Chương 6 : Lòng vua khó dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi là Thái Lệ nương nương?!"

Tạ Hoa Hồng cùng Xuân Phong cô cô ở Ngự Hoa Viên rảnh rỗi thì ngoài ý muốn đụng phải gương mặt quen.

"Gọi ta Thái Lệ là được, ta chỉ cũng chỉ là một tiểu cung tần, gọi ta nương nương quá chính thức rồi."

Thái Lệ lập tức bày tỏ.

Tạ Hoa Hồng cười lắc tay.

"Chỉ cần là phi tử của Thái Thượng Hoàng thì phải tôn xưng một tiếng nương nương, ngươi cần gì khách khí, chỉ là ngươi nếu kiên trì, ta liền y theo ý tứ ngươi cũng được!"

Dù sao đối phương tuổi nhỏ hơn nàng rất nhiều, làm vãn bối cũng không cần phải chính thức, huống chi, nàng đối với người này rất có cảm tình, bởi vì ở trước mặt Hoàng Thái Hậu, người này  là người duy nhất bênh vực lẽ phải cho nàng!

Thái Lệ có phụ thân là quan huyện, nàng năm ngoái mới trải qua tuyển tú vào cung , có một gương mặt trái xoan, miệng hình thoi, là một nữ tử xinh đẹp.

"Ta mặc dù được sắc phong, nhưng là đến nay Thái Thượng Hoàng cũng không  có lâm hạnh qua ta, cho nên, ta còn không tính là. . . . . ."

Nàng là người dễ dàng xấu hổ, càng nói mặt càng hồng, thật ngại quá.

Tạ Hoa Hồng ngây thơ trong trắng, nghe chuyện này cũng không khỏi cười đến lúng túng.

"Có thể là Thái Thượng Hoàng nhật lý vạn ky*, mau lên. . . . . ."

*Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.

"Nên thôi. . . . . . Chỉ là, không chỉ có ta như vậy, các tỷ tỷ khác đều như vậy."

Thái Lệ nói xong nhỏ giọng.

Nàng kinh ngạc.

"Hậu cung nhiều người như vậy, hôm đó ta ở Phượng điện nhìn thấy ít nhất thì có 30 vị, chẳng lẽ họ cũng. . . . . ."

"Thái Thượng Hoàng không thích nữ sắc."

Thái Lệ lắp bắp giải thích.

"Không thích nữ sắc lại có hai, ba mươi vị  phi tử?!"

Cái này không hợp Logic.

Thái Lệ cười đến xấu hổ lại bất đắc dĩ.

"Thái Thượng Hoàng  làm việc gì, không phải chúng ta hiểu được ."

"Nhưng nhiều người như vậy làm quả phụ, cũng quá là không có thiên lương rồi!"

Nàng không nhịn được nói.

"Tiểu thư, xin ngài chú ý lựa lời, không nên nói như vậy, Thái Thượng Hoàng đấy!"

Vốn là Xuân Phong cô cô không động tĩnh phía sau đột nhiên tiến lên nhắc nhở nàng.

Nàng bất bình.

"Hắn vốn dĩ là có lỗi, nếu như không thích những người này, cũng không nên trói buộc họ, để cho các nàng tịch mịch tuổi già cô đơn ở hậu cung, đây là không đúng!"

Biết rõ có lỗi, nàng sẽ không im miệng .

"Tiểu thư, chuyện chủ tử không phải chúng ta có thể xen vào, xin ngài coi chừng ngôn từ."

Xuân Phong cô cô tiếp tục cảnh cáo nàng.

"Đều là lỗi của ta, ta không nên nói chuyện này."

Thấy Xuân Phong cô cô biến sắc mặt, Thái Lệ ngay lập tức đem tội kéo về mình.

"Sao lại là lỗi của ngươi, chuyện này..."

"Tiểu thư, Thái Lệ nương nương cảm thấy mệt mỏi, nên phải về tẩm điện của mình nghỉ ngơi."

Nàng còn muốn nói điều gì, Xuân Phong cô cô lại liền chen miệng đuổi người.

Thái Lệ rất kiêng kị đối với Xuân Phong cô cô, lập tức liền nói:

"Đúng vậy a, đi dạo một buổi chiều, chân cũng mỏi, nên đi về, vậy ta đi trước." Nàng vội vã rời đi.

Tạ Hoa Hồng thấy bóng lưng nàng cuống qúyt, không khỏi giận, quay đầu trừng mắt nhìn Xuân Phong cô cô.

"Ngươi có thể nào vô lễ đối với Thái Lệ như vậy?"

Nàng tức giận chất vấn.

Xuân Phong cô cô thở dài.

"Tiểu thư, ngài không nên cùng người khác bình luận chuyện Thái Thượng Hoàng, hắn sễ không thích thú."

"Ta chỉ là bất bình dùm những người này thôi!"

Xuân Phong cô cô không đồng ý nhìn nàng.

"Thái Thượng Hoàng là một người chung tình."

"Một hậu cung đầy ắp người, ngươi nói hắn chung tình?"

"Không sai, Thái Thượng Hoàng hậu cung giai lệ tuy nhiều, nhưng hắn cực sạch sẽ, không tùy ý lâm hạnh người nào, nhét vào nhiều người như vậy đơn giản là để trấn an triều thần."

"Trấn an triều thần? Ý của ngươi là, nhiều phi tử như vậy đều là vì củng cố thế lực nên hắn mới nạp hay sao?"

Xuân Phong cô cô nhíu lông mày.

"Chủ tử Quân Uy cực thịnh, cũng không cần dựa vào nữ nhân củng cố thế lực, nhưng không dám nói, người nhà những phi tử này trợ giúp cho ngài không ít."

Nàng cắn môi dưới.

"Nhưng hắn như vậy không phải chà đạp người ta sao? Người ta đưa tới nữ nhân cho hắn thu nạp, nhưng lại không đối đãi tốt với người ta, đây là cái gì!"

Nàng vẫn không thể nhận thức được vấn đề.

Xuân Phong cô cô hơi có thâm ý  nhìn nàng.

"Chẳng lẽ tiểu thư hi vọng chủ tử là một người bác ái, ân huệ mọi người cùng hưởng sao?"

Nàng sửng sốt, hẳn là đối đáp không được, hơn nữa, nghe những lời này, trái tim còn gai gai, buồn buồn, cảm giác không thoải mái.

Xuân Phong cô cô khó được sắc mặt hòa hoãn nhìn nàng mỉm cười.

"Tiểu thư, chủ tử cũng là bởi vì không thích, tất cả mới đều không động chạm, duy nhất một người muốn chạm lại còn không được chạm, nô tỳ cho là, người bị chà đạp là hắn."

Nàng có điều ngụ ý mà nói.

Tạ Hoa Hồng sao không nghe ra ý của nàng, khuôn mặt đỏ ửng.

"Ngươi đừng nói bậy!"

"Nô tỳ không có nói bậy, chỉ hy vọng ngài có thể thể hiểu và quan sát lòng của Thái Thượng Hoàng, hắn là người cô đơn, nhưng kể từ ngài sau khi xuất hiện, cả người hắn như được rót Sinh Mệnh Lực, ngài nhưng là sinh mạng của hắn a!"

"Sinh mạng? !"

"Người chẳng lẽ nhìn không ra hắn rất trân ái (là "trân trọng" và "yêu quý") ngài chứ?"

Trong lòng nàng căng thẳng.

"Ta là cô cô của hắn, hơn nữa còn có hôn ước. . . . . ."

"Chớ nói những lời như thế nữa, chỉ cần là Thái Thượng Hoàng nhìn trúng, ngài là ai cũng không có gì khác biệt."

Xuân Phong cô cô nghiêm túc nói.

"Ta. . . . . ."

Nàng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không phản bác được, bởi vì Xuân Phong cô cô nói không sai, nam nhân kia là người đứng đầu thiên hạ, muốn cái gì ai có thể phản đối?

"Ngài nghĩ lại xem, Thái Thượng Hoàng muốn ngài dọn đi Long Điện, đây có bao nhiêu ân sủng, ngài lại cự tuyệt, kết quả khiến chủ tử cùng với ngài chen chúc tại một tòa tiểu điện, ngài còn không nguyện ý cùng hắn cùng giường, khiến hắn ở trong tẩm cư đặt vào hai chiếc giường, hắn như vậy chịu thiệt cũng là vì người nào? Xét tính tình của hắn, nếu không phải tình cảm chân thành, như thế nào lại tự mình chịu uất ức?"

Ngươi là do hắn phái tới làm thuyết khách hay sao?"

Nàng không khỏi hoài nghi hỏi.

Xuân Phong cô cô cũng lập tức lắc tay.

"Thái Thượng Hoàng khinh thường người khác lắm mồm , là nô tỳ không chịu nổi mới có thể nói với ngài chút lời, mục đích chỉ là muốn ngài chớ phụ chân tình của Thái Thượng Hoàng."

Khá lắm khó được bỏ ra chân tâm. . . . . .

Nam nhân kia có nhiều lãnh tình, nàng biết được, đối với nàng có khác với người khác, nàng cũng để ở đáy mắt .

"Nô tỳ hỏi ngài một lần nữa, thật không thích chủ tử sao?"

Xuân Phong cô cô tình ý sâu xa  hỏi.

Không thích sao?

"Ừ. . . . . . Không thích."

Đầu nàng rủ xuống thật thấp .

"Lời thật lòng?"

Xuân Phong cô cô nhìn chằm chằm nàng hỏi lần nữa.

"Phải . . . . . Lời thật lòng."

Mặt nàng bỗng nhiên nổi sắc hồng.

Xuân Phong cô cô mặt hiện ý cười.

"Lời thật lòng có lúc cũng sẽ gạt người."

"Rõ ràng là lời thật lòng, sao lại là gạt người. . . . . ."

Nàng thanh âm nhỏ đến mức mau chóng bị gió thổi đi.

"Lời thật lòng cũng là do trong miệng nói ra, có thể khẩu thị tâm phi (suy nghĩ với lời nói bất đồng)."

". . . . . ."

"Thái Thượng Hoàng là Ngạo Thế tuyệt luân nam tử (cái này thì ta cũng không hiểu lắm =_=", nhưng đại khái chắc là ý nói 'hảo nam nhân' ấy mà *^^*), rất ít cô gái không thích, nếu muốn nói ' lời thật lòng ', cũng phải nói sao cho hợp tình hợp lý mới được."

Xuân Phong cô cô nhìn nàng.

". . . . . ."

"Nếu thật không thích, thì tự mình nói với Thái Thượng Hoàng rõ ràng đi, đừng đi khắp nơi nói mình là trưởng bối của hắn hoặc có hôn ước rồi phủi sạch quan hệ, nghe chỉ giống như là lấy cớ trốn tránh ."

Nàng hồng nhan cứng đờ.

"Ta. . . . . . Ta sẽ tự mình nói rõ với hắn."

"Nếu quả thật có tự tin nói, vậy thì đi nói đi."

Nàng lần nữa không nói gì.


—————–****—————–


"Hoàng Thái Hậu, đã thăm dò được, nô tỳ hỏi thăm ra, thì ra là nữ nhân kia mặc Hồng thường là bởi vì bị nguyền rủa."

Một cung nữ vội vội vàng vàng chạy vào trong điện Thái phi Dương Nghi thái trong điện, hưng phấn bẩm báo .

Trong điện Dương Nghi đang chật ních nữ nhân hậu cung, Cao Ngọc Hiền cũng ở trong đó, nàng đã dời ra khỏi Phượng điện, khó chịu cùng Dương Nghi chen chung một điện, tôn nghiêm Hoàng Thái Hậu mất hết.

"Nàng bị nguyền rủa cái gì?"

Rốt cuộc có đầu mối rồi, Cao Ngọc Hiền lập tức hỏi.

Sau khi bị khuất nhục, nàng không cam lòng, lập tức phái tâm phúc đi điều tra nhược điểm của Tạ Hoa Hồng , bất luận như thế nào cũng phải báo cái thù này!

"Nghe nói nữ nhân này mấy đời trước tạo nghiệt, đến nỗi kiếp này có huyết quang tai ương, nếu không mặc Hồng thường ngăn cản, rất có thể thấy máu bỏ mạng."

Cung nữ kia giải thích.

"Lại có chuyện vô lí nhường này?! Chuyện này như là thiên chân vạn xác?"

"Tuyệt đối không giả đâu, nếu không Thái Thượng Hoàng cũng sẽ không hạ lệnh cả nước cấm mặc Hồng thường, chỉ có nữ nhân kia có thể mặc, là bởi vì Thái Thượng Hoàng buồn bực nàng gặp nạn không thể giải, không thể không cả đời thấy mọi người mặc Hồng Thường, cho nên dứt khoát khiến Hồng Thường trở thành dấu hiệu độc nhất vô nhị của nàng."

"Hừ, nữ nhân này rốt cuộc có mị lực gì khiến Thái Thượng Hoàng cưng chiều nàng như thế, ta không phục!"

Dương Nghi không nhịn được đập bể chén.

"Ngươi không phục thì như thế nào, ngay cả Hoàng Thái Hậu cũng thua thiệt bị đuổi ra khỏi Phượng điện, chúng ta có thể làm gì được nàng bây giờ?

Có người nói.

"Câm mồm, nữ nhân kia sẽ rất nhanh hoa tàn ít bướm, Thái Thượng Hoàng sủng ái nàng ta sẽ không lâu dài!"

Dương Nghi cả giận nói.

"Vậy sao?"

Mà ta hỏi thăm được, tân cung đang xây dựng được gọi là 'Thủy cung ', mà Thái Thượng Hoàng cho nữ nhân kia lấy nhũ danh là Thủy nhi, tương lai kia cả tòa cung điện đều thuộc về nàng, ngươi nói chúng ta phải đợi đến lúc nàng hoa tàn ít bướm khiến Thái Thượng Hoàng chán ghét sao?"

Mọi người nghe xong tất cả đều nghiến răng. Nói không sai, nam nhân kia cũng không nhìn lâu hậu cung trang điểm một cái, thái độ đối với các nàng chỉ là có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng lại cưng chiều nữ nhân kia mọi cách, cái này nói rõ một chuyện, họ từ hậu cung vắng vẻ đã nhảy vọt trở thành lãnh cung chính cống!

Chúng nữ mắt thấy chút ít  hoàng ân sẽ không còn sót lại chút gì, có thể nào không cùng chung mối thù tụ chung một chỗ, bàn bạc đối phó như thế nào với kẻ địch chung.

"Cũng không phải là không có cách nào, chúng ta hỏi thăm được nhược điểm của nàng không phải sao? Vậy thì chờ  nàng chịu ' Thiên Khiển ' là được."

Cao Ngọc Hiền tỉnh táo, âm trầm mà nói.

"Hoàng Thái Hậu nói rất đúng, ông trời nếu muốn hại nàng, cũng là do chính nàng nghiệp chướng quá sâu, không thể trách người khác!"

Dương Nghi ánh mắt ác độc theo.

Lần này chúng nữ nghe rõ. Một nữ nhân bị nguyền rủa, dĩ nhiên là không có cách nào trường thọ .

Ánh trăng thuần khiết, ánh sao mê người.

Nam nhân một thân trường sam màu bạc, bất động ngồi trên gác cao lâu đài, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác gió thu quất vào mặt.

Kiếp trước hắn trường ở Trường Bạch trùng điệp, nơi đó bốn mùa đều lạnh, hình thành thói quen hắn yêu thích gió lạnh, tiếc là mới cuối thu, cách đại hàn còn có mấy ngày, nhưng tâm tình của hắn thật là tốt, tạm thời cảm thụ một chút gió thu lạnh lẽo.

Trên thực tế, hắn thích gió thu, còn có một nguyên nhân khác. Gió lạnh giống như có ma lực kì lạ, vừa thổi, trong nháy mắt có thể làm cho hắn quên nữ nhân kia dám cả gan chết đi, bỏ lại hắn cô độc trên đời, tuy chỉ có trong nháy mắt, nhưng là có thể thoáng hóa giải oán hận trong lòng hắn.

Chỉ là tâm tình của hắn hôm nay, dĩ nhiên không phải muốn vong ưu giải hận, mà là tưởng nhớ, tưởng nhớ những ngày kia rút cục đã trôi qua, hắn không cần quên lãng nữa, bởi vì, Tiểu Thủy nhi của hắn, thê tử của hắn, người duy nhất hắn yêu, đã trở lại.

Hơn nữa, hắn đã đem nàng gắn chặt ở trên người, cả cuộc đời này, nàng cũng không có cơ hội rời hắn mà đi nữa rồi, sẽ không đi rồi. . . . . .

Hắn vẻ mặt vui thích, vô cùng vui thích. Mấy trăm năm trôi qua, cuối cùng cũng có hôm nay.

Một hồi linh đan vang dội từ xa đến gần, nụ cười hắn sâu hơn. Thanh âm này, hắn yêu cực kỳ.

"Thái Thượng Hoàng. . . . . ."

Nữ nhân nhanh nhẹn đứng lại ở trước mặt hắn.

Hắn mỉm cười mở mắt, đập vào mi mắt là mắt hạnh Nga Mi mặt tròn.

"Ngươi làm sao biết trẫm ở nơi này?Tạ Hoa Hồng dịu dàng mỉm cười."

"Lý công công nói cho thần nữ."

"Nô tài kia thật là trung thành, tiết lộ hành tung chủ tử, nên trị tội gì cho phải đây?"

Hắn cười lạnh.

Nghĩ là hắn nói thật, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lo lắng.

"Đừng phạt hắn, là thần nữ ép hỏi hắn mới nói!"

Nàng vội vàng giải thích cho Lý Tam Trọng, chỉ sợ hại hắn vì nàng mà phải chịu phạt.

Hắn nhìn nàng.

"Ngươi cho là mình ép thì hắn dám nói sao?"

"Ách. . . . . . Lý công công là người rất tốt, thần nữ nói có chuyện gấp, hắn tự nhiên nói ra."

Nam Cung Sách mỉm cười.

"Người có việc gấp tìm trẫm còn rất nhiều, nô tài kia khôn khéo, cũng hiểu được của người nào mới phải việc gấp."

Cai này thì nàng hiểu, lời hắn nói vừa rồi là hù dọa nàng, không phải muốn phạt Lý công công thật.

"Ngài biết thần nữ sẽ đến?"

Nàng nghiêng đầu hỏi.

Hắn liếc nàng một cái.

"Trẫm không phải thần toán, như thế nào lại biết ngươi sẽ đến !"

Bộ dáng rất kiêu căng.

Nàng lại hiểu, hắn đã sớm đã gia lệnh cho Lý công công không cần cản nàng, để nàng bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn.

Nam nhân này đối với nàng. . . . . . Thật tốt!

Nhưng đây cũng làm cho nàng liên tưởng tới mục đích mình tới gặp hắn, tâm tư không khỏi có chút hỗn loạn.

"Ngươi có lời gì muốn nói với trẫm?"

Hắn nhìn thấy đáy mắt nàng lóe lên, chủ động hỏi thăm. Nữ nhân này trái tim có chuyện, cặp mắt liền không giấu được.

"Còn nói không phải thần toán, ngài giống như rất hiểu rõ ta?"

Nàng ngạc nhiên, hắn giống như hiểu được từng động tác của nàng, mỗi ánh mắt lại có một ý nghĩa.

Hắn hiểu nàng rõ như vậy, ngay cả đại ca nuôi dưỡng nàng trưởng thành cũng kém!

"Cõi đời này không ai hiểu rõ ngươi hơn trẫm."

Hắn tự tin nói.

"Sao ngài lại làm được? Chẳng lẽ thật là thần tiên mách bảo?"

Nàng tò mò hỏi.

Hắn dùng đuôi mắt liếc nàng.

"Trải qua nhiều năm chung đụng, hơn nữa mấy trăm năm hồi ức, ngươi ở trong mắt trẫm, đã sớm là trong suốt."

Tạ Hoa Hồng giật mình.

"Ngài với ta quen biết mới bao lâu, ở đâu ra nhiều năm chung đụng, lại ở đâu ra mấy trăm năm hồi ức?"

Hắn đang nói chuyện hoang đường gì?

Nam Cung Sách bày ra một nụ cười nan giải.

"Trẫm thật mong đợi một ngày kia, ngươi có thể nghe hiểu được lời trẫm nói, chỉ là không biết có hay không ngày đó. . . . . ."

Ánh mắt hắn chuyển thành tĩnh mịch, ngưng mắt nhìn nàng.

Trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, đôi mắt này giống như đã chịu hết mấy trăm năm hành hạ,ánh mắt thâm trầm, hẳn là cảm thấy đau lòng,nàng không đành lòng nhìn.

Trước vẻ u sầu như ma, cảm giác sắp hít thở không thông của nàng, hắn rốt cuộc cũng chuyển ánh mắt, quay đầu hướng ánh trăng.

"Nói đi, muốn nói cho trẫm cái gì?"

Hắn lại khôi phục thần thái cao ngạo.

Nàng vuốt ngực, trong lòng tự đánh trống reo hò, nửa phút sau mới ổn định chút, nàng học theo hắn nhìn về phía ánh trăng.

"Cái này. . . . . ."

Nàng gãi đầu, chần chừ mở miệng, nhưng mới nâng giọng, đã nói không nổi nữa.

Hắn liếc nàng cười lạnh.

"Cũng chỉ là muốn trẫm đừng đến dây dưa, cái này thì có gì khó khăn để mở miệng hay sao?"

"Ngài. . . . . . Ngài thật thần thánh, không không không, ngài là côn trùng trong bụng thần nữ rồi!"

Tạ Hoa Hồng ngạc nhiên trợn to hai mắt. Nàng còn chưa nói ra, hắn đã biết nàng muốn nói gì? !

"Tâm tư ngươi biểu hiện ở trên mặt, có thể không muốn người vừa xem hiểu ngay sao?"

Hắn cười mỉa.

Mặt nàng đỏ bừng.

"Nếu phải nói trẫm cũng thay ngươi nói, ngươi có thể đi về, nơi này gió lớn, đừng để bị lạnh."

Hắn khoát tay nói.

Tạ Hoa Hồng ngẩn ra.

"Nhưng là, ngài còn chưa có cho thần nữ đáp án, đây là có đồng ý hay không?" Chưa cho khẳng định, liền đuổi nàng đi, đây không phải là nói ra rõ ràng?

Hơn nữa, trên mặt hắn không có gợn sóng, đáng sợ hơn là, ngay cả tức giận cũng không có, hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào, không để cho nàng sợ hãi cũng không được.

"Trẫm cho là biểu hiện đã rất rõ ràng, ngươi lại còn muốn câu trả lời, tiểu Thủy nhi, ngươi đần, không, là càng ngốc rồi !"

Nàng không nhịn được cắn răng nghiến lợi. Hắn thế mà lại mắng chửi người!

"Đúng, thần nữ chính là đần, cho nên, đừng đến làm khó nữ nhân ngốc! Tối nay xin mời ngài cút... hồi Long Điện của mình đi!"

Nụ cười hắn trở nên lạnh lùng.

"Ngươi thật hy vọng trẫm cút?"

"Cái này. . . . . . cái này còn phải hỏi. . . . . ."

Rõ ràng là chuyện đúng đắn, ở trước mặt hắn, nàng lại chột dạ muốn chết, chuyện này là như thế nào?

"Muốn trẫm lại hôn ngươi một lần nữa mới có thể nhắc nhở ngươi sao?

Hắn hùng hồn nói.

"Hôn?!"

Nàng lập tức cho hắn là thú dữ, cả kinh quay ngược lại mấy bước.

Nhớ lại hắn lần trước đột nhiên cưỡng hôn, chọc cho nàng"Sốt cao" nhiều ngày không giảm, nếu tiếp tục lại một lần, nàng bảo đảm mình nhất định sẽ bị đốt tới bất tỉnh.

"Ngài không thể làm như vậy nữa, thần nữ không phải phi tử của ngài, càng không phải là đồ chơi của ngài, ngài đây là ăn hiếp người!"

Nam Cung Sách cười.

"Ngươi không phải phi tử của trẫm, bởi vì ngươi là thê tử của trẫm, hơn nữa còn là thê tử duy nhất, về phần đồ chơi . . . . . ."

Hắn cười đến không tốt.

"Điểm này trẫm cũng không phủ nhận, dù sao, ngươi đúng là tiểu trùng tử trẫm đùa bỡn ở trong lòng bàn tay !"

Rầm! Cái này có thể nhịn, lại còn gì không thể nhịn! Nàng thật muốn tức xỉu, người này quả thật khinh người quá đáng!

Chỉ là, đợi chút, hắn vừa bắt đầu nói gì? Nàng là thê tử của hắn, còn là duy nhất? Lời này là có ý gì?

"Thần nữ thế nào lại là thê tử của ngài, ngài hồ đồ sao?"

Nàng ngạc nhiên hỏi.

Hắn chỉ cười không nói, hơn lộ vẻ bí hiểm.

"Hắc, xin ngài nói rõ ràng!"

"Rất nhiều chuyện, thời điểm nên rõ ràng, dĩ nhiên là sẽ rõ ràng."

Hắn không lo lắng mà nói.

Ghê tởm, nói gì vậy? Đùa bỡn nàng sao? !

"Thần nữ không chờ được về sau, hiện tại liền nói rõ lập trường của ta với ngài, thần nữ..."

Nàng hít sâu một hơi. Ở trước mặt Xuân Phong cô cô mới khoe khoang khoác lác, nhất định để cho nam nhân biết khó mà lui, nàng tuyệt đối không thể vì vậy lùi bước, để cho người ta chế giễu.

"Thần nữ có người yêu khác, cho nên rất xin lỗi, đời này không thể trở thành thê tử của ngài!"

Nàng hỏa tốc nói ra những lời này, rốt cuộc nhìn thấy hắn biến sắc, thần sắc kia làm nàng sợ tới mức thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, vội vàng lui về phía xa một bước, chỉ sợ hắn vừa ra tay, liền bóp vỡ mình.

"Ngươi yêu người nào?!"

Hắn giận không kềm được bật hỏi.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ."

Biết được hắn chắc chắn nổi giận, nhưng giận dữ ngập trời như vậy, là ngoài dự liệu của nàng, nàng không khỏi bị dọa cho mặt trắng bệch tại chỗ, một câu nói cũng không trả lời được.

Hắn tức giận đứng lên, nặng nề phất tay áo.

"Người ấy là Chu Chí Khánh sao? Ngươi khổ sở đợi hắn nhiều năm, cái này chẳng lẽ không phải hữu tình, là trẫm hồ đồ, không thể tức thì nghĩ ra, rất tốt, thật sự là quá tốt, ngươi lại dám cho trẫm đội mũ xanh (cắm sừng), sao ngươi dám!" Hắn bốc hỏa trong lòng.

Nhìn hắn sắc mặt giận dữ, có thể vì vậy giết người, nàng không khỏi hối hận, mình không nên hồ nói lý do này.

"Ta. . . . . . Ta chưa cho ngài mang mũ xanh gì cả, thật, không có!"

Nàng vội lắc đầu phủ nhận, tránh khỏi tình hình tai nạn mở rộng.

"Trong lòng ngươi có người khác, đây không phải là vũ nhục trẫm thì là cái gì?!" Hắn tức giận không giảm.

"Gạt người, gạt người, ta nói dối!"

Ánh mắt hắn chợt ma mị.

"Ngươi giỏi a, vì giữ được mạng nhỏ cho họ Chu kia, cư nhiên học được cách nói dối với trẫm."

Hắn nhận định nàng bây giờ nói mới là nói láo, vì chính là sợ hắn dưới cơn nóng giận, làm thịt Chu Chí Khánh. Nghĩ đến đây, lửa giận bộc phát lớn hơn.

"A, ngài hiểu lầm rồi, người trong lòng của ta không phải hắn..."

"Thì ra là còn do người khác, nói, là ai!"

Hắn quả thật không thể nhịn được nữa.

Thật là không rõ a!

"Không phải vậy, ý của ta không phải như thế, thần nữ không có người yêu, không có..."

Nàng không cần nói nhiều, bởi vì trong cơn giận dữ nam nhân đã khiêng nàng lên, bước chân mang sát khí đi tới Long Điện.

Nàng kinh hoàng luống cuống. Đây là muốn tử hình nàng tại ở Long Điện sao?

Người ta nói họa là từ ở miệng mà ra, lời này tuyệt không giả, nàng thật khó khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro