Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè nắng oi ả, ngoài khung của sổ có một dáng người đàn ông đang ngồi ngay ngắn nhìn quyển tập. Cầm cây bút nắn nót trong tay, Vĩnh Phong nhẹ nhàng lướt vài từng chữ trên trang giấy trắng. Viết được một đoạn thì ngừng tay, ánh mắt chứa chan một nỗi buồn sâu thẳm. Song thấy đâu đây du dương một thoáng mùi hương cũ, cứ ngỡ sẽ là mãi mãi một người mà cậu trông chờ mòn mỏi. Buông xuôi uể oải, Vĩnh Phong lẩm nhẩm lại chữ đã viết, hao mòn cả tâm trí này vẫn không dừng lại.

"Năm ấy, mình nhớ rất rõ là mình chưa từng bao giờ yêu ai. Ấy thế mà, anh đã mang cho mình vừa ghê tởm, lại còn có chút ấm áp mà chưa từng có ai làm vậy với mình. Tưởng sẽ còn cảm giác một chút, thế thôi thì đành hi vọng thứ viển vông này vào trang giấy trắng cho rồi."

Ngã người ra đằng sau ghế có điểm tựa lưng. Vĩnh Phong cố kìm nén một thứ cho rằng là "nỗi buồn" khó có thể mau chóng "quên". Lấy lại tinh thần ngồi vực dậy, Vĩnh Phong gấp lại quyển tập. Rồi nhanh chóng kiếm bao thuốc lấy một điếu hút cho cay mắt. Vốn dĩ, cậu chưa bao giờ có tiền sử hút thuốc lá, ngược lại quãng thời gian đi học càng không có. Huống hồ chi nói đến mấy ngày qua Vĩnh Phong chỉ mới nghiện một chút mà thôi. Khói thuốc làm mờ mắt, cậu cố nhắm mắt nhớ lại quãng thời gian của tuổi học trò đầy ngây dại. Vĩnh Phong cố lựa giấc mơ đẹp nhất mà không thể nào quên được.

Năm trung học cơ sở lớp 8 ấy, Vĩnh Phong vẫn còn trẻ luôn đặt suy nghĩ việc học hành lên đầu. Cậu chưa từng giao du với ai, càng không bao giờ tiếp xúc với người lạ. Ấy thế mà có một người con trai cao lớn ấy, đã làm Vĩnh Phong ngày đêm yêu thầm. Chỉ biết yêu từ xa, lại càng không dám đối mặt nói vỏn vẹn vài câu "chúng ta làm quen được không?"

Buổi học hôm ấy kết thúc nhẹ nhàng, cả thảy toàn trường tan học. Ai ai cũng có thể nở nụ cười trên môi khi thoát kiếp số phận học hành dài lê thê, đầy mệt mỏi. Thế nhưng, Vĩnh Phong khuôn mặt không chút biểu cảm nào mang cặp ra về. Chân bước đi thật chậm rãi, đầy mệt nhoài. Trong lòng cậu thì đang đấu tranh dữ trội, có nên làm quen với người ấy? Trái tim cậu thì muốn là thế, nhưng lí trí thì không cho phép. Vĩnh Phong quyết định mạnh dạn, bước tới lớp của người ấy. Một lớp học được cho rằng là đàn anh, thoáng thấy bóng dáng cao lớn vạm vỡ vừa đủ, đang nói chuyện với một nhỏ nào đó. Cậu bước lại gần trước mặt, cảm giác hồi hộp lẫn tim đập mạnh xen lấn. Người ấy nhìn cậu với hai con mắt to tròn, cả hai nhìn nhau như cún con =)). Nhưng đâu có ai biết rằng, cả hai cũng chung một nhịp tim đập rất mạnh mẽ. Cậu biết đã gặp mặt rồi, không nói mà bỏ đi thì kì lắm. Đành phải lên tiếng trước để xua đi bầu không khí căng thẳng.

-Anh ơi, em làm bạn với anh được không?
-Hả? À... không thích.

Rõ ràng là nói rất rõ từng chữ, không biết thế nào mà Vĩnh Phong cố ý không nghe. Nên cậu nói tiếp thêm lần nữa tên của người mà Vĩnh Phong chọn yêu thầm.

-Trương Hoàng Thiên, anh làm bạn bè với em nha.
-Không nghe lời anh nói hồi nãy hả?

Hoàng Thiên nhìn cậu chậc lưỡi, khoanh tay lại rồi lắc đầu nói nhỏ nhẹ...

-Không thích làm bạn
-Tại sao? _ Vĩnh Phong nhăn mặt nhìn Hoàng Thiên có phần đáng ghét.
-Thì tại không thích, thế thôi.

Hoàng Thiên nhún vai tỏ ý xem như cậu thật là ngốc. Vĩnh Phong thất vọng quay mặt bước đi một mạch trong sự tức giận. Vì anh ta đã cho cậu một vố quê, độn thổ khi bắt chuyện làm quen thất bại. Nhưng Hoàng Thiên thì ngược lại, khuôn mặt có chút gì đó lạ thường. Sâu trong ánh mắt đó, có chứa một khát khao mà ai cũng có thể hiểu được. Hoặc là không thể hiểu anh đang nghĩ gì lúc này?!

"Trương Hoàng Thiên, khốn kiếp dám làm ông đây quê. Xxx* anh to lắm hay sao mà chảnh bỏ xừ"

*Chưởi thề đó :v , xin lỗi nhé chứ tý viết đúng sự thật thoy. Ai thấy ghê thì miễn bàn nhé, hai từ "click bank"

"Vĩnh Phong, sao em không nói là em thích anh?"

Cả hai lầm bầm trong suy nghĩ, mỗi người có những suy nghĩ khác nhau. Một người thì muốn bỏ cuộc, người còn lại muốn theo dõi xem sẽ làm gì tiếp sau chuyện này.

Ngày hôm sau, vẫn là thời gian tan học ấy kết thúc. Vĩnh Phong vẫn không màng đến chuyện làm quen nữa. Mà xách cặp đi một mạch về nhà luôn, tuy trong lòng cậu rất muốn lần nữa xác nhận lại. Nhưng cậu lại thôi không dám làm, sợ lại bị từ chối thì lòng quặn đau, khổ lắm. Vĩnh Phong cúi đầu đi mãi, mà không thèm nhìn phía trước. Thì từ đâu Hoàng Thiên chạy ào ra chặn cậu lại, khiến cậu có tật giật mình la lên...

-Á a... Xx xx, mày làm tao giật mình đó con _ Vĩnh Phong nhắm mắt vuốt ngực, rồi mở mắt ra thì bịt mồm _ Ối... a..n..h...

Hoàng Thiên có chút ngạc nhiên, một đứa học giỏi như Vĩnh Phong đây lại giỏi chưởi thề. Còn về Vĩnh Phong, khi biết mình đã lỡ nói tục không hay trước mặt người yêu thầm. Cậu cúi đầu hối lỗi...

-Xin lỗi anh Thiên nha, em cứ tưởng là bạn em ra hù em...

Hoàng Thiên nắm lấy bàn tay của cậu, rồi nhẹ nhàng ân cần nhìn sâu vào đôi mắt. Vĩnh Phong có chút lúng túng, khi lần đầu được anh nắm tay. Bỗng dưng cậu cảm thấy bàn tay ấm thân thuộc đã mất từ lâu. Vĩnh Phong muốn rút lại bàn tay của mình, nhưng có lẽ không được vì Hoàng Thiên nắm giữ lấy không muốn buông.

-Em làm bạn trai của anh trong một tuần được không?

Bàn tay được nới lỏng nhẹ nhàng, Hoàng Thiên nói nhỏ nhẹ trước mặt cậu. Mà Vĩnh Phong thấy có chút xốn xang. Rút tay lại, cậu mới hay biết là nó trở lạnh đôi chút.

-Không thích, làm bạn trai mãi mãi luôn đi được không?
-Hả? Gì cơ...?

Hoàng Thiên giả ngơ không nghe những gì cậu nói. Vĩnh Phong mặt đỏ lừ, lại còn mang quê, nhục khi cậu là người đưa ra câu nói vô lí. Chính vì nó, mà cậu muốn chui xuống hố.

-Không có gì đâu, 1 tuần phải không? Cũng được thôi...
-À mà nói trước để em không nghĩ bậy, anh làm vậy là vì muốn cắt đứt bám đuôi con Mỹ Duyên đó.

Hoàng Thiên kiếm cớ nói dối, tạt một gáo nước lạnh vào mặt cậu. Anh chỉ ngón tay về phía Mỹ Duyên đang đứng cùng thằng bạn thân chờ đợi. Vĩnh Phong vô tình thấy, nghe anh nói vậy mới hay trong lòng cậu vừa giận mà lại rất buồn. Vĩnh Phong đành nhận 1 tuần ấy làm niềm vui, phó mặc cho số phận muốn ra sao thì ra. Cậu chỉ biết một điều, miễn ở cạnh người mình thích là được rồi. Không cần đi xa lắm, sau này kiếm một mối tình khác vẫn chưa muộn lắm.

-Ừ, em biết rồi. Vậy bắt đầu từ ngày mai...

"Rồi anh sẽ làm em thích anh, anh sẽ cố gắng cho em yêu thương. Bắt em thay đổi tính nết, để em chỉ nhớ rõ mỗi anh thôi."

Hoàng Thiên suy nghĩ thật chu đáo, bắt đầu từ kế hoạch nhỏ nhặt nhất. Anh gật đầu, rồi trả lời cậu qua loa...

-Ok, bắt đâu từ ngày mai. Chúng ta chính thức giả vờ...

Nhưng Hoàng Thiên đâu biết rằng, câu nói "giả vờ" cố ý đó. Đã khiến Vĩnh Phong đau đớn như có mảnh vỡ ở trong tim. Mà Hoàng Thiên lại càng không biết, người yêu thầm anh từ lớp năm ngoái đến giờ lại là cậu. Chỉ duy nhất là Nguyễn Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong cũng đâu biết rõ ý đồ của Hoàng Thiên, là làm cho cậu chỉ biết có mỗi anh tồn tại. Vĩnh Phong đâu biết một mối đe dọa phía trước sẽ là chuỗi ngày dài sống trong nỗi hành hạ thân xác ở tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro