Deleted -part4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ola RSS: rss://note/huy.hung14/NQSUPHAN 04

@huy.hung14 viết lúc 20:33 ngày 17/03/2011

Wa, chồng tài thật đó, đẹp nữa....

Hiền trố mắt nhìn nó, Chung và Phan Anh thì...đóng băng...

Nó cũng phải bái phục nó ( tự sướng), ừ, chẳng ai biết nó hóa trang thành gì, thiên thần, ác quỷ hay vampire nữa, vì nó có một đôi cánh, một đen một trắng, cái vương miện cài trên mái tóc dài mượt, thế nhưng lại thêm...2 cái răng nanh ( mượn tạm trong bộ đồ chơi của em trai nó ^_^). Nói chung là...thập cẩm, nhưng không thể chối là cực kỳ ấn tượng, nhất là đôi cánh làm cho nó không cần phải làm MC cũng sẽ nổi bật giữa đám đông.

4 đứa dẫn chương trình, mỗi người một phách, chẳng ai giống ai. Hiền hóa trang thành Doremon. Chung và Phan Anh không hẹn mà gặp, đều hóa trang thành những thứ " kinh dị", Chung thì hóa trang thành vampire, còn Phan Anh thì hóa trang thành...thần chết ( không hiểu hắn làm thía nào mà trang trí được cái micro thành cái...lưỡi hái trông cực kỳ cute). Mấy em gái lớp 11 cứ nhìn 2 anh MC không chớp mắt mới kinh chứ.

Chúng nó nói không sai, lớp nó " qua tay" lớp trưởng Tuấn đã trở thành lớp hóa trang sáng tạo nhất. Chúng nó hóa trang thành cả một...triều đình phong kiến Trung Quốc với vua ( thằng Tuấn đương nhiên là tranh vai này, ham hố quyền lực mà), hoàng hậu, quan lại, cung nữ,...thái giám...đủ cả. Buồn cười nhất là đoạn giới thiệu, Trung "bê đê", thằng này trong vai công công, giới thiệu về lớp nó với cái giọng eo éo đến là "pro". Kết quả là khán giả cười một trận no nê.

Dạ hội diễn ra suôn sẻ, cho đến khi...(hic)...một nhóc khoảng 4 tuổi, chắc là con 1 giáo viên trong trường...chạy đến đòi...giật đôi cánh của nó xuống, làm nó rơi vào tình huống dở khóc dở cười. Phan Anh với Chung phải ...đàm phán mãi cô nhóc mới thôi không giật nữa.

- Em thích đôi cánh này à?

- Không, anh trai em thích, vì em thấy anh ấy cứ nhìn chị suốt thôi...

Cả trường phì cười, nó cũng cười. Phan Anh và Chung lại...đông cứng...

- Xin lỗi, em mình phá quá. Một cậu bạn chạy tới.

- Không sao. Nó tủm tỉm. Nhưng cậu thích đôi cánh của mình ah? Nó trêu.

Cậu bạn đỏ mặt. " Không...ah mà uh...mình thích...thích cả chủ nhân của đôi cánh nữa..."

Nó cười. 2 anh em nhà này bạo dạn thật hic...

Cuối cùng thì dạ hội cũng kết thúc, đương nhiên là thành công rực rỡ. Nó được bầu chọn là người hóa trang ấn tượng nhất.( thành quả 1 tuần của nó đấy ạ)

----------------------

- Hôm nay nhìn Thu tuyệt lắm...

Chung chưa nói hết câu thì Phan Anh chạy đến

- Này này không được tranh thủ nhá, đánh lẻ là không tốt..

- Hơ ông này, có cơ hội thì phải tranh thủ chứ he he..

- Chơi thì phải fairplay ...

- Ủa có chỗ nào không fairplay nào...ông chỉ ra coi...

- Ông...

Nhân lúc tên vampire cãi nhau với...tử thần, nó...chuồn thẳng. Nó mệt, đau bụng nữa. Nó muốn về nhà nghỉ ngơi...

---------------------

Nó leo lên giường, vì mệt nên nó chìm vào giấc ngủ dễ dàng...

---------------------

Hôm nay chủ nhật, Phan Anh và Chung đều rủ nó đi chơi nhưng nó không đi, đi với một người thì nó ngại, đi với cả hai thì chỉ toàn nghe 2 người này cãi nhau thế nên không đi là tốt nhất.

9h30"

Bài tập đã làm hết, chẳng có gì làm, nó lại onl.

" nguyenhainam is now online"

nguyenhainam: he he co duyen nhi, lai gap roi

ngothiminhthu: sao ong khong dung nik ong di ma cu dung nik nguoi khac mai khong thay chan ah?

nguyenhainam: chan gi chu, noi chuyen voi Thu thi chan gi

ngothiminhthu: ong cho tui nik ong di rui tui van chat voi ong ma

ngothiminhthu: ma tui doi y roi, muon biet ong la ai.

nguyenhainam: biet lam gi he he

ngothiminhthu: ke tui

ngothiminhthu: ong khong noi tui xoa nik nguyenhainam trong list roai de offline mai mai voi ong lun

nguyenhainam: Thu da hua la se xoa nik nay trong list tu 2 nam truoc roi ma co xoa dau

Nó lao ra khỏi nhà, không tắt máy tính. Nó đã biết, giờ thì nó đã biết người này là ai...

---------------------

- Ông về nước lúc nào mà không báo cho tui? Muốn chết sớm hả? Nó hét vào cái bản mặt đáng ghét đang cười hềnh hệch trước mặt nó.

- Nguôi nguôi...giận nhiều già sớm đóa. Sao Su biết là Bốp dzậy?

- tui chỉ hứa với mỗi ông là sẽ xóa nik Nam thôi...Nó nói nhỏ..

- Trời ơi lỡ mồm rồi...

- Nếu không thì ông còn định dấu tui đến lúc nào hả?

- Hề hề... đến già chứ sao.

- Ông...Mà thôi tha cho ông. Sao về nước sớm vậy? Không phải bị đuổi học đó chứ?

- Su vẫn độc mồm độc miệng thía hả? Thiên tài như Bốp mà bị đuổi học hả? Bốp học thêm thời gian để xong sớm đó...

- Mà tui hỏi ông, sao ông biết pass của Nam???

- Ah thì...có hôm vào thử, gõ thử sinh nhật Su, ai dè...

- Thôi thế là đủ rồi... Mai sang nhà tui ăn cơm...Mẹ tui thỉnh thoảng vẫn nhắc đến ông đấy.Tui về

- Yes, sir.

- Cười vừa thôi, cười nhiều quá rụng răng đấy he he. thôi tui về

- Hờ hờ...thui về đi. Ở đây toàn thấy rủa xả thôi hic hic

- Uhm, bye.. Ah này, từ nay tui cấm ông dùng cái nik đấy chat với tui nữa, không tui sẽ dìm chết ông.

- Biết rồi, biết rồi...

- Bye.

- Uhm

-----------------------

Su à! Nếu Bốp nói Bốp về đây là vì Su thì sao?

----------------------

---------------------

- Mẹ ơi, thằng Bốp nó về rồi, nó về cả tháng nay mà chẳng thấy báo gì cho anh em cả mẹ thấy nó láo không?

- Chắc nó bận, mai bảo nó đến ăn cơm.

- Con bảo nó rồi.

Nó nói rồi chạy tót lên phòng " gặm nhấm" sự sung sướng " há há từ nay có người đi chơi cùng rồi. sướng!!!" ( bà này lạ, bình thường có hai người rủ đi chơi suốt có đi đâu)

Bốp là thằng bạn thân từ nhỏ của nó và Nam. Gọi là thằng bạn chứ Bốp hơn nó 1 tuổi, lại đi học sớm 1 năm nên trên chúng nó 2 lớp. Thế mà chẳng bao giờ nó gọi Bốp bằng anh cả. Năm nó học lớp 8, Bốp sang Mỹ du học. Từ bé đến lớn 3 đứa dính lấy nhau nên lúc Bốp đi nó giận đến mức không thèm liên lạc gì trong suốt 1 năm sau đó. Nhưng sau nó thấy nó ích kỷ nên 2 đứa lại suốt ngày chat chit, gửi mail. Khỏi phải nói, Bốp về, người vui nhất là nó.

----------------------

- Con chào thầy u. Hơn 2 năm không gặp mà thầy u vẫn trẻ, chẳng khác gì cả.

- Cái thằng này chỉ khéo nịnh. U thì u thấy mày càng ngày càng xấu trai ha ha.

- U cứ đùa.

- Ừ u đùa đấy, Ơ nhưng mà đẹp trai quá không được...

- Sao hả u???

- U phải xùa chó đuổi mày về thôi, nhà u có con gái lớn há há...

- Mẹ... Nó cau mày.

- Thôi , 2 đứa đi dọn cơm cho mẹ.

- Tuân lệnh u!

Bốp đến làm nhà nó vang tiếng cười. Bốp là người luôn làm cho người khác cảm thấy thoải mái khi ở cạnh.

- Anh Bốp có người yêu chưa? Thằng em nó ngây ngô hỏi.

Bốp liếc nó ( quái, liếc nó làm jề? ), trả lời:

- Có ai yêu anh mày đâu. Mà sao nhóc tò mò thế? hỏi kinh nghiệm ah?

- Há há thế anh làm anh rể em đê, em chẳng thích 2 cái anh hay đến đây đâu.

- 2 anh nào?

- Anh Chung với anh Phan Anh ấy!

- Huy...Nó gằn giọng. Thằng này im re luôn

- Không được đâu, chị gái em vừa lắm mồm lại còn đanh đá như bà la sát ấy anh về làm anh rể nhóc để anh hy sinh ah?

- Bốp! Ông đứng lại cho tui...

Thế là 2 đưa nó đuổi nhau chạy khắp nhà trong tiếng cười của bố mẹ nó và 2 thằng em trời đánh của nó.

.....................

- Con chào thầy u con về. U chưa cần xùa chó nhá.

- Uh về đi không là u xùa chó ra cắn mày rách quần ha ha.

- Ối u ơi con là sinh viên nghèo sắp hết quần rồi u ạ.

- Uh thôi u không xùa đâu...Về đi thỉnh thoảng đến đây chơi.

- Vâng..

----------------------

Những ngày tiếp theo chỉ cần rỗi là nó với Bốp lại vi vu đi chơi. Kể cũng lạ là nó đi chơi suốt mà các bài kiểm tra của nó vẫn Ok mới hay chứ.

Hôm nay 2 đứa kéo nhau lên cầu vượt ( ở Đại học GTVT đóa) hóng gió.

- Bốp !!!!

- Jề?

- Nhắm mắt, thả lỏng, giang tay ra, hít thở đều nhá.

- Để làm gì?

- Hứng gió chứ làm cái quái gì?

- hơ Su đi mà hứng.

- Nói nhiều quá, làm mau đi dễ chịu lắm.

- Oh

...........

- Su này!!!

- hở?

- Lúc trước Su nói Su đang thích 2 người cùng một lúc là Chung với Phan Anh ah?

- Oh. Chung thì ông biết rùi nhỉ, còn Phan Anh...

- Bốp cũng biết rồi.

- Sao biết?

- Uh, năm ngoái đang lang thang ở đại lộ 3 New York thì thấy nó, lúc ấy suýt ngất đấy.

- Ông suýt ngất còn đỡ, tui ngất rồi đây này...

.....

- Thế à? Nam vẫn còn tác động mạnh đến Su vậy sao?

- Uhm... Mà cũng không biết nữa. Mỗi lần nhìn thấy Phan Anh là lại nghĩ đến Nam, chắc tại họ là anh em nên khi ở bên Phan Anh giống như là đang ở bên Nam vậy...Dù biết như thế là ích kỷ nhưng mà...

- Haizzz....

- Ông thở dài cái gì?

- Không có gì. Mai Su đến nhà Nam với Bốp nhá. Đến thăm bác gái tiện thể gặp thằng Phan luôn..

- Uhm...

-------------------

Nam đi mang cả trái tim cô ấy đi...Làm sao để có thể thay thế Nam trong trái tim cô ấy đây? Hơn 2 năm không đủ để xóa đi dù chỉ một phần tình yêu Su dành cho Nam ư? Có thể hơi điên điên nhưng nhiều lúc tôi ganh tị, mong người ra đi năm đó là tôi...

-------------------

- Con chào bác! Bốp với nó đồng thanh.

- Thu hả con? Ah có cả Bốp nữa? Về khi nào hả Bốp?

- Nó về lâu rồi mà chẳng nói với ai bác thấy nó có láo không?

- Láo quá ấy chứ, đã thế hôm nay 2 đứa ở đây ăn cơm rồi phạt nó rửa bát ha ha.

- Ôi...

- Phan Anh nó ở trên phòng ấy, 2 đứa cứ lên chơi đi..

- Để con ở dưới giúp bác nấu ăn...Nó nhanh nhẩu.

- Không, con lên đấy đi, để 2 thằng nó ở trên đấy để chúng nó phá nhà bác ra à?

- Ơ...

- Ơ cái gì? thôi con lên đi, để bác nấu được rồi...

- Dạ

Nó lon ton chạy theo Bốp lên phòng Nam ( bây giờ là phòng Phan Anh), lên đến nơi nó thấy Phan Anh đang xem một quyển sổ gì đó có vẻ rất chăm chú...Nó lại gần, cầm quyển sổ lên, lật từng trang, và từng giọt nước mắt rơi xuống...1 giọt...2 giọt...Nó đang khóc...

-------------------

Về nước gần một năm rồi mà bây giờ tôi mới phát hiện ra trong phòng ( chính xác là phòng anh trai tôi) có một cái hốc nhỏ gần giường mình. Từ trong cái hốc ấy, tôi lôi ra được một quyển album và một quyển sổ...Giở từng trang, từng trang một, tôi phải công nhận anh tôi vẽ rất đẹp, nghe mẹ tôi nói anh ấy đã định thi vào đại học mỹ thuật... Đúng lúc tôi đang " nghiên cứu" quyển sổ ấy thì Thu bước vào...theo sau là anh Linh, ông anh tôi quen bên New York, hai người này quen nhau ư? À phải rồi, 2 người đều biết Nam mà...Nhưng chưa kịp nói gì thì Thu cầm quyển sổ lên, và rồi..cô ấy khóc...Tôi có thể hiểu tâm trạng cô ấy bây giờ...nhưng tôi vẫn thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy khóc...đủ thấy tình yêu cô ấy dành cho anh trai tôi lớn thế nào...Tôi đã hiểu, tôi không thể tiếp tục hy vọng sẽ có được một thứ không phải của mình nữa, tôi luôn chỉ là một cái bóng, một cái bóng không hơn không kém,...tôi không nhận ra hay tôi tự lừa dối mình???

--------------------

Nó lật từng trang, từng trang, trang nào cũng là tranh chân dung một cô gái...là nó...đôi mắt ấy... mái tóc ấy... chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra người trong tranh chỉ có thể là nó mà thôi...Trang đầu tiên của quyển sổ là một dòng chữ...một dòng chữ đơn giản nhưng đủ để làm cho nó thấy trái tim mình như tan ra...

" Ngố_ My heartkeeper"

Ký tên: Nguyễn Hải Nam.

Nó_ ngố_ người nắm giữ trái tim Nam...

Bây giờ thì nó đã hiểu, không ai có thể thay thế Nam trong trái tim nó, người nó đã yêu, đang yêu và sẽ yêu, mãi mãi chỉ có thể là Nam mà thôi...

Nhìn lại trên bàn còn có một quyển album nữa, nó tò mò quá, hình như quyển album này là của Nam, trước đây nó có nhìn thấy một lần, nhưng Nam không cho nó xem mặc cho nó kỳ kèo năn nỉ đến gãy lưỡi...

- Phan Anh ah, Thu xem quyển album đó được chứ?

1 phút lưỡng lự...nhưng rồi Phan Anh cũng đưa cho nó...Mở quyển album, một lần nữa nó khóc... Trpng đó là một serie ảnh của nó, từ khi nó 3 tuổi đến năm nó học lớp 10...Nam có vẻ rất kỳ công mới có được nhiều ảnh của nó thế này...

Nó cứ tiếp tục khóc như thế, rồi như kiệt sức, nó...ngất ( lại ngất)

- Su! Su! tỉnh lại đi Su ơi! đừng làm Bốp sợ

- Thu! Thu làm sao thế....

------------------------

"Đau đầu quá". Nó rên. Từ từ mở mắt, tự hỏi mình đang ở đâu, rồi không mất quá nhiều thời gian, nó tự trả lời bằng một câu hỏi tu từ: " khỉ thật! Sao cứ suốt ngày phải nằm viện thế này?". Rồi nó nghe thấy tiếng khóc...là mẹ nó, mẹ nó đang khóc, sao thế nhỉ?

Trườn xuống khỏi giường, nó khẽ mở hé cánh cửa. Bố nó với mẹ nó đang nói chuyện. Nó tuy không định nán lại nhưng mẹ nó không ngừng khóc nên nó đành phải làm một việc mà nó không muốn làm chút nào, đó là...nghe trộm.

- Em bình tĩnh lại đi.

- Làm sao em bình tĩnh được? Mẹ nó đột nhiên hét lên. Nó giật mình, chưa bao giờ nó thấy mẹ nó to tiếng với bố nó cả...

- Anh xin lỗi...

- Hu hu ...sao lại thế này hả anh? Nó mới có 18 tuổi...Em phải làm sao đây?

-....

- 3 tháng? 3 tháng nữa nó sẽ...? Sao lại như thế được? Em đang gặp ác mộng thôi..tỉnh dậy là hết..phải không anh?

Nó đứng sứng. Bố nó đang khóc.. Nó chưa bao giờ thấy bố nó khóc...18 tuổi? Nói nó à? Nhưng sao lại 3 tháng? 3 tháng nữa nó sẽ làm sao? Sao mẹ nó lại khóc? Hàng trăm câu hỏi đang nhảy nhót trong đầu nó...

- Em à...Bây giờ chúng ta phải thật bình tĩnh...Đừng nói cho con biết vội, nó sẽ shock lắm...Hãy để con sống vui vẻ trong 3 tháng cuối đời nó...

3 tháng cuối đời? Giờ thì nó đã hiểu...hiểu rất rõ...Nó có shock không? Có chứ...Làm sao không shock cho được khi một ngày thức dậy người ta nói với nó ( ah không...nó nghe lỏm được mới đúng...) rằng nó sắp chết... Ừ, nó sắp chết...Khi mới 18 tuổi...với cái lý do muôn thủa của phim Hàn Quốc- ung thư...Nhưng ít ra trong phim người ta cũng sống được đến ít nhất là 20 tuổi, thế mà nó mới 18... Ra đây là lí do từ đầu năm đến giờ no ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần... Nó shock, nhưng nó không khóc, chính xác là nó không cho phép nó khóc...

Mải đi lạc theo suy nghĩ mông lung của mình, nó không nhận ra là nó đã khuỵ hẳn xuống, và...bố mẹ nó đang đứng nhìn nó, ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn...

- Bố mẹ ạ, hôm qua ai đưa con vào đây vậy? Nó hỏi, cố nở một nụ cười gượng gạo.

- Bốp với Phan Anh. 2 đứa nó lo lắm..Chúng nó nói chiều sẽ quay lại. ..Con đã nghe...

- Vâng, con nghe rồi...Nhưng con không sao.. Nó ngắt lời mẹ nó.

- Nhưng...

- Con không sao thật mà mẹ...Ah, con muốn xin bố mẹ một việc...

-.....

- Bố mẹ đừng nói cho ai biết chuyện này, được chứ ạ?

Bố mẹ nó không nói gì, mẹ nó vẫn khóc...

-....

- Không được ạ? Coi như con cầu xin bố mẹ được không?

Bố mẹ nó nhìn nó, khẽ gật đầu..

--------------------------

Nó không muốn mọi người phải lo lắng, nhưng nó vẫn quyết định nói cho một người biết, vì nó cần sự giúp đỡ. Nó không biết rằng việc nó sắp làm khiến cho người ấy đau khổ đến thế nào...

--------------------------          TO BE CONTINE         ---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro