Hư Thành - Quyển 1 - Chương 10 ➺ 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hư Thành – Quyển 1 – Chương 10: Ngầm thừa nhận là nàng dâu nhỏ

Edit: Quân Kỳ

“Anh gạt tôi.” Cố Dư sụt sịt lẩm bẩm nói, “Anh không bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi, anh. . . anh gạt tôi.”

Cố Dư yếu đuối khóc nức nở, khóe mắt hồng hào ứ nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ vốn trắng nõn thanh tú trông vừa đáng thương lại yếu đuối đến động lòng người.

Cận Phong ôm Cố Dư vào trong lòng, đặt nhẹ khuôn mặt Cố Dư lên hõm vai mình.

“Xin lỗi Cố Dư, anh không cố ý lừa em.” Cận Phong nhẹ giọng nói, “Đừng sợ nữa, không có chuyện gì đâu, anh sẽ đưa em về nhà ngay.”

Cận Phong cầm tay Cố Dư, dẫn Cố Dư đang thẫn thờ ra khỏi phòng.

Ra khỏi khách sạn, Cận Phong đưa Cố Dư lên xe mình.

Xe của Cận Phong đi rồi, một chiếc xe màu đen vừa ngừng ở trước cửa khách sạn không lâu mới chậm rãi rời đi.

Bởi vì sắc trời đã tối, Cận Phong thuyết phục Cận Dư tạm thời cứ ngủ lại chung cư chỗ mình một đêm, sáng ngày mai hắn sẽ đưa Cố Dư trở về.

Cố Dư đồng ý.

Dọc theo đường đi, Cố Dư cúi đầu ngồi ở ghế lái phụ, Cận Phong lái xe im lặng không nói.

Đến khi xe đi được một đoạn đường, Cận Phong mới mở miệng phá vỡ bầu không khí không thoải mái này, “Em. . . em vẫn chưa ăn cơm chiều nhỉ, anh cũng chưa ăn, vừa lúc phía trước có một quán ăn khẩu vị không tồi, chúng ta cùng đến đó nhé?”

Cố Dư cúi đầu, vuốt cái bụng đã đói meo cả ngày của mình, hơi ngượng ngùng gật đầu.

Tới quán ăn rồi, sau khi hai người chọn xong món ăn, Cố Dư vẫn muốn nói lại thôi, Cận Phong cũng biết điều mà Cố Dư đang muốn hỏi.

“Chuyện nhà anh khá rắc rối, anh vẫn luôn giấu giếm em là bởi vì không muốn em bị cuốn vào chuyện này.” Cận Phong bình tĩnh nhìn cậu, khiêm tốn nói, “Về chuyện tối nay, anh muốn xin lỗi em, anh. . . ”

“Tôi không trách anh.” Cố Dư nhẹ giọng cắt ngang lời Cận Phong, giống như không muốn làm Cận Phong tiếp tục áy náy thêm, khóe miệng hiện lên nét tươi cười khiến người khác yên lòng, “Mặc dù tôi không biết rõ anh với anh trai của mình đã xảy ra ân oán gì, nhưng anh trai anh là anh trai anh, còn anh là chính anh, hành vi của anh trai anh tôi sẽ không trút hết lên đầu anh đâu, hơn nữa nếu không phải đêm nay anh đến kịp lúc, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, tôi còn phải cảm ơn anh mới đúng.”

Dừng một chút, Cố Dư lại cúi đầu lần nữa, từ góc nhìn của Cận Phong lại thấy giống như đang thẹn thùng, “Thật ra ở chung với anh nhiều ngày như vậy, tôi cũng biết anh là người như thế nào.”

Bản tính lưu manh của Cận Phong đột nhiên trỗi dậy, hắn nghiêng người về phía Cố Dư, ranh mãnh cười hỏi, “Vậy ở trong lòng em, anh là người như thế nào?”

Cố Dư ngẩng đầu, trong mắt đều hiện lên ý cười xấu xa.

Cố Dư rụt người ra sau theo phản xạ, có chút bối rối đáp, “Thì. . . là người tốt đó.”

Cận Phong tra hỏi, “Tốt cỡ nào?”

“Dù sao. . . dù sao tôi. . . tôi cảm thấy anh rất đáng tin tưởng để làm bạn bè.”

“Tin tưởng đến cỡ nào?” Cận Phong ép sát từng bước.

Cố Dư bị Cận Phong dán vào thì hơi rụt người lại, vẻ mặt ngơ ngác vô tội, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

“Được rồi.” Cận Phong cười nói, “Đùa em thôi.”

Cố Dư bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.
Một tiếng hừ này làm lòng Cận Phong trở nên tê dại.

Có lẽ là vì cùng Cố Dư trải qua một phen ‘vào sinh ra tử’, có lẽ là vì Cố Dư không nhìn thấy sự bất tài của hắn ở trước mặt Cận Dương còn sẵn sàng đứng về phía hắn, Cận Phong cũng dần dần không thể đối xử với Cố Dư như trước kia hắn đối xử với tình nhân của mình.

Cả trong lẫn ngoài của Cố Dư. . . những tình nhân trước kia của hắn không tài nào đuổi kịp.

Cố Dư hoàn toàn một nửa đầy lý tưởng trong hắn.

Cận Phong cảm thấy bản thân mình hình như đã thích Cố Dư, một tình yêu đích thực, là loại tình cảm giữa người yêu, nhưng hắn lại cảm thấy điều này thật hoang đường.
Nhưng với khoảng thời gian đã ở chung. . .

Bồi bàn mang thức ăn lên, không khí lúc ăn cơm vô cùng hòa hợp.

“Anh còn nhớ rõ em từng nói với anh thần tượng của em là Bạch Duyên Lâm.”

“Ừ ừ.” Cố Dư liên tục gật đầu, con ngươi sáng lấp lánh, “Anh ấy chính là mục tiêu về sau tôi cần phải phấn đấu.”

“Bạch Duyên Lâm là nghệ sĩ hợp đồng của Tinh Hà, Tinh Hà lại là công ty thuộc quyền sở hữu của Trường Cận, ngày mai Bạch Duyên Lâm cũng đến chụp ảnh ở Tinh Hà, anh có thể dẫn em đến gặp anh ta.”

Tinh thần Cố Dư chợt tỉnh táo, “Thật ư? Tôi có thể xin chữ ký của anh ấy không?”

Cận Phong thấy Cố Dư để ý Bạch Duyên Lâm như vậy, trong lòng hơi hụt hẫng, hắn không phải người hâm mộ minh tinh gì gì đó, nhưng lại thường xuyên giao tiếp với những người này, cho đến đối với chuyện Bạch Duyên Lâm có thể được Cố Dư yêu thích ít nhiều cũng khiến hắn không cam lòng.

Nhưng hiện tại trong lòng hắn đang ngầm thừa nhận cậu trai nhỏ xinh trước mặt này chính là nàng dâu nhỏ của mình.

“Tất nhiên là có thể.” Cận Phong cười nói, “Nếu em đồng ý ở lại đây thêm vài ngày, anh có thể đưa em đi gặp thêm nhiều người mà em muốn gặp, kết thân một chút để về sau có thể thuận lợi tiến vào giới nghệ sĩ.”

“Tôi đồng ý.” Cố Dư buột miệng nói ra, sau lại rũ vai, vẻ mặt khó xử, “Cơ hội tốt thế kia tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng mà. . . ”

“Ăn uống anh sẽ bao.” Cận Phong cười nói, “Lúc trước em còn cho anh ở lại nhiều ngày như vậy, xem như đây là anh trả ơn em, cho nên em không cần phải suy nghĩ nhiều.”

“Vậy thì. . . tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh.”

Cơm nước xong, Cận Phong đưa Cố Dư trở về chung cư của mình.

Nơi ở của Cận Phong là một khu chung cư cao cấp với hơn hai trăm phòng ốc, thế nhưng hắn lại rất ít khi về đây, trước kia luôn ở bên ngoài phóng khoáng, tối về mệt mỏi thì ở lại khách sạn của tình nhân, có khi cả tháng cũng không trở về được một chuyến nào, có điều hắn vẫn bảo nhân viên đến đây quét dọn mỗi tuần một lần, cho nên căn phòng vẫn luôn sạch sẽ.

“Nhà của anh đẹp quá.” Cố Dư ngạc nhiên nhận xét, “Tôi còn nghĩ là. . . ”

“Nghĩ là anh trai tổng tài sẽ khắt khe với anh?” Cận Phong cười nói, “Mặc dù có nhiều thứ bị hạn chế, nhưng điều kiện sống như có như không của anh thì vẫn như cũ.”

“Nếu đúng như lời anh nói, vậy tại sao anh còn muốn chạy trốn? Cuộc sống thế này rõ ràng rất lý tưởng.” Cố Dư không nghĩ ngợi nhiều hỏi, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lúc đó anh bị thương nghiêm trọng như vậy là do anh trai của anh đánh sao?”

Nét cười trên mặt Cận Phong đột nhiên biến mất.

Cố Dư nghĩ Cận Phong đang nổi nóng, vội vàng nói, “Tôi chỉ là tò mò nên hỏi, không có ý gì khác, anh đừng nóng giận, xem như tôi chưa nói gì đi.”
Cận Phong đi đến ngồi xuống ghế sô pha, nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó vẫy vẫy tay với Cố Dư.

Cố Dư ngơ ngác, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cận Phong.

“Thật ra chuyện của nhà họ Cận cũng không thể coi là một bí mật, biết bao nhiêu người soi mói nhìn vào, sợ nói ra em lại thấy sốt ruột.”

Cố Dư im lặng một lát mới ngẩng đầu nhìn Cận Phong, nghiêm túc nói, “Tôi không sợ sốt ruột, có lẽ. . . có lẽ tôi cũng có thể đưa ra ý kiến cho anh.”

Quyển 1 – Chương 11: Tin tưởng?

Edit: Quân Kỳ

Cận Phong nói tóm tắt đoạn thời gian nhà họ Cận xảy ra chuyện, nhưng có vài điều hắn phải giữ lại, ví dụ như hắn không nói rõ trong bản vẽ mà Cận Dương luôn muốn từ hắn rốt cuộc có gì, hiện tại đang ở đâu.

“Các anh là anh em ruột kia mà.” Cố Dư nói, “Cha để bản vẽ cho anh hay để lại cho anh trai của anh thì có gì khác nhau sao? Huống chi anh trai anh đã chiếm lấy toàn bộ tài sản, còn để ý đến một bản vẽ làm gì?”

“Đương nhiên ý đồ của Cận Dương không chỉ dừng lại ở tài sản của nhà họ Cận, tập đoàn Trường Cận đứng đầu cả nước, nhưng trên sàn quốc tế lại không có tầm ảnh hưởng, hiện tại ông trời cho anh ta một con đường tắt, chắc chắn anh ta sẽ không từ thủ đoạn mà giành lấy.”

“Ý của anh là bản vẽ kia có thể cho anh ta. . . ”

“Đúng vậy, cha anh không tin tưởng anh ta mới giao bản vẽ này lại cho anh, nhưng trong mắt ông ấy Cận Dương thông minh hơn anh, thương nghiệp có tương lai hơn anh nên mới trao quyền làm chủ Trường Cận cho anh ta, có điều anh nghĩ ông ấy sẽ cảm thấy hối hận nếu biết sau khi mình qua đời Cận Dương đã không màng đến tình ruột thịt mà xuống tay với anh, nói gì thì nói cũng sẽ không cho Cận Dương quyền lợi đối phó với anh.”

“Tôi. . . tôi xin được hỏi một câu, nếu đúng như anh nói bản vẽ kia có sức ảnh hưởng như vậy, sao anh không dùng bản vẽ ấy trợ giúp cho mình, nếu anh có quyền lực ngang với anh trai anh, anh ta hiển nhiên sẽ không đối phó lại anh.”

“Bản vẽ kia không thể dùng được.” Sắc mặt Cận Phong ngưng trọng, “Đồ của nhà họ Cận là từ thế hệ trước truyền xuống, anh không thể phá hủy nó ở trong tay mình, bản vẽ đó cho dù có lấy mạng sống của anh ra trao đổi anh cũng sẽ không đổi. . . ”

Đây là điểm mấu chốt của hắn, cũng là nguyên tắc cả đời. . .

Lần đầu tiên Cố Dư nhìn thấy ánh mắt Cận Phong lạnh lẽo như vậy, cậu phát hiện anh ta không đơn giản như mình nghĩ.

Cố Dư xấu hổ cười cười, “Anh nói như vậy, sao. . . nghe giống như mấy tấm bản đồ có trên phim vậy nhỉ.”

“Cũng gần giống như vậy.” Cận Phong nói, “Sự tồn tại của bản vẽ này là một bí mật, trong nhà họ Cận cũng chỉ có vài người biết, anh không ngờ tên tiểu nhân Tôn Yêu cũng biết được, còn có cả La Thân thuộc hạ của Cận Dương nữa, hiện tại trừ bọn họ ra, chắc hẳn có không ít người đang theo dõi anh.”

Cố Dư chợt lo lắng, “Vậy cả đời sau này anh đều phải sống trong sợ hãi?”

“Cũng không đến mức đó.” Cận Phong khẽ cười nói, “Cận Dương muốn giành lấy bản vẽ, cho nên sẽ không cho phép anh rơi vào tay kẻ khác, vậy nên đời này anh chỉ cần đối phó với một người là Cận Dương thôi.”

“Vậy sau này anh có tính toán gì không? Anh trai anh chắc chắn sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy.”

“Đi một bước tính một bước, dù sao Cận Dương cũng không dám giết chết anh đâu.” Cận Phong duỗi người, “Cận Dương dùng mọi cách để tìm ra chỗ anh đang giấu bản vẽ kia, nói không chừng chỗ này hắn cũng có gắn máy nghe lén.”

Cận Phong dịch đến bên cạnh Cố Dư, nửa thân người dựa sát vào Cố Dư, lười biếng đặt đầu lên vai Cố Dư.

“Anh nói cho em nghe nhiều chuyện như vậy, là vì coi em như người một nhà.” Cận Phong gian ác dùng chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi trắng nõn xinh xắn của Cố Dư, “Đồng chí Tiểu Cố chẳng lẽ không cảm thấy tình cảm của chúng ta ngày càng tiến gần thêm một bước sao?”

Cố Dư nhanh chóng đứng lên, đỏ mặt, “Tôi. . . tôi đi tắm đây.”

Cố Dư nói xong, từ sô pha chạy đến một phòng cách đó không xa, kết quả chạy nhầm vào nhà bếp, thế là lại hoảng loạn xoay người chạy ra.

Cận Phong chỉ chỉ phòng đối diện, Cố Dư lúng túng đi nhanh vào trong.

Cận Phong mang áo tắm dài đi vào phòng tắm, vừa lúc Cố Dư đang cởi quần áo.

“Tắm xong mặc cái này.” Cận Phong lấy từ trong áo tắm dài ra một chiếc quần lót màu xanh, híp mắt cười, “Đành phải mặc quần lót của anh vậy.”

Mặt Cố Dư đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, xua tay liên tục, “Không cần không cần, cảm ơn anh, tôi mặc cái cũ cũng được, tôi. . . lát nữa tôi ra ngoài mua là. . . là. . . là. . .”

“Là là là cái gì cơ?” Cận Phong bắt chước Cố Dư nói lắp bắp, giơ cái quần lót trong tay lên, dở khóc dở cười nói, “Yên tâm đi, đồ này chưa mặc lần nào đâu, anh hay ở bên ngoài, hơn mười cái quần lót ở đây đều chưa mặc, so với em có thể lớn hơn chút, nhưng mặc như vậy sẽ thoải mái lắm, đây đây, cầm lấy.”

Cố Dư cúi đầu, đưa tay nhận quần áo từ Cận Phong, giọng nói lí nhí truyền ra từ kẽ răng, “Cảm ơn.”

Cận Phong thừa cơ hội xoa mái tóc mềm mại của Cố Dư, hắn cúi đầu thấp xuống, động tác đầy cưng chiều.

“Em nói xem sao da mặt của em lại mỏng giống như con gái vậy.” Cận Phong nhéo nhéo mặt Cố Dư, cười nói, “Mấy người trong học viện điện ảnh Thanh Lưu đều cùng một loại như vậy, em nói sau này em sẽ tiến vào giới nghệ sĩ, vậy có khác gì dâng một miếng thịt lên cho bầy sói đâu.”

Cố Dư bĩu môi, nhỏ giọng nói, “Bây giờ  anh với bầy sói đó cũng đâu khác gì nhau.”

“Ô kìa, Tiểu Cố của chúng ta đã học được cách dỗi người khác rồi, ừm, tiến bộ không ít rồi đấy.”

“Anh đi ra ngoài trước đi.” Cố Dư đẩy Cận Phong, “Tôi muốn tắm rửa, anh chờ tôi tắm xong rồi hãy tắm. . . ”

“Được được được.” Cận Phong vừa cười vừa đi ra ngoài, “Lát nữa chúng ta cùng ra phòng khách xem một bộ phim nha.”

Cận Phong đi rồi, Cố Dư mới đóng cửa phòng tắm lại, trước khi đóng còn đưa mắt nhìn qua khe cửa thấy Cận Phong đã ra tới sô pha ngoài phòng khách, xác định hắn không có ý quay lại mới đóng cửa.

Ở trên đường đi, Cận Phong tạm thời mua cho Cố Dư một chiếc điện thoại.

Cố Dư lưu vài dãy số của người nhà với bạn bè, gửi tin nhắn cho “Ma ma” một câu “Con đang ở cùng với một người bạn, mọi chuyện đều ổn.”

Cố Dư vẫn cảm thấy Cận Phong chưa hoàn toàn tin tưởng mình, ngược lại cậu còn cảm thấy trước khi hắn sẵn sàng tin tưởng vào mình, hắn nhất định sẽ tra rõ lai lịch và các mối quan hệ xung quanh cậu.

Cận Tố Hà truyền vật kia lại cho Cận Phong, tất nhiên đã nhìn trúng được trên người Cận Phong có tư chất đặc biệt không phải người nào cũng có.

Cố Dư tắm rửa xong, sấy khô tóc rồi mới đi ra, lúc này Cận Phong đã thay ra một chiếc quần đùi hoa hoét màu mè, ngồi xếp bằng trên sô pha.

“Lại đây, đêm còn dài, hai ta cùng xem một bộ phim giải trí đi.”

“Anh không tắm à?”

“Tôi thích tắm trước khi ngủ, không việc gì phải vội.”

Cố Dư ngồi xuống bên cạnh Cận Phong, sau đó cùng sôi nổi thảo luận với Cận Phong một phen.

Phim còn chưa hết, Cố Dư đã dựa lên người Cận Phong ngủ mất tiêu.

Cận Phong ôm Cố Dư lên giường mình, lúc đặt Cố Dư xuống, chóp mũi đụng phải khuôn mặt của Cố Dư, bộ dạng ngủ say càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu hơn cả ngày thường.

Cận Phong không nhịn được, cúi đầu hôn lên trán Cố Dư.

“Em đúng là may mắn vì đã gặp được anh từ sớm.” Cận Phong chăm chú nhìn Cố Dư ngủ say, cười nhẹ nói, “Nếu muộn hai năm thì không biết em đã bị bắt nạt thành cái dạng gì rồi.”

Trong lúc ngủ mơ Cố Dư hừ hừ hai tiếng, rồi xoay người ngủ tiếp.

Cận Phong tắm rửa qua loa, sau đó mặc mỗi chiếc quần lót rồi leo lên giường, cách một lớp chăn nhẹ nhàng ôm Cố Dư vào lồng ngực, đầu mũi si mê ngửi lấy mùi hương tỏa ra từ người Cố Dư.

Cận Phong không ngờ lúc mình ôm Cố Dư như vậy lại không có một chút tạp niệm nào, chỉ đơn giản cảm thấy cái ôm rất thoải mái.

Quyển 1 – Chương 12: Giúp hắn trở mình

Edit: Quân Kỳ

Cố Dư tỉnh dậy rất lặng lẽ, nằm im không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng mở mắt.

Thứ đầu tiên nhìn thấy được là cơ ngực màu lúa mạch của Cận Phong, tiếp đó là cảm giác tay Cận Phong đang đặt trên eo mình, sau cùng là một chiếc cằm cứng rắn đang đặt trên tóc mình.

Cậu biết tối hôm qua Cận Phong vốn ôm mình cách một lớp chăn, sau đó khoảng hai giờ sáng thì trộm xốc chăn lên chui vào.

Có điều ngoài dự đoán của Cố Dư, Cận Phong không làm gì cả, chỉ đơn giản là ôm cậu.

Cố Dư nhắm mắt cử động cơ thể, Cận Phong tỉnh dậy ngay.

Cận Phong dịch người xuống giường, sau đó ôm cái gối rón rén rời khỏi phòng, cuối cùng nằm lên sô pha ngoài phòng khách, giả vờ ngủ.

Tất thảy đều như dự đoán của Cận Phong, sau khi Cố Dư đi ra khỏi phòng, chuyện mình chiếm phòng ngủ khiến chủ của căn phòng phải ra ngủ trên sô pha ở phòng khách khiến cậu tự trách một hồi.

Cận Phong giống như một con sói với cái đuôi dài lắc lư, lợi dụng xoa đầu và hai má Cố Dư, cười xấu xa nói, “Vậy về sau hai người chúng ta sẽ ngủ chung.”

“Nhưng mà. . . ”

“Hai người đàn ông ngủ chung thì có làm sao hả?” Cận Phong nhanh chóng ngắt lời, nghiêm túc nói, “Em do dự như vậy là vì nghi ngờ nhân cách của anh sao?”

Cố Dư vội vàng lắc đầu, đáp nhanh, “Anh là người tốt.”

“Vậy không cần bàn cãi nữa.” Cận Phong thiếu chút nữa là cười ra tiếng, sau đó ôn nhu nói, “Mau đi rửa mặt, hôm nay anh Phong sẽ dẫn em ra ngoài đi dạo.”

Cố Dư cười lộ ra hai hàng răng, “Được.”

Cận Phong đưa Cố Dư đi tham quan trụ sở chính, Cố Dư cũng nhìn thấy được thần tượng của mình.

Quá trình nhìn thấy Bạch Duyên Lam rất vội vàng, Cố Dư chỉ đứng ở xa nhìn trong một phút, vốn định chờ Bạch Duyên Lâm kết thúc buổi chụp sẽ đến xin chữ ký hoặc chụp ảnh, nhưng Cận Phong nói lịch trình của Bạch Duyên Lâm quá dày đặc, cũng không thể hoãn lại một phút đồng hồ ra cho Cố Dư, nhưng mà sau cùng cũng đồng ý giúp Cố Dư có được tấm poster kèm chữ ký của Bạch Duyên Lâm.

Hơn một tuần sau đó, Cố Dư nửa bước cũng không rời khỏi Cận Phong, đều đã được gặp mặt từ ngôi sao tuyến mười tám đến tuyến đầu, thật ra cũng không thể xem là quen biết, chẳng qua Cố Dư được dính lấy chút ánh sáng từ Cận Phong nên mới có cơ hội xa giao đôi câu với những người này, lắm lúc Cố Dư hồi hộp đến nói cũng chậm chạp, vẫn luôn được Cận Phong đứng bên cạnh cậu giảm bớt căng thẳng, đĩnh đạc nói chuyện với đối phương.

Cố Dư nói với Cận Phong, khoảng thời gian ở chung cùng hắn, là khoảng thời gian khiến cậu cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc nhất từ khi cậu xa nhà.

Thật ra Cố Dư không biết, Cận Phong đã lén tìm trinh thám điều tra về thân phận của cậu.

Người có thể càng dựa càng gần, nhưng tâm càng lún càng sâu thì nhất định phải cẩn thận.

Đương nhiên, Cận Phong cũng không hoài nghi gì về Cố Dư, bản thân hắn gặp gỡ Cố Dư chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, chuyện ở chung cũng là do hắn tự bằng lòng, cho nên từ đầu đến cuối Cố Dư luôn là người bị động, người như vậy không thể nào tồn tại bất kỳ vấn đề gì, nhưng trong đoạn thời gian khắc nghiệt, Cận Phong không thể không ép mình phải nên đề phòng đối với người bên cạnh, cho dù là vấn đề gì.

Ngay cả một người đơn giản vô hại như Cố Dư. . .

Kết quả của cuộc điều tra so với điều Cố Dư nói cho hắn biết vào lần gặp mặt đầu tiên gần như là giống nhau.

Cố Dư sinh ra ở một gia đình bình thường, từ nhỏ đã là một cậu bé thông minh ngoan ngoãn, gia đình sinh ra cậu, những mối quan hệ, điện thoại tới lui đều đơn giản đơn thuần, cùng với một người sạch sẽ thẳng thắn như cậu càng không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

Việc điều tra thừa thãi này khiến Cận Phong cảm thấy có chút hổ thẹn đối với Cố Dư, lo lắng Cố Dư sẽ có ác cảm với mình nên hắn không dám nói cho Cố Dư biết về việc mình đã lén điều tra cậu, thay vào đó chăm sóc cậu nhiều hơn, càng thêm. . . thích cậu.

Chiều tối hôm nay, Cận Phong được Cận Dương “mời” đi dùng cơm, Cố Dư thì cầm thẻ mà Cận Phong đã đưa cho, một mình đi đến nhà hàng dùng bữa.

Vào một nhà hàng phương Tây, Cố Dư được một người đàn ông lạ mặt dẫn đường đi lên phòng ăn ở tầng hai.

Người đàn ông ở trong phòng mở cánh cửa ra, làm động tác cúi chào cung kính với Cố Dư, “Cố tổng ở bên trong chờ Cố thiếu gia đã lâu.”

Cố Dư lẳng lặng “Ừ” một tiếng, bước chân đi vào phòng trong.

Người đàn ông đang ngồi ở bàn sát bên cửa sổ thấy Cố Dư đi vào, chậm rãi đứng lên, khóe miệng cười nhạt, giống như đang hưởng thức một buổi trà chiều. . .

“Để gặp được em thật sự không dễ dàng.”

Vóc người hắn cao ráo rắn rỏi, vai rộng chân dài vận một bộ âu phục màu đen vô cùng sang trọng, diện mạo cũng rất tuấn tú, nhưng ánh mắt với nụ cười lại thâm trầm chất chứa nhiều điều kín đáo, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bức quỷ dị khó lường.

Hiển nhiên Cố Dư không có kiên nhẫn để chào hỏi người trước mặt này, vừa ngồi xuống đã trực tiếp hỏi, “Tìm tôi có chuyện gì?

“Chúng ta ngoại trừ công việc ra thì không còn chuyện gì khác để nói sao?”

“Không.”

Người đàn ông cũng không tức giận, chỉ lắc đầu cười khẽ, “Có phải em đang trách tôi vì lần đó không đến đúng lúc ngăn cản Cận Dương hạ nhục em? Thật ra tôi có đi, chỉ là đến muộn vài phút, cuối cùng lại nhìn thấy tên Cận Phong kia đưa em đi.”

“Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Cố Dư hờ hững nói, “Cố Tấn Uyên, tôi ở đây không phải để nghe anh nói lời vô nghĩa, thời gian của tôi có hạn, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi đây.”

Cố Tấn Uyên tự giễu cười nhẹ một tiếng, sau đó đó dựa người vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, chậm rãi nói, “Tên Cận Phong kia đã từng điều tra về em, em có biết chuyện này không?”

“Đã dự đoán về chuyện này lâu rồi.”

“Trông em bình tĩnh như vậy, có vẻ như rất có lòng tin về nghiệp vụ kín của tôi.”

“Còn việc gì nữa không?.”

“Còn có cái này. . . ” Cố Tấn Uyên đẩy văn kiện đang cầm trên tay sang cho Cố Dư, “Đây là một phần di chúc đã được chứng thực của Cận Tố Hà, phần di chúc mà Cận Dương tiêu hủy là do luật sư của Cận Tố Hà lúc còn sống đã ngụy tạo ra, luật sư đó sợ Cận Dương sẽ giết người diệt khẩu nên đã chạy trốn ra nước ngoài, tôi phải mất không ít sức lực để tìm ra hắn.”

Cố Dư đọc qua nội dung của di chúc, vẻ mặt hơi trầm xuống, “Bản di chúc này có thể giúp Cận Phong trở mình.”

“Điều đó còn phải phụ thuộc vào tình huống nào nữa, hiện tại Cận Dương là người cầm quyền của nhà họ Cận, nếu để Cận Dương biết sự tồn tại của di chúc này, hắn có thể sẽ không cần đến bản vẽ mà lập tức giết chết Cận Phong. . . Tóm lại bây giờ, nhất định phải khiến cho Cận Phong có được bản di chúc này, về phần phải làm thế nào để giao cho hắn, còn phải xem ở em.”

“Tôi biết rồi.”

Cố Dư không cùng Cố Tấn Uyên tán gẫu thêm gì nữa, trước khi rời đi chỉ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của mẹ mình.

“Bác gái vẫn khỏe, chờ xử lý xong việc này, tôi sẽ đưa em đi thăm bác ấy.”

Cố Dư chỉ gật đầu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro