ở trong mắt.

"Yêu cầu của ngươi trẫm bác bỏ."

"Ngài!"

Nàng tức giận nói.

"Trẫm định đem lời thuyết minh vừa rồi, bất kể ngươi bao nhiêu tuổi, cũng không quản ngươi bối phận gì, trẫm muốn ngươi, ngươi chính là của trẫm ."

"Ngài muốn ta?"

Nàng kinh ngạc không dứt.

"Là muốn ngươi, hơn nữa sẽ phải là ngươi!"

Hắn nói như đinh chém sắt.

Nàng mở lớn môi anh đào.

"Ngài có phải hay không là đang nói giỡn đi?"

Hắn cười đến làm người ta lạnh xương cốt, nàng cứng lại, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn hắn thêm nữa.

"Chỉ mong là người giỡn, chỉ mong là người giỡn. . . . . ."

Nàng liều chết nỉ non.

Nam Cung Sách nâng cằm của nàng lên, làm nàng không dám nhìn gần, hai mắt thẳng nhìn nàng.

"Nghe cho rõ ràng đây, ngươi là nữ nhân của trẫm, không cần quan tâm người khác nói bậy cái gì, nếu thật bất mãn, nói cho trẫm, trẫm cắt lưỡi của hắn!"

Hắn ác độc nói.

Nàng nói không nổi nữa, lưỡi cứ như vậy cắm ở nơi cổ họng, cả người cứng ngắc không dứt, thật sự không biết được nên như đáp lại thế nào, càng nghĩ không ra, người này như thế nào lại coi trọng nàng?!

"Ngài. . . . . . Ngài không thể muốn ta, thần nữ đã có hôn ước."

Nàng nhớ tới  báo cho hắn.

"Hôn ước?"

Hai mắt sắc bén nhất thời bắn ra ánh lửa.

"Thần nữ mười bốn tuổi đã đính hôn, sau bởi vì ngài lên ngôi quan hệ cấm cưới ba năm, thần nữ bỏ qua hôn kỳ, nhưng hôn ước như cũ vẫn còn hiệu lực, vì vậy mới để cho thần nữ chờ đến nay."

Nàng giải thích.

Nam Cung Sách nhíu lông mi. Vừa bắt đầu đặt nàng ở trong lòng, sau lại lại bị gặp lại mừng như điên làm cho mê muội, hắn hoàn toàn bỏ quên nàng đã 25, đến nay chưa gả, nhất định có nguyên nhân.

"Cấm cưới ba năm chi kỳ sớm qua, đối phương vẫn cưới vợ, người kia là ai?"

Hắn trầm giọng hỏi.

"Đối tượng hôn phối của thần nữ là Công Bộ Thượng Thư  Tam công tử, Chu Chí Khánh."

"Là hắn!"

Một bình dấm chua đã ở trong suy nghĩ, trong lòng hắn đang lúc bừng lên .

Nhìn thần sắc hắn không tốt, cho là hắn trách vị hôn phu nàng phụ lòng, Tạ Hoa Hồng lập tức còn nói:

"Hắn không phải là không tới cưới, mà là nghe nói thân thể suy yếu, không có cách nào xa từ kinh thành tới Mã Dương huyện cưới vợ, cho nên mới phải trì hoãn đến nay. . . . . ."

Hắn càng cười càng âm trầm. Chu Chí Khánh năm trước mới cưới tư phòng tiểu thiếp, tiểu thiếp kia còn là Liêu tướng quân thứ nữ, nữ nhân của hắn một cưới qua một, mọi người đều có trợ giúp tới tiền đồ của hắn, gần đây hắn ở kinh thành rất được trọng dụng , hiện tại đã làm tới Hộ Bộ Thị Lang.

Tiểu tử kia căn bản là ngạiở phía xa Mã Dương huyện Tạ gia xuống dốc, không có quý tộc danh hiệu cũng không quyền không có thế , hơn nữa không tài sản, vì vậy đã sớm hủy hôn không muốn cưới, mới tìm đủ lý do từ chối, nữ nhân ngốc này, quả nhiên, si ngốc mà chờ, phí thời gian thanh xuân!

"Trẫm hiểu, chuyện hôn ước này, trẫm sẽ giúp ngươi giải quyết."

Hắn nói.

"Giải quyết? Ngài là hiểu lầm cái gì? Một nữ không cưới hai phu, coi như ngài yêu thích ta, cũng không thể sử dụng hoàng quyền ép Chu Tam công tử từ hôn, đây là không đúng."

"Hai phu, tên kia coi như là phu của ngươi sao?!"

Hắn thâm trầm nhìn, tính toán mãnh liệt.

Tạ Hoa Hồng kinh hãi.

"Không tính là sao? Ta cùng với hắn có hôn ước, hắn chính là phu quân..."

"Ngươi dám can đảm nói ra chữ sau, trẫm lập tức sẽ phải người giết tiểu tử này!" Nữ nhân này là của hắn, ai dám ngăn cản đằng trước hắn, để cho vợ hắn ngoại tình, hắn nhất định sẽ tàn sát, tuyệt không bỏ qua cho!

Nàng nghe kinh tâm táng đảm, hai chữ trượng phu kia, chết cũng không dám nói.

"Nữ nhân, sợ rằng trẫm nói thế nào, cái chết của ngươi đầu óc cũng xoay không kịp, cái này trẫm tốt nhất dùng hành động để chứng minh, ngươi cùng trẫm không thể nào tách ra!"

Hắn bá đạo hôn nàng.

Bỗng nhiên bị hôn, nàng kinh hãi, muốn đẩy hắn ra, nhưng lập tức bị hắn giữ chặt, thân thể bị hắn khóa vào trong ngực. Nụ hôn của hắn, rất tuyệt đối, rất chuyện đương nhiên, rất tự cho là đúng, rất phách lối quyến cuồng, vô cùng. . . . . . Quen thuộc?

Làm sao lại rất quen thuộc?

Giống như mình trời sinh nên bị hắn hôn. . . . . . Giống như đã hôn qua mấy ngàn lần, mấy vạn trở về. . . . . .

Nhưng, thật không giải thích được, đây là nụ hôn đầu của nàng, 25 năm qua, chưa bao giờ có người hôn qua nàng, làm sao có cảm giác quái dị này, làm sao mà. . . . . .

Nụ hôn của hắn sâu hơn, không thể tự kềm chế hãm sâu trong đó, giống như là khát vọng trăm năm, tưởng niệm  hồi lâu, trong đó, lại còn nhận hết dằn vặt cùng quyến luyến.

Nàng bị chấn động, nội tâm cũng càng ngày càng nóng, cuối cùng tới nóng bỏng, nàng luyến tiếc đẩy hắn ra rồi, thậm chí, nàng không biết thẹn đáp lại hắn, nàng quen thuộc hôn trả lại . . . . . .

—————–****—————–

Khuôn mặt của nàng hai ngày rồi cũng không có dấu hiệu lui hồng. Nàng lại không hề căng thẳng cùng nam nhân ôm hôn, chuyện như vậy, trừ phi dâm phụ, nếu không làm sao làm được !

Uổng cho nàng là một cô gái có giáo dục tốt , lại như vậy, quả thật không mặt mũi nào gặp người khác! Khuôn mặt nhỏ nhắn, khí nóng lui lại đốt, đốt lại lui.

Nhìn lại tên còn lại trong loan giá, hắn đã có thể Lãng Lãng Vân Thiên, sảng khoái tinh thần, ở trong lòng, trên mặt có biểu tình được đền bù nguyện vọng lâu nay.

Nàng buồn bực . Rốt cuộc là người này da mặt quá dày, hay là mình quá xấu hổ?

"Thái Thượng Hoàng, giám giá đã tới Trường Sa ly cung, tất cả mọi người bên ngoài cửa cung nghênh đón thánh giá."

Bên ngoài truyền đến tiếng Lý Tam Trọng cung thỉnh hạ loan giá.

"Đã tới chưa?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kích động mà lộ ra. Tuy nói không muốn tới Trường Sa, nhưng mà đã đến rồi, cũng rất hiếu kỳ cảnh sắc nơi đây, huống chi, nghe nói ly cung là hành cung tráng lệ nhất trong cả nước, gần với kinh thành hoàng cung, đây chính là nguyên nhân nam nhân này lựa chọn Trường Sa để "Dưỡng lão".

Chỉ là, tân đế rất "Hiếu thuận", lại sai người liền đêm làm không nghỉ, muốn ở Trường Sa đắp một tòa cung điện hùng vĩ, kỳ vọng Thái Thượng Hoàng có thể an hưởng "Tuổi già", hiếu tâm này, thật khiến cho người ta cảm động.

"Chúng ta đi ra ngoài đi!"

Nam Cung Sách thản nhiên nói.

Nàng nhìn bộ dáng thoải mái của hắn, vui mừng trong lòng giảm mấy phần.

Đối với trưởng bối làm ra chuyện như vậy, hắn có thể nào không có một tia xấu hổ áy náy? Hiện tại bên ngoài nhất định chật ních cung nghênh người của hắn, nàng mới không cần cùng hắn cùng nhau xuất hiện, sẽ làm nàng khốn quẫn.

"Không phải rất tò mò đợi hạ loan giá nhìn một chút, thế nào lại bất động?"

"Thái Thượng Hoàng đi trước đi, thần nữ. . . . . . Sau đó xuống sau."

Hôm nay phương pháp thông minh nhất, nên là kính quỷ thần nhi viễn chi (đứng từ xa nhìn ngắm) thôi.

Hắn ý vị sâu xa nhìn về nàng.

"Không cùng đi?"

Nàng gật đầu mỉm cười

"Không!"

"Rất tốt."

Hắn dẫn đầu.

"Lý Tam Trọng."

"Nô tài cẩn tuân thánh dụ."

Lý Tam Trọng lập tức ứng tiếng.

"Muốn mọi người chờ một chút, trẫm đang chờ người."

Hắn đối với cận thân thái giám nói chuyện, ánh mắt lại đặt ở trên người nàng, để cho nàng cả người thiêu cháy.

Dạy đám người vì nàng mà chờ đợi , đây là muốn hại nàng trở thành đối tượng bị khiển trách sao?

Bên ngoài quả nhiên truyền đến xôn xao.Đám người Thái Thượng Hoàng? Chờ ai? Là ai dám to gan như vậy  để cho hắn chờ?!

Không lâu, bên ngoài  tiếng huyên náo càng ngày càng vang, làm hại nàng không thể không bi tráng  mở miệng nói:

"Đi. . . . . . Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi!"

Nếu như không có biện pháp, cũng chỉ phải thỏa hiệp. Nàng bi ai nghĩ.

"Ừ."

Hắn vẫn là sảng khoái tinh thần, xuân phong đắc ý.

Màn cửa vén lên, hắn ra trước, ngay sau đó nàng cũng bị mời ra, mới đứng lại, liền lấy làm kinh hãi, thế mới biết bên ngoài tối om om một mảnh, quỳ lạy có hơn trăm người!

Mà sau khi Thái Thượng Hoàng hiện thân, chỉ hướng những người này liếc mắt nhìn, ánh mắt liền lại quay trở lại trên người nàng, hiện đã là tháng mười, gió thu rất lạnh, cho đến khi cung nữ khoác lên người nàng chiếc áo mỏng mới đưa tầm mắt dời đi .

Hắn rất kỳ quái, đối với sức khoẻ của nàng đặc biệt để ý, phàm là ăn uống, giấc ngủ, quần áo, không một chút sơ sót, thật giống như nàng là sứ men xanh mỏng ngói làm, sợ không để ý liền ném phá hỏng.

Nhưng trên thực tế, thương thế của nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn, thân thể rất khang kiện, nam nhân này lại với thân thể của nàng cẩn thận che chở quá độ, giống như quá khứ từng làm chuyện gì đáng sợ qua, càng giống như là sợ nàng lại đột nhiên tật bệnh quấn thân, cần phải cẩn thận chăm sóc, điều này làm cho nàng bội phần kỳ quái.

Cho là sau khi cung nữ vì nàng mang thêm quần áo, hắn nên lập tức cho những người này đứng dậy, nhưng lão đại hắn không biết tại sao, nhìn cung điện phía trước cau mày, kiêu căng nhìn trăm người quỳ không gọi đứng lên, thật là quá không thông cảm người!

"Thái Thượng Hoàng!"

Nàng nhịn không được đi xuống, đến gần hắn, cắn răng nhắc nhở.

Hắn không để ý tới.

Nàng giận, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo hắn, có mấy người tinh mắt đã nhìn thấy. Nàng lại dám đụng vào thân thể Thái Thượng Hoàng?!

Hắn liếc nàng, bộ dáng kia như cũ không quá nghe lời.

Nàng định gia tăng động tác, tay áo của hắn bị nàng kéo tới tung bay rồi, lần này, tất cả mọi người nhìn thấy, mắt là luôn luôn nhình thẳng, miệng không khép lại.

Nữ nhân này là người nào?  Dám càn rỡ đối với Thái Thượng Hoàng như thế ?!

Thái Thượng Hoàng lại cũng thờ ơ, bình thường hắn đã sớm đem cô gái lớn mật làm bậy  này xử cực hình rồi!

Nhưng hắn vẫn không chút động đậy, chỉ là vẻ mặt hơi có vẻ không kiên nhẫn, một hồi lâu sau rốt cuộc quét nhìn mọi người, ân điển nói:

"Đều đứng lên đi!"

Trăm người lúc này mới dám đứng dậy, mà cùng lúc, ánh mắt mọi người lại toàn bộ hướng tới nữ nhân bên cạnh Thái Thượng Hoàng , đối với nàng tò mò không dứt.

"Thái Thượng Hoàng, nô tì rốt cuộc cũng đợi được ngài rồi."

Người mở miệng trước tiên chính là một nữ tử.

Tạ Hoa Hồng chú ý tới người hai hàng trước mắt, ước chừng hai ba mươi người, đều là nữ nhân ăn mặc hoa lệ, mà người mới vừa nói, đứng ở vị trí đầu hàng, dáng dấp xinh đẹp động lòng người, khóe mắt có chứa mấy phần cao ngạo, quần áo cũng là đặc biệt hoa lệ, lập tức, nàng đột nhiên lĩnh ngộ, người nọ là Hoàng Thái Hậu, phía sau nàng hai hàng người đều là tân phi của Thái Thượng Hoàng, thì ra là hậu cung của hắn sớm một bước trước tiên ở Trường Sa chờ.

Đối mặt hậu phi của mình, Nam Cung Sách thần sắc lãnh đạm, nhiều ngày không thấy, cũng không thấy nhiệt tình.

Hoàng Thái Hậu tựa hồ đã quen, không có để ý, nhưng nhìn chăm chú về phía Tạ Hoa Hồng, ánh mắt lập tức trở nên sắc nhọn .

Tạ Hoa Hồng kinh hãi, lập tức khom người vạn phúc.

"Thần nữ Tạ Hoa Hồng gặp qua Hoàng Thái Hậu cùng với các vị nương nương."

"Ngươi lớn mật!"

Vốn nàng chỉ là khom người, lại sợ tới mức hai chân quỳ xuống đất rồi, nàng quỳ này, Nam Cung Sách lập tức biến sắc mặt.

"Ai cho ngươi quỳ , lập tức đứng dậy cho trẫm!"

Này vừa hô, nàng thay đổi không được, ngây ngốc quỳ, không biết như thế nào cho phải.

Lý Tam Trọng lập tức khiến cung nữ dìu đỡ nàng ,sắc mặt của  Nam Cung Sách lúc này mới không tức giận.

Hoàng Thái Hậu Cao Ngọc Hiền không khỏi kinh hãi. Cô gái này chỉ là hướng nàng quỳ xuống, hắn làm sao lại ở trước mặt mọi người quát lớn như vậy?

Điều này làm cho nàng hết sức không có mặt mũi.

"Thái Thượng Hoàng, cô gái này. . . . . . Có tội."

Ở phía bên phải hoàng thái hậu, một cô gái nhịn không được nói.

Nhìn quần áo nàng mặc, cô gái này cấp bậc ngay dưới Hoàng Thái Hậu, Thái Phi.

Nam Cung Sách lạnh lùng nhìn thẳng.

"Nàng tội gì?"

Thái phi Dương Nghi khiếp sợ, nhưng là vẫn cắn răng, nhìn chằm chằm Tạ Hoa Hồng một bộ quần áo hồng nói:

"Nàng lại dám mặc Hồng thường, nàng không tuân theo hoàng lệnh, theo chỉ nên chém!"

Tạ Hoa Hồng kinh hãi.

"Mặc Hồng thường có tội sao? !"

Nàng lập tức giật mình hỏi.

"Chẳng lẽ ngươi không biết, ngày trước Thái Thượng Hoàng mới ban xuống thánh chỉ, cả nước trên dưới, không cho có người mặc Hồng thường, ngay cả giá nương cũng không thể mặc màu đỏ, đổi lấy màu rám nắng thay thế, mà ngươi lại dám công khai kháng chỉ, khiêu khích Hoàng Lệnh, ngươi có mà có tội, phải nhận lấy cái chết!"

Nàng ngạc nhiên, không biết Thái Thượng Hoàng lại xuống loại thánh chỉ này.

Chỉ là, hắn vì sao phải hạ thánh chỉ không đúng lẽ thường này? Cái này chẳng lẽ hắn nghĩ nàng là một người  thủ đoạn?

"Thần nữ không biết, cho nên, cho nên. . . . . ."

Lần này nên làm thế nào cho phải? Không giải thích được, mình chẳng lẽ muốn bị chặt đầu?

" Người đâu, đem cô gái này áp xuống đợi chém!"

Hoàng Thái Hậu thấy tình thế, hạ lệnh cho người động thủ, nhưng lại là không có người dám động tới Tạ Hoa Hồng một phân, bởi vì thị vệ tại chỗ đều là một đường theo Thái Thượng Hoàng đi tới Trường Sa , biết rõ thái độ chủ tử , người nào sẽ dám không có mắt nghe lệnh của Hoàng Thái Hậu ra lệnh đi động tới Tạ tiểu thư.

Mà những quan viên khác, thấy nàng theo Thái Thượng Hoàng từ trong loan giá ra ngoài, hai người hành động lại không tầm thường, tự biết nàng cùng Thái Thượng Hoàng  quan hệ không đơn thuần, người nào sẽ ngốc đến ra mặt đi giúp Hoàng Thái Hậu tranh cãi chuyện này. Lại nói, mọi người đều biết, Thái Thượng Hoàng đối với hậu cung của mình từ trước đến giờ không quan tâm, hắn không lên tiếng, mọi người cần gì phải nhiều chuyện, mất công gây chuyện.

Cao Ngọc Hiền thấy không người nào dám động vào Tạ Hoa Hồng, hoàn toàn không nghe chỉ thị của Hoàng Thái Hậu, nhất thời tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt.

Nam Cung Sách lạnh lùng  hướng nàng, nhưng cái nhìn này làm nàng tâm phát sợ, lập tức lại không dám lộ ra vẻ giận dữ, ngay cả người mới vừa rồi lên tiếng giúp, Dương Nghi cũng co lại hai vai, âm thầm phát run rồi.

Họ sợ hãi nam nhân này đã lâu, không ai dám đối với hắn ngỗ nghịch chút nào, hôm nay thấy có nữ tử có thể như vậy thân mật đến gần hắn, nhất thời sức ghen đại phát, mới dám ở trước mặt hắn nhiều lời, nhưng lúc này nhìn sắc mặt hắn, đã hối hận không thôi.

"Hừ, trẫm là hạ ý chỉ, cấm mặc Hồng thường, nhưng là đó cũng không bao gồm tiểu Thủy nhi của trẫm, Hồng Thường này chỉ thuộc về nàng, người ngoài mặc, làm sao có thể? Chỉ chết mà thôi."

Lời này vừa nói ra, mọi nơi xôn xao.

Đây không phải bày tỏ, thánh chỉ này là vì cô gái này xuống, hắn cố ý để cho Hồng Thường của nàng trở thành độc nhất vô nhị, lại càng không cho phép người khác giống phong thái chút nào, ngay cả tân nương cũng phải vì nàng tránh sắc.

Tạ Hoa Hồng nghe vậy cũng sững sờ. Nam nhân này lại ương ngạnh đến trình độ này?

Hoàng Thái Hậu cùng một đám phi tử không khỏi thay đổi thần sắc, còn tức giận cắn chặt môi dưới, giống như là ghen ghét, vô cùng khó coi.

Đang lúc mọi người khiếp sợ , chỉ có Trương Anh Phát sắc mặt chưa thay đổi, bởi vì ở Mã Dương huyện thì nhìn thấy nàng mặc  Hồng Thường, hắn đã hiểu rõ Thái Thượng Hoàng chỉ ý là vì người nào mà phát.

Mà Tạ Hoa Hồng lần đầu lộ diện, liền chấn đắc tai mắt của mọi người, về chuyện bên cạnh Thái Thượng Hoàng xuất hiện nữ tử mặc Hồng Thường được cưng chiều, giống như hỏa hoạn lửa cháy lan ra đồng cỏ, hỏa tốc ở trên dưới cả nược truyền lưu.

Nam Cung Sách đem tấu chương Trương Anh Phát trình lên khẽ ném.

"Trẫm đã lui vị, chẳng thèm trông nom chính sự rồi !"

Hắn mệt mỏi lười nói.

Trương Anh Phát có chút nóng nảy  nhặt lên tấu chương rơi trên mặt đất .

"Thái Thượng Hoàng, hoàng thượng mới vừa lên ngôi, thiên hạ chưa yên ổn, ngài nếu chợt buông tay bất kể, sợ, sợ. . . . . ."

"Sợ nhị ca vô dụng kia của trẫm trấn không được thiên hạ, không lâu lại muốn thời tiết thay đổi?"

Hắn mỉa mai đem lời khó nghe mà Trường Sa quận trưởng không nói ra được lại nói ra.

Trương Anh Phát cười khổ. Đúng là như thế, hoàng thượng hoang dâm vô đạo, hảo đại hỉ công (Nô: thích làm lớn, thích công to), mọi người thấy hắn như thế, cũng khinh thường hắn không thể quản lý triều cương, hiện nay đã có chư hầu cùng với các tướng quân nắm giữ binh quyền rục rịch ngóc đầu dậy, muốn mượn cơ hội cướp lấy giang sơn, đến nỗi trong triều đình vương công đại thần, mọi người lòng người bàng hoàng, vì muốn tự bảo vệ bản thân, cũng bắt đầu rối rít cùng ngoại bang cấu kết, thậm chí mượn cơ hội này đối với quốc khố hoặc dân chúng xuống tay, trung bão tư nang (kiếm lợi), quốc gia ẩn hoạn đã thành, đại nạn tùy thời có thể bộc phát.

"Thái Thượng Hoàng, ngài không cần giang sơn, cũng nể tình lê dân bách tính phải chịu tội mà phân thượng, xin thương xót, ra mặt trấn áp hạ xuống, chỉ cần một câu nói của ngài, thiên hạ sẽ Thái Bình một chút ."

Lời này không giả, Thái Thượng Hoàng lập uy đã lâu, mọi người đối với hắn không dám lỗ mãng, nếu khiến mọi người biết được, "Ma chưởng" của hắn vẫn còn, những người khác coi như nghĩ tác quái, cũng không dám kiên quyết làm.

"Trẫm mới rời kinh bao lâu, liền lại ra mặt tham dự chính sự, ngươi không phải sợ nhị ca ta sợ vỡ mật, cho là trẫm bất mãn hắn, muốn phế  hắn?"

Hắn âm hiểm cười  hỏi.

Trương Anh Phát đau khổ hạ mặt. Nếu không phải là tân đế vô năng, thì trường hợp này, cần gì phải cầu trợ tiền hoàng đế vô tình này ? !

"Ngài chỉ là trấn an lòng người, vừa không có bàn về chính sự, hoàng thượng mới có thể hiểu. . . . . ."

"Vậy sao? Lấy ánh mắt nông cạn như đậu kia, trẫm cũng không cho là hắn có thể hiểu cái gì."

"Thái Thượng Hoàng. . . . . ."

Trương Anh Phát bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là luôn luôn cầu xin.

"Ngươi được đấy Trương Anh Phát, trẫm cũng không vội, ngươi làm tốt việc của chính mình Trường Sa quận trưởng là tốt rồi, như vậy ưu quốc ưu dân làm cái gì?"

Hắn cười lạnh nói.

Nói không nhờ được hắn giúp một tay, ngược lại còn bị hắn châm chọc, Trương Anh Phát chỉ có thể âm thầm giơ chân, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Lẽ nào, Thái Thượng Hoàng có lòng để mặc cho thiên hạ đại loạn?

Nhưng thiên hạ này cũng là của hắn, hắn nhẫn gì?

Khắc chế không được nhìn khuôn mắt tà khí của hắn...lập tức, tắt thở.

Nhẫn, hắn như thế nào không nhẫn? Người này thích xem nhất là đùa giỡn, cũng thích khiêu khích, nghĩ đến hắn chủ động nhường ngôi, cũng là vì hôm nay. Hắn muốn biết, thiên hạ nếu không có hắn trấn giữ, sẽ diễn biến như thế nào, sẽ loạn tới trình độ nào? Chỉ có càng loạn, hắn càng vui vẻ, càng tự đắc, càng xem trò vui khoái cảm.

Người này, ác liệt đến cực điểm a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro