Deep Cut [Chap 5-2], Jeny, Sivic, TaeSun | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5-2

-Vì…

-Tôi thiếu cô tiền đêm qua phải không?

Tôi nhếch môi cười, hình ảnh ngây thơ lúc sáng khiến tôi dẹp phăng cái ý nghĩ xấu về cô ta, nhưng tôi đã lầm. Lúc này đây, tôi đang trở về sự lạnh lùng cố hữu của mình và ném cho cô ta một cái nhìn không chút thiện cảm.

-Cô…thiếu…nợ…tôi -Cô ta khó khăn nhấn mạnh từng chữ

-Bao nhiêu? – Tôi cộc lốc- Anyway, I don’t care, đến gặp tôi ở Bellagio, phòng 109.

Tôi chỉ nói bao nhiêu đó rồi bỏ đi vào phòng tắm.

-Hey…

*Tiffany’s POV*

Trong đầu cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy nhỉ? Thái độ đó đột nhiên thay đổi đến 100%. Chuyện cô ta mang nợ mình đó là điều

hiển nhiên cơ mà.

“Hừ”

*FLASHBACK*

Tít tít tít

Điện thoại của tôi rung lên báo tin nhắn. Tôi đã đi ra ngoài khá lâu rồi nên chắc khi lên phòng khách sạn tìm không thấy tôi, Huyn Joong đã nhắn tin và đi tìm.

**

Trong lúc tôi đang vừa bấm trả lời tin nhắn, vừa giữ lấy cô gái trong Encore thì đột nhiên cô ta giật phăng lấy điện thoại của tôi quăng mạnh xuống đất. (nợ lần 1)

-Cô..hức..đi..ới tôi…hức hức…không ợc…nhận…têm…khác ữa hức hức (Cô đi với với tôi, không được nhận thêm khách nữa)

Cái gì cơ????! Tôi muốn hất cho cô ta té lăn đùng ra đấy cho rồi, nhưng ngặt nỗi ở Las Vegas đi đâu cũng thấy cảnh sát vòng

vòng quanh những khu đông người hay trước những quán bar, club…Đã vậy, cô ta còn vồ lấy túi xách của tôi lục lấy tiền đặt lên bàn. (nợ lần 2)

“Vậy mà say được sao chứ?”

Tôi rủa thầm con người quái gở này, nửa muốn bỏ quách cô ta rồi đi nhưng không hiểu sao tay tôi cứ dính chặt lấy bờ vai đang nấc lên từng hồi một ấy.

**

Shhh! Bây giờ tôi đang cố gắng lôi một cái xác di động đi, hồn của cô ta giờ chắc đang treo ngược lên thành cầu nào đó rồi cũng lên.

“Bellagio”

Tôi biết cô ta ở khách sạn đó và đang cố gắng nhớ xem số phòng là bao nhiêu nhưng cuối cùng phải chịu đầu hàng vì không thể nhớ ra được. Vậy nên tôi phải lôi cô ta về phòng mình. (nợ lần 3)

-Cô mới uống có mấy ly thôi mà. Có cần phải say tí bỉ như thế không? Yếu mà đòi ra gió. Xía!

Tôi cằn nhằn khi hất mạnh cô ta lên giường rồi đi vào phòng tắm.

Giới thiệu sơ về tôi, tôi là Tiffany Hwang. Hiện tại tôi đang theo học ở đại học Seul, Hàn Quốc. Tôi đã xin chuyển về đó vào 1 năm trước và khóa “du học” của tôi sẽ kết thúc vào mùa đông năm sau vì tôi sẽ bắt đầu chương trình học cao hơn vào mùa xuân năm tiếp tới. Gia đình tôi định cư tại Mỹ, vậy nên thông thường 1 hoặc 2 tháng tôi sẽ về thăm họ một lần. Ồ, tất nhiên là cùng với Huyn Joong. Anh ấy là chồng hứa hôn của tôi. Chúng tôi quen nhau vào mùa thu 5 năm trước. Huyn Joong là con trai của chủ tịch tập đoàn Soshi9, một tập đoàn thời trang rất nổi tiếng. Chúng tôi dự định sau khi tôi ra trường thì sẽ tổ chức lễ cưới. Và mục đích đến Vegas lần này là vì Joong phải đi công tác đột xuất và Joong đã mang tôi theo…

***

-Này, thả hồn đi rong xong chưa?

Tôi khó chịu nhìn cái người đang cố cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Cô ta đang chiễm chệ ngồi như một công chúa ở chiếc ghế cạnh cửa sổ hất mặt hỏi tôi.

-Kệ tôi

-Tất nhiên tôi không quan tâm rồi. Túi xách của tôi đâu?

Cô ta đang dùng giọng điệu của bề trên để nói chuyện với tôi

-Cô dẹp cái kiểu khó ưa đó đi. Lẽ ra cô nên biết ơn tôi mới phải phép, nhóc con à!– Tôi càu nhàu

-Nực cười, cô dụ dỗ tôi qua đêm rồi đòi tiền mà tôi phải biết ơn cô à? Ơ, cô gọi ai là nhóc con á?

Tôi thích thú nhìn cô gái kia đang xù lông lên với mình. Không hiểu sao, ở con người này dù ở góc độ nào thì vẫn toát lên vẻ đẹp kì lạ. Đẹp – cô độc – lạnh lùng – khó gần.

Bum

-Nhắm mắt lại đi đồ con dê cụ…vừa…ăn cướp vừa la làng hả

Tôi phì cười vì cái khuôn mặt trẻ con đó. Vừa ăn cướp vừa la làng á?

-Ý gì đây? – Tôi thắc mắc

-Lợi dụng người khác say để làm chuyện không nên làm rồi đòi tiền công, câu đó chuẩn thế còn gì

Thật khó ưa, nhìn cái mặt cô ta lúc này tôi chỉ muốn đạp cho vài phát cho lọt xuống ghế cho rồi….Hừ…Vậy ra từ lúc sáng giờ cô ta nghĩ tôi là…gái…hay sao? Oh my god! Sao lại có chuyện tày trời vậy được. Tôi chỉ vui vẻ nói đùa với cô ta mấy câu thôi mà...hiểu lầm này vẫn còn đến giờ sao? Oh no~~~

- Cô có nghe gì không hả? Trả túi xách cho tôi!

Cô ta lại tiếp tục ném mạnh chiếc khăn tắm lên người tôi một cách phũ phàng nhất có thể. Tôi đột nhiên cảm thấy rất giận

-W.T.F…cô đang làm cái quái gì vậy hả?

-GIVE ME MY PURSE…NOW!!!! – Cô ta cũng chẳng kém cạnh gì. Đứng phắt dậy, chống nạnh, trừng mắt la lớn lại tôi

Tôi mở hộc tủ cầm lấy túi xách ném lại về phía cô ta. Hoàn cảnh này giống như chơi ném boom qua lại thật đó. Cuối cùng, tôi là người dừng lại trước. Thật chẳng hiểu nổi được mình, tại sao tôi lại giúp loại người khó ưa như cô ta chứ. Giữa biển người mênh mông tại sao ông trời lại sắp xếp tôi gặp trúng phải loại người đáng ghét như vậy. Nếu không là tôi thì cũng là người khác (3 người nói chuyện với cô ta chẳng hạn) giúp đỡ thôi…

“Haizoo”

Tôi thở dài ngao ngán nhìn theo. Cô ta đặt tấm danh thiếp của mình lên bàn rồi sải bước về phía cửa

**

Ding dong

Tôi giật nảy người đưa mắt nhìn cô gái ấy. Cô ta quay nhìn lại tôi cười khinh miệt

-Đưa người cửa trước rước người cửa sau hả? Tôi thích những sự va chạm

“Chết tiệt”

Tôi lao nhanh về phía cửa nhưng……không kịp rồi. Cô ta đã làm điều tôi không muốn và chào đón Joong bằng một nụ cười quyến

rũ chết người.

-Hi! I’m Jessica Jung.

Oh thì ra cô ta tên họ đầy đủ là vậy. Tên đẹp mà…shhh…

-À ừ chào cô.

-Tôi hơi quá giờ một chút, nhưng không sao. Anh có thể…ơ mà…à thôi…have fun!

Nói rồi cô ta liếc nhìn tôi rít giọng

-Bellagio 109.

Sự hiểu lầm này thật đáng sợ, đúng hơn là Jessica Jung quả thật là một người đáng sợ. Bằng chứng là khuôn mặt của Joong đơ ra

ngơ ngác nhìn cô ta đi khuất dãy hành lang

-Cô ấy là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro