cay đắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nhận được video chúc mừng từ tuyển thủ Meiko, Kim Hyukku cảm nhận được vị đắng trên đầu lưỡi. Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ EDG, không tài nào cười nổi.

Anh biết em ấy vẫn còn rất giận anh. À mà không, khi tình yêu đã cháy rụi thì nó sẽ trở thành nỗi đau. Những nỗi đau ấy dần chuyển thành những giọt nước, trực chờ nơi khóe mi. Nhưng bây giờ, trên mắt em chẳng còn động lại giọt lệ nào nữa.

Không còn tình yêu, chẳng có sự chán ghét. Cứ như chẳng có quá khứ nào giữa đôi ta.

Thật ra anh đã không dối lòng khi nói muốn quay lại.

Anh muốn xin lỗi mọi người, đặc biệt là những người thân cận nhất. "Tian Ye chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi, tôi sẽ trở về cùng chức vô địch." Nháy mắt một cái, tám năm đã trôi qua và chẳng có điều gì đáng nói. Không một danh hiệu, không chiến thắng, hơn thế là chẳng có lời hứa nào được thực hiện.

Và rồi Iko hồn nhiên của anh biến mất, chỉ còn sự trưởng thành và điềm tĩnh của một đội trưởng. Không còn cười như đứa trẻ vô tư nữa mà phải thật kiên nhẫn chỉ bảo những người đàn em. Chẳng ai để tâm những khi cơn tức giận của em bộc phát, chẳng ai cùng em về quê nhà Vân Nam. Tian Ye đã luôn cố diễn tròn vai, dần dần cho đến khi hoàn toàn đánh mất bản chất của em, em ngây thơ đã biến mất.

Và anh biết, anh đã có thể thay đổi mọi thứ.

Anh vẫn nhớ rất rõ mùa hè năm ấy, Ji Xing* đưa em đến trụ sở DRX. Đội của em khi ấy đã rất cần một xạ thủ. Em nghiêng đầu nhìn anh với đôi mắt chan chứa nghìn lời nguyện cầu tinh nghịch. Đôi mắt em ngấn lệ: chỉ cần anh nhìn lại, chỉ một lần thôi, hãy anh nhìn về phía em đi.

Nhưng anh đã không làm thế, anh đã ngoảnh mặt đi.

Iko đã biến mất.

Anh tưởng đấy đã là kết thúc, những tội lỗi của anh.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai khác có thể đặt chân vào tim anh ngoài Meiko. Đứa nhóc Iko, người không bao giờ chấp nhận sự cô đơn, sẽ chạy khắp con tim khô cằn của anh mà vẫy lá cờ rồi hô khẩu hiệu: "Hãy đến và yêu em đi."

Nhưng rồi một ngày, nụ cười của em đã trở lại và cạnh em là một người hoàn toàn mới. Người ấy liệu có đối tốt với em? Anh đã rất ghen tị nhưng vì lý do gì chứ? Anh không đủ tư cách để làm thế, nói đúng hơn là không còn tư cách để ghen tuông. Đôi khi anh đang dạo chơi cùng Minseok và bốn chữ "không còn tư cách" lại hiện lên trong đầu anh. Có một Deft nhỏ đang lặng lẽ khóc trong trái tim anh: "Miễn là em nhìn lại, miễn là em quay đầu về phía anh."

Meiko không khóc khi vô địch giải Chung kết Thế Giới, nhưng anh thì đã khóc rất nhiều. Em chỉ nhắm mắt một cách nhẹ nhàng và ngả lưng ra sau ghế. Em chẳng mệt tí nào. Khi được trao giải, tuy là phần thưởng nhưng sau nhiều năm không đạt được nó đã biến nó thành sự thống khổ, mệt mỏi. Cứ như những niềm vui đáng ra em đang tận hưởng lúc này đã bị rút cạn trong thời gian dài ấy và em đã bị kéo xuống bởi những gánh nặng trên vai. Nhưng em đã được cứu rỗi, những người đồng đội của em giữ lấy vai, lưng và eo nên em chẳng còn thời gian để đau khổ. Em được họ nâng lên, những người cùng em kề vai sát cánh, AD mới của em, và em là Support của vị AD đấy, chẳng còn vị trí nào cho anh cả.

Chỉ là không phải anh thôi.

Năm anh đạt được chức vô địch, anh đã khóc muốn sưng mắt. Anh hôn chiếc cúp anh hằn mong nhưng tim anh vẫn luôn nghĩ về đôi mắt của em, Điền Dã. Khi anh gạt đi cái tôi của mình để hỏi em cách giành chiến thắng em chẳng hề cười anh. Trái lại, em nói anh nghe hết những điều mà em biết. Việc này xảy ra ngày càng nhiều, khiến Hyukku nhận ra anh đang dùng hết những dấu vết nhỏ nhoi còn sót lại của tình bạn giữa bọn họ. Anh biết bản thân có nhiều điểm đáng ghét và rất ích kỷ. Hơn thế nữa, cả hai bọn họ đều biết anh rất ngoan cố.

Khi anh gửi tin nhắn cuối cùng vào khung chat, có một tiếng 'click' trong tim anh cứ như có gì đó đang phá vỡ chiếc kén của nó. Deft nhắm mắt, Hyukku của Iko đã biến mất giữa màn đêm tĩnh lặng. Chẳng có giọt máu nào nhỏ ra và máu sẽ không chảy nếu con tim đã vỡ tan tành. Thông thường, có thể sẽ có những giọt nước mắt, nhưng đây lại chẳng có gì cả. Tất cả giống như một mảnh đất hoang cằn cỏi.

Anh có quyền gì để ghen tị với họ?

Kim Hyukku bước ra ngoài, nhìn thấy Điền Dã đang ngồi trên bãi biển. Từng đợt sóng đánh vào bãi sỏi, mỗi lần sóng gợn cứ như một tấm gương phản chiếu ánh sáng làm mờ đi những cảm xúc trên gương mặt em. Khoảng cách giữa thiên đàng và trần gian ngay lúc này đây chẳng còn rõ ràng nữa. Anh lợi dụng màn đêm để giả vờ né tránh ánh nhìn của em.

Anh không cách nào hiểu nổi lý do Điền Dã đã không buông bỏ. Tại sao em ấy không thể trở nên xấu tính và ích kỷ như những người khác? Sao em lại phải tỏ ra thánh thiện và tha thứ cho hắn, sao không tha thứ cho anh, sao lại để anh đi?

Có lẽ trong tim anh giờ đây đã bị một con ác quỷ tí hon chiếm đóng. Hay nói đúng hơn chính là anh của trước đây.

"Iko, em biết cậu ta cũng sẽ bỏ lại em mà."

Hyukku thầm nghĩ lại về câu hỏi của mình.

Cũng giống như anh, giống hàng tá người Hàn khác thôi.

"Em biết"

"Vậy tại sao?" Hyukku cảm thấy hơi nghẹn.

Tại sao em cứ nhớ về sự phản bội của anh, sao em phải biến anh trở thành kẻ xấu xa như thế này đây.

Điền Dã cảm thấy khó chịu, quay đầu ra sau và lí nhí: "Vì anh ấy đã không rời đi những lúc em tuyệt vọng và cần có người kề bên nhất."

Kim Hyukku chẳng biết nói gì thêm, cả hai chìm vào trong màn đêm im lặng. Thế giới cũng lặng yên theo hai người họ, tất cả chỉ còn lại tiếng sóng vỗ vào bờ. Trong một khoảnh khắc, anh đã nghe thấy tiếng khóc. Lắng tai kỹ hơn, có lẽ nó đến từ trái tim của anh. Rồi đột nhiên khi anh nhìn vào lồng ngực mình, một tiếng nức nở khác lại xuất hiện.

Hoặc có lẽ trong giây phút yên tĩnh này đây, có ngọn gió nào đó đã rít lên khi đang thổi qua những khe núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro