MASK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

× × × × × × × × × × × × × × × ×
Jake rùng mình, cái lạnh len lỏi qua lớp vải làm anh lạnh đến thấu xương. Mũi anh cay xè khi anh sẵn sàng rúc mặt vào ngực Michael để có được hơi ấm mà anh không thể tự sinh ra được nữa.

Michael được gửi đến khiến đầu Jake bơi và trái tim anh như mọc thêm đôi cánh nhưng cái lạnh đã giúp anh giữ vững lập trường. Thân hình ấm áp một cách đáng kinh ngạc vì bộ áo liền quần cơ khí của anh ta khá mỏng.

Trong giây lát, suy nghĩ của anh nhảy múa xung quanh hình ảnh của lớp da bên dưới. Jake có thể cảm nhận được chút ấm áp cuối cùng trong anh tràn đầy trên má anh khi chân tay anh giờ đang đổ mồ hôi lạnh khiến anh cảm thấy ê ẩm.

Cảm giác nhịp nhàng khi bước đi của Michael thật khó khăn nhưng nhẹ nhàng, anh đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê khi hình dạng đột ngột ngừng phá vỡ Jake khỏi câu thần chú không lời.

Jake nhìn ra khỏi sự ấm áp, quai hàm của anh ta rớt xuống khi anh ta nhận ra rằng họ đứng trước cổng thoát hiểm. Không phải như thể họ đang ở trong thử thách mà như thể họ đang đứng về phía đồng minh thoát hiểm. Đến gần cổng có cùng một cột gạch cũ và lối đi lát đá mà ông coi là nơi tôn nghiêm.

"Cái gì? Tôi không hiểu, tại sao lại có lối ra ở đây?" Jake nói xoay người trong vòng tay của những người đàn ông để xem. Michael nhìn Jake một lúc trước khi bắt tay anh rơi xuống.

"Gah!" Jake nhanh chóng giữ chặt cổ và vai anh khi anh mở rộng cánh tay và kiễng chân lên để tìm mặt đất vững chắc.

"Có thể đã cảnh báo tôi," cậu càu nhàu.
Chân cậu đung đưa trong không trung một lúc trước khi Michael nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước để cho chân Jake ngồi xuống.

"Cảm ơn," cậu lầm bầm trong khi ăn uống để chỉnh lại quần áo của mình. Michael trong nháy mắt đã ở trên người cậu , anh ta xoay người Jake xung quanh một cách thận trọng, đâm anh ta vào cổng ra và chỉ gần như xé toạc chiếc áo khoác của  cậu ta  khi kéo nó lên.

"Ha- Hay!"
Những ngón tay của Michael chạm vào miếng gạc được dán trên lưng dưới của cậu. Những ngón tay anh lướt qua nó như thể anh đang bối rối không biết tại sao nó lại ở đó. Sự bổ sung của anh ấy trở nên xám xịt khi Michael nắm chặt một góc của cuộn băng.
"Giờ thì đợi thôi-"

Jake nhăn mặt khi miếng băng lớn bị xé ra khỏi người. Cơ thể cậu cố gắng ưỡn lên nhưng vẫn bị bức tường lạnh lẽo áp vào cơ thể cậu.

"Haaah" Cậu rít lên trong nội tâm. Chà nếu trước đây anh ấy không tỉnh thì chắc chắn bây giờ anh ấy đã tỉnh rồi.
Bàn tay của Michael gần như âu yếm lần theo những dòng chữ vẫn còn đang chảy máu trên lưng anh.

"Chuyện đó," Jake rít lên giữa hai hàm răng nghiến chặt. Hình dạng nhận ra và ngoan ngoãn thả Jake kéo áo của mình xuống trên đống hỗn độn đẫm máu.

Michael lùi lại và đút tay vào túi. Jake đã sửa lại những miếng vải của mình lần thứ hai trước khi cậu ấy quan sát Michael.

Anh rút một bàn tay đang khép lại từ trong túi ra và đưa cho Jake. Người sabatour lưỡng lự trước khi khum tay dưới những hình thù.

Michael mở tay ra cho vật thể rơi xuống. Jake kiểm tra món đồ, đó là một chiếc chìa khóa có gắn thẻ.
"Tôi không hiểu, tại sao lại đưa cho tôi cái này?" Jake chỉ giữ bằng ngón cái và ngón trỏ, lông mày của anh ấy vẫn kéo vào nhau với vẻ bối rối.

Giống như mọi khi, hình dạng không nói mà di chuyển để nắm lấy cổ tay của Jake với chiếc chìa khóa trong đó. Anh đưa tay cầm chìa khóa ra cổng vẫy nó trong không khí như thể đang cố gắng thu hút sự chú ý của những kẻ phá đám. Không có gì xảy ra trong một thời gian dài. Rồi đột nhiên những cánh cửa lớn bằng kim loại kêu cót két khi chúng trượt ra.

Làn sương mù dày đặc tràn vào cánh cửa đang mở khi nó quay lại làn đường Lamkin của Haddonfield. Nó giống như những cuộc thử nghiệm nhưng có điều gì đó trong bầu không khí khiến nó cảm thấy khác.

Michael nhìn Jake trước khi bước vào. Anh ta nhìn vào đồ đạc thì hình dạng đã biến mất vào khu rừng phía sau anh ta và quay lại lần nữa. Cậu thoáng nhìn đến chân vẫn còn cảm giác ngứa ran. Jake nhanh chóng lắc chân như một con mèo dẫm phải vũng nước trước khi đuổi theo hình dạng.

× × × × × × × × × × × × × × × ×

Jake đi xuống phố cố gắng tìm lại hình dạng khi nhận thấy ánh đèn nhấp nháy của chiếc xe cảnh sát. Mặt anh đỏ bừng khi ký ức về những gì đã xảy ra với mui xe ô tô trỗi dậy. Khi tiến lại gần chiếc xe, anh ấy đặt một tay lên để chặn những ký ức đáng xấu hổ.

Jake giờ đã đứng trước nhà Myers. Cảm giác như nó căng ra và cong vênh trước mặt anh. Anh nuốt khan trước khi bước lên hiên nhà. Anh ấy đã ở đây cả trăm lần, nhưng lần này tim anh ấy đập mạnh hơn bao giờ hết. Thay vì lối mở thông thường, đã có một cánh cửa thực sự ở vị trí của nó.
Đôi mắt của Jake nheo lại.

'Tôi nên bấm chuông cửa hay chỉ bước vào?'
Anh chạm vào cánh cửa với lòng bàn tay đẫm mồ hôi và khi anh chuẩn bị chạm vào nó thì cánh cửa bật mở. Michael lờ mờ nhìn anh ta, đầu anh ta gần như hoàn toàn ngang với khung cửa. Michael bước sang một bên trước lối vào của Jake.

Jake đã bị thổi bay khi anh bước vào nơi trông đã sống so với căn nhà gần như trống rỗng trong suốt thời gian thử thách. Trên tường có một chiếc ghế dài, đèn bàn và thậm chí cả những bức ảnh cũ hỏng trên tường. Nó đã rất chạy xuống nhưng nó vẫn là một cái gì đó. Jake ghen tị với những kẻ giết người khi họ rõ ràng là được ưu ái.

Ở đây thật ấm cúng,” Jake tiếp tục nhìn quanh ngôi nhà khi hình dạng vẫn ở nguyên vị trí đó đang nhìn cậu với tư thế nghiêng đầu.

Jake nhìn hình dạng khi anh đặt chân lên bậc đầu tiên trước cầu thang, thầm hỏi liệu anh có thể tiếp tục không. Mặc dù đã ở đây cả nghìn lần, nhưng anh vẫn cảm thấy rằng mình cần được phép nhìn vào nơi ở của mình.

Cầu thang phát ra tiếng kêu theo từng bước, lên đến đỉnh cầu thang anh có thể cảm thấy gỗ cúi nhẹ theo sức nặng của mình.

Jake chú ý đến cánh cửa bên trái và bên phải của anh ta, và nếu trí nhớ của anh ta chính xác thì phòng ngủ phải ở bên phải anh ta. Cậu nhẹ nhàng mở cửa và thấy nó trông giống như bất kỳ căn phòng bình thường nào.

Trong phòng ngủ có một tủ quần áo và đèn, đồ chơi và vật dụng cũ. Phía trên tủ trang điểm có một chiếc mặt nạ chú hề nhỏ bằng vải mai thu hút sự chú ý của cậu. Bước tới đó, anh lạnh lùng nhìn thấy lớp bụi bao phủ mọi thứ.

'Tôi sẽ tưởng tượng như vậy, tôi không thể tưởng tượng anh ta đang đi bụi.'

Một hình ảnh tinh thần bắt đầu vẽ nên chính nó. Chiếc mặt nạ kinh hoàng của Michael trên và trong bộ đồng phục hầu gái màu đen và trắng cổ điển.
Hình ảnh đột ngột gây ra một trận cười vỡ bụng. Cậu tự cười một mình trong vài phút ôm chặt lấy bên mình.

'Ôi trời, hãy tưởng tượng anh ta đuổi theo bạn trong một phiên tòa! Tôi sẽ không thể chạy khỏi tiếng cười! '

Tiếng cười của cậu ấy chậm lại khi cậu ấy lau một giọt nước mắt trên mắt mình. Jake nhìn lên gương và anh ta nhảy vọt lên cao như thể mười mét trong không khí khi nhận thấy Michael đang đứng phía sau  cậu ta.

Anh ta xoay người lấy một vết thương trên tủ quần áo cho cuộc sống thân yêu.

" anh làm tôi sợ chết khiếp!"
Michael nghiêng đầu đưa tay trái lên môi Jake. Sabatour chùn lại nhưng lắng xuống khi chạm vào mềm. Ngón tay cái di chuyển trên môi dưới dày của cậu kéo nó xuống một cái nhếch mép.

Jake nhìn lên các hốc của chiếc mặt nạ. Anh biết mình muốn gì, mùi hương mà Michael tạo ra là đủ. Cậu đỏ bừng khi mắt rơi xuống ngực một người đàn ông.

"C-chúng ta cần," lời nói của cậu ta nghẹn lại trong cổ họng, "r-quy tắc an-và ràng buộc nếu bạn muốn tôi."
Ngón tay cái của Michael ngừng cử động. Và Jake có thể cảm thấy không khí thay đổi khi Michael siết chặt quai hàm của Cậu.

"Quy tắc số một! Không s-s-s-se-x, trừ khi tôi nói là ổn!" Jake nhăn mặt khi Michael tóm lấy cậu, ngay lập tức ném cậu xuống giường. Anh ta hạ cánh trong một lon bụi. Jake nhanh chóng lật người về phía sau của anh ta để định hướng đi nhưng cậu ta đã quá muộn vì Michael đã ở trên người cậu ta, tay anh ta di chuyển nhanh chóng để xé toạc vải của anh ta.

"A! Chờ đã-không, làm ơn!"
Tay Michael di chuyển dưới lớp vải của anh như một con rắn, một tay chơi với núm vú của anh, tay kia mò mẫm cặp mông nhỏ săn chắc của anh.

"Michael! TÔI ĐÃ NÓI. KHÔNG !!" Jake nhanh chóng chống tay lên ngực Michael Michael sững người trước mệnh lệnh của cậu. Anh ta ngồi trong im lặng, sững sờ trước sự can đảm của mình trước người đàn ông to lớn được tạo nên từ âm nhạc và sát khí hoàn toàn này.

Anh cố gắng lăn lộn trên cơn bùng nổ can đảm của mình nhưng lại cảm thấy sự tự tin của mình tuột dốc.
"Không, O-hoặc người khác .... Tôi sẽ không bao giờ thích anh trở lại!"
Jake có thể gây ra sự kích thích sôi sục sâu trong người đàn ông.

"Hiểu biết?" Jake nói to hơn một chút.
"Quy tắc số hai; không tấn công tôi một cách bất cẩn như thế này," anh ra hiệu cho họ. Jaked cố gắng nhìn qua mặt nạ nhưng cảm thấy khó khăn. Jake suy nghĩ một lúc trước khi cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi chiếc mặt nạ. Anh cảm thấy khó chịu khi tay anh với lên mặt nạ của Michael.

"Và Quy tắc số ba là," ngón tay anh ta nắm chặt vào mặt nạ, "khi chúng ta thân mật, bạn không được đeo mặt nạ."
Jake đã nhanh chóng xé bỏ chiếc mặt nạ. Đôi mắt anh mở to khi anh cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
× × × × × × × × × × × × × ×

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro