Chương 6 - Nhân vật chính (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Sự kiện Lựa chọn tài trợ đã kết thúc.]

Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn vào những tin nhắn hiện trên không trung.

[Một vài Chòm sao rất bất ngờ trước sự lựa chọn của bạn.]

Đúng thế, nó bắt đầu rồi đấy.

[Tinh vân 'Crimes' cảm thấy thú vị trước sự lựa chọn của bạn.]

Tôi hơi lo lắng. Liệu tôi đã lựa chọn đúng chứ? Tôi cũng không biết. Có lẽ tôi đã để lọt mất cơ hội ngàn vàng ngay trước mắt chăng?

[Bạn chưa chọn nhà tài trợ.]

Tuy nhiên, chọn một Chòm sao nào đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ bị giới hạn. Hợp đồng tài trợ có bao giờ công bằng đâu. Ừ thì tôi sẽ sống sót, nhưng lại sống bằng cách biến thành món đồ chơi của họ. Nếu như những dự định của tôi là đúng, thì có cách để mạnh lên mà không cần đến một Chòm sao nào cả. Thậm chí còn mạnh hơn những hóa thân của các Chòm sao quyền năng nhất.

[Haha, thật đấy à... chẳng phải sự lựa chọn này khá thú vị đấy sao? Ừ thì, sẽ còn một cơ hội khác mà.]

Con Dokkaebi nhìn về phía tôi một lúc trước khi nói tiếp, [Nào nào, tất cả đã hoàn thành việc chọn lựa rồi. Nghỉ ngơi dưỡng sức một chút đi. Ta phải chuẩn bị cho kịch bản tiếp theo đây. Hẹn gặp các ngươi sau 10 phút nữa nhé!]

Con Dokkaebi biến mất cùng với sự kiện Lựa chọn tài trợ. Nó bảo chúng tôi nghỉ ngơi, nhưng 10 phút này thực sự rất quan trọng. Trong 10 phút, tôi phải chọn ra được những tình huống và chuẩn bị cho các kịch bản tiếp theo.

'Uỳnh!'

Một âm thanh vang lên từ phía sau cảnh cửa sắt dày cộp và nó bắt đầu biến dạng.

'Uỳnh!'

Có người đang cố đi qua đây. Tình huống này thật bất ngờ nên tôi phải suy nghĩ.

Là kịch bản tiếp theo sao? Không, con Dokkaebi vẫn chưa quay lại mà. Vậy thì...

Não tôi vận hành nhanh nhất có thể. Toàn thân tôi nổi hết da gà và một cơn ớn lạnh vụt qua người tôi. Là gã đó.

"Chúng ta phải đi thôi."

Tôi nhìn về phía cánh cửa sắt với cặp mắt nặng trĩu.

"Hả? Nhưng..."

"Nếu bây giờ chúng ta không đi-"

Người sống sót duy nhất của toa tàu 3707. Tôi biết rõ danh tính của kẻ đằng sau cánh cửa ấy.

"Chúng ta sẽ chết hết trước khi kịch bản tiếp theo kịp bắt đầu đấy."

Đúng thế, cuối cùng hắn cũng tới. Nhân vật chính 'đích thực' của câu chuyện này.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Fuyu rồi nói.

"Cậu muốn bị kẻ đằng sau cánh cửa đó giết hay là muốn thử vận may của mình ở ngoài kia? Tính sao đây hả?"

"U-Uh..."

"Dra, cậu có gì để khẳng định rằng người kia là kẻ thù không?"

"Vì người đó đến từ toa tàu bên kia, có nhiều khả năng hắn cũng là một người sống sót. Nếu chúng ta gặp hắn..."

Tôi nhìn vào toa tàu đẫm máu thay vì nói tiếp.

"Nó không mở được!"

"Chết tiệt, bên này cũng không!"

Trong khi nghe Fuyu, tôi nhanh chóng kiểm tra những cánh cửa. Quanh các cánh cửa không còn rào chắn nên giờ chúng tôi có thể tiếp cận chúng.

Ngoài cánh cửa ngăn cách toa chúng tôi với tên kia ra thì có tổng cộng 8 cái, trong đó có 3 cái chúng tôi vẫn chưa kiểm tra

'Uỳnh.'

Cánh cửa sắt có vẻ sắp chịu hết nổi. Dù có là nhân vật chính đi chăng nữa, tôi cũng không ngờ hắn lại mạnh như vậy ở giai đoạn đầu. Thật tình thì tôi rất bất ngờ khi thấy hắn có thể phá hủy cái cánh cửa dày cộp kia đấy.

"Dra! Đằng này-"

Tôi tìm thấy cầu dao ngắt mở mạch điện.

"Không!"

Thiết bị đóng mở vẫn hoạt động trơn tru nhưng cánh cửa lại không chịu mở hết ra. Nó chỉ mở được khoảng một phần năm rồi kẹt cứng lại.

"...Hình như nó cũng bị hư mất rồi."

"Còn những chỗ khác thì sao?"

"Có vẻ như đây là lối thoát duy nhất."

Không biết trẻ con thì thế nào, nhưng khoảng cách giữa hai cánh cửa quá hẹp để một người lớn chui qua. Đó là lời của nhân vật chính trong toàn trí độc giả nói về tình huống này, chúng tôi nhanh chóng chui qua khe của 2 cánh cửa.

Giờ cánh cửa sắt cũng đã gần vỡ nát. Nhưng theo suy đoán của tôi thì lúc này nó không còn là vấn đề.

[...Ah, thật luôn. Biết ngay chuyện như thế này sẽ xảy ra mà. Ta đã bảo các ngươi không được đi đâu rồi, chết tiệt! Kịch bản còn chưa kết thúc nữa...]

Con Dokkaebi lơ lửng trên Cầu Dongho có vẻ tức giận.

[Haiz... thôi đành vậy. Các ngươi rất may mắn đấy, lũ người kia.]

Vì kịch bản thứ hai sẽ bắt đầu một khi cánh cửa toa tàu được mở.

[Kịch bản thứ hai đã đến!]

[Kịch bản Thứ hai - Trốn thoát

Thể loại: Phụ

Độ khó: E

Điều kiện hoàn thành: Băng qua cây cầu đổ nát và tiến vào Trạm Oksu.

Thời gian giới hạn: 20 phút.

Phần thưởng: 200 xu.

Thất bại: ???]

"Dra, có gì đó lạ lắm. Nó nói là 'cây cầu đổ nát' nhưng mà cây cầu vẫn..."

"Đừng bận tâm, cứ chạy đi đã! Nhanh lên!"

"H-Hiểu rồi!"

Thật ra, Fuyu nói đúng. Cây cầu vẫn còn nguyên vẹn. Hay nói cách khác, 'cây cầu này sắp sửa đổ nát'.

"Dra, nhanh lên!"

"Tôi tới đây."

Nó vẫn chưa bị phá vì chúng tôi xuống tàu 'quá sớm'. Con Dokkaebi nói thời gian chuẩn bị là 10 phút. Nhưng chúng tôi đã thoát ra ngoài sớm hơn vài phút trước dự kiến.

[3.000 xu đã được đầu tư vào 'nhanh nhẹn'.

Nhanh nhẹn Lv. 20 -> Nhanh nhẹn Lv. 30]

[Tốc độ của bạn được tăng đáng kể!]

[Một cơn gió bao bọc xung quanh cơ thể bạn!]

''Này Fuyu''

''Mau leo lên lưng tớ''

Cùng lúc đó tôi hạ người xuống cho Fuyu leo lên

''Nhưng...''

''Nhanh lên''

''Được rồi...''

Tôi cõng Fuyu chạy vụt qua cây cầu chưa đổ nát, những cơn gió lướt qua mặt chúng tôi.

"Ah, cái gì thế?"

Ngay lúc này, Fuyu ở đằng sau lưng tôi bỗng hét lên. Một xoáy nước khổng lồ xuất hiện ngay giữa sông Hàn, rồi từ đó bắn lên một cột nước to đùng.

Một con quái vật khổng lồ xuất hiện ngay chính giữa cột nước đó. Là con ichthyizard. Nhưng vấn đề là nó to gấp đôi so với những con mà tôi đã nhìn thấy qua cửa sổ.

Nó không còn là Ngư Long nữa... mà là kẻ thống trị biển cả.

Một con Ngư Long thông thường chỉ là quái vật cấp 7. Riêng loài quái vật cấp 9 - Chuột Đất là đã rất khó để con người xử lý rồi, chứ đừng nói đến lũ quái vật cấp 7 có thể dễ dàng xé chúng tôi ra thành từng mảnh như bọn này.

Nói cách khác, ta chẳng thể nào bắt nổi con quái vật ở dưới kia. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng không cần phải bắt nó, nó đâu đến đây để làm mục tiêu.

'Kukukuku!'

Nước sông Hàn dâng lên như một cơn sóng thần và con ichthyizard bắt đầu di chuyển. Nó đang gặm lấy chân cầu.

"Cây cầu sắp sụp rồi!"

Khoảng cách còn lại là 2 mét. Nếu tính toán của tôi là chính xác, thì chúng tôi có thể băng qua cây cầu này ngay trước khi nó sập. Chính xác ngay khi chúng tôi chạy qua thì bỗng con Dokkaebi hiện lên.

[Trò chơi mà dễ quá thì còn gì vui nữa.]

Dĩ nhiên, đó là khi không có biến cố nào xảy ra.

[Độ khó của kịch bản đã được điều chỉnh.]

[Độ khó Kịch bản: E -> DJ

Con Dokkaebi cười như nắc nẻ.

[Chỉ có chạy thôi thì còn gì thú vị chứ? Để ta khuấy động bầu không khí lên một chút nào!]

[Triệu hồi tà tâm của những kẻ đã chết.]

[Vùng đất xung quanh bị bao phủ bởi năng lượng bóng tối.]

[Ngạ quỷ đã thức giấc!]

''Hả ngạ quỷ?''

Đột nhiên, một thông báo vang lên.

[Ai đó đã nhận được ân huệ từ một Chòm sao.]

[Kịch bản của Chòm sao, 'Deus Ex Machina' đã được kích hoạt.]

(*Deus Ex Machina: có nghĩa đen là "vị thần đến từ cỗ máy". Nó được sử dụng trong các bộ phim truyền hình và văn học để mô tả một thế lực bên ngoài đột nhiên giải quyết các vấn đề có vẻ khó khăn nan giải hoặc bất khả thi với nhân vật.)

Cùng với tin nhắn là một cây cầu được dựng từ ánh sáng nối liền phần bị vỡ của cầu Dongho. Rồi lại có một tin nhắn khác xuất hiện trước mặt tôi.

[Deus Ex Machina - Cây Cầu Số Chẵn

Mô tả: Một cây cầu ánh sáng được tạo ra bởi một Chòm sao. Chỉ có một lượng 'chẵn' người được phép băng qua nó. Cây cầu sẽ biến mất ngay khi một lượng 'lẻ' người đặt chân lên.]

Ngay khi dòng thông báo hiện lên tôi lập tức lấy điện thoại của mình trong tui ra nhưng tìm mãi mà tôi không thấy nó đâu.

[Kĩ năng động quyền, 'Bách khoa toàn thư của độc giả' Lv.1]

[Dữ liệu đang được đồng bộ hoá]

[Đồng bộ dữ liệu hoàn tất]

Đột nhiên một quyển sách hiện lên trong tay tôi, tôi mở nó ra và nó hiện ra những thông tin trong bộ toàn trí độc giả.

________

'Kukukuku!'

Nước sông Hàn lại dâng lên. Con ichthiyzard đã gặm nát một bên chân cầu và đang quay người tiến về phía còn lại của sông Hàn. Tôi cắn chặt môi và đọc lại mô tả của cây cầu kia.

Chỉ có một lượng 'chẵn' người mới có thể băng qua cầu.

Sau cùng thì 'Deus Ex Machina' cũng chỉ là một món đồ chơi của đám Chòm sao chết tiệt thích chứng kiến các bi kịch mà thôi.

Chẳng có cách nào để tất cả mọi người có thể cùng sống sót.

Cơ thể Han Myungoh run lên khi anh ta bắt gặp ánh mắt của tôi.

Sau cùng thì ai đó vẫn phải hy sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#action