Điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hay ở chỗ, phê phán trong phê quán, điên trong điên! Phê phán đời là phê phán chính mình, người điên, ta điên. Hai kẻ điên nhìn nhau, trong mắt người, ta là "kẻ điên", vì cái nguyên cớ ai cũng cho là phải. Trong mắt ta, kẻ điên vô kể, ta tự hỏi thế gian đã điên đảo đến vậy sao?

Phê phán người đời thờ ơ, mặc cho người giày vò người. Tự ta chất vấn, bấy lâu đã làm được những gì? Sai đúng, được mất ta nhận cả, chẳng lẽ đau đớn - yêu hận ta để không?

Cái thói điên nó truyền đời, miệng lời không cản cũng khó yên. Biết thiên định ta không cản nổi, vì có ta mọi việc yên. Trẻ già, lớn bé đều điên cả, không thuốc, bệnh tật trăm đường phiền. Niềm tin ngây dại từ thuở nhỏ, "phải chăng ta là kẻ điên?".

Có ngày mơ, mơ nắng - mơ mưa. Giữa chiều chưa tan, ta gặp người. Nụ cười còn đó, người đâu phải? Nắng đã đổ thưa, mưa về chưa?

Có kẻ giả điên, giả câm điếc. Có kẻ tầm thường giả uyên. Nói chuyện luyên thuyên sáng tới chiều. Mãi chẳng hiểu được "từ duyên".

Một đoạn vô ý lủng củng nào đó, tôi bắt đầu vào một ngày mơ mộng, có chiều xám xịt, tầng lầu gió lộng, tôi vẫn đứng đó ngẩn ngơ đợi chờ. Tôi chờ có ngày dòng đèn xe đứt quãng từng nhịp, tôi thấy giữa le lói hy vọng tôi. Một nửa đợi mong, một nửa quên. Mong tôi làm gió phớt nhẹ tóc em bay, mong tôi làm mưa thấm trên vai em gầy. Sau xa, sau nhớ, có ngày ta gặp lại. Má hồng phai, tình nồng thắm nơi ai rồi? Vai kề vai nhưng lòng còn khoảng cách. Chia tách đôi ta tự thuở nào? Dù mai có khi một mai một khác. Bất giác xa lạ, bất giác quên. Nên chuyện sau kia chẳng ai rõ. Có ai đứng mãi đợi bên thềm. Vớ vẩn trời không dịu êm. Đêm không chịu ngủ kéo dài thêm.

10/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro