Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xong rồi, là Bành Minh Hồng.

Về đâu mái tóc người thương…

Bách Hoài rác rưởi, trăm phương ngàn kế quyến rũ cậu yêu sớm, nhất định là chờ cái ngày này.

Cậu bị sập bẫy rồi!

Trong đầu Giản Tùng Ý hiện lên bảy bảy bốn mươi chín chữ, động tác tay cứng đờ, ngón tay đang bấu chặt cổ áo Bách Hoài nổi lên gân xanh, lại càng thêm được mười điểm hung dữ.

Mà Bành Minh Hồng vừa mới tông cửa xông ra đã thấy trùm trường thanh danh hiển hách đang túm cổ áo của học sinh giỏi nhã nhặn sống nội tâm đè trên tường, vẻ mặt cực kì dữ tợn.

Bành Minh Hồng ngay lập tức thốt lên "Ối chao!" rồi chạy tới, dùng tay can hai người ra. Ông che trước người Bách Hoài, mở rộng hai tay như gà mẹ che chở gà con, vô cùng đau khổ nhìn về phía Giản Tùng Ý: "Trò Giản Tùng Ý! Sao trò có thể bắt nạt bạn học yếu đuối thế hả?!"

Giản Tùng Ý: ?Yếu đuối? Thầy đừng có nói quàng được không?

Bành Minh Hồng không biết nhiều về Bách Hoài, ông chỉ biết cha anh đáng sợ, ông nội anh đáng sợ, chính anh cũng đáng sợ, mặt lạnh không thích nói chuyện, không bao giờ thích rước chuyện vào mình.

Nhưng hiểu biết của ông về Giản Tùng Ý thì tốt hơn nhiểu. Tuy rằng ba cậu quyền lực, ông nội quyền lực, chính cậu cũng quyền lực, thế nhưng thằng nhóc này chính là quả bom! Toàn thân từ trên xuống dưới đều sặc mùi muốn gây chuyện! Đi muộn về sớm, đánh nhau ẩu đả, chống đối giáo viên, đứng dưới quốc kì xuất khẩu cuồng ngôn!

Nếu cậu không có thành tích tốt, cha của cậu không tặng cho nhà trường nhiều đồ như vậy, học sinh kiểu này đã sớm bị khai trừ rồi!

Hơn nữa suốt cả đường đi ông nghe bọn học trò kháo nhau rằng hai đứa này đang hẹn nhau quyết chiến trên sân thượng. Đối với sức tưởng tượng bần cùng của người già, Bành Minh Hồng hoàn toàn tin tưởng rằng Giản Tùng Ý đang muốn sử dụng bạo lực với Bách Hoài!

Vì thế ông mặc nhiên làm một anh hùng, xả thân vì chính nghĩa, kéo một học sinh 1m88 khỏe mạnh cường tráng ra sau, ý đồ muốn dùng đạo đức để thức tỉnh Giản Tùng Ý.

Mà Bách Hoài ở đằng sau ông lại hoàn toàn không có việc gì, ánh mắt hướng về khoảng trống giữa quả đầu tròn lẳn của Bành Minh Hồng, cười cười với Giản Tùng Ý.

Nụ cười này khiến cho IQ của Giản Tùng Ý quay về.

Được rồi, bảo vệ tóc.

Vì thế cậu thu tay lại, đứng thẳng lưng: "Thầy nói đúng, em không nên bắt nạt bạn học, càng không nên đánh nhau với Bách Hoài. Thưa thầy, em sai rồi."

Bành Minh Hồng: ?

Sao hôm nay thái độ của Giản Tùng Ý tốt vậy?

Có thể là vì mình rất có uy nghiêm của một người thầy!

Bành Minh Hồng mèo khen mèo dài đuôi, bỗng dưng thấy tự hào về bản thân quá xá, đẩy gọng kính rồi hắng giọng: "Vậy là được rồi, biết sai mà sửa thì mới là trò ngoan. Thôi, sân thượng gió lớn, đừng để bị cảm, hai trò đi cùng tôi xuống dưới này, tôi có việc muốn nói."

Nói xong ông quay người, chắp tay sau lưng, nghênh ngang mở ra cửa nhỏ của sân thượng.

Giản Tùng Ý mới vừa thở phào, chuẩn bị đuổi theo thì đột nhiên tay lại được Bách Hoài nắm lại, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh truyền đến khiến thần kinh cậu căng thẳng một chút, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ thở trúng Bành Minh Hồng khiến cho ông ta quay đầu lại.

Nhưng căng thẳng thì căng thẳng thật đấy, tay chung quy vẫn không buông ra.

Hai người sóng vai nhau đi đằng sau Bành Minh Hồng, đi xuống theo cầu thang chật hẹp, khăn quàng cổ rũ xuống từ trên vai, che đi cảnh mười ngón tay đang đan xen.

Giản Tùng Ý cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.

Rõ ràng cậu và Bách Hoài cũng đã có nửa quan hệ phu phu, chỉ đơn thuần nắm tay mà cũng có thể lo đến chảy mồ hôi, tim đập bình bịch.

Thì ra yêu sớm lại kích thích như vậy.

Đang len lén thưởng thức mùi vị của thanh xuân, bỗng dưng Bành Minh Hồng quay người: "À, đúng rồi, tôi phải dặn hai cậu mới được."

Không kịp chuẩn bị, đầu ngón tay Giản Tùng Ý cứng đờ, Bách Hoài nhân cơ hội được khăn quàng cổ che lấp gập ngón tay cọ cọ vào giữa lòng bàn tay cậu mấy cái. Giản Tùng Ý cảm thấy mình sắp chết.

May mắn thay, khăn quàng cổ đủ dài và đủ dày, Bành Minh Hồng lớn tuổi, mắt cũng quáng gà nhiều, không phát hiện chuyện gì bất thường. Ông nói, "Lúc lên phòng làm việc của hiệu trưởng, hai cậu biểu hiện tốt chút đi, cho đáng mặt đàn anh cuối cấp."

Giản Tùng Ý thẳng lưng: "Không thành vấn đề, thầy cứ yên tâm."

Bành Minh Hồng cực kì vừa lòng, gật đầu, quay người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa lải nhải: "Các thầy cô đều nói trò khó ưa, hôm nay tôi tiếp xúc với trò lại phát hiện trò thật ra rất ngoan, chỉ là nhìn qua hơi hung dữ mà thôi."

Bách Hoài khẽ cười một tiếng, Giản Tùng Ý thẹn thùng tức giận rút tay về, nhét vào túi áo của mình, cho anh ăn bơ.

Hai người cứ đi theo Bành Minh Hồng như vậy, đi hết lầu bốn rồi qua qua hành lang lầu bốn, sau đó quay người đi qua cây cầu có mái che, rẽ vào hướng phòng làm việc của hiệu trưởng.

Đã đến giờ nghỉ ăn tối của trường, chỗ nào cũng có người, hơn nữa có mười người thì đã hơn mười một người biết hai người bọn họ, đi trên đường giống như tù nhân dạo phố.

Mà Bành Minh Hồng lại mắc tật quan liêu, nhân cơ hội này thì cũng phải cằn nhằn khơi chút chuyện ra mới được: "Trò nói xem, trò và Bách Hoài đều là đàn anh trụ cột của nhà trường. Cả hai nên tình thương mến thương, đoàn kết giúp đỡ nhau mới đúng, chứ đánh cái gì mà đánh hả? Thù oán cỡ nào mà phải lên tận sân thượng để quyết đấu? Lần trước tôi muốn đổi chỗ ngồi cho hai đứa, tình anh em của cả hai cảm động thiên địa lắm cơ mà? Sao mới chưa được bao lâu mà đã tan đàn xẻ nghé rồi hả?"

Ông lải nhải một đường, quần chúng vây xem ai cũng dỏng tai lên nghe, thiếu điều mang dưa qua gặm. Tình cảm của Giản Tùng Ý và Bách Hoài đã tan thành ngàn mảnh nhỏ, cả hai kéo lên sân thượng solo!

Thì ra thảo luận trên Tieba là Bách Hoài thay lòng đổi dạ, Giản Tùng Ý yêu đến mất trí nên có ý đồ muốn dùng bạo lực để chiếm đoạt Bách Hoài! Hot quá hot!

Trời ạ, tình yêu AA của trùm trường và hot boy nó mới máu chó làm sao!

Những người biết chuyện ai cũng nhìn bọn cậu với ánh mắt vô cùng ám muội.

Nhìn đến nỗi cả người Giản Tùng Ý đều nổi da gà, cậu cảm thấy dây thần kinh mặt của đám người kia có phải là bị đứt hay bị chập gì đó hay không?

Cậu không kiên nhẫn bước nhanh hơn, đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng.

Trong phòng hiệu trưởng không chỉ có hiệu trưởng mà còn có một ông chú tết tóc đuôi ngựa nữa, mang theo máyquay phim, đang nói chuyện với hiệu trưởng.

Nhìn thấy hai người bọn họ bước vào, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, gật gù: "Được đấy, đúng là không tệ."

Giản Tùng Ý nghi hoặc nhíu mày.

Hiệu trưởng cười cười, "Để tôi giới thiệu cho mọi người, đây là nhϊếp ảnh gia Trương, người phụ trách chụp ảnh hồ sơ tuyển sinh lần này. Còn đây là hai học sinh ưu tú nhất Nam Ngoại, một người là Bách Hoài, liên tục dẫn đầu toàn khối. Một người là Giản Tùng Ý, lúc trước cũng là top một toàn trường, hơn nữa trò ấy mới vừa đạt được giải Đặc biệt của cuộc thi Vật Lí cấp quốc gia, được tuyển thẳng vào Đại học."

Tóc đuôi ngựa cầm lấy máy ảnh, chụp cả hai lách tách hai tấm, vừa lòng gật đầu: "Ăn ảnh đấy."

Tự dưng không đầu không đuôi, Giản Tùng Ý chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Bành Minh Hồng vội vàng phân bua: "Trường mình sắp tuyển sinh mở rộng và sẽ in hồ sơ tuyển sinh mới. Tôi thấy hai trò có học lực xuất sắc, thành tích tốt cho nên đề cử với hiệu trưởng để cho hai cậu làm nhân vật chính của trang bìa."

"À." Giản Tùng Ý hiểu rồi, "Là muốn hai chúng em làm bảng hiệu mặt tiền chứ gì?"

"…"

Bành Minh Hồng dùng cách biểu đạt uyển chuyển hơn, "Đúng vậy, tôi muốn lấy hai trò làm biểu tượng sáng ngời của học sinh Nam Ngoại."

"Lần này Dương Nhạc cũng đạt giải Đặc biệt, cũng có tư cách tự tuyển sinh, hơn nữa cậu ta cũng là học sinh ba tốt, cán bộ ưu tú. Vì sao không để cho cậu ta và em chụp hình chung?"

Giản Tùng Ý ngứa mắt với kiểu mở miệng dối trá của Bành Minh Hồng, không xỉa xói vài câu, trong lòng sẽ không thoải mái.

Bành Minh Hồng lại cho là cậu đang muốn long tranh hổ đấu với Bách Hoài, cho nên không muốn chụp hình chung. Ông chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục thuyết phục: "Bởi vì hình tượng lẫn khí chất của bạn học Bách Hoài hơi xuất sắc hơn Dương Nhạc một chút, vậy thì càng đánh được đòn tâm lí hình ảnh."

"Vậy nên thầy có ý kêu chúng tôi làm bảng hiệu mặt tiền đúng không?"

"…"

Bành Minh Hồng không muốn thừa nhận rằng mình đường đường là một chuyên gia giáo dục mà lại có lựa chọn nông cạn như thế.

Ông chú đuôi ngựa bên cạnh vội vàng hòa giải, cười xuề xoà: "Đúng, đúng là muốn tìm hai cậu làm bảng hiệu mặt tiền. Hai cậu đứng sát vào nhau một chút, để tôi chụp thử một chút, xem chất lượng hình ảnh như thế nào."

Giản Tùng Ý không cam lòng để hình tượng của mình bị in lên mấy tờ tuyển sinh ngớ ngẩn, lạnh lùng trả lời: "Không muốn chụp.”

Bách Hoài lại cảm thấy chủ ý chụp hình này không tệ. Được chụp ảnh đôi miễn phí, lại còn có thể quảng bá khắp nơi, chuyện thích như vậy cớ sao lại không làm?

Anh thong thả nói: "Thầy sắp xếp thế nào thì em thế đấy."

?

Giản Tùng Ý quay đầu liếc Bách Hoài một cái, nhíu mày, chẳng phải anh còn sợ phiền phức hơn mình sao? Teo não à? Bệnh không? Không có chuyện gì làm nên kiếm thêm chuyện chơi sao?!

Không đợi cậu tư duy ra Bách Hoài đang chơi trò âm mưu quỷ kế gì, Bành Minh Hồng lại bắt đầu tận tình khuyên nhủ: "Giản Tùng Ý, trò nhìn Bách Hoài nhà người ta này. Tính tình tốt, đôn hậu thiện lương, sao trò cứ không thể buông bỏ thành kiến với người ta vậy? Không phải cậu đồng ý với thầy là giải quyết mâu thuẫn rồi sao? Không phải trò vừa mới nói trò sẽ sửa lỗi sao? Trò có thể để tôi thấy sự chân thành và ăn năn của trò nằm ở đâu không? Nếu có thể thì đứng gần lại với nhau đi, để thầy tin là hai đứa làm lành với nhau rồi."

Giản Tùng Ý không còn lời nào để nói, đứng yên không nhúc nhích.

Điều này khiến Bành Minh Hồng cực kì lo lắng, ông lôi cánh tay Bách Hoài đặt trên bả vai Giản Tùng Ý: "Tình thương mến thương một chút, tất cả mọi người đều là anh em tốt, bạn tốt cả!"

Bách Hoài nghiêm túc nói, "Thầy nói đúng."

Rồi lộ liễu ôm Giản Tùng Ý sát lại.

Ông chú thắt tóc đuôi ngựa nhân cơ hội mà "Tách tách!" mấy bức, sau đó đưa màn hình tới trước mặt hiệu trưởng: "Thầy xem, đẹp không? Nhất là nét mặt của bạn học Bách Hoài, nhìn hợp thật đấy. Chỉ có điều hình như bạn Giản Tùng Ý không thích lắm thì phải, có phải hai đứa này đang có chiến tranh hay chuyện gì không thoải mái không?"

Bành Minh Hồng sợ hiệu trưởng biết chuyện Giản Tùng Ý đánh Bách Hoài sẽ khiển trách, cho nên vội rào trước đón sau: "Ôi chao, con trai tuổi này đùa nhau chút là chuyện bình thường. Giản Tùng Ý vừa mới nói với tôi, cả hai đứa đều không sao, đúng không, Giản Tùng Ý?"

"…"

"Hiệu trưởng, ngài xem, trò Giản Tùng Ý đâu có không thích đâu. Thầy cứ yên tâm, hai ngày này tôi nhất định sẽ xúc tiến tình cảm của cả hai đứa, tay trong tay, sắp xếp chỗ ngồi, tình thương mến thương, đôi bạn cùng tiến. Đến lúc chụp thì cả hai sẽ ở trạng thái tình cảm tốt nhất, thể hiện phong thái xuất thần của học sinh Nam Ngoại."

Hiệu trưởng gật đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía bọn họ: "Hai trò có đồng ý không?"

Bách Hoài lạnh nhạt: "Rất vinh dự."

Giản Tùng Ý chỉ có thể cắn răng: "Đồng ý."

Rõ ràng Bành Minh Hồng rất hài lòng: "Được, hai ngày nữa chụp hình lúc nào thì tôi sẽ báo, còn nữa, báo số đo về đây, để tôi đặt làm đồng phục học sinh cho hai đứa."

"Chúng em có đồng phục học sinh rồi."

"Thôi nào, đồng phục quảng bá phải khác với đồng phục thường mặc hàng ngày chứ!”

"… Được rồi."

Giản Tùng Ý đồng ý, Bành Minh Hồng lại càng vui mừng, ông hớn hở khoe ở trước mặt hiệu trưởng vài câu, sau đó vui vẻ tống hai tổ tông ra ngoài cửa.

Lúc ra ngoài cửa, tay của hai người đều đút vào túi áo rất tự nhiên.

Bành Minh Hồng vừa thấy, cực kì không vui, đi tới túm hai bàn tay lại, lồng vào nhau rồi ra lệnh: "Hai người các trò nắm tay quay về phòng học cho tôi! Tôi đứng trên ban công nhìn đấy! Không được phép buông ra, nếu không tuần sau đứng dưới cờ đọc bản kiểm điểm đi! Suốt ngày suốt buổi đừng chỉ biết đánh nhau thôi, phải biết thương yêu, đôi bạn cùng tiến chứ!"

"…"

Dưới sự hùng hổ đe dọa, hai người tay nắm tay, dưới tầm mắt của một người thầy dần dần đi xa, dọc theo đường đi còn thu hút biết bao cặp mắt kinh ngạc.
Giản Tùng Ý muốn chết tâm ba ngàn lần.

Bách Hoài đè xuống ý cười: "Cảm giác có thể lộ liễu tay trong tay trên sân trường như thế nào?"

Gương mặt Giản Tùng Ý cực kì lạnh lùng, "Không tốt lắm."

"Hửm? Không thích được tôi nắm tay sao?"

"Không phải." Giản Tùng Ý mấp máy môi, mặt ủ mày ê, "Là bởi vì ông ấy tước đoạt khoái cảm yêu đương vụng trộm của em."

Tinh túy của việc yêu sớm không phải ở chỗ lén lén lút lút sao? Bây giờ không cần phải lén lút, mọi chuyện đều trở nên ngốc nghếch vô vị.

Bách Hoài nghe câu trả lời của cậu, ngẩn người rồi bật cười.

Được, hoa hồng của anh thật là "hoang dã", vậy nên anh chỉ có thể nghĩ cách thỏa mãn dã tính này mà thôi.

Giản Tùng Ý không biết trong não Bách Hoài lại bổ ra thêm vài chi tiết mười tám cộng, tay được anh nắm, cả hai đi từ lầu bốn xuống lầu một.

Khi cả hai tay trong tay đi vào phòng học, giây phút ấy, lớp học im phăng phắc, không một ai dám thở mạnh.

Mẹ nó, đây là cảnh tượng ma quỷ gì chứ?!

Du Tử Quốc vừa kinh hỉ vừa hoảng sợ, vội vã ấn huyệt nhân trung mấy cái liền: "Tùng ca, Bách gia, hai người làm lành rồi sao? Couple tôi chèo một lần nữa sống lại rồi phải không?!"

Giản Tùng Ý bỏ tay Bách Hoài ra, ngồi lại chỗ của mình: "Ai cùng anh ta làm lành chứ?"

Trước giờ chúng tôi vẫn ngọt ngào thân mật, mắc mớ gì lại phải làm lành?

Giản Tùng Ý nói cái gì thì là cái đó, đây là nguyên tắc của cậu.

Bách Hoài cũng gật đầu: "Ừ, gương vỡ không lành."

Du Tử Quốc vui khổ đan xen, không chịu nổi đả kích, chết ngất trên bàn học.

Dương Nhạc dùng hai ngón tay giơ điện thoại di động lên trước mặt Giản Tùng Ý, lạnh run: "Vậy… Vậy trên Tieba nói đều là sự thật sao? Hai người lên solo trên sân thượng, bị Bành Minh Hồng bắt được rồi phải làm lành à?"

Giản Tùng Ý hoài nghi liếc Bách Hoài một cái.

Bách Hoài mở sách ra, thản nhiên nói: "Không liên quan tới tôi."

Giản Tùng Ý không tin, cầm di động từ tay Dương Nhạc qua, đúng là không liên quan đến Bách Hoài, nhưng lại khiến người ta hít thở không thông.

《Tin tức hot! Giản Tùng Ý đã đánh Bách Hoài vì yêu và vì hận!》

Chủ nhà: Tôi tin rằng việc Bách Hoài rời khỏi Bắc Thành là một bí mật nổi tiếng của Nam Ngoại, nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng là Giản Tùng Ý đã đánh Bách Hoài trên sân thượng! Tôi đã tận mắt chứng kiến ​​Bành Minh Hồng lôi hai người họ xuống, giáo dục họ trong khi đi bộ, và thậm chí đi đến văn phòng hiệu trưởng.

2l: Tôi làm chứng, tôi cũng thấy.

3l: Trời ơi, nghe từ lớp một, Giản Tùng Ý còn nói không có ai thích hợp với anh ấy hơn Bạch Hoài, yêu kiểu gì cũng không được, đây là một âm mưu cẩu huyết yêu hận!

4l: Thật là một cuộc chiến sâu sắc! Tình yêu ép buộc không phải là xấu! Hãy yêu cậu ấy và làm cho cậu ấy thành của anh một lần nữa! Cố lên, Tùng ca! Anh là trùm trường, anh sợ gì! Đừng lo lắng, chúng em ủng hộ CP của hai người.

5l: Fan CP chết tiệt, đừng bàn tán nữa.

6l: Các fan CP mong rằng từ nay Tùng ca sẽ ngày càng xinh đẹp, cùng đón xem tòa nhà tiếp theo nào.

Sự tò mò làm cho Giản Tùng Ý nhấn mở bài kế tiếp.

《Bách Hoài đang yêu, nhưng đối tượng không phải là Giản Tùng Ý》

Chủ nhà phát ngôn cực kỳ xúc động: Tôi từng nghĩ tình yêu của Bách Hoài và Giản Tùng Ý giống như hai ngôi sao sáng nhất trong đám đông thu hút lẫn nhau vậy, dù không nói ra nhưng tôi biết đó là tình yêu của tri kỉ bất kể giới tính. Sau này mới biết, hóa ra chỉ là truyện cổ tích, có người mát tay phản bội, chọn một omega ngọt ngào dễ chịu hơn thì khỏi phải lo những ánh mắt dị nghị của thế giới.

Suy cho cùng, tình yêu mong manh, cuối cùng hoàng tử bé và công tước sẽ không ở bên nhau, mọi điều ước không phải cái nào cũng có thể thành hiện thực, bỏ lỡ nhau là đáng tiếc nhất trên đời.

Ngày hai người mặc lễ phục biểu diễn kia chính là hôn lễ trong lòng tôi, từ đó về sau Giản Tùng Ý chỉ là Giản Tùng Ý, Bách Hoài chỉ là Bách Hoài, cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi.

2l: Fan CP đã trở thành fan duy nhất rồi, em thấy tội nghiệp cho Tùng ca của em, nếu em ra ngoài chiến đấu thì hai người cũng không thể về chung một nhà nữa.

3l: Làm sao bạn biết rằng vòng bạn bè của Bách Hoài không phải là Giản Tùng Ý?

4l: Vớ vẩn! Tùng ca đang ở Bắc Kinh vào thời điểm đó, cắn từ không khí à?!

5l: Tuyệt vời, cuộc thi vật lý chết tiệt! phá hủy cp của tôi!

6l: Vậy câu hỏi là tại sao hôm qua Bcahs Hoài lại xin nghỉ phép?

7l: Hừm ... Dù sao cũng không thể là Tùng ca. Tùng ca nói bạn trai của Bách Hoài là một omega đẹp trai.

8l: Wtf! Tôi thực sự không thích omega này! Tôi sẽ giết cậu ta!

9l: Không sao đâu chị ơi, nghĩ ở góc độ khác đi, bây giờ Bách Hoài đã có đối tượng rồi, chẳng phải bây giờ cậu ấy không liên quan gì đến Tùng ca của chúng ta sao? Vậy thì chúng ta có thể theo đuổi Tùng ca!!! Tùng ca sẽ trở thành bảo vật của công chúng một lần nữa!

10l: Tôi chỉ mong Tùng ca thoát khỏi vết thương lòng càng sớm càng tốt và đừng vướng vào những thứ cặn bã nữa!

11l: Đúng! Tùng ca ơi! Còn rất nhiều omega và beta tại Nam Ngoại đang chờ đón anh!

45l: Chúc mừng con của tôi vì đã giải phóng được tên cặn bã! Đưa con của tôi đi! Con của tôi đẹp một mình thôi! Giải Đặc biệt quốc gia môn Vật lý, còn bằng cấp thì sao? Một đứa con xuất sắc như vậy vốn dĩ không tương xứng với với Bách Hoài được thế nên là cầu chúc Bách gia trăm năm tốt đẹp, và mong con của tôi ngày càng mạnh mẽ và đẹp trai hơn nữa.

46l: Chúc mừng con của tôi vì đã giải phóng được tên cặn bã! Đưa con của tôi đi! Con của tôi đẹp một mình thôi! Giải Đặc biệt quốc gia môn Vật lý, còn bằng cấp thì sao? Một đứa con xuất sắc như vậy vốn dĩ không cần tới Bách Hoài được thế nên là cầu chúc Bách gia trăm năm tốt đẹp, và mong con của tôi ngày càng mạnh mẽ và đẹp trai hơn nữa.

Tất cả những bình luận phía sau đều copy paste y như vậy, rõ ràng fanclub đang xuất toàn bộ nhân lực ra để định hướng dư luận.

Đương nhiên Lâm Viên Viên chắc chắn sẽ đưa qua cho phó hội trưởng là Bách Hoài mẫu comment, yêu cầu cùng nhau hợp tác dập dư luận ồn ào.

Vì thế Giản Tùng Ý giữa một rừng comment, ánh mắt đã vô tình va phải một chiếc ID quen thuộc.

"B.S? Hình như tôi gặp cái tên này ở đâu rồi ấy?"

Bách Hoài gợi ý rất hữu tình, chỉ vào tủ trước phòng học: "Người tặng cậu bó hoa hồng đấy."

Giản Tùng Ý nhìn theo tay anh, trên tủ TV có một bó hoa hồng lớn đã bắt đầu héo rũ, chính là bó hoa ngày đó cậu được tặng sau khi biểu diễn nghệ thuật.

Thôi chết cha rồi!

Bây giờ cậu đã bắt đầu quen Bách Hoài, trong lớp lại trưng hoa của kẻ khác tặng, đây không phải là muốn châm ngòi li gián mối quan hệ phu phu của bọn họ sao?!

"Mẹ nó ai nhặt về thế?"

Dương Nhạc nhanh nhẹn giơ móng vuốt lên: "Em nè!"

"…"

Ngài Em Nè rất tự hào.

Giản Tùng Ý không còn lời nào để nói, muốn mắng người nhưng không có lí do chính đáng. cậu vừa mới chuẩn bị đứng dậy lấy bó hoa kia đi vứt, ngón tay Bách Hoài nhịp nhịp trên màn hình di động, u ám lên tiếng: "Người tên B.S này tình sâu ý nặng với cậu quá nhỉ."

Nghe chua chua ha…

Trong lòng Giản Tùng Ý ngay lập tức có dự cảm không tốt, tải lại Tieba một lần nữa, ngay lập thức thấy hot topic chễm chệ đầu bảng, ánh mắt tối sầm lại, cảm thấy ông trời muốn giết mình.

《Bạn được tự do, tôi yêu bạn - với Giản Tùng Ý》

Đăng bởi: b.s.

Chủ nhà: Bông hồng anh tặng em vẫn còn ở trong lớp, có lẽ em thích nó lắm. Anh nghe nói hôm nay em có tâm trạng không vui nên sẽ gửi cho em một bó hoa hồng khác, mong em được hạnh phúc.

Xin hãy nhớ rằng bạn đang tự do và tôi yêu bạn.

2l: Đơn giản và dễ dàng! Đừng ghen tị với cái thằng Bách Hoài cặn bã đó nữa! Cậu được tự do! Tất cả chúng tôi yêu cậu!

3l: Tôi muốn làm tình địch với chủ nhà!

4l: Ủng hộ chủ nhà và Tùng ca, hãy tỏ tình trực diện đi! Tùng ca chỉ là đang cần an ủi thôi, không thử thì làm sao biết được!

5l: Chủ nhà phải là người rất hiền lành! Như vậy rất phù hợp đối với trùm trường - đứa con đáng yêu của chúng ta!

......

68l: Phó hội trưởng! Có chuyện gì với bạn vậy! Chúng tôi đồng ý bạn là một người hâm mộ của đứa con và ủng hộ sự nghiệp của cậu ấy! Khó lắm mới  thoát khỏi Bạch Hoài, đừng gây ra đấu đá nội bộ chứ!

Chủ nhà trả lời: Tôi chỉ không muốn thấy cậu ấy buồn bã thôi.

70l: Chao ôi ... quên mất ...

Chết tiệt! Không ai thích hợp với lão tử hơn Bách Hoài, mấy người thì biết cái gì chứ!

Giản Tùng Ý vội vàng nhìn thoáng qua Bách Hoài, thấy vẻ mặt anh thản nhiên như không có chuyện gì. Giản Tùng Ý ngay lập tức đoán ra anh chắc chắn đang không vui, cậu thò tay dưới hộc bàn, kéo kéo góc áo anh.

Bách Hoài chỉ cúi đầu làm bài: "Không sao."

Giọng nói cực kì lãnh đạm.

Thôi chết em rồi anh ơi!

Người tên B.S này thật là, làm cái gì không biết, hoa của mi là Dương Nhạc nhặt, không phải ông đây! Mi tặng một bó thì ông ném một bó, mi tặng một trăm bó thì ông ném cả trăm, có bản lĩnh thì cứ tặng tiếp đi!

Giản Tùng Ý mới vừa vũ trang tâm lí xong thì bỗng ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng.

Cậu nghiêng đầu nhìn, Lục Kỳ Phong đang bưng một bó hoa hồng thật to lên, đi thẳng tới trước mặt cậu rồi đặt lên bàn. Tên này liếc Bách Hoài một cái, bắt đầu cười đầy ý tứ: "Tôi vừa ra tới cổng trường thì tình cờ gặp một tiệm hoa đang gửi hoa cho Tùng ca, thế nên tôi giúp đằng ấy mang lên lớp nè. Tùng ca, đằng ấy xem thử, ai gửi thế?"

Anh em chí cốt của Giản Tùng Ý vừa làm bộ đưa hoa, vừa tự giác để một tấm thẻ thật thẳng thớm ngay giữa bàn Bách Hoài và Giản Tùng Ý.

Một dòng chữ, chỉ cần liếc mắt đã đọc được.

Tôi sẽ luôn yêu bạn cho dù người khác có thế nào đi nữa. —— b.s

Ánh mắt của Giản Tùng Ý và Bách Hoài đồng thời nhìn tấm thiệp kia, rồi chậm rãi nhìn nhau, ma sát ra tia lửa kì lạ.

Cậu đẩy bàn "Xoạch!" một cái rồi đứng lên, ôm hoa đi ra ngoài: "Để tôi đi ném!"

Bách Hoài một tay nhấn cậu xuống, một tay tiếp lấy bó hoa, từ tốn đi tới trước kệ sách, thay bó hoa đã héo rũ kia bằng bó hoa mới.

Rồi anh đi về chỗ ngồi, ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Người lạ tặng hoa, cậu nên nhận nó mới phải."

Du Tử Quốc thật sự không chịu đựng được nữa, che mặt rơi lệ: "Hu hu hu…"

Lục Kỳ Phong xem như là bảo vật Nam Ngoại, là người có đầu óc bình thường hiếm thấy, cho nên không hiểu nổi tại sao Du Tử Quốc lại khóc rống lên, nghiêng người hỏi cậu: "Có chuyện gì đấy?"

"Hu hu hu, đây là ngược luyến văn! Tùng ca thích Bách gia, nhưng Bách gia lại đi thích người khác. Những người khác theo đuổi Tùng ca nhưng anh ấy lại chỉ một lòng chờ Bách gia quay đầu lại. Đã thế thì chớ, bây giờ Bách gia còn khuyên anh ấy nhận hoa từ người lạ, hu hu hu hu, ngược chết tôi rồi!"

Cả lớp yên tĩnh.

Tuy rằng không phải chính xác là như vậy, thế nhưng ngoại trừ ba người Giản – Lục – Bách, cả lớp ai cũng thấy Du Tử Quốc nói cực kì đúng, trong giây lát bầu không khí chung quanh còn vi diệu hơn lúc trước nữa.

Dương Nhạc nhức đầu: "Vậy thì không ổn rồi. Bách Hoài, cậu đổi lại chỗ ngồi với tôi đi."

Bách Hoài thản nhiên nói: "Được thôi."

Giản Tùng Ý đè cái bàn xuống: "Đổi cái rắm! Có phải mấy người rảnh rỗi đến điên khùng không? Đạt được nhất khối hay sao mà có thời gian lắm mồm thế? Dời cái tầm mắt đi chỗ khác, ai làm việc nấy, dám nói thêm một chữ nữa thì qua đây, tôi cho mấy người biết thế nào là lễ độ!"

Kể từ ngày Bách Hoài chuyển tới, tính tình Giản Tùng Ý đã khá khẩm hơn nhiều, đã rất lâu mới nổi giận ở trong lớp như thế này.

Dư âm uy nghiêm trùm trường khiến tất cả mọi người sợ hãi, quay về chỗ ngồi, Lục Kỳ Phong cũng rời đi, chỉ còn lại một góc lớp không ai dám quay đầu nhìn.

Mà Giản Tùng Ý cũng sợ, cậu mò tay dưới hộc bàn, đặt lên trên đùi Bách Hoài, cọ cọ, nhưng Bách Hoài không nhúc nhích.

Cậu nóng nảy, lấy ra giấy bắt đầu trò đưa thư: Anh đừng nghe bọn họ nói bừa, em không biết người kia, em không thích anh ta, em không có quan hệ gì với anh ta cả.

Bách Hoài thu tờ giấy lại, gật đầu, không trả lời.

Giản Tùng Ý khó chịu, lại viết thêm một tờ nữa: Vậy tối nay em về nhà lấy điện thoại mới rồi công khai quan hệ chúng mình, đính chính rằng em là hoa đã có chủ được không

Bách Hoài viết nhanh mấy chữ: Không cần, tôi không ghen, thật sự, ngoan, ôn bài đi.

Giản Tùng Ý nằm úp sấp trên bàn, ỉu xìu như cún con mắc mưa.

Một giờ tự học buổi tối thật nghiêm túc, Bách Hoài không đùa cậu, không trộm nắm tay cậu, cũng không bắt nạt cậu.

Giản Tùng Ý cả người khó chịu!

Trên đường trở về nhà, cậu muốn dỗ Bách Hoài, lại ngại ở đây còn có chú lái xe cho nên đành từ bỏ.

Giản Tùng Ý cảm thấy cực kì tủi thân.

Về tới nhà, cậu lấy điện thoại mẹ mới mua ra, nhét sim vào rồi buồn thiu đi vào phòng ngủ, mấy cái app còn chưa kịp tải xuống, trước hết tải WeChat nhắn tin cho Bách Hoài đã.

Sóc Nhỏ: [Không vui sao.]

Chủ nợ: [Không.]

Sóc Nhỏ: [Anh chỉ ghen thôi.]

Chủ nợ: [Thực sự là không.]

Sóc Nhỏ: [Vậy thì tại sao anh lại chiến tranh lạnh với em.]

Chủ nợ: [Tôi đổi bình nước nóng cho em, xếp hàng mua bóng bạch tuộc cho em sau giờ tự học buổi tối. Em nói tôi đang chiến tranh lạnh với em à?]

Mọi chuyện đúng như anh nói, thế nhưng Giản Tùng Ý vẫn cảm thấy có gì sai sai, vẫn nên tự giác dỗ người ta.

Sóc Nhỏ: [Em sẽ công khai mối quan hệ của mình ngay lập tức, để không ai bén mảng đến em nữa, được không?]

Chủ nợ: [Bành Minh Hồng mấy ngày nay đều nhìn chằm chằm chúng ta, em hiện tại đi công khai, có muốn cạo đầu không?]

Sóc Nhỏ: [Không muốn, chỉ là muốn dỗ anh.]

Chủ nợ: [Em thực sự muốn dỗ anh sao?]

Sóc Nhỏ: [Em rất muốn.]

Chủ nợ: [Vậy em có thể đến ngủ với anh đêm nay được không?]

Đột nhiên Giản Tùng Ý đỏ mặt.

Bách Hoài ở đầu bên kia biết cậu đang nghĩ cái gì, bồi thêm một câu: [Đừng lo lắng, em cứ ngủ đi, tôi sẽ không quấy rầy em.]

Giản Tùng Ý tự mắng mình suy nghĩ linh tinh.

Rồi rón ra rón rén đi ra ngoài, kêu nhỏ một tiếng: "Mẹ ơi?"

Không ai đáp lời.

Lại kêu thêm một tiếng nữa, "Ba ơi?"

Vẫn không ai đáp lời cả.

Vì thế em nhỏ nhẹ nhàng chạy xuống dưới lầu, mở cửa, chạy qua nhà hàng xóm, nhấn mật mã mở cửa rồi quen thuộc lẻn vào phòng ngủ Bách Hoài.

Rón ra rón rén mở cửa, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.

Rồi xồ tới đẩy ngã Bách Hoài lên giường, cưỡi lên người anh rồi kéo cổ áo anh lên, thở hồng hộc: "Có phải anh cố ý đúng không? Cố ý giả vờ tức giận để gạt em qua đây?!"

Bách Hoài dựa vào đầu giường, vắt chéo chân, hai tay đặt trên hông cậu, khẽ cười nói: "Em đã phát hiện rồi sao còn qua đây?"

Giản Tùng Ý mím môi, lực tay thả lỏng: "Không phải… Em sợ lỡ đâu anh không vui thật. Em đã nói rồi mà, anh làm bạn trai em, còn em thì muốn cưng chiều anh!"

"Bạn trai tôi sợ tôi tổn thương đến như vậy sao?"

Bàn tay Bách Hoài lần theo vạt áo mà đi vào bên trong, "Cho nên tắm cũng không tắm, quần áo cũng không thay mà chạy tới đây à?"

Giản Tùng Ý hất tay anh ra, muốn đứng lên: "Em tới đây để dỗ anh thôi, phải về sớm để chăm lo học tập!"

Bách Hoài không thèm để vào tai, nắm tay cậu rồi kéo về, ấn chặt lại, âm điệu trầm thấp"Tối nay mặc đồ tôi ngủ đi nhé? Tôi còn đổi nước hoa phòng sang mùi hoa hồng mới, em có muốn cùng nhau ngửi hay không?"

"…"

"Hửm?"

"Bách Hoài! Đệt con mẹ anh! Đồ cẩu tâm cơ rác rưởi! Ông đây ngày mai còn phải đi học! Ưm…"

______________________________________

Càng ngày càng dài hơn á, chương này gần 6k chữ lận, xỉu up xỉu down ƪ(‾.‾“)┐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro