Deleted-part2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHAN02 @huy.hung14 viết lúc 22:30 ngày 15/03/2011

Cốc cốc..Có tiếng gõ cửa...Là Tuấn, thằng em họ bằng tuổi và học cùng lớp và ở chung một nhà với nó.

- Chị Thu này...

- Huh?

- Em... muốn... hỏi...

- Hic có j nói toẹt ra đi sao mà ấp úng thía hả? Cứ nói đại ra đi xem nào.

- Uhm...chị chơi thân với Hiền, có bít Hiền để ý ai chưa?

- ack có ý đồ j thía hả? Định cướp vợ tao hả mày? he he mày láo quá.

- Này em nói thật chứ không đùa đâu, xin chị đấy...giúp em đi mà..

- Phải hối lộ tao mới giúp he he

- Cùng lắm bao chị ăn bim bim tẹt ga cho đến khi thành công là được chứ j?( đánh vào điểm yếu của nó rùi, nó mê bim bim lắm á, thằng này thế mà thông minh)

- He he hứa nhá. ngoéo tay nào( chài bà này học lớp 12 rồi mà còn đòi ngoéo tay hic)

Dạo này nhiều chuyện xảy ra làm nó phải suy nghĩ quá. Nó không nhận ra thằng em họ để ý cô bạn thân nữa hic hic..

-----------------------------

Tôi là Phan Anh. Gia đình tôi là một gia đình ko hạnh phúc...Bố mẹ tôi li hôn từ năm tôi mới lên 4. Tôi có một người anh trai, ra đời trước tôi...3 giây, tên Nam. Tôi theo bố sang Mỹ, còn anh tôi ở lại Việt Nam với mẹ tôi...

Cách đây 2 năm, bố và tôi nhận được tin dữ...anh tôi bị tai nạn giao thông qua đời...Chúng tôi về nước. Đám tang anh tôi, có một cô bé không hề rơi nước mắt, nhưng nhìn bờ vai cô ấy run lên, khuôn mặt xinh xắn tái đi, tôi biết cô ấy đau đớn lắm. Cô chỉ đứng đó, nhìn ảnh của anh tôi, không để ý đến xung quanh, vì thế không biết tôi...Ngay từ lúc nhìn thấy cô ấy, tôi đã biết trái tim tôi không còn tự do nữa...

Năm nay, sau 3 tháng hè năn nỉ bố, tôi được phép trở về Việt Nam. Tôi xin vào học ở ngôi trường anh tôi đã học, xin vào lớp cũ của anh ấy...Bước vào lớp, tôi đưa mắt nhìn quanh, tôi tìm thấy cô ấy, ngồi ở một bàn gần cửa sổ phía cuối lớp. Cô giáo chủ nhiệm giới thiệu tôi với cả lớp, cô ấy nhìn tôi...rồi cô ấy ngất đi...tôi biết lí do...

Suốt 3 hôm liền cô ấy không đi học, tôi thấy lo. Nhưng rồi cô ấy cũng trở lại lớp, xanh xao và nhợt nhạt hơn. Cô ấy làm quen với tôi...thật là một cô gái đặc biệt, cứng cỏi một cách đặc biệt...

Tôi tìm mọi cách để được gần gũi với cô ấy...thu hết can đảm tôi cũng rủ được cô ấy cùng đi chơi với lí do đưa tôi đi cho biết những chỗ thú vị ở Hà Nội...tôi thích cái cách cô ấy hít hà mùi hoa sữa, thích cái cách cô ấy khẽ reo lên khi nhìn thấy loại bim bim mới... ( nói đúng ra là tôi thích tất cả những gì thuộc về cô ấy). Chúng tôi lên Lò Đúc ăn sữa chua. Ở đây tôi nhận ra cô ấy vẫn không thể nào quên được anh trai tôi, bất giác nhắc đến anh với vai trò" một người bạn" khi tôi hỏi cô ấy có hay lên đây không, bất giác cô ấy làm tôi đau...Ngay hôm ấy, tôi ngỏ lời...Cô ấy chỉ nói" mai gặp"...cô có biết tôi đau thế nào?...Tôi đủ thông minh và nhạy cảm để nhận ra cô ấy luôn tìm trong tôi hình ảnh của anh tôi, đủ nghị lực để chấp nhận, đủ nghị lực để chờ đợi...nhưng tôi không đủ nghị lực để làm mình không đau, lại càng không đủ nghị lực để rời xa cô ấy...

0h30"

Không ngủ được. Onl vậy.

vừa sign in thì "nguyenhainam is online now". Nó há hốc miệng. Tại...tại... sao? Sao nik của Nam lại sáng đèn. Nó phải biết..

ngothiminhthu: ai day? sao lai chat bang nik nay?

ngothiminhthu: buzz!!!

Vẫn không có reply. Nó hoang mang. Nó tiếp tục hỏi, nó rất muốn biết...

ngothiminhthu: coi nhu toi cau xin cau...cau la ai? sao lai dung nik cua Nam?

Lần này thì có reply

nguyenhainam: neu co chuyen buon cu tam su voi toi nhe

giật mình...sao không chịu trả lời...

ngothiminhthu: nhung cau la ai moi duoc chu?

nguyenhainam: ban cua Nam. cau chi can biet vay thoi.

nguyenhainam has signed out.

out rồi...để lại trong nó là sự hoang mang và muôn ngàn câu hỏi...

---------------------

- Dậy! Dậy đi! Dậy lẹ lên con.

- Hôm nay là chủ nhật mà mẹ...

- Đừng nói con quên hôm nay là ngày gì. Dậy nhanh đi.

Nó chợt vùng dậy. Hôm nay là một ngày nó không thể quên được, hôm nay là ngày giỗ của Nam...

-----------------

Mộ Nam.

Nó đặt bó hoa xuống." Nam ơi, Nam ah, ngố đến thăm Nam nè, Nam đang làm j trên đó nhỉ? Nam chắc chưa quên ngố đâu ha...ngố nhớ Nam quá rồi...hay là...ngố lên đó với Nam nha..."

- Nói linh tinh gì vậy hả?

Nó quay lại.

- Sao Chung lại đến đây?

- Đến nhà thấy mẹ Thu nói Thu ra đây nên ...mà hứa với Chung đi...từ sau đừng nói những câu như thế nữa...

- Uhm...hứa..

Nó cũng không hiểu sao nó lại hứa với Chung, có lẽ nó không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và buồn bã của Chung...

- Mình đi thôi. Ah hôm nay lên tầng 5 Vincom đập gián với Thu nhé hi hi

- ukie.

Thế là 2 đứa nó đi đập gián một trận rồi lại lên tầng 6 vincom xem phim rồi mới về...

Về đến nhà, nó lại onl, nó hy vọng nik Nam lại sáng đèn một lần nữa...

" nguyenhainam is online now"

nguyenhainam: helu! hom nay ko den nha Nam ah?

ngothiminhthu: toi nay moi den. hen bac gai roi. ma sao cau bit hom nay tui se den nha Nam?

nguyenhainam: bi mat...

ngothiminhthu: sao cau lai dung nik Nam?

nguyenhainam: vi co the cau moi vao chat voi tui truoc. tui bit cau khong bao gio goi yahoo nguoi khac...

nguyenhainam: ma toi nay cau cu den nha Nam di, co le bi mat se duoc bat mi...

nguyenhainam has signed out..

lại nữa rồi, nó chưa kịp biết gì thêm thì đã out...

------------------------

- Mấy giờ rồi mà còn ở nhà hả con nhóc này? Sang giúp bác gái nấu cơm chứ? Mà bác trai mới về à?

- Vâng, vâng, con xong rồi con đi liền mà mẹ. Mà sao mẹ bít giỏi vậy? Con cũng mới biết thôi. Hồi hộp thật vì con chẳng biết mặt bác trai nữa...( đám tang Nam nó có để ý j đâu...)

- Cứ như đến ra mắt bố mẹ chồng không bằng...( chết lỡ lời rồi...)

- ........

- Mẹ...xin lỗi con..

- Con chào mẹ con đi đây..Nếu mẹ nấu canh cá thì để phần con với nhé hi hi..

- Oh mẹ biết rồi...

--------------------------

Nhà Nam.

- Con chào bác! Con xin lỗi con đến muộn quá..

- Không sao. Bác coi con như con mà con cái thì không mấy khi đúng hẹn với bố mẹ đâu ha ha.

Nó đỏ mặt. Nó nhìn liếc sang phía bố Nam.Nam giống ông quá, rất ư là...đẹp trai.

- Làm gì mà ngó bác lom lom thế?

Nó giật mình....ấp úng...

- Con xin lỗi...Con...tại...cậu ấy...giống bác quá...

.............................

- Thôi không có việc gì làm đâu, con lên gác đi có người đang chờ con trên đó.. Bác gái cứu nó ra khỏi cái tình thế không biết phải nói gì này.

- Ai vậy bác?

- Thôi không hỏi nhiều, cứ lên thì biết..

- Vâng ạ..

--------------------------

Hồi hộp quá. Không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì khi biết tôi là em trai Nam nhỉ? Vui? Hay sẽ không thèm nhìn mặt tôi vì tôi đã giấu cô ấy. Tôi trong phòng anh trai, phòng này toàn trưng ảnh của anh tôi chụp chung với cô ấy, tự nhiên tôi thấy ghen tị...tôi quá ích kỷ chăng? Ghen tị với cả một người không còn trên thế giới này, lại còn là anh tôi nữa chứ...Biết vậy mà tôi vẫn ghen tị, vẫn muốn cô ấy chỉ là của riêng tôi...

---------------------------

Nó tò mò không biết ai đang chờ nó trong này...

Nó gõ cửa.

- Mời vào..

Nó nhìn người trong phòng Nam. Nó đứng như chôn chân xuống đất..

- Nam...không phải...Phan Anh...tại sao...tại sao...

- Phan Anh là em Nam...xin...lỗi...

Nó không biết phải nói cảm giác của nó lúc này như thế nào.Trong một thoáng nó đã giận, vô cùng giận vì Phan Anh đã giấu nó chuyện này...nhưng rồi nó thấy...vui...vì nó cảm thấy Nam chưa rời bỏ nó hoàn toàn...không biết có phải nó quá ích kỷ? nhưng nó thấy hình bóng của Nam trong Phan Anh...

--------------

Sao cô ấy cứ im lặng mãi như vậy? Thà cô ấy mắng tôi, còn hơn là cứ đứng mà không nói gì như thế này...như thể tôi là một cái gì đó vô hình, không tồn tại...

--------------

- Vẫn như cũ...

- Cái gì?- Phan Anh tròn mắt nhìn nó.

- Cái bàn này...bức tường...tất cả...không có gì thay đổi cả...

- Ah, mẹ bảo giữ nguyên tất cả những gì anh ấy đã bày...

- Uh, vì Nam là một người không thích thay đổi, với lại như thế này đẹp lắm rùi mà...mà thấy ảnh tui không? xinh gái nhỉ? ^-^

Thế là 2 đứa nói chuyện bình thường như chưa hề có chuyện nó không biết Phan Anh là em trai của Nam.

- ơ nhưng Phan Anh này...

- Gì?

- Vậy là người dùng nik của Nam để chát với tui là Phan Anh ah? Sao Phan Anh biết pass của Nam vậy?

- Ủa, đâu phải...Phan Anh không dùng nik Nam bao giờ mà...

- Vậy àh? uhm thôi không có gì đâu...

Đau đầu thật...Vậy là ai nhỉ???

--------------

- Con bé ngoan ngoãn và đáng yêu quá.

- uh, có con dâu như thế thì tốt quá...giá mà thằng bé còn sống...

- Bà đừng quên còn có thằng Phan mà...

- Liệu có được...

- Đấy là tùy vào thằng Phan...

- Uhm...

--------------

- Cái giiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii'?

- Vợ bé bé cái mồm thôi không được à? Uh thì...Phan Anh là em Nam...oh thì...chiều nay chồng sẽ đi chơi với cậu ấy...nhưng chưa tiến xa hơn đâu...

- Chồng còn tính đến chuyện tiến xa hơn nữa à? Người mù cũng nhìn thấy là...

- Thấy gì?

-............

- ấp úng mãi thế?

- ....thấy chồng chỉ coi Phan Anh là bản sao của Nam thôi...

-...không có đâu...làm gì có chuyện đó chứ...vợ nhầm rồi...

- uh thôi không nói nữa, vợ chỉ muốn chồng có lựa chọn đúng đắn thôi...

-...........

2 đứa không biết gần đấy có một đôi mắt buồn bã...

-------------------

Vậy là cô ấy chọn cậu ta...tất cả những gì tôi làm...tất cả những cố gắng của tôi...đều không thể làm cô ấy cảm động...tại sao?

-------------------

- Hôm nay để Phan Anh chọn địa điểm nhá!!!^-^

- Hì uhm, cũng được, nhưng phải đẹp he he

- Chuyện nhỏ. Đi thôi.

Phan Anh đưa nó đến M Star, nó phải công nhận quán này đẹp, cách trang trí rất bắt mắt. Nó để ý trong quán hầu hết là những đôi đang iu (hic)

Ngồi vào bàn, Phan Anh nháy mắt với anh phục vụ. Có tiếng nhạc cất lên, bản Only love của Trade mark ( đúng bài nó thích nhất). Nó đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì có đến hơn 10 cô bé lẫn cậu bé khoảng 10 tuổi tiến về phía nó, trên tay mỗi nhóc là một bó hoa hướng dương " vĩ đại" ( cũng là loại hoa nó thích nhất luôn ^-*), còn Phan Anh thì ôm 2 con gấu Me 2 You cũng vĩ đại không kém. Tất cả đều đứng trước mặt nó. Mặt nó lúc này chắc là cũng đỏ ngang quả gấc rùi hic.

- Thu ah...Phan Anh iu Thu...Làm bạn gái Phan Anh nha?

Phan Anh vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay vang lên. Tất cả mọi người trong quán đều hướng về phía nó đang ngồi.

- Đồng ý đi chứ em gái!

- Nhận lời đi cô bé may mắn ơi!!!

Nhận lời? Hay từ chối? Nó không biết phải nói gì lúc này cả Nó đang bối rối quá. Hơn nữa nó cũng không rõ tình cảm nó dành cho Phan Anh là gì nữa...

-...Ơ...Thu không biết phải trả lời sao bây giờ...Phan Anh...làm Thu bất ngờ quá...

- Không sao...Thu không cần phải trả lời ngay, Thu cứ suy nghĩ kỹ đi nhé...Phan Anh sẽ chờ...chỉ cần Thu biết Phan Anh rất chân thành..

- ...Cho Thu một tuần...

- Bao lâu cũng được.

- Không, Thu chỉ cần một tuần thôi. 1 tuần nữa, Thu sẽ cho Phan Anh câu trả lời.

-----------------------

Vậy là tôi đã tỏ tình lần thứ 2. Hồi hộp thật. Không biết cô ấy có đồng ý không nhỉ? Dù sao tôi cũng đã nỗ lực truyền đạt. Giờ tôi cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm hẳn. Lần đầu tiên ngỏ lời, cô ấy chỉ nói " mai gặp"..nhưng lần này thì " tiến bộ" hơn rồi...hì, biết đâu, cô ấy sẽ cho tôi một cơ hội? Ừ, biết đâu đấy...Cứ chờ vậy. Tôi đẫ chờ cô ấy 2 năm, chẳng nhẽ lại không thể chờ cô ấy thêm 1 tuần???

-----------------------

- Thật thế ah? Thế chồng nói sao?

- Chồng bảo cho chồng 1 tuần rồi chồng trả lời sau.

- Thế có nghĩa là chồng cho cậu ta một cơ hội?

- Chồng cũng không biết nữa...Chồng cũng cần xem xét lại tình cảm chồng dành cho cậu ấy...

- Vậy còn Chung thì sao?

Nó chợt nghĩ đến Chung...bỗng thấy đau thắt lòng, không hiểu vì sao nữa..

------------------------

Đã 6 ngày trôi qua, nó vẫn chưa có quyết định ( hic thế mà nói như đinh đóng cột là chỉ cần 1 tuần thôi). Đang mải suy nghĩ lung tung thì Hiền gọi:

- Nhặt hộ vợ cái bút...Đấy, đấy, kia kìa...

Nó đưa mắt theo tay Hiền chỉ, hóa ra cái bút đang yên vị ở...chân bàn Phan Anh

Nó cúi xuống, với tay ra. Phan Anh cugnx có những hành động tương tự nó. Và thế là...

-" Cốp"- Đầu nó **ng đầu Phan Anh.><

- Ui da.

-Thu có sao không?

- Ơ...uhm...không sao...

Nó nhìn Phan Anh. "Thịch...thịch..." Sao tim nó đập loạn xạ vậy nè? Trong phút chốc nó như cảm thấy tim và phổi của nó đã...đổi vị trí cho nhau( oái). Như vậy có nghĩa là...nó iu Phan Anh? Chắc là vậy...

----------------------

Ngày thứ 7.

- Phan Anh nè...

- Huh?

- Ơ...Thu...

- Uhm, Phan Anh hiểu. Thu cứ suy nghĩ thêm đi. Phan Anh chờ được...

- Ơ...không phải. uhm...Thu đã suy nghĩ kỹ rồi..

- Và???

- Ờ...Thu nghĩ là Thu cũng có cảm tình với Phan Anh...

- Vậy là Thu đồng ý?

- Uhm...Nó gật đầu.

Phan Anh sung sướng ôm chầm lấy nó. Một thoáng trong suy nghĩ của nó, 1 gương mặt lướt qua. Nó thấy hơi khó chịu. Nó khẽ nói:

- Phan Anh...

- Gì vậy "ngố iu"?

- Thu...ngạt thở rùi nè...Buông Thu ra một lúc được không?

- Uh...xin lỗi...Phan Anh dzui quá ...hì...

- Ah, còn nữa...đừng gọi Thu là ngố nữa nhá, Thu không thích thế, vì Thu...thông minh lắm mà hì hì...

- Tuân lệnh.

- Trông Phan Anh cứ như mới bắt được vàng ấy.

- Bắt được vàng cũng không vui bằng thế này.

Nó phì cười:

- Chịu thua Phan Anh luôn. Nhưng...Thu phải về thôi. Mai gặp nha.

- Uh.bi bi.

- bi bi

Vậy là nó đồng ý. Nhưng sao nó thấy không vui cho lắm.

------------------

- Thu nè...

- Huh?- Nó thấy hơi bối rối khi gặp Chung.

- Chung nói chuyện với Thu một lát được không?

- Ơ..uh.

...............

- Thu đã lựa chọn rồi đúng không?

- Uhm...xin lỗi Chung...Nó nói mà giọng nghèn nghẹn.

- Đừng xin lỗi. Có lỗi mới phải xin lỗi chứ...Nhưng...Thu lựa chọn rồi thì Thu phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé, nếu cậu ta bắt nạt Thu thì Chung sẽ không tha cho cậu ta đâu...

-..Uh, cảm ơn Chung...

- Vậy thôi, Chung vào lớp đây.

Nó nhìn Chung quay đi. Không hiểu sao nó cảm thấy Chung cô độc đến vậy. Nó thấy xót xa..." Không được...Mày đã chọn rồi cơ mà...mày quá tham lam đấy..." Nó tự nói với mình như vậy..

Thi học kỳ I xong, được nghỉ 1 tuần, nó và Phan Anh bàn nhau kế hoạch đi chơi.

- " Nàng" thích đi chơi đâu đây?

- " Chàng" ơi kiểu xưng hô này chuối củ wé nếu tiếp tục xưng hô thế này thì " em" ngất mất ha ha.

- Thế mún đi đâu nè?

- Đi Tam Đảo nhé. Rủ cả Tuấn với Hiền nữa.

- Sao lại rủ 2 người đấy. Tưởng mỗi Thu với Phan Anh chứ?

- Hơ hơ...nguy hiểm...Ích kỷ vừa thôi nhá, Tuấn là em trai Thu, Hiền là bạn thân Thu, hơn nữa Tuấn...thích Hiền, mình phải tìm cơ hội hợp tác cho đôi trẻ chứ, sếp nói cấm cãi he he

- Yes, sir. Cãi lại để sếp ăn bánh bơ đội mũ phớt cho thì khổ.

- Biết điều thế là tốt. Còn bây giờ, sếp muốn...về nhà ngủ. Bye.

- Ngủ đây luôn he he.

- Muốn chết hả?

Nó vớ ngay cái dép phi vào Phan Anh ( ặc bà này tàn bạo wa"),ai dè cái dép trúng ngay...mặt chàng. ><. thằng bé ôm mặt. mãi nó không thấy ngẩng lên, nó vội chạy lại hỏi:

- Có sao không? Thu...Thu xin lỗi, không cố ý...

- Đau...

Phan Anh nói xong ngẩng mặt lên, và...kiss...môi Phan Anh chạm môi nó.

- Giờ thì hết đau rùi, đấy là hình phạt ^-^

Nó đỏ mặt. Ngượng quá. (First kiss đấy bà con ạ)

- Thôi, bye, Thu về đây.

- Uh bye bye, về gọi cho Hiền nhé.

- Oh.

Về đến nhà rồi mà vẫn còn đỏ mặt. Nó phi ngay ra sau vườn, leo lên cái cây cao nhất. Mỗi lần nó vui hay buồn nó đều leo lên đây. Nó đang tận hưởng cái không gian tuyệt vời này thì nó thấy một tổ chim ở cái cành cây gần chỗ nó. Trong tổ là mấy quả trứng, nhưng...cái tổ sắp...bị rơi. Thế là nó mon men trèo ra đặt cái tổ cho ngay ngắn. Thế nhưng lúc leo về, run rủi thế nào nó...trượt chân

Thôi phát này thì tiêu rồi- Nó nghĩ. Nó đang ở ngọn cây. Hic nó sợ wa" nên không kêu lên được tiếng nào cả....Hu hu ai cứu nó hem???

 -------------------------------------------    TO BE COTINUE     -----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro