Hư Thành - Quyển 1 - Chương 16 ➺ 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1 – Chương 16: Bắt đầu hành động

Edit: Quân Kỳ

Cho dù Cố Dư nói gì, Cận Phong cũng không đồng ý cho cậu mạo hiểm như vậy, thậm chí còn tỏ ý sáng mai trời vừa sáng hắn sẽ kêu người đưa Cố Dư về thành phố C.

Vì thế mà Cố Dư rất tức giận, tắm rửa xong nhất quyết không ngủ chung giường với Cận Phong, cậu ôm gối ngủ một mình trên sô pha, mặc kệ Cận Phong ngồi xổm bên sô pha dụ dỗ nhỏ nhẹ như thế nào, Cố Dư vẫn quay lưng về phía Cận Phong, mím môi không nói một lời.

Bị Cận Phong lải nhải nửa tiếng, Cố Dư đơn giản trả lại chiếc nhẫn mình giữ giùm cho Cận Phong, cũng yêu cầu Cận Phong trả lại vòng ngọc cho mình.

“Anh chắc chắn không thể đấu lại anh trai của mình, vậy thì em chờ anh có ý nghĩa gì đây, căn bản chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, thay vì chờ tới chờ lui chờ đến khi anh bị anh trai của mình hại, không bằng bây giờ hai chúng ta cắt đứt quan hệ đi, về sau em có làm gì hay qua lại với ai anh cũng không cần xen vào.”

“Anh. . . “

Cố Dư không cho Cận Phong cơ hội giải thích, nhanh chóng ngắt lời, “Ngay cả chuyện đó anh còn không dám mạo hiểm, còn nhát gan hơn cả em.”

Cố Dư dụi dụi mắt, lúc này mới bắt đầu mặc quần áo, “Bây giờ em về thành phố C, có lòng tốt giúp anh một phen anh lại không cần, để em xem sau này anh lấy đâu ra cơ hội để có được bản di chúc kia, anh cứ tiếp tục ‘bàn bạc kỹ hơn’ đi, quỷ tài anh có tính toán mấy năm cũng sẽ chờ.”

*quỷ tài: phi thường trên mọi lĩnh vực.

Cận Phong sợ Cố Dư sẽ tức giận bỏ đi, đành phải thỏa hiệp với sự vô cớ gây rối này của cậu.

“Được được, nghe em, cái gì anh cũng nghe em hết.”

Cố Dư vừa muốn đứng dậy, Cận Phong đã ôm eo cậu ấn trở về sô pha, Cận Phong khều mũi Cố Dư, “Chuyện cắt đứt quan hệ này cũng có thể nói bừa? Đồng chí Tiểu Cố anh nói em nghe, người trước mắt này cả đời em cũng không thể buông bỏ được đâu.” Cận Phong dùng chóp mũi cọ khuôn mặt Cố Dư, khàn giọng nói, “Em là của anh, ngay cả khi em không cần anh nữa, anh cũng sẽ không buông tay em. . . “

Cố Dư nghiêng đầu qua một bên, “Anh cũng đâu nghe em nói.”

Cận Phong tức thì dở khóc dở cười, mặt chôn ở cổ Cố Dư dùng sức cọ cọ, “Hiện tại nếu em có thể gọi anh một tiếng ông xã, anh sẽ nghe lời em nói, hả, được không?”

“Anh. . . Anh tránh ra.” Cố Dư tức giận đẩy Cận Phong ra, “Là em giúp anh, anh thì được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Được được, anh sai rồi anh sai rồi.” Cận Phong xoa tóc Cố Dư, cười khẽ trấn an nói, “Vậy gọi một tiếng anh Phong thì sao? Chỉ cần em gọi, sau này chuyện của chúng ta, lớn bé gì cũng nghe em.”

Cố Dư ngờ vực nói, “Thật chứ?”

“Thật.”

“Anh Phong.”

Cố Dư không do dự kêu một tiếng giòn tan, cơ thể Cận Phong giống như bị điện giật, trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Cố Dư chớp chớp mắt, gọi thêm lần nữa, “Anh Phong. ”

Cận Phong lúc này mới hoàn hồn, hắn nhìn ánh mắt trong suốt lại thành thật thẳng thắn của Cố Dư, nhất thời cảm thấy mặt mình khô nóng, hô hấp cũng khó khăn.

Nếu lúc này có gương đặt trước mặt Cận Phong, Cận Phong nhất định sẽ phát hiện mặt của mình đang đỏ bừng.

Kiềm nén rung động từ sâu trong nội tâm, Cận Phong ngồi dậy quay mặt sang hướng khác, ho nhẹ hai tiếng mới nói, “Quay lại đề tài ban nãy đi, em muốn ‘xâm nhập hang hổ’, vậy có nghĩ tới sau đó em sẽ làm thế nào để chạy thoát khỏi Cận Dương không?”

“Lúc Cận Dương mang em đi sẽ bắt đầu tính giờ, hai tiếng sau đó anh dẫn người đến chỗ Cận Dương tìm em, anh cứ diễn giống như người say rượu đến đó quậy phá, nói là em đã đem đồ bí mật đến cho Cận Dương mà bán đứng anh, cho nên anh mới phát điên tìm đến để giết em, dù sao anh trai của anh cũng không muốn lấy mạng anh đâu.”

Cận Phong trầm mặc trong chốc lát mới nói, “. . . . Những suy nghĩ này của em quá đơn giản.”

Loại kế hoạch này thì có vẻ đơn giản, nhưng có quá nhiều thứ không thể chắc chắn được, hơn nữa Cận Dương chưa chắc sẽ hoàn toàn tin tưởng trò lừa bịp này của Cố Dư.

Hắn tin tưởng Cố Dư có thể có được sự tin tưởng của Cận Dương ngay từ đầu, nhưng sau đó Cận Dương mang Cố Dư đi, không thể xác định được, khi Cố Dư ở chỗ Cận Dương sẽ xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể biết chính xác được.

Ai mà biết được sau hai giờ đó Cố Dư sẽ biến thành bộ dạng nào chứ. . .

“Như vậy đi Cố Dư, anh sẽ làm theo kế hoạch này, nhưng anh sẽ tìm người khác thay em làm.”

“Không được, lỡ như người anh mang đến bán đứng anh thật thì sao? Nếu không cẩn thận làm Cận Dương phát hiện ra anh đã biết đến sự tồn của bản di chúc kia, anh sẽ gặp nguy hiểm, mấy ngày nay em luôn ở cùng với anh, lời em nói với Cận Dương bất luận là so với kẻ nào cũng sẽ đáng tin hơn, cho nên em là người thích hợp nhất để anh chọn.”

“Cố Dư. . . “

“Rõ ràng anh vừa nói là sẽ nghe theo em mà.”

“. . .”

Thật ra Cận Phong cũng muốn mạo hiểm như vậy, phần di chúc đó là lối tắt giúp hắn trở mình, so với mưu đồ tính toán mấy năm trời nhưng khó có thể đảm bảo kết quả kia thì phần di chúc này dường như có thể đảm bảo sẽ có kết quả hơn, lời Cố dư nói cũng có phần đúng, càng kéo dài thời gian, Cận Dương càng có khả năng tiêu hủy di chúc, thậm chí còn phát hiện mình đang âm thầm đối phó với hắn.

Nhưng mà. . .

Có khả năng Cố Dư sẽ mất mạng. . .

Bây giờ chuyện duy nhất khiến hắn băn khoăn chỉ có Cố Dư.

Hắn không thế đánh cược nổi kết quả xấu nhất này.

***

Hôm sau Cố Dư không rời khỏi thành phố R, cậu quyết định vì Cận Phong mà mạo hiểm lần này, Cận Phong ngoài miệng nói đồng ý, còn vạch ra kế hoạch, nhưng ở mặt khác lại vẫn ngầm tìm người có thể thay thế cho Cố Dư.

Tối hôm nay, Cố Dư thử hỏi Cận Phong đã chuẩn bị tốt hay chưa, Cận Phong nói ngay là đã xong, cũng đem kế hoạch từ đầu đến cuối nói cho Cố Dư biết, nhưng lúc Cố Dư hỏi Cận Phong tính toán khi nào thì hành động, Cận Phong lại trả lời Cố Dư cho có lệ.

Sáng ngày hôm, Cận Phong đi gặp một người bạn, vốn định mang Cố Dư theo, nhưng Cố Dư nói dối là không khỏe nên không có đi theo, đến khi Cận Phong gặp bạn xong chuẩn bị trở về đưa Cố Dư đi ăn cơm chiều, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Cố Dư.

”Em đi tìm Cận Dương, mọi thứ hành động theo kế hoạch.”

Tin nhắn này dọa Cận Phong sợ hết hồn, giây sau đã gọi điện thoại cho Cố Dư, nhưng lại không có ai nghe máy.

Quyển 1 – Chương 17: Vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong tim

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Tất cả diễn ra theo kế hoạch, Cố Dư gọi điện cho Cận Dương nói mình từ chỗ Cận Phong biết được tung tích của bản vẽ, Cận Dương đang nghe nhạc giải trí liền đuổi hết tất cả những kẻ không liên quan đi sau đó nói muốn gặp Cố Dư ngay lập tức, tuy rằng trong lòng vẫn còn ngờ vực, nhưng sự chờ mong hiển nhiên sẽ nhiều hơn là ngờ vực.

Ít nhiều cũng là vì lần đầu tiên gặp Cố Dư, vẻ bình tĩnh của người con trai ấy khiến anh ta có cái nhìn mới về cậu.

Nhưng Cận Dương cũng từ thuộc hạ biết được, mỗi ngày Cận Phong đều cùng Cố Dư vui vẻ ăn uống tiêu khiển, hai người không có biểu hiện gì khác thường, cho nên Cận Dương lại cảm thấy người con trai này cùng với những tình nhân trước của Cận Phong chẳng có gì đặc biệt.

Cố Dư được trợ lý của Cận Dương đưa tới một căn phòng.

Đây là nơi tụ họp Cận Dương thường đến, được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, ông chủ ở đây là một người bạn Cận Dương tin tưởng, rất nhiều cơ mật hoặc những chuyện không muốn người khác biết anh ta đều cùng trợ lý bàn bạc ở đây, chưa bao giờ bị lộ, hơn nữa lúc này trong phòng đều là những trợ thủ đắc lực nhất của anh ta.

Cho nên mặc dù Cố Dư muốn gặp anh ta vì cái gì đi chăng nữa thì Cận Dương cũng không muốn dẫn Cố Dư đi nơi khác.

Đối với việc Cố Dư biết gì đó về bản vẽ Cận Dương không có đến năm phần trăm tin tưởng, anh ta cảm thấy thông tin mình dùng trăm phương ngàn kế không moi ra được không thể nào bị tên tiểu bạch kiểm này biết một cách dễ dàng như vậy, vì thế khi Cố Dư đi vào, hắn đối với người tên Cố Dư này càng thêm hứng thú, muốn biết người con trai này muốn làm trò quỷ gì.

Còn về bản vẽ kia chỉ là tiện thể xem xét, không đáng để chờ mong.

“Sếp Cận thực sự muốn tôi nói ở đây?” Cố Dư không ngồi xuống, cậu đứng thẳng người bình tĩnh giống như lần đầu gặp Cận Dương, nhìn thuộc hạ của Cận Dương ở chung quanh một cách đầy thâm ý, cười lạnh nói, “Những điều tôi chuẩn bị nói không thích hợp đối với những kẻ ăn ở hai lòng, sếp Cận có dám chắc mình sẽ chịu được tổn thất này không? Còn nữa, căn phòng này chắc chắn đã được người của sếp Cận lục soát kĩ càng, với thân phận của ngài hẳn có không ít người xấu theo dõi nhất cử nhất động, cho nên ai có thể đảm bảo căn phòng này không có máy quay siêu nhỏ hoặc các thiết bị nghe lén?”

Cố Dư nói rất dõng dạc, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, ban đầu Cận Dương không định để trong lòng những gì Cố Dư nói, nhưng lúc này anh ta đột nhiên có chút băn khoăn.

Quan trọng là, vẻ mặt cẩn trọng tỉ mỉ của Cố Dư dần dần khiến Cận Dương tin tưởng những điều cậu sắp nói là sự thật.

Nếu biết chờ đợi đúng thời điểm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Cận Dương đứng dậy đi đến trước mặt Cố Dư, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng trước mặt cậu, Cố Dư hơi ngửa đầu, mặt không cảm xúc, chỉ hơi nheo mắt lại giống như đang cẩn thận quan sát Cận Dương.

“Cận Phong không hề biết tôi đến đây tìm ngài.” Cố Dư nói, “Nếu như hắn biết chuyện này, có lẽ sẽ phát điên chạy tới đây, tốt nhất chúng ta nên tranh thủ thời gian.”

“Nó có biết việc hôm qua say rượu lỡ nói với cậu về bản vẽ không?”

“Biết.”

“Vậy mà nó còn giữ cậu lại?”

“Tôi biết hắn sẽ không giữ tôi lại lâu nên mới tới tìm ngài.” Cố Dư nói, “Trước khi hắn xuống tay với tôi, tôi cần phải đi tìm một chỗ dựa khác vững chắc hơn hắn, đây mới là hành động sáng suốt.”

Câu cuối cùng của Cố Dư hiển nhiên rất có tác dụng với Cận Dương.

“Ừm, tôi rất thích người thông minh.” Cận Dương dùng ngón trỏ nâng cằm Cố Dư, ngón cái vuốt nhẹ lên môi cậu,”Cậu rất sáng suốt khi lựa chọn tôi, nói tôi nghe điều kiện của cậu nào.”

“Năm trăm vạn tiền mặt và một lời hứa, hứa anh sẽ giúp tôi phát triển trong ngành giải trí, trong vòng hai năm khiến tôi trở thành nghệ sĩ có giá trị thương hiệu lớn nhất Tinh Hà.”

“Nghĩ ra được yêu cầu như thế, cậu quả nhiên rất có đầu óc.” Cận Dương cười khẽ, “Được, chỉ cần cậu cho tôi thứ tôi muốn, tôi đồng ý cho cậu những thứ đó.”

“Vậy còn cái kia, chúng ta có nên đến nơi khác để cùng nhau tâm sự về bản vẽ không?”

“Đương nhiên.”

Cận Dương đưa Cố Dư rời khỏi đó, cũng để Cố Dư cùng mình ngồi trên một chiếc xe.

Cận Dương suy nghĩ chốc lát mới nói cho tài xế địa chỉ.

“Ngài xác định nơi đó không có vấn đề?” Cố Dư cố ý hỏi.

“Đến biệt thự riêng của tôi.” Cận Dương nói, “Cho nên cậu có thể yên tâm, đương nhiên, đi đến đó còn một nguyên nhân nữa, ví dụ như một người thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi cõi đời này.”

Cận Dương quay đầu sắc mặt âm lãnh nhìn Cố Dư, “Hiểu ý tôi không?”

Cố Dư trầm mặc không nói gì.

Cận Dương nói tiếp, “Cậu nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ không cho cậu còn sống mà bước ra khỏi địa bàn này.”

Xe đi qua một đoạn đường núi uốn lượn mới đi vào đường lớn ở một khu sinh thái rậm rạp, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự rộng lớn.

Nhân lúc không có ai để ý Cố Dư nhanh chóng phát cho Cận Phong tín hiệu định vị của mình cùng bốn từ.

Bắt đầu tính giờ.

Sau khi xuống xe, người của Cận Dương bảo Cố Dư giao điện thoại di động của cậu cho họ, Cố Dư liền thuận theo tắt nguồn điện thoại rồi đưa cho mấy người đó.

Một người gác cổng kiểm tra kĩ càng đến khi trên người Cố Dư không còn mảnh kim loại nào nữa mới thôi.

“Ngài hài lòng rồi chứ?”

Cố Dư vừa nói vừa nhấc chân đi về phía cửa chính, kết quả bị Cận Dương đưa tay ngăn cản.

“Còn có một việc.” Ánh mắt Cận Dương nhất thời biến đổi thâm sâu khó lường, “Chẳng mấy chốc Cận Phong sẽ biết cậu đến đây, nếu nó giấu bản vẽ đi nơi khác hoặc tiêu hủy bản vẽ, vậy chuyến đi này của cậu không phải là vô ích sao?”

Cố Dư đột nhiên có dự cảm xấu, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, “Cho nên?”

“Cho nên. . . ” Cận Dương cười lạnh, giơ tay tùy tiện chỉ hai người, “Cậu, và cậu nữa, liên hệ với những người theo dõi Cận Phong đêm nay giám sát nó cẩn thận, nó ở nhà thì cho người theo dõi quanh nhà, ở khách sạn quán bar cũng cho người đi theo giám sát, nói chung đêm nay, không cho phép nó có cơ hội đi đến bất cứ nơi nào.”

“Vâng.”

Nhận được bốn từ “bắt đầu tính giờ” của Cố Dư, Cận Phong cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, cảm giác giống như bị treo lơ lửng khiến hắn hô hấp không thông.

Đồng thời cũng cảm thấy trái tim mình bị vật gì đó liên tục va chạm.

Lần đầu tiên hắn nhận thức được một điều, Cố Dư ôn hòa vô hại, vừa hướng nội lại vừa nhát gan.

Cậu không hề mềm yếu như hắn nghĩ, cậu có thể vì hắn mà không tiếc sinh mạng chính mình, vì người mình thích mà quên đi hết mọi sợ hãi.

Cố Dư. . .

Cả đời này, em chính là người quan trọng nhất trong trái tim tôi.

Quyển 1 – Chương 18: Cứu em!

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Sau khi xác nhận được vị trí của Cố Dư, Cận Phong vẫn tiếp tục ngồi uống rượu cùng bạn bè, nhưng trong bóng tối hắn đã âm thầm phân phó những thuộc hạ đắc lực nhất ngồi ở đại sảnh lẳng lặng chờ hai tiếng trôi qua.

Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ cần chờ thời gian đến, cho dù Cố Dư có lấy được bản di chúc kia hay không, hắn nhất định sẽ đem theo một đám người đến chỗ Cận Dương “gây rối”.

Nếu xảy ra bất cứ sai lầm nào hoặc đến trễ thì tính mạng của Cố Dư sẽ khó mà giữ được.

Bị sự chờ đợi dày vò khiến Cận Phong càng ngày càng hối hận vì đã đồng ý cho Cố Dư thực hiện kế hoạch này.

Không có thân thủ nhạy bén, không thể tùy cơ ứng biến, cũng không có lối làm việc quyết đoán tàn nhẫn, Cận Phong thực sự không thể nào tưởng tượng được Cố Dư đứng trước mặt Cận Dương làm thế nào để che giấu bản thân.

Trong lúc Cận Phong cùng thuộc hạ không ngừng hoàn thiện bổ sung những chi tiết nhỏ trong kế hoạch, cùng suy nghĩ việc phòng trừ những khả năng ngoài ý muốn thì một thuộc hạ đến muộn vội vàng chạy vào nói vào tai Cận Phong, dưới tầng đang có rất nhiều người thăm dò vị trí của hắn.

Tên thủ hạ đó nói cho Cận Phong biết kẻ cầm đầu là người của Cận Dương.

Ngay lúc Cận Phong cảm thấy nghi hoặc, thậm chí là hoài nghi Cố Dư bị bại lộ thân phận nên người của Cận Dương đến tìm hắn thanh toán thì ngoài cửa phòng phát ra tiếng bước chân dồn dập.

Nhưng không hề đạp cửa xông vào giống như Cận Phong suy đoán mà rất lịch sự gõ cửa.

Cận Phong cho một thủ hạ ra mở cửa, những người còn lại ngồi bên trong đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Cửa vừa bật mở, tên cầm đầu ngó mặt vào trong nhìn người đang ngồi trên ghế, xác định Cận Phong thực sự đang ngồi ở đây thì lạnh giọng nói, “Sếp Cận sai thuộc hạ có lời chuyển đến Cận thiếu gia, vừa nãy ngài ấy mới nhận được tin tức đêm nay có người muốn làm hại Cận thiếu gia, vậy nên để đảm bảo cho an toàn cho cậu, trước hừng đông ngày mai, đề nghị thiếu gia không rời khỏi phòng này, chúng tôi sẽ ở lại đây một tấc cũng không rời bảo vệ cậu.”

Người nọ vừa dứt lời, sống lưng Cận Phong truyền đến cảm giác lạnh buốt nguy hiểm.

Bảo vệ an toàn của hắn chỉ là cái cớ, hạn chế việc đi lại của hắn mới là lý do thực sự.

Hoặc là lo sợ hắn sẽ đi “ngăn cản” Cố Dư, hoặc là lo lắng hắn sẽ giấu bản vẽ ở nơi khác.

Nếu như vậy, hai giờ sau hắn căn bản không có cách nào rời khỏi đây để đi cứu Cố Dư.

Vì thế cho nên hiện tại nhất định phải hành động!

Chết tiệt!

Hắn đã sớm biết Cận Dương không dễ dàng bị lừa!

Cận Phong liếc nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó tùy tiện cho tay vào túi quần jean định đi ra ngoài, “Gửi lời cảm ơn đến anh trai tôi giúp tôi, có điều tôi phải đưa bé cưng của mình về đã, nhóc con Cố Dư không biết đã chạy đi đâu rồi, tối rồi mà vẫn không thấy trở về, thật là quái lạ.”

“Chúng tôi chỉ phụ trách an toàn của Cận thiếu gia đêm nay, những thứ khác đều không nằm trong phạm vi làm việc.” Giọng của người nói chuyện lạnh như băng, “Cảm phiền Cận thiếu gia nhẫn nại.”

Cận Phong khống chế tâm tình gần như bạo phát, “Hay là thế này đi, tôi ra ngoài tìm em ấy, các người một bước không rời đi theo tôi, vậy đã được chưa?”

“Xin lỗi Cận thiếu gia, ngoại trừ căn phòng này cậu không được phép đi đâu hết, nếu cậu xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng tôi biết ăn nói thế nào với sếp Cận đây, vậy nên mong cậu phối hợp với chúng tôi.”

Lúc này hi vọng đến cứu Cố Dư như những hạt cát bé nhỏ trong chiếc đồng hồ cát, dần dần trôi đi trước mắt Cận Phong.

Nghĩ đến việc Cố Dư đang phải đối mặt với nguy hiểm, Cận Phong liền cảm thấy giới hạn bùng nổ của mình ngày càng gần.

Cận Phong vừa muốn mở miệng nói gì đó thì một thuộc hạ bên cạnh hắn, cũng là người anh em mà hắn tin tưởng nhất đột nhiên vỗ vai động viên hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói một câu, “Giao cho chúng tôi.”

“Nếu các người muốn ở lại bảo vệ A Phong thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa.” Nhậm Nghĩa vẫy tay với mấy người đằng sau, “Chúng ta đi thôi, hôm khác quay lại cùng A Phong uống rượu.”

“Các người cũng không được phép đi.” Mấy người cùng tiến lên chặn đứng cửa ra vào, một người trong số đó lạnh lùng lên tiếng, “Đêm nay tất cả đều phải ở đây với Cận thiếu gia, trước hừng đông không cho phép bất cứ người nào rời khỏi đây.”

“Mẹ kiếp, các người đang giam giữ người trái phép đấy biết không?” Nhậm Nghĩa cố ý lớn tiếng ồn ào, cùng mấy người khác cố ý xô đẩy người giữ cửa, “Không cho ông đây về, con mẹ nó ông đây lập tức báo cảnh sát!”

Tên cầm đầu đột nhiên rút ra một thứ đặt sau gáy Nhậm Nghĩa, gằn từng chữ, “Lùi lại, quay về, mau.”

Bị khẩu súng dọa sợ, Nhậm Nghĩa cùng với mấy người còn lại lập tức im lặng, Cận Phong vội vã tiến lên nắm chặt nòng súng, tức giận nói, “Đừng có chĩa súng vào bạn tao!”

“Súng không có mắt, mời Cận thiếu gia nhắc nhở bạn mình phối hợp một chút.” Người nọ vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, nhưng nói chuyện với Cận Phong càng thêm hung hăng, “Chúng tôi gọi cậu một tiếng Cận thiếu gia cũng là nhìn sắc mặt sếp Cận mà gọi, mong ngày nào đó Cận thiếu gia dành thời gian ngẫm nghĩ lại thân phận mình.”

Bị chọc tức, Cận Phong kích động nhào lên muốn đánh nhưng lại bị đám Nhậm Nghĩa ngăn cản.

“Nếu Cận thiếu gia đói bụng hay khát nước có thể báo với chúng tôi, chúng tôi sẽ canh giữ ở bên ngoài.”

Thuộc hạ của Cận Dương rời khỏi phòng, trước khi đi còn sập cửa thật mạnh thay cho lời cảnh cáo.

Nhậm Nghĩa mở miệng nói, “Thực lực của chúng ta không đủ để đối đầu trực tiếp với người của Cận Dương đâu, nhìn tình hình trước mắt, cách tốt nhất là từ bỏ người tên Cố Dư kia đi, còn bản di chúc, chúng ta cùng nhau nghĩ cách khác vậy.”

Cận Phong quay đầu trừng mắt nhìn Nhậm Nghĩa, đáy mắt hắn chăng đầy tơ máu.

Nhậm Nghĩa há to miệng uống một ngụm bia, tùy tiện châm điếu thuốc, thấp giọng nói, “Tuy lời tôi nói hơi khó nghe, nhưng ngay từ đầu mọi người đã không tin cậu trai kia có thể lấy được bản di chúc, cậu ta tự vạch ra kế hoạch rồi tiền trảm hậu tấu, nếu rơi vào tình huống vận bất đắc dĩ, cậu lại tùy tiện chạy đến cứu cậu ta rất có thể sẽ khiến anh trai cậu tức giận, A Phong, sau này còn nhiều cơ hội mà.”

Lúc này ngoại trừ từ bỏ ra thì không còn bất cứ biện pháp nào khác, nếu bây giờ mạnh mẽ phản kháng rất có thể chuyện hắn che giấu thực lực sẽ bị bại lộ.

Cận Phong vò đầu, âm thanh luồn qua hàm răng khẽ run lên, “Nhưng tôi đã nói nhất định sẽ đến cứu em ấy, em ấy đang chờ tôi.”

“A Phong.” Nhậm Nghĩa nhẹ giọng nói, “Đừng hành động theo cảm tính.”

Cận Phong không nói gì thêm, hai tay chống lên trán, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.

Không biết đã qua bao lâu, mười phút, nửa tiếng, hai tiếng mà lại giống như cả đêm.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Cận Phong giật mình đứng bật dậy nhấc máy.

Là điện thoại gọi đến của Cận Dương.

Cận Phong gần như ngừng thở nhận điện thoại.

Sau đó, đầu bên kia truyền đến tiếng nức nở của Cố Dư và tiếng kêu cứu kìm nén của cậu.

“Anh Phong. . . cứu em. . . mau. . . tới cứu em. . . “

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro