- dear my dear -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

gửi,
hương.

ba giờ sáng. phố đã lên đèn. men say làm em nhớ bạn đến lạ.

đầu óc em đang mụ mị, như thể rằng em sẽ gục xuống bất kì lúc nào dù cho lá thư này đang dở dang. dàn hoa trên gác hương gửi em vào một hay hai năm trước giờ đang nở từng đóa rực rỡ. em xin lỗi, em không nhớ, như em đã nói, đầu óc em mơ dại như tắm mình trong rượu men mỗi ngày.

tiện nhắc về quên nhớ, hương có nghĩ, ta nên ví lãng quên như một vùng biển động? biển xô bồ, biển giận dữ, biển cuộn trào lên thành những lưỡi liềm cao ngất, cuốn phăng và phá hủy mọi thứ. chẳng còn thứ gì sống sót, chẳng còn điều chi đọng lại. những điều ta lãng quên thường là những điều không quan trọng. hoặc có, quan trọng nhưng làm ta khổ đau, khiến ta quằn quại, càn quét cùng xới tung toàn bộ nội tạng cùng cơ thể. quên được thì tốt, nhưng nếu không, nó sẽ trở thành mảnh kí ức đen, tưởng chừng như đang băng qua một hố chông, dưới bàn chân là lớp thịt nhầy nhụa nhưng ngỡ như chỉ là nước mắt nhất thời.

hương có nghĩ, con người, đôi lúc, lại muốn rời bỏ thế giới này, muốn để đời mình phôi pha, muốn giọt nước mắt cuối cùng ướt thẫm gối trong miền kí ức miên man. con người thật kì lạ đúng không? họ dùng quá nhiều bộ nhớ cho những thứ làm họ bật khóc, tủi hờn và day dứt cả quãng đời còn lại. còn những điều ngọt ngào tí hon lại dễ dàng quên mất, thậm chí chẳng thèm đoái hoài lại một lần. bởi họ cho rằng những điều hạnh phúc bé nhỏ ấy đã nằm trong bàn tay, rằng hiển nhiên rằng cuộc đời của họ sẽ luôn tồn tại ngọt ngào cùng những niềm vui bất tận.

nhưng đôi khi, đó cũng là cách mà ta nhớ được nhau. giữa những lần tịch lặng mà ta cố gắng giằng xa vô vàn những thứ bộn bề ồn ào, ta nhớ về nhau. nhớ về những đường nét của nhau như ta tự soi mình vào gương, mân mê và khắc hằn vào trong tâm trí mơ dại đang trên chín tầng mây. nhớ về mọi khoảnh khắc trò chuyện với nhau như đóng một cây đinh lên tường, vững chắc và không bao giờ sụp xuống. mọi hình ảnh đi qua đôi mắt, như màn trập đóng xuống và ta lặng lẽ lưu từng bức hình vào trái tim. đó là cách chúng ta tạo nên kỉ niệm. đó là cách chúng ta lưu luyến nhau. đó là cách chúng ta không bao giờ lãng quên.

hương có biết em đang ám ảnh điều chi? hẳn là không. bạn không biết. bạn khó mà biết được. bởi em giấu chúng trong đây, trong khối óc đang thiếu minh mẫn. em đặt nỗi ám ảnh đó ở nơi cao nhất hình ảnh mà em có thể ghi nhớ. em không rõ mình có thể dứt khỏi nỗi ám ảnh này không. hay như cách biển động nhấn chìm mọi thứ, nỗi ám ảnh này cũng sẽ nhấn chìm em, định hình em trong cái khuôn rắn đặc của nó. không thể thở. từ ngón tay nơi áp út rót vào trong máu thịt, mang theo đau đớn không ngừng sôi trào.

em đang lảm nhảm gì thế này? mặt trời gần đến lúc ló dạng, nhưng em không ngủ được, hương à.

em không hay mơ. giấc ngủ của em thường là những giấc sâu không mộng mị. êm ái. trơn nhẵn. đá granite loại hay dùng cho nhà tang lễ, kiểu thế. họa hoằn lắm thì em sẽ thường mơ về những vụ nổ. em thường gọi chúng là những pháo hoa đơn. vì những vụ nổ li ti ấy đã hình thành nên hành tinh mới, như khi pháo hoa nổ trước hiên nhà chào đón năm mới vậy.

khác với em, hương lại rất hay mơ. em vẫn nhớ những giấc mơ của bạn luôn tràn ngập sắc màu. có những cái ánh vàng lên, bị sứt mẻ vài đường rìa bên ngoài; có những cái màu xanh biển, tông lạnh, khoác lên mình vẻ ảm đạm khó nguôi ngoai. có những cái màu đỏ, có những cái màu cam, có những cái màu tím, có những cái trắng xóa, trắng dã, nhạt nhòa. biển xanh. đồng hoa dại. trà chanh mật ong. và em.

bạn bảo rằng giấc mơ có em là giấc mơ đẹp nhất trên đời.

đôi lúc, em tò mò rằng trong giấc mơ của hương có những gì. đôi lúc, trong đêm đen tĩnh mịch, em ước sao được siết chặt vòng tay ôm lấy bạn để da thịt thêm kề cận, với hi vọng rằng mình có thể ngó trộm được vài vệt màu trong tâm trí của hương.

đôi lúc, em thành công, thật đấy. đôi lúc, em được mơ về bạn và đôi chiếc bóng đan xen một mùa xuân nào đó. đôi lúc, em được thấy rằng chúng mình đang ngồi trên đồi gió, hóa thân thành từng vì tinh tú tan vào vũ trụ. em giấu nhẹm trong lòng những điều này, và rồi bây giờ chẳng thể nào ngắm nhìn lại giấc mơ ngày ấy.

đôi lúc, em thất bại, nhưng em tự bảo lòng mình rằng hương sẽ mãi ở đây với em thôi, và một ngày nào đó tất cả những giấc mơ tuyệt đẹp ấy sẽ thành hiện thực. sớm thôi.

điều em ám ảnh nhất chính là hương, hay chính xác, là lúc hương rời đi. sofa trống không. chiếc ghế ngoài ban công cũng trống không. ấm trà lạnh ngắt trên bàn. tv cũng tắt. em nhớ mãi, thảng thốt run rẩy mãi về cái ngày ấy, cái ngày đôi mắt hương buồn rầu như chết cả ngàn lần vào trời thu. chiếc lá nào rồi cũng xơ xác, tình yêu nào rồi cũng có điểm dừng, có lẽ đó là quy luật để biến những kỷ niệm trở thành thứ hồi ức bất tử. nhưng nó làm em lạc lối. nhưng nó làm em muốn giã từ. nhưng nó làm em muốn buông xuôi.

hương đi rồi.

em cũng không mơ nữa.

những giấc mơ biến mất hoàn toàn. kể cả màu đen tang lễ, hay những đốm pháo hoa của vũ trụ. em nhắm mắt và mở mắt. trời tối và sáng.

đôi lúc, trong đêm đen tĩnh mịch, em cố nhắm mắt và mong mình lẻn được vào giấc mơ của hương với hi vọng sống lại một lần nữa.

đôi lúc, em thành công, thật đấy. đôi lúc em sẽ thấy hương cười với em như ngày trước. nụ cười như nắng ban mai làm cho tâm hồn em sống dậy. trên đồi gió, hương đưa tay về phía em như cho em một ngày để tái sinh. đôi lúc, gió của một mùa xuân nào đó lướt bên tai em khi em cố chạm vào hương. em muốn nói cho hương những giấc mơ diệu kì ấy, ngay lúc này.

đôi lúc, em thất bại. vì gió xuân, êm ái và dịu dàng, thổi bay đi bóng ai mờ trong cơn mơ đang dang dở đó.

đôi lúc, em mở mắt, trời sáng.

em đã bỏ lỡ hương, nhưng lần này em sẽ không để ước mơ năm nào của chúng ta chìm vào vùng biển động hoang vu. dẫu thân xác này như nhành cây héo rũ, mềm oặt sau giông bão xóa trôi trời, dẫu mệt mỏi trên "hành trình không hương", em sẽ vẫn tìm được hương mà thôi.

em chỉ cách nơi hương ở vỏn vẹn mười một cây số. khi hương cầm được bức thư này, em sẽ ôm hương còn dịu dàng hơn sóng biển đã từng, em sẽ nói rằng, em nhớ hương đến mức trái tim khô cằn, rằng em muốn mãi mãi được ở bên hương.

khi ấy, hãy ôm em. hãy hứa với em rằng, sau này, hãy cùng nhau chăm sóc dàn hoa trên gác; sau này, hương sẽ không bao giờ rời xa em nữa.

em sẽ đến bên hương. sớm thôi.

thương gửi,
mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh#fod#gl