Deep Cut [Chap 6], Jeny, Sivic, TaeSun | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6:

*Jessica’s POV*

Tôi đang hả hê với những gì mình vừa làm cách đây vài phút. Đúng là có ông trời giúp thì chuyện gì cũng được suôn sẻ hết cả. Tôi cười thầm khi nghĩ đến việc chàng trai kia sẽ nói gì và cô ta giải thích ra sao khi trên người độc nhất một chiếc khăn lông quấn hờ như thế.

Ơ khoan đã…

Nếu tôi không lầm thì họ là cặp đôi tôi đã gặp ở quán cà phê của Hyun và tôi đã đụng trúng cô ta thì phải. Sao lại có thể khác so với lúc đầu tôi gặp đến vậy chứ? Có lẽ vì cô ta trang điểm đậm hơn với tông màu đen chủ đạo, và cách ăn mặc cũng khác hẳn. Hơn nữa trí nhớ của tôi thật sự “quá tốt” nên hiển nhiên không thể nhận ra cô ta. Nhưng công nhận là nhìn “HOT PINK” trưởng thành và quyến rũ hơn “TIFFANY HWANG” nhiều.

“Tại sao cô ta lại thay đổi như vậy nhỉ?”

Tôi tự đặt ra câu hỏi đó cho mình trên đường trở về khách sạn

“Tiền?”

NO – mình không nghĩ vậy bởi vì nhìn cô ta đâu có nghèo. Từ trên xuống dưới có chỗ nào “không đồ hiệu” đâu, với cả vớ được

anh chàng nọ chắc cũng khối tài sản. Vậy thì tại sao?? Thật khó nghĩ, nhưng…tôi khơi khựng người lại…CÔ TA LÀ CÔ GIÁO CỦA MÓM???? Oops!!! Vậy người mình phải ở cùng là…? Liệu mình có được toàn mạng không? Liệu cô ta có phải là người tốt để mình trao thân gửi phận không? Ngôi nhà đó có môi trường tốt không?

Hàng tá câu hỏi được xếp thành một hàng dài trong não tôi để nhận được một câu trả lời duy nhất là

“JESSICA JUNG THỀ KHÔNG Ở CHUNG VỚI NHÀ VỚI CÔ TA. NEVERRRRRRRRR!”

**

Keng keng keng keng

Là Yoona, ai còn lạ gì tiếng chuông điện thoại kiểu ham ăn như thế này đâu.

-H..e..

-Uniiiiieeeeeeee – Không đợi tôi nói hết câu, giọng con Móm đã vang lên một cách dịu dàng bất thường

-Có tin gì sao? – Tôi đề phòng

-Em nhớ unnie mà. Unnie đang ở đâu?

Nếu nó cứ tiếp tục nói chuyện kiểu này, không khéo tôi lại bao luôn ăn ở cho nó và làm con sen luôn cũng nên. Không biết chuyện gì nhưng…quả thật là NGUY HIỂM T_T

-Las Vegas – Tôi đáp gọn

-Hả, làm gì ở đó?

“Có ai đẹp không?”

“Thức ăn có ngon không?”

“Chắc nhà hàng ở đó ngon lắm đúng không?”

“Chúng ta nên đi nghỉ một chuyến cùng nhau đúng không?”

Blahh blahhh blahhh

Yoona đặt ra một list dài câu hỏi mà không đợi tôi trả lời. Rồi nó hạ giọng:

-Tsk tsk…đi chơi mà im ru nha bà chị

-Thời gian đâu mà đi chơi với bời. Có chuyện gì không? Mà unnie có chuyện cần hỏi em trước nè

-EM…SẴN SÀNG

Con Móm hét lên trong điện thoại

-Chuyện nhà cửa…em có chắc Tiffany gì đó là người tốt hông? – Tôi dè dặt

-À, tưởng gì…unnie à, unnie không tin tài nhìn người của em hay sao. Tất nhiên em phải chọn mặt gửi vàng dữ dội lắm. Bảo đảm

chất lượng cả nhà bao luôn cả người. –Yoona tự tin

-Unnie muốn toàn bộ thông tin kèm hình của cô ta! –Tôi ra lệnh

-Chuyện này…ayda…coi bộ hơi khó à nha…Tốn công sức dữ lắm à nha…Unnie làm khó em út quá, với lại em đâu phải loại người nhiều chuyện…chắc là…

Hứ, tôi biết tỏng nó đang giở chiêu ra với tôi. Con nhỏ này chỉ được cái moi tiền của tôi là giỏi. Nhưng không sao, sau bao nhiêu

lần bị dụ cũng phải biết rút kinh nghiệm chứ.

-Không làm được thì unnie không ép đâu. Chắc chuyến này về khỏi mang quà cáp gì hết quá. Mà không biết có nên miễn luôn mấy bữa ăn trưa và đặt bản cấm tám chuyện cho phòng thiết kế không ta??? – Tôi dễ dãi

-Un..nie khoan đã, em nhớ ra rồi. (giọng ỉu xìu). Unnie biết đó…dạo này đầu óc em không được minh mẫn cho lắm, với lại chuyện này cũng hơi khó, nhưng mà em sẽ vì unnie hết mình luôn.

-Vậy hả? Vậy là đồng ý hả?

-Yeah, em sẽ gửi toàn bộ cho unnie vào chiều nay.

Tôi cười thầm

-À mà unnie. Em quên một chuyện rất quan trọng là unnie phải về Hàn Quốc gấp vì…Yul nói, trong lúc tức giận nhất thời Tae Tae

unnie đã xé hết thiết kế mới của phòng thiết kế rồi. (chủ yếu là những mẫu thiết kế của ai đó). Tae Tae unnie còn ra lệnh cho Yul phải gọi unnie về gấp và hoàn thành lại bản khác trong 3 ngày.

-Cái gì?

Tôi hét lên. Tại sao con nhóc Lùn đó dám làm thế với tôi chứ. Chính nó là người “xàm sỡ” tôi trước mà.

-Em…em không biết.

-YK đâu?

-Dạ…đang…ngủ - Yoona lí nhí

-Đạp cho vài cái bảo dậy gấp mau lên

Lửa trong người tôi đang bốc lên ngùn ngụt. Con nhóc Lùn này to gan thật, tôi mất cả tháng trời mới hoàn thành được vậy mà chỉ trong một chút ngắn ngủi đã bị tiêu tan

-~Sica babyyyy~ cho tớ ngủuuu ihhh –Yuri bắt chuyện với tôi bằng giọng ngái ngủ

-Tại sao cậu lại để cho con Lùn đó làm thế với tớ hả??? Mấy cái thiết kế đó tớ phải mất cả tháng mới làm xong, làm sao tớ có thể

hoàn thành nó trong 3 ngày chứ? Tớ còn bao nhiêu việc cần phải làm nữa.

-~Sica babyyyy à~ cả ngày nay tớ cũng bị tên Lùn đó quay như dế nà. Cậu làm ơn thương tình cho tớ ngủ chút được

hônnnnggggg?

-Thôi được rồi, tớ còn bản copy trong máy tính. Mai cậu vào print ra bản khác. Bây giờ tớ có việc bận. Ngủ đi, nói chuyện sau vậy.

-Ơ…Si..c

Tôi tắt điện thoại khi nhác thấy Vic và Krystal đang đứng trước của phòng khách sạn đợi tôi. Họ có vẻ đang thảo luận một vấn đề gì đó nhưng vừa nhìn thấy tôi thì im bặt

-Đợi lâu lắm không? – Tôi lạnh lùng

-Dạ cũng lâu, unnie đi đâu vậy? – Krystal trả lời tôi

Tôi không trả lời lại mà chỉ đưa tay quẹt tấm thẻ để mở cửa vào phòng.

-Ở đây chỉ có rượu thôi. –Tôi nói

-Chúng tớ không khát - Vic trả lời

-Uhm

-Unnie, em…

Krystal nôn nóng giải thích

Tôi khoát tay ra hiệu cho họ ngồi xuống. Căn phòng bây giờ thật sự rất ngột ngạt

-Mình muốn xin lỗi cậu – Vic lên tiếng

-Về chuyện gì?

-Nghe này, mình không phải cố ý đưa cậu vào chuyện đã rồi. Mình chỉ muốn Krys…

-Câu nói này tôi đã nghe đến thuộc nằm lòng rồi. Tại sao ngần ấy thời gian mà cô vẫn không mảy may có chút thay đổi? Còn

Krystal (tôi quay sang em gái mình), unnie không cấm cản em thực hiện ước mơ của mình, unnie hiểu rất rõ em đã lớn và cần có những quyết định quan trọng cho tương lai của riêng em. Không ai có quyền ngăn cấm em hoặc thay em làm việc đó cả, nhưng mà…những gì em đã thể hiện khiến unnie rất thất vọng.

-Un..ie

Tôi tiếp tục

-Thử đặt bản thân vào vị trí của mẹ để nghĩ xem, việc em lớn tiếng cãi lại rồi bỏ đi có phải là hành động tốt không?

-Nhưng mà dad…ông ấy…

-Thật sự dad chỉ muốn tốt cho chúng ta mà thôi. Em luôn hỏi ý kiến của unnie trước khi quyết định một thứ gì đó. Tại sao lần này em lại làm như thế?

- Vì…em sợ unnie sẽ…không ủng hộ em. Em sợ…unnie sẽ…ngăn cấm em..như dad. Em sợ…unnie sẽ…giận Vic unnie…

Krystal trả lời tôi, mắt con bé bắt đầu đỏ. Tôi khẽ liếc nhìn Vic, cô ấy nãy giờ im lặng nhìn tôi. Tại sao mọi chuyện giữa chúng tôi

lại trở nên như thế này. Tôi ghét thế giới đó, thế giới của sự che đậy và giả tạo. Thế giới của sự phủ nhận. Nhưng cô ấy,Vic, đã bước vào nó, và bây giờ đây, em gái tôi cũng đang muốn dấn sâu vào. Tôi khẽ thở dài

-Đó là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Unnie muốn em trở về nhà ngay hôm nay để xin lỗi mom and dad.

-Nhưng

-Không cãi, nếu em muốn unnie ủng hộ, giúp đỡ em thì tốt hơn hết là biết ngoan ngoãn và nghe lời một chút

-Vậy là unnie sẽ giúp em phải không???? Oh my god, em yêu unnie nhất

Mắt Krystal sáng lên mừng rỡ, nó nhào đến ôm chầm tôi, hôn lấy hôn để. Đúng là chỉ to xác chứ vẫn bé như ngày nào vòi tôi dẫn đi ăn kem thôi. Tôi nhẹ đẩy nó ra

-Chưa hết, unnie sẽ chỉ cho cơ hội trong 1 năm. Nếu sau một năm nhóm nhạc của em không đạt được thành công nhất định thì...huýt…(tôi huýt sáo) GO HOME. Okay?

-Yes unnie

Nó xoay người đưa tay kéo Vic vào gần chúng tôi. Cô ấy có vẻ hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng tự nhiên đưa tay choàng sau lưng ôm lấy tôi.

-Đủ rồi

Tôi buông họ ra rồi ngồi ngay ngắn lại

-Jess nè, tớ có thể nói chuyện với cậu không? – Vic ngập ngừng đề nghị

-Em sẽ báo cho Bơ unnie. 2 người nói chuyện nhé

Krystal tế nhị rút lui nhường lại không gian cho chúng tôi.

-Cậu vẫn đeo sợi dây chuyền của tớ à? Tớ rất vui vì điều ấy – Vic cố gắng mở đầu với một chú hóm hỉnh

-Chỉ là chưa rảnh để tháo nó ra

-Jess…

-Nghe đây, tôi là một cá thể độc lập không phải là con rối của cô. Cô chẳng khác gì cha tôi, lúc nào cũng muốn đặt người khác vào hướng đã được sắp đặt sẵn. Cô có nghĩ cho cảm giác của tôi không? 2 năm ròng rã, mỗi ngày tôi đều cứ phải dỗ dành trái tim mình hãy thôi nghĩ, thôi đau. Tôi đã khổ sở thế nào khi hết lần này đến lần khác đọc được scandal của cô. Cô có biết tôi đã trả qua khoảng thời gian đó như thế nào không?

-Jess à, cậu biết đó là những tờ báo lá cải mà….

-Tôi biết, tôi còn biết đó là sự sắp đặt từ phía công ty của cô để hi vọng gây được sự chú ý cho nhóm nhạc sắp ra mắt. Nhưng tôi mệt mỏi rồi. Tôi không đủ khả năng để diễn tròn vai bí ẩn đâu.

-Hãy vì tớ, vì tình yêu của chúng ta có được không? 3 năm dài xa cậu, tớ luôn phải sống trong ân hận. Tớ chỉ muốn cố gắng để có đủ khả năng bảo bọc che chở cho cậu thôi.

-Tình yêu của chúng ta? Khả năng bảo bọc tôi??? Đã khi nào tôi đòi hỏi điều đó từ cô chưa? Cô còn nhớ lần đó không?

*FLASHBACK*

“Một tuần sau khi Vic và Jess chia tay”

Cuối cùng thì tôi lí trí cũng phải đầu hàng trước con tim tôi. Tôi bỏ dở công việc trước sự ngơ ngác của những thành viên còn lại trong phòng. Lái xe đến chạy thẳng đến SME chỉ mong được nhìn thấy cô ấy, mối tình đầu của tôi – Victoria

-Hey Vic

Tôi gọi tên cô ấy với tất cả nỗi nhớ trong tim nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là sự phớt lờ của cô ấy.

-Jess..ica, cậu đến đây làm gì vậy?

Cô ta đang đi cùng một người đàn ông trung niên. Họ có vẻ đang rất vui vẻ và cô ta đang rất ngượng khi nhìn thấy tôi.

-Mình..đi tìm cậu.

Ai vậy? – ông ta hỏi

-Đây là Jessica, quen biết từ hồi cấp 3 ở bên Mỹ. Lâu rồi mới gặp lại

Mặt tôi tối sầm lại quay lưng bỏ đi như chạy.

*END FLASHBACK*

-Hết rồi – Tôi chua chát

-Tớ xin lỗi, tớ có tội, nhưng hãy cho tớ một cơ hội có được không?

Vic gần như quỳ gối cầu xin tôi.

-Bây giờ, khi nghĩ về cậu tôi đã có thể mỉm cười. Vết thương cũ đã lành không có nghĩa tôi đã sẵn sàng cho những vết đứt mới.

Chuyện ngày hôm qua, ngày hôm nay gọi là cũ, huống gì đốm lửa không được duy trì trong ngần ấy năm. Đã là đống tro tàn càng cố gắng thổi bụi bay càng xốn mắt thôi.

-Tớ vẫn…rất yêu cậu Jess à…hic hic. Cậu vẫn còn đeo sợi dây của mình..cậu vẫn còn yêu mình…hic

Vic ngồi đó, nước mắt bắt đầu rơi. Tôi không biết làm gì hơn, có lẽ trong lòng tôi, cậu ấy chỉ còn là cơn gió thoảng qua khiến tim tôi buốt lạnh. Tôi thật sự không thể kết thúc cuộc nói chuyện này và cư xử lạnh lùng hơn với Vic. Dù sao trong lòng tôi, tình cảm dành cho cô ấy vẫn còn đâu đó, dù không nhiều nhưng cũng đủ làm tôi xót xa. Lúc này điều tôi mong mỏi nhất là có ai đó cứu giúp tôi ra khỏi hoàn cảnh này...

Ding dong ding dong

Tôi bật đứng dậy mở cửa, trước mặt tôi là Tiffany. Dù sao tôi cũng rất vui vẻ chào đón sự có mặt của cô ta ngay lúc này.

-Hi, tơ…

- Tớ nhớ cậu quá ( )

Vì không thể để cô ấy nói hết câu, tôi đã đưa tay kéo mạnh vị cứu tinh của mình vào lòng rồi bắt đầu hôn thật cuồng nhiệt. Người cô ta cứ đơ ra như khúc gỗ.

-Tôi sẽ trả cô gấp đôi số tiền hôm qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro