1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giải nghệ, tuyển thủ Meiko tới Hàn Quốc du học, vài ba chuyện

Có sự xuất hiện của các tuyển thủ trong kho lạnh, một chút CP khác, vì quá ít nên ở đây không viết tag.

Timeline là sau giải vô địch thế giới năm 2025.

Ba lệnh cấm quốc tế: những gì cần cấm thì đã cấm, cấm việc thăng cấp nấu ăn, có thiết lập riêng, không thể đi sâu vào thời gian.

Chương 1: Số lớn tuyển thủ bị cất trữ xuất hiện! Cảnh báo truyện dài.

Tháng 11 năm 2023, Deft tuyên bố giải nghệ, tháng 12 nhập ngũ, tháng 8 năm 2025 xuất ngũ. Tháng 11 năm 2025, Meiko tuyên bố giải nghệ.

"Đến đón em đi, Kim Hyuk-kyu."

Lúc đi, Thượng Hải đang có mưa phùn, mưa đầu đông se lạnh xen lẫn gió rét. Khi bước xuống xe, những hạt mưa rơi vào mặt Điền Dã, trên kính cũng dính vài giọt. Điền Dã cười chào tạm biệt Minh Khải và A Bố tới tiễn, một mình bước vào sảnh chờ sân bay.

Tối qua bạn bè đã tổ chức tiệc tiễn cậu, đây là lần đầu tiên Điền Dã tụ họp sau khi giải nghệ, cũng là lần cuối cùng gặp trước khi cậu lên đường du học Hàn Quốc. Hầu hết những tuyển thủ cũ của lứa đó đều đã giải nghệ, nhìn tuyển thủ Grand Slam từng chiến đấu trên sân khấu mười năm này cuối cùng cũng hạ màn, cảm giác hoài niệm và tiếc nuối giữa những người bạn cũ lại dâng trào, tất cả đều uống chút rượu, cuối cùng Sử Sâm Minh ôm lấy Điền Dã, lẩm bẩm nói không rõ lời: "Điền Dã, sau khi em về sẽ là sinh viên đại học duy nhất trong nhóm chúng ta," Điền Dã cười cùng mọi người, mặt đỏ bừng.

Nhìn những người bạn thân quen biết nhau từ thuở thiếu thời tụ tập ở đây ăn uống, trò chuyện về quá khứ và tương lai, Điền Dã vô cùng xúc động. Cuộc đời này, được làm công việc mình yêu thích, gặt hái nhiều vinh quang, có sự ủng hộ của đông đảo bạn bè và người hâm mộ, cậu cũng coi như là một người hạnh phúc. Đây là do trời cao an bài?

Điền Dã cười, nhìn quanh những người bạn đang vui vẻ trò chuyện, không, trời cao không hề ưu ái cậu. Trong sự nghiệp gần như hoàn hảo này, thiếu đi một người, trong lòng Điền Dã luôn có một khoảng trống. Người đó đã tặng cậu món quà trưởng thành vào sinh nhật thứ 18, món quà trưởng thành mà Kim Hyuk-kyu dành cho cậu là sự ra đi. Kim Hyuk-kyu xuất hiện trước mặt Điền Dã khi cậu bơ vơ và lạc lõng nhất nhưng lại vắng mặt trong những thời điểm khó khăn và đỉnh cao nhất của cuộc đời cậu. Mặc dù trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, hai người vẫn duy trì mối quan hệ mơ hồ, nhưng dù sao, người đứng bên cạnh họ mãi mãi không phải là người kia, họ chỉ có thể ôm nhau và đụng tay nhau một năm một lần nhưng không thể sát cánh bên nhau. Cho đến khi EDG và DRX lần lượt vô địch, họ càng thêm rõ ràng rằng không thể nào quay lại bên nhau. Khi Kim Hyuk-kyu tuyên bố giải nghệ và nhập ngũ sau Asiad, mối liên hệ cuối cùng giữa họ vì game và thi đấu cũng bị đứt đoạn.

Có lẽ bữa tiệc hôm nay sẽ trọn vẹn hơn nếu có anh ở đây, Điền Dã nghĩ.

Lee Ye-chan ngồi đối diện Điền Dã, giữa đám người say xỉn, y trông đặc biệt tỉnh táo. Bỗng nhiên y nhìn chằm chằm vào Điền Dã, "Mày đi tìm anh ấy, đúng không?" Điền Dã có ngàn lý do để lảng tránh, cậu có thể nói là đi tìm Viper3, cũng có thể nói là tụ tập với ai đó, hoặc giả vờ say xỉn không hiểu gì. Nhưng cậu im lặng.

Im lặng là Cambridge của tối nay.

Lee Ye-chan, con cáo này hiểu cậu quá rõ ràng. Là người duy nhất biết mọi chuyện về Điền Dã và Kim Hyuk-kyu, Lee Ye-chan hiểu rõ Điền Dã đang nghĩ gì. Chưa đợi Điền Dã trả lời, Lee Ye-chan đã nhắm mắt lại, y bóp bóp sống mũi, không nói gì. Làm cú diều hâu đưa thư bao nhiêu năm rồi, hy vọng hai tổ tông này sau này đừng đến trước mặt y làm phiền nữa, y thầm nghĩ.

Đã vội vàng muốn gặp vậy mà ban đầu lại nói ra những lời như vậy? Điền Dã ơi Điền Dã, tao thực sự không biết nên nói gì với mày.

Máy bay đang hạ độ cao, Điền Dã dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài, một màu trắng xóa. Seoul đang có tuyết rơi, khi máy bay tiếp đất và lăn trên đường băng, cậu nhìn thấy những mái nhà gần đó đã biến thành màu trắng, và có thể thấy những bông tuyết lớn bay qua cửa sổ bên hông.

Điền Dã là người Vân Nam, từ nhỏ không mấy khi nhìn thấy tuyết, ở Thượng Hải mười năm, cũng không được ngắm tuyết mấy lần. Kéo vali bước ra khỏi sảnh sân bay, đứng giữa dòng người tấp nập, Điền Dã làm một hành động mà cậu cho là ngớ ngẩn, đứng im, ngước nhìn bầu trời. Tuyết chạm vào mặt, lành lạnh.

Điền Dã nghe thấy tiếng con gái nói chuyện xung quanh, ơ, không phải đang chế giễu cậu chứ, tuyết đầu mùa? Hôm nay là lần đầu tiên Seoul có tuyết rơi trong năm à? Ừm, vậy thì cậu đúng là biết chọn thời điểm.

Có lẽ vì sự háo hức khi đến một nơi mới, cũng có lẽ vì ngày tuyết đầu mùa rất đặc biệt, Điền Dã đột nhiên có dũng khí muốn gặp Kim Hyuk-kyu ngay lập tức. Không muốn đợi thêm nữa, với sự liều lĩnh này, Điền Dã lấy điện thoại ra, định vị vị trí của chủ nhân, thời tiết tự động chuyển sang Seoul, âm 6 độ, những bông tuyết rơi xuống màn hình điện thoại, nhanh chóng tan thành những giọt nước nhỏ, nhỏ giọt, điện thoại reo hai tiếng, người bên kia bắt máy.

"Xin chào" Giọng nói quen thuộc của lạc đà nhưng có phần trầm hơn trước.

"Đến đón em đi, Kim Hyuk-kyu!" Điền Dã hít một hơi thật sâu, nói lớn vào điện thoại.

Sau hơn hai năm lại nghe thấy giọng nói của Kim Hyuk-kyu, Điền Dã đột nhiên cảm thấy mắt cay cay, khi nói ra vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng, nói xong có chút nghẹn ngào.

Gọi một cuộc điện thoại mà không suy nghĩ kỹ, Điền Dã hơi hối hận, bạn trai cũ không gặp nhau nhiều năm gọi điện thoại không đầu không đuôi bảo người ta đến đón mình, có phải là quá đáng không, ngay cả bạn bè bình thường cũng không nên như vậy.

Điền Dã nắm chặt tay kia, tim đập như trống, chờ đợi câu nói tiếp theo của Kim Hyuk-kyu, não bộ xoay vần nhanh chóng để tìm cách giải thích nếu có trường hợp bẽ bàng xảy ra. Không ngờ Kim Hyuk-kyu bên kia điện thoại chỉ cười khe khẽ hai tiếng, "iko, ngẩng đầu lên."

"Hả?" Điền Dã vội ngẩng đầu lên, cậu thấy Kim Hyuk-kyu ở đằng xa. Nhìn người đàn ông Hàn Quốc vừa bước sải bước lớn về phía mình vừa cất điện thoại, Điền Dã như chết lặng, vẫn giữ nguyên tư thế nắm chặt điện thoại và tay cầm vali, nhìn chằm chằm vào người đến. Trời rất lạnh nhưng người Hàn Quốc dường như chịu lạnh rất tốt, hôm nay lạc đà chỉ mặc một chiếc áo len màu nhạt, bên ngoài là một chiếc áo khoác đen, che ô đi tới, kiểu trang phục này, Hàn Quốc quá.

"iko?" Kim Hyuk-kyu đứng trước mặt Điền Dã, che ô trên đầu cậu, cúi đầu gọi cậu

"Sao vậy, sao không nói gì?" Khi anh ta nói chuyện, hơi sương bốc lên, mờ mịt, tóc Kim Hyuk-kyu đen nhánh, lông mày đen nhánh, quần áo đen nhánh, bối cảnh là tuyết rơi dày đặc, sương lạnh, làm nền cho mái tóc đen nhánh và đôi mắt sáng ngời của anh ấy.

Điền Dã tỉnh táo lại, a thật là, cậu vô thức đẩy kính, lau khóe mắt, ôm chầm lấy Kim Hyuk-kyu, "Anh đẹp trai quá, đẹp trai khiến em ngây người."

"Ngây người" Kim Hyuk-kyu cũng ôm lại Điền Dã, lặp lại một lần nữa, giọng điệu nghi ngờ.

"Khen anh mà," Điền Dã siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy eo Kim Hyuk-kyu, đầu dựa vào vai Kim Hyuk-kyu, giọng nói buồn rầu, có chút nghẹn ngào.

"Làm sao anh biết hôm nay em đến Hàn Quốc?"

"Thầy bói nói cho anh biết," giọng Kim Hyuk-kyu mang theo chút ý cười.

"Cái gì vậy, đừng lừa em," Điền Dã lầm bầm than phiền, "Thầy bói đó có phải tên là Lee Ye-chan không, thật là..." Điền Dã hít vào một hơi, khoang ngực trào dâng những cảm xúc chua xót, cậu có rất nhiều điều muốn nói với Kim Hyuk-kyu.

Kim Hyuk-kyu không trả lời tiếp, anh cũng có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh chỉ giơ tay vuốt ve đầu Điền Dã, để đầu Điền Dã tựa vào vai mình, giọng rất nghiêm túc nói, "nhớ iko."

"Em cũng vậy."

Vào ngày tuyết đầu mùa, trong tuyết, dưới ô, Kim Hyuk-kyu và Điền Dã ôm chặt nhau, nghe thấy nhịp tim chân thực nhất của nhau, điều này hơn hẳn bất cứ điều gì khác.

Miệng có thể nói dối nhưng nhịp tim thì không.

"Wow, người anh em đang đóng phim Hàn Quốc à?" Cách đó vài mét, giọng nói của một chàng trai vang lên, từ xa đến gần, Điền Dã ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Chovy.

Jeong Ji-hoon cũng che ô, bên trong áo khoác còn mặc trang phục của đội tuyển KT, đây là lần đầu tiên hắn gặp Điền Dã riêng tư, có chút ngượng ngùng, lúc nãy trên đường đi buôn chuyện về Kim Hyuk-kyu, nụ cười trêu chọc và vẻ mặt thiếu đánh đã biến mất, giờ đây chỉ còn lại một chú mèo cứng nhắc.

"Anh không giới thiệu một chút à?" Jeong Ji-hoon thấy Kim Hyuk-kyu không thèm quay mặt nhìn anh trai này từ tận xa xôi đến Hàn Quốc, lại còn có khuôn mặt trẻ con, chỉ để lại cho mình một bên má, hắn bực bội đến mức muốn trợn mắt.

"Chào tuyển thủ Chovy, tôi là Điền Dã." Lúc này Điền Dã cần giao tiếp hơn Kim Hyuk-kyu, sớm muộn gì cậu cũng phải quen biết những người anh em của Kim Hyuk-kyu.

"Chào anh Điền Dã, gọi em là Ji-hoon là được rồi," Jeong Ji-hoon chìa tay ra bắt tay nhẹ với Điền Dã, anh trai này thật trắng trẻo và dễ thương, Jeong Ji-hoon nghĩ, hắn lại nói, "Tiếng Hàn của anh giỏi nhỉ, Hyuk-kyu, anh nên học tiếng Trung cho cố gắng vào."

Kim Hyuk-kyu cười cười, hỏi Jeong Ji-hoon đã đỗ xe ở đâu.

Mất một lúc lâu để cả ba lên xe, Jeong Ji-hoon ngồi ở vị trí lái xe hỏi, "Anh về nhà bây giờ à?"

Kim Hyuk-kyu không trả lời, mà hỏi Điền Dã, "iko giờ mệt không?"

Điền Dã tối qua say xỉn, sáng nay dậy đau đầu dữ dội nhưng ngủ một giấc ngắn trên máy bay, giờ lại gặp được Kim Hyuk-kyu, sự phấn khích trong não bộ đã lấn át sự mệt mỏi của cơ thể, cậu chớp chớp mắt, lắc đầu, "Không mệt, sao vậy?"

Lúc này Kim Hyuk-kyu nói tiếng Hàn với Jeong Ji-hoon báo địa chỉ, "Đi chỗ này."

Điền Dã: ???

Kim Hyuk-kyu không nói đi chỗ này để làm gì, chuyển sang chủ đề khác, hỏi Điền Dã đã báo bình an cho gia đình và bạn bè ở Trung Quốc chưa. Lúc này Điền Dã mới nhớ ra, từ khi ra sân bay đến giờ, chỉ lo nói chuyện với hai người đàn ông Hàn Quốc này, mà quên báo bình an cho gia đình và Minh Khải. Điền Dã chợt nhớ ra bèn "à" một tiếng, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Minh Khải, vẻ mặt có phần hoảng hốt, Kim Hyuk-kyu nhìn cậu như vậy liền bật cười, cứ thế cười nhìn Điền Dã gọi điện.

Minh Khải bên kia nghe máy nói đã biết, dặn dò Điền Dã vài câu, đại khái là bảo Điền Dã chăm sóc tốt bản thân, sau đó lại dùng giọng điệu rất không tình nguyện hỏi chuyện tào lao, "Em đã liên lạc với Deft chưa?"

Điền Dã luôn cảm thấy câu hỏi này là do A Bố hỏi, cậu liếc nhìn lạc đà đang nở nụ cười bên cạnh, bắt đầu cắn ngón tay của mình, lúng túng nói, "À, ừ, anh ấy đến đón em, đang ở ngay bên cạnh em."

Điền Dã như đang mường tượng ra cảnh Minh Khải im lặng xem thường, và hình như còn nghe thấy tiếng cười sằng sặc của A Bố.

Minh Khải nghe nói Kim Hyuk-kyu đang bên cạnh, bỗng chốc không biết nên tiếp tục nói chuyện hay không, gượng gạo hỏi: "Dạo này cậu ấy thế nào?"

Điền Dã trực tiếp đưa điện thoại cho Kim Hyuk-kyu: "Clearlove hỏi anh dạo này thế nào."

Kim Hyuk-kyu nhận lấy điện thoại, tay kia một cách tự nhiên nắm lấy ngón tay mà Điền Dã vừa cắn, không cho cậu cắn nữa: "Tốt, sang năm làm huấn luyện viên."

Sau đó nói thêm vài câu tiếng Anh bập bẹ, Minh Khải dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nói một câu tiếng Trung: "Có thời gian thì về EDG ăn cơm."

"Được, thay em hỏi thăm sức khỏe mọi người." Kim Hyuk-kyu cũng đáp lại bằng một câu tiếng Trung không lưu loát.

Khi Điền Dã nhận điện thoại, Minh Khải đã im lặng. Cuối cùng gã nói với Điền Dã: "Chăm sóc bản thân tốt, thường xuyên liên lạc với bọn anh, đừng lấy vợ rồi quên mẹ." Điền Dã cười, coi nó như câu nói đùa, để nói những điều này, trước tiên phải lấy vợ đã.

"Anh Clearlove nói gì vậy?" Kim Hyuk-kyu nhướng mày hỏi.

Không biết là anh thực sự tò mò nghe không hiểu hay giả vờ ngốc nhưng Điền Dã cũng giả vờ ngốc: "Cái gì? À hahahaha, không có gì cả."

"À, vậy à." Kim Hyuk-kyu vừa nói vừa tiến lại gần, tiếng Hàn dính nhớp nhúa, kéo dài giọng, Điền Dã nghe ra một chút ý nũng nịu. Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn nũng nịu nhưng Điền Dã thấy cũng tốt, đây mới là Kim Hyuk-kyu mà cậu quen thuộc, Kim Hyuk-kyu bình thường và tự nhiên nhất. Điền Dã chủ động nắm lấy tay Kim Hyuk-kyu, ngón trỏ đan vào nhau.

Điền Dã 28 tuổi và Kim Hyuk-kyu 30 tuổi, sau bao thăng trầm, vẫn sẵn sàng bước về phía nhau, sau gần tám năm nguội lạnh, họ vẫn có thể tìm lại cảm giác quen thuộc.

Khi sắp đến nơi, Jeong Ji-hoon nói: "Anh đừng uống rượu tối nay, lúc về em sẽ không đi cùng hai anh đâu." Kim Hyuk-kyu nhướng mày, cười ngại ngùng: "Nội, hôm nay cảm ơn Ji-hoon nhé kkkk"

"Ani, anh nói vậy, nói ra thì em là người đầu tiên gặp anh Meiko nhỉ, họ không ai sớm bằng em đâu nhỉ," Jeong Ji-hoon cười nói. Anh Hyuk-kyu xảo quyệt quá, rõ ràng đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự vào tháng 9, rõ ràng vừa xuất ngũ đã gia nhập Gen.G nhưng lại không bao giờ lộ diện, nhưng mà đêm qua bỗng dưng thông báo trong nhóm muốn tụ tập mọi người vào ngày mai để ăn mừng xuất ngũ.

Jeong Ji-hoon không hiểu, Jeong Ji-hoon hoang mang, anh Hyuk-kyu và anh Kwang-hee không phải cùng xuất ngũ sao? Chẳng phải họ đã tổ chức lễ đón tiếp xuất ngũ cùng nhau ba tháng trước đây sao? Tại sao ba tháng sau lại dùng lý do này để rủ họ đi ăn cơm?

Mãi đến tận chiều nay, Jeong Ji-hoon vừa ngủ dậy đã bị Kim Hyuk-kyu vội vàng gọi đi sân bay đón người, mới hiểu ra, đây đúng là, tuyệt vời quá anh Hyuk-kyu.

Nghe hiểu một phần, Điền Dã mới hiểu ra Kim Hyuk-kyu muốn làm gì, lạc đà có ý đồ xấu gì đâu, chỉ muốn nhanh chóng đưa Thỏ đi gặp gỡ bạn bè của mình thôi...

Về vấn đề này, Song Kyung-ho, người đến sớm hơn, đã phát biểu: "Cái thằng nhóc này rõ ràng là sợ Meiko chạy mất, nên vội vàng kéo vài người bạn đến nói chuyện tốt đẹp cho nó."

Thời điểm ba người Kim Hyuk-kyu đến, những người khác cũng đã đến gần hết, lẩu cũng được mang lên.

Điền Dã với tâm trạng vô cùng phức tạp bước vào bên cạnh Kim Hyuk-kyu, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại gào thét "Phải làm sao đây phải làm sao đây", Kim Hyuk-kyu quá đáng rồi, sao lại trực tiếp dẫn cậu đi gặp bạn bè, đây là cái gì? Sao lại cảm thấy giống như dẫn người yêu đi gặp bạn bè vậy?

Hầu hết những người trên bàn đều từng giao đấu với Điền Dã với tư cách là tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp Điền Dã ở ngoài đời. Lúc này Điền Dã đã 28 tuổi nhưng vẫn mang dáng vẻ của một sinh viên đại học, Điền Dã cười, chào hỏi mọi người bằng tiếng Hàn, trò chuyện một cách nhẹ nhàng.

Kim Hyuk-kyu cởi áo khoác treo lên ghế, cầm lấy thực đơn gọi thêm vài món, sau đó quay mặt sang, khóe miệng nhếch lên nhìn Điền Dã.

Song Kyung-ho nheo mắt cười, hỏi Điền Dã lần này đến Hàn Quốc ở lại mấy ngày.

Điền Dã đẩy gọng kính, nói: "Không phải đến đây du lịch, em đến đây du học."

Mấy người trên bàn có vẻ ngạc nhiên, "Du học?"

"Tuyển thủ Meiko không định tìm kiếm công việc trong làng LMHT nữa sao?"

"Anh Meiko sẽ không chơi LMHT nữa sao?"

"Tôi còn tưởng rằng tuyển thủ Meiko sẽ trở thành một huấn luyện viên xuất sắc."

"Huấn luyện viên của EDG, giống như Clearlove."

"Nói về chuyện đó, tại sao lại không thể trở thành huấn luyện viên ở Hàn Quốc nhỉ?"

"Đúng vậy! Đến với T1 của chúng em đi anh ơi, chúng em cần một tuyển thủ hỗ trợ xuất sắc để truyền đạt kinh nghiệm cho các tuyển thủ hỗ trợ của chúng em!" Liu Min-seok trực tiếp đưa ra lời đề nghị.

"Nói gì thế, để tuyển thủ Meiko tránh xa ồn ào náo nhiệt của thế giới đi nào assi, vậy nên hãy đến stream của anh để là khách mời nhé, chúng ta có thể duo rank, hoặc ARAM cũng được, hôm nay chúng ta đã mời được tuyển thủ hỗ trợ vô địch S11 Meiko, hỡi ôi! Quá tuyệt vời! Tuyển thủ Meiko" Song Kyung-ho với giọng nói lớn vang lên.

"Nếu đến thì cũng phải đến với đội tuyển của chúng ta Geng, anh Hyuk-kyu cũng đang làm huấn luyện viên ở đây, tuyển thủ Meiko chắc chắn sẽ thiên vị anh Hyuk-kyu nhất, đến Geng là hợp lý nhất." Jeong Ji-hoon không chịu thua kém.

Điền Dã khi nghe Jeong Ji-hoon nói "Meiko thiên vị anh Hyuk-kyu nhất" thì vô thức nhìn về phía Kim Hyuk-kyu, phát hiện Kim Hyuk-kyu vẫn mỉm cười nhìn cậu, ả, cái gì vậy, trông giống lạc đà nhỉ.

Chờ đã, cái gì cơ?

"Kim Hyuk-kyu làm huấn luyện viên cho Gen.G?" Điền Dã hỏi, không trách Jeong Ji-hoon sẽ đi cùng anh đến sân bay.

"Tuyển thủ Meiko không biết sao?" Kim Kwang-hee nhướn mày, xem ra con đường chinh phục vợ của anh lớn còn dài lắm. Hay là trước khi sang Hàn Quốc hai người không hề liên lạc gì? Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Điền Dã, Kim Kwang-hee giải thích thay anh lớn: "Tuyển thủ Meiko không biết cũng là chuyện bình thường. Việc anh Hyuk-kyu gia nhập Gen.G chỉ có vài người trong Gen.G biết, chưa hề được công bố chính thức."

"Ừ, mọi người mới biết tin anh Hyuk-kyu xuất ngũ là nhờ anh Kwang-hee đăng lên Instagram sau khi anh ấy xuất ngũ. Sau đó anh Hyuk-kyu cũng không xuất hiện công khai, em thấy trên mạng có người nói anh ấy sắp giải nghệ rồi đó chứ", Ryu Min-seok bổ sung.

"Chưa đến lúc công bố đâu, chứ anh cũng không biết mình sắp giải nghệ luôn đây", Kim Hyuk-kyu cười.

Cả nhóm bắt đầu vừa ăn vừa nói về những chuyện của Kim Hyuk-kyu. Kim Hyuk-kyu ngồi đó, thỉnh thoảng lại lên tiếng vài câu, bị trêu chọc cũng không bực bội, mà chỉ im lặng cười và lặng lẽ gắp thức ăn cho Điền Dã.

Điền Dã ăn rất ít, chỉ chăm chú lắng nghe những người đàn ông Hàn Quốc nói chuyện. Cậu biết tiếng Hàn nhưng những câu dài và nhanh của họ vẫn khiến cậu khó theo kịp. Bất đắc dĩ, cậu phải tập trung hết sức để nghe kỹ, nếu không hiểu thì quay sang hỏi Kim Hyuk-kyu. Sau một bữa ăn, Điền Dã nghe lỏm được rất nhiều chuyện về Kim Hyuk-kyu một cách lơ mơ. Tám năm xa cách, cậu không hề tham gia vào cuộc đời của Kim Hyuk-kyu nhưng khi nghe những câu chuyện này, dường như cậu có thể bù đắp lại một số khoảng trống. Tuy nhiên, chỉ khi những câu chuyện này chạm đến trái tim, Điền Dã mới thực sự cảm nhận được rằng trái tim mình có những khoảng trống.

Điền Dã uống một ít rượu, mặt đỏ bừng, người cũng mơ màng. Trong một ngày tuyết rơi, uống một ít rượu, chiếc xe đang chạy rung lắc nhẹ, hơi men dâng trào, cả người ấm áp, đây là lúc thích hợp để ngủ.

Khi trở về nhà cùng Kim Hyuk-kyu, rượu khiến hệ thống ngôn ngữ của Điền Dã gần như tê liệt, cậu không hiểu được những câu tiếng Hàn trôi chảy và hoàn chỉnh của Kim Hyuk-kyu. Thỏ che đầu bực bội nói: "Đừng nói tiếng Hàn nhiều quá, em nghe không hiểu gì hết, trời ạ, em muốn ngủ, mệt quá, buồn ngủ quá". Đầu óc vừa mới nhồi nhét một đống câu chuyện, rượu lại khiến suy nghĩ trở nên chậm chạp, bây giờ Điền Dã chỉ muốn ngủ, dưỡng sức để giải quyết những chuyện khác.

Kim Hyuk-kyu không hề uống một giọt rượu nào, anh tỉnh táo vô cùng. Anh dìu Điền Dã đang lơ mơ nhắm mắt, đưa cậu vào nhà vệ sinh, lại sử dụng ngôn ngữ đà muội huyền thoại để cậu rửa mặt. Điền Dã đã không thể mở nổi mắt, cậu nhận lấy cốc nước mật ong từ tay Kim Hyuk-kyu uống cạn, áp sát vào Kim Hyuk-kyu gọi anh: "Anh ơi, em ngủ ở đâu hôm nay?"

Điền Dã nằm trên giường ngủ phụ, vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi. Kim Hyuk-kyu lắc đầu cười, quả nhiên vẫn là trẻ con, không hề đề phòng. Kim Hyuk-kyu cúi người giúp Điền Dã tháo kính, đưa tay kéo chăn, nhét cả người Điền Dã vào trong.

Làm xong những việc này, Kim Hyuk-kyu ngồi ở mép giường, dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn ngủ, ngắm nhìn Điền Dã.

Ừm, đúng vậy, không còn là học sinh tiểu học nữa, mà là sinh viên đại học rồi. Kim Hyuk-kyu nhìn chăm chú vào lông mày và đôi mắt của Điền Dã, rồi nhìn xuống chiếc mũi tròn, đôi môi mèo ửng đỏ.

Khuôn mặt này, in sâu trong tâm trí Kim Hyuk-kyu, đã gần mười năm rồi.

Kim Hyuk-kyu tự hỏi, giờ đây thằng nhóc iko nghĩ gì về mình? Đến Hàn Quốc, là vì những lá thư đó sao? Vì vài lá thư mà không chút do dự đã đến Hàn Quốc sau khi xuất ngũ, muốn tìm hiểu rõ ràng sao?

Năm xưa không thực sự buông bỏ được, bản thân anh cũng vậy, iko à, không hề hành động gì, sao có thể trực tiếp phủ nhận tương lai được.

"Quả nhiên vẫn không cam lòng muốn thử xem sao, nhãi con iko." Kim Hyuk-kyu từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Điền Dã, "Anh cũng vậy." Kim Hyuk-kyu khẽ nói.

Anh cũng không cam tâm, con người có thể làm được mọi thứ, nếu chín mươi chín bước đi về phía nhau mà không thể gặp nhau, vậy hãy cùng nhau bước thêm một bước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#defiko