4. "Khác"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



    Tấu lên một khúc bi thương,
Từ nay ta sẽ đôi đường cách xa,
       Xuân đi rồi cũng về mà,
Vậy sao nàng nỡ để ta một mình...
       Đưa nàng về cõi oai linh,
Còn ta ở lại ngước nhìn nàng đi,
       Rồi đây ta sẽ biệt ly,
Còn đâu những tối thầm thì bên tai
       Nào đâu có chuyện đúng sai,
Chỉ là không nỡ buông tay của nàng
       Chẳng còn suy nghĩ miên man,
Vì nàng ta sẽ vượt ngàn chông gai,
       Giờ nàng yên giấc ngủ say,
Việc mà nàng muốn ta thay nàng làm
       Rồi ta chẳng thể tham lam,
Cách nào giữ lại nàng làm của riêng,
       Rồi nàng sẽ được bình yên,
Nàng về nơi ấy triền miên muộn sầu,
       Lòng ta rơi xuống vực sâu,
Nàng đi ta sẽ nhuộm sầu niềm vui,
       Nàng cùng hồi ức chôn vùi,
Tình ta rồi cũng chôn vùi lòng ta...
...

...    
         Em là một giấc ngủ trưa,
Còn anh chỉ muốn say sưa men tình,
         Em luôn là một bóng hình,
Bên em anh muốn hoà mình, lặng im
         Em là một đoá bìm bìm,
Là người anh muốn kiếm tìm từ lâu,
         Anh luôn cô độc bấy lâu,
Mấy ai thấu được nỗi sầu của anh?
         Bìm bìm có tím, có xanh,
Nhưng hồng thì mới khiến anh bồi hồi,
         Phải chi có thể buông trôi,
Để không luyến tiếc, để thôi buồn sầu,
         Nhưng anh nào thể quên đâu,
Sắc hồng năm đó nguyện cầu không phai,
         Em rồi sẽ phải lòng ai?
Hay anh mãi mãi không thay hai lòng?
         Em là một ngọn lửa hồng,
Vô tình sưởi ấm nỗi lòng của anh...
         Bầu trời nào mãi trong xanh,
Và ta rồi cũng trở thành người dưng.
         Xin em nếu hoá người dưng,
Sau này hạnh phúc cũng đừng quên     anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro