Chương 8 : Âm Mưu nặng nề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Cung Thịnh sau hôm vội vã đi tới Trường Sa, ngày tiếp theo liền bị người khác đá về, nửa tháng sau, một người ly cung lại tới.

Trước khi Hoàng thượng trở về còn nói ra yêu cầu với Thái Thượng Hoàng, người này chính là người hoàng thượng phái tới nghe Thái Thượng Hoàng trả lời.

Mà thật vừa đúng lúc, cũng không biết là cố ý hay không, người này chính là...Chu Chí Khánh!

Trên giường rồng, Nam Cung Sách nhắm mắt lắng nghe người quỳ gối phía trước, Hộ Bộ Thị Lang văng nước miếng, thao thao bất tuyệt ca tụng phong công vĩ nghiệp của hắn, nịnh nọt hắn.

Tính nhẫn nại của hắn cực tốt, hoàn toàn không có ý nói muốn người này câm miệng.

Lý Tam Trọng ở bên cạnh thấy buồn cười. Tiểu tử này nhất định cho là mình may mắn rồi, gặp phải lúc Thái Thượng Hoàng tâm tình tốt, chịu nghe hắn lảm nhảm nhiều, vì vậy dồn hết sức để nịnh hót, không biết Thái Thượng Hoàng chỉ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào để chỉnh hắn từ sống thành chết  mới phải, đối phó với tình địch, chủ tử tuy là người đáng sợ nhưng thủ đoạn tuyệt đối không cứng rắn.

"Thái Thượng Hoàng, kể từ sau khi ngài rời kinh, chúng thần bỗng dưng mất chỗ dựa. . . . . . Nội loạn ở Kiềm huyện cũng đều nhờ ngài ra mặt dẹp loạn, quần thần không khỏi tha thiết mong ngóng trong tâm ngài sớm ngày hồi kinh, hoàng thượng cũng có ý tưởng như thế, nên mới cho thần tới đây một chuyến, kính xin ngài hồi kinh phụ giúp chính sự."

Chu Chí Khánh nói nhiều phút sau, nói đếnnước miếng phun hết mới bằng lòng dừng lại.

Nam Cung Sách nhẹ nhàng gật đầu, giống như là rất nghiêm túc đang nghe lời hắn nói.

Lòng hắn mừng rỡ. Xem ra nhiệm vụ có hi vọng hoàn thành rồi.

"Thái Thượng Hoàng, ngài Thịnh đức huy hoàng, rất được vạn dân ngưỡng mộ, hay là ngài về lại Thượng Kinh đi!"

Hắn lại nói.

Nam Cung Sách nhướng mày cười.

"Thịnh đức hoàng yên, vạn dân ngưỡng mộ? Không phải đâu, lời bình luận mà trẫm nghe được không giống như vậy."

Nam Cung Sách thản nhiên nói.

Chu Chí Khánh cứng đờ người.

"Ngài nghe được lời bình luận gì?"

Nam Cung Sách chậm rãi nghiêng mắt nhìn một cái.

"Giống như vậy: quyết định triều cương, ngự sử thần chúc, nô dịch vạn dân!" Lông mày hắn dựng ngược.

Sợ hết hồn.

"Người nào có can đảm nói bừa những thứ lời nói đại nghịch bất đạo này? !"

Hắn lập tức nói.

Nam Cung Sách càng cười càng lạnh.

"Ai nói? Không phải là những quân thần ngươi nói hết sức trông mong trẫm trở về sao?"

"À? Những người này lại dám khẩu thị tâm phi, phỉ báng Thái Thượng Hoàng, tất cả đều nên chém đầu!"

Chu Chí Khánh lập tức biểu hiện đầy lòng căm phẫn, đối với hắn tuyệt đối trung thành.

"Ừ, cũng không phải là toàn bộ mọi người như thế, nhưng chuyện này trẫm giao cho ngươi đi thăm dò, đem danh sách những người ăn nói hàm hồ kia cho trẫm, còn nữa, những người này không cần chặt đầu, ngược lại cắt đầu lưỡi thì tốt hơn."

Hắn cười nham hiểm.

Chu Chí Khánh nghe xong thì vui mừng đầy mặt. Thái Thượng Hoàng đã xem mình như là tâm phúc!

Ngày trước ở kinh thành thì nam nhân này chưa bao giờ từng quan tâm nhiều tới hắn, hôm nay hẳn là trọng dụng, hắn nhất định phải làm thật tốt mới được!

Chẳng trách hoàng thượng phái hắn tới trước thì liên tục than thở với mình, vốn tưởng rằng hoàng thượng đang lo lắng hắn không có cách thuyết phục Thái Thượng Hoàng trở về kinh, hôm nay nghĩ lại, rõ ràng là sợ hắn bị Thái Thượng Hoàng mua chuộc rồi, chính vì sợ mất ái tướng nên mới như thế

Việc hoàng thượng lo lắng là đúng, người thường chọn đi chỗ cao, nếu được Thái Thượng Hoàng nâng đỡ, cái người trong kinh thành kia, tự nhiên có thể không cần để tâm, bởi vì chỉ cần một câu nói của Thái Thượng Hoàng, hoàng đế vô dụng kia lập tức bị phế bỏ!

"Giao cho thần đi, thần nhất định vì ngài mà quét sạch phản quan trong triều, thần nguyện vì ngài cắt đầu lưỡi của những người này, cho ngài pha rượu Uống....uố...ng!"

Chu Chí Khánh âm độc nói.

Nam Cung Sách như cực kỳ hài lòng biểu hiện của hắn, liên tiếp gật đầu.

"Rất tốt, rất tốt."

"Vậy xin  hỏi Thái Thượng Hoàng. . . . . . ngài có trở về kinh thành hay không?" Hắn thử hỏi.

"Từ từ hãy nói, nhưng ngươi đã đến đây rồi, thì ở lại mấy ngày, nói một vài chuyện trong khinh thành cho trẫm, lúc trẫm không có ở đó, xảy ra chuyện thú vị gì rồi hả ?"

Hắn vui vẻ,ước gì như thế.

"Thần cẩn tuân thánh ý, sẽ ở lại lặng lẽ đợi Thái Thượng Hoàng ngài suy nghĩ kĩ."

Có thể ở cùng Thái Thượng Hoàng, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Hôm nay hậu cung rất náo nhiệt, chúng nữ không biết lấy được mấy vạc thuốc nhuộm ở đâu, ở trong ngự hoa viên học nhuộm vải, chơi cực kỳ cao hứng.

Chúng nữ nhân đem một khúc vải trắng, đưa vào trong chậu nhuộm, nhuộm đen nhuộm vàng, còn nhuộm thành màu xanh lá cây, nhưng chỉ là không ai nhuộm đỏ, bởi vì hồng là cấm sắc, hậu cung dĩ nhiên không thể vi phạm lệnh cấm.

Tạ Hoa Hồng ở xa cũng nghe tiếng cười đùa thật lớn, tò mò dẫn Xuân Phong cô cô đi tới, thấy các nàng rất sung sướng, vốn định tiến lên chào hỏi, nhưng lại nghĩ, họ cũng không vui khi nhìn đến nàng nên không tới quấy rầy, đang xoay người muốn yên lặng rời đi, có người nhanh mắt nhìn thấy nàng, lập tức hô:

"Đó không phải là Tạ tiểu thư sao? Mau mời tới đây, mọi người đang học nhuộm vải, ngươi cũng tới vui đùa một chút đi!"

Mời nàng? Nàng cảm thấy thật lạ lùng. Những người này không ghét nàng sao?

"Sao còn không qua đây, mau tới a!"

Người nói chuyện lại là Dương Nghi.

Nàng giật mình hơn. Đường đường Thái phi cũng chủ động lấy lòng nàng rồi, nàng nếu không qua thì quá không nể mặt rồi.

Đang cất bước đi đến, lập tức bị Xuân Phong cô cô ngăn cản.

"Tiểu thư, theo nô tỳ thấy là đừng đi qua thì tốt hơn, Thái Thượng Hoàng không thích ngài ở cùng các nàng ta."

Xuân Phong cô cô nói nam nhân kia sẽ tức giận là thật, nàng không có độc chiếm ý nghĩ của hắn, nhưng nam nhân kia cũng không vì vậy cảm thấy vui mừng, còn đối với nàng lại tính khí qua, thậm chí còn mắng nàng là không phải bị đại ca nuôi thành ngu xuẩn! ( đoạn này Min không hiểu lắm @@ )

Cuối cùng, còn chất vấn nàng, ham muốn giữ lấy trước kia đi đâu rồi? Nàng bị mắng không rõ ràng, suy nghĩ hồi lâu.

Nhưng nàng trước kia vẫn có quan niệm này, đại ca của nàng cưới Tam Phòng thê thiếp, chị dâu đang lúc trẻ đẹp, người trong nhà nhiều cũng rất náo nhiệt.

Thậm chí, nàng nghe được Chu Chí Khánh ở kinh thành vì thân thể khỏe mạnh mà cưới vài phòng tiểu thiếp"Xung hỉ" , nàng cũng không có vì vậy mà không cao hứng, từ đó có thể biết, nàng căn bản là tán thành chế độ đa thê, nơi nào như theo lời nam nhân kia, nàng trước kia sao lại có cái tham muốn giữ lấy?

Ai ngờ, sau khi nàng nói với hắn như vậy, hắn tức giận hơn, mắng to nàng lại đem hắn cùng Chu Chí Khánh nói làm một, lần nữa ghen tuông vô lí, tính khí thứ nhất, chính là ngang ngược vô lí, nàng khuyên can mãi, cũng không làm dịu được sự tức giận của hắn, cho đến sau khi nam nhân kia hoàn toàn đùa bỡn thân thể của mình cả đêm, hôm sau, tâm tình của hắn mới tốt hơn.

Vì vậy, lời Xuân Phong cô cô nói, khiến cho nàng chần chờ. Hắn quả thật không thích nàng tiếp xúc nhiều với hậu cung, nếu biết chuyện ngày hôm nay, sợ hắn lại mượn cơ hội tìm nàng tra tấn.

"Tạ tiểu thư, mau tới đi, xem cái này đi, rất là hay, vải trắng này bỏ vào trong chậu nhuộm ngâm một chút, vớt lên là có thể hiện ra đủ mọi màu sắc rồi, ngươi xem, đây là ta nhuộm, xinh đẹp không?"

Nàng vốn định bỏ đi , nhưng lại có người cầm một cây vải bông nhiễm màu lam nhạt nói với nàng.

"Thật là xinh đẹp!"

Thấy rất thần kì , nàng không khỏi tò mò đi lên phía trước.

"Tiểu thư."

Xuân Phong cô côl ôi kéo nàng lắc đầu, không hy vọng nàng đi đến.

Nàng cắn cắn môi.

"Nếu Thái Thượng Hoàng không cho ta đi, vậy ta mượn cơ hội này cùng với nàng tạo quan hệ tốt, loại bỏ hiềm khích, không tốt sao?"

Tuy nói nàng cũng hi vọng người nàng gả có thể đơn thuần chỉ yêu một mình nàng, chỉ là, đã đi theo nam nhân kia, hắn cũng là đế vương, phần nho nhỏ lòng riêng này thì phải để xuống, còn nữa, những nữ nhân này cũng rất đáng thương cảm, các nàng là vật hy sinh của việc quyền thế kết hợp, cùng theo nam nhân kia, nhưng lại không lọt vào mắt xanh của hắn, cũng khó trách họ có địch ý đối với nàng, hôm nay họ cũng chịu tỏ ra ý tốt đối với nàng rồi, nàng không nên bỏ qua cơ hội thuận mới đúng.

Không để ý tới Xuân Phong cô cô khuyên can, Tạ Hoa Hồng tiến lên.

"Vậy ta cũng có thể thử một chút sao?"

Nàng hỏi mọi người.

"Đương nhiên được, đây là vải, ngươi cũng vui đùa một chút đi!"

Dương Nghi tự đem một tấm vải giao cho nàng.

Nàng thật lòng cười.

"làm thế nào đây?"

Sau khi nhận lấy vải hỏi.

"Rất đơn giản, đem vải bỏ vào trong chậu nhuộm, lấy thêm đến một chậu nước nóng nấu một chút là được."

Dương Nghi nhiệt tình chỉ dạy, nhìn như đối với nàng đã hoàn toàn không ngăn cách.

"Tốt, ta thích màu tím, thử một chút thuốc nhuộm màu tím đi!"

Nàng cầm vải đi về phía chảo nhuộm to lớn đủ để nhét cả người vào kia.

"Tạ tiểu thư!"

Trước lúc nàng đến gần chảo nhuộm, bỗng nhiên có người kêu nàng.

Tạ Hoa Hồng quay đầu lại nhìn là Thái Lệ, nhìn nàng thản nhiên cười.

"Sao?"

Thái Lệ thần sắc quái dị, giống như là muốn nói gì, nhưng sau khi ánh mắt thấy những người khác, lập tức như chim sợ ná, cúi đầu ngập ngừng nói:

"Không có gì, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, vải lần thứ nhất không cần ngâm quá lâu, màu sắc đậm quá khó coi. . . . . ."

Nàng mỉm cười.

"Cám ơn ngươi nhắc nhở."

Nàng đi tới trước chảo nhuộm dừng lại, bởi vì chảo quá lớn, thân thể nàng phải nghiêng vào bên trong, lại phải duỗi dài cánh tay mới có thể đem vải bỏ vào trong chậu nhuộm.

"Ngươi phải quấy quấy, để màu nhuộm đều đều."

Dương Nghi ở bên chỉ đạo.

Một đám nữ nhân cũng từ từ đến gần nàng, đảo mắt đã vây xung quanh nàng , Xuân Phong cô cô bị những người này ngăn cách phía bên ngoài.

"Ngươi hãy thử xem, tay duỗi dài nữa."

Dương Nghi tiếp tục chỉ đạo.

Ngay lúc này, vài đôi tay đưa về phía phía sau lưng của nàng, chuẩn bị muốn đem nàng đẩy mạnh vào trong chậu nhuộm...

"Chu đại nhân, đến khi cung mới được hoàn thành, Ngự Hoa Viên đúng là lớn gấp ba, cuộc sống của Thái Thượng Hoàng ở Trường Sa sẽ cực kỳ thoải mái thích ý . . . . . ."

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến thanh âm Trường Sa quận trưởng Trương Anh Phát, chúng nữ trong bụng sợ hãi. Có người tới!

Các nàng nhanh chóng động thủ. Không thể không khiến cái đinh trong mắt toàn thân thay đổi màu sắc!

Mấy đôi tay cùng nhau đẩy Tạ Hoa Hồng, nàng kêu một tiếng, một bóng dáng màu đen xuất hiện, trước lúc nàng sắp ngã vào chảo nhuộm mang nàng lên, cũng đem nàng cách xa chảo nhuộm.

Thiếu chút nữa ngã vào trong vạc lớn, nàng nhất định kinh hồn, ngẩng đầu lên nhìn xem là ai cứu nàng, nhưng người kia đã sớm không thấy, cũng chỉ thấy Xuân Phong cô cô mặt như tro tàn chạy về phía nàng, hiển nhiên cũng bị làm sợ tới mức không nhẹ.

"Đây không phải là Tạ tiểu thư sao? Ngài đây là thế nào?"

Trương Anh Phát nghe tiếng chạy tới, thấy nàng sắc mặt tái nhợt ngồi dưới đất, lập tức ân cần hỏi.

"Ta. . . . . ."

Nàng nhớ tới mới vừa nãy phía sau mình có nhiều hơn một đôi tay. Những người này muốn đẩy nàng vào chảo nhuộm, tại sao họ muốn làm như vậy? !

"Tiểu thư, họ có làm gì ngài không?"

Xuân Phong cô cô căm tức nhìn chúng nữ phía trước, cắn răng hỏi. Mới vừa rồi nàng bị ngăn cản phía bên ngoài, nhìn không thấy động tác của những người này, chỉ là từ bóng dáng ra tay, cũng có thể đoán ra họ đã làm chuyện tốt gì, hiển nhiên mình đáng chết mất chức.

Mấy người nữ nhân lúc này giống như sợ bị chỉ ra và tựa như xác nhận, giải tán lập tức, Dương Nghi chạy trốn không thấy tung tích.

Tạ Hoa Hồng khổ sở, những người này lại lấy nàng ra đùa dai, nàng còn ngây ngốc cho là các nàng thật tâm lấy lòng.

Buồn bực ngồi một lúc, khi tâm tình bình phục một chút, nàng bất đắc dĩ nhìn Xuân Phong cô cô nói:

"Không có chuyện gì, đây là ngoài ý muốn, là ta mới vừa rồi không đứng vững, cho nên thiếu chút nữa ngã vào trong chậu nhuộm. . . . . ."

Nàng quyết định dàn xếp ổn thỏa, không muốn gây chuyện.

"Đúng rồi, vừa rồi ngươi có nhìn thấy là ai đã cứu ta?"

Nàng nhớ tới chuyện này, muốn cảm ơn người kia.

Xuân Phong cô cô ánh mắt lóe lên.

"Nô tỳ không nhìn thấy. . . . . ."

Trương Anh Phát ở bên cạnh lại âm thầm kinh hãi. Đó là ảnh tử, mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng hắn xác định đó là ảnh tử không lầm. Biết sự tồn tại của ảnh tử cũng không có nhiều người, bởi vì chuyện này ở vương triều là một cơ mật, hắn biết được, cũng là bởi vì quan hệ với ân sư, ân sư đã từng nói với hắn, vương triều này không có bí mật Nam Cung Sách không biết, hắn có mấy trăm tên huấn luyện hoàn mỹ, xuất quỷ nhập thần bảo vệ, đó chính là ảnh tử.

Ảnh tử chuyên bảo vệ an nguy của hắn, cùng thu tập tình báo, năm đó Nam Cung Sách có thể đánh bại các Hoàng tử để ngồi lên ngôi vị thái tử, không thể không có công của ảnh tử, bọn họ thu tập được rất nhiều chứng cứ phạm tội của đại thần, những đại thần kia bị quản chế, là cánh tay đắc lực nhất của hắn.

Ảnh tử trực tiếp nhận lệnh của hắn, thường ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, cơ hồ không ai có thể nhìn thấy dung mạo của bọn hắn, mà Nam Cung Sách lại phái ảnh tử tới bảo vệ nữ nhân này. Đối với Tạ Hoa Hồng, mình càng thêm không dám khinh thường rồi.

"Hoa Hồng, ngươi không phải là ở Mã Dương Huyện, tại sao lại ở nơi đây? !"

Trương Anh Phát phát ra âm thanh giật mình

Tạ Hoa Hồng nghe tiếng nhìn lại. Lại là Chu Chí Khánh! Cả kinh, mặt lập tức chuyển hồng .

Trên hành lang, người nào đó bị ngăn cản, Xuân Phong cô cô sau khi liếc nhìn người dám lớn mật cản người là người nào, cũng không hỏi nhiều gì liền thức thời thối lui đến một đầu hành lang khác, để cho bọn họ nói chuyện.

"Chu Tam công tử. . . . . ."

Vừa thấy được hắn, Tạ Hoa Hồng lần nữa mặt cúi thấp, căn bản không dám đối mặt hắn.

Hai người tuy là vị hôn phu vị hôn thê, nhưng sau lúc hôn sự kéo dài, đã mười một năm không thấy, trong lúc có thư đi tới đi lui, lần này gặp lại hắn, mặc dù đã là hai mươi chín tuổi, nhưng bộ dáng vẫn rất tiêu sái.

Chu Chí Khánh thấy nàng vẻ mặt ngượng ngùng, tất nhiên đắc ý. Nữ nhân này đối với hắn tám phần có tình.

"Không nghĩ tới sẽ ở đây gặp ngươi, thật là một vui mừng a!"

Hắn nói.

Nàng cúi đầu.

"Ừ."

"Ta nghe nghe thấy Thái Thượng Hoàng tương đối sủng ái một cô gái, nào biết người này chính là Hoa Hồng ngươi."

Hắn cố ý nói.

Nàng lại càng không an lòng.

"Ta. . . . . ."

"Chúc mừng ngươi được ân sủng."

Hắn lại nói.

Nàng không biết nói cái gì cho phải.

"Ai, ta vốn là dự tính năm sau đi cưới vợ, nhưng tình mỹ nhân bị cướp mất, ta đã chậm một bước!"

Hắn cảm khái vô hạn, tiếc hận mà nói.

Tạ Hoa Hồng nghe vậy áy náy mặt đỏ lên.

"Thật xin lỗi. . . . . ."

"Thật xin lỗi cái gì? Là ta làm lỡ tuổi xuân của ngươi, hôm nay ngươi được Thái Thượng Hoàng nhìn trúng, là phúc khí của ngươi, ta đã tổn thất, cũng không thể nói gì hơn."

Hắn lời nói hào phóng.

"Chu Tam công tử. . . . . ."

Người này khí độ ghê gớm thật, chỉ là dù nói thế nào, nàng phụ người ta, chính là nàng đuối lý.

"Thân thể ngươi khỏe mạnh hơn nhiều rồi à?"

Lúng túng không tìm được lời đáp lại, nàng hỏi thăm thân thể của hắn ngược lại, bởi vì khi quay lại nhìn hắn, khí sắc cực tốt, không giống trước trong thư nói, cả ngày bệnh thoi thóp.

"Còn có thể, nhưng ta đây thân thể tốt lắm, giai nhân lại. . . . . ."

Hắn nhìn nàng đầy thâm ý.

"Nói cho ta biết, đi theo Thái Thượng Hoàng, ngươi có tốt không?"

Hắn cố ý thâm tình hỏi.

"Ta. . . . . ."

Nàng không biết trả lời như thế nào. Nếu nói thật nàng rất tốt, có thể quá kích thích người hay không?

"Ngươi nhất định phải tốt, nếu không, ta lại thành phụ lòng ngươi!"

Hắn hơi kích động.

Nàng hơi ngạc nhiên.

"Bỏ lỡ ngươi, là lỗi của ta, nhưng nếu ngươi không may mắn, ta sao có thể cam tâm, cho nên, ngươi nhất định phải tốt hơn ta."

Nàng cực kì cảm động. Cũng không uổng nàng đã từng khổ sở đợi hắn nhiều năm.

"Ngươi cũng nhất định phải rất bảo trọng, đừng dễ dàng ngã bệnh nữa."

Nàng không nhịn được cũng dặn dò.

"Thật vui, ngươi còn quan tâm ta, ta cho là sau khi ngươi thành nữ nhân của Thái Thượng Hoàng, có thể cũng không muốn cùng ta có quan hệ rồi, không biết được. . . . . . Thái Thượng Hoàng có hay không đã biết được chuyện hai ta quá khứ đã từng đính hôn?"

Hắn vòng vo nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi ra trọng điểm.

Nam Cung Sách nam nhân này Duy Ngã Độc Tôn, tâm hẹp tự đại, nếu biết nữ nhân của mình đã từng có hôn ước với hắn, nhất định mất hứng, chuyện này đối với tiền đồ ngày sau của hắn rất có trở ngại, hắn hôm nay chính là muốn lên tiếng hỏi chuyện này.

"Hắn. . . . . ."

"Biết không?"

Hắn sợ hãi hỏi.

"Biết."

Trái tim của hắn muốn ngừng đập, mình thật muốn chết vì nữ nhân này sao?

"Vậy thái thượng hoàng có nói cái gì không? Có thể có mất hứng?"

Hắn vội hỏi.

"Hắn. . . . . . Không nói gì."

Nàng nói xạo, không có nói nam nhân ghen tỵ kia, tránh khỏi khó chịu.

Hắn nghe xong trái tim mới lại bắt đầu bình thường nhảy lên.

"Vậy thì tốt."

"Ngươi đừng lo lắng, chuyện của chúng ta đều qua rồi, hắn rất độ lượng, mới không thèm để ý. Hắn còn nói, chúng ta vô duyên làm phu thê, vẫn có thể làm bằng hữu."

Nàng nói mạnh miệng.

"Bằng hữu? Hắn thật nói như vậy?"

Thật khiến cho người ta khó có thể tin a, Nam Cung Sách cũng là người độ lượng thế này sao? Không giống như tác phong của hắn!

"Đúng vậy a. . . . . ."

Nàng chột dạ gật đầu.

"Nếu thật là như vậy thì thật tốt quá. . . . . . Nhưng là có một việc ta không biết rõ, ngươi không phải là đi vào ly cung, sao thân phận còn chưa có, vẫn xưng tiểu thư?"

"Cái này sao. . . . . . Dù sao thân phận không vội."

"Là ngươi không vội hay là thái thượng hoàng không vội?"

Thật ra thì vội là hắn, hắn vội vã làm rõ ràng tình trạng của nàng. Nếu Thái Thượng Hoàng thật không để ý hai người bọn họ đã từng có quan hệ, hắn cũng có thể lợi dụng nữ nhân này, để cho tiền đồ của mình nâng cao một bước.

Thấy vẻ mặt dị thường của hắn, nàng nghĩ thầm hắn thật đúng là quan tâm tới nàng.

"Cũng không vội, Thái Thượng Hoàng nói qua sẽ để ý, nhưng ta trả lời không cần, hắn cũng không ép buộc nữa."

"Ngươi sao có thể nói không cần, cái người này thật đần..."

Hắn đột nhiên thu nhỏ miệng lại, hít một hơi, lần nữa gượng cười đổi lời nói, nói: "Thứ mà hậu cung tranh chính là một chỗ ngồi, sao ngươi không tích cực vì mình tranh thủ đây? Lại nói, ngươi không tranh giành, Thái Thượng Hoàng chẳng lẽ cứ như vậy không nói tiếng nào sao?"

Hắn bắt đầu hoài nghi, Tạ Hoa Hồng có phải hay không chỉ là đồ chơi nhất thời của Thái Thượng Hoàng, không lâu sau chán ghét sẽ vứt bỏ? Nếu như là vậy, coi như hắn phải tự thân vận động rồi, nàng một chút giá trị lợi dụng cũng không có.

"Chỉ cần ta cùng với Thái Thượng Hoàng chung đụng được, tranh hay không tranh vị trí cũng không nói, Thái Thượng Hoàng phải tôn trọng ý nghĩ của ta, cho nên không có nhắc lại."

Nàng nói, nội tâm có mấy lời nhưng hắn tựa hồ quan tâm quá độ rồi.

"Như vậy a. . . . . ."

Chu Chí Khánh sắc mặt rõ ràng thay đổi, trở nên lãnh đạm rất nhiều, nhìn thái độ của nàng cũng không thế nào tôn trọng.

"Chu Tam công tử, ngươi thật không trách ta hủy hôn chứ?"

Nàng có điều thua thiệt  hỏi.

"Sẽ không, dù sao ta với ngươi vô duyên, tất cả trời đã định trước."

Hắn giọng nói càng ngày càng không nhịn được, thầm nghĩ: mình chính mắt thấy được nàng bị phi tử hậu cung liên thủ gây chuyện, nếu thật là được cưng chiều, ai dám làm như vậy với nàng? !

Lại nói, theo tính tình Thái Thượng Hoàng thích sạch sẽ đến kinh khủng, nữ nhân này đã từng định hôn với người khác, nam nhân kia làm sao có thể không ghét bỏ, chỉ điểm này đã nói không qua, lại có thể càng thêm chứng minh, nam nhân kia cũng không phải là thật lòng để ý Tạ Hoa Hồng.

"Công tử có thể nghĩ như vậy thì thật tốt quá."

Đối với thái độ chợt biến chuyển của hắn, nàng có chút kinh ngạc.

"Ừ, mặc dù ngươi nói Thái Thượng Hoàng sẽ không để ý, nhưng làm người hay muốn tự trọng, để tránh về sau Thái Thượng Hoàng hiểu lầm, chúng ta ít gặp mặt thì tốt hơn."

"Ngươi..."

"Tốt lắm, ta còn có chuyện, cũng không hàn huyên nhiều."

Hắn đã nhận định Tạ Hoa Hồng không có tiền đồ. Thái Thượng Hoàng đối với nữ nhân có khi nào để ý qua, hậu cung lúc này mới sinh ra một đống oán phụ, mà những nữ nhân kia tối thiểu còn có chút danh phận, mà vị trước mắt này, vừa không có thanh xuân, sắc đẹp cũng giống như nhau, tại sao lại khiến nam nhân kia cưng chiều. Hắn vừa rồi là nhất thời hồ đồ mới có thể nổi lên ý lợi dụng, căn bản là đang lãng phí thời gian!

Chu Chí Khánh xoay người rời đi, hiện tại không quan tâm tới Tạ Hoa Hồng.

Nàng đứng ở trên hành lang, kinh ngạc không dứt. Người này, sao thái độ trước sau lại khác nhau nhiều như vậy? !

"Ảnh tử cũng xuất hiện rồi, vì sao Thái Thượng Hoàng còn không có động thái gì?"

Dương Nghi ở trong điện của mình không ngừng đi qua đi lại, tinh thần có chút không tập trung đến nỗi ngay cả ngồi cũng ngồi không yên.

"Có lẽ, chúng ta đánh giá sai lòng của  nam nhân kia đối với Tạ Hoa Hồng, hắn lười phải trông nom nữ nhân hậu cung phân tranh rồi.

Cao Ngọc Hiền ở bên cạnh nhàn nhã nói.

Dương Nghi bất mãn nhìn Hoàng Thái Hậu.

"Tỷ tỷ, ngươi không phải là muốn nói mình lúc này không tự mình ra mặt, ngộ nhỡ Thái Thượng Hoàng trách tội, ngươi có thể không đếm xỉa đến chứ?"

Nàng mắt lạnh hỏi.

Cao Ngọc Hiền trên mặt lúc này mới mất tự nhiên một chút.

"Muội muội nói lời này là có ý gì? Bổn cung là ngại vì thân phận, không tiện cùng các ngươi công khai chơi đùa, mới không có tự mình tham dự chuyện này, nhưng chuyện này thất bại, Bổn cung cũng nuốt hận, mới vừa rồi nói như vậy, cũng chỉ là hi vọng muội muội chớ làm loạn trận tuyến."

Nàng giải thích.

Nhưng Dương Nghi hiển nhiên nghe không vô.

"Tỷ tỷ, ngươi không phải có thể không biết chuyện ảnh tử chứ? Ban đầu hai người chúng ta bị đưa vào cung, là bởi vì nam nhân kia am hiểu sâu thống trị cùng roi, thiếu một thứ cũng không được đạo lý, hắn một mặt lợi dụng ảnh tử kiềm chế cả cha của ta và ngươi, mặt khác nạp chúng ta làm hậu phi, ân uy tịnh thi.

"Ảnh tử vẫn là mật vệ Thái Thượng Hoàng tin cậy nhất, hôm nay nam nhân kia đều đem ảnh tử đặt vào bên cạnh nữ nhân kia, ngươi nói, hắn không coi trọng nàng, đây là lừa gạt người nào? Chúng ta ban đầu dám động thủ là không biết có ảnh tử đi theo nàng, tin tưởng chuyện này có thể làm được không chê vào đâu, nhưng là, ảnh tử xuất hiện, chúng ta sao có khả năng thoát được hả ?

"Mà tỷ tỷ ngươi biết rõ như thế, lại còn nói mát, không phải là làm người khác thất vọng đau khổ sao? Hôm nay vừa nghĩ, nói gì mà Hoàng Thái Hậu tôn sư, bất tiện cùng mọi người chơi đùa, căn bản chỉ là lấy cớ, ngươi chỉ muốn chúng ta vì ngươi đi bán mệnh, một khi gặp chuyện không may ngươi còn có thể trở mặt!"

Cao Ngọc Hiền lúng túng.

"Ngươi thật hiểu lầm Bổn cung rồi, Bổn cung như thế nào là loại người như thế?"

Dương Nghi hừ lạnh,

"Có phải hay không loại người như thế, chính ngươi rõ ràng nhất! Ngươi cũng bị đuổi ra Phượng điện, là ta chứa chấp ngươi, tỷ tỷ cũng đừng lấy oán báo ân nha!"

Nàng vốn thẳng tính, lời này không chút suy nghĩ đã nói ra miệng, lập tức khiến Cao Ngọc Hiền khó chịu cực kỳ, cũng mất hết mặt mũi.

"Dương Nghi lớn mật, cái gì mà chứa chấp Bổn cung ! Bổn cung cho tới bây giờ, còn đứng đầu hậu cung, muốn một điện có gì khó khăn, Bổn cung tùy ý có thể khiến ngươi dời bên này tìm chỗ khác, ngươi đừng không biết nặng nhẹ lại nói phạm thượng!"

Hai nàng trở mặt nội chiến rồi.

Giằng co nửa ngày, Dương Nghi dù sao địa vị kém người một bậc, cuối cùng hạ mình mà nói:

"Là muội muội không tự biết mình, kính xin tỷ tỷ tha lỗi."

Cao Ngọc Hiền lạnh lẽo nhìn nàng một cái, cũng kiềm chế sự tức giận. Hiện nay hai người cùng trên một thuyền, tạm thời không lật mặt, nàng miễn cưỡng cười.

"Cũng là tỷ tỷ mới vừa không nói rõ ràng, mới để cho muội muội không tha thứ. Bổn cung cũng rất lo lắng Thái Thượng Hoàng tính toán, vả lại thành như như lời ngươi nói, hắn không động quả thật không tầm thường, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi, nói không chừng ảnh tử là ngoài ý muốn, hồi bẩm thì không nhiều lời, là chúng ta mình hù dọa mình."

"Chỉ hy vọng như thế!"

Dương Nghi lo lắng đến độ tóc cũng muốn trắng hơn rồi, hơn nữa phẫn hận cực kỳ. Còn thiếu một chút nữa thôi, họ đã thành công rồi !

Họ sớm chuẩn bị tốt tất cả, chờ sau khi Tạ Hoa Hồng bị nhuộm màu, lập tức"Tốt bụng" mang nàng đi rửa sạch,  hơn nữa làm bộ không biết chuyện  giúp nàng thay phục sức màu sắc khác, mục đích đúng là muốn nàng xảy ra huyết quang tai ương, đáng tiếc, hơn đáng hận, lại thất bại trong gang tấc!

"Yên tâm, không sao, bởi vì Bổn cung sẽ còn thủ đoạn khác đối phó vói nữ nhân kia, lần sau, nhất định vạn vô nhất thất*." ( Tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn )

Cao Ngọc Hiền ác độc nói.

Giờ ngự thiện, món ngon đầy bàn.

Ngự trù đứng ở cửa chính căng thẳng nhìn chằm chằm Thái Thượng Hoàng uống xong canh gà nhân sâm hầm ít nhất bảy mươi hai giờ, vẻ mặt hắn không thay đổi, bọn họ lúc này mới đều thở phào nhẹ nhõm.

Thái Thượng Hoàng kén chọn, mỗi dạng thức ăn trước mặt hắn, không thấy được hắn thích thú, nhất là canh, năm gần đây hắn đặc biệt chú ý, mùi vị không ưa, một đám ngự trù liền chờ lãnh phạt, mà phạt trách nặng nhẹ là coi tâm tình hắn lúc đó mà định ra.

"Thái Thượng Hoàng. . . . . ."

Tạ Hoa Hồng giơ chiếc đũa, vẻ mặt có chút muốn nói lại thôi.

Nam nhân hé mắt nìn nàng.

"Chuyện gì?"

"Cái này. . . . . ."

"Rốt cuộc chuyện gì không nói ra được?"

Hắn uống thêm hai chén canh nữa, chỉ là lúc này mi tâm ( chỗ ở giữa hai lông mày ) hơi chau , ngự trù bên cạnh lập tức tim nâng lên tới cổ họng, nhưng một lát sau, thấy hắn không nói gì, liền lại yên tâm.

Mỗi ngày thời khắc dùng bữa, mọi người đều giống như sống chết quan hệ, thân là ngự trù của nam nhân này, bọn họ chia đều tuổi thọ cũng ngắn đến đáng thương, nếu không phải bị giết, thì là chịu đủ kinh sợ, tự nhiên đoản mệnh.

"Có phải hay không ta nói gì, ngài cũng bảo đảm không tức giận?"

Nàng lại dám ra điều kiện với hắn?!

Một đám lửa nhỏ chợt lóe.

"Ngươi nói ngươi mong trẫm không phát giận?"

Hắn giọng điệu ác liệt. Càng giáo dục càng thất bại, nữ nhân này "Bản tính khó dời, ác tính khó sửa đổi" cũng biết thế nào áp chế hắn. Hừ!

Nàng còn chưa nói chính sự, hắn đã nổi giận! Tạ Hoa Hồng không khỏi co rụt lại, bỏ lại chiếc đũa, định đứng dậy trở về tẩm điện không nói.

"Trở lại!"

Hắn nói. Nữ nhân này đối với hắn phát cáu rồi!

"Ta ăn no, không ăn nữa."

Nàng đứng bên cạnh bàn bất động.

Thấy nàng chỉ ăn vài miếng cơm đã muốn đi, hắn làm sao chịu được.

"Trở lại, ăn cơm rồi muốn nói gì cứ nói đi!"

Nếu không bỏ được tiểu trùng tử đói bụng, trùng tử chủ nhân phải nhẫn nhịn chút.

Nàng lúc này mới chịu ngồi trở lại, lần nữa bới cơm.

Thấy nàng ăn hết cơm trắng không động món ăn, hắn mắt liếc thái giám thân cận phục vụ bên cạnh.

Lý Tam Trọng lập tức gắp mấy món ăn bỏ vào trong chén nàng.

"Những thứ này đều là món ăn ngài bình thường thích ăn, tiểu thư cũng đừng quên dùng."

Nàng không muốn làm khó đầy tớ, lúc này mới đưa đồ ăn vào trong miệng.

"Nói một chút coi, có tâm sự gì?"

Nam Cung Sách khóe miệng khẽ nâng lên, muốn cười không cười nổi. Thật ra thì trong lòng tám chín phần mười biết nàng muốn nói cái gì.

Nữ nhân này làm thế nào còn không hiểu?

Lại thật sự như vậy không sao cả sao? Còn là, đối với hắn căn bản không có tình cảm gì? !

Nghĩ đến khả năng này, lửa giận lại cháy lan ra, nếu không phải là hắn cố ý đè nén, Tạ Hoa Hồng bữa cơm này thật không cần ăn.

Nhưng ý định chuyển một cái, kiếp trước, rõ ràng tiểu Thủy nhi đối với hắn kiên trinh không hai lòng, nhưng ở đời này, hắn với nàng chia lìa quá lâu, nàng lại đã quên những chuyện đã trải qua, điều này làm cho những chuyện đã tính trước của hắn tương đối. . . . . . Nhiệt huyết sôi trào, bày tỏ lại có sự khiêu chiến mới, nữ nhân này là niềm vui thú hắn tìm được, hắn có thể vì nàng, nghĩ ra rất nhiều trò chơi. . . . . .

Tâm tình của hắn lại khôi phục.

Tạ Hoa Hồng cái miệng nhỏ đang ăn cơm, len lén nhếch lông mày nhìn hắn, thấy hắn thần sắc đã bình thường, lúc này mới chuyển thân thể tới gần hắn, chờ đợi hắn bớt giận .

Nhìn động tác lấy lòng của nàng, môi càng cười lạnh.

"Phượng điện vẫn trống không, chuyện này không tốt lắm đâu?"

Nàng trước thử thăm dò hỏi.

"Ừ."

Hắn chờ đợi nàng nói ra trọng điểm.

Thấy hắn coi như bình tĩnh, nàng nói tiếp:

"Hoàng Thái Hậu dù gì cũng là nhất quốc chi mẫu, cùng Thái Phi chen chung một điện, rất mất thân phận, không bằng. . . . . .cho Hoàng Thái Hậu trở lại Phượng điện, dù sao chỗ trống không vắng lạnh."

"Ai nói trống không vắng lạnh, không phải còn có Tiểu Hoa ở đó sao?"

Hắn cười âm hiểm.

Nói đến cái này càng khinh người, nam nhân này thật đúng là, mang Tiểu Hoa đi qua đó, đem giường lớn Phượng điện làm thành ổ cho mèo chơi đùa, đây không phải là nhục mạ Hoàng Thái Hậu sao?

"Đừng nhắc tới Tiểu Hoa, nghiêm chỉnh mà nói, ta cũng không thể nào vào ở đó, lại nói. . . . . ."

"Nói cái gì nữa?"

Hắn cười lạnh hỏi.

"Lại nói ngài ở ta đây cùng ta, chúng ta trả qua tựa như cuộc sống phu thê, cần gì đi làm khó Hoàng Thái Hậu. . . . . ."

Nàng nhìn hắn lộ ra bộ dáng thẹn thùng xấu hổ.

Phu thê. . . . . . Vốn là trái tim kiên cường trong nháy mắt mềm nhũn. Nữ nhân này càng ngày càng hiểu được, chọn điều hắn thích nghe mà nói.

"Trẫm có thể suy tính."

Hắn Long Tâm cực kỳ vui mừng, cái gì cũng dễ thương lượng.

"Thật đồng ý suy tính?"

Nàng vui mừng.

Hắn Tiếu Lý Tàng Đao nhìn nàng.

"Đây là muốn xem biểu hiện của nữ nhân kia rồi, nàng nếu chịu an phận, để cho nàng trở về đi cũng không phải là việc khó."

Thật là ân điển rồi.

"Sẽ, sẽ, Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ biểu hiện thật tốt , ngài sẽ không thất vọng!"

Hắn mỉm cười nhìn nàng.

"Ngươi làm sao biết nàng sẽ khiến trẫm hài lòng?"

"Ta nghĩ sẽ . . . . . . Hơn nữa ngài nếu có thể thường đi: . . . . . . Thường đi. . . . . ."

"Thường đi đâu à?"

Tới rồi, nàng rốt cuộc muốn nói lời nói làm cho hắn tứ giận đến trợn mắt.

Một đôi tay nhỏ bé lặng lẽ ôm cánh tay của hắn, xinh đẹp, mong đợi, lại vô tư nhìn hắn.

"Thường đến hậu cung một chút đi. . . . . . Ta hiểu được ngài không thích ta nói cái này, nhưng là, họ thật sự rất đáng thương."

Hắn nheo mắt. Đáng thương vậy sao? Hắn không nhận ra là đáng thương, bởi vì, chướng mắt, cho nên không thể gặp a!

"Là ai bảo ngươi nói hả ?"

"Không ai nhờ ta, là ta tự mình không nhìn nổi."

"Ngươi xem không nổi à?"

Nụ cười của hắn càng ngày càng âm trầm.

Tạ Hoa Hồng lùi về ôm tay của hắn. Người này phát tác ma tính rồi!

"Thái Thượng Hoàng, ngài. . . . . . Ngài tức giận sao?"

Nàng run run hỏi.

"Tức giận? Nói như thế nào đây? Ngươi xem, không được người ta thương, chỉ thấy trẫm dữ tợn còn các nàng ôn tồn, tốt, thật là rất tốt a! Tiểu Thủy nhi, trẫm là tức quá mức, thăng hoa."

"Bay lên. . . . . . Thăng hoa?"

Đó là như thế nào?

"Đúng vậy a, trẫm có thể hiểu được sự đau khổ của ngươi rồi, được rồi, chuyện này giao cho trẫm xử lý, ngươi yên tâm đi, về sau, họ sẽ không đáng thương nữa."

Nàng căng thẳng. Đây là đồng ý tiếp nhận lời khuyên nhủ của nàng rồi sao?

"Ngài. . . . . . Phải làm sao?"

Nàng lên tiếng hỏi, lúc này tim chợt không hiểu sao lại nhảy lên. Đây không phải là điều nàng chờ đợi sao? Thế nào lại nghe hắn sảng khoái đáp ứng, cảm giác không thoải mái lập tức lan tràn ra rồi?

Nam Cung Sách cười đến tà mị. Nữ nhân này không nhớ rõ chuyện cũ rồi, nếu xảy ra chuyện như vậy, hắn sẽ làm như thế nào, nàng từ trước đến giờ rõ nhất, hôm nay, quên sạch cũng tốt, quên sạch cũng tốt a!

"Trẫm sẽ thường đến hậu cung ."

Hắn nhẹ nói.

Nàng cưỡng bách mình biểu lộ vui mừng cười lộ lúm đồng tiền.

"Vậy. . . . . . Vậy thì tốt."

Hắn kéo thân thể của nàng qua, dựa khẽ gần trong lòng ngực mình.

"Tiểu Thủy nhi a, ngươi cần phải nhớ, bất kể trẫm làm cái gì, đều là bởi vì. . . . . . Yêu ngươi a!"

Hắn càng cười càng nham hiểm kinh người.

Nàng đắm chìm vào loại cảm xúc khó nói, không chú ý tới sắc mặt kinh khủng của hắn, nhưng là, nghe lời của hắn, nàng tâm tính thiện lương. Đây là đồng ý sẽ cưng chiều hậu cung thật tốt rồi.

Hơn nữa theo như lời hắn, bất kể hắn làm cái gì, tâm đều ở trên người nàng, như vậy nàng nên thỏa mãn không phải sao?

Nhưng là, kỳ quái, lòng có chút đau đớn, nàng không phải đồng ý cho nam nhân này nhiều vợ sao? Vậy bây giờ phản ứng của nàng là như thế nào? Quá không nên, nữ nhân có thể nào ghen tị . . . . .

"Chuyện hậu cung, ngươi cũng đừng phiền não, lần này, trẫm có chuyện khác muốn hỏi ngươi."

Hắn nụ cười không giảm, Lý Tam Trọng ở bên cạnh sợ run cả người. Chủ tử không cười, không cười tương đối không có sao. . . . . .

"Hả?"

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Nghe nói ngươi gặp Chu Chí Khánh rồi hả ?"

Trong mắt hắn lóe tia sáng kỳ dị.

Nhắc tới người này, trên mặt nàng xuất hiện vẻ mặt kỳ quái. Hôm đó Xuân Phong cô cô cũng ở đó, nhất định là nàng nói cho hắn biết.

"Thấy."

Nàng đàng hoàng thừa nhận.

"Trò chuyện khoái trá lắm sao?"

Nghe giọng điệu của hắn quá nhẹ nhàng, nàng không khỏi cảnh giác.

"Còn có thể."

Tiểu tử này sẽ không lại loạn ghen phát tác chứ?

"Như vậy à? Các ngươi tán gẫu những thứ gì thế?"

Báo động càng ngày càng rõ ràng rồi.

"Không có gì, không có gì!"

Nàng vội vàng hấp tấp khoát tay.

Hắn cười gật đầu.

"Dĩ nhiên không có gì, trẫm tin tưởng các ngươi không có gì, chỉ là, trẫm lại nghe nói, sau khi gặp hắn, ngươi tâm tình như là không tốt lắm?"

"Nào có!"

Nàng phủ nhận. Nàng tâm tình không phải là không tốt, mà là do Chu Chí Khánh lặp lại thái độ hù được, không biết rõ hắn tại sao lại như thế?

Hắn cười đến sáng láng.

"Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi, nếu không, trẫm lại phải cho là, ngươi đối với hắn vẫn còn tình cảm, gặp mặt lại, thêm vô hạn sầu não hơn."

Tạ Hoa Hồng bỗng nhiên đứng lên, cái ghế sau lưng bịch một tiếng bị nàng đẩy ngã xuống đất.

Hắn nhíu mày nhìn nàng.

"Thế nào?"

"Ngài nói nhăng cuội gì đó? Nào có chuyện!"

Người này lời nói y như tính tình, sẽ đâm người, nàng sợ mình nếu như không tỏ thái độ, sẽ chết thảm hại hơn.

Nhưng nàng vội vàng phủi sạch, rơi vào đáy mắt hắn, đã có thể chột dạ.

Hẹp dài khát má mắt híp lại thành tuyến.

"Trẫm chỉ nói là nói, ngươi phản ứng cũng quá lớn đi? Xem ra, trẫm phải tìm tới họ Chu kia lên tiếng hỏi..."

"Tìm hắn, ngài muốn làm gì? !"

Nàng càng nóng nảy hơn, chỉ sợ hắn ghen lung tung rồi đả thương người.

Nam Cung Sách lông mày nhíu chặt. Mặc dù vui mừng có thể tìm ra, có thể thấy được bộ dạng nàng bảo vệ nam nhân khác, làm cho hắn nổi giận.

"Trẫm tìm hắn, chẳng lẽ không được?"

"Không thể!"

Nàng lập tức nói.

Hắn lộ ra nụ cười lãnh khốc. Lý Tam Trọng thấy được, lạnh lẽo càng tăng lên. Đáng thương cho Chu Chí Khánh kia vốn còn có một chút sức sống, lần này, không tốt rồi.

Nam nhân trừng mắt, nhấc ngang lông mày, mỉm cười.

"Trẫm hiểu."

Nàng cảnh giác nhìn hắn.

"Ngài hiểu cái gì? Tốt nhất đừng loạn tìm phiền toái!"

Tìm lung tung phiền toái? Nữ nhân này thật đúng là dám nói! Hừ!

"Trẫm thế nào lại có khả năng tìm phiền toái lung tung, bất kể làm cái gì, đều muốn giảng đạo lý không phải sao?"

"Đúng đúng đúng, phải nói đạo lý, ngài có thể nghĩ như vậy thì thật tốt quá." Nàng khẽ thở dài một hơi.

"Ừ. . . . . ."

Hắn rũ mắt, đưa tay vuốt vuốt hoàn bội linh đang trên eo nàng , làm cho nó phát ra thanh âm thanh thúy.

"Ta ăn no rồi, muốn rời đi trước."

Nam nhân này lãnh tiệp giơ tay lên, nàng đợi không được, nghĩ nhanh. Nói xong, kéo hoàn bội linh đang về, chạy.

"Lý Tam Trọng."

Người đi, hắn cũng đứng dậy gọi người.

"Nô tài ở đây."

Hiểu được chủ tử đang khó chị , một khắc cũng không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên.

"Canh này có vấn đề!"

A! Giận chó đánh mèo rồi! Lý Tam Trọng đồng tình quay đầu lại nhìn về phía mấy ngự trù kia đang hít mạnh không khí.

"Bát súp này, vì sao lại có mùi tanh, gà trống này là ở đâu ra? Tanh hôi đến không chịu được!"

Hắn phất tay áo.

Ngự trù rối rít quỳ xuống đất.

"Lý Tam Trọng!"

"Nô. . . . . . Nô tài ở đây."

"Đối chiếu một nhóm xử lý!"

Tâm tình của hắn ác liệt, phẩy tay áo bỏ đi.

Đối chiếu một nhóm. . . . . . Một nhóm bị cắt đầu lưỡi a!

Lý Tam Trọng bi thương thảm thiết nhìn về đám người  bắt đầu kêu khóc trên đất kia. Chỉ có thể coi là bọn họ xui xẻo, lại gặp phải lúc chủ tử bị tình địch kích thích, tâm tình cực xấu a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro