505+506

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người đó có bản lĩnh đưa cô ta từ Tây Cương về Đại Thịnh trong thời gian ngắn nhất

Tới đây cô ta bị nhốt vào trong nhà lao. Mặc dù nhìn có vẻ chẳng có phòng giam nào thế nhưng đã được dùng quỳ thảo bày ra phù trận áp chế. Ở đây cô ta không thể thi triển chú thuật gì.

Thánh nữ không thể thi triển chú thuật thì cũng chẳng có gì khác người bình thường.

Đột nhiên cô ta cảm thấy hoang mang, sợ hãi.

Trong màn đêm, ánh trăng lờ mờ. Cuối cùng hai bóng người xuất hiện bên ngoài hàng rào sắn, một người cao lớn, một người yểu điệu.

Nghe nói tình cảm của Đế Quân và Đế Phi đại thịnh rất tốt, chẳng lẽ nửa đêm canh ba mà họ còn phải đích thân tới thẩm vấn cô ra sao ? Đang nghĩ như vậy thì một cặp nam nữ bước tới cạnh cô ta.

Mặc dù thiên hạ sớm đã có lời đồn rằng Trầm Sát là một đấng lạnh lùng trác tuyệt, Lâu Thất dung mạo hơn người. Thế nhưng nghe nói không bằng tận mắt được nhìn.

Hai người họ quả là một cặp phu thê xuất chúng, khi ở cạnh nhau họ rất hài hòa, khiến người khác cảm thấy nếu bên cạnh họ là người khác thì đều không tương xứng.

Chỉ có hắn và cô ta.

Trong lòng Phi Nguyệt cảm thấy đau khổ.

Họ chưa kịp mở lời thì cô ta đã lên tiếng: "Tôi sẽ nói hết"

Điều đó nằm ngoài dự liệu của Trầm Sát và Lâu Thất.

Trầm Sát ra hiệu thuộc hai mang hai chiếc bàn tới. Trầm Sát luồn tay trên eo của Lâu Thất cùng ngồi xuống, rồi nói với Thiên Nhất: "Mau đem bánh bách hoa tới đây."

"Vâng !"

Phi Nguyệt đột nhiên sững người. Cô ta đã chuẩn bị nói mọi thứ, thế nhưng hắn ta còn có tâm trạng ăn bánh

Khi bánh bách hoa được đưa lên, hắn lấy một miếng đưa lên miệng của Lâu Thất, "Ăn đi". Tối nay cô ấy ăn chưa nhiều, thời gian này cũng vất vả nên gày đi nhiều. hắn ôm cô mà thấy đau xót, vì thế bắt đầu chế độ vỗ béo cô.

Lâu Thất cảm thấy thích thú. Dù sao thì cô ta vốn cũng có tâm hồn ăn uống. Bây giờ có gầy hơn một chút nên ăn nhiều cũng tốt hơn. Vì thế cô cầm miếng bánh đưa vào trong miệng

Nửa tháng nay Trầm Sát ma hợp cùng với thần quỷ quân. Mặc dù là thái tử thế nhưng hắn phải dùng bản lĩnh của mình để hàng phục chúng. Phần lớn thời gian ở trong quân doanh. Còn cô thì ở trong dược điện cùng với thần ý chế dược. Do đó thời gian hai người bên nhau không nhiều

Lần này đem Phi Nguyệt về đây, Trầm Sát mới có thời gian từ quân doanh trở về. Trầm Sát chỉ muốn lúc nào cũng được ôm Lâu Thất vào trong lòng

Lâu Thất vừa ăn bánh vừa quay sang nói với Phi Nguyệt

Thánh nữ trước đây của Tây Cương không còn trẻ, không hiểu là do suy nghĩ quá nhiều hay sao mà khóe mắt cô ta có khá nhiều nếp gấp.

Cô ta ngồi trên một chiếc giường có đệm cỏ, nhìn Lâu Thất với ánh mắt thăm dò, hỏi một câu : "Có phải Tây Phi Hoan chết trong tay cô không ?"

Lâu Thất chau màu, "Có thể nói như thế. Ngươi định báo thù cho cô ta phải không ? Nói cho người biết, không làm nổi đâu ?"

Trầm Sát nghe cô ta nói như thế thì lại càng cảm thấy yêu thích. Hắn không nhìn Phi Nguyệt mà đưa tay lên gạt miếng bánh vụn trên khóe miệng của Lâu Thất. Lâu Thất nhìn ánh mắt của hắn rồi dùng lưỡi liếm lên ngón tay hắn.

Trầm Sát cứng đờ người, giọng hơi khàn: "Nàng chê ta chưa đủ đau khổ phải không ?" Cô ta lại dám chọc tức hắn, vậy thì sau này cô sẽ mệt với hắn.

"Ha ha " Lâu Thất nhìn hắn rồi cười lớn.

Phi Nguyệt đỏ bừng mặt. Đủ rồi, các người làm vậy là để kích thích cô ta đúng không

"Tôi biết không phải là đối thủ cô thế nhưng Lâu Thất, hẳn là cô cũng chưa có cách hóa giải tuyệt mệnh cổ phải không ? Cô giết Phi Hoan, có nghĩa là cô đã hại chết Trầm Sát. Âm nữ không phải dễ tìm. Ngày sinh của họ đều dấu kín, chỉ nói ra khi nói chuyện thành thân mà thôi. Vì thế muốn tìm hiểu ngày sinh của người ta đâu phải là chuyện dễ. Hơn nữa cho dù là tìm được âm nữ, thì những người bình thường cũng không thể chống chịu nổi tuyệt mệnh cổ khi hóa giải cho Trầm Sát đâu." Phi Nguyệt mặc dù có chút ngượng ngùng thế nhưng rõ ràng lúc này cô ta đã điềm tĩnh trở lại.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Lâu Thất nằm ngoài dự liệu của cô ta. Cô đập nhẹ vào người Trầm Sát rồi nói với hắn như nói với một người huynh đệ: "Này, chẳng phải điều đó có nghĩa là khi giải tuyệt mệnh cổ, chàng sẽ biến thành đấng lang quân có khả năng nhất dạ thất giao hay sao ?"

Phi Nguyệt suýt nghẹ thở. Trầm Sát thì sầm mặt lại nhìn cô ta. Cái đó chỉ cần nói riêng với hắn là được lại còn nói trước mặt người khác.

"Hi hi" Lâu Thất chỉ nhìn hắn rồi không dám cười tiếp, quay sang Phi Nguyệt: "Ta không hỏi ngươi chuyện này, trừ cách dùng âm nữ, còn có cách nào khác để giải tuyệt mệnh cổ hay không ?"

"Không " Phi Nguyệt trả lời dứt khoát

Thế nhưng không ngờ Lâu Thất chẳng có chút bất ngờ nào, lập tức nói thêm; "Vậy tuyệt mệnh cổ này là ai đã hạ thủ ?"

"Cô không tìm thấy cô ta đâu.." Phi Nguyệt trả lời, định nói tiếp vế sau nhưng dừng lại. Cô ta nhảy xuống, nhìn Lâu Thất hỏi: "Cô đã hạ bùa chú hay sao ?"

Nếu không làm sao cô ta có thể nói ra những thứ đã chuẩn bị trước, có thể nói gì thì sẽ nói hết, những điều không cần nói thì tuyệt đối không nói. Thế nhưng khi nãy cô ta suýt nữa nói ra điều không muốn nói.

Lâu Thất đánh lông mày, không ngờ cô ta kiên định như thế. Nhận thấy không ổn, thế nhưng nếu cô đã muốn hỏi thì cô ta làm sao có thể từ chối được.

Nếu ý chí kiên định vật thì cần phải bào mòn sự kiên định của cô ta là được rồi.

"Không may là cô phát hiện ra, thế nhưng ta vẫn còn chiêu khác dành cho cô" Nói xong, cô kéo Trầm Sát đi ra ngoài, đóng cửa lại. Một lát sau chỗ đó bỗng trở lên tối tăm.

Càng ngày càng tối, chỉ nhìn thấy lập lờ hình ảnh ở phía trước. Phi Nguyệt cảnh giác đứng dựa vào tường, cô nghe thấy giọng đàn bà đang nói gì đó nhưng không rõ ràng. Cô càng tập trung để cố nghe đối phương đang nói thì thế nhưng giọng nói đó vẫn không thể nghe rõ, nên càng tiếp tục muốn nghe.

Cô nghĩ nếu có điều gì đó thì hẳn là Lâu Thất sẽ tới tìm. Thế nhưng cả đêm đó cô ta căng thẳng vô cùng, không dám thả lỏng suy nghĩ,khiến cô mệt mỏi và quá buồn ngủ. Trời sáng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Đến lúc này Phi Nguyệt mới bớt căng thẳng. Sau đó cô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, mùi của mì, mùi của cháo khiến dạ dậy cô sôi ùng ục. Quả thực cả ngày hôm qua cô chưa ăn gì, đến tối lại phải nhìn Lâu Thất ăn bánh khiến cô ta không thể chịu nổi. Cả đêm bụng đói khiến lúc này cô vừa mệt, vừa buồn ngủ, nhưng cũng rất đói.

Người mang thức ăn sáng tới là một cô nương khá xinh đẹp, mở cửa phòng giam đặt khay thức ăn vào bên trong. Trên khay thức ăn có một bát cháo, hai cái bánh bao, một đĩa lạc và một đĩa rau.

Ục, ục, ục.

Bụng cô reo lên.

“Cô ăn sáng đi” người mang thức ăn tới là Ấn Dao Phong. Lần đó cô cũng đi Tây cương, hơn nữa chính là cô ta đưa Phi Nguyệt về đây.

“Đế Quân và Đế Phi của các người đâu ?”Phi Nguyệt hỏi, ánh mắt đầy phòng bị.

Ấn Dao Phong cười, rồi nói: “Đế Quân và Đế Phi còn có chuyện, sao có thể cả ngày quanh quẩn ở đây với cô được. Có lẽ cô không biết, lúc này khác bốn phương tới chúc mừng Đại Thịnh Quốc, Đông Thanh và Bắc Thương đều cử sứ thần tới. Đế Quân và Đế Phi còn đang bận nhận lễ của họ.”

Nhận lễ. Đó là điều Lâu Thất nói. “Chỉ có tiếp đãi, cũng đã đủ mệt rồi. Lễ vật nhiều mà lại nặng.”

Phi Nguyệt thấy cô ta nói một cách khá điềm nhiên nên thấy nhẹ nhõm trong lòng. Có thể lúc này Lâu Thất chưa có cách gì, điều cô ta cần làm bây giờ là phải ăn cho no, ngủ sau thì mới có tinh thần để mà ứng phó.

Cô khoanh chân ngồi, nâng bát cháo lên ngửi nhẹ nhàng. Từ nhỏ cô cũng tiếp xúc với nhiều chất độc nên chỉ cần ngửi là có thể nhận ra. Quả thật không có độc nên cô ta ăn một cách nhanh chóng.

Trong lúc ăn, Ấn Dao Phong đứng dựa vào tương, ngón tay gõ vào tường.

Phi Nguyệt đặt bát xuống, bản thân không nhận ra ý thức của cô ta đang trở lên mơ hồ.

Bên ngoài, Lâu Thất và Trầm Sát đang đi vào.

“Dao Phong, ngươi lui xuống trước đi”

“Vâng”

Ấn Dao Phong cầm khay thức ăn đi ra.

Lúc này, Lâu Thất hỏi gì Phi Nguyệt liền trả lời thứ đó. Cơ thể cô ta rất mỏi mệt, tinh thần thì căng thẳng tột độ, còn có thuốc ở trong cháo, cộng với tác dụng thôi miên khi nãy Ấn Dao Phong dùng tay gõ lên tường.

Chất độc thì chỉ cần tìm đủ mười loại dược dẫn là có thể giải. Cái đó thì không cần phải hỏi lại. Vì thế câu đầu tiên mà Lâu Thất hòi chính là, “Tuyệt mệnh cổ giải như thế nào.”

Giọng nói của Phi Nguyệt trở lên châm hơn thế nhưng rất rõ ràng: “Âm nữ, đầu tiên phải ăn 47 thứ có vị ngọt, càng ngọt càng tốt sau đó dùng xuân dược mạnh, giao hoan cùng người trúng cổ. Bốn canh giờ sau cổ trùng sẽ chui ra từ miệng.”

Lâu Thất: “...”

Biến thái quá.

Âm nữ lại cần phải hy sinh bản thân mình.

Sắc mặt của Trầm Sát trùng xuống, “Cách giải khác thì sao ?”

Phi Nguyệt trả lời dứt khoát: “Không có”

Hai người yên lặng một lúc. Lâu Thất vỗ vai của Trầm Sát, không biết là an ủi hắn hay an ủi bản thân

“Ai là người đã hạ độc và cổ trùng với Trầm Sát ?” Đây là câu hỏi thứ hai.

Đó là điều mà họ luôn muốn biết

Rốt cuộc là ai ? LÀ ai mà độc ác muốn hãm hại hắn. Sao không giết hắn luôn cho xong mà lại dùng độc và cổ trùng ?

Phi Nguyệt do dự một lúc, dường như kẻ này cũng khiến cô ta rất sợ hãi, chỉ cần nhắc tới là đã sơ. Thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn mở miệng.

“Ta cũng chỉ là nghe tỷ muội nói, người đó tới từ Long Ngâm đại lục. năm đó cô ta chỉ tới đại lúc Tứ Phương vài lần, tới Thần Ma Cốc tìm dược. Người đó họ Cổ, rất xinh đẹp, người đó hình như là người của vương triều Trầm Thị, hơn nữa có thể tùy tiện ra vào hoàng cũng. Chúng tôi chỉ biết đến như thế.”
__________

Sau khi tra hỏi Phi Nguyệt xong, Trầm Sát trầm tư trong giây lát. Lâu Thất biết trong lòng hắn đang có một suy đoán gì đó sợ hãi. Tần Thúc Bảo từng nói cha mẹ của hắn rất thương yêu, trong cung không có người đàn ba nào khác. Nếu có cũng chỉ là cung nữ. Thế nhưng có thể tiếp xúc với thái tử thì không phải là cung nữ bình thường. vậy thì rất có khả năng đó là người mà cha mẹ hắn rất tin tưởng

“Gọi Tần tướng quân tới.”

Tần Thúc Bảo sau khi tới, chưa kịp mở lời thì Trầm Sát đã hỏi: “Trong hoàng cung Trầm thị, có người nào họ Cổ, khá xinh đẹp hay không ?”

“Họ Cổ ư ?” Tần Thúc Bảo sững người trong giây lát, “Hoàng hậu nương nương mang họ Cổ”

Cái gì ?

Lâu Thất nghe thấy bật dậy nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, “Hoàng hậu họ Cổ.”

Cô nhìn ánh mắt của Trầm Sát, phát hiện ánh mắt của hắn nhòa đi, bàn tay nắm chạt ghế, khớp ngón tay trắng bệnh

“Đúng thế, Hoàng hậu là người nhà họ Cổ đến từ kinh thành”

Trầm Sát tiếp tục hỏi, “Trong cung ngoài hoàng hậu ra còn có ai không ?”

“Cái này thì mạt tướng không biết. Năm đó huấn luyện thần quỷ quân rất vất vả nên mạt tướng thường xuyên ở doanh trại. Còn chuyện trong cung thì mạt tướng không biết nhiều.” Tần Thúc Bảo vừa nói, liền thấy sắc mặt của họ rất lạ. Dù không hiểu là chuyện gì nhưng hắn vẫn hỏi: “Đế Quân, nghe nói tiểu công tử của Trầm Hương công chúa lúc đó cũng ở Cửu Tiêu điện”

Trầm Sát bình tĩnh trở lại, lúc đó mới nhớ ra. Nếu như Hiên Viên Trọng Châu nói những điều trước đây đều là đúng. Thì mẹ của hắn ta chính là cô cô của Trầm Sát. Không trừng bà ta biết chuyện trong cung.

Lâu Thất thấy hắn nhìn sang liên nói: “Lúc trước hắn nói cha mẹ hắn sắp tới Đại Thịnh rồi, xem ra chỉ khoảng hai ngày nữa sẽ tới.”

Năm đó Hiên Viên Trọng Châu còn nhỏ, chưa từng nhìn thấy vương triều Trầm Thị, đương nhiên Tần Thúc Bảo không biết hắn. Thế nhưng cha mẹ hắn từng tới nên Tần Thúc Bảo hẳn sẽ nhận ra Trầm Hương công chúa năm xưa. Vì thế đợi họ tới thì thân phận của Hiên Viên Trọng Châu mới được xác nhận hoàn toàn.

“Đế Phi, cha mẹ của Hiên Viên Trọng Châu công tử đã tới bên ngoài cung” Nhị Linh mau chóng tới bẩm báo

Mọi người ngạc nhiên, không ngờ họ tới nhanh như thế.

“Thế còn Hiên Viên Trọng Châu thì sao ?”

Nhị Linh đáp: “Hiên Viên Trọng Châu đích thân đi đón họ rồi”

Trầm Sát ngẩng mặt ra lệnh, “Tuyên họ vào”

Bên ngoài Tam Trùng điện, một hàng người đang đi vào

Phía trước chính là Hiên Viên Trọng Châu, hắn vốn đang bước đi chậm rãi. Thế nhưng một người phụ nữ trung tuổi nhanh chóng cầm lấy tay hắn, thúc giục, “Châu nhi, mau bước nhanh, sao con chậm chạp thế.”

Hắn thấy tay kia của người phụ nữ đang kéo váy lên đi nhanh về phía trước liên nói: Mẹ, vội vàng gì chứ ?

“Sao lại không vội. Chàng trai đó ta chưa từng gặp qua. Trước đây cứ nghĩ là nó đã mấy, ta khóc biết bao ngày. Hôm nay gặp nó, mẹ con còn là cô cô của hắn, sao có thể không vội vàng chứ.”

Người phụ nữ xem ra khoảng ba mươi tư, ba mươi lăn tuổi, ngũ quan cân đối, không phải bộ dàng yêu kiều điều đà mà giống như một bông mẫu đơn quốc sắc thiên hương. Nhìn kỳ, đôi mắt có phần giống Trầm Sát.

Lâu Thất lần đầu tiên nhìn thấy mẫu người phụ nữ trung niên như thế. Gần như thoáng nhìn qua cô đã tin người đó chính là Trầm Hương công chúa, cô ruột của Trầm Sát.

Sau khi nhìn Trầm Hương công chúa, ánh mắt cô quay sang nhìn người đàn ông trung niên phía sau.

Người mà Trầm Hương lấy chính là nhị thúc của cô ta, vì thế người đàn ông đó chính là Hiên viên Ý. Nói như thế, cô phải gọi Trầm Hương là nhị thẩm.

Lần trước cô quên không gọi lão đạo sỹ thối, ba anh em họ có giống nhau không.

Bây giờ nhìn thấy Hiên Viên Ý, cô biết họ chẳng giống nhau một chút nào

Hiên Viên Ý có bộ dạng sáng sủa, đôi mắt xanh, cao lớn, phong độ ngời ngời. Trông ra có thể thấy Hiên Viên Trọng Châu có phần giống người đàn ông này.

Vậy thì cha của cô ta trông như thế nào ?

Đúng lúc đang suy nghĩ như thế, ba người đã đi qua mấy hàng cây châu đào, bước tới phía trước mặt. mấy câu châu đào này là lúc trước Lâu Thất dặn Tiều Trù trồng.

Mối quan hệ giữa Lâu Thất và Hiên Viên Ý hiện nay chỉ có cô và Trầm Sát biết. Tiểu Trù dù biết tên của lão đạo sỹ thối, thế nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này

Vì thế cũng không biết về điều đó

Cô ta cũng không nói, chỉ ngồi bên cạnh Trầm Sát, phong thái dung dung. Tiểu Trù đang ngồi bên cạnh bóc vỏ nho, còn U U thì thích thú thưởng thức những quả nhỏ này.

Thế nhưng họ không ngờ rằng, điều Hiên Viên Ý nhìn đâu tiên không phải là những người bọn họ mà chính là con hồ ly này. Đôi mắt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc.

Lâu Thất nhìn Trầm Sát, trong lòng đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Tuy nhiên Hiên Viên Ý đã kiềm chế được nên không nói câu gì, mà chỉ hành lễ với Trầm Sát sau sự chỉ dẫn của Trầm Vân Sơn Trưởng. Đương nhiên họ hành lễ không phải là lễ quân thần.

Có thể thấy cách họ hành lễ rất chính xác và bài bản.

“Hiên Viên Ý cùng phu nhân Trầm Hương, khấu kiến Đế Quân, Đế Phi Đại Thịnh.”

Hiên Viên Ý vừa lên tiếng, Lâu Thất liền cảm thấy thích thú. Giọng của hắn quả thật dễ nghe, giống như cơn gió thoảng qua dưới ánh trăng, không cao, không thấp, rất dễ nghe.

Trầm Sát nhìn cô, nhìn ngay ra phản ứng trong mắt cô ta lúc này. Mặc dù là trưởng bối, thế nhưng hắn không chịu được quay sang véo tai cô.

Hắn còn dùng lực để kéo.

Tất vả mọi người sững sờ.

Lâu Thất suýt nữa bị hắn kéo tai lôi vào trong lòng. Thế nhưng vì còn có những người khác nên cô chỉ dám trừng mắt nhìn hắn rồi kêu khẽ, “Chàng làm cái quái gì vậy ?”

Trầm Sát thả lỏng tay, không thèm để ý, quay sang Hiên Viên Ý cười nói, “Miễn lễ, ban ngồi.” Bốn từ đơn giản đó phát ra từng miệng hắn, nhưng không hề lạnh lùng mà là một phong thái âm trầm, đầy sức hút.

Lâu Thất chưa từng nghe hắn nói với giọng như thế, giật mình suýt lăn ra. Cô tròn mắt nhìn Trầm Sát

Trầm Sát liếc nhìn cô. làm sao, giọng của bổn Đế Quân không bằng nhị thúc hay sao ? Trước đây là ai đã từng nói giọng của bổn Đế Quân này dễ nghe khiến người ta điên đào ?

Lâu Thất quay sang trừng mắt nhìn hắn rồi nói một cách nghiêm túc: “Đế Quân, ăn nói cẩn thận một chút”

Người tới là trưởng bối , ngài dùng giọng nói uyển chuyển này để quyến rũ ai.

Trầm Sát sầm mặt.

Hiên Viên Trọng Châu thấy hia người này chỉ lo đánh mắt nhìn nhau sau khi cha của hắn cất tiếng thì cảm thấy ưu tư, thấy gia đình này có vẻ thật bất thường

“Sát nhi” Trầm Hương chú ý vào khuôn mặt của Trầm Sát, lúc này không tiếp tục kìm nén được nữa. Vừa mở miệng nước mà của cô tuôn dài trên má. Từng giọt nước mắt rơi xuống.

Sát nhìn. Lâu Thất cố lắm mới không bật cười. Xem ra cha mẹ nuôi của Trầm Sát chưa từng đổi tên cho hắn ra, có lẽ trước đây hắn cũng được gọi bằng cái tên này.

Trầm Sát sầm mặt lại, nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hiên Viên Trọng Châu và hc, hắn hừ lên một tiếng.

Hiên Viên Trọng Châu cảm thấy có chút kỳ lạ. Bình thường cha của hắn sẽ an ủi vỗ về mẹ hắn, không để bà quá xúc động. thế nhưng lúc này ông không hề để tâm tới mẹ của hắn mà chỉ nhìn Lâu Thất.

Hắn cảm thấy kỳ lạ nên cũng nhìn theo.

Trầm Hương thì đâu còn tâm trí chú ý tới cha con họ, Cô muốn nhìn Trầm Sát, chỉ giận không thể tới sờ vào má của hắn, nước mắt cứ thế tuôn rơi, “Sát nhi, con quả là rất giống phụ hoàng của con. Thế nhưng cũng có vài phần giống mẫu hậu. Ta chính là cô cô của con”

“Có gì chứng minh không ?” Trầm Sát có chút nghiêm túc. Khi nãy sau khi bị Lâu Thất kích động, hắn đã quay lại bộ dạng lạnh lùng vốn có, một chút biểu cảm cũng không còn.

Tần Thúc Bảo đứng cạnh cũng thấy sốt ruột. chẳng phải thái tử điện hạ muốn ông ta tới để nhận diện hay sao? Chẳng lẽ không cho ông ta lên tiếng ư.

Ông ta tiến lên phía trước, “Thái tử điện hạ”

Hắn chưa nói xong liên nhìn thấy Trầm Hương gọi lớn: “Tần tưởng quân, sao ông lại ở đây ?”

Câu nói này là đủ để chứng minh thân phận của cô ta. Tần Thúc Bảo thấy Trầm Sát không có ý ngăn cản liền bước tới hành lẽ, giọng xúc động: “Mạt tướng khấu kiến công chúa”

Tần Thúc Bảo cũng lâu rồi chưa gặp lại vị Trường công chúa này, lâu tới mức khi gặp lại liền dùng cách gọi trước đây để xưng hô.

“Tần tướng quân, ta cứ nghĩ rằng các ngươi đều đã...” Trầm Hương khóc thút thít, nghĩ rằng cả vương triều Trần thị đều đã tan tành.

Họ không dám quay về, bao năm qua sống mai danh ẩn tích, lúc nào cũng sống trong sợ hãi.

Trước đây chuyện của tam sơn nhất trang không cần phải kể cho Trầm Hương nghe. Tần Thúc Bảo cũng chỉ nói với họ vài câu rồi quay sang Trầm Sát.

Trầm Hương thì nhìn hắn chăm chú. Đứa trẻ này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô ta. Sao nó không cầm tay gọi một tiếng cô cô mà lạnh lùng thế này.

Trầm Hương cảm thấy ưu phiền trong lòng.

“Nếu như con được lớn lên trong sự bao bọc của hoàng huynh và hoàng tâu, thì hẳn là sẽ không giống như thế này” Vừa nói cô vừa lau nước mắt.

Lâu Thất lặng lẽ véo vào người Trầm Sát. Cơ thể hắn hơi đờ ra, nhìn cô rồi gọi một tiếng: “Cô cô.”

Trầm Hương ôm miệng, rồi sau đó lao tới ôm lấy hắn khóc nức nở.

Không ai có thể ngờ cô ta lại có hành động thế này.

Lâu Thất lập tức cầm lấy cánh tay hắn, quả thật lo rằng hắn sẽ tát vào mặt Trầm Hương một cái.

Người còn sợ hãi hơn cô ta chính là Hiên Viên Trọng Châu, sau khi hoàn hồn mới lập tức kéo mẹ hắn ra, lùi lại vài bước rồi nhìn Trầm Sát.

Lâu Thất bật cười rồi quay sang hỏi Nhị Linh: “Nhị Linh, đã chuẩn bị cho Trường công chúa chưa ?”

“Bẩm Đế Phi, tất cả đã chuẩn bị xong, họ sẽ ở trong Vãn Hà điện của Nhị Trùng Điện.”

Trầm Hương lúc này mới nhìn sang Lâu Thất, đôi mắt sáng lên: “Con chính là phi tử của Sát nhi ưu .”

“Đây là hoàng hậu của bổn Đế Quân” Trầm Sát không thích cái tên gọi là phi tử kia. Hắn cũng chẳng có ý định lấy thêm phi tử. cứ như thế này là hay nhất.

Trầm Hương đang định nói, thì Hiên Viên Ý vốn im lặng từ đầu đột nhiên nhìn Lâu Thất: “Đế phi họ Lâu ư ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro