DEAD ANGEL yunjae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic : DEAD ANGEL

Author: yunjaelove_dbsk5

Disclaimer: Yunjae ko thuộc về ta nhưng trong fic này ta làm chủ

Caterogy: General

Status: On going

Pairing: Only Yunjae

Rating : MA

Note : Cái này là ta tự viết, nói chính xác là fic đầu tiên nên hãy góp ý để ta có thể sửa lỗi…

Warn: Ta sẽ sử dụng tên các ss SNSD nên bạn nào ko thik đọc thì click back giùm cái….

Giới thiệu nhân vật:

Jung Yunho: 25t. Hiện đang đi du học về ngành âm nhạc- chuyên ngành quản lý. Sau khi về nước được nhận làm quản lý cho Kim jaejoong . Tính tình nghiêm khắc, ghét những trò quậy phá của jaejoong vì anh toàn là người phải dọn dẹp hậu quả cho nhóc

Kim Jaejoong: 20t. Là ca sĩ sắp được debut trực thuộc công ty Dead Angel. Tính tình ngây thơ, đáng yêu tuy kah1 là nghịch. Có giọng hát và ngaoi5 hình của một thiên thần

Park Yoochun: Bạn thân từ nhỏ của Jung yunho. 21t. Cũng theo chuyên ngành quản lý. Là một tay player chính hiệu. Nổi tiếng với cái tên Micky

Kim Junsu: 18t. Em họ và cũng là người bạnthân duy nhất của jaejoong….Tính tình đáng yêu hệt như jaejoong tuy đen tối hơn thằng anh nhiều. Cũng là ca sỹ nhưng debut đã được 2 năm…J

Hwang Miyoung: 22t.Bạn gái yunho…Tính tình ư? Một con cáo già đội lốt thỏ ( em xin lỗi fan ss)

Và nhiều nhân vật khác……

Chap 1:

Anh bước xuống sân bay, tận hưởng bầu không khí trong lành của quê hương mình….Nhìn lại xung quanh, thật sự có nhiều thứ đã thay đổi, ko biết người yêu anh có thay đổi không nhỉ. Aishh Anh ngốc thật, sao tự nhiên lại nghĩ thế chứ, anh tin cô mà …..Đang đắm mình trong không gian riêng thì….

-“ Thằng này! Sao xuống máy bay mà không phone cho tao?? Mày biết tao chạy đi tìm mày nãy giờ ko hà Yunho???” Yoochun- người bạn thân duy nhất anh có đang dùng chiếc dép đập liên tiếp vào đầu anh và rõ ràng là nó không có dấu hiệu gì cho là nó sẽ dừng việc này……

-“ Mày vẫn ko thay đổi chun-ah!! Vẫn áo lòe loẹt và dép lào !! Liệu có ai nghĩ đây là Player micky nổi tiếng ko đây??”- Vừa nói anh vừa xoa đầu mình J và cười hiền…

-“ Tao không quan tâm! Mệt rồi…Đi thôi,..Mày đã báo cho Miyoung chưa? Mày về sớm hơn tận 1 tuần lận mà.”- Chun thở dài…

-“ Tao chưa gọi cho cô ấy! Tao muốn cô ấy bất ngờ. Chắc cô ấy sẽ vui lắm đây. Giờ thì đi thôi. Bỗng nhiên tao thấy nôn quá mày ạ..”- Anh xách chiếc vali của mình và tiến thẳng ra xe….

Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng lướt êm trên con dường, khung cảnh bữa nay yên tĩnh đến đáng sợ. Rõ ràng nó cũng biết một bí mật sẽ được bật mí vào ngày hôm nay và chắc chắn sự thật đó không dễ chịu một chút nào. Cuối cùng thì chiếc xe đậu lại tại một toà chung cư cao cấp….Anh uể oải bước ra, anh cảm thấy rất mệt nhưng sự vui mừng vì sắp gặp lại người yêu của mình lại tiếp thêm động lực cho anh. Vừa đi, anh vừa tưởng tượng cảnh người yêu mình đứng trước cửa đợi anh, anh càng vui sướng hơn khi nghĩ đến đôi mắt cười xin xắn của cô…Anh thật là hạnh phúc…Khẽ mỉm cười vì những hình ảnh đó nhưng anh chợt nhớ ra một chuyện và quay sang hỏi Chun:

-Mày đã nộp đơn của tao vào công ty DeAn chưa? Người ta nói sao? Tao được nhận đúng ko?- Anh hỏi dồn làm thằng bạn tối tăm mặt mày…

-Ù, Mày sẽ bắt đầu đi làm từ thứ 2 tuần sau …Tao nghe nói họ sẽ bổ nhiệm mày làm quản lý cho một ca sỹ sắp debut trong tháng tới. Tao sẽ đưa cho mày bản lý lịch của cậu ta vào ngày mai. Công việc sẽ khá nhiều vậy nên mày hãy chuẩn bị tinh thần đi..- Chun vỗ vai thằng bạn tỏ vẻ an ủi….

Vừa lúc đó thì thang máy bỗng nhiên dừng lại ở tầng 7, cửa hé mở để lộ một con người bé nhỏ bước vào…Chun thấy cậu thì liền bắt chuyện:

- Oh! Jaejoong-shi! Cậu lại lên tìm Junsu à??…Cậu ta chắc vui lắm đấy!Mấy ngày nay cậu ta cứ nhắc cậu và không ngừng than thở khiến tôi muốn điếc cả tai luôn đấy J..Mà cậu sẽ được debut vào tháng tới đúng ko? Chúc mừng cậu nhé!!

Cậu cười thật tươi và đáp lại anh:

- Cám ơn anh, yoochun-shi!! Xin lỗi còn người này là…?

Cậu chỉ vào con người vẫn đang nhìn cậu chằm chằm và cái nhìn đó thật sự làm cậu khó chịu…Còn anh, anh đã “ đứng hình” từ khi con người bé nhỏ kia bước vào…Anh như bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cậu: đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi cong vút, làn da trắng mịn không tì vết và đôi môi đỏ như trái cherry… Nếu cậu ta có cánh thì chắc chắn sẽ là một thiên thần…À không, cậu không cần cánh thì cũng đã là một thiên thần rồi….

Yoochun như hiểu hoàn cảnh của anh nên dùng tay thúc nhẹ vào người anh, anh sực tỉnh và mỉm cười, đưa tay ra như muốn bắt tay cậu..:

- Tôi là Jung Yunho! Bạn của yoochun! Hân hạnh được gặp cậu!

-Jung Yunho? Tên anh nghe quen quen. Hình như tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải?- Cậu vừa bắt tay canh, vẻ mặt lộ rõ vẻ băn khoăn…

- Tất nhiên là quen rồi jaejoong-shi. Vì đây là quản lý tương lai của cậu mà. Yunho, đây là người sẽ được giao cho mày quản lý trong thời gian sắp tới đó. – Yoochun nhanh nhảu chen vào để giải thích thắc mắc cho hai người bạn của mình.

Vừa lúc đó thì :“Ting”- tiếng chuông thang mày reo lên khi đến tầng 15. Anh và Yoochun bước xuống thang máy, khẽ quay đầu lại chào cậu và bước đi về phía căn hộ của mình …

Chap 2

Đứng trước cửa căn hộ của mình, lòng anh cảm thấy thật hồi hộp- đương nhiên là vậy rồi vì chỉ cần anh mở cánh cửa kia ra thì sẽ có một thiên thần trong chiếc đầm trắng cùng đôi mắt cười ra chào đón anh….Nghĩ vậy, anh liền vuốt lại tóc và chỉnh trang lại quần áo, cứ thế anh hết chỉnh lại sửa làm Yoochun không khỏi bực mình…

Nghĩ là làm Yoochun đạp anh sang một bên và với tay xoay nắm đấm cửa….

Tưởng chừng những viễn cảnh hạnh phúc mà anh tưởng tượng ra sẽ thành hiện thực thì không, từ trong căn phòng ngủ của anh phát ra những tiếng rên dâm đảng…

Anh nhìn sang Yoochun như tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thì chỉ nhận lại được cái nhún vai và lắc đầu của thằng bạn…

Hai người từ từ tiến lại căn phòng ngủ…Và điều đầu tiên đập vào mắt anh chính là hình ảnh người con gái anh đem lòng yêu tha thiết đang làm tình với một người đàn ông khác…Và đó không ai khác chính là Lee Sooman- thằng khốn nạn đã đẩy cha anh vào tù vì tội hối lộ. Đôi mắt anh lộ rõ vẻ căm tức, những mạch máu hằn lên trong đôi mắt cùng những ánh nhìn như thiêu chết người đối diên khiến anh trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết…

- Ah ah…Sooman à! Nhanh lên đi anh! Ah ah….Chỗ đó….- ả rên đầy dâm dục, ánh mắt anh ngày càng hằn lên những tia đỏ vì tức giận, nếu còn chứng kiến thêm cảnh này thì chắc anh sẽ mất tự chủ mà lao vào cấu xé hai con người đê tiện kia mất..

- Anh biết rồi! Em yêu, đợi anh nhé…Mình cùng tới…HAHAHA…Không biết thằng yunho nó về mà thấy cảnh này thì nó sẽ nghĩ gì nhỉ….- Lão cười một ách đê tiện và không ngừng đưa đẩy mạnh dần khiến cho những tiếng rên kia ngày một to hơn….

- Mặc kệ nó!! Em phải sống cho mình đã..Em chỉ vì tội nghiệp nó nên mới cho nó ăn học mong sau này kiếm được chút tiền lời từ nó…Nó ngu lắm anh ạ.!! Còn tưởng em yêu nó thật lòng….Đúng là mơ mộng hão huyền….- à vùa rên vừa ráng cất tiếng nói đáp trả…

Máu trong người anh đang sôi sục, nó thôi thúc anh lao vào và đâm chết hai con người đê tiện đó bằng chính đôi tay của mình. Bên cạnh anh, vẻ mặt của yoochun cũng ko khác anh cho mấy- nó biểu lộ sự tức giận đến tột cùng…

Ngay lúc đó một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí anh..Anh đừng nên nóng giận ngay lúc này, nó sẽ không giúp ích được nhiều cho anh trong tình cảnh hiện nay…Anh sẽ trả thù, sẽ khiến cho hai con người kia phải quỳ gối xuống mà cầu xin anh tha thứ…..

Phải…chắc chắn là sẽ như thế…

Lẳng lặng cùng Yoochun bước ra ngoài đóng nhẹ cánh cửa, mọi thứ lại trớ về như trước đó- như chưa từng có ai đặt chân vào căn phòng này…..

Chap 3

Đã một tuần trôi qua sau cái ngày mà anh phát hiện ra sự thật tàn nhẫn ấy…

Anh đã sống tại nhà Yoochun nhưng cũng khá ngại vì cậu ta đang ở chung căn hộ với ca sỹ cậu ta quản lý…

Anh cảm thấy thật mệt mỏi sau tất cả…

Anh đã mất gia đình từ năm anh 9 tuổi. Cha anh bị Lee Sooman hãm hại mà phải vào tù vì tội ăn hối lộ, mẹ anh vì đau buồn mà chết…Anh đã cảm thấy cuộc đời thật bất công cho đến khi gặp cô- Hwang Miyoung…

Cô là người đầu tiên nói yêu anh, không trêu chọc anh như những người khác chỉ vì anh là một thằng mồ côi..

Nhưng giờ đây những lời nói phủ phàng và tàn nhẫn của cô cứ vang vọng bên tai anh…nó khiến lòng anh như thắt lại…Anh hận mình vì sao yêu cô và tin cô quá nhiều để rồi giờ đây anh phải thất vọng đến vậy….Đúng là sự đời thật sự rất khó lường…..

Anh sẽ bắt đầu lại- sẽ là một con người mới… Anh sẽ trả thù tất cả những người đã coi thường anh…Anh sẽ cho họ hiểu được cảm giác của anh- cái cảm giác cô đơn và buồn tủi gặm nhấm anh hằng ngày…

Những suy nghĩ đã khiến anh quên mất những gì mình cần làm …Anh cần đến phòng giám đốc để kí hợp đồng và gặp cậu ca sỹ anh được giao quản lý- Kim Jaejoong…

Cậu trai này làm anh có ấn tượng rất đặc biệt, ở cậu có gì đó khiến anh cảm thấy thật bình yên, vẻ đẹp thiên thần của cậu càng làm anh choáng ngớp…Anh không phải loại người có thể nhớ mặt và tên một người trong khi chỉ gặp mặt một lần nhưng với cậu thì lại là trường hợp đặc biệt…

Mở cửa bước vào phòng giám đốc sau khi đã trình bày rõ ràng với thư kí, anh được một dịp bất ngờ bởi trước mặt anh là hai chàng trai cực kì nổi bật. Đương nhiên một trong số đó là cậu. Còn về chàng trai còn lại, anh ta thật sự đẹp trai…Khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt to, thân hình to cao khiến không biết bao nhiêu cô gái tự nguyện lao vào vòng tay anh….

Anh khẽ gật đầu chào cậu và bước về phía giám đốc, đưa tay như muốn bắt tay và nở nụ cười chuyên ngiệp…

- Tôi là Jung Yunho!! Giám đốc hằn đã nghe về tôi qua quản lý Park…Hôm nay tôi đến đây để kí hợp đồng….- anh bắt đầu màn giới thiệu quen thuộc của mình….

- Mời anh ngồi!! Tôi là Choi Siwon!! Tổng giám đốc công ty DeAn! Tôi đã nghe và cũng đã đọc qua bản lý lịch của anh..! Rất ấn tượng…Công ty chúng tôi thật vinh dự khi tuyển được một người tài giỏi như anh….- Siwon niềm nở chào đón anh như thể anh là một người thân trong gia đình…

- Chào anh, Yunho-shi!! Chúng ta lại gặp nhau rồi..- cậu cười hiền, một nụ cười thánh thiện làm anh thẫn thờ…

- Chào cậu, Jaejoong-shi!! Cậu vẫn khỏe chứ??- Anhp lại cậu, không quên nở cụ cười như nụ cười đó chỉ dành cho cậu……..

- Hai người quen biết nhau từ trước rồi sao?? – Siwon ngạc nhiên nhìn anh và cậu và cuối cùng ánh nhìn của anh chiếu thẳng vào cậu như muốn tìm một câu trả lời…

- Vâng, Siwon huyng! Em đã gặp yunho-shi khi đến căn hộ của Junsu chơi! Khi đó anh ấy đi với Yoochun-shi nên em đã được giới thiệu sơ qua rồi!!- nói xong, cậu lè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra một cách tinh nghịch…..

- Quen biết trước vậy cũng tốt!! Thôi chúng ta cùng kí hợp đồng!! Yunho, tôi có thể gọi anh như vậy được chứ! – nhận lấy cái gật đầu của anh, Siwon nói tiếp : “ Anh sẽ bắt đầu làm việc luôn từ ngày hôm nay. Đây là bản sơ yếu lí lịch của Jaejoong và lịch làm việc sắp tới của cậu ấy. Trong thời gian tới sẽ khá vật vả vì vậy mong anh cố gắng hết sức. Còn chuyện chỗ ở, công ty có quy định quản lý sẽ ở chung với ca sỹ để tiện cho công việc. Anh sẽ không phiền chứ??..- Siwon nhìn anh sau khi nói một lèo mệt đứt hơi

- Vâng! Tôi nghĩ là không có vấn đề gì cả!! Giờ tôi xin phép đi để dọn dẹp đồ đạc….Jaejoong-shi cậu không phiền chỉ đường cho tôi chứ???....Anh trả lời sau khi suy nghĩ thật kĩ….Với lí do này anh có thể tránh gặp mặt cô và cũng có thể dàn xếp lại kế hoạch trả thù của mình….

Nghe anh gọi cậu đứng lên cúi chào Siwon rồi cùng anh bước ra ngoài……..

Chap 4

Bước vào căn hộ nhỏ xinh xắn của cậu, anh cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết…Không khí nơi đây khiến anh có cảm giác mình thuộc về nơi này- một không khí ấm áp hơn bao giờ hết…Giống như cậu vậy….Không biết từ bao giờ anh đã bắt đầu suy nghĩ về cậu nhiều hơn, cũng nhờ vậy mà anh không còn suy nghĩ về con người đê tiện kia nữa….

“(wae?) nal geureoke swipge tteonanni

(wae?) naega swiwo boyeotdeon geoni

(wae?) nae gaseumeun jjijeojijanha (wae?)

(wae?) modu hansunganui kkumieotdamyeon

(wae?) barojabeul sigani isseotdamyeon

(wae?) jebal nega haengbokhagil baraetda (wae?)”

Tiếng nhạc chuông vang lên trong không gian tĩnh lặng làm cắt đứt dòng suy nghĩ của anh….Keep your head down- bài hát làm anh phải suy nghĩ khá nhiều về ý nghĩa của nó…Thật giống chuyện tình của anh…

Liếc nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại….Là số của cô-Miyoung…Cô đang điện cho anh, anh nên làm gì???....Im lặng hay sẽ trả lời điện thoại của cô…Tiếng chuông điện thoại vẫn reo lên khiến anh lúng túng….

“ À! Là em à? Có chuyện gì ?” Anh trả lời-trong giọng nói có pha chút lạnh lùng và cả giận dữ….

“ Hôm nay anh bay về đúng không? Anh đã cuống sân bay rồi sao? Em ra đón anh nhé?”- Giọng cô đầy háo hức và yêu thương…Anh thật sự không tin vào tai mình, có phải người con gái này và cô ả để tiện rên rĩ torng căn phòng ngủ của anh thật sự là một người. Giọng nói êm ả kia của cô phút chốc đã khiến anh siêu lòng…Nhưng không, những gì cô gây ra cho anh quá lớn để anh có thể chấp nhận được sự thật…

Vẫn bằng một tông giọng lạnh lùng, anh đáp lại:

- Anh sẽ không về Hàn nữa…Anh quyết định sẽ ở luôn bên này...Đừng chờ anh làm gì nữa….Anh chán em rồi…Ok?

Cô như không tin vào những gì mình vừa nghe. Giọng cô như lạc đi, dù không gặp cô anh vẫn có thễ tưởng tượng khuôn mặt kia đang hốt hoảng như thế nào

- Anh đang nói đùa đúng không? Anh yêu em mà !!! Anh yêu em đúng không? Anh yêu, anh hãy về Hàn đi…Chúng ta sẽ xây dựng lại từ đầu..Em yêu anh mà…Chúng ta không thể nào kết thúc như thế này…Không thể nào….- Giọng cô lạc hẳn đi, sau đó là những tiếng la hét và tiếng khóc của cô…

- Tôi không hề đùa, cô Miyoung…Số tiền cô cho tôi ăn học tôi sẽ gửi lại cho cô vào ngày mai…Tạm biệt và xin lỗi em

Những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên má, anh nhanh chóng cúp máy, tháo sim điện thoại và lắp vào sim khác….Anh biết điều anh vừa làm với cô thật sự là quá tàn nhẫn…Anh biết chứ, biết rõ hơn ai hết nhưng anh biết làm gì được khi cô lại là người bóp nát trái tim anh…Cô khiến nó rỉ máu rồi lấy muối xát lên nó…

Cô có biệt anh đau lắm không? Cô có hiểu cảm giác của anh khi anh biết cô đã phản bội anh mấy năm trời??? Anh đã mất lòng tin ở cô và cô khiến anh không còn muốn tin tưởng bất kì người nào khác….

Chân anh khụy xuống, nó như không còn khả năng chống đỡ cơ thể của anh…Có lẽ nó cũng giống như anh lúc này, quá mệt mỏi để đương đầu với mọi thứ…

Nước mắt anh không ngừng lăn dài….Đây là lần thứ hai anh khóc trong cuộc đời anh….Có phải anh đã thật sự suy sụp rồi không???

Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp bao quanh người anh, cảm giác này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, mùi hương vanila dịu nhẹ xộc vào mũi….Là cậu-Kim Jaejoong, lúc này cậu không khác gì một thiên thần được thượng đế gởi xuống đề xoa dịu cơn đau đang âm ỉ trong anh……

- Yunho ah~ !!! Không sao rồi…Hãy quên tất cả mọi chuyện đi nào….Hãy để đầu óc anh được thanh thản hơn bao giờ hết…Ít ra trong giây phút này hãy quên người con gái đó…Được chứ???- Cậu dùng chất giọng dịu nhẹ của mình thủ thỉ vào tai anh…Nó làm anh không khỏi rùng mình nhưng xen lẫn đâu dó trong trái tim anh lại len lỏi một cảm giác vô cùng ấm áp….

“ Doushite kimi wo suki ninate shimantan darou…

Donna ni toki ga nagarete mo komi wa zutto……….”- Cậu ngân nga một bài hát tiếng nhật, giọng ca cậu bay bỗng thanh thoát như những âm thanh vọng về từ thiên đường….Không lâu sau anh chìm vào giấc ngủ….Giấc ngủ đầu tiên thật sự mang lại cho anh cảm giác ngọt ngào sau chừng đó năm sống trong sự lo toan, số gắng không ngừng nghỉ để không ai xem thường mình….

Liệu cậu có phải là bến đỗ cuối cùng của con thuyền đang rong chơi trên bãi biển là anh?????........

Chap 5

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, anh mệt mỏi mở đôi mắt….

Các giác quan bắt đầu hoạt động để giúp anh nhận thức được anh đang ở đâu….

Không khó để nhận ra đây là căn phòng mà cậu đã dành biết bao công sức để chẩn bị cho anh….Căn phòng thật đơn giản, tường được sơn màu trắng thanh khiết- như cậu vậy…..Lại thêm chiếc tủ đồ màu đen nổi bật giữa phông nền màu trắng….Trên cái gương tủ còn được gắn một hình heo Boo cộp mác Kim Jaejoong….

Nghĩ đến đây anh khẽ cười, dường như anh đã bị cậu ám ảnh rồi thì phải..?? Thật nực cười..!! Anh chỉ vừa chia tay người yêu chưa đầy 24h và bây giờ anh đã bắt đầu rung động bởi một con người khác….

Hương thơm từ đâu bay đến làm bụng anh réo rắt…..Nó như đang biểu tình rằng nó thực sự muốn đánh chén ngay bây giờ….

Đẩy nhẹ cánh cửa phòng và bước về phía căn bếp…..Cậu đứng đó, tay không ngừng rắc gia vị vào món canh, miện thì lẩm nhẩm bài Ba con gấu….

Trong mắt anh bây giờ cậu đáng yêu hơn bao giờ hết…..Người thì khoác cái tạp dề màu hồng in hình heo Boo – nhướng mày, anh tự hỏi cậu thích heo Boo đến thế sao? Nhìn đôi môi của cậu kìa, cậu đang nghĩ chuyện gì mà bỉu môi như thế chứ, đáng yêu chết đi được- cậu đang thử thách anh hay sao cơ chứ….Khẽ mỉm cười với suy nghĩ quái dị của mình, anh lên tiếng:

- “Jaejoong-shi!! Tôi đã làm phiền cậu rồi! Thật xin lỗi”

- “Anh thức rồi sao?? Tôi cũng vừa định nấu chút đồ ăn rồi mới đánh thức anh dậy! Anh ổn rồi chứ??? – nhận lấy được cái gật đầu của anh, câu nói tiếp: “Còn về chuyện khi nãy, anh không cần phải cám ơn tôi đâu!! Ai cũng có giây phút đau khổ đến gục ngã trong cuộc đời mình….Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình nên an ủi anh, anh không biết lúc đó dáng vẻ của anh như thế nào đâu- nó mang một dáng vẻ cô độc, ánh nhìn toát lên một vẻ đau thương…Xém chút nữa tôi đã khóc đấy…” – vừa nói, vừa xem xét nét mặt khôi hài của anh rồi cậu mỉm cười- một nụ cười thánh thiện xoa dịu nỗi đau đang dấy lên mạnh mẽ trong anh…..

- Tôi đã làm cậu khóc sao?? Thật xin lỗi…Tôi không cố ý như thế đâu…Tôi không xứng đáng để được là lí do cho những giọt nước mắt của cậu..- Đâu đó trong câu nói của anh có sự giễu cợt và cả tủi hận nữa….Dáng vẻ cô độc ấy của anh lại một lần nữa hiện lên trước mắt cậu….Cậu thật sự không thể chịu được dáng vẻ đó….

Rồi thật bất ngờ, cậu bước đến nắm lấy bàn tay anh, khẽ xoa nhẹ nó…Anh mở to mắt nhìn cậu như không tin được chuyện gì đang xảy ra, cậu cũng vậy….Chính cậu cũng không biết mình đang làm gì?? Chỉ đơn giản là cậu muốn sưởi ấm tâm hồn đang bị sự cô đơn đày đọa kia mà thôi…..Phải! Chỉ là như vậy thôi…..

- Này!! Chúng ta đừng dùng kính ngữ nữa được không?? Em sẽ gọi anh là Yunho huyng nhé??- Mắt cậu mở to như mắt cún con nhìn anh, đôi môi nở một nụ cười hạnh phúc….

Thử hỏi tất cả những người đàn ông trên thế giới này xem ai có thể từ chối lời đề nghị này cơ chứ, mà nói chính xác hơn là không có lí do nào để từ chối cả…Vậy là anh cứ gật đầu, xem ra anh sẽ có một người em rồi….

- Yunho huyng!! Mình ăn cơm nào…Em nấu đó…J……Anh phải thử tài nghệ của em đó….!!!- Cậu nhóc liếng thoắng nắm tay anh kéo đến chiếc bàn ăn đã đầy ắp thức ăn….Món nào cũng trông thật ngon mắt khiến không bụng anh lại réo rắt biểu tình….Thật là ngại chết đi được….

Anh ăn rất nhiều và luôn miệng kehn ngon khiến cậu nhóc được một phen lên mặt…

Tối đó có hai con người nằm say giấc cùng nhau mơ những giấc mộng đẹp….Thù hận, tình yêu môi thứ trong phút chốc đã tan biến như nó chưa từng xuất hiện….

Nhưng những thứ đó sẽ tan biến như thế nào thì không ai được biết trước….!!!

Chap 6

Sáng hôm sau……..

Anh thức dậy khi nghe mùi thức ăn thoang thoảng len lỏi qua khe cửa….Chắc là cậu đang chuẩn bị bữa sáng cho cả hai người….Cậu em trai này thật là quá đáng yêu mà…. Nhưng có thật là anh chỉ xem cậu chư một người em trai ko??...Anh không dám khẳng định điều này mà anh cũng không dám đối mặt với nó….Xã hội này sẽ chấp nhận hay sao??? Anh có thể tưởng tượng được nếu anh yêu cậu thì mọi người sẽ nhìn anh bằng cặp mắt như thế nào !!! Anh không muốn mình lại bị coi thường như trước…Vậy nên mong cậu hãy chỉ dừng lại ở chỗ đứng em trai trong lòng anh…Mong là vậy…..

- Yunho huyng!! Mới sáng sớm mà đã ngẫn người ra rồi…Lại suy nghĩ về người con gái kia hay sao??? Gấu ngốc à! Lại ăn sáng nào…. – Cậu vừa nói vừa lè lưỡi tinh nghịch….Thói quen này của cậu thật quá dễ thương mà…..

Cậu cứ như vậy mà đòi anh bảo cậu làm em trai anh sao được….Haizz!! Anh thật là khổ tâm quá đi mà…..

- Huyng ngẩn ngơ khi nào cơ chứ!!! Đừng có chọc huyng…Ăn đi….Lát huyng chở em qua sân khấu PL để tập dượt….Chiều nay em sẽ diễn debut đó…-Vừa nói anh vừa cầm cái bánh sandwich cậu làm lên nhai…..

- Là hôm nay ạ??? Em tưởng là ngày 26/12 lận mà- Mắt cậu mở to, miệng há hốc ngạc nhiên…Vẻ mặt trông thật buồn cười khiến anh phải sặc cà thức ăn vừa nuốt…

- Tên ngốc này…Em có biệt hôm nay chính là ngày 26 không hả???? Aishhh…Giờ thì ăn nhanh đi…Chúng ta còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm…..À mà này!! Huyng cho em tự lựa cho mình 2 bài để hát debut tùy em…ok?- Anh nói xong thì cũng đi tìm cái khăn để lau đi cái thứ anh vừa phun ra...

- Huyng à! Vậy em sẽ hát bài “W” và “ How can I” nhá??? Em thik hai bài đó nhất đấy!

- Được thôi…Bây giờ thì huyng thấy em nên đi thay đồ đi….chúng ta sẽ đi ngay bây giờ…- Nói xong thì cũng là lúc anh mặc xong chiếc sơ mi màu đen…

Trông anh bây giờ đẹp trai vô cùng…Khuôn mặt nam tính càng được nhân lên bởi sắc đen của chiếc áo….Bất giác cậu thốt lên

- Huyng à! Huyng tuyệt thật đó!! Wao~~….

- Huyng biết mà…Em định mặc cái tạp dề đó đến bao giờ ….Huyng cho em 15 phút để chuẩn bị đấy…Nhanh lên…

- Đợi em 5 phút thôi!!- Nói xong cậu chạy như bay về phía phòng ngủ làm anh giật cả mình vì tốc độ của cậu…

Nếu cậu đi thi Olympic thì sẽ giành giải nhất lun đó

Đúng 5 phút sau, cậu bước ra…Cậu cũng mặc áo sơ mi như anh nhưng nó chẳng thể hiện được một chút nam tính nào của cậu…

Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần trắng, cả làn da cậu cũng trắng chỉ riêng mái tóc là co màu đen, mượt ôm sát vào khuôn mặt cậu….

Có phải anh đang hoa măt không khi nhìn thấy sau lưng cậu là một đôi cánh…

Chắc là vậy rồi….Cậu là một thiên thần….Thiên thần trong anh J

Chap 7

Sân khấu PL

- Sao Jaejoong huyng chưa đến nhỉ? Lâu chết đi được,,,,Aishhh….YAH! PARK YOOCHUN!! SAO GIỜ NÀY ANH TÔI VẪN CHƯA ĐẾN??? ANH QUÊN THÔNG BÁO CHO HỌ RỒI PHẢI KHÔNG? AISHHH – Junsu vừa la hét vừa đi tới đi lui, miệng không ngừng chửi mắng Yoochun làm anh xanh mặt…..Anh thầm nghĩ nếu bây giờ có fan của cậu ở đây ngay bây giờ thì không biết sẽ phản ứng thế nào đây….

- Cậu bình tĩnh chút được không cả Junsu? Anh cậu đag trên đường đến đây cùng Yunho, tôi phải nói bao nhiêu lần cậu mới chịu hiểu hả???- Anh vò rối mái tóc của mình, vẻ mặt lộ rõ vẻ chán nản….

- SUSU AH!!! HUYNG ĐẾN RỒI NÀY!!- Vừa lúc đó thì Jaejoong từ đâu chạy đến khoát vai thằng em cười tít mắt….

- Huyng à!!

Nhìn cậu và nó bây giờ như hai đứa con nít vậy.....Cả anh và Yoochun đền lắc đầu chán nản khi nghĩ đến cảnh mình như một bà bảo mẫu trong tương lai..Mà chán cũng phải, vì hai đứa trẻ kia bây giờ đang nắm tay nhau chạy vòng vòng sân kia kìa, à không giờ thì đổi rồi, đag chơi trò bịt mắt bắt heo…

- Yunho-shi, Yoochun-shi ! Phiền hai anh đưa Kim Jaejoong-shi và Kim Junsu-shi vào phòng hóa trang được không? Buổi diễn sẽ bắt đầu trong 1h nữa…- PD chương trình thông báo với anh…

- Oh! Vâng …Cám ơn anh…- Anh và Yoochun cùng cười một lúc….Nụ cười cả hai tỏa sáng khiến cho bao nhiu PD nữ trong cánh gà bị mất máu….

Họ cũng không chần chừ nữa mà ngay lập tức chạy lại chỗ hai đứa nhóc kia và kéo chúng về phòng hóa trang…..

Ngồi đợi cậu trên chiếc ghế để ngoài phòng hóa trang, anh đag tưởng tượng không biết cậu hóa trang lên thì sẽ như thế nào nhỉ vì bình thường cậu đã rất đẹp rồi….Bật giác anh đỏ mặt khi nghĩ đến đôi môi hồng của cậu….Anh muốn nó…..

Hóa trang cho cậu cũng không lâu lắm vì chuyên viên bảo các đường nét trên mặt cậu vốn đã đẹp một cách rất tự nhiên nên chỉ cần chải lại mái tóc cho phù hợp với bài hát mà thôi……..Chỉ nói vài câu vậy thôi, mà mặt cậu đã đỏ như trái cà chua nấu chín vậy và tất nhiên nó khiến mọi người chọc cậu nhiều hơn… Điều đó khiến anh thật sự khó chịu…Anh không muốn cậu để lộ vẻ mặt đó với bất kì ai khác ngoài anh….

Giờ thì cậu đang đứng cùng anh sau cánh gà…Người cậu cứ run lên một cách mất kiểm soát….Điều đó khiến anh thật sự lo lắng….Không nghĩ ngợi gì cà, anh nắm chặt lấy bàn tay cậu và khẽ thì thầm:

-“ Jaejoong à! Em nhất định sẽ làm được!! Nhất định đấy! Khi hát cứ nhìn vào người em thấy tin tưởng nhất thì em sẽ hát được thôi…Nhớ nhé! Huyng tin ở em đấy”

Thấy anh còn lo lắng hơn cậu, Jaejoong khẽ bật cười, bỗng nhiên bao nhiêu sợ hãi nãy giờ trong cậu giờ đây đã tan biến đi hết….Vừa lúc đó thì:

-“ Sau đây là phần trình diễn của ca sĩ mới debut trực thuộc công ty DeAn: Kim Jaejoong với bài hát How Can I…! Xin quý vị cho một tràng vỗ tay!!- Giọng nói của MC Yoo Jaesuk vang vọng trong khán đài…Và bất ngờ hơn, khán gỉa khi nghe thấy tên cậu đã vỗ tay, cổ vũ cho cậu hết mình….

Bước lên sân khấu, cậu khẽ liếc mắt về phía anh nhưng không thấy anh đâu cả….Điều đó làm cậu sợ, sợ lắm….Cậu biết tin tưởng vào ai đây….??

Nghĩ đến đó, mồ hôi cậu túa ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, khiến nó ôm sát vào thân hình nhỏ nhắn của cậu…..Nó làm cậu trở nên thật sexy trong mắt tất cả mọi người….

Nhạc bắt đầu cất lên, đôi mắt cậu vẫn đang tìm kiếm anh….Anh đâu rồi??? Sao lại bỏ cậu lại một mình cơ chứ…Anh thật đáng ghét quá đi mất….Cậu sợ đến sắp khóc rồi đây này….

-“ KIM JAEJOONG!! FIGHTING!!” – Giọng anh vang lên từ hàng ghế đầu của khán giả, ngay trước mặt cậu thôi….Người anh đag nhễ nhại mồ hôi đấy, chắc vì chen lấn với khán gỉa đây mà….Anh thật là…luôn làm cậu phải bất ngờ….

Giọng hát cậu cất lên….Chất giọng của một thiên thần đag quyện lấy từng lời của bài hát…..Giọng ca khiến tâm hồn người khác phải lắng lại, để lại một khoảng lặng trong tâm hồn, cảm giác đó khiến ta phải day dứt mãi không thôi….

Anh cũng đag thưởng thức bài hát của cậu đấy….Nhưng việc anh ngắm cậu thì nhiếu hơn...

Cậu đag mặc chiếc áo sơ mi trắng ách điệu đag bết lại dính sát vào người cậu như muốn khoe ra chiếc eo thon, chiếc quần jean đen ôm sát vào đôi chân nhỏ gọn, mái tóc được cắt cao để lộ đôi mắt to cùng chiếc cổ quyến rũ…..

Như cảm giác được đội mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào mình nên lúc không hát, cậu quay đầu về phía anh và bĩu môi khiến anh như phát điên lên vì hành động của cậu….Các fan của cậu cũng thấy và bắt đầu hét toáng lên khiến anh muốn lủng màn nhĩ...

Câu thật là…luôn khiến cho người khác phát điên lên….

Xem ra anh đã yêu cậu thật rồi….Anh có thể cảm nhận được điều đó….Xem ra anh đã yêu người khác nhanh hơn anh nghĩ nhỉ??? Vậy cũng tốt…vì nhờ quên nhanh như vậy mà bây giờ anh đã biết mình yêu cậu rồi….Nếu được anh sẽ cố gắng trân trọng tình yêu này……..Nhưng xã hội này sẽ như thế nào nhỉ??? Anh mặc kệ, anh sẽ khiến cho người khác phải chấp nhận tình yêu của anh với cậu….Chắc chắn là như vậy…Phải!!! Chắc chắn là như vậy….Anh hứa đấy

I Love You…My Angel……

Chap 8

Sau khi ăn tiệc cùng giám đốc công ty và các staff, cậu và anh trở về nhà sau một ngày mệt mỏi….

Đôi mắt nhắm nghiền- cậu đã thiếp đi từ lúc nào không biết…..Hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ chu ra khiến anh không kiểm soát được mình….Ở bên cạnh cậu nhóc này, xem ra anh sẽ luyện được tính kiềm chế cảm xúc rất nhiều đây…

Đặt cậu nằm xuống giường- tất nhiên là trong phòng cậu….Anh khẽ miết tay lên hàng mi cong dài, xoa nhẹ đôi môi đỏ như cánh hồng , kéo chiếc chăn lên che cho cậu rồi tự mỉm cười bước ra ngoài để lại một con người đã tỉnh giấc…..

Trở về căn phòng của mình, anh khẽ nhặt lại chiếc sim cũ của mình và lắp vào máy, anh muốn xem cô ra sao rồi….Dù đã không còn gì với nhau và anh cảm thấy rất hận cô nhưng dù sao cô vẫn có ơn với anh…Mà như người ta thường nói là hận càng nhiều thì chứng tỏ mình yêu người kia càng nhiều….Giờ anh mới thấy thấm thía câu nói này….

Trong máy có đến hơn 50 cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thì đầy ắp hộp thư- tất cả đều mang một nội dung “ Saranghae, Yunho….”

Khẽ nhăn mặt vì nội dung tin nhắn…Anh không thích nó…Cùng lúc đó thì số điện thoại của cô gọi đến…

“ Quyến luyến tôi đến thế sao Miyoung…Hay là chúng ta cùng chơi đùa một chút nhỉ....”- Anh thầm nghĩ….

- Yoboseo?! – anh bắt máy…

- Yunho à!! Làm ơn đừng tắt máy mà…Chỉ cần nghe em nói thôi…Yunho à! Em yêu anh! Anh biêt điều đó mà đúng không? Làm ơn đi, em không biết anh đã nghe, đã thấy chuện gì nhưng em yêu anh thật đấy…Làm ơn…- Giọng cô tha thiết khiến anh thấy buồn nôn..

- Rốt cuộc là cô muốn gì??? Nói thẳng ra đi…-Anh cứng giọng…

- Chúng ta quay lại với nhau nhé? Em chỉ cần như vậy thôi….Được không, Yunho?- Cô trơ trẽn đưa ra lời đề nghị…

Khẽ cười vì cuối cùng cô cũng đã nói ra điều anh muốn…

- Vậy thì cô bay qua đây đi….Tôi đang ở Mỹ…Nhanh nhá…Tôi đang rất mong chờ cô đấy- Mấy chữ cuối anh cố gắng nói thật quyến rũ….Anh biết cô sẽ không bao giờ cưỡng lại hành động này…

Khẽ nghe tiếng tút bên kia đầu dây, anh biết cô đã đồng ý và chắc chắn đang gói ghém đồ đạc cho kịp chuyến bay…

Giữa đêm tối, một giọng cười hiểm ác vang lên làm màn đêm thêm đáng sợ….

Bắt đầu từ bây giờ, cuộc chơi sẽ chính thức bắt đầu......

Chap 9

Sáng hôm sau…

“Cạch”….

- Yunho huyng?! Gấu ngốc à!! Dậy đi chứ…Sáng rồi đấy…- Giọng cậu vang lên trong căn phòng nhỏ…

Anh đang nằm đó, gương mặt không còn chút nào gọi là nam tính cả, nó giống như là….là…một con gấu ngốc….

Cậu bật cười khi nghĩ đến hình ảnh này…Nhưng thật sự là lúc này đây trông anh rất đáng yêu….

Có phải anh rất hay gọi cậu là thiên thần?! Nhưng theo cậu anh mới là thiên thần đấy chỉ khác rằng thiên thần này lại mang đôi cánh đen vấy bẩn vì một cuộc tình không mấy tốt đẹp….

Phải! Cậu đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện của anh hôm qua….Không phải cậu nghe lén đâu..Cậu chỉ định đi uống nước và ghé vào cảm ơn anh thôi…Nhưng thật không ngờ cậu lại phải chứng kiến anh trong hình dạng một con người xấu xa đến vậy.

Mà không, nói anh xấu xa cũng không đúng…Đó chỉ vì anh đang quá căm hận người con gái kia mà thôi…Phải! Chỉ vì vậy thôi….

Giờ thì quay lại nhiệm vụ chính nào…Cậu hít vào một hơi thật sâu và bắt đầu :

- Huyng! Huyng à! Dậy đi nào….- Cậu thì thầm vào tai anh những tiếng thật ngọt ngào và…..” HUYNG!”- cậu hét thẳng vào tai anh bằng giọng ca oanh vàng được đào tạo 3 năm trời….

Và sau tiếng hét thánh thót với tầng volumn cao nhất thì tất nhiến sẽ là:

- AAAAAAAAAAAAAA….- Tiếng hét của anh cũng theo đuôi cậu mà khiến cho chim chóc bên ngoài chết cả…Đến nỗi hai bác hàng xóm già ở đối diện căn hộ còn phải lắc đầu mà bảo: “ Bọn trẻ ngày nay bạo lực quá…”

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của anh cậu thật sự không biết nói gì mà chỉ có thể ôm bụng cười...Vừa cười cậu vừa nói :

- Huyng à! Dậy đi….Em nhớ hôm qua Siwon huyng có nói là hôm nay sẽ họp đúng không?...Huyng chuẩn bị nhanh nhá…..Em đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho hyung rồi đấy….- Cậu càng cười lớn hơn khi vẻ mặt của anh tốt sầm lại chỉ vì nghe từ “họp”…

- Jaejoong!! Mấy giờ rồi? – Anh mở to mắt nhìn cậu…

- Em nghĩ là 7h45?!! – Cậu trả lời…

- 7h45? YAH! SAO GIỜ NÀY EM MỚI KÊU HUYNG HẢ? ÔI CHẾT TÔI RỒI…!! SAO EM KHÔNG ĐÁNH THỨC HUYNG SỚM HƠN CƠ CHỨ!? CON HEO BOO NGÔC NGHẾCH NÀY!! AISHH…- Vừa nói anh vừa chạy vào phòng tắm để chuẩn bị…Anh đã đi rồi mà tiếng vẫn còn vang vọng đâu đây, thật sự rất xứng đáng để làm quản lý của cậu….

- Huyng cứ từ từ đi!! Dù sao cũng còn hơn nửa tiếng nữa mới họp mà…Làm gì mà gấp thế chứ…- Giọng cười độc quyền của cậu vang lên trong sự ngỡ ngàng của anh…

- Nhưng dù sao cũng đừng kêu huyng trễ vậy chứ!! Dù sao cũng cần gây ấn tượng tốt với mọi người mà…- Anh rầu rĩ trả lời cậu…

- Thôi được rồi! Cho em xin lỗi nhá…! Em qua nhà Junsu chơi đấy...! Good luck huyng Gấu ngốc thân iu của em …Hahahahaha…-Cậu lại cười, xem ra sáng hôm nay mở đầu khá tuyệt đấy chứ nhỉ….

Bất giác anh cũng nhoẻn miệng cười….

Nếu như trước đây….anh gặp cậu trước….thì sao nhỉ?

Phải chăng…..mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều…

Chuyện này, anh cũng không biết nữa…

Giờ đây, điều anh cần mỗi ngày chính là nụ cười và hình bóng của cậu trong cuộc sống của anh…

Anh….chỉ cần có vậy mà thôi…

All I Need Is You, My Baby…..

Chap 10

Anh và cậu đang trên đường đến căn hộ của Yoochun và Junsu…

Cậu thì muốn ở lại để chơi với Junsu, riêng anh thì lại muốn đi họp cùng Yoochun cũng như muốn bàn với Yoochun một vài việc riêng….

- Yoochun!! Tối hôm qua Miyoung có gọi điện cho tao….Mày nghĩ việc này nên thế nào? – Anh nói với Chun trong khi vẫn lái chiếc xe màu đen bóng loáng lướt đi trên đường phố với tốc độ không tưởng….

- Miyoung? Tại sao cô ả lại gọi điện cho mày? Đừng nói với tao là mày tha thứ cho cô ta đấy nhé?..- Yoochun nhướng mày hỏi anh, trong giọng nói xen lẫn vẻ ngạc nhiên….

- Tao không điên đâu Chun à!! Tao đã chia tay cô ả vào tuần trước rồi! Nhưng hôm qua vì có một số chuyện cần thiết nên mới sử dụng lại sim cũ…Hahaha….Mày biết không? Có hơn 50 cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn nữa…Nào là Saranghae,Yunho….Những câu đó làm tao muốn nôn ra cả mật xanh – Anh vừa cười vừa nói như chẳng có việc gì xảy ra và dù có thì nó cũng chẳng hề liên quan gì đến anh nhưng đã là bạn thân thì tất cả mọi chuyện lẫn cảm xúc đền không thể giấu kín….Và tất nhiên điều đó có nghĩa là Chun có thể hỉu được tất cả, sâu trong giọng nói cười cợt đó lại là một chất giọng cay đắng cùng một trái tim đau đớn đang bị hủy hoại….Nhưng vẫn có một điều Chun sẽ mãu không nhận ra được là đâu đó có một góc khuất nhỏ trong trái tim ấy cũng đang rung động từng hồi bởi một cậu nhóc mang tên Jaejoong

- Vậy giờ mày tính làm thế nào?- Sau khi xem xét lại mọi chuyện, Chun cất tiếng chậm rãi hỏi…

- Tao chỉ muốn chơi đùa một chút thôi – Anh nở nụ cười nửa miệng khiến Yoochun giật mình, anh chưa từng thấy thằng bạn của mình rơi vào trạng thái như thế này….Anh biết làm gì để giúp cho nó khi lòng thù hận đã che mờ đôi mắt và liệu nó sẽ nghe anh? Anh không chắc về việc này….

- Thôi, bỏ đi! Chuyện này khi khác tính tiếp…Mày vói Jaejoong thế nào? Cậu nhóc dễ thương lắm đúng không? – Anh lãng sang chuyện khác để không phải nghe thêm bất kì một lời nói thâm độc nào của thằng bạn mình….

- Á ! Jaejoong á? Cậu ấy thật sự rất dễ thương…Suốt ngày cứ lẽo đẽo theo tao gọi huyng, không thì lại đòi tao dẫn đi mua kem dù tao với cậu ấy phải chạy gần chết để trốn fan…Cậu ta chỉ mới debut thôi mà sao nhiều fan đến thế chứ?? Điên nhất là lần tao đang ngủ thì Jaejoong lại chạy vào phòng tao mà mở bài Tri-Angel, đến đoạn rock ầm ầm thì lại mở to hết mức khiến tao muốn điên cả đầu….Cũng vui phết…HAHAHA- Yunho vừa cười vừa kể, xem ra Yoochun đã chọn đúng đề tài cho anh rồi….

Nụ cười hiền, ấm áp lại quay trở lại xóa tan đi hình ảnh cô đọc và đầu thù hận….Anh phải đến và cảm ơn Jaejoong thôi…

Xe dừng lại khi đến một tòa nhà – đó chính là công ty DeAn…

Vừa bước xuống xe, cả hai đã trở thành tâm điểm.Với Yunho, anh gây ấn tượng bằng khuôn mặt góc cạnh, nam tính, mái tóc đen cắt cao được vuốt keo thẳng đứng (tóc trong wrong number), bộ vest màu đen càng làm cho anh trông sang trọng và nổi bật hơn…Còn Chun thì sao, anh mang một làn da trắng mịn màng không tì vết, đôi moắt to thu hút đối phương cùng đôi môi đỏ mọng như màu máu khiến các cô gái phải ghen tị, về trang phục anh cũng không thua kém gì Yunho…Anh khoác trên mình bộ vest màu trắng thanh khiết…Cả hai đi cạnh nhau thật khiến cho bao chàng trai phải ghen tức….

Bước vào phòng họp sau khi đã làm cho hành lang tanh mùi máu và thùng rác chất đầu khăn giấy, Yunho và Yoochun của chúng ta cuối cùng cũng an phận mà ngồi vào bàn họp…

Cùng lúc đó thì giám đốc- Choi SiWon cũng bước vào, khuôn mặt hiền hậu cũng những đường nét thanh tú vẫn không đổi từ ngày đầu gặp mặt nhưng đôi mắt vẫn ánh lên những ánh nhìn nghiêm nghị và sắc sảo, nhìu khi chính anh còn phải ghen tị với Siwon….

- Hôm nay chúng ta sẽ bàn về kế hoạch quay MV cho ca sỹ Kim Jaejoong….Trong album vừa rồi, tôi thấy chúng ta nên chọn bài In Heaven, bài hát này đã được khá nhiều cư dân mạng ủng hộ….Mọi người thấy sao?- Giọng nói ôn tồn của vị giám đốc trẻ vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng….

- Tôi nghĩ bài này khá hay….Nhưng còn về ý tưởng quay clip, nhân vật chính và cả địa điểm quay, theo tôi nên chọn bối cảnh thật phù hợp như ở một đồng cỏ, n1o có thể cho thấy sự bình yên và có cảm giác đó thật sự là một thiên đường cho một tình yêu đầy sóng gió….-Leeteuk- trưởng ban ý tưởng nêu ý kiến của mình….

- Rất tốt! Vậy còn về nhân vật chính?...Ai có ý kiến gì không?- Nở nụ cười hài lòng, Siwon tiếp tục….

- Tôi nghĩ nên để cho diễn viên Song Jihyo và Kim Junsu đóng…Vì như mọi người đã biết Song Jihyo là một diễn viên triển vọng và cũng khá thành công, tôi nghĩ cô ấy có thể bộc lộ được hết tâm tư cũng như tình cảm của nhân vật…Còn về nhân vật nam, tôi nghĩ nên giao cho Kim Junsu vì hiện cậu ấy đang nam ca sỹ nổi tiếng lại có khả năng diễn xuất tốt, hơn thế nữa lại là người nhà của Jaejoong-shi nên sẽ không bị scandal là dùng sữ nổi tiếng của người khác để lăng xê cho ca khúc- Gain-Một nữ nhân viên với mái tóc màu ngăn cá tính lên tiếng….

- Nếu vậy sao không chính Jaejoong-shi đóng mà lại là Junsu-shi? Jaejoong-shi là người sáng tác ca khúc đó, cậu ấy hiểu rõ hơn ai hết cảm giác của nhân vật cơ mà…-Jokwon phản đối ngay tức khắc….

- Jokwon-shi, vì chính Jaejoong shi sáng tác bài hát đó nên mới không nên tham gia đóng MV và cậu ấy cũng đã nói rõ là không muốn tham gia quay MV…Như vậy đã đủ chưa. Jokwon-shi? – Gain đáp trả bằng những lập luận sâu sắc mà khó ai có thể theo kịp…

Đến nước này thì Jokwon không còn gì để nói nên đành im lặng và phóng tia laze về phía Gain…

Sau khi suy nghĩ kĩ tất cả mọi việc, lúc này Siwon mới lên tiếng:

- Tôi thấy ý kiến của Gain rất tốt! Quản lý Jung và quản lý Park, hai anh có góp ý gì thêm không?

- Tôi thấy ổn, tuy nhiên còn mọt vài chỗ cần được hoàn thiện….Tôi nghĩ nên thêm vào một số cảnh chơi đùa vào MV như hai người cùng nhau đạp xe đạp chẳng hạn và cô gái sẽ khóc khi thấy sự không đồng bộ về trang phục của cả hai người….Ý tôi không phải khóc thật đâu chỉ cần hơi mếu máo thật đáng yêu là ổn rồi…-Yunho thẳng thắn nêu lên ý kiến của mình và nhận được sự đồng ý của tất cà mọi người….

- Rất tốt! Vậy cứ làm như thế đi! Về phần trang phục, tôi giao cho Jung SooJung-shi đảm nhiệm!! Về phần địa điểm cũng như đạo cụ sẽ giao cho Gain-shi và Jokwon-shi!! Jinri-shi sẽ phụ trách việc liên lạc với bên quản lý của Song Jihyo shi ở công ty C-jes...Còn về phần PR cho MV, tôi nghĩ không nên làm quá rầm rộ sẽ làm mất hình tượng của Jaejoong…Còn về phần quản lý Jung và quản lý Park nên thông báo lịch làm việc sắp tới cho Junsu và Jaejoong....Mọi người đã làm việcvất vả rồi…Buổi họp kết thúc…Yunho-shi, anh ở lại gặp tôi..- Giọng nói vút cao như ra lệnh khiến cho người khác không thể chống lại được…Lại có thêm một điểm khiến anh thêm ghen tị với Siwon

To be continue

-“ ……Yunho-shi, anh ở lại gặp tôi.”- Lời đề nghị bất ngờ khiến ai cũng ngỡ ngàng, trong đó có cả anh…..

- Vâng! Thưa giám đốc- Anh trả lời rồi quay sang Yoochun ra hiệu cho anh đi trước và không cần chờ mình..

Sau khi mọi người đã ra ngoài, anh mới ngồi xuống và hỏi chuyện:

- Giám đốc bảo tôi ở lại có chuyện gì sao? Tôi nhớ là mình không hề vi phạm bất cứ điều gì..?!?- Anh nhướng mày hỏi, khuôn mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc…

- À! Không phải thế! Chỉ là tôi muốn nói chuyện với anh một chút thôi! Vì vậy anh hãy thả lỏng đi….- Siwon cười hiền, ánh mắt không còn cương trực nữa mà lại rất dịu dàng….

- Ra là vậy – Anh thở phào nhẹ nhõm…

- Yunho này! Anh đã bao giờ yêu chưa? – Siwon đột ngột hỏi

- Tất nhiên là có nhưng đối với tôi tình yêu là một màu đen – Anh trả lời không chút ngại ngần…

- Tôi biết điều đó! Vì ngay từ lần đầu gặp anh, tôi thấy anh không hề đơn giản như cái vẻ bề ngoài thường đánh lừa người khác…- Siwon cười và nói với anh

- Ý giám đốc là sao?

- Tôi biết anh đang nung nấu một ý định gì đó? Tuy tôi không biết là chuyện gì nhưng tôi sẽ giúp anh…Trong 2 năm, nếu anh làm việc thật tốt tôi sẽ cho anh lên chiếc ghế giám đốc này….Vả lại anh cũng là một người có thực lực nên chuyện này sẽ đơn giản thôi..- Siwon nở nụ cười nửa miệng khiêu khích…

- Trong 2 năm? Anh nói thì nghe đơn giản quá thì phải…Nghe thì hình như tôi được lợi khá nhiều nhỉ? Không có điều kiện gì sao? – Anh nhướng mày hỏi

- Có chứ! Tất nhiên là có! Đó chính là hãy cho Jaejoong thật tốt….Cậu nhóc đó sẽ chẳng làm được gì khi không có ai ở bên cạnh…Vẻ ngoài sôi nổi nhưng có ai biết rằng thằng nhóc bị chứng rối loạn cảm xúc…Nó sẽ tự làm đau mình khi không thể chịu nổi một điều gì đó….- Ánh mắt vị giám đốc bỗng trở nên rối loạn rồi lại nhìn về xa xa như đang hồi tưởng một điều gì đó khiến không khí trong căn phòng cũng trầm xuống…

- Yunho này! Anh có biết vì sao công ty này tên là DeAn không? – Anh quay lại hỏi, ánh mắt thảm thương đến đáng sợ…

- Không! Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra được- Yunho trả lời

- Là Dead Angel! DeAn là viết tắt của Dead Angel! Cậu có thể thấy ở đây mọi người ai cũng khoác lên mình một phong cách hoàn hảo…Nhất là họ đã tự tạo cho mình một vỏ bọc cứng rắn, mạnh mẽ đến không ngờ…Đó là vì họ muốn che giấu cái tâm hồn đau thương của mình….Ai đến đây cũng thế và chính anh, tôi, Jaejoong, Junsu và Yoochun-anh bạn thân của anh cũng vậy….-Siwon từ tốn giải thích

- ………….- Nghe những lời này anh chỉ biết lắng nghe mà không thể nói thêm một câu nào nữa….Yoochun-nó đã trải qua những gì anh thực sự không biết…Gọi là bạn thân với nhau nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đến nó cả, trong khi nó thì chỉ cần nghe anh ốm thì đang làm bài kiểm tra nó cũng bỏ mà chạy đến với anh….Có phải anh đã quá vô tâm rồi chăng….Chợt trong lòng anh dâng lên cảm giác tội lỗi mà không thể nào xóa bỏ được….Cả cậu nữa, cậu đã gặp chuyện gì sao? Một cậu nhóc đáng yêu như thế, hồn nhiên, trong sáng như vậy đã từng bị tổn thương hay sao….Nơi đây, thật sự là quá rắc rối rồi….

Sau một hồi suy nghĩ, anh lên tiếng:

- Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh! Tôi sẽ chăm sóc cho Jaejoong thật tốt..- Ánh mắt anh chân thành khiến Siwon muốn thử tin tưởng vào anh…

- Vạy thì bây giờ chúng ta cùng trở lại với công việc nào! Công ty SmEnt đang chuẩn bị cho ra mắt một nhóm nhạc nữ để đối đầu với Jaejoong….Đây là hồ sơ của họ….Anh đọc xong rồi cho tôi ý kiến….- Siwon đưa cho Yunho một xấp hồ sơ cùng hình ảnh làm anh muốn chóng mắt….Lần này sẽ bận rộn lắm đây

- “(wae?) nal geureoke swipge tteonanni

(wae?) naega swiwo boyeotdeon geoni

(wae?) nae gaseumeun jjijeojijanha (wae?)

(wae?) modu hansunganui kkumieotdamyeon

(wae?) barojabeul sigani isseotdamyeon

(wae?) jebal nega haengbokhagil baraetda (wae?)”- tiếng nhạc chuông của anh vang lên khi cả hai người đang chìm trong một bầu không khí căng thẳng.…

Lần đầu tiên anh cảm thấy yêu tiếng chuông điện thoại của mình đến thế và vẻ mặt anh càng trở nên tươi tắn hơn bao giờ hết khi nhìn thấy tên người gọi đến – Jaejoong Boo…..

- Tiếng chuông ấn tượng nhỉ! Thôi anh nghe máy đi…Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp- Siwon phì cười khi nhìn thấy khuôn mặt khó xử của anh

- Không sao! Là Jaejoong gọi ấy mà….Anh có muốn nói chuyện với cậu ấy không?- Yunho vội giải thích…

- Thôi! Được rồi…Anh nghỉ đi- Siwon nhẹ nhàng từ chối….

Anh cúi người chào và phóng nhanh ra ngoài cùng chiếc điện thoại đang reo inh ỏi

- Có chuyện gì sao, Jaejoong? – Anh vội bắt máy dù cho chưa kịp ra khỏi cửa…

- Gì em muốn ăn kem á? Ôi trời ạ! Em có biết là chúng ta rất khó để ra noài bây giờ không hả?

Bỗng Siwon nghe tiếng nói bên kia vọng lại:

- EM KHÔNG BIẾT! HUYNG LIỆU MÀ VỀ CHỞ EM ĐI ĂN KEM! JUNSU VÀ YOOCHUN HUYNG SẼ ĐI NỮA NHƯNG EM MUỐN HUYNG ĐI CHUNG CƠ..EM CHO HUYNG 15 PHÚT NỮA ĐẤY!- Anh vột nuốt nướt bọt khi nghe giọng nói như muốn ăn tươi nuốt sống mình từ đầu dây bên kia xòn Siwon thì ngày càng cười to hơn khiến anh ngại gần chết…

- Ôi trời ạ! Tên nhóc này! Huyng biết rồi….Ngồi ở nhà đợi huyng đi….Aishh

Siwon bật cười khi thấy anh trong bộ dạng này…..Xem ra anh đã chọn đúng người rồi đấy chứ…

My little brother….I guess this guy is belong to you

CHAP 11

- Wonnie à! Em thik Yunnie mất rồi! Appa sẽ la em mất…Wonnie à em biết làm sao đây- Jaejoong nhìn anh với đôi mắt ngập nước…

- Joongie à! Em thik Yunnie sao?- Anh hỏi lại với ánh nhìn sững sốt xen lẫn đau đớn……

- Dae!! Ottoke?- Jaejoong ngày càng khóc to hơn…

“ Joongie à! Còn anh thì sao đây?Đối với em anh là gì cơ chứ??”- Anh thầm nghĩ nhưng tay lại xoa đầu cậu:

- Sẽ không sao đâu Joongie à! Chẳng phải Yunnie cũng rất thik em đấy sao? Tất cà sẽ ổn thôi mà….Phải! Sẽ ổn thôi- Mắt anh nhìn cậu đau đớn nhưng anh cố không để cậu thấy được điều đó….

………………………………….

- TẠI SAO? TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI EM NHƯ THẾ CHỨ? ANH ĐÃ NÓI SẼ ỦNG HỘ EM KIA MÀ? TẠI SAO CHỨ? – Jaejoong gào thét trong vòng tay anh, liên tục dùng những cú thúc mạnh mẽ để đẩy anh ra nhưng không được…Vòng tay anh siết chặt cậu như một gọng kiềm khiến cậu không thể nào thoát ra được dù đã cố gắng hết sức…

- Anh cũng không muốn đâu Jaejoong à! Nhưng ba em….Ông ấy….Anh xin lỗi em Jaejoong à! Anh xin lỗi – Anh cũng khóc, nhìn cậu, trái tim anh như thắt lại….Nhưng anh biết làm sao đây khi người đàn ông cậu gọi bằng Appa lại đang uy hiếp gia đình anh….

- Yunnie à! Yunnie à! Nhất định anh phải đợi em…Nhất định đấy…

Nói rồi, cậu dùng hết sức mình thoát khỏi vòng tay anh, chạy ra khỏi nhà, bỏ lại sau lưng tất cả….Cậu chạy, chạy mãi, mặc cho đôi chân chưa mang giày đang bật máu..Nước mắt cậu rơi, rơi mãi….Nhất định cậu phải đến đó….Nhất định….

…………….

Đứng trước cánh cửa phòng bệnh, cậu sợ hãi, cậu sợ sẽ không được thấy Yunnie đáng yêu của cậu nữa…Sẽ không được nghe anh gọi tên cậu, sợ lắm….Nhưng cậu phải vào mới được…Phải vào thì cậu mới được gặp anh….Nghĩ lại tất cả, tại sao cha cậu lại cho người đánh Yunnie chứ? Anh có tội tình gì với ông sao? Anh chỉ mới 17 tuổi, làm sao anh có thể chịu được cơ chứ?

- Yunnie à?- Cậu mở cửa, chầm chậm nhìn vào, anh ngồi đó…Miệng vẫn cười thật tươi…Lòng cậu chợt thấy bình yên lạ thường…Băng trong lòng cậu đã tan rồi, lòng cậu đang rất ấm áp cho đến khi cậu nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh anh là một cô gái mà cậu không quen biết….

- Yunnie? Cậu gọi tôi à? Cậu là ai? Tôi có quen cậu không?- Anh giương đôi mắt nâu tuyệt đẹp nhìn cậu…Ánh mắt anh lên những ánh nhìn xa lạ…

- Miyoung à! Anh có quen cậu nhóc này sao?- Anh quay sang hỏi cô gái bên cạnh mình, tay họ nắm chặt nhau…

- Anh…không…nhớ em sao? Là em: Jaejoong đây mà…Là Joongie đáng yêu của anh đây mà….Anh thật sự không nhớ gì sao? – Giọng cậu run run, đôi mắt cay nồng, khó khăn lắm cậu mới hoàn thành được hết câu nói của mình….

- Tôi thật sự là không biết cậu mà! Bạn gái tôi bảo tôi vừa gặp tai nạn, không nhớ được gì đâu….Cậu là ai vậy??.- Anh ngây thơ hỏi mà không biết từng lời anh đang nói như đang xé nát trai tim nhỏ bé của cậu

- Jaejoong-shi! Tôi là bạn gái của Yunho! Tôi mong cậu ra ngoài để anh ấy nghỉ ngơi- Miyoung nhìn cậu, ánh nhìn cay độc và khắc nghiệt đến nghẹt thở dù miệng cô vẫn cười thật nhẹ nhàng...

- Bạn gái? Cô là bạn gái của anh ấy sao?Vậy còn tôi thì là gì cơ chứ? Tôi xin lỗi! Tôi đã quá bất lịch sự rồi…Xin lỗi vì đã làm phiền…..Xin lỗi hai người- Cậu mau chóng quay đi để che dấu những giọt nước đang trào ra từ khóe mắt….

Không hiểu sao, đâu đó trong trái tim Yunho cảm thấy nhức nhối, nhúc nhối đến nghẹt thở, tại sao anh lại đau đến thế khi nhìn vào người con trai kia…

Cậu ta đã từng là gì của anh?

Bạn bè ư?.........

Ánh nhìn của cậu dành cho anh không giống như của những người bạn…

Hay là tình yêu?

Anh không nghĩ anh lại yêu một thằng con trai…

Miyoung mới là tình yêu của anh cơ mà….

Anh đau quá….Anh muốn ngủ ngay bây giờ…Anh muốn ngủ…..

Cậu bước ra khỏi bệnh viện,cậu đau lắm….Tình yêu của cậu đã vứt bỏ cậu, anh đã không cần cậu nữa rồi….Giờ đây anh đang hạnh phúc với người con gái mang tên Miyoung chứ không phải là cậu…Tim cậu đang rỉ máu….Cậu đã cố gắng chữa lành cho nó nhưng sao vẫn đau như thế…

Mưa rơi….Từng giọt mưa thấm sâu vào da thịt cậu, làm ướt mái tóc đen óng mượt…

Gió thổi mạnh từng cơn rét buốt….Nhưng cậu mặc kệ…Cậu đang tuyệt vọng…

Người cậu yêu vứt bỏ cậu, người cha cậu kính trọng phá hủy tình yêu của cậu và cuối cùng người cậu tin tưởng nhất phản bội cậu….

Phía sau cậu nghe rõ tiếng gọi của Siwon…Anh đang tìm cậu…

Cậu chạy…Lại tiếp tục chạy…cho đến khi….

“RẦM”

- JAEJOONG AHHHHHH!

Siwon bật người tỉnh giấc….Người anh ướt đẫm mồ hôi….Từng hình ảnh trong cơn mơ lại hiện về rõ hơn bao giờ hết….Tại sao cái quá khứ nghiệt ngã đó cứ bám theo anh…Khiến anh ray rứt mỗi khi nhìn cậu…..

Với tay lấy chiếc đồng hồ trên đầu tủ….3:00AM….

Anh ngồi dậy….Đi đến bên tủ rượu, tự rót cho mình một ly đầy và nốc cạn nó….

Anh tiến đến bên chiếc ghế cạnh cửa sổ….Anh ngắm nhìn cảnh Seoul về đêm…

Trong mắt anh, Seoul hiện lên thật đẹp, thật bình lặng nhưng liệu lòng người có bình lặng được như vậy hay không?

Từng dòng kí ức lại tiếp tục quây quanh anh…..Chúng khiến anh ngộp thở….CHúng khiến anh ray rứt…..Anh biết anh đã sai nhưng anh đang cố gắng sữa chữa sai lầm của mình….Anh đã rất cố gắng cơ mà….

Flashback

- JAEJOONG AHHHHHH! Tiếng anh vang lên xé toạt màn đêm u tối….Cậu nằm đó, người thấm đẫm máu, ướt luôn cả chiếc áo cậu mặc….Làn da trắng nổi bật trong gam màu đỏ của máu…Đôi mắt to tròn nhìn anh giờ đang từ từ khép lại….từng giọt nước mắt vẫn đang chảy không ngừng trên khuôn mặt thanh tú…

- Yunnie à! Saranghae…youngwonhi! -Môi cậu mấp máy vài chữ cuối rồi lịm dần đi trong vòng tay của anh….Anh đã làm gì thế này? Chúa ơi! Con đã làm gì vậy… Xin người hãy cho con biết đi….Có phải con đã sai rồi không? Con đã xé nát trái tim của người con yêu nhưng con biết làm sao đây khi gia đình con đang gặp nguy hiểm….Giữa tình và nghĩa….Con biết phải làm sao???….Tại sao người lại đưa con đến hoàn cảnh này….Chúa ơi?

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! – Anh hét lên, hét để trái tim đang rỉ máu kia đừng đau nữa,hét để chúa có thể cảm nhận được nỗi đau của anh nhưng càng hét anh lại càng đau hơn….Nỗi đau cứ gặm nhấm anh từ từ…Nó âm ỉ, nhức nhối trong lòng anh…

Anh cõng cậu chạy đến bệnh viện….Người ta nói cậu mất máu nhiều lắm….Trong khi bênh viện lại không còn loại máu của cậu….Cậu sẽ chết ư? Thiên thần của anh sẽ rời xa anh ư?...Không thể như thế được….Anh không thể để cậu ra đi như thế…

May sao cậu và anh cùng nhóm máu….Anh sẽ cứu cậu….Nhất định đấy….Anh đã yêu cậu, yêu đến mù quáng rồi nên anh không cần bất cứ thừ gì nữa, dù cho có phải hy sinh mạng sống nhỏ bé này để cứu sống cậu…Anh phải cứu được cậu…Anh phải cứu được cậu….Nhất định phải cứu được…..

…………………………

Bước ra khỏi phòng bệnh khi chắc rằng cậu đã ổn…..Anh đã cho cậu một lượng máu khá lớn nhưng liệu nó có lớn bằng nỗi đau anh vừa gây ra cho cậu hay không? Anh cũng không biết nữa….Anh thật sự không biết…

Anh thấy mình như một thằng tồi…Một thằng đồi bại, vô dụng không thề bảo vệ người mình yêu….Đúng là quân đốn mạt mà….

- Siwon-shi? Anh vào phòng bác sĩ nhé! Bác sĩ cần nói với anh về tình trạng của bệnh nhân Kim Jaejoong..- Cô y tá bước đến bên anh, nhẹ nhàng nói…

- Vâng! Tôi biết rồi! Cảm ơn…- Anh trả lời rồi chạy nhanh vào phòng bác sĩ, gạt phăng cơn chóng mặt vì mất máu đang đến với anh...

- Bác sĩ cần gặp tôi ạ? – Anh bước vào phòng cùng gương mặt ngày càng nhợt nhạt…

- Vâng…Tôi cần nói với anh về tình trạnh của bệnh nhân…Anh cần phải bình tĩnh đấy…- Bác sĩ Kang Hodong ôn tồn nói…

- Tôi hiểu…Tôi đang rất bình tĩnh đây…- Anh trả lời dù cho tay chân đang run rẩy, đôi chân anh như kiệt sức, chúng như không thể chống đỡ nổi cơ thể anh….Anh gần như gục ngã..

- Được rồi…Thế này nhé: Tôi nghĩ bệnh nhân sẽ bị mất trí nhớ vì máu không kịp lên não…Còn nặng hay nhẹ thì chúng tôi chưa chắc vì bệnh nhận phải tỉnh lại thì chúng tôi mới có thể giám định được mức độ….Vấn đề thứ 2: Về mặt tâm lí tôi nghĩ bệnh nhân vừa bị shock khá nặng công thêm thể trạng yếu nên có thể gây ra một vài triệu chứng mà điển hình ở đây là chứng rối loạn cảm xúc….- Bác sĩ Kang vừa quan sát nét mặt ngày càng tối đi của anh vừa giải thích…

- Chứng rối loạn cảm xúc? – Anh hỏi lại, đây là lần đầu tiên anh nghe về căn bệnh này…

- À vâng! Chứng rối loạn cảm xúc là các trạng thái cảm xúc bị trầm trọng quá mức, trong đó con người ít có khả năng kiểm soát, dẫn tới tâm trạng trầm cảm và làm suy yếu khả năng học tập, làm việc, và giao tiếp với những người khác. Các chứng bệnh rối loạn cảm xúc thường rất dễ chữa khỏi. Điều quan trọng là cần phải nhờ giúp đỡ, không chỉ để giảm bớt sự chịu đựng không cần thiết mà còn bởi vì nếu không được chữa trị, nhiều chứng rối loạn cảm xúc sẽ tái phát và ngày càng trở nên tồi tệ hơn trong suốt cuộc đời bệnh nhân. Hai chứng rối loạn cảm xúc thường gặp nhất là Trầm Cảm và Rối Loạn Lưỡng Cực. Và trường hợp của Kim Jaejoong-shi, tôi nghĩ sẽ nghiêng về Trầm Cảm..

- Vậy cách chữa như thế nào ạ? Anh đứng bật dậy nhưng nhanh chóng ngồi xuống vì cơn chóng mặt…

- Để chữa trị hiệu quả, cần bắt đầu từ việc chẩn đoán thích hợp về chứng rối loạn cảm xúc. Ngoài đánh giá của các chuyên gia sức khỏe tâm thần, phần lớn các trường hợp đều cần phải có sự đánh giá y khoa của bác sĩ để loại trừ các nguyên nhân thể chất có thể gây ra các triệu chứng đó. Và tôi khuyên anh không nên để bệnh nhân ở một mình vì bệnh nhân có thể sẽ tự làm đau bản thân của mình….Ngoài ra cần ổn định cảm xúc cho cậu ấy cũng như uống thuốc đều đặn và 2 tuần đến bệnh viện để kiểm tra một lần……Anh hiểu rồi chứ? – Bác sĩ Kang nhướng mày nhìn anh…

- Vâng! Tôi hiểu rồi! Tôi xin phép ra ngoài…- Anh lững thững lê từng bước chân một cách nặng nhọc ra ngoài, khuôn mặt thất thần, đôi mắt vô hồn không phương hướng….Đôi môi nhấp nháy từng tiếng nhỏ mà không ai nghe được : “Anh xin lỗi Jaejoong à! Anh..đã hại em rồi…”

Chap 11 part 2

Sáng hôm sau

Cố gắng lấy lại vẻ tươi tỉnh, anh nở một nụ cười mệt mỏi rồi bước vào công ty. Ai cũng có thể thấy những quầng thâm dưới mắt anh một cách rõ rệt. Cũng phải thôi, vì anh đã thức gần như là suốt đêm cơ mà. Tâm trạng anh thật sự đang rất rối….Mong sao hôm nay anh sẽ ko phải gặp cậu…Anh thật sự không biết phải đối diện với cậu như thế nào…Nhưng hình như ông trời không muốn chiều lòng anh…Vì chính lúc đó:…

- Siwon huyng!!!!

Giọng nói thân thương, trong trẻo vang lên sau lưng anh khiến anh chùn bước. Anh muốn lơ cậu lắm. Làm sao anh có thể đối mặt với cậu đây? Sao cậu lại đến ngay lúc này….À không! Anh đã có thể đối diện với cậu từng ấy năm, vậy thì thêm một ngày hôm nay nữa thì có hề gì…..Rồi cố gắng nở một nụ cười thật tươi , anh quay người lại, dùng giọng nói trầm ấm nhất của mình để trả lời cậu:

- Có việc gì vậy Jae?Lẽ ra giờ này em phải ở nhà phá quản lý Jung chứ nhỉ!!- Anh nói rồi bật cười khi thấy cái bĩu môi đáng yêu của cậu…

- Huyng nói cứ như em hư lắm ko bằng!! Em ko phải phá huyng ấy, chỉ là do em thấy cuộc đời huyng ấy quá nhàm chán, rãnh rổi ko có gì để làm mà em lại là một người rất rộng lượng luôn muốn giúp người khác nên em mới muốn làm huyng ấy vui chút thôi…-Cậu phồng má, tay mân me cái áo khoác boo màu hồng đáng yêu..

- Rồi rồi!! Theo cái lí sự cùn của em thì quản lý Jung phải cám ơn em chứ gì? Haha – Anh cười xòa rồi xoa đầu cậu khiến mái tóc cậu cất công đứng trước gương chỉnh hơn nửa tiếng rối bù xù không khác gì tổ quạ….

- A! Huyng làm gì vậy? Hư tóc em hết rồi.. Coi chừng em không thèm nói chuyện với huyng luôn đó…- Cậu chu cái môi ra rồi móc trong túi mình lấy cái gương hình Pooh đứng chỉnh lại tóc…

- Haha! Được rồi!! Không giỡn nữa! Em đến đây làm gì? Theo huyng nhớ thì lẽ ra giờ này em phải ở nhà để chuẩn bị cho các buỗi diễn sắp tới cơ mà..- Anh nheo mắt , cố gắng nhớ lại cái lịch làm việc dày đặc của cậu…

- Thì em chuẩn bị xong hết rồi! Này nhé: em thu âm và tập nhảy xong hết rồi nên đâu có việc gì làm đâu…Mà lẽ ra lúc đầu em ko định vào công ty đâu..Chỉ tại Yunho huyng mắc xem cái bản lý lịch gì đó của cái nhóm nhạc mới bên Sm nên bỏ bê em..Khiến cho dongsaeng đáng yêu của huyng phải vào đây nè…- Cậu vừa nói vừa lấy tay chậm chậm đuôi mắt ra chiều đau khổ lắm…

Tất cả những điệu bộ ấy đều khiến anh bật cười…Chỉ có khi bên cậu anh mới quên hết mọi buồn phiền, lo âu….Xung quanh anh sẽ chỉ có một màu hồng mà thôi…Thật hanh phúc….

Nhưng người ta thường nói những điều khiến bạn hạnh phúc thường ko kéo dài lâu….

Suy nghĩ này khiến môi anh tự động dãn thành một nụ cười….Nhưng nụ cười đó lại buồn biết bao……

- Thôi! Lên văn phòng của huyng nào! Huyng sẽ nhờ thư kí mua bánh kem dâu cho em nhé…-Anh khoác tay lên vai cậu, cùng cậu đi về phía văn phòng của mình..

- Yeah!!!!! Siwon huyng là nhất…- Nghe đến bánh kem, cậu reo lên như một đứa trẻ, nụ cười cậu đã tươi nay lại tươi hơn khi nghe anh nhắc đến món ăn cậu thích nhất..

Trong đầu anh giờ đây chỉ có thể lưu lại một hình ảnh mà thôi….Đó chính là nụ cười tươi sáng đang hiện hữu trên đôi môi anh đào của cậu…..

All I Want To See Is Your Smile…..I Always

Chap 12

Tại văn phòng:

- Thư kí Han! Phiền chị đến Balloon mua cho tôi một chiếc bánh kem dâu nhỏ nhé…Cám ơn - Anh dăn chị thư kí của mình trước khi lướt vào văn phòng..Phía sau anh vẫn là cậu nhóc ngốc nghếch đang cười tươi chỉ vì chiếc bánh kem cỏn con mình sắp được ăn…

- Seungyeon noona!! Noona phải lấy cho em chiếc bánh bự bự ý!! Noona nhớ nhé – Chạy đến bên Seungyeon, câu một tay nắm lấy tay cô tay còn lại quơ qua quơ lại cứ như đang diễn tả độ lớn của chiếc bánh, đôi mắt cún con to tròn lại có dịp tái ngộ rồi..

Lắc đầu, Seungyeon chỉ nhẹ nhàng cười và nói:

- Được rồi! Noona sẽ lấy cho em cái bánh vừa ngon lại đẹp nữa! Em cứ như con nít ấy Jae ạ

- Noona à!! Noona là nhất ý…- Cười lém lỉnh, cậu cầm tay cô vung vẩy

- Này Kim Jaejoong…Không phải khi nãy em nói huyng là nhất sao? Tên nhóc này…-Siwon thấy cậu nói vậy liền giả bộ ghen tị ra mặt…

- Em có nói sao? Chắc huyng già rồi nên lẩm cẩm phải không? Aigoo…Tội thật đấy..Em vào trước nhá huyng…Bye noona..- Cậu lộ bộ mặt gọi là phè phỡn của mình rồi cứ thế bước vào phòng để người huyng mà mấy phút trước với cậu vẫn là Number 1 đứng ngoài cửa với bộ mặt đơ toàn tập…

Thở dài với cái tính trẻ con của cậu, anh bước vào phòng thì đã thấy cậu đang nhún nhảy trên chiếc ghế bành sang trọng có họa tiết da hổ của anh…Tiếc hùi hụi cái ghế đang bị con heo boo nặng trịch kia nhún nhẩy, Anh rang bỏ qua cơn tiếc nuối của mình, ngả người ra ghế hưởng thụ sự êm ái nó mang lại…Anh từ từ hỏi cậu:

- Jaejoong này, bộ hồ sơ huyng đưa cho quản lí Jung, em cũng nên xem sơ qua đi…Huyng nghĩ nó cần thiết đấy..

- Em xem rồi huyng à! Họ đẹp thật đấy..Nói tiếng anh cũng giỏi nữa..Chả bù với em..-Mắt cậu lộ vẻ ghen tị, đôi môi hơi bĩu ra như đang chê trách ông trời thật không công bằng với cậu…

- Đẹp? Em nói cái gì vậy Jaejoong?...Cái hồ sơ đó là hình sau khi 9 người đó phẫu thuật thẫm mỹ đấy..- Mắt anh mở to ngạc nhiên như không tin được điều mình vừa nghe từ cậu

- Thật hả huyng? Không ngờ lun…Mà thôi kệ họ…Mà trong hồ sơ ấy, em thấy có một người quen lắm, giống như em đã gặp ở đâu rồi ấy mà em không nhớ ra…- Khuôn mặt cậu trầm lại lộ vẻ đăm chiêu…

- Người nào? Huyng không nghĩ em quên bất kì ai trong đó cả…- Miệng nói vậy nhưng chính anh cũng có thể suy ra được người đó là ai…

- Hình như tện là Tiffany huyng ạ…Tiffany Hwang ý…Em thấy quen lắm…

- Chắc em chỉ vô tình gặp ngoài đường thôi! Em đừng để ý làm gì…Lo cái lịch làm việc của em đi…Sắp phải diễn rồi biết chưa!!?!

- Em biết rồi! Huyng cứ thế là sao nhỉ? Ghét huyng ghia luôn…- Cậu trừng mắt với anh, thuận tay lấy luôn chiếc bánh kem mà Seungyeon noona khi nãy mua cho cậu rồi cứ thế mà bước ra khỏi phòng…

Đúng lúc đó thì cánh cửa mở ra….Và tất nhiên ai cũng biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra là gì…Trên trán của Kim thiếu gia nhà ta đã xuất hiện một vết bẩm nhỏ do sự va chạm khá “nhẹ” với cánh cửa gỗ chất liệu khá tốt….Thế mà cậu vẫn có gắng ôm cái bánh kem ngon lành của mình mặc cho cả thân hình đang dần ngã xuống đất….Vậy là cậu lại được khuyến mãi thêm một cục u ngay sau đầu sau phần hôn nhẹ với cái sàn mát lạnh….Và xin thong báo rằng, thủ phạm của một loạt tình tiết vừa rồi kh6ong ai khác chính là quẩn lí Jung mặt gấu nhà chúng ta hiện vẫn còn đơ ra nhìn cái dáng người tròn lẳng nằm vật ra sàn…Còn vị giám đốc đáng kính của chúng ta thì đang cười sặc sụa, mất hẳng hình tượng phong lưu hòa nhã ngày nào…

Chap 13

- Oh! Jaejoong ah! Sao lại nằm vật ra sàn thế kia? - Jung nhà ta ngây thơ hỏi mà không biết rằng mình sắp phải nhận hậu quả ra sao…

- YAH! JUNG GẤU KIA! SAO HUYNG VÀO MÀ KHÔNG THÔNG BÁO TRƯỚC HẢ? BIẾT LÀ ĐAU LẮM KHÔNG?- Vừa nói cậu vừa la hét, chỉ trỏ, thậm chí đạp luôn lên người “ bé” Jung ngây thơ tội nghiệp

- Huyng không biết mà! Xin lỗi..Lại bàn ăn luôn cái bánh đi…Đơi huyng bàn công việc với tổng giám đốc xong rồi huyng chở về luôn cho…- Vừa nói anh vừa vuốt vuốt lại tóc của cậu

- Huyng nói thế còn nghe được…Xì xì xì.—Phát ra vài tiếng động kì lạ, cậu phóng lại ngay chiếc ghế mà mình mới rời khỏi chưa đầy 5’

- Quản lí Jung! Cậu có việc cần nói với tôi sao?- Không biết từ khi nào, Siwon đã lo chỉnh trang lại trang phục của mình, quay trở lại với hình tượng điềm tĩnh khác xa khi nãy…

- À vâng…Cũng không có gì to tát..Là về bộ hồ sơ hôm trước ấy mà…

- Thế thì lại đây ngồi đi…Tôi cũng đang định gọi anh lên vì việc đó…- Tiện tay, Siwon rót sẳn luôn 3 li trà: cho anh, cậu và Yunho…

Mở tệp hồ sơ và lấy ra những thứ cần thiết anh bắt đầu nghiêm túc với công việc của mình..

- Tổng giám đốc! Trong này ghi là họ trực thược công ty Sm và sẽ ra mắt vào ngày 5 tháng 8 sắp tới?

- Phải! Có vấn đề gì sao?..-Siwon nhướng mày hỏi

- Đó là vào tuần sau…Cùng ngày với buỗi diễn trên Music Bank của Jaejoong…Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị kĩ càng một chút…

- Chuyện đó là tất nhiên rồi! Anh đừng lo gì cả…Anh chỉ cần cố gắng sắp xếp lịch diễn cho câu ấy thật tốt vào… Hai ngày sau album sẽ được xuất bản…MV thì ngày mai cũng đã ra rồi…Sẽ rất bận bịu trong thời gian này…Vậy nên nếu có thể dẫn Jaejoong đi chơi, cậu hãy tranh thủ vì sau này có khi lại không có thời gian….- Siwon bình tĩnh giải thích, tay cứ theo phản xạ mà xoa đầu cậu nhóc nghịch ngợm đang ngấu nghiến miếng bánh rồi lại nhận về cái trừng mắt đe dọa khiền anh bật cười…

Thấy cảnh ấy, trong lòng Yunho bỗng chốc nổi lên chút ganh tị xen lẫn khó chịu….

- Tôi biết rồi! Tôi xin phép về luôn- Anh đứng dậy cuối người 90 độ rồi không quên nhắc nhở cậu nhóc bên cạnh mình: “Jaejoong ah! Về thôi nào! Junsu bảo huyng dẫn em qua đó đấy….”

Chap 14

Part1

1 TUẦN SAU

Tại sân khấu Music Bank

- Xin chào mọi người! Chúng em là So Nyeo Shi Dae! Mong mọi người giúp đỡ..- Giọng nói của 9 cô gái trẻ trung đầy sức sống đang giới thiệu mình với tất cả các ca sĩ khác tại phòng chờ….Hôm nay chính là ngày debut của họ

Vừa lúc đó, Jaejoong cùng quản lí của mình cùng bước vào phòng chờ, theo thói quen, cậu cúi đầu chào tất cả mọi người…Thấy cậu bước vào, 9 cô gái liền chạy về phía cậu tự giới thiệu một lần nữa…

- Jaejoong sunbae-nim! Em là fan của anh! Mong anh có thể kí tạng cho em được không ạ?Em tên là Tiffany- Cô gái với đôi mắt cười đáng yêu đang nhìn cậu chờ đợi…

Cậu gật đầu và cầm lấy bút kí vào đĩa album mà cô gái kia đã đưa sẵn kèm theo một nụ cười thật tươi…

Cậu nào có biết khuôn mặt của anh hiện đang dần trở nên khó coi hơn bao giờ hết…Không phải vì cậu đang thân thiết với một người khác ngoài anh mà là vì cô gái đang xin chữ kí của cậu chính là người đàn bà mà anh căm ghét nhất, người đã lấy mất đi sự tin tường cũng như hạnh phúc của anh…Bỗng nhiên một ý nghĩ vụt qua trong tâm trí của anh, anh nên cho cô biết về sự có mặt của mình chứ nhỉ?!

- Tiffany-shi! Mong cô có thể lùi lại một chút không?- Vừa nói anh vừa dùng tay cản lại như thể đang cố gắng giữ an toàn cho cậu…Thậy vậy, cậu chỉ cười vì tưởng anh lo cho mình nhưng cậu nào có biết anh đang lợi dụng cậu…

- Ah! Dae! Em xin lỗi sunbae-nim!- cô vội nói khi thấy khoảng cách của cậu và cô thật sự rất hẹp…Nhưng rồi cô chợt cảm thấy giọng nói kia thật sự rất quen thuộc- cái giọng nói trầm ấm mà cô vẫn thường hay mơ tới- giọng của người yêu cô. Vội ngẩng đầu để có thề xác minh lại suy nghĩ của mình…Và cô đã đúng…Đó không ai khác chính là người đàn ông đã bên cạnh cô suốt mấy năm trời- Jung Yunho…Không kìm được niềm vui của mình, cô vội ôm chặt anh như sợ anh sẽ biến đi mất như khi đi du học về anh không hề về bên cô…

- Yunho oppa! Anh đã đi đâu vậy? Sao anh không quay về bên em? Em đã đợi anh rất lâu rồi…- Cô nức nở…

- Xin lỗi cô! Tiffany-shi, cô nhìn nhầm người rồi! Tôi tuy tên Yunho nhưng không phải là người cô đang tìm đâu…!! Jaejoong ah! Đến em biểu diễn rồi! Chúng ta đi thôi…- Quay người đi, anh để lại phía sau mình đôi mắt ngỡ ngàng xen lẫn bực tức của cô khi thấy anh đang nắm tay cậu cùng những lời bàn tán xì xầm của những người xung quanh…

Part 2

Dẫn cậu đến bên sân khấu, anh bắt đầu nói kỹ hơn về kế hoạch của mình về các hiệu ứng để có thể mang đến cho cậu cùng khán giả màn biễu diễn tốt nhất. Mặc dù đã tập dượt trước đó và kết quà rất tốt nhưng anh vẫn muốn kiễm tra tất cả mọi thứ một cách kỹ lưỡng..Hôm nay cậu sẽ tiếp tục quảng bá album của mình với ca khúc chủ đề In Heaven cùng Still in love- một ca khúc phụ với phong cách gợi cảm mà fan của cậu đã yêu cầu…Cũng vì thế mà trang phục của cậu hôm nay mà nói đối với anh chính là hết sức mỏng manh, dường như không thể che hết lấy than thể cậu…Mặc dù biết rằng đây chỉ là biểu diễn cho công chúng nhưng anh lại không thể nào kiềm chế cảm xúc của mình….

- Sau đây là màn biểu diễn mà các bạn mong chờ nhất !! Với âm điệu nhẹ nhàng sâu lắng cùng giọng ca truyền cảm, cậu ấy đã khiến chúng ta phải hòa sâu vào bài hát, trải qua từng cung bậc cảm xúc khác nhau! Vậng! Cậu ấy chình là KIM JAEJOONG cùng với ca khúc Still In Love…- Nghe đến tên cậu,dưới khán đài thật sự rất hỗn loạn, fan của cậu hét rất to, những chiếc bong bong đỏ, lightstick cùng banner của cậu được treo khắp nơi..Đây có thật là sự nổi tiếng của một ca sĩ mới vào nghề chưa đầy 3 tháng không vậy?

Anh chạy nhanh đến trước sân khấu, nơi mà cậu có thể nhìn thấy anh và lặng lẽ đứng cổ vũ cho cậu…Đây là một trong những điều mà cậu bắt anh hứa với cậu…Cậu bảo mỗi khi nhìn thấy anh, cậu mới có thể cảm thấy mình có đủ dũng khí để tiếp tục đứng trên sân khấu, đói mặt với hàng ngàn người…Lúc đó anh chỉ cười rồi cốc đầu cậu, bảo cậu có phải đang nói nhảm không để rồi bị cậu giận 3 ngày chỉ vì anh không tôn trọng sự nghiêm túc của cậu…

Giật mình vì tiếng hét của cô gái phía sau, anh vội nhìn lên sân khấu và bắt gặp cảnh cậu cùng cô vũ công đang diễn rất mùi mẫn, tay cô ta vuốt từ đùi cậu vuốt xuống rồi lại dùng tay kia xoa ngực cậu…..Tiếng hét ngày càng lớn hơn khi có một vài người nhận ra mặt cậu đang đỏ rần vì xấu hổ…Có người còn chảy cả máu mũi rồi…Còn anh? Anh đang trong trạng thái đơ toàn tập cùng ý nghĩ xông lên sân khấu lôi cậu xuống rồi đạp con đàn bà đáng ghét kia ra chỗ khác….Anh thấy khó chịu…Cực kì cực kì khó chịu…Anh sắp bốc hỏa đến nơi rồi…

Vừa lúc đó thì màn biểu diễn kết thúc, cậu chạy vội xuống sân khấu, lao thẳng vào cánh gà khiến anh chạy theo không kịp…Nhìn chân ngắn vậy mà sao chạy nhanh thế không biết…Đến lúc anh bắt kịp cậu thì cậu đã ngồi sẵn trong phòng nghỉ rồi, mặt đỏ rần và cậu đang hết sức che cái đầu của mình….Aigoo! Người ta xấu hổ đó mà…Nhìn cậu như vậy, anh cũng chả biết nói gì chỉ có thể ôm bụng mà cười

- Yah! Kim Jaejoong! Khi nãy trên sân khấu còn như thế, sao bây giờ em lại thành ra như vày rồi? Hahahaha- Vừa nói anh vừa ôm bụng mà cười, khóe mắt hình như cũng bắt đầu ướt ướt rồi

Cậu không nói gì, chỉ khẽ liếc anh một cái tóe lửa rồi lại vùi mặt mình vào ghế…Thấy vậy anh cũng không cười nữa! Tay rút chiếc điện thoại rồi khẽ chụp lại khoảnh khắc đáng yêu này….Cái này chỉ anh mới có thể thấy thôi…

Vừa lúc đó thì…

- Yunho oppa! Oppa có thể cho em xin chút thời gian không ạ? Em muốn nói chuyện với oppa!- Sau lưng anh phát ra tiếng nói của một cô gái và không ai khác chính là Tiffany hay anh nên gọi cô là Hwang Miyoung nhỉ ?! Quay lại với vẻ mặt lạnh lùng, anh nắm tay Jaejoong đang tròn xoe mắt nhìn anh với cô rồi từ từ bước ra cửa…

Thấy anh không ngó ngàng gì đến mình, lửa giận trong cô ngày càng lớn, nó khiến cô cảm thấy cực kì khó chịu và cô muốn giải tỏa nó ngay bây giờ…Chạy nhanh theo anh và cậu, cô dùng tay mình giữ chặt lấy vài cậu và…

“ BỐP”..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro